Là tôi.
Chỉ hai từ đơn giản, nhưng để thừa nhận thì không hề dễ dàng.
Hắn biết rõ việc đang làm lúc này rất vô đạo đức.
Dù có thể biện hộ rằng làm vậy là để giúp cô giảm bớt khó chịu, nhưng mục đích thực sự là gì, chỉ trong lòng hắn mới hiểu rõ.
Thậm chí Tạ Tư Chỉ còn cảm thấy, bàn tay của cô gái bất cứ lúc nào cũng có thể vung lên rồi giáng xuống một cái tát.
Nhưng cô không làm vậy.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Hứa Diên im lặng vài giây.
"Anh đang làm gì vậy?" Giọng cô thấp thoáng kéo theo một âm điệu mềm mại, mượt mà.
Câu hỏi quá đơn thuần khiến Tạ Tư Chỉ nhất thời không biết trả lời ra sao.
– Tôi đang giúp em.
Nhưng thật sự chỉ vì ý nghĩ ấy thôi sao?
– Em đang mơ đấy.
Dù Hứa Diên đang không tỉnh táo, nhưng cô không ngốc, sáng mai chắc chắn cô sẽ nhớ lại tất cả thôi.
– Tôi chỉ đang làm điều khiến em vui thôi.
Có vẻ hơi phù phiếm.
Tạ Thư Chỉ mím môi, cuối cùng chọn im lặng.
Hứa Diên được hắn ôm trong lòng, cố gắng nhấc mí mắt lên, vừa đủ để nhìn thấy vết thương mà Tạ Đạc vừa xử lý cho hắn.
"Anh bị thương rồi..." Giọng cô nhẹ nhàng, nửa tỉnh nửa mê, vô thức thì thầm: "Là vì tôi sao?"
Thật ra cô không nhớ rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì, đầu óc lộn xộn như một mớ bòng bong.
Từ khi quen biết đến nay, hắn luôn vô cớ bị thương vì cô.
Cô luôn ghi nhớ kỹ điều này, trong vô thức bật ra câu hỏi.
Tạ Tư Chỉ không trả lời câu hỏi đó, hắn mỉm cười: "Em tỉnh rồi à?"
Hứa Diên chưa tỉnh hoàn toàn, khuôn mặt vẫn đỏ ửng.
Cô khẽ hít mũi, hàm răng trắng cắn chặt môi dưới, gần như làm rách đôi môi mọng màu anh đào.
"Tạ Tư Chỉ..." Đầu ngón tay nóng bỏng của cô níu chặt cổ áo hắn, miệng chỉ lẩm bẩm gọi tên hắn: "Tạ Tư Chỉ, tôi khó chịu quá..."
Cô gái cuộn tròn như con tôm, đáng thương tựa vào hắn.
Vì cơn đau do thuốc gây ra, cô cắn nát môi, móng tay cào loạn xạ lên cơ thể hắn để lại những vệt đỏ rực.
Nhưng từ đầu đến cuối, cô chưa bao giờ thử chạm đến những chỗ thực sự cần chạm.
Không rõ là vì cô không hiểu hay vì sự giáo dục nghiêm khắc, khắt khe từ gia đình không cho phép cô làm vậy.
Cô chỉ có thể lặp đi lặp lại, bất lực gọi tên hắn.
Nhưng cô đâu biết, trong hoàn cảnh này, giọng nói mềm mại ấy có thể khiến người ta chết chìm.
Tạ Tư Chỉ nhìn vết cào trên cánh tay mình rồi ôm cô một cách dịu dàng như dỗ dành trẻ con: "Tôi ở đây mà."
Nhưng chỉ một giây sau, hắn lại thể hiện ra một mặt xấu xa khác:
"Gọi tên tôi làm gì?"
"Em muốn tôi giúp à?"
"Nói đi chứ."
"Hứa Diên, chỉ cần em nói ra, tôi sẽ giúp em."
Hắn cố tình dừng lại động tác ở đầu ngón tay khiến Hứa Diên tức đến bật khóc, nước mắt không kiểm soát rơi lã chã, giọng cô nghèn nghẹn pha tiếng nấc: "Tạ Tư Chỉ..."
