Tiệc sinh nhật của Doãn Lệ được tổ chức tại khách sạn sang trọng nhất ở Thương Thành.
Buổi học vẽ tranh sơn dầu kết thúc chưa được bao lâu, Hứa Diên đã bị cô nàng này lôi kéo lên xe, phóng như bay tới sảnh tiệc ngắm cảnh trên tầng cao nhất của khách sạn.
Doãn Lệ đã chuẩn bị sẵn hết nguyên liệu, ép Hứa Diên đứng vào bàn chế biến, bắt tay vào làm ngay.
Trên người Doãn Lệ vẫn còn giữ nét bộc trực hồn nhiên và chút ngây thơ.
Một bữa tiệc sinh nhật lớn như thế này, vậy mà Doãn Lệ lại không hề chuẩn bị người hỗ trợ cho Hứa Diên, cứ nghĩ một mình cô có thể lo liệu hết.
Hứa Diên liếc nhìn đồng hồ: "Bây giờ là bốn giờ chiều, cậu muốn tớ phải làm xong bánh ngọt cho ba trăm người ăn trước bảy giờ tối sao?"
Doãn Lệ cũng tự thấy mình hơi ngốc, nhưng giờ mà đi tìm thêm người thì chắc chắn không kịp nữa rồi.
Cô bèn hạ mình đề nghị: "Hay là... tớ giúp cậu một tay nhé."
Đôi mắt trong veo của Hứa Diên khẽ liếc qua cô, Doãn Lệ gãi đầu: "Doãn Thần, anh cũng lại đây phụ một tay đi."
Doãn Thần là anh ruột của cô, một trong hai kẻ ngốc nhà họ Doãn mà thiên hạ vẫn thường chê cười.
Hắn và Doãn Lệ là anh em sinh đôi, nhưng trông lại chẳng giống nhau mấy. Doãn Thần cao lớn, sống mũi thẳng tắp, lông mày rậm đen, mang theo nét sáng sủa, điển trai.
"Đến đây!" Hắn không có cái thói hư hỏng hay kiêu ngạo như vài cậu ấm nhà tài phiệt khác, rửa tay xong liền lập tức tới giúp.
Hứa Diên nghĩ ngợi một chút: "Cậu đi hỏi mượn khách sạn vài nhân viên phục vụ rảnh rỗi tới giúp đi."
"Nhân viên khách sạn đều đang bận chuẩn bị tiệc sinh nhật cho tớ rồi, lấy đâu ra người rảnh chứ?" Doãn Lệ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tìm người khác đi."
"Vậy còn người giúp việc nhà cậu đâu?"
Doãn Lệ thở dài: "Cậu tưởng nhà nào cũng giàu có như Tạ gia chắc? Bên ngoài nói Tạ gia, Bùi gia, Doãn gia, Ôn gia là bốn gia tộc đứng đầu, toàn là tâng bốc thôi. Ba nhà chúng tớ cộng lại cũng không thể sánh được với Tạ gia, huống hồ là vượt qua."
"Bố tớ cũng chẳng ưa cái kiểu quý tộc cũ kỹ của Tạ gia, trong nhà chỉ có mấy dì và bảo mẫu, chứ không có người hầu."
Hứa Diên hơi khó xử.
Nhưng đã đồng ý giúp Doãn Lệ chuẩn bị bánh ngọt, cô sẽ không bỏ dở nửa chừng.
Nghĩ một lát, cô cầm bút viết ra một số điện thoại đưa cho Doãn Lệ: "Vậy thử gọi vào số này xem."
Doãn Lệ ôm chầm lấy cô, còn hôn lên má cô một cái: "Tuyệt quá! Tớ biết ngay là cậu có cách mà."
Nửa tiếng sau, hơn mười người hầu của Tạ gia mặc đồng phục chỉnh tề, bước vào phòng bếp một cách có trật tự.
Tạ Tư Chỉ lười biếng đi ở phía cuối cùng, nhìn bộ dạng ngơ ngác của Doãn Lệ, hắn mỉm cười nhã nhặn: "Doãn Lệ, cảm ơn lời mời long trọng của cô, tôi thật lấy làm vinh hạnh."
