Trong giờ nghỉ, Hứa Diên bị Bùi Tễ Ngôn chặn lại.
Ngày khai giảng, cô đã thấy hắn phát biểu tại hội trường với tư cách đại diện tân sinh viên.
Nhưng không biết là do duyên phận chưa tới hay do ai đó sắp đặt, suốt một tháng qua họ chưa từng gặp nhau trong học viện.
Trước đó, Bùi Tễ Ngôn thậm chí còn không hề biết cô đang học ở đây.
"Em vẫn luôn biết anh học ở đây đúng không?" Hắn cau mày, dường như có chút tổn thương.
Hứa Diên im lặng ngầm đồng ý.
Hắn lại hỏi: "Em có nhìn thấy mảnh giấy tối hôm đó không?"
Hứa Diên ngẩng đầu nhìn hắn. Dù cô không thừa nhận nhưng Bùi Tễ Ngôn vẫn đoán được câu trả lời qua sắc mặt cô.
"Nếu tối qua Doãn Lệ không lỡ lời trong tiệc sinh nhật, anh còn tưởng em bị kẹt trong trang viên, không được đi đâu cả." Bùi Tễ Ngôn cười tự giễu: "Thực ra em cũng không khó khăn như anh tưởng. Tạ Doanh Triều đối với em vẫn khá tốt?"
"Bùi Tễ Ngôn." Hứa Diên gọi tên hắn: "Xin lỗi, đã phụ lòng tốt của anh."
Hứa Diên không biết nên dùng thái độ và thân phận gì để đối đáp với hắn, nên cô chỉ nói lời xin lỗi rồi muốn rời đi.
Bùi Tễ Ngôn nắm tay cô lại: "Em có biết Tạ Doanh Triều là người như thế nào không?"
"Anh nghe nói hắn..." Bùi Tễ Ngôn được giáo dục tốt, không thích bàn tán chuyện riêng của người khác: "Tóm lại, nếu em cần, anh có thể giúp em."
Hứa Diên chậm rãi rút tay khỏi tay hắn: "Anh thật sự giúp được tôi sao?"
Bùi Tễ Ngôn sững lại.
"Tối hôm đó anh nói, vì muốn liên hệ với Thanh Mộc Bang nên anh mới bị bố nhốt lại. Nếu anh biết tôi là người được Thanh Mộc Bang đưa cho Tạ Doanh Triều, liệu bố anh có để anh giúp tôi không? Thế lực của Tạ gia trải khắp cả nước, chỉ dựa vào anh và tôi, chúng ta có thể chạy đi đâu?"
"Nếu bị truy đuổi, tôi tự chịu, sao lại làm liên lụy anh?"
Nghe thấy ẩn ý muốn rời đi trong lời cô, ánh mắt u tối của Bùi Tễ Ngôn chợt sáng lên: "Chưa thử thì làm sao biết không thoát được?"
Hứa Diên mỉm cười dịu dàng: "Dù Tạ Doanh Triều có tức giận, thì nhiều lắm cũng chỉ là làm khó anh thôi. Hắn sẽ không thực sự đối đầu với Bùi gia chỉ vì một người phụ nữ. Còn tôi thì sao?"
Bùi Tễ Ngôn mở to mắt, ánh mắt trong trẻo và chân thành.
"Việc thử sai đối với anh cũng chẳng mất gì. Nhưng với tôi, chỉ sai một bước thôi, phía trước sẽ không còn tự do nữa." Hứa Diên nhìn hắn: "Mà là địa ngục."
Cô từng thấy người con gái chết thảm trong trang viên bị chôn dưới vườn hoa hồng. Những bông hồng hấp thụ chất dinh dưỡng từ xác chết nở đến rực rỡ, đẹp hơn hẳn hoa ở những nơi khác.
Cô cũng từng nghe Lệ Hoa kể, những cô gái được người hầu khiêng ra khỏi phòng Tạ Doanh Triều, sống chết không rõ.
Khi Lệ Hoa kể đến đây, gió đêm rít lên khắp nơi, cảnh tượng ấy còn rùng rợn hơn cả truyện ma.
