Từ đêm hôm đó, Hứa Diên chưa từng gặp lại hắn.
Ngày thường Tạ Tư Chỉ rất ít khi xuất hiện trong trang viên. Chẳng ai biết rốt cuộc hắn đang bận chuyện gì.
Tính ra, đã mười hai ngày trôi qua kể từ lần hắn bị thương trong phòng cô.
Sắc mặt hắn trông khá ổn, chỉ là nước da trắng lạnh khiến hắn trông rất yếu ớt.
Nhất là mái tóc đen nhánh lại càng làm nổi bật vẻ răng trắng môi hồng, mang theo khí chất mong manh của một công tử yếu đuối.
"Chỉ đùa thôi, em đừng để tâm."
Thấy Hứa Diên chẳng có phản ứng gì, hắn chỉ khẽ cười, gương mặt vô hại trong sáng như một đứa trẻ.
"Để tôi đưa em vào." Tạ Tư Chỉ đứng dậy, những cánh hoa vương trên người hắn lả tả rơi xuống.
Hắn đút tay vào túi quần, bước đi thong thả cạnh Hứa Diên: "Các môn của học viện Flaxman khác hẳn so với đại học bình thường. Toán cao cấp, kinh tế, ngôn ngữ học đại cương ... mới chỉ là căn bản. Ngoài ra còn phải học thêm các ngôn ngữ hiếm, lịch sử thế giới, chính trị quốc tế, nghệ thuật, triết học, cộng với một loạt lễ nghi quý tộc và thú vui của giới thượng lưu."
"Từ 6h sáng đến 9h tối, quản lý gần như khép kín. So với đại học bình thường, chỗ này đúng nghĩa là địa ngục."
"Nhưng tấm bằng ở đây có giá trị cực cao. Chỉ cần có được nó, mới đủ tư cách bước vào vòng tranh đấu trong gia tộc."
Tạ Tư Chỉ đưa Hứa Diên bước vào hội trường.
Hội trường rộng lớn, tráng lệ, mang vẻ cổ kính tao nhã, có thể chứa cả ngàn người mà vẫn không chật chội.
Tạ Đạc là người dẫn chương trình cho buổi lễ. Hắn mặc vest chỉnh tề, đứng trên sân khấu cùng một nữ sinh khác rà soát lại quy trình.
"Tạ Đạc được coi là sinh viên ưu tú nhất của học viện, chỉ còn thiếu môn tiếng Ả Rập là có thể tốt nghiệp. Ở đây, chuyện tốt nghiệp không tính theo số năm học, mà phải vượt qua tất cả các môn. Nếu không qua, như Tạ Văn Châu chẳng hạn, học bảy tám năm là chuyện bình thường."
"Tôi nghe Lệ Hoa nói, Tạ Văn Châu là người thừa kế thứ nhất của Tạ gia."
Nếu Tạ Đạc xuất sắc đến vậy, tại sao vị trí đầu tiên lại rơi vào tay Tạ Văn Châu?
Hứa Diên cảm thấy khó hiểu.
"Đó là thủ đoạn của Tạ Doanh Triều thôi." Tạ Tư Chỉ hờ hững đáp: "Cha của Tạ Văn Châu rất có uy tín trong Tạ gia. Khi địa vị của Tạ Doanh Triều chưa vững, hắn buộc phải kéo bè kết cánh. Còn Tạ Đạc xuất thân bình thường, ông nội hắn chỉ là anh em họ với ông nội của Tạ Doanh Triều."
Lúc này Hứa Diên đã hiểu.
Dù là ở Tạ gia hay trong học viện, thế giới này vốn dĩ chẳng hề công bằng.
Trên cao, dàn đèn chùm pha lê đồng loạt sáng lên, ánh sáng rực rỡ như ban ngày chiếu xuống hội trường.
Các tân sinh viên lần lượt bước vào.