Doãn Lệ chết lặng.
Cô kéo Hứa Diên sang một bên: "Cậu bảo tớ gọi, hóa ra số đó là của Tạ Tư Chỉ à?!"
"Ừm."
"Sao cậu lại gọi cho Tạ Tư Chỉ chứ?!"
"Đó là người hầu của Tạ gia, tớ không có quyền tự tiện sai khiến họ. Nếu không gọi hắn, chẳng lẽ còn cách nào khác sao?"
"Cậu tỉnh táo lại đi! Cậu là người phụ nữ của Tạ Doanh Triều, lời cậu nói ai dám không nghe? Cậu có biết Tạ Tư Chỉ hắn..."
"Hai vị tiểu thư này đang thì thầm gì thế?"
Tạ Tư Chỉ xuất quỷ nhập thần, chẳng biết đã lặng lẽ đi tới phía sau họ từ bao giờ.
Hắn mang găng tay, cặm cụi sắp xếp nguyên liệu, mới một lúc mà gò má đã dính bột bánh, trông như thật sự muốn tự tay tham gia.
Hắn giơ cả hai tay lên, vẻ mặt ngây thơ vô hại: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta có thể bắt đầu chưa?"
Trước mặt hắn, Doãn Lệ không tiện nói thêm, chỉ đẩy anh trai mình một cái: "Anh, qua đó làm cùng hắn đi."
Nghe mình phải làm bánh cũng Tạ Tư Chỉ, gương mặt vốn rạng rỡ của Doãn Thần liền xìu xuống. Hắn miễn cưỡng đứng cạnh Tạ Tư Chỉ, cả quá trình đều không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào người kia.
Hứa Diên chuẩn bị tận hai mươi loại bánh ngọt cho bữa tiệc, trong đó có mười loại khá phổ biến.
Ban đầu Doãn Lệ còn chẳng mấy để tâm, nhưng vừa nếm thử một miếng, đôi mắt cô lập tức trừng to.
Hứa Diên vừa làm vừa chậm rãi giải thích cho cô: "Vị đầu bếp làm bánh ngọt ở nước A kia đúng là rất nổi tiếng, tay nghề cũng rất giỏi. Nhưng mỗi quốc gia, mỗi vùng đất đều có khẩu vị ưa thích riêng. Dù cùng là một loại bánh, nhưng do những người khác nhau làm, hương vị cũng sẽ khác nhau."
Doãn Lệ nhét đầy bánh vào miệng, lúng búng nói: "Ngon quá đi mất!"
Hứa Diên mỉm cười. Trước kia cô thường cùng mẹ nghiên cứu công thức làm bánh ngọt.
Những món ngọt do cô làm luôn có một hương vị khác biệt tinh tế so với ngoài tiệm, tuy nhỏ bé nhưng không thể bỏ qua.
Tóm lại bằng hai chữ: rất ngon.
Đánh giá cao nhất dành cho đồ ăn kỳ thực chính là đơn giản đến cực điểm. Hai chữ "ngon quá" đã đủ để gói gọn tất cả.
Tối qua Hứa Diên đã thức suốt đêm để soạn xong bảng nguyên liệu, sau đó giao cho đám người hầu đi chuẩn bị.
Còn bản thân cô thì tự tay bắt đầu làm mấy loại bánh ngọt phức tạp hơn.
Trong suốt quá trình ấy, Doãn Lệ cứ kè kè bên cạnh cô, còn Doãn Thần thì không rời mắt khỏi Tạ Tư Chỉ lấy một giây.
Thiếu niên kia lại chẳng mảy may bận tâm chuyện mình bị canh chừng như tên trộm, cúi đầu chăm chú làm bánh quy caro hai màu, cẩn thận đổ nguyên liệu mà người hầu đưa tới vào khuôn.
"Cậu cứ dán mắt vào Tạ Tư Chỉ làm gì thế?" Hứa Diên dùng khuỷu tay huých huých Doãn Lệ: "Giúp tớ một tay đi chứ."