"Vậy nên tôi rất xin lỗi." Hứa Diên lùi nửa bước, tạo khoảng cách với hắn: "Anh phải tránh xa tôi ra, tôi vẫn muốn sống tốt."
Thiếu nữ rất biết giữ chừng mực, lời nói cũng khiến người ta khó phản bác.
"Xin lỗi, anh không nghĩ đến khía cạnh đó." Bùi Tễ Ngôn nhanh chóng nhận ra, vội vàng xin lỗi cô.
"Đừng tự trách, anh vốn cũng không có nghĩa vụ phải giúp tôi mà."
"Đừng nói vậy." Bùi Tễ Ngôn cau mày: "Mùa đông năm ngoái anh bất ngờ chuyển sang trường của em, em không tò mò tại sao à?"
Người có xuất thân như hắn, thông thường sẽ không học ở ngôi trường công lập nơi Hứa Diên đang theo học.
"Mùa thu năm ngoái em mặc một chiếc áo len màu đen nhạt, đứng ở bãi đất ngập nước ven sông cho bồ câu ăn."
Hứa Diên ngơ ngẩn vài giây trước lời nói của hắn.
Vào ngày sinh nhật lúc cuối thu, một mình Hứa Diên đi dạo quanh bãi đất ngập nước ven sông.
Những chú chim bồ câu nghỉ chân bên bờ đất cúi mình dưới chân cô. Cô tiện tay lấy đồ ăn vặt trong túi, bóp vụn ra đặt vào lòng bàn tay.
Bồ câu bay đến lòng bàn tay cô mổ đồ ăn. Một con còn đậu trên vai cô, nghiêng đầu dụi vào một bên tóc.
Lúc đó, thiếu nữ mặc đồ màu đen mà hiếm khi cô mặc, lông bồ câu trắng muốt càng khiến làn da cô trong trẻo như pha lê.
Dưới ánh nắng ấm áp mùa thu, cô đẹp như một bức tranh, khắc sâu trong trái tim hắn.
"Anh về nhà, âm thầm tìm hiểu mọi chuyện về em. Anh biết việc này không hề đứng đắn nhưng anh không kìm được."
"Anh thậm chí còn chuyển sang trường em học, chỉ để gần em hơn. Ngớ ngẩn quá phải không?"
"Sao lại như vậy chứ?" Giọng Hứa Diên rất nhẹ nhưng mang một sức mạnh dịu dàng, khiến người ta cảm thấy yên lòng.
Bùi Tễ Ngôn nhìn chằm chằm vào ánh mắt thành thật của cô.
Cô ấy vẫn trong sáng và thuần khiết như ngày nào, khiến hắn suýt rơi lệ vì biết ơn.
Khi cô rơi vào hoàn cảnh khó khăn, hắn không thể giúp gì cho cô, nhưng cô chẳng hề trách móc. Vẫn giống như Hứa Diên mà hắn từng quen, luôn thấu hiểu người khác, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào vẫn bình thản như trăng trên trời.
"Anh nhất định sẽ tìm cách đưa em ra khỏi Tạ gia." Hắn kiên quyết nói: "Cho anh một chút thời gian."
......
Sau khi Hứa Diên chia tay Bùi Tễ Ngôn, cô ôm sách bước về tòa nhà giảng dạy nơi tiết học tiếp theo diễn ra.
Trên đường, những học sinh đi qua nói cười rộn rã, chỉ có cô cúi đầu nhìn con đường nhựa dưới chân, thỉnh thoảng đá vài viên sỏi nhỏ, suy ngẫm về những lời vừa rồi của Bùi Tễ Ngôn.
"Hứa Diên."
Tiếng Tạ Tư Chỉ vang lên từ phía sau, bất chợt phá tan dòng suy tư của cô.
Cô cảm thấy không thoải mái khi nghe giọng nói của hắn.
Thiếu niên đứng cách cô chỉ vài chục mét. Cô vẫn còn nhớ chuyện tối qua. Vì không muốn đối diện quá sớm nên cô giả vờ không nghe thấy, chân bước nhanh hơn không ngoái đầu lại.