Tạ Tư Chỉ kéo Hứa Diên đi đến một bên của hội trường.
Ở đó có hai chỗ ngồi không bị ánh sáng bao phủ, họ chọn ngồi vào góc khuất ấy.
Hứa Diên hỏi: "Anh quen thuộc nơi này lắm à?"
Rõ ràng hắn cũng là tân sinh viên năm nay, vậy mà lại thành thạo như thể đã ở đây mấy năm rồi.
Tạ Tư Chỉ ngồi vào chỗ tối hơn, bóng râm từ bức tường che phủ gần hết gương mặt hắn.
"Ừm." Chữ ấy được hắn phát ra bằng giọng mũi, nghe như tiếng hừ khẽ lúc buồn ngủ.
Một lúc sau, hắn mới thong thả đáp lại cô bằng giọng chậm rãi: "Lúc rảnh tôi thường lén vào nghe giảng. Tạ gia là nhà tài trợ, học viện không dám quản tôi."
Trên người chàng trai vương vấn mùi hương nhàn nhạt, giống hệt mùi gỗ sồi dưới nắng sau một cơn mưa.
"Các môn học ở đây chắc thú vị lắm."
"Thật ra rất khô khan."
"Khô khan mà cũng thu hút được anh sao?"
"Không phải vì hứng thú, mà vì tôi muốn mau chóng trưởng thành." Giọng nói của Tạ Tư Chỉ tan vào bóng tối, từng chút từng chút trôi vào tai cô: "Thước đo của sự trưởng thành không chỉ là tuổi tác. Tu dưỡng, học thức, kỹ năng giao tiếp và một tấm bằng tốt nghiệp, thiếu một thứ cũng không được. Tôi cần chúng."
Hứa Diên không nói thêm gì nữa.
Hơi thở của Tạ Tư Chỉ ngày càng nhẹ dần.
Nhóm tân sinh viên ngồi cách họ khá xa. Nhìn lướt qua, Hứa Diên chỉ thấy những bộ lễ phục tinh xảo và dáng ngồi thẳng tắp, thể hiện một nền giáo dục tốt.
Không ai giống như Tạ Tư Chỉ, trong hoàn cảnh này lại có thể ngủ say, mà còn ngủ say như một đứa trẻ.
Bờ vai hắn hơi co lại, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi. Dù trong chỗ khuất sáng vẫn dễ dàng nhận ra những ngón tay thon dài có khớp xương rõ ràng, đẹp đến kỳ lạ.
Buổi lễ chính thức bắt đầu.
Tạ Đạc cùng một nữ sinh đảm nhiệm phần mở màn, sau đó đến lượt viện trưởng phát biểu.
Nhưng Hứa Diên lại chẳng mấy chú ý.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt lặng lẽ phác họa đường nét gương mặt của Tạ Tư Chỉ.
Khi tỉnh táo, dù là lúc hắn đang mỉm cười hay dùng giọng điệu dịu dàng để nói chuyện, đôi mắt lúc nào cũng ẩn chứa một tầng sâu thẳm khó dò.
Nhưng khi ngủ yên, trông hắn lại trở nên ngoan ngoãn, khiến khoảng cách giữa hai người dường như biến mất.
Viện trưởng của học viện Flaxman là người nước K.
Bài diễn văn của ông kết thúc, tiếp đó là phần phát biểu của đại diện tân sinh viên.
Hứa Diên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Cô ngẩng lên, bắt gặp gương mặt của Bùi Tễ Ngôn trên bục.
Mới hơn chục ngày không gặp, hắn đã gầy đi nhiều, giữa hàng mày vương chút u sầu.
Thế nhưng sự dịu dàng của hắn không hề bị nét u sầu ấy làm mờ nhạt, trái lại còn khiến cho sự anh tuấn tăng thêm.
Từng câu từng chữ hắn nói rất rõ ràng, trầm ổn, tác phong không chê vào đâu được.