Doãn Lệ vội vàng đưa cho cô phần trang trí cần dùng để làm bánh xu kem hình thiên nga, đồng thời hạ giọng thì thầm: "Tớ sợ hắn hạ độc."
Hứa Diên nghe vậy liền bật cười khẽ.
Cô vốn luôn điềm tĩnh, ít khi để lộ ra vẻ rạng rỡ tươi sáng như thế.
Doãn Lệ cuống quýt lấy tay che miệng cô, sợ cô làm Tạ Tư Chỉ chú ý.
"Tớ nói thật đó!" Cô trừng mắt: "Trong các buổi tiệc của giới thượng lưu, hầu như chẳng ai dám mời hắn tham dự. Cậu không tò mò vì sao à?"
Trong phòng vẽ, đúng là Tạ Tư Chỉ từng nói muốn Hứa Diên xin Doãn Lệ một tấm thiệp mời cho hắn. Khi ấy cô không nghĩ nhiều, nhưng giờ nghe Doãn Lệ nhắc lại, quả thật thấy có chút bất thường.
Dù sao Tạ Tư Chỉ cũng là cậu chủ nhỏ của Tạ gia, lại là em trai ruột của Tạ Doanh Triều. Dù Doãn Lệ có lơ đãng đến mấy cũng không thể nào quên mời hắn được chứ?
"Ba năm trước, trong lễ thành niên của con gái cựu thị trưởng Thương Thành, cô gái ấy cùng bạn bè lén nói xấu mấy câu về mẹ của Tạ Tư Chỉ. Kết quả là một tháng sau, cô ta nhiễm phải một loại ký sinh trùng kỳ lạ khiến nửa bên mặt bị thối rữa, sang nước ngoài chữa trị rất lâu mà trên mặt vẫn còn để lại sẹo."
"Còn nữa, hai năm trước trong một buổi dạ tiệc từ thiện, có người xảy ra xung đột với Tạ Tư Chỉ. Ngay trong đêm người đó đã lăn từ trên cầu thang xuống, gãy một chân, lại còn bị chấn động não nghiêm trọng, đến giờ trí nhớ vẫn không khá lên được."
Hứa Diên hỏi: "Có chứng cứ nào chỉ ra là hắn làm không?"
"Chứng cứ để kết tội thì không có." Doãn Lệ nói "Nhưng loại ký sinh trùng đó cực kỳ hiếm, chỉ có ở rừng mưa nhiệt đới của nước B. Mà nửa tháng trước khi chuyện xảy ra, Tạ Tư Chỉ vừa mới đi du lịch ở đó về. Tạ gia thế lực quá lớn, ép người ta phải ngừng điều tra. Nghe nói cuối cùng Tạ Tư Chỉ chỉ bị đánh một trận roi là coi như xong."
Hứa Diên bình thản nói: "Đã không có chứng cứ thì đừng nói bừa nữa. Đưa súng bơm kem cho tớ."
Mái tóc dài được búi gọn, cô chăm chú làm bánh ngọt.
Những chuyện thị phi, những bụi bặm ngoài kia đều chẳng thể rơi vào lòng cô. Nhìn cô lúc này thanh nhã, an tĩnh, chẳng thứ gì có thể lay động.
Doãn Lệ lén liếc cô, trong mắt mang theo vài phần ngưỡng mộ.
Một cô gái như thế, ai mà không thích chứ?
......
Bảy giờ tối.
Bữa tiệc sinh nhật bắt đầu đúng giờ.
Doãn Lệ mặc một chiếc váy dạ hội màu vàng nhạt đắt tiền. Dưới ánh mắt và tràng pháo tay của khách mời, cô lộng lẫy bước ra.
Tiệc sinh nhật của Ôn Sở Nịch mời về một dàn nhạc cổ điển nổi tiếng, cô ta mời một thì Doãn Lệ liền mời ba, mỗi giờ lại thay phiên biểu diễn.
Ôn Sở Nịch trang trí sảnh tiệc thành cung điện hoàng gia, Doãn Lệ thì trang trí thành cung điện trên trời.
Tóm lại, mục tiêu cuối cùng chính là: chọc tức cô ta, đè bẹp cô ta.
