Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 12

Theo dự định, Tạ Doanh Triều sẽ về nước sau nửa tháng.

Nhưng ở nước F xảy ra chút sự cố, hắn bị giữ lại, không thể trở về trong một thời gian dài.

...

Mùa thu đã trôi qua được một đoạn, thoắt cái đã sang cuối tháng Chín.

Như thường lệ, buổi sớm Hứa Diên thức dậy đọc sách một lúc.

Tài xế chờ sẵn dưới lầu, chiếc xe vẫn khiêm nhường như mọi ngày, chỉ đưa cô đến cổng học viện rồi cô đi bộ vào bên trong.

Hoa anh đào đã tàn, cánh rụng rải khắp con đường nhựa, tạo cảm giác mềm mại, xốp nhẹ khi dẫm chân lên.

Khi Hứa Diên đang đi, bỗng phía sau vang lên một tiếng gọi lanh lảnh: "Hứa Diên!"

Một bóng người nhỏ nhắn lao tới ôm chầm lấy cô, lực mạnh đến mức suýt nữa làm cô ngã.

Hứa Diên đứng vững lại, bất đắc dĩ nói: "Cô Doãn, lần sau có thể lịch sự hơn một chút được không?"

Doãn Lệ ôm lấy cô, nhất quyết không buông, đôi mắt tròn xoe ngây thơ chớp chớp: "Cô Doãn? Sao cậu vẫn gọi tớ là "cô Doãn" chứ? Nghe xa cách quá đi, chẳng giống bạn bè gì cả."

...

Một tháng trước, Hứa Diên nhập học Học viện Flaxman.

Trong nhóm môn nghệ thuật, cô chọn đàn tỳ bà, vừa khéo Doãn Lệ cũng bị điều chỉnh sang lớp này.

Trong lớp cô ấy chẳng quen ai, thế là chỉ có thể ngồi cạnh Hứa Diên.

Suốt cả tiết học, Doãn Lệ không ngừng than vãn: "Sớm biết vào Flaxman phải học nhiều thứ quái quỷ thế này, tôi đã chẳng thèm tới. Đi du học ở nước A chẳng phải tốt hơn sao? Trước khi nhập học một tuần, tôi với anh trai còn đặc biệt mang quà đến thăm viện trưởng, vậy mà ông ta lại chẳng biết điều chút nào!"

"Ông ta lại dám phớt lờ nguyện vọng học sáo bầu của tôi, rồi chuyển tôi sang lớp học đàn tỳ bà!"

"Còn nói là vì tốt cho tôi. Có quỷ mới tin ấy. Thật tức chết đi được. Hứa Diên! Cái lão già đáng ghét đó, tôi thậm chí còn muốn đặt bẫy chuột ngay trước cửa phòng làm việc của lão ta cơ!"

Nhà họ Doãn tuy cũng là tài phiệt, nhưng chỉ mới phất lên trong vài chục năm trở lại đây.

Ông nội của Doãn Lệ trước kia vẫn còn cày ruộng ở thôn quê. Từ nhỏ cô đã khinh thường cái gọi là sở thích "quý tộc" trong mắt giới thượng lưu, chỉ theo ông tập thổi sáo bầu.

Vì vậy, cô tràn đầy tự tin với kỹ năng thổi sáo bầu của mình, không ngờ lại bị viện trưởng bác bỏ nguyện vọng trên đơn đăng ký.

Nghĩ cũng phải, đường đường là cô chủ nhà họ Doãn, nếu sau này có dịp phải biểu diễn tài nghệ mà lại thổi sáo bầu trên sân khấu, trong mắt một số người điều đó sẽ bị coi là khiếm nhã.

Nhưng cô lại hoàn toàn không biết gì về đàn tỳ bà, gảy lên thì như "nhạc quỷ", hễ tới giờ học là y như rằng đầu sẽ đau như búa bổ.

Ban đầu, cô chỉ bám lấy Hứa Diên vì coi như quen biết.