Ngay bên cạnh, Tạ Tư Chỉ ngủ được nửa buổi thì bất chợt tỉnh lại.
Hắn khẽ hừ một tiếng, kéo sự chú ý của Hứa Diên khỏi Bùi Tễ Ngôn.
Hắn ngây ngô dụi mắt, ngồi ngẩn ngơ một lát, rồi từ ngăn kéo nhỏ giữa hàng ghế có chạm khắc hoa văn rút ra hai tờ đơn, đưa cho Hứa Diên một tờ.
"Đây là gì?"
"Ngoài những môn cơ bản, sinh viên năm nhất phải chọn thêm một số môn tự chọn trong mỗi hạng mục. Bắt buộc cộng với tự chọn, đủ số tín chỉ quy định mới có thể tốt nghiệp."
Hắn lại mò ra một cây bút máy, mở nắp, rồi viết ra lựa chọn của mình một cách khoa trương trên tờ giấy cao cấp phảng phất hương lan nhạt.
Toán cao cấp, kinh tế, ngôn ngữ học đại cương, lịch sử thế giới, chính trị quốc tế, lễ nghi quý tộc, đó đều là các môn bắt buộc.
Ở mục thể thao, hắn chọn kiếm thuật, đấu vật tự do và cưỡi ngựa.
Ở mục nghệ thuật và ngôn ngữ, hắn chỉ điền đúng một môn tiếng Swahili, một ngôn ngữ hiếm mà Hứa Diên chưa từng nghe qua.
(Tiếng Swahili (Kiswahili) là một ngôn ngữ Bantu được nói bởi các dân tộc sinh sống ở khu vực trải dài dọc bờ biển Ấn Độ Dương từ phía bắc Kenya tới miền bắc Mozambique, bao gồm cả quần đảo Comoros. Mặc dù chỉ có 5–10 triệu người dùng nó làm tiếng bản ngữ, nhưng tiếng Swahili là một ngôn ngữ chính thức của bốn quốc gia, cụ thể là Tanzania, Kenya, Uganda và Cộng hòa Dân chủ Congo. Trích Wikipedia)
Chàng trai nhún vai: "Tôi khác Tạ Doanh Triều, trong đầu chẳng có tí tế bào nghệ thuật nào, học gì cũng thế thôi."
Hứa Diên cầm tờ đơn, lặng lẽ nhìn các lựa chọn.
Vị trí mà Tạ Tư Chỉ chọn ngồi thật khéo.
Chỉ có một chút ánh sáng mỏng rơi xuống mặt Hứa Diên, dịu dàng, mơ hồ, khiến gò má cô thoạt nhìn hơi u ám.
Nhưng khí chất vốn trong sáng của cô lại khiến sự u ám ấy hóa thành một lớp màn bí ẩn, mơ hồ phủ lên người.
Tạ Tư Chỉ nhìn đến thất thần. Cô tựa như một bông hoa ngô đồng trong mưa xuân, mảnh mai yếu ớt.
Song, trong thâm tâm hắn biết rõ, loài hoa ấy sẽ không vì cơn mưa lạnh hay cơn gió dữ mà cúi đầu, lại càng không cam lòng rơi rụng xuống bùn đất.
Đó là một loài hoa thật đặc biệt.
"Con gái chắc sẽ không thích những môn thể thao phải toát mồ hôi đâu." Tạ Tư Chỉ khẽ gõ ngón tay lên tờ giấy bìa cứng: "Chọn cái này đi."
Ngón tay hắn dừng lại ở hai chữ "Bắn súng".
Quả thật Hứa Diên không giỏi vận động, nhưng ở hạng mục thể thao thì nhất định phải chọn ít nhất một môn.
Đề xuất của Tạ Tư Chỉ đúng là thích hợp nhất.
Trong lúc hai người trò chuyện, bài phát biểu của Bùi Tễ Ngôn đã kết thúc.