Hắn cố tình di chuyển qua lại, m*n tr*n cô một cách khiêu khích.
Thuốc có mạnh đến đâu cũng không thắng nổi lòng xấu hổ mãnh liệt của cô gái. Cô cắn chặt răng không hé một lời, da thịt nóng rực như bị lửa đốt.
"Hay là em muốn đi tắm nước lạnh?" Chàng trai nửa đùa nửa trêu: "Nếu muốn vào bồn tắm, tôi cũng rất sẵn sàng phục vụ em."
Hứa Diên không nói gì nữa. Hơi thở nóng rực của cô nhẹ nhàng như lông vũ phả lên xương quai xanh hắn, như ngọn lửa nhỏ chạm vào rơm khô lập tức bùng cháy.
Tạ Tư Chỉ không trêu cô nữa, chỉ nhẹ nhàng v**t v* bằng đầu ngón tay.
Hắn tựa cằm vào mái tóc mềm mại hơi ẩm ướt của cô: "Nếu Tạ Doanh Triều biết chuyện này, chắc chắn sẽ giết chúng ta mất, "chị dâu" ạ."
Hứa Diên buồn bã im lặng.
Một lúc lâu sau, cô khẽ hỏi: "Anh... hình như rất thành thạo nhỉ..."
Tạ Tư Chỉ không nhịn được cười: "Ngốc à, đây là bản năng mà."
......
Ngày hôm sau.
Khi Hứa Diên tỉnh dậy thì Tạ Tư Chỉ đã rời đi.
Thuốc đã hết tác dụng nhưng đầu cô vẫn còn đau nhức. Cô lặng người đến nửa phút mới nhớ ra chuyện đêm qua.
Cô bị người ta đánh thuốc mê, mọi thứ mắt thấy tai nghe đều không chân thực. Cho đến nửa đêm khi nằm bên Tạ Tư Chỉ, cô mới phần nào tỉnh táo trở lại nhưng cũng chỉ là một phần rất nhỏ.
Cô còn nhớ hơi ấm từ đầu ngón tay hắn, nhớ mình đã chui đầu vào lòng hắn, nhớ hắn mỉm cười thì thầm một tiếng "chị dâu" vào tai cô.
Còn những chuyện khác...
Cơ thể cô không còn mùi mồ hôi, cũng không có cảm giác dính nhớp, Tạ Tư Chỉ đã chu đáo giúp cô lau sạch.
Hứa Diên vỗ vỗ đầu, cảm giác xấu hổ trào lên. Cô lăn mình xuống nệm, cuộn mình trong chăn chỉ để lộ đôi mắt.
Tiếng chuông vang lên, Hứa Diên đứng dậy đi ra cửa. Trên màn hình cạnh tường hiện ra gương mặt của Doãn Lệ.
Cô mở cửa cho cô ấy vào.
Doãn Lệ thấy Hứa Diên vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt thì ôm chầm lấy cô: "Tạ Tư Chỉ đúng là một tên điên! Hứa Diên, sao sắc mặt cậu lại kém vậy? Có phải Tạ Tư Chỉ bắt nạt cậu không?"
Nghe thấy mấy từ "đêm qua", "Tạ Tư Chỉ" và "bắt nạt", Hứa Diên lập tức đỏ mặt.
Cô quay đi giả vờ như không có gì: "Không có đâu."
Doãn Lệ nói: "Tối qua tớ sợ hết hồn luôn. Lúc tớ đi tìm thì không thấy cậu đâu nữa. May mà hắn không làm gì, không thì tớ tự trách chết mất."
Hứa Diên hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra sau khi mình mê man: "Đêm qua xảy ra chuyện gì vậy?"
Doãn Lệ kể lại từng chi tiết một cho cô nghe.
Sau khi nghe xong, Hứa Diên im lặng khá lâu mới hỏi: "Hắn khiến ... cái kia của ... Tạ Văn Châu?"
"Đúng! Cái thứ đó của Tạ Văn Châu đã bị hắn cắt đứt rồi, chỉ còn một chút gân dính ở trên thôi. Khi bác sĩ tới, họ phải c** q**n hắn ra kiểm tra. Trời ạ, lúc đó tớ cũng có mặt. Nhìn cảnh máu me lộn xộn ấy, thật sự kinh tởm đến mức muốn ói.