Tạ Tư Chỉ kiên trì gọi: "Hứa Diên."
Hắn cũng tăng tốc độ.
Hứa Diên hoảng hốt như con hươu non bị thợ săn rượt đuổi, hoảng loạn chạy thẳng về phía trước.
Cô vừa chạy, Tạ Tư Chỉ cũng đuổi theo, nhanh chóng chặn cô lại trước bức tường sơn đỏ gạch phía sau tòa nhà giảng dạy.
Hắn vừa kết thúc tiết học cưỡi ngựa, cơ thể còn hơi đẫm mồ hôi, tỏa ra mùi hương trong trẻo ấm áp đặc trưng của tuổi trẻ: "Trốn tôi à?"
"Không."
"Vì chuyện tối qua sao?"
"Đã nói rồi, không phải!"
Cô vẫn luôn bình thản, mang trong mình một sự điềm tĩnh và dịu dàng, như thể dù giông bão cũng không làm cô lung lay. Đây là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu gấp gáp như vậy để nói chuyện với người khác.
Tạ Tư Chỉ cười nhạt nhạt, mắt hiện lên vẻ tinh nghịch: "Xem ra là đúng rồi."
"Là mang tâm tư gì mà lại tránh né tôi như vậy?" Hắn lẩm bẩm: "Là vì thân phận chị dâu nhưng lại cùng em chồng ngủ qua đêm trên một chiếc giường nên trong lòng thấy áy náy? Hay là vì biết rõ trái đạo lý luân thường nhưng vẫn để bản thân đắm chìm trong kh*** c*m nhất thời mà không từ chối tôi..."
"Tạ Tư Chỉ!" Hứa Diên không thể chịu nổi nữa hét lên: "Ngậm miệng chó của anh lại đi!"
Mặt cô đỏ bừng tựa như quả cà chua nhỏ: "Tôi... tôi hoàn toàn không nhớ chuyện tối qua, nếu anh còn bịa chuyện, tôi... tôi sẽ..."
"Em giận à?" Tạ Tư Chỉ cười rực rỡ, ánh mắt như nhìn thấy kỳ quan của thế giới: "Em cũng biết giận sao?"
Cô gái vốn nhạy cảm, nếu cứ tiếp tục trêu chọc e rằng cô sẽ nổi giận thật.
Nhưng cô quá dịu dàng và lễ phép, ngay cả khi giận cũng không nói ra lời nặng nề nào. "Ngậm miệng chó của anh lại đi!" có lẽ là câu chửi cay nghiệt nhất mà cô nghĩ ra được.
"Được rồi, sau này tôi sẽ cố gắng không nhắc nữa."
"Tại sao lại là cố gắng?"
Tạ Tư Chỉ chọc nhẹ vào trán cô, giọng điệu chẳng đứng đắn chút nào: "Em ngốc à? Thế này chẳng phải coi như em đã để lại nhược điểm trong tay tôi sao? Từ nay phải coi tôi như thiếu gia mà hầu hạ. Nếu dám chọc tôi tức giận, tôi sẽ lấy cái nhược điểm đó ra để uy h**p em."
Hứa Diên mím môi: "Tạ Tư Chỉ, tối qua anh thừa lúc tôi yếu thế mà làm càn, là anh sai. Tôi không trách móc anh thì thôi, sao anh lại có thể nói ra mấy lời đó?"
Thấy cô thực sự sắp giận, hắn giơ tay làm động tác đầu hàng: "Tôi đùa thôi mà, đừng coi là thật. Nào, cùng đi học thôi."
"Cùng đi?"
Tạ Tư Chỉ chỉ vào cuốn giáo trình tiếng Swahili trong tay cô: "Em quên rồi à? Môn học này là tôi chọn giúp em đấy."
...
Tiếng Swahili là một ngôn ngữ ở châu Phi.
Môn học này được xem là hiếm có người học trong số những môn vốn đã ít người chọn ở học viện.
Trong lớp học chỉ có năm sáu người. Ngoài Hứa Diên và Tạ Tư Chỉ ra, những người khác đều là do bị điều chuyển sang.