Ly rượu chạm nhau, ánh đèn lấp lánh.
Trong không khí thoảng mùi hương nước hoa pha lẫn với mùi thức ăn, tạo nên một hương vị vừa xa hoa vừa kỳ dị.
Trang hoàng lộng lẫy, sơn hào hải vị, lại thêm ban nhạc nổi tiếng biểu diễn thường ngày hiếm khi được nghe. Tất cả khiến bầu không khí của bữa tiệc sinh nhật trở nên tuyệt vời đến mức không gì sánh bằng.
Doãn Lệ vô cùng đắc ý.
Sảnh tiệc là kiểu kính sát đất, đứng bên cửa sổ có thể nhìn bao quát toàn cảnh đêm của Thương Thành.
Hứa Diên đứng ở một góc yên tĩnh, từ tầng năm mươi mấy cúi đầu nhìn xuống.
Mọi thứ nhỏ bé đến mức khó mà chạm tới, ánh đèn nơi thành phố phản chiếu trong mắt cô, hư ảo và mơ hồ.
"Doãn Lệ bồng bột quá, khiến cậu thấy phiền rồi. Dạo này có phải cứ bám lấy cậu mãi không?" Doãn Thần bưng ly rượu đi đến bên cạnh cô.
Hứa Diên nói: "Doãn Lệ tuy hơi ồn ào, nhưng không hề khiến người ta thấy phiền. Trên người cô ấy có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp."
"Ví dụ như?" Doãn Thần cười hí hửng hỏi.
"Đơn giản, chân thành. Chỉ hai điều này thôi cũng đã đủ rồi."
"Nhưng người ngoài đều nói bọn tôi là đồ ngốc." Doãn Thần lắc lắc ly rượu trong tay, bên trong không phải rượu vang.
Thấy Hứa Diên nhìn, hắn chớp mắt: "Đây là coca."
Trong trường hợp thế này mà lại uống coca, quả thật rất giống phong cách của cặp anh em nhà họ Doãn.
Hứa Diên không nhịn được bật cười.
Doãn Thần lại nghiêm túc nói: "Mấy cái gọi là cao quý, phong cách hay đẳng cấp gì đó đều là hư ảo cả thôi. Làm người ấy mà, chỉ cần không thẹn với lòng, sống vui vẻ là được. Đây là lời ông nội dạy tôi."
Hứa Diên thật lòng tán đồng: "Cậu nói đúng, vui vẻ là được."
Người phục vụ bưng khay đi ngang qua.
Doãn Thần đưa ly đã uống cạn cho hắn rồi lại tiện tay lấy thêm một ly coca khác.
"Chắc ở đây chỉ có mình tôi uống loại đồ này thôi. Hứa Diên, cậu có muốn nếm thử coca không? Rượu thì đắng lắm, tôi không thích."
Hứa Diên vừa định nhận lấy ly nước hắn đưa thì một người hầu của Tạ gia bước đến, cúi người khẽ nói mấy câu bên tai cô.
Cô hơi sững lại, rồi lập tức quay sang Doãn Thần nói lời xin lỗi, sau đó theo người kia rời đi.
......
Mấy tiểu thư ăn mặc lộng lẫy tụ tập lại, tạo thành một vòng tròn nhỏ riêng biệt.
"Không ngờ Doãn Lê lại mời được cả mấy dàn nhạc này, nghe nói chi phí không hề rẻ, chỉ riêng khoản này thôi đã tốn đến bảy con số rồi."
"Có gì to tát đâu, dàn nhạc dù khó mời thì cũng có giá rõ ràng. Chỉ có vị đầu bếp làm bánh ngọt trong tiệc sinh nhật của Sở Nịch mới thật sự lợi hại. Nghe nói ông ta tính tình cổ quái, bình thường chẳng bao giờ rời khỏi nước A. Ngay cả tổng thống muốn mời ông ta làm bánh cũng phải chiều theo lịch của ông ta. Đó mới gọi là có tiền cũng không mời được, mà phải nhờ vào thể diện của Sở Nịch mới có thể khiến ông ta đến."