Hứa Diên nhớ lại đêm qua, Tạ Tư Chỉ ôm cô, v**t v* một cách dịu dàng, nhẹ nhàng như đang chạm vào báu vật. Thật khó mà liên tưởng đến hình ảnh hắn cầm dao làm người khác bị thương.
Quỷ dữ và thiên thần vốn dĩ là hai thái cực đối lập. Ấy vậy mà trong cùng một đêm lại xuất hiện trên cùng một chàng trai, khiến người ta khó lòng nghĩ ra mối liên hệ gì giữa chúng.
"Chuyện tối qua, Ôn gia cũng tham gia à?" Hứa Diên hỏi.
Doãn Lệ lập tức trợn mắt: "Người Ôn gia sống chết không chịu nói gì, còn muốn che giấu chuyện này. Nhưng có ai mà không đoán ra chứ? Bọn họ định xong việc sẽ gán cho cậu và Doãn Thần tội gian díu với nhau. Khi Tạ Doanh Triều biết, không chỉ cậu bị xử lý vì ngoại tình, mà còn kéo theo cả Doãn gia nữa. Đúng là mưu kế độc ác."
"Nhưng kế hoạch của họ thất bại rồi. Chắc chẳng ai ngờ Tạ Tư Chỉ lại tàn nhẫn vậy."
"Cậu biết không? Tớ đã dò hỏi rồi. Lúc đó trong phòng có sáu người, không phải họ đánh không lại Tạ Tư Chỉ, mà vì chẳng ai nghĩ hắn lại mang dao đến ... còn nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Tạ Văn Châu. Khi hắn hạ gục Tạ Văn Châu, những người còn lại sợ đến mức không dám nhúc nhích nữa."
"Quá kinh khủng..." Doãn Lệ rùng mình kéo Hứa Diên lại gần: "Nghe tớ, sau này phải tránh xa hắn ra một chút!"
Hứa Diên cúi xuống, không nói gì.
Hắn làm tất cả là để cứu cô. Người khác có thể sợ hãi nhưng cô không nên sợ.
Trên bàn ăn trong phòng có một đĩa tráng miệng nhỏ. Bên trong là những chiếc bánh su kem hình thiên nga mà cô đã làm cho buổi tiệc tối qua.
Hai con thiên nga đen quay cổ chạm nhau, sống động như thật.
Dưới đĩa còn kẹp một tấm thiệp.
Đó là thứ Tạ Tư Chỉ để lại cho cô.
Hứa Diên cầm tấm thiệp lên.
Chữ viết của chàng trai rõ ràng, đẹp mắt: "Nhớ ăn sáng nhé. Gặp ở học viện."
Ở một góc tấm thiệp, hắn vẽ một con cừu nhỏ mang vẻ tà ác, khuôn mặt bông mềm nhưng lại mọc hai chiếc sừng quỷ.
Không hiểu sao, Hứa Diên cảm thấy hình vẽ này ... khá giống hắn.
***
Nhà chính Ôn Gia.
Ôn Sở Nịch nhìn chàng trai ngồi đối diện trên sofa mà tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hôm nay ở học viện có lớp cưỡi ngựa nên hắn mặc một chiếc áo phông thể thao đơn giản. Hình như đêm qua hắn ngủ không đủ giấc, dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm.
Ngay từ lúc bước vào, trên mặt hắn đã luôn nở nụ cười, nhưng Ôn Sở Nịch biết đó chỉ là vỏ bọc.
Sự độc ác của Tạ Tư Chỉ nổi tiếng đến mức không ai có thể quên được.
Dù có lỡ quên đi trong giây lát, thì những gì hắn làm trong phòng tổng thống tối qua vẫn ám ảnh cô ta như bóng ma.
Rốt cuộc, cô ta là đồng phạm của Tạ Văn Châu.
Tạ Văn Châu vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện hàng đầu.
Cô ta không nghĩ hôm nay Tạ Tư Chỉ đến chỉ để cười với cô.
Tạ Tư Chỉ đặt một thiết bị ghi âm cỡ nhỏ lên bàn khách, bật nút khởi động.