Nhân viên của học viện bắt đầu hướng dẫn các tân sinh viên điền đơn xin học các môn tự chọn.
Hứa Diên chọn bắn súng. Trong hạng mục nghệ thuật và ngôn ngữ, cô điền thêm hội họa sơn dầu, đàn tỳ bà và thưởng thức nghệ thuật tôn giáo phương Tây.
"Ngôn ngữ cũng phải điền, nếu không họ sẽ phân ngẫu nhiên cho em." Tạ Tư Chỉ nhắc nhở.
"Chẳng phải anh cũng để trống mục nghệ thuật đó sao?"
Tạ Tư Chỉ khựng lại giây lát, rồi bất chợt nghiêng người về phía Hứa Diên.
Khoảng cách giữa hai người vốn đã gần, trong khoảnh khắc ấy, vài sợi tóc lòa xòa bên mai hắn khẽ lướt qua má Hứa Diên.
Mềm mềm, nhột nhột, thoang thoảng mùi dầu gội. Mùi cam đắng hòa cùng hương tuyết tùng.
Tạ Tư Chỉ đang chăm chú nghiên cứu những môn mà cô vừa điền vào.
"Đàn tỳ bà, thưởng thức nghệ thuật tôn giáo... mới nghe thôi đã thấy đau đầu rồi." Chàng trai lẩm bẩm một mình.
Hắn khổ sở cắn môi, trông như đang phải đưa ra một quyết định hệ trọng nào đó.
Cuối cùng, hắn cũng có đáp án. Cầm bút lên, trên tấm thẻ của mình, hắn tùy tiện viết xuống bốn chữ "Hội họa sơn dầu".
"Nếu vẽ xấu thật thì tôi sẽ nói mình là kiểu thiên tài lập dị giống Van Gogh, người thường không thể hiểu được tranh của tôi." Hắn nháy mắt với Hứa Diên.
Hứa Diên: "Sao phải ép mình chọn cùng một môn với tôi chứ? Có phải trẻ con đi vệ sinh cũng cần nắm tay nhau đâu."
Tạ Tư Chỉ chỉ mỉm cười, không nói gì. Hắn thản nhiên rút tờ đơn của Hứa Diên.
Không hề hỏi ý kiến cô, ở mục ngôn ngữ, hắn nghiêm túc viết xuống: "Tiếng Swahili".
Hứa Diên không ngăn cản, chỉ im lặng nhìn hắn.
Chàng trai cong môi cười, trong nụ cười mang theo chút nũng nịu: "Trẻ con thì trẻ con, tôi chỉ muốn được ở bên em thôi mà."
Hắn siết tay trái thành nắm đấm, thần bí đưa ra trước mặt cô: "Quà khai giảng. Em nói muốn xem thì tôi sẽ mở ra cho em."
Một món quà có thể nắm gọn trong lòng bàn tay thì sẽ là gì chứ?
So với việc nhìn thấy món quà, Hứa Diên lại càng thích quá trình đoán hơn: "Không phải là cái nắp bút máy của anh đấy chứ?"
Tạ Tư Chỉ bật cười.
"Hay là vỏ kẹo ăn dở?"
"Hoặc... là nụ hôn gió anh cất giấu trong lòng bàn tay?"
Các cậu ấm nhà giàu rất hay dùng chiêu này để trêu con gái vui vẻ, Hứa Diên đã từng thấy qua.
Hắn vẫn mỉm cười.
Hứa Diên thật sự không đoán nổi nữa, đành ngoan ngoãn nói: "Tôi muốn xem."
Chàng trai mở tay ra, để lộ hai hạt dẻ màu vàng nhạt trong lòng bàn tay.
Khi Hứa Diên đang điền môn tự chọn, người phục vụ mang trà và điểm tâm tới. Tạ Tư Chỉ đã bóc chúng từ khi ấy.