"Đúng đó, bánh ngọt trong tiệc sinh nhật của Sở Nịch thật sự rất ngon, loại nào cũng chuẩn vị. Không giống chỗ này, nào là phô mai trà xanh, thạch mận sốt quýt... chẳng biết xuất xứ ở đâu, trước giờ chưa từng nghe qua." Một cô gái vừa nói vừa lấy miếng thạch mận nếm thử.
Cô gái: "Cái này..."
"...Ngon thật đấy."
Mấy cô gái khác cũng tò mò nếm thử.
"Đúng là ngon thật, hương vị chưa từng nếm qua bao giờ."
"Chắc không phải do một thợ bánh ít tiếng tăm nào đó làm ra chứ? Nhiều thợ bánh nhỏ lẻ sáng tạo lắm, không chỉ độc đáo về hình thức mà mùi vị cũng khác biệt hẳn."
"Tớ nghe nói là do Hứa Diên làm đó, cô ấy với Doãn Lệ thân nhau lắm."
"Hứa Diên? Người của Tạ Doanh Triều à?"
Các cô gái thì thầm bàn tán.
Nhưng tâm trí Ôn Sở Nịch lại chẳng đặt ở chuyện này. Cô ta thất thần, chỉ đến khi nghe thấy cái tên Hứa Diên mới bất giác chau mày đầy lo lắng.
Cô ta quay đầu, ánh mắt hướng về lối thoát hiểm bên hông sảnh tiệc.
Nơi đó, dưới sự dẫn dắt của người hầu Tạ gia, Hứa Diên vừa mới bước ra ngoài.
......
Người hầu nói với Hứa Diên rằng Tạ Doanh Triều đã về nước, đang chờ cô trong phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn.
Hứa Diên từ nhỏ đã sống trong môi trường quá đỗi đơn thuần. Cô hoàn toàn không ngờ sẽ có kẻ lớn gan đến mức, ngay giữa một buổi yến tiệc xa hoa lộng lẫy lại bày ra bẫy rập nhắm vào mình.
Đến khi mũi miệng bị chiếc khăn tay tẩm thuốc mê bịt chặt lấy từ phía sau, cô mới nhận ra sự nguy hiểm nhưng đã không còn kịp để trốn thoát.
Cả người choáng váng, Hứa Diên bị ném lên chiếc giường lớn mềm mại ở giữa căn phòng.
Tạ Văn Châu vứt chiếc khăn tay còn dính thuốc mê đi, xắn tay áo lên, lạnh giọng nói: "Từ giờ trở đi, chúng ta là châu chấu cùng một sợi dây."
Trong phòng, ngoài hắn còn có mấy gã đàn ông của Ôn gia.
Họ chẳng mấy bận tâm đến lời Tạ Văn Châu nói, ánh mắt đều dán chặt trên thân ảnh cô gái đang nằm bất tỉnh trên giường.
Cô vẫn hôn mê, yên tĩnh như một cô công chúa ngủ trong rừng.
Mái tóc đen dài xõa ra, che đi làn da trắng mịn.
Chỉ cần lộ ra chút da thịt ở chỗ vai gáy tinh tế kia thôi, cũng đủ khiến người ta bất giác tưởng tượng.
Đồ của Tạ Doanh Triều luôn là thứ tốt nhất, người của hắn cũng như vậy.
Người hầu mà Tạ Văn Châu mang tới khiêng Doãn Thần đang hôn mê bất tỉnh vào, đặt hắn xuống tấm thảm trên sàn.
Tạ Văn Châu đưa chân đá mấy cái, nhưng Doãn Thần hoàn toàn không nhúc nhích.
Hắn cười khẩy: "Chỉ có nó mới đi uống coca trong buổi tiệc thế này, muốn hạ thuốc thì còn gì dễ hơn."
Người Ôn gia có chút lo ngại: "Anh nói cô ta chỉ là món đồ chơi của Tạ Doanh Triều, nhưng tin tức chúng tôi nghe được... hình như không phải như vậy."