Giọng nói đang bàn mưu tính kế của Ôn Sở Nịch và Tạ Văn Châu trên xe hôm đó vang lên:
[Cô Ôn, thật ra chúng ta hoàn toàn có thể bắt tay với nhau.]
[Đối với Ôn gia mà nói, đơn hàng năng lượng ở nước K e rằng đã thành củ khoai nóng bỏng tay rồi chứ gì? Chỉ cần loại bỏ Hứa Diên thì không chừng Tạ Doanh Triều sẽ quay đầu.]
[Ý anh là muốn tôi giết người sao?]
[Đương nhiên là không rồi. Nếu liên quan đến giết người thì người cô cần tìm là Thanh Mộc Bang, chứ chẳng phải tôi.]
[Sao anh lại muốn giúp tôi?]
[Hôm nay tôi chìa tay giúp cô. Sau này nếu Ôn gia được như ý nguyện liên hôn với Tạ gia, chắc là cô sẽ không quên tôi chứ?]
Nghe xong đoạn ghi âm, sắc mặt đám người Ôn gia lập tức thay đổi.
Nếu chỉ bị Tạ Tư Chỉ bắt quả tang, họ vẫn có thể quanh co chối cãi.
Chẳng hạn, lý do họ xuất hiện trong phòng tổng thống là vì tình cờ đi qua và muốn ngăn cản Tạ Văn Châu.
Hoặc là Hứa Diên tự ngất trên hành lang, rồi được họ và Tạ Văn Châu phát hiện, đem vào phòng đặt tạm.
Chỉ cần ngoan cố phủ nhận, không có bằng chứng, Tạ Doanh Triều cũng chẳng thể làm gì được họ.
Nhưng bây giờ có bằng chứng rồi, nói gì cũng vô ích.
Tạ Tư Chỉ mỉm cười: "Đây là cuộc trò chuyện rất riêng tư. Nhưng xin lỗi giờ tôi đã biết hết rồi."
Cha của Ôn Sở Nịch, Ôn Phàm Nghị, vẻ mặt nghiêm trang: "Cậu chủ Tạ gia, xin cậu nói thẳng lý do đến đây. Chuyện tối qua là lỗi của Sở Nặc, Ôn gia chúng tôi sẽ thừa nhận. Nhưng tôi nghĩ sáng sớm cậu đến không chỉ đơn giản là để vạch trần sai lầm của chúng tôi thôi đúng không?"
"Ôn gia định nhận thế nào đây? Nhận là đã phái người c**ng b*c chị dâu tôi? Hay nhận là đã cùng người khác cấu kết, ngấm ngầm toan tính quyền lực và gia sản của Tạ gia?"
"Nếu là vế đầu có thể anh cả sẽ tức giận, nhưng chưa chắc đã trở mặt với Ôn gia. Còn nếu là vế sau thì anh ấy tuyệt đối không tha thứ. Nếu cả hai cùng xảy ra..."
Nụ cười của Tạ Tư Chỉ rạng rỡ đến mức đáng sợ: "Hứa Diên vì gia cảnh sa sút nên bị Thanh Mộc Bang đưa đến Tạ gia. Nếu cô chủ Ôn gia định dùng cách tương tự để bước vào Tạ gia, cũng không phải không được. Tôi nghĩ anh cả rất sẵn lòng tiếp nhận những người phụ nữ tự mình đưa đến cửa. Chỉ có điều, dù cách này có thể giúp Ôn gia đạt được mong muốn nhưng nói ra thì chẳng hay ho chút nào."
"Cậu ... cậu nói gì cơ!"
"Cậu đang nguyền rủa ai vậy?"
Vừa dứt lời, người Ôn gia đồng loạt đứng lên, ánh mắt đầy giận dữ.
Ôn Sở Nịch nghiến môi, cảm giác cơn thịnh nộ sắp chuẩn bị bùng phát.
"Thật ra chẳng cần phải căng thẳng như thế đâu." Tạ Tư Chỉ bị cả một nhóm người Ôn gia vây quanh, nhưng thần sắc vẫn thư thái.
Hắn cầm ly trà trên bàn nhấp một ngụm: "Vấn đề này chỉ cần một con dê thế mạng là đủ rồi. Tôi nghĩ Ôn gia chắc không muốn làm con dê ấy đâu đúng không?"