Khi học vẽ tranh sơn dầu Tạ Tư Chỉ khá lơ đãng.
Nhưng trong lớp học ngôn ngữ này, hắn lại tỏ ra nghiêm túc, luôn chăm chú nghe giảng, tay không ngừng viết viết vẽ vẽ để ghi chép.
Giữa giờ, khi giáo viên dạy xong phần trong sách và yêu cầu học sinh tự luyện tập, hắn ôm sách đến chỗ Hứa Diên.
Hứa Diên vẫn đang giận hắn, không muốn quan tâm.
Tạ Tư Chỉ nghiêng người lại gần cô: "Hứa Diên, để tôi kể cho em nghe một câu chuyện nhé."
"Ngày xửa ngày xưa có một chú thỏ con, tính tình hiền lành. Nhưng mỗi khi nổi giận nó lại thích cuộn tròn mình lại, co rúm vào một góc, ủ rũ một mình. Người ta nói thỏ con giận cũng sẽ cắn người, nhưng khi tôi nhìn con thỏ ấy, trông nó chẳng giống kiểu có thể cắn ai cả."
"Tạ Tư Chỉ" Cô gái cố kìm nén nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu nổi, nhỏ nhẹ cầu xin: "Anh có thể quên chuyện tối qua được không?"
Tạ Tư Chỉ ngồi trên ghế trước mặt cô, lưng tựa vào bệ cửa sổ, vẻ mặt lười biếng nhìn cô: "Quên thì cũng được thôi."
Ánh nắng xuyên qua khung cửa kính, rọi lên những ngón tay cầm sách của hắn, thon dài, trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
Hứa Diên nhìn theo những ngón tay ấy. Nhớ đến cảm giác được hắn ôm tối qua, được hắn nhẹ nhàng v**t v* một nơi nào đó trên cơ thể khiến mặt cô lại đỏ bừng.
"Nhưng sao em cứ đỏ mặt mãi vậy? Nếu sau này gặp tôi trước mặt Tạ Doanh Triều, em cũng định đỏ mặt vậy à, chị dâu?"
"Đừng... gọi tôi như vậy nữa."
"Em lắm yêu cầu quá." Tạ Tư Chỉ nhấc cuốn sách lên nói: "Cùng tôi luyện hội thoại đi. Chỉ cần luyện thật tốt, tôi sẽ đồng ý hết mọi thứ em muốn."
Hứa Diên mở sách ngoại ngữ ra: "Tại sao phải học ngôn ngữ này?"
Tạ Tư Chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Hiện tại, việc kinh doanh của Tạ gia chưa mở rộng sang châu Phi. Còn Tạ Doanh Triều lại có dự định này, học một chút cũng chẳng thiệt hại gì."
Hắn chọn một đoạn văn đơn giản, cầm sách nghiêm túc đọc:
"Wewe ni waridi wa miungu, ndege katika ngome yangu."
(Cô là hoa hồng của thần thánh, là chú chim trong lồng.)
Hứa Diên tiếp lời:
"Mimi sio waridi wa mtu yeyote, wala ndege wa mtu yeyote.
Mimi ni mrembo na nina thamani tu kwa sababu mimi mwenyewe."
(Tôi không phải là hoa hồng của ai, cũng không phải là chú chim của ai.
Tôi xinh đẹp, tôi quý giá, chỉ vì tôi là chính mình.)
Tạ Tư Chỉ: "Dada yake, wewe ni."
Dada yake?
Điều này khác hẳn với nội dung trong sách của Hứa Diên.
Rõ ràng trong sách in là: "Lily, wewe ni." Có nghĩa là: "Lily, em là..."
Nhưng "Dada yake" là gì?
Hứa Diên mở bảng từ vựng ở cuối sách, lần lượt tra từng mục.
Khi nhìn thấy hai chữ "chị dâu", cô giật mình rồi gập sách lại: "Tạ Tư Chỉ, anh thật là..."
Chàng trai không để cô nói hết lời, hắn đã giữ chặt cuốn sách trong tay cô: "Hứa Diên, sao em ngốc thế?"
