Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 14

 
Khi Doãn Lệ nhận được tin thì vội vàng chạy đến, vừa hay đụng phải Tạ Tư Chỉ đang từ phòng tổng thống đi ra.

Hắn ôm một người trong ngực, gương mặt bị áo vest phủ kín.

Nhưng Doãn Lệ nhận ra chiếc váy tím nhạt kia, đó chính là món quà cô đã tặng Hứa Diên.

Trước khi buổi tiệc bắt đầu, cô không hài lòng việc Hứa Diên cứ luôn mặc mấy chiếc váy trắng đơn giản, nên nhất quyết bắt Hứa Diên thay thành chiếc váy tím.

Lúc này hai tay Hứa Diên rủ xuống bên người, yên lặng ngoan ngoãn như thể đang ngủ say.

Trái lại, Tạ Tư Chỉ lại khiến Doãn Lệ run sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nửa bên mặt hắn bị bắn đầy máu, áo sơ mi thì ướt sũng. Lúc nhìn gần mới thấy không phải nước thấm ướt, mà là do máu thấm ướt. Hai chiếc khuy áo trước ngực đã bị bật tung, xương quai xanh sắc nét bị mảnh sứ vỡ cứa rách, vết thương còn đang rỉ máu không ngừng.

Doãn Lệ sợ hãi đến toàn thân run rẩy: "Tạ Tư Chỉ... cậu... cậu mau đặt Hứa Diên xuống đi..."

Cô đã nghe quá nhiều lời đồn đại về thiếu niên này.

Trong lòng cô, kẻ điên này có làm ra chuyện kinh gì khủng thì cũng chẳng lạ.

"Doãn Lệ, phiền cô chuyển lời đến Ôn gia." Giọng Tạ Tư Chỉ rất bình tĩnh, như thể người toàn thân đẫm máu kia không phải là hắn: "Nếu không muốn Ôn gia gặp chuyện, thì mọi việc tối nay họ tự mà lo liệu. Sáng mai tôi sẽ đích thân tới cửa."

Doãn Lệ sững sờ. Đến khi hoàn hồn lại, Tạ Tư Chỉ đã bế Hứa Diên đi mất.

Cô chạy tới cửa phòng tổng thống, vừa nhìn vào đã thấy Doãn Thần đang hôn mê bất tỉnh.

"Anh..." Cô nhào tới bên Doãn Thần, may mắn phát hiện anh trai không bị thương.

Nhưng trong phòng tổng thống lại tràn ngập mùi máu tanh.

Mấy gã đàn ông của Ôn gia nằm la liệt trong vũng máu.

Người thì bị thương ở vai, kẻ thì trúng dao ở bụng. Tuy đều không phải nhát trí mạng nhưng đau đến nỗi gần như không nhúc nhích nổi.

Người bị thương nặng nhất chính là Tạ Văn Châu.

đ*ng q**n hắn bị máu nhuộm đỏ, mồ hôi lạnh vã đầy trán, đau đến mức hôn mê bất tỉnh.

Mấy người Ôn gia thấy Doãn Lệ, lập tức hoảng loạn cầu cứu: "Mau... mau gọi bác sĩ! Tên súc sinh Tạ Tư Chỉ đó, vừa vào đã ra tay..."

Con dao cắt bánh nhuộm máu vẫn còn vứt trên thảm.

Thiếu niên thậm chí còn không thèm đem hung khí đi.

Thật sự quá ngông cuồng.

Doãn Lệ nuốt một ngụm nước bọt, run giọng hỏi: "Các người... rốt cuộc đã làm cái quái gì thế?"

...

Trong một căn phòng sạch sẽ của khách sạn.

Tạ Tư Chỉ đặt Hứa Diên xuống giường, kéo chiếc áo khoác che trên người cô ra.

Không chỉ Doãn Lệ nhìn thấy. Các vị khách trong buổi tiệc sinh nhật nghe nói có chuyện xảy ra, đều tò mò đứng ở cửa sảnh dòm ngó. Họ cũng trông thấy cảnh Tạ Tư Chỉ toàn thân vấy máu, bế Hứa Diên đi ngang qua. Nhưng chẳng một ai dám mở miệng nói gì, càng không ai dám hỏi người trong ngực hắn là ai.

Tất cả cũng nhờ chiếc áo khoác che kín gương mặt thiếu nữ.

Nhưng đấy là áo khoác của Tạ Văn Châu, do Tạ Tư Chỉ tiện tay lấy trong phòng.

Hắn cau mày ghét bỏ ném áo vào thùng rác, chỉ cảm thấy trên đó vương mùi hôi tanh đến ghê tởm.

Tạ Đạc nghe tin vội chạy tới, trên tay xách theo hòm thuốc.