Ôn Phàm Nghị cau mày: "Ý cậu là gì?"
Tạ Tư Chỉ nhìn thẳng vào mắt ông ta, ánh mắt sâu thẳm: "Liên hôn với Tạ gia không phải cách duy nhất cứu Ôn gia. Nếu hoàn thành đơn hàng năng lượng của nước K thì sẽ thu được khoản lợi nhuận khổng lồ. Dù không thể giúp Ôn gia phục hồi hưng thịnh, nhưng đủ để giải quyết vấn đề tài chính khẩn cấp trước mắt đúng không?"
Ôn Sở Nịch bật ra: "Cậu nói dễ vậy. Nếu Ôn gia có khả năng hoàn thành đơn hàng, chúng tôi đâu cần khổ sở lo lắng đến mức này chứ?"
"Nếu tôi có thể giúp các người thì sao?"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.
Họ nhìn chằm chằm vào chàng thiếu niên đẹp trai trước mặt.
Tạ Tư Chỉ.
Con trai ngoài giá thú của Tạ gia, trong danh sách người thừa kế tiềm năng thậm chí còn không có tên hắn.
Hơn nữa, hắn không hề có quyền can thiệp vào những công việc kinh doanh cốt lõi của Tạ gia. Hắn dựa vào cái gì lại dám khoe khoang như vậy?
"Công tước Flaxman của xứ K có hai người con trai. Con trai cả Edwin là tri kỷ của Tạ Doanh Triều, còn con trai thứ Ian..." Tạ Tư Chỉ mỉm cười: "Hắn có chút quen biết với tôi. Với vị thế của nhà Flaxman ở nước K, việc giúp các người hoàn thành đơn hàng năng lượng này chắc không khó lắm đâu?"
Đôi mắt của Ôn gia liền sáng lên ngay lập tức.
Họ hiểu rõ vị thế của nhà Flaxman ở nước K có nghĩa là gì.
Nếu Tạ Tư Chỉ thật sự có thể thuyết phục được Ian, thậm chí chẳng cần hai nhà phải hợp tác, chỉ cần bên đó tạo chút thuận lợi cho Ôn gia về thuế quan, quy định ... thôi cũng đủ giúp Ôn gia hoàn tất đơn hàng này.
Ôn Phàm Nghị nhìn chằm chằm vào chàng thiếu niên.
Trong giới luôn truyền tai nhau rằng, cậu chủ nhỏ Tạ gia là một đứa con hoang không học vấn, vô dụng.
Nhưng bây giờ nhìn lại hắn, dường như những lời đánh giá về chàng thiếu niên không hoàn toàn đúng.
Hắn như một hồ nước tĩnh lặng, bề mặt không gợn sóng, nhưng thực ra dưới mặt nước đang cuộn trào những dòng xoáy ngầm dữ dội.
Chỉ cần những xoáy nước bí ẩn ấy tụ lại, sức mạnh của chúng đủ để nuốt chửng một con thuyền nặng cả ngàn cân.
Ôn Phàm Nghị cũng hiểu, một khi liên minh với thiếu niên thì quyền sinh sát Ôn gia coi như đã lọt vào tay hắn, khó tránh khỏi việc sau này phải làm theo ý hắn. Nhưng lúc này đây là lựa chọn duy nhất.
Tạ Tư Chỉ đạt được mục đích, lười biếng đứng dậy: "Đã muộn rồi, tôi phải đến học viện."
Hắn chỉ vào thiết bị ghi âm trên bàn: "Cái này là tối qua tôi cho người tìm trong phòng Tạ Văn Châu. Hắn hiện là người thừa kế số một của Tạ gia. Tạ Doanh Triều không kết hôn, không sinh con mới là điều hắn muốn. Nếu Tạ Doanh Triều có con, với tính toán và thủ đoạn của Tạ Doanh Triều, liệu có để người khác xen vào Tạ gia được không?"
"Cô thật sự ngây thơ nghĩ rằng Tạ Văn Châu tốt bụng đến mức giúp cô trở thành nữ chủ nhân của Tạ gia đấy chứ?"
Khuôn mặt của Ôn Sở Nịch lập tức trở nên khó coi.
