Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 10

 
Sáng sớm, Hứa Diên bị tiếng gõ cửa của người hầu đánh thức.

Cô nhường giường cho Tạ Tư Chỉ, bản thân chỉ đắp một tấm chăn mỏng tựa vào ghế sofa chợp mắt một chút.

Khi tỉnh dậy, Tạ Tư Chỉ đã rời đi, cả tấm ga dính máu cũng được hắn mang theo.

Cửa sổ hé mở một khe, mùi máu trong phòng hầu như đã thoát ra ngoài.

Người hầu bên cạnh Tạ Doanh Triều đến gọi Hứa Diên.

"Cô Hứa, ông chủ mời cô đến chỗ ở của ngài."

Hứa Diên chỉnh lại trang phục của mình.

Vết đỏ do bị siết vẫn còn trên cổ, cô dùng một chiếc khăn lụa trắng quấn lại, rồi theo người hầu đi đến chỗ ở của Tạ Doanh Triều.

Trong trang viên có rất nhiều tòa nhà.

Chỗ ở của Tạ Doanh Triều là tòa rộng rãi và lộng lẫy nhất.

Khi Hứa Diên bước vào phòng ngủ, Tạ Doanh Triều đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, ngồi trên ban công đọc báo.

Người hầu tất bật dọn dẹp phòng.

Dù đã thay ga giường nhưng Hứa Diên vẫn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trong không khí. Mùi mồ hôi nhẹ, mùi máu và một chút mùi tanh, không khó hình dung chuyện gì đã xảy ra ở đây vào đêm qua.

Tạ Doanh Triều đặt tờ báo xuống: "Lại đây."

Hắn c** tr*n, ánh nắng vàng chiếu lên v*m ng*c vạm vỡ, làm nổi bật những đường cơ săn chắc.

Hứa Diên đi tới bên hắn. Hắn ôm cô vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình.

Mặt Hứa Diên đỏ lên, gò má biến thành quả anh đào trong chốc lát.

Tạ Doanh Triều rất thích biểu cảm e thẹn tự nhiên của cô.

Hắn vuốt nhẹ chiếc khăn lụa quanh cổ cô nhưng không tháo ra.

Trong mắt hắn, chiếc khăn lụa như đuôi của con diều giấy. Khi bay trong gió, nhờ nó người ta mới nhận ra được sự bất lực, mỏng manh của cánh diều đó.

Hắn thích những cô gái mảnh mai. Nhất là những người mang chút vẻ lạnh lùng, yếu ớt như sắp vỡ.

Đêm qua đã trút bỏ rất nhiều cảm xúc, nhưng khi ôm Hứa Diên trong lòng, Tạ Doanh Triều vẫn cảm thấy môi lưỡi khô khốc.

Hắn hôn nhẹ lên chiếc cằm mịn màng của cô.

"Chuyến bay của ngài khởi hành lúc mấy giờ?"

"Ngài?"

"Tạ tiên sinh ..." Khí chất của người đàn ông quá áp đảo, Hứa Diên khó có thể trò chuyện một cách tự nhiên trước mặt hắn.

"Gọi tên anh đi." Môi Tạ Doanh Triều trượt dọc theo cằm cô, nhẹ nhàng chạm vào cổ cô qua lớp khăn lụa mỏng: "Anh đi máy bay riêng của Tạ gia, giờ khởi hành do anh quyết định. Anh có thể đi muộn một chút. Trước đó chúng ta vẫn có thể có một buổi sáng tuyệt vời."

Hứa Diên mở to đôi mắt trong sáng như hươu non, vừa bối rồi vừa sợ hãi.

Tạ Doanh Triều mỉm cười: "Không dọa em nữa."

Hắn buông Hứa Diên ra, ra hiệu cho người hầu bưng bữa sáng lên: "Ăn xong bữa sáng là anh đi luôn."

Hứa Diên ngồi thẳng tắp trước mặt hắn, hai má vẫn còn ửng hồng.

Buổi sáng cô không ăn nhiều, chỉ uống chút chè ngọt.

"Chuyến đi này kéo dài ít nhất nửa tháng, em ở lại trong trang viên đợi anh."

Hứa Diên khẽ vâng một tiếng.