Về sau mới phát hiện, Hứa Diên chơi đàn tỳ bà rất giỏi, tuy chưa bằng giáo viên nhưng cũng chẳng kém là bao.

Hỏi tới, cô chỉ điềm đạm đáp: "Trước kia có học qua một chút."

Những điều khác tuyệt nhiên không nhắc, cũng chẳng có ý khoe khoang.

Doãn Lệ thích Hứa Diên vô cùng.

Không chỉ bởi tính cách dịu dàng mà còn vì cô rất dễ nói chuyện, lại chịu khó chỉ dạy cho mình.

Tuy tính khí cô ấy không tốt, lại còn hay ồn ào, nhưng trong nhà đã yêu cầu phải lấy được bằng tốt nghiệp, cô cũng chẳng dám cãi lời.

Trong những tiết học tỳ bà khắc nghiệt như ma quỷ, Hứa Diên chính là cứu tinh của cô.

Ở chung một tháng, Doãn Lệ kinh ngạc phát hiện Hứa Diên giống như một kho báu.

Bàn đến đề tài gì cô cũng có thể tiếp lời, dường như trên đời này chẳng có thứ gì mà cô không biết.

Dĩ nhiên, ngoại trừ mấy chuyện bát quái của giới tài phiệt.

Hứa Diên không chỉ biết đàn tỳ bà, mà làm bánh ngọt cũng cực kỳ ngon.

Đó là trong một tiết học nướng bánh, môn bắt buộc dành cho nữ sinh.

Các cô gái làm nguyên liệu vương vãi khắp nơi, mặt bàn bừa bộn không chịu nổi.

Doãn Lệ vẫn luôn quan sát Hứa Diên, phát hiện cô căn bản chẳng hề nghe giảng, chỉ yên tĩnh chiếm một góc, tự mình làm một mẻ bánh quy hạnh nhân nho khô.

Khoảnh khắc mở lò nướng ra, hương thơm lập tức lan tỏa, thế nhưng Hứa Diên lại không có ý định đem nó nộp làm bài tập cho tiết học.

Cô chỉ nếm thử một miếng, rồi đặt sang bên cạnh, tiếp tục làm món bánh tart trứng mà giáo viên yêu cầu.

Nhân lúc Hứa Diên đi lấy nguyên liệu, Doãn Lệ lén bẻ một miếng bánh ăn thử.

Hành vi này tuy chẳng có chút thục nữ nào, nhưng Doãn Lệ thề rằng đó chính là chiếc bánh quy ngon nhất mà đời này cô từng được ăn!

...

Doãn Lệ như một con búp bê lớn, cứ dính lấy Hứa Diên không buông: "Ngày mai là tiệc sinh nhật của tớ, mà lại thiếu đồ ngọt ngon miệng. Xin cậu đó Hứa Diên, giúp tớ làm nhé. Nếu trong tiệc sinh nhật không có gì mới lạ, nhất định sẽ bị mấy đứa mình ghét coi thường cho coi!"

Hứa Diên điềm đạm đáp: "Người ta có coi trọng cậu hay không, vốn chẳng phải do mấy thứ này quyết định."

"Ai cần người ta coi trọng chứ?" Doãn Lệ bĩu môi: "Tớ chỉ không muốn để Ôn Sở Nịch lấn át thôi. Nửa tháng trước sinh nhật cô ta, dám mời cả thợ bánh ngọt hàng đầu từ nước A sang, một đám người vây quanh tâng bốc ca tụng. Rõ ràng bánh của người thợ kia còn chẳng ngon bằng cậu làm! Bọn họ thấy tớ quê mùa, tớ lại thấy bọn họ giả vờ thanh cao thì có!"

"Đã như vậy, sao cậu còn phải so đo?"

Doãn Lệ tức tối véo má cô: "Hứa Diên, cậu ngốc à? Tớ chỉ muốn tức chết Ôn Sở Nịch thôi! Nhìn cô ta tức giận, tớ mới thấy sảng khoái!"