"Với hiểu biết của tôi về Tạ Văn Châu, hắn đã tính toán hết rồi. Vừa loại bỏ được Hứa Diên, vừa có thể đổ hết mọi chuyện lên đầu Ôn gia. Khi đó nếu Tạ Doanh Triều truy cứu, hắn có cả trăm cách để thoát tội. Chỉ có Ôn gia là xui xẻo, mà cũng chỉ có Ôn gia mới có động cơ để làm việc này. Hai người có khả năng trở thành nữ chủ nhân Tạ gia đều bị loại, còn hắn thì hoàn toàn thoát thân."
Tạ Tư Chỉ mỉm cười: "Muốn lợi dụng tiệc sinh nhật của Doãn Lệ để nhất tiễn song điêu, không ngờ người bị bắn lại chính là mình, thật ngu ngốc."
Lời nói này là sự sỉ nhục trắng trợn, nhưng từng câu từng chữ đều là sự thật.
Khuôn mặt của các thành viên trong Ôn gia lộ vẻ thất vọng tột cùng.
Lần này bị chơi một vố đau đớn.
Tạ Tư Chỉ đi đến cửa, bước chân bỗng chững lại.
Ánh nắng buổi sớm chiếu lên vành tóc đen bóng của hắn, hắn quay lại: "Còn một chuyện nữa, tôi nghĩ các người cần phải biết."
"Sau này, đừng động vào chị dâu tôi."
......
Tạ Tư Chỉ lên xe rời đi.
Tài xế là Tạ Đạc.
Tạ Đạc mở một lon cà phê dừa hòa tan, đưa cho hắn: "Điều mà Ôn Sở Nịch nghĩ là một mũi tên trúng hai đích, vừa loại bỏ Hứa Diên để có thể gả vào Tạ gia, vừa tiện thể dằn mặt Doãn gia. Thì Tạ Văn Châu cũng cho rằng nhất cử lưỡng tiện, đồng thời hạ gục hai người phụ nữ có khả năng trở thành nữ chủ nhân của Tạ gia."
Tạ Đạc nghiêng đầu nhìn hắn: "Thực ra kẻ săn mồi thật sự sẽ chẳng bao giờ để lại dấu vết cho người khác phát hiện."
Tạ Tư Chỉ nhấp một ngụm cà phê cho tỉnh táo.
"Cậu dùng mối quan hệ với Ian để giúp đỡ Ôn gia. Giờ coi như họ đã rơi vào tay cậu, sau này cậu có thể tận dụng. Ôn gia giờ rất hận Tạ Văn Châu, chỉ cần họ chịu làm chứng, việc Tạ Văn Châu bị phế chú của Tạ Doanh Triều cũng chẳng thể làm gì được. Doãn Thần cũng nhờ cậu mà thoát khỏi âm mưu, biết đâu Doãn gia cũng sẽ nợ cậu một ân tình..."
"...Còn Hứa Diên, bây giờ chắc hẳn cô ấy rất biết ơn cậu nhỉ?"
Thiếu niên im lặng ngồi ở ghế phụ cúi đầu nhìn lon cà phê trong tay.
Lon cà phê màu nâu đậm, màu sắc giống hệt sàn nhà có hoa văn trong phòng mẹ hắn năm đó.
Năm ấy hắn mười tuổi, lạnh lùng ít nói, luôn cố gắng giấu đi mọi sự hiện diện của mình, chỉ muốn sống yên ổn trong trang viên Tạ gia.
Hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Khi tan học về, hắn sẽ chạy vội vào phòng.
Mỗi lần như vậy, mẹ hắn đều nướng sẵn vài chiếc bánh tart trứng ngọt ngào làm điểm tâm cho hắn.
Nhưng tối hôm đó, bà không ra cửa đón hắn, trong nhà cũng không còn mùi sữa tươi hay mùi bánh trứng nướng.
Tạ Tư Chỉ lên lầu, thấy cửa phòng mẹ khép hờ.
Người phụ nữ nằm trên sàn nhà, tóc rối bù, váy bị xé tơi tả.
Những vệt trắng sữa trên sàn nhà nâu khiến mắt hắn đau nhói.