"Cảm thấy buồn chán thì có thể nhờ quản gia Đinh dẫn đi dạo quanh trang viên. Muốn học gì thì trực tiếp nhờ ông ấy mời giáo viên đến là được."

"Em nghe nói..." Hứa Diên vô thức hạ giọng: "Những cô gái đó sẽ học một số kỹ năng..."

Tạ Doanh Triều nhìn cô chăm chú: "Em cũng muốn học sao?"

"Không phải." Hứa Diên nói: "Em chỉ tò mò thôi, trước đây bố mẹ quản rất nghiêm, em không hiểu nhiều."

"Em không cần học những thứ đó đâu." Ánh mắt Tạ Doanh Triều dịu dàng: "Em và những cô gái ấy không giống nhau."

Hứa Diên chớp mắt, trong đôi mắt đầy vẻ bối rối.

"Còn nhớ quyển sách em cầm trên tay, hôm ở phòng đọc sách bằng kính không?Trong linh hồn tồn tại bản năng động vật, trong cơ thể có sự linh tính tức thời, cảm xúc có thể thăng hoa, lý trí có thể sụp đổ. Ai có thể nói được đâu là điểm kết thúc của h*m m**n thể xác, đâu là điểm khởi đầu của d*c v*ng linh hồn?"

Tạ Doanh Triều chậm rãi cắt một miếng bít tết còn rỉ máu: "Anh có cảm giác chúng ta sẽ rất hợp nhau."

Hứa Diên không đáp lại. Cô chọn quyển sách chỉ vì trước đó Tạ Tư Chỉ đã sớm tiết lộ sở thích của Tạ Doanh Triều cho cô biết.

Thực ra, họ chẳng hề hợp nhau chút nào.

"À còn nữa, con diều em gấp thật đẹp." Tạ Doanh Triều khẽ mỉm cười: "Cảm ơn em."

"Không có gì. Phòng đọc vừa lạnh vừa tối. Treo vài vật trang trí sẽ ấm áp hơn một chút." Hứa Diên đặt thìa xuống: "Có một việc, phải có sự đồng ý của anh em mới dám làm."

"Em nói đi."

"Em muốn học... không phải học ở phòng đọc sách, là trường học thật sự."

Tạ Doanh Triều đặt dĩa xuống: "Ở trang viên quá buồn chán sao?"

"Không, không phải vì lý do đó." Hứa Diên tất nhiên không ngu đến mức nói là vì buồn chán.

Người đàn ông mạnh mẽ như Tạ Doanh Triều chắc chắn sẽ không dung thứ cho việc người phụ nữ của mình lại khao khát tự do bên ngoài hơn.

Cô vẫn hiểu rõ điều đó.

"Từ nhỏ, mẹ em luôn muốn em học hành tử tế. Nhưng vì Thanh Mộc Bang mà việc học của bị gián đoạn. Dù bà đã ra đi em vẫn muốn trở thành người mà bà từng kỳ vọng. Nếu anh cho rằng không thích hợp, em có thể không đi."

Tạ Doanh Triều suy nghĩ một lát: "Đây không phải là yêu cầu quá đáng. Hứa Diên, em có thể học tiếp nhưng đừng quay lại ngôi trường cũ, nơi đó đã không còn thuộc về em nữa. Anh sẽ nhờ quản gia Đinh lo thủ tục nhập học tại Học viện Flaxman cho em, khi năm học mới bắt đầu em sẽ cùng Tư Chỉ tới đó học."

Đôi mắt Hứa Diên chợt sáng lên: "Thật sao? Thật sự cảm ơn ngài rất nhiều."

Người đàn ông khẽ nhướn mày.

Hứa Diên đỏ mặt, đổi cách xưng hô: "Cảm ơn anh, Tạ Doanh Triều, em thật sự rất biết ơn."

Lúc này, hắn mới nở nụ cười.

...

Mười hai ngày sau khi Tạ Doanh Triều rời đi là ngày khai giảng của Học viện Flaxman.

Sáng sớm tinh mơ, các người hầu mang theo hàng chục bộ váy đắt tiền bước vào phòng Hứa Diên.

Trong đó có những mẫu thu đông mới nhất của các thương hiệu thời trang xa xỉ hàng đầu, cũng có những thiết kế giới hạn được các nhà thiết kế danh tiếng làm riêng.