Hắn dừng một chút rồi cười nhạt, v**t v* mái tóc cô một cách dịu dàng: "...còn ngoan ngoãn như vậy."
Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào cô, môi khẽ nhếch: "Đừng quá tin tôi, sẽ làm em thất vọng đấy."
Hứa Diên chậm rãi đẩy tay hắn ra: "Chuyện tối qua, anh định xử lý thế nào?"
Nghe nói Tạ Văn Châu đã được đưa vào bệnh viện hàng đầu để cấp cứu. Với vị trí của Tạ Tư Chỉ ở Tạ gia, Hứa Diên không chắc hắn có thể thoát tội sau khi gây thương tích cho người khác.
"Nếu cần giúp gì, cứ nói với tôi."
"Không cần lo lắng." Chàng trai cười: "Cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm đâu."
Buổi học vẫn chưa kết thúc.
Hắn thản nhiên đặt cuốn sách trở lại bàn, đứng dậy với vẻ như định trốn tiết.
Giáo viên cũng không để ý, dù sao đến cả viện trưởng cũng tôn trọng hắn như vậy.
Tạ Tư Chỉ nhìn cô dịu dàng: "Tối nay tôi sẽ nhờ tài xế đưa em đến Doãn gia ngủ, đừng về trang viên nữa nhé."
...
Doãn Lệ vui mừng khôn xiết khi Hứa Diên đến thăm mà không báo trước.
"Tớ cũng không nhớ đã bao lâu rồi mới được ngủ cùng bạn bè như thế này nữa!"
Hứa Diên: "Thật sự là làm phiền quá, tớ bảo tài xế đưa về trang viên nhưng anh ta chẳng nghe lời tớ."
"Không có gì đâu, không phiền chút nào! Sao có thể phiền được chứ!"
Doãn Lệ vui vẻ dẫn Hứa Diên đi tham quan nhà mình.
Dù không hoành tráng như khu trang viên của Tạ gia, nhưng cũng đủ sang trọng và xa hoa.
"Đây là phòng ngủ của tớ. Khi thiết kế, tớ chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất, giường phải thật lớn! Tớ ước gì mỗi sáng đều được thức dậy trên chiếc giường sang trọng rộng mênh mông này."
"Còn đây là phòng thay đồ của tớ. Hứa Diên, tối này cậu có thể mặc đồ ngủ của tớ. Mấy bộ váy dạ hội này đều là đồ mới cả, sau này cần gì cứ đến mượn nhé. Hoặc tớ tặng luôn cho cậu cũng được."
"Còn cái này nữa." Doãn Lệ như một đứa trẻ ôm lấy chú gấu trúc nhồi bông: "Đây là quà sinh nhật Doãn Thần tặng tớ, dễ thương chứ?"
Hứa Diên hỏi: "Doãn Thần bây giờ thế nào rồi?"
Nhắc đến chuyện tối qua là Doãn Lệ lại nổi giận: "Bọn họ thật láo toét! Dám chuốc thuốc mê anh ấy ngay trong tiệc sinh nhật của bọn tớ! Quá bẩn thỉu... May mà chỉ là thuốc mê bình thường, không hại sức khỏe. Nếu anh ấy có chuyện gì, tớ nhất định sẽ đánh chết Tạ Văn Châu và mấy người Ôn gia."
"Doãn Thần gặp chuyện như vậy, nhà cậu không định truy cứu sao?"
"Ban đầu bố tớ cũng chuẩn bị đi, nhưng người bên dưới nói rằng Tạ Doanh Triều về rồi." Doãn Lệ thở dài: "Bây giờ Tạ gia còn chưa giải quyết xong chuyện Tạ Văn Châu bị phế, làm gì còn thời gian mà để ý tới chuyện của Doãn Gia? Nên bố tớ định mấy hôm nữa mới tới."
Cô vừa dứt lời, liền thấy nét mặt Hứa Diên trở nên khác thường.
Khuôn mặt cô gái tái mét: "Cậu nói gì cơ?"