Tạ Tư Chỉ ngồi trên chiếc sofa mềm trước cửa sổ sát đất, đã cởi bỏ áo sơ mi.

Vết thương trên xương quai xanh là do mảnh sứ vỡ từ bình hoa cứa phải trong lúc giao đấu, cũng không quá sâu.

Tạ Đạc đang cúi người xử lý cho hắn.

Tạ Tư Chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt hờ hững dán vào đêm tối ngoài cửa sổ.

Tạ Đạc bôi thuốc với lực tay khá mạnh, khiến hắn khẽ nhíu mày: "Nhẹ chút."

"Cậu còn biết đau à? Nghe nói cậu phế Tạ Văn Châu rồi?"

"Ừ."

"Cha hắn là chú ruột của Tạ Doanh Triều đấy."

"Vậy thì sao?" Ánh mắt thiếu niên cực kỳ bình thản, không một chút cảm xúc dư thừa.

Tạ Đạc cắt băng gạc: "Xem ra cậu đã có đối sách, không cần tôi phải nói nhiều nữa."

Hắn liếc sang vết thương trên vai Tạ Tư Chỉ: "Chỗ này lành khá tốt rồi."

Vết thương trên vai Tạ Tư Chỉ là do đêm đó bị đâm trong phòng Hứa Diên. Hắn nghiêng đầu nhìn vết sẹo đã đóng vảy, tự mỉm cười chua chát: "Anh hẹn hò với Tạ Tĩnh Thu rồi à?"

"Chẳng nhanh vậy đâu." Tạ Đạc cất hộp thuốc, tếu táo nói: "Tôi có hẹn hò được với cô ấy hay không, quyền quyết định nằm ở tay cậu. Cậu chủ nhỏ phải cố gắng đấy."

Vừa định rời phòng, Tạ Tư Chỉ gọi lại: "Hứa Diên có vẻ không ổn."

Tạ Đạc quay lại.

Mẹ hắn là bác sĩ, từ nhỏ hắn đã chịu ảnh hưởng từ bà. Hắn không chỉ có kinh nghiệm trong việc băng bó vết thương, mà còn nghiên cứu một số loại thuốc mê thường gặp ngoài đời.

Cô gái trên giường không chỉ đang hôn mê.

Toàn thân cô ửng hồng như tôm, da nóng ran.

Lại gần hơn, còn có thể thoang thoảng ngửi thấy trong hơi thở của cô một mùi hương ngọt nhẹ.

Tạ Đạc nhíu mày: "Đây là thuốc mê có chất k*ch d*c."

"Có giải được không?"

"Cậu tưởng đây là tiểu thuyết võ hiệp à, trúng thuốc là phải có thuốc giải sao?" Tạ Đạc cáu kỉnh nói: "Thuốc chỉ có tác dụng khoảng năm sáu tiếng thôi, chịu qua khoảng thời gian đó là ổn. Nếu không được có thể cho cô ấy ngâm nước lạnh, thuốc sẽ tan nhanh hơn. Nhưng với thể chất của cô ấy, chắc chắn sau đó sẽ đổ bệnh một trận."

"Bữa tiệc còn nhiều cô gái đẹp đang chờ tôi, tôi đi trước nhé." Tạ Đạc vẫy tay, không ngoảnh đầu lại rồi bước ra ngoài.

Tạ Tư Chỉ rót cho mình một cốc nước lạnh, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống biển đèn của thành phố.

Đôi mắt hắn rủ xuống thấp, hàng mi dài cong vút che khuất màu sắc trong mắt, trầm lặng suy nghĩ.

Cô gái trên giường nửa tỉnh nửa mê, miệng thỉnh thoảng phát ra những tiếng r*n r* vô thức, như đang gặp ác mộng, cảm thấy rất bất an.

Ngón tay cô buông thõng bên hông, nắm chặt tấm ga giường bên dưới.

Các khớp xương ngón tay trắng bệch, như đang chịu đựng một nỗi đau vô hình.

Tạ Tư Chỉ quay lưng bước vào phòng tắm, đổ đầy nước lạnh vào bồn đôi sang trọng.

Tiếng nước chảy róc rách đánh thức Hứa Diên.

Khi hắn quay lại phòng phát hiện cô đã mở mắt, nhìn hắn bằng ánh mắt chậm rãi, đờ đẫn.

Cô vốn đã xinh đẹp, chiếc váy liền màu tím nhạt mà Doãn Lệ tặng càng làm nổi bật khí chất bình yên, mềm mại của cô.

Làn da trắng như tuyết dưới ánh đèn của căn phòng, trông như hoa sen tuyết lay động trong gió lạnh trên mặt hồ băng, vừa đẹp vừa mong manh.

Khoảnh khắc đó, Tạ Tư Chỉ bỗng cảm thấy việc nhúng cô vào nước lạnh thật tàn nhẫn.