Kể từ khi Tạ Doanh Triều rời đi, bất cứ món đồ mới mẻ nào xuất hiện trong trang viên đều được ưu tiên gửi đến Hứa Diên.

"Cô Hứa, hôm nay là ngày khai giảng của học viện, xin cô chọn một bộ váy để tham dự lễ khai giảng."

Hứa Diên chọn một chiếc váy sơ mi trắng giản dị nhất.

Lệ Hoa giúp cô chuẩn bị túi. Rõ ràng có rất nhiều túi hàng hiệu để dùng, nhưng Hứa Diên chỉ mang theo một chiếc túi vải trắng.

Đó là món quà mà mấy hôm trước khi cô cảm thấy bức bối nên ra trại trẻ mồ côi l*m t*nh nguyện, được viện trưởng ở đó tặng. Trên mặt túi là hình vẽ nguệch ngoạc đầy màu sắc của bọn trẻ.

Đoàn xe đã chờ sẵn dưới lầu.

Phía trước và phía sau đều có hai chiếc xe hộ tống, còn xe ở giữa là dành cho cô ngồi.

Quản gia Đinh cung kính mở cửa xe, nhưng Hứa Diên không bước vào: "Chỉ cần một chiếc xe là được rồi."

"Các cô chủ cậu chủ khác cũng đến học viện theo tiêu chuẩn tương tự." Khuôn mặt lạnh lùng của quản gia Đinh vẫn giữ vẻ nghiêm nghị.

"Bọn họ là người của Tạ gia, còn tôi chỉ là khách trong trang viên thôi. Xin đừng phô trương như vậy, tôi không gánh nổi." Hứa Diên lễ phép đáp.

Quản gia Đinh nhìn cô vài giây, rồi gật đầu: "Tôi hiểu rồi, thưa cô Hứa."

Ông lập tức ra lệnh cho đoàn xe giải tán, chỉ giữ lại một chiếc xe có tính năng tốt nhất, mức độ an toàn cao nhất.

Hứa Diên ngồi vào ghế sau, Lệ Hoa cũng định đi theo.

Hứa Diên mỉm cười, đón lấy chiếc túi vải từ tay cô: "Không cần đâu, tôi đi học chứ có phải đi hưởng thụ đâu. Cô đi theo mới lạ đấy."

Chiếc xe từ từ rời khỏi trang viên.

Quản gia Đinh nhìn theo bóng xe dần khuất: "Không sai sót gì chứ?"

Lệ Hoa suy nghĩ một lát: "Cô Hứa luôn là người như vậy mà."

"Cô ấy biết vị trí của mình ở đâu, sẽ không vì sự ưu ái của người khác mà đánh mất chính mình, cũng không vì rơi vào khó khăn mà sợ hãi. Tôi ở trong trang viên này ba mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một người phụ nữ như vậy." Quản gia Đinh bình thản nói.

Ông từng thấy đủ loại phụ nữ trong trang viên, cũng tận mắt chứng kiến kết cục của họ.

Nhưng lần đầu ông thấy người như Hứa Diên. Về kết cục của cô, dù là người sành sỏi như ông cũng khó mà đoán trước được.

...

Học viện được thành lập bởi gia tộc Flaxman của nước K.

Gia tộc này có bề dày lịch sử lâu đời, người đứng đầu vẫn giữ tước vị được truyền lại từ hàng trăm năm trước.

Ngoài ra, vài gia tộc tài phiệt trong nước cũng góp phần gây dựng, trở thành nhà tài trợ cho học viện.

Ngày khai giảng, cổng Tr**ng X* hoa lộng lẫy chật kín bởi những chiếc siêu xe nối đuôi nhau.

Tuy gia cảnh trước đây của Hứa Diên cũng khá giả, nhưng vẫn còn cách rất xa bốn chữ đẳng cấp tài phiệt.

Từ nhỏ đến lớn cô chỉ học ở trường công. Đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến khung cảnh xa hoa của một học viện tư thục hàng đầu.

Phần lớn xe cộ đều bị chặn ngoài cổng, chỉ có số ít đoàn xe xa xỉ mới được phép đi thẳng vào trong khuôn viên.