Doãn Lệ đáp: "Hôm nay Tạ Doanh Triều đã trở về, hiện đang ở trang viên xử lý chuyện của Tạ Tư Chỉ và Tạ Văn Châu. Cậu không biết sao?"
Hứa Diên cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Buổi chiều ở lớp học, Tạ Tư Chỉ tỏ ra thờ ơ với chuyện tối qua, cô cứ tưởng hắn có thể xử lý ổn thỏa.
Nhưng giờ đây, Tạ Doanh Triều đột ngột trở về không báo trước. Điều đó chứng tỏ hắn coi trọng chuyện này, hoàn toàn không dễ bỏ qua như Tạ Tư Chỉ nói.
Chẳng trách tối nay Tạ Tư Chỉ lại muốn cô ở lại nhà Doãn Lệ.
Cô không dám tưởng tượng những gì sẽ xảy ra ở trang viên.
"Doãn Lệ." Hứa Diên hỏi: "Dựa theo hiểu biết của cậu về Tạ gia, chuyện Tạ Tư Chỉ làm sẽ bị xử lý ra sao?"
Doãn Lệ nhận ra sự lo lắng trong mắt cô, thận trọng nói: "Chuyện này khó nói lắm. Tớ chỉ biết, bố Tạ Văn Châu là chú ruột của Tạ Doanh Triều. Ông ta rất giỏi, ngày xưa suýt chút nữa đánh bại bố Tạ Doanh Triều để nắm quyền điều hành. Cho tới bây giờ vị trí của ông ta trong Tạ gia vẫn rất quan trọng."
"Còn Tạ Văn Châu là con trai duy nhất của ông ta, chính vì vậy hắn mới dám hành xử liều lĩnh với cậu."
"Nghe nói vài tháng trước, Tạ Doanh Triều suýt bị kệ sách đè chết, nghi vấn đổ lên đầu Tạ Văn Châu, cuối cùng hắn bị xử lý thế nào?"
Ánh mắt Hứa Diên càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Chuyện trong phòng sách vốn là một phần âm mưu của cô và Tạ Tư Chỉ.
Hắn ra tay phá kệ sách, còn cô dẫn người đứng dưới kệ, Tạ Doanh Triều chắc chắn sẽ bị thương. Chỉ cần hắn bị thương, trong thời gian ngắn sẽ không thể động vào cô. Điều này có thể giúp cô tranh thủ chút thời gian sống sót trong Tạ gia.
Vài ngày trước khi Tạ Doanh Triều trở về, Tạ Tư Chỉ đã nói cho cô biết sở thích của Tạ Văn Châu.
Cô mặc váy đỏ dụ Tạ Văn Châu nổi giận trong phòng sách. Cuối cùng mọi chuyện diễn ra như ý, tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu hắn.
Nhưng ngay cả khi bị nghi ngờ là cố tình ám sát Tạ Doanh Triều, với tội danh nặng nề hắn cũng chỉ bị trừng phạt bằng năm mươi roi theo gia pháp.
Còn tối qua, hắn cố tình c**ng b*c Hứa Diên nhưng không thành, so với tội ám sát Tạ Doanh Triều thì nhẹ hơn nhiều.
Liệu một nhát dao của Tạ Tư Chỉ có thật sự thuyết phục được người của Tạ gia không? Có thể được người của Tạ gia tha thứ?
Mọi việc hắn làm đều là để bảo vệ cô.
Hứa Diên không thể đứng nhìn hắn bước vào vực sâu ấy.
Dù lúc rời đi hắn vẫn mỉm cười, dáng vẻ tùy tiện như mọi khi, Hứa Diên vẫn không tin mọi chuyện thật sự nhẹ nhàng như những gì hắn thể hiện.
"Doãn Lệ." Hứa Diên trầm ngâm một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn cô gái bên cạnh: "Giúp tớ một việc nhé, coi như tớ nợ cậu một lần."
Xưa nay cô luôn dịu dàng bình thản, nhưng sự kiên định hiện lên trong mắt cô lại khiến Doãn Lệ ngỡ ngàng. Cô ấy khẽ hỏi: "Việc gì vậy?"