Hứa Diên khẽ kêu lên một tiếng: "Đau..."

Doãn Lệ vội vàng buông tay: "Vậy mà đỏ luôn rồi sao? Da cậu cũng mỏng quá đó!"

Hứa Diên đưa tay xoa xoa má.

"Dù sao thì chúng ta cũng là bạn bè, cậu nhất định phải giúp tớ!"

Hứa Diên ngẩn ra một chút: "Là... bạn sao?"

Doãn Lệ tròn xoe mắt, vẻ mặt như bị sét đánh: "Cậu, cậu nói gì thế? Một tháng nay chẳng lẽ cậu chưa từng coi tớ là bạn sao? Vậy tớ là gì? Một con mèo dính người, lúc nào cũng bám theo làm phiền cậu học à?"

Hứa Diên rơi vào một khoảng trầm mặc khó chịu.

Mí mắt cô hơi nhức, cô chớp mắt trước mặt Doãn Lệ, nhưng vẫn không trả lời.

Doãn Lệ tức đến mức sắp khóc: "Hứa Diên!!!"

"Được rồi được rồi." Hứa Diên không muốn đắc tội với vị tiểu thư này, vội vàng gật đầu: "Tớ giúp cậu làm là được chứ gì."

Doãn Lệ lúc này mới vui vẻ trở lại, cô mạnh mẽ khoác lấy cánh tay Hứa Diên, vừa nhảy nhót vừa sánh vai đi về phía tòa giảng đường.

Không xa, sắc mặt Ôn Sở Nịch trở nên khó coi.

Sau lưng vang lên tiếng còi ô tô, cô ta quay đầu, thấy đó là xe của Tạ gia.

Cửa kính xe hạ xuống, Tạ Văn Châu từ ghế sau thò đầu ra: "Cô Ôn, sao hôm nay lại đi bộ một mình vậy?"

Sắc mặt Ôn Sở Nịch càng lúc càng khó coi hơn.

Quyền được lái xe vào trong học viện chỉ dành cho những gia tộc hằng năm cung cấp khoản tài trợ khổng lồ cho trường.

Ôn gia đã không còn như xưa, năm nay không tiếp tục tài trợ cho học viện nữa. Vì vậy bây giờ Ôn Sở Nịch chỉ có thể tự mình đi bộ.

"Tôi chỉ muốn đi dạo thôi, không được sao?" Giọng cô ta cứng ngắc.

Tạ Văn Châu mỉm cười, mở cửa xe: "Cô Ôn, tôi rất sẵn lòng đưa cô một đoạn đường."

Ôn Sở Nịch nhìn gương mặt đàn ông tuy khá tuấn tú nhưng đầy vẻ toan tính, đôi mày khẽ nhíu lại.

......

Trong xe.

"Tôi biết Ôn gia đang rất khó khăn." Tạ Văn Châu ngả người vào lưng ghế da, giọng điệu ung dung: "Hôm ấy ở yến tiệc, cách làm của anh cả thật quá đáng."

Vốn dĩ, ai nấy đều cho rằng Tạ Doanh Triều sẽ tuyên bố tin liên hôn với Ôn gia.

Nhưng hành động của hắn chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Ôn gia, đồng thời còn phát đi một tín hiệu rõ ràng. Trong mắt hắn, Ôn gia chẳng đáng để coi trọng.

Ôn gia vốn đã sắp sụp đổ. Giờ lại thêm cú dẫm này, mọi người đều tranh nhau nịnh bợ Tạ gia, không ai thèm cho Ôn gia chút thể diện.

Ôn Sở Nịch nghiến chặt răng, vang lên tiếng ken két. Nhưng vì gia giáo ràng buộc, cô ta vẫn cố nhẫn nhịn không nói lời nào.

"Anh cả chẳng qua là bị người phụ nữ kia mê hoặc mà thôi."