Hứa Diên bảo tài xế của Tạ gia dừng xe cách cổng trường một đoạn.

Hai bên con đường chính dẫn vào học viện được trồng kín bằng những cây anh đào đang nở rổ. Cô xuống xe, hòa vào dòng tân sinh viên, chậm rãi bước đi, lắng nghe bọn họ háo hức trò chuyện.

"Lạ thật đấy, hè đã qua rồi mà hoa anh đào vẫn nở."

"Loại này do viện nghiên cứu thực vật ở nước ngoài lai tạo riêng cho học viện, năm nào cũng sẽ nở đúng vào cuối hè."

"Ủa, sao mấy chiếc xe vừa rồi lại được chạy thẳng vào trong? Rõ ràng chúng ta bị chặn ngay từ cổng cơ mà."

"Nhà cậu làm gì thế?"

"À? Bố tôi là doanh nhân, mẹ là bác sĩ thần kinh, sao vậy?"

"Thế còn gì nữa? Chiếc xe vừa nãy là xe của Bùi gia. Nghe nói năm nay Bùi Tễ Ngôn cũng là tân sinh viên của Flaxman."

"Là Bùi Tễ Ngôn đẹp trai đó á?!"

Những cuộc trò chuyện tương tự vang lên liên tục xung quanh.

Hứa Diên cố tình bước chậm lại, tận hưởng không gian dịu dàng dưới tán hoa anh đào và sức sống đặc biệt của tuổi trẻ.

Gió thoảng qua, những cánh hoa hồng phớt trắng rơi lả tả xuống.

Cô đứng bên đường, nheo mắt đón lấy ánh nắng ấm áp và cảm giác tự do.

Tiếng còi xe vang lên rộn ràng.

Các tân sinh viên vội nhường đường, mở lối cho chiếc xe tiến tới.

Một chiếc Aston Martin màu đỏ dừng lại bên cạnh Hứa Diên.

Cửa kính hạ xuống, Doãn Lệ dựa lên cửa sổ xe cười với cô: "Hứa Diên, còn một cây số nữa mới tới, để tôi chở cô một đoạn nhé?"

Học viện Flaxman hướng đến việc đào tạo những người thừa kế xuất sắc cho các gia tộc tài phiệt và tầng lớp tinh anh. Thể lực tốt cũng là một phần quan trọng trong chương trình đào tạo.

Vì vậy, con đường hoa anh đào dài một cây số từ cổng vào trường được coi là bài rèn luyện thể chất cơ bản hằng ngày cho sinh viên.

Doãn Lệ nhiệt tình đến mức Hứa Diên có chút ngạc nhiên. Cô và Doãn Lệ chỉ từng tham dự cùng một bữa tiệc, thậm chí chưa từng nói chuyện với nhau, vậy mà Doãn Lệ vẫn nhận ra cô.

"Chà, Tạ Doanh Triều thật keo kiệt." Doãn Lệ khịt mũi: "Đến người phụ nữ của mình mà cũng không nỡ cho xe đưa đón à?"

Hứa Diên lịch sự đáp: "Là tự tôi muốn đi bộ thôi. Cảm ơn cô đã quan tâm."

Doãn Lệ vẫy tay: "Thôi vậy được rồi."

Chiếc xe lăn bánh, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của các tân sinh viên.

Hứa Diên muốn tận hưởng một cuộc sống bình dị, tự do.

Nhưng ngay khi Doãn Lệ rời đi, những ánh mắt dò xét của các sinh viên quanh cô khiến Hứa Diên bỗng nhận ra một điều: Ở nơi này, bình dị hóa ra không hề dễ dàng như cô tưởng tượng.

......

Các gia tộc tài phiệt luôn có những đặc quyền nhất định và quản gia Đinh đã sớm lo xong mọi thủ tục nhập học cho cô.

Trong khi các tân sinh bận rộn với các công việc khai giảng, Hứa Diên chỉ cần có mặt tại hội trường trước khi lễ khai giảng bắt đầu.

Cách lễ khai giảng vẫn còn một khoảng thời gian, bên ngoài hội trường hầu như chưa có ai.

Hứa Diên đi theo chỉ dẫn trên biển chỉ đường đến cửa thì nhìn thấy Tạ Tư Chỉ.