Thân thể cô vốn yếu ớt, chỉ một cơn gió cũng có thể làm cô ngã.

Ngâm trong nước lạnh vài giờ, ai biết được sẽ để lại di chứng gì chứ?

Nghĩ đến đó, Tạ Tư Chỉ mềm lòng.

Hắn vào phòng tắm làm ướt một chiếc khăn rồi quay trở lại giường, ngồi xuống bên cạnh, dùng khăn ướt lau mặt cho cô.

Không chỉ mặt mà cả cổ, xương quai xanh, đều lấm tấm mồ hôi dưới tác dụng của thuốc.

Khi chiếc khăn chạm lên người, ánh mắt mơ hồ của Hứa Diên lóe lên một chút tỉnh táo.

Cô giơ một tay che lấy làn da dưới cổ áo của mình.

Tay còn lại chậm rãi đưa lên, trong vài giây Tạ Tư Chỉ chưa kịp phản ứng, một cái tát giáng xuống khuôn mặt đẹp trai của hắn.

Công bằng mà nói thì lúc này tay chân Hứa Diên đã mềm nhũn, giống như một con búp bê để mặc người khác điều khiển, sức lực chẳng đủ để giết một con muỗi, thậm chí v**t v* cũng nhẹ tựa lông hồng.

Cái tát này tuy không gây đau đớn nhưng lại cực kỳ xúc phạm.

Tạ Tư Chỉ đứng đó, sững sờ khá lâu mới hoàn hồn.

Lần đầu tiên trong đời, hắn bị một cô gái tát vào mặt.

Lại còn là cô gái mà hắn vừa cứu khỏi đám bại hoại.

Tạ Tư Chỉ nghiêm mặt.

Hắn đặt chiếc khăn xuống, cảm thấy Hứa Diên thật sự cần được thả vào bồn tắm để tỉnh táo lại.

Suy nghĩ ấy vừa lóe lên, hắn đã vòng tay ôm lấy cơ thể cô, chuẩn bị thực hiện ngay.

Nhưng khi vừa tát xong, Hứa Diên lại chìm dần vào cơn mơ màng. Khi cơ thể nóng bỏng của cô chạm vào cơ thể của hắn, cô giống như một lữ khách lang thang giữa sa mạc cả tháng trời cuối cùng cũng tìm được dòng nước mát lành. Cô bất giác vòng tay qua cổ hắn, đôi môi mềm mại và nóng bỏng cọ vào cổ hắn không ngừng.

Tạ Tư Chỉ cứng đờ.

Hắn im lặng một lúc rồi mềm lòng đặt cô trở lại giường.

Nhưng Hứa Diên vẫn ôm chặt lấy hắn không chịu buông tay.

Hắn như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Thả tôi ra đi, vừa tát tôi xong giờ lại ôm tôi vậy à? Cô gái nào cũng thay đổi chóng mặt như em sao?

Mái tóc mềm mượt của cô cọ vào ngực hắn, giọng còn nghèn nghẹn như sắp khóc: "Tôi... tôi khó chịu..."

"Khó chịu cũng đáng đời em, ai bảo em dễ bị lừa như vậy."

Hứa Diên theo bản năng đáp lại: "Lần sau... sẽ không vậy nữa..."

Cô thật sự giống một con mèo nhỏ quấn quýt, bám người không buông.

Tạ Tư Chỉ không thể thoát khỏi cô, mỗi khi hắn cựa mình, Hứa Diên lại khẽ rên.

Âm thanh mềm mại rơi vào tai hắn, khiến hắn không dám nghe kỹ.

Hứa Diên kéo tay áo hắn: "Khó chịu quá..."

Tạ Tư Chỉ thở dài, đẩy Hứa Diên vào phía trong giường, rồi cởi giày nằm xuống bên cạnh cô.

Không khí nóng bỏng, cơ thể hầm hập, mỗi hơi thở đều tỏa nhiệt.

Trong thế giới bỏng rát này, hắn chính là nguồn nước mát dịu.

Tạ Tư Chỉ vòng tay ôm cô, nhẹ nhàng v**t v* mái tóc ướt át của cô.

"Khó chịu thì cũng phải chịu, hay là em muốn ngâm nước lạnh hả?"

"Lần sau mà còn thế nữa, thì không quan tâm đến em đâu."

"Muốn sống sót trong vòng tròn này, Hứa Diên, em phải cảnh giác gấp tám trăm lần mới đủ."

Mái tóc cô quệt quệt lên cổ hắn, tạo cảm giác ngứa ngáy, tê tê.

Hắn thở gấp cảnh cáo: "Nếu còn xoa nữa thì tôi sẽ không khách sáo đâu."

Cô chen vào lòng hắn, cố tìm lấy hơi thở mát lạnh từ hắn.