"Bị mê hoặc ư?"

"Nếu không thì sao? Với thân phận của Hứa Diên, làm sao cô ta xứng với vị trí nữ chủ nhân của Tạ gia."

Ôn Sở Nịch trầm ngâm.

Đêm hôm đó, sau khi trở về, Ôn gia đã cho người lập tức điều tra rõ ràng thân thế của Hứa Diên.

Cha mẹ Hứa Diên là sinh viên xuất sắc của một học viện nghệ thuật danh tiếng ở nước ngoài. Gia đình kinh doanh đồ sưu tầm và cổ vật, cũng được coi là khá giả. Nhưng so với những gia tộc như bọn họ, thì quả thực chẳng đáng để nhắc tới.

Mấy ngày nay ở trong học viện, Ôn Sở Nịch vô tình hữu ý mà quan sát Hứa Diên. Nhưng thiếu nữ kia quá điềm tĩnh, khiến cô ta chẳng nhìn ra được điều gì.

Tạ Văn Châu nói: "Nếu không phải cô ta quyến rũ, thì sao Tạ Doanh Triều lại đổi ý vào phút chót?"

"Nhưng trông Hứa Diên đâu giống loại người mà anh nói."

"Con người ai chẳng biết che giấu." Trong mắt Tạ Văn Châu thoáng hiện tia sáng sắc bén: "Cô Ôn, thật ra chúng ta hoàn toàn có thể bắt tay nhau."

"Đối với Ôn gia mà nói, đơn hàng năng lượng ở nước K e rằng đã thành củ khoai nóng bỏng tay rồi chứ gì? Chỉ cần loại bỏ Hứa Diên thì không chừng Tạ Doanh Triều sẽ quay đầu."

Ôn Sở Nịch cụp mắt xuống, giọng trầm hẳn: "Ý anh là muốn tôi giết người sao?"

"Đương nhiên là không rồi. Nếu liên quan đến giết người thì người cô cần tìm là Thanh Mộc Bang, chứ chẳng phải tôi." Tạ Văn Châu cười nhạt: "Tôi có cách khác. Tối mai là tiệc sinh nhật của Doãn Lệ. Vì sĩ diện nên cô ta chắc chắn cũng sẽ mời cô. Giữa hai người vốn chẳng hợp nhau, mượn bữa tiệc ấy để nhất tiễn song điêu chẳng phải quá thích hợp sao? Còn tôi chính là người có thể giúp cô."

"Nhất tiễn song điêu?" Ôn Sở Nịch nhướng mày, lặp lại lời hắn: "Sao anh lại muốn giúp tôi?"

Tạ Văn Châu kéo áo lên, vết roi sau lưng còn hằn rõ chưa tan: "Giữa tôi và Hứa Diên vốn đã có ân oán. So với cô ta, tôi càng hy vọng cô trở thành nữ chủ nhân của Tạ gia."

Ánh mắt hắn u ám: "Hôm nay tôi chìa tay giúp cô. Sau này nếu Ôn gia được như ý nguyện liên hôn với Tạ gia, chắc là cô sẽ không quên tôi chứ?"

...

Chiều hôm sau.

Lớp học vẽ tranh sơn dầu.

Hứa Diên ngồi ở bàn trong góc xa nhất.

Vừa kết thúc tiết làm bánh, tai cô vẫn còn ong ong vì bị Doãn Lệ làm ồn ào suốt buổi, cần được yên tĩnh để nghỉ ngơi.

Học viện dạy theo chế độ lớp nhỏ, một lớp chỉ có hơn chục học sinh.

Bài tập hôm nay là mô phỏng lại bức tranh nổi tiếng của Van Gogh, "Cánh đồng lúa mì và bầy quạ". Tất cả học sinh đều lặng lẽ vẽ tranh.

Trong căn phòng ngập nắng chiều, chỉ có Tạ Tư Chỉ đang nằm ngủ.