Hắn tựa trên ghế dài ven đường, nheo mắt đón ánh nắng mặt trời. Gương mặt hắn vẫn mang vẻ lười nhác quen thuộc, không quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh, như một chú mèo phơi mình dưới ánh mặt trời.

Bên cạnh hắn là Tạ Đạc đang dõi mắt theo những cô gái đi qua, gặp người vừa mắt thì huýt sáo, vừa tinh nghịch lại vừa lịch lãm, đúng là một tên đẹp trai hư hỏng.

Nắng hè vẫn gay gắt, mọi người qua lại đều mặc áo ngắn, váy ngắn. Chỉ có Tạ Đạc mặc áo dài quần dài, như chẳng hề e sợ cái nóng oi ả này.

Hắn nhìn thấy Hứa Diên từ xa, vẫy tay chào cô, vui vẻ gọi: "Chào chị dâu."

Hứa Diên thoáng đỏ mặt, không đáp lại.

Ngược lại, Tạ Tư Chỉ nghe thấy hai chữ "chị dâu" thì mở hờ đôi mắt.

Khi cô tiến đến trước mặt họ thì mới đáp lại lời chào: "Cậu chủ Tạ Đạc, chào buổi sáng."

Tạ Đạc tỏ vẻ bị tổn thương: "Tôi gọi em là chị dâu, vậy mà em lại gọi tôi là cậu chủ Tạ Đạc. Như vậy có hợp lý không?"

Hứa Diên mỉm cười nhưng vẫn không thay đổi: "Hôm trước anh đã cứu tôi ra khỏi Thanh Mộc Bang, tôi còn chưa kịp cảm ơn chính thức, cảm ơn anh."

"Đừng khách sáo nữa." Tạ Đạc nghiêng đầu nhìn Tạ Tư Chỉ, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười ẩn ý: "Chưa tới lúc cuối cùng, ai mà biết là phúc hay họa? Tương lai còn chờ đợi số mệnh gì? Việc đó không cần cảm ơn tôi, cảm ơn nữa là tôi áy náy mất. Nếu muốn cảm ơn thật sự thì cảm ơn chính bản thân mình đi, con đường là do mình chọn, đúng chứ?"

Hứa Diên cụp mắt: "Cổ anh..."

Trên cổ Tạ Đạc có vài vết sẹo cứng, dài, dưới ánh nắng càng lộ rõ rệt.

"Cái này à." Tạ Đạc đưa tay sờ vết thương: "Mấy ngày trước, tôi có trêu một con mèo hoang ngoài đường. Con mèo đó rất hung dữ, nhảy lên cào lại tôi luôn."

"Tạ Đạc." Tạ Tư Chỉ bất ngờ lên tiếng: "Là người dẫn chương trình lễ khai giảng, anh không cần đi vào hội trường chuẩn bị cho chương trình à?"

Tạ Đạc cười, đứng dậy: "Cậu chủ nhỏ nói đúng, tôi đi trước đây." Hình bóng của hắn khuất dần, Hứa Diên ngồi xuống chỗ hắn vừa dựa.

Trên đầu là một cây anh đào nở rực rỡ. Những cánh hoa nhẹ nhàng rơi, phủ lên mái tóc đen của cô.

Cô yên lặng ngồi, bắt chước dáng vẻ của Tạ Tư Chỉ, đón ánh nắng xuyên qua tán hoa.

"Rất dễ chịu, đúng không?" Chàng trai cười nhàn nhạt mở lời: "Ánh nắng ấm áp giữa nhân gian."

Hứa Diên khẽ "ừ" một tiếng, cảm thấy mình như một con mèo già, cả đời chẳng có hoài bão gì lớn chỉ cần mỗi ngày được phơi nắng thế này là đã mãn nguyện rồi.

Cô hỏi: "Vết thương của anh đã đỡ chưa?"

Tạ Tư Chỉ đáp: "Vẫn còn đau. Nhưng có em quan tâm, tối nay chắc chắn sẽ ngủ ngon."

"Tôi đâu phải thuốc giảm đau." Hứa Diên khẽ nói.

Tạ Tư Chỉ mỉm cười: "Sao em biết mình không phải?"
 

Bình Luận (0)
Comment