Hắn khẽ cầm lấy tay Hứa Diên, đặt hai hạt dẻ vào lòng bàn tay trắng nõn của cô: "Chúc mừng em, tạm thời rời khỏi trang viên rồi."
Hứa Diên mỉm cười dịu dàng: "Cảm ơn món quà của anh."
"Nếu thật sự muốn cảm ơn thì hãy tặng tôi một món quà đáp lễ cho ra dáng đi. Hai tháng nữa là vũ hội kỷ niệm ngày thành lập trường, tôi muốn mời em làm bạn nhảy của mình."
Nói xong, hắn không cho cô thời gian để đồng ý hay từ chối.
Tạ Tư Chỉ xếp tờ đơn điền nguyện vọng của mình và của Hứa Diên vào với nhau, đứng dậy bước thẳng về phía trước.
Hắn đưa đơn cho viện trưởng, rồi khẽ phủi mấy mảnh vỏ hạt còn sót trên đầu ngón tay, sau đó không hề ngoảnh lại mà rời khỏi hội trường.
Các tân sinh chứng kiến cảnh ấy, lập tức xôn xao cả một trận.
Tuy rằng những học sinh có thể vào học viện này đều xuất thân giàu có, nhưng bọn họ không phải đến đây để làm công chúa hay hoàng tử.
Gia tộc Flaxman ở nước K danh tiếng lẫy lừng, viện trưởng của học viện cũng mang họ Flaxman.
Trước ngày khai giảng, các bậc phụ huynh đã căn dặn đi căn dặn lại, khi tới đây nhất định phải giữ sự khiêm nhường.
Nhân ngoại hữu nhân*, rất khó để biết bạn cùng lớp của mình có bối cảnh thế nào.
(*Câu đầy đủ là "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân" là một câu thành ngữ có nghĩa là: bầu trời còn có những bầu trời khác cao hơn, người tài giỏi còn có những người khác tài giỏi hơn. Câu này khuyên nhủ mọi người không nên tự mãn, kiêu ngạo mà cần phải luôn khiêm tốn, học hỏi.)
Đối với thầy cô hay cả nhân viên phục vụ trong trường cũng phải lễ độ. Bởi vì không ai biết được liệu trong số họ có ai đó là người của gia tộc Flaxman đang rèn luyện hay không.
Vị viện trưởng này là người chính trực, nghiêm nghị.
Lúc ông ta phát biểu, toàn bộ tân sinh viên ngồi dưới không ai dám thì thầm nửa câu.
Thế nhưng, chàng trai tuấn tú ấy lại thản nhiên vượt qua người phục vụ thu đơn điền nguyện vọng, đưa thẳng đơn đến tận tay viện trưởng.
Điều khiến mọi người chấn động hơn cả là viện trưởng lại không hề tỏ ra bất mãn.
Thậm chí, ông ta còn hơi khom người, cung kính đáp lễ với chàng trai.
...
"Đúng là phách lối."
Ở hậu trường buổi lễ, Tạ Tĩnh Thu cau mày lườm một cái.
Cô là một trong những học sinh ưu tú của học viện, ngày khai giảng cũng được phân công tới hỗ trợ.
Trên gương mặt Tạ Đạc vẫn giữ nụ cười thường trực: "Tạ Tư Chỉ có nhiều tư cách để phách lối hơn chúng ta. Dù sao thì hắn cũng là em trai ruột của Tạ Doanh Triều. Huống hồ, quan hệ của hắn với cậu út nhà Công tước Flaxman cũng rất thân thiết."
"Có em ruột hồ đồ lại còn ngông cuồng như thế, nếu tôi là Tạ Doanh Triều thì tôi sẽ tức chết mất."
Tạ Đạc chỉ mỉm cười, không hề phản bác.
Thực ra, Tạ Đạc hiểu rõ dụng ý của Tạ Tư Chỉ hơn bất kỳ ai.