Trên giá vẽ của hắn là một mảng trống trơn. Hắn ngồi trên ghế, người khom về phía trước, trán tựa vào bảng vẽ mà ngủ thiếp đi.

Giáo viên đi ngang qua khẽ ho vài tiếng, nhưng hắn hoàn toàn không nghe thấy.

Tiết học dài ba tiếng, hắn đã ngủ suốt một tiếng rưỡi.

Nếu còn không tỉnh, coi như buổi học này lãng phí rồi.

Giáo viên gõ gõ lên mặt bảng vẽ: "Đêm qua em thức khuya à?"

Tạ Tư Chỉ khẽ hừ một tiếng, uể oải ngẩng đầu khỏi giá vẽ. Đôi mắt còn lim dim chưa mở hẳn, thế mà hắn vẫn không quên nở một nụ cười với nữ giáo viên.

"Vâng."

"Chơi điện tử đấy à?"

Tạ Tư Chỉ vén mấy sợi tóc lòa xòa ép dính trên trán: "Không có. Chỉ là... phiền lòng quá nên mất ngủ thôi."

"Phiền lòng chuyện gì?"

"Em học mãi mà không vẽ được tranh sơn dầu. Cứ nghĩ đến việc hôm nay vụng về, làm cô thất vọng... là căng thẳng đến không ngủ nổi."

Thiếu niên tuấn mỹ như một vì sao sáng bị vị thần nào đó đánh rơi xuống nhân gian.

Cô giáo khẽ đỏ mặt: "Em nói gì thế, sao cô có thể thất vọng với học trò được chứ?"

"Thật sao?" Thiếu niên cười rạng rỡ: "Vậy thì tốt quá. Cô dạy em vẽ đi."

Chỉ dăm ba câu, hắn đã khiến cô giáo đặt toàn bộ sự chú ý lên mình.

Trong căn phòng ngập tràn ánh nắng ấm áp, trên bảng vẽ của Tạ Tư Chỉ dần hiện lên màu sắc.

Một bầy quạ tung cánh trong bầu trời u ám, bên dưới là cánh đồng lúa mì mênh mông.

Những nét bút rối loạn, màu sắc chồng chéo mang đến cảm giác căng thẳng cùng bất an tột độ, như thể dấu hiệu báo trước của một cơn giông sắp ập đến.

Tạ Tư Chỉ buông cọ, hời hợt khen ngợi: "Đến cả một học sinh chẳng có chút thiên phú nào như em cũng có thể vẽ giống đến bảy tám phần... cô đúng là một giáo viên giỏi."

Cô giáo khẽ cười: "Bảy tám phần gì chứ, em còn kém xa lắm."

Tiết học vẽ tranh sơn dầu kết thúc, các học sinh mang giá vẽ và dụng cụ rời khỏi phòng, chỉ còn lại Hứa Diên vẫn ngồi ở góc tường.

Tạ Tư Chỉ rửa sạch màu vẽ dính trên tay, rồi tựa lưng vào bức tường phía sau lưng cô, lặng lẽ ngắm nhìn cô vẽ.

"Vừa rồi em nhìn tôi đúng không?" Hắn mở miệng hỏi.

"Không có."

"Không chịu thừa nhận... là vì tôi nhờ cô giáo dạy riêng nên em thấy khó chịu à?"

Thực ra Hứa Diên đã nhìn hắn, nhưng cô chẳng muốn thừa nhận.

Không phải vì khó chịu, mà là vì cô thật sự bị cách làm của Tạ Tư Chỉ làm cho kinh ngạc.

Thản nhiên ngủ hết nửa buổi học, sau đó lại dựa vào nhan sắc mà khiến cô giáo kèm cặp riêng, cuối cùng chẳng bỏ lỡ kiến thức gì.

Cái chuyện này... người bình thường có thể làm được sao?