Hắn quỳ xuống bên mẹ với đôi mắt vô hồn và nhặt được một chiếc cà vạt thuộc về Tạ Văn Châu.
Khi sinh hắn, bà vừa mới tròn mười tám tuổi. Dù lúc đó hắn đã mười tuổi, bà vẫn giữ được dáng vẻ thanh xuân và nét mềm mại của thiếu nữ.
Bà dẫn hắn sống nương nhờ dưới mái hiên nhà người khác. Trong trang viên chỉ toàn kẻ sẵn sàng nuốt chửng nhau để tồn tại, bất kỳ ai cũng có thể dẫm đạp, làm nhục và tra tấn bà.
Đêm hôm sau, bà tự kết liễu đời mình trên giường của Tạ Doanh Triều.
Biết rõ sự thật, Tạ Tư Chỉ không rơi một giọt nước mắt nào.
Nước mắt vốn dĩ là thứ vô dụng nhất.
Để đạt được điều mình muốn và khiến kẻ mình căm ghét phải trả giá, khóc lóc chẳng giúp được gì cả.
Tạ Tư Chỉ nhìn lon cà phê dừa trong tay với vẻ ghét bỏ.
Màu nâu sữa xen lẫn vài vệt trắng, giống hệt thứ dơ bẩn hắn từng nhìn thấy trên sàn nhà khi mười tuổi.
Làm hắn khó chịu.
Hắn tiện tay ném lon cà phê vừa nhấp một ngụm ra ngoài cửa sổ, chất lỏng trong lon đổ ào lên đường nhựa.
Tạ Đạc bình thản nói: "Có lẽ bây giờ Hứa Diên sẽ biết ơn cậu. Nhưng nếu cô ấy biết lý do Tạ Văn Châu nóng vội hãm hại mình là vì có người ngày ngày gieo vào tai hắn những ám hiệu tâm lý, rằng cô sẽ trở thành nữ chủ nhân của Tạ gia, rằng cô sẽ sinh ra người thừa kế hoàn hảo cho Tạ Doanh Triều, cô ấy sẽ nghĩ sao?"
"Nếu cô ấy biết, vào buổi sáng cái hôm mà Bùi Tễ Ngôn chờ mình ở cổng, có người dùng khổ nhục kế, lợi dụng lòng trắc ẩn để cố tình giữ cô ở lại không cho cô rời đi, cô ấy sẽ nghĩ thế nào?"
"Nếu cô ấy biết, dù bố mẹ có phá sản nhưng cũng chẳng nợ nần ai, việc Thanh Mộc Bang bắt cóc cô là vì có người đã sắp xếp trước với Thanh Mộc Bang..."
"Tạ Đạc."
Ánh mắt của Tạ Tư Chỉ dần phủ băng giá, vẻ mặt nguy hiểm: "Tôi khuyên anh đừng nói nữa."
Tạ Đạc nhún vai, biết điều im miệng.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn khung cảnh mùa thu ngoài cửa sổ.
Hai bên đường, cành khô và lá rụng theo gió thu bay xuống.
Dưới ánh nắng ấm áp buổi sớm, sự lạnh lùng của Tạ Tư Chỉ nhanh chóng tan biến.
Hắn nhớ lại tối qua, thiếu nữ cuộn tròn như một con mèo trong vòng tay mình.
Thế giới rộng lớn, đêm tối lạnh lẽo, hắn là sợi cỏ mỏng manh duy nhất cô bấu víu giữa dòng nước, cũng là người duy nhất cô có thể dựa vào. Ngón tay hắn khẽ chạm vào cơ thể cô, như v**t v* một nụ sen vừa hé nở dưới nước, mềm mại và ẩm ướt.
Mùi hương trên người cô, những giọt mồ hôi trên da, mái tóc, cùng những tiếng r*n r* kìm nén ở khóe môi, tất cả đều in sâu trong tâm trí hắn.
Cảm giác trơn mềm ấy có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào mê mẩn, hắn cũng không ngoại lệ.
Chỉ cần nghĩ đến, tim hắn lại xao động, môi khô rát.
Tạ Tư Chỉ im lặng rất lâu, rồi nhẹ giọng lẩm bẩm: "Hứa Diên, cô ấy sẽ không biết gì cả."