Không phải lúc nào cũng có thể chọn được đúng nguyện vọng mình mong muốn. Khi một môn nào đó có quá nhiều người đăng ký, học viện sẽ dựa trên một số tiêu chuẩn để điều chỉnh, phân bớt học sinh sang những môn ít ai chọn.
Việc Tạ Tư Chỉ tự tay trao cả hai tờ đơn của hắn và Hứa Diên cho viện trưởng, chỉ có một mục đích duy nhất.
Hắn đang ngầm nhắc nhở viện trưởng rằng, nguyện vọng ghi trên hai tấm thẻ này, tuyệt đối không được thay đổi.
"Tĩnh Thu." Tạ Đạc đột ngột hỏi: "Em còn mấy môn chưa qua?"
Tạ Tĩnh Thu bực bội gãi mái tóc ngắn của mình: "Âm nhạc cổ điển, triết học với lịch sử thế giới. Sao? Anh sắp tốt nghiệp rồi muốn mượn cớ này để châm chọc tôi à?"
"Dĩ nhiên là không. Sao tôi có thể làm chuyện thiếu phong độ thế chứ."
"Anh có châm chọc thì cũng chẳng sao. Tôi có người làm đệm lưng rồi. Nghe nói Tạ Văn Châu còn đến năm môn chưa qua cơ, thật buồn cười. Nhưng trò cười lớn hơn sắp xuất hiện rồi." Tạ Tĩnh Thu nhếch môi châm biếm: "Một cậu ấm vô học vừa nhập học, e rằng ngay cả một môn cũng khó mà thi đỗ."
Tạ Đạc nói: "Cùng đánh cược đi."
"Cái gì?"
"Ý tôi là, tôi muốn cược với em." Tạ Đạc nhìn cô chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc: "Cược rằng trong vòng hai năm, Tạ Tư Chỉ có thể vượt qua toàn bộ kỳ thi, lấy được bằng tốt nghiệp của học viện."
"Hai năm?" Tạ Tĩnh Thu như nghe phải một trò cười lớn: "Theo tôi biết, học viện Flaxman thành lập cả trăm năm nay, người nhanh nhất cũng phải mất hai năm rưỡi mới tốt nghiệp được. Anh đùa tôi à? Nếu hắn mà tốt nghiệp được trong vòng hai năm, tôi gọi hắn là bố luôn. Còn anh muốn cược cái gì?"
Từ nhỏ Tạ Tĩnh Thu đã được nuôi dạy như con trai, không chỉ không để tóc dài, mà cả lời nói cũng chẳng dịu dàng.
"Nếu Tạ Tư Chỉ làm được, thì chúng ta hẹn hò nhé."
Tạ Tĩnh Thu sững người, hiếm khi đỏ mặt: "Anh nói cái quái gì vậy? Phụ nữ quanh anh nhiều đến mức đủ lập cả một đại đội chiến đấu, còn muốn hẹn hò với tôi?"
"Bọn họ là bọn họ, còn em là em. Tuy cùng mang họ Tạ, nhưng chúng ta không phải họ hàng trong ba đời, chỉ là hẹn hò thôi mà. Sao lại đỏ mặt thế, chẳng lẽ là ngại à?"
"Anh đi chết đi!" Với một người mạnh mẽ như Tạ Tĩnh Thu, nghe mấy câu đó chẳng khác nào bị xúc phạm.
"Nếu em đã chắc chắn hắn không thể, thì sao lại không dám cược với tôi?" Tạ Đạc bất ngờ nghiêng người lại gần: "Hay là em sợ phải hẹn hò với tôi?"
"Tôi lớn đến từng này rồi, chưa từng sợ ai cả!" Tạ Tĩnh Thu cứng giọng đáp.
"Vậy thì coi như giao kèo xong." Khóe môi Tạ Đạc thoáng hiện nụ cười gian xảo: "Ván cược đã định, không được hối hận."