Hứa Diên cảm thấy mình vừa thoáng thấy một mặt xấu xa trong bản tính của hắn, nên mới thấy lúng túng cố tình không chịu thừa nhận.

"Hứa Diên."

Tạ Tư Chỉ hơi khom người, gò má nghiêng sát bên tai cô, cằm gần như chạm lên vai.

Hơi thở của hắn rất nhẹ, mang chút ẩm ướt, khẽ thổi làm mấy sợi tóc bên tai cô lay động.

Nhưng bản thân hắn dường như chẳng hề ý thức được tư thế ấy mập mờ thế nào, chỉ thản nhiên đưa tay chỉ vào một mảng xanh trên giấy vẽ: "Trong bức tranh gốc, con đường nhỏ giữa cánh đồng lúa mỳ không hề rộng thế này đâu. Em không tập trung nghe giảng phải không?"

Màu xanh lục ấy biểu trưng cho hy vọng, cho sức sống.

Hứa Diên đã phóng to con đường nhỏ hẹp trong tác phẩm gốc lên rất nhiều.

Bầu trời u ám, cánh đồng lúa mênh mông hoang vắng bị con đường hút mất ánh sáng, nhờ vậy mà cả bức tranh mang một khí chất hoàn toàn khác.

"Sao lại không được?" Tay Hứa Diên vẫn cầm bảng màu cùng bút vẽ, khẽ đáp: "Tôi thích như vậy."

Cô quay đầu vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tạ Tư Chỉ.

Đôi mắt trong trẻo của hai người gần kề nhau, chỉ cần một chút thôi, môi dường như sẽ chạm vào nhau.

Gương mặt thiếu nữ dịu dàng hơn cả những tầng mây mềm mại mà tạo hóa buông xuống. Đôi mắt cô lại tựa như hồ băng trên đỉnh núi tuyết, trong suốt đến mức khi người ta nhìn vào liền có cảm giác mọi dơ bẩn, nhơ nhuốc, toan tính nơi trần thế đều tan biến, chỉ còn lại những giấc mơ đẹp đẽ không bao giờ tàn.

Vừa mới tan buổi học làm bánh, trên người Hứa Diên vẫn còn vương lại chút hương mạch nha, ấm áp ngào ngạt.

Chỉ một cái liếc mắt, cô liền vội vàng quay đầu sang chỗ khác.

Tạ Tư Chỉ ngẩn ra thoáng chốc rồi bật cười.

Nụ cười ấy mang chút hờ hững, tùy tiện như thói quen của hắn, còn vương cả vẻ trêu đùa: "Doãn Lệ mời em đến dự tiệc sinh nhật rồi à?"

"Nhưng cô ta không hề mời tôi."

"Đêm nay cũng chẳng có việc gì, tôi lại rất muốn đi chơi."

"Là người bạn mà Doãn Lệ yêu thích nhất, xin thêm một tấm thiệp mời từ cô ta chắc không phải chuyện khó nhỉ?"

"Hứa Diên?"

"Sao em im lặng vậy? Để ý đến tôi chút đi chứ."

Tạ Tư Chỉ gần như thì thầm ngay bên tai cô.

Cọ vẽ trong tay Hứa Diên mãi vẫn chẳng hạ xuống được.

Đôi tai bị Doãn Lệ làm ồn cả buổi sáng giờ lại bắt đầu đau nhức.

Cô quay đầu lại, nhúng đầu cọ vào màu xanh, không khách khí chấm ngay lên gương mặt tuấn tú của Tạ Tư Chỉ.

Trước khi hắn kịp né tránh, tay cô đã nhanh thoăn thoắt, vẽ lên má hắn một con heo con tròn vo, cái miệng to tướng, cái đuôi xoăn tít.

"Tránh ra." Cô như thể đã bị hắn chọc giận.

Tạ Tư Chỉ sờ sờ lớp màu xanh trên mặt mình, thản nhiên cười: "Hứa Diên, em đỏ mặt rồi."

Bình Luận (0)
Comment