Nhưng cô không biết làm sao mới giảm bớt được cảm giác khó chịu sâu bên trong cơ thể mình, cô hoàn toàn không biết.

"Cảnh này mà bị Tạ Doanh Triều nhìn thấy thì phải làm sao đây?" Thiếu niên xấu tính hỏi.

Hiện tại, Hứa Diên hoàn toàn chưa tỉnh táo.

Chưa nói đến Tạ Doanh Triều là ai, ngay cả hỏi cô là ai, cô cũng chưa chắc trả lời được.

Cô gái gần như bị mồ hôi thấm đẫm, toàn thân ướt sũng, tỏa ra mùi hương ngọt ngào, mê hoặc.

"Em không tự giải quyết được à?" Thiếu niên mệt mỏi vì cô cứ quấn lấy mình, khẽ nhếch môi: "Con gái đúng là phiền phức."

Nhưng hắn chỉ nói cho có, hành động lại hoàn toàn không coi cô là phiền toái.

Hắn lau sạch tay bằng chiếc khăn ướt vừa nãy, khẽ thì thầm vào tai Hứa Diên: "Vậy để tôi giúp em nhé? Được không?"

Cô gái ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ vô tội.

Cô không chống cự nên Tạ Tư Chỉ coi như cô đã đồng ý.

Chất liệu váy mềm mại, tinh tế, nhấc lên gần như chẳng tốn sức.

Nhưng mềm hơn cả vải là làn da của cô gái, mịn màng, ấm nóng khiến hắn có một cảm giác tội lỗi khó tả.

Hắn không biết liệu đây có tính là lợi dụng lúc cô yếu thế hay không.

Nhưng chắc chắn khi tỉnh lại, cô sẽ tặng hắn thêm một cái tát nữa.

Dù vậy, Tạ Tư Chỉ không có ý định dừng lại.

Hoặc là không làm. Còn đã làm thì sẽ không dừng lại hay quay đầu vì bất cứ điều gì.

Hắn vốn là người như vậy.

"Tôi sẽ rất nhẹ nhàng, không làm em đau, cũng sẽ không để Tạ Doanh Triều biết."

Hắn tắt đèn trần trong phòng, bốn bề chìm vào bóng tối.

Bên ngoài cửa sổ kính, ánh đèn thành phố nhấp nháy hắt vào.

Trong ánh sáng mờ nhạt, Tạ Tư Chỉ ngắm kỹ gương mặt cô gái.

Cô nhắm chặt mắt, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, nề nếp gia giáo từ trước đến giờ khiến cô kìm nén không phát ra âm thanh. Nhưng chỉ cần ngón tay hắn chạm vào một lần, cơ thể cô sẽ run rẩy, mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi, như một con bướm vỗ đôi cánh mỏng manh ẩm ướt giữa rừng mưa lãng mạn.

Gò má cô được ánh sáng yếu ớt chiếu lên, nhẹ nhàng, mỏng manh. Một vẻ đẹp mơ hồ, đầy tội lỗi nhưng khiến lòng người xao xuyến.

Tạ Tư Chỉ nín thở.

Hắn chưa bao giờ cho rằng bản thân mình là một người cao quý.

Hành động tối nay phần lớn xuất phát từ bản chất tăm tối bên trong.

Chỉ cần nghĩ đây là người con gái được Tạ Doanh Triều để mắt, một ngọn lửa đen tối bùng lên trong tim hắn.

Muốn khuấy động ao nước trong, biến nó thành vũng bùn đục, làm mọi thứ trở nên hỗn loạn và rối ren.

Chính vì ôm theo ý nghĩ này nên hắn mới đưa tay về phía cô.

Nhưng hiện tại, rõ ràng hắn cảm nhận được một luồng kích động từ đầu ngón tay chạm vào cô lan tỏa khắp cơ thể mình.

Cảm giác xa lạ nhưng dễ dàng khống chế những giác quan mong manh của hắn khiến hắn bất an, cổ họng và bờ môi cũng khô khốc.

Hắn cúi đầu nhìn cô gái trong lòng.

Trong khoảnh khắc, cô gái cũng tỉnh táo hơn một chút.

Cô mở mắt, trong đôi đồng tử ngập tràn sự bất lực, sau vài giây đối diện mới nhận ra hắn: "Tạ Tư Chỉ?"

Trong bóng tối, thiếu niên vẫn im lặng.

Em nhận nhầm người rồi.

Dù rất muốn nói như vậy, nhưng việc Hứa Diên nhận ra hắn trong tình huống này khiến trong lòng hắn nảy sinh một cảm giác lạ lùng, nhẹ nhàng vui sướng.

Một lúc lâu sau, hắn mới thấp giọng đáp: "Là tôi."
 

Bình Luận (0)
Comment