Tạ Văn Châu tỏ vẻ chẳng hề bận tâm: "Tin tức của các người từ đâu mà có, liệu có biết rõ hơn người thừa kế Tạ gia như tôi không?"
"Nhưng nếu Tạ Doanh Triều thật sự nổi giận thì..."
"Cho dù hắn có nổi giận, cũng chẳng thể tra ra được chúng ta đâu." Tạ Văn Châu cúi đầu nhìn chằm chằm Doãn Thần đang nằm dưới đất, khóe môi nhếch lên: "Thằng phế vật này chính là con dê tế thần tốt nhất. Chờ xong việc, l*t s*ch quần áo của nó, ném lên giường là được. Nó có mọc thêm trăm cái miệng cũng chẳng thể biện giải. Một mũi tên trúng hai đích, chẳng phải đúng ý các ngươi sao?"
Tạ Văn Châu cởi bỏ bộ âu phục được chuẩn bị riêng cho buổi tiệc, ánh mắt dán chặt vào gương mặt thiếu nữ, khẽ lẩm bẩm: "Một kẻ ưa sạch sẽ, khắt khe như Tạ Doanh Triều... sau hôm nay còn muốn cô nữa không? Hứa Diên, đã là của tôi thì mãi mãi là của tôi, cô trốn không thoát đâu."
Trong thuốc mê còn pha thêm thành phần đặc biệt.
Thuốc từ từ ngấm vào trong cơ thể Hứa Diên, khiến cô hôn mê cũng không yên ổn, đôi môi khẽ r*n r* những tiếng nghẹn ngào, đầy khó chịu.
Trong mắt Tạ Văn Châu, cô gái lúc này chẳng khác nào một quả đào chín mọng tỏa ra hương thơm ngọt ngào, khiến hắn khát khao đến khô cả cổ họng.
Hắn cúi người, đè xuống...
Mấy gã đàn ông Ôn gia cũng không còn kiêng kỵ nữa, từng bước áp sát, vây chặt lấy Hứa Diên.
Trên chiếc giường kia, Tạ Văn Châu ngoái đầu lại, ánh mắt hung tợn: "Đã nói rõ rồi, tôi trước."
Người của Ôn gia vốn sợ hắn, đành lùi lại nửa bước.
Tạ Văn Châu hài lòng, cúi người phủ xuống.
Ngay khoảnh khắc thân thể bị chạm tới, ý thức mơ hồ của Hứa Diên trồi lên một tia tỉnh táo.
Cô cố gắng đưa tay chống đẩy. Nhưng cơ thể người đàn ông đè nặng như một ngọn núi, tay chân cô lại yếu ớt rã rời chẳng khác nào một con mèo nhỏ.
"Buông... buông ra..."
Tiếng thì thầm vô thức ấy lại càng khơi dậy bản năng xâm chiếm của đàn ông.
Cả căn phòng dần tràn ngập hơi nóng. Bọn họ hưng phấn đến nỗi chẳng nhận ra tiếng "cạch" khẽ vang lên từ chỗ cánh cửa.
Tạ Văn Châu cúi đầu, chuẩn bị hôn xuống chiếc cổ trắng nõn của thiếu nữ.
Một giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên phía sau: "Tôi nói này..."
Thân thể Tạ Văn Châu lập tức cứng đờ.
Mấy gã đàn ông đồng loạt kinh hãi quay đầu lại.
Chỉ thấy một thiếu niên mặc áo sơ mi đen, dáng vẻ lười biếng dựa vào khung cửa gỗ lim của phòng Tổng thống.
Hắn tùy tiện nghịch con dao cắt bánh lấy từ sảnh tiệc, trên đó vẫn dính vết kem còn sót lại khi cắt bánh sinh nhật.
Ánh mắt Tạ Tư Chỉ sâu thẳm, lạnh lẽo đến mức đủ dìm chết người trong đó.
Hắn kéo vạt áo sơ mi chậm rãi lau sạch vệt kem trên lưỡi dao, rồi ngẩng đầu lên, khóe môi nở nụ cười sáng rực nhưng chẳng có chút ấm áp nào: "Người các anh muốn động vào ... chẳng lẽ là chị dâu của tôi sao?"