Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 17

 
Trong suốt một tháng học ở Học viện Flaxman, thỉnh thoảng Hứa Diên có tiếp xúc với Tạ Đạc và Tạ Tĩnh Thu.

Theo quan sát của cô, Tạ Đạc tuy xuất sắc, nhưng thật sự không quan tâm đến của cải hay quyền lực của Tạ gia. Mục tiêu cuối cùng mà hắn hướng đến là trở thành một tay chơi, sống phóng khoáng và hưởng thụ. Thỉnh thoảng gặp cô, hắn trêu chọc gọi cô là "chị dâu" chỉ để thấy cô đỏ mặt.

Còn Tạ Tĩnh Thu...

Trong một tháng, mỗi tuần có một ngày Tạ Tĩnh Thu viện cớ nhà ăn hết chỗ để ngồi ăn trưa cùng cô.

Thực ra, mục đích của Tạ Tĩnh Thu không phải là ăn trưa, mà toàn bộ sự chú ý đều dồn vào việc hỏi Hứa Diên những câu hỏi.

Hỏi cô về việc học.

Hỏi cô về tình trạng sức khỏe.

Hỏi cô có kết bạn ở học viện không, có thích ai không.

Hỏi cô gần đây có liên lạc với Tạ Doanh Triều không.

Bữa tiệc tối trong trang viên Tạ gia, Tạ Tĩnh Thu cũng không rời nửa bước mà luôn bên cạnh cô.

Hứa Diên mơ hồ cảm thấy, có lẽ không phải cô ấy tò mò mà là đang giúp Tạ Doanh Triều hỏi thăm.

Tạ Doanh Triều không có mặt ở trong nước, Tạ Tĩnh Thu chính là con mắt mà hắn đặt trên người Hứa Diên.

Chỉ là sự giám sát này được thực hiện một cách lỏng lẻo, không xuất hiện thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng kiểm tra tình hình gần đây của cô.

Ngày trở về của Tạ Doanh Triều bị trì hoãn, nhưng hắn không nói rõ lý do.

Có lần trong bữa ăn, Tạ Tĩnh Thu vô tình lỡ lời, nói rằng Tạ Doanh Triều vốn là người rất đúng giờ. Nếu hắn vô cớ trì hoãn ngày trở về mà không giải thích lý do, rất có khả năng là công việc của tập đoàn gặp trục trặc hoặc cũng có thể là hắn gặp chuyện không may.

Cứ cách một ngày, Tạ Doanh Triều sẽ gọi video với Hứa Diên vào lúc mười giờ tối.

Hôm đó, Hứa Diên chú ý đến Tạ Doanh Triều trong video, gương mặt hắn thực sự tái nhợt hơn bình thường.

Tuy nhiên, cô không hỏi lý do. Nếu Tạ Doanh Triều muốn nói, hắn sẽ tự chủ động nói với cô. Còn hắn không chủ động, cô cũng không nên tự ý chọc mũi vào.

Ngồi trên chiếc xe chạy như bay của Doãn gia, trong đầu Hứa Diên lướt qua tất cả những việc đã xảy ra đêm qua và hôm nay.

Tạ Tư Chỉ tuy có phần điên rồ như Doãn Lệ nói, nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngu ngốc.

Hắn sẽ không vì một cơn tức giận nhất thời mà phế bỏ Tạ Văn Châu, trong khi bản thân biết rõ đó là việc không thể thoát tội.

Hôm ấy, có mặt tại hiện trường ngoài người của Ôn gia, Doãn gia, còn có cô và chính Tạ Văn Châu.

Rốt cuộc phải có lý do gì mới có thể khiến Tạ Tư Chỉ thoát khỏi truy cứu?

Trước khi rời khỏi phòng, Tạ Tư Chỉ từng dặn Doãn Lệ chuyển lời cho người Ôn gia, rằng ngày hôm sau hắn sẽ đích thân đến thăm hỏi.

Nếu vậy, hôm nay chắc là hắn đã đến Ôn gia rồi.

Nhìn tâm trạng của hắn khi ở trên lớp cũng khá tốt, rất có thể hắn đã đạt được thỏa thuận nào đó với Ôn gia. Như thế thì phía Ôn gia chắc sẽ không hé miệng nói thêm gì.

Vì có sự xuất hiện ngăn cản của Tạ Tư Chỉ nên Doãn Thần mới không rơi vào ván cờ tính toán này. Thế nên Doãn Thần sẽ không nói ra điều gì bất lợi cho Tạ Tư Chỉ.

Còn về phần Hứa Diên, tất nhiên cô cũng sẽ không.

Vậy thì người duy nhất hiện giờ không thể khống chế chỉ còn lại Tạ Văn Châu.

Nhưng hắn lại chính là kẻ bị Tạ Tư Chỉ tự tay phế bỏ, làm sao có thể tiêu tan hận ý mà tha thứ cho Tạ Tư Chỉ được chứ?

Muốn kéo Tạ Tư Chỉ ra khỏi vũng bùn này, cách duy nhất không phải là biện hộ rằng hắn làm vậy chỉ vì tình huống cấp bách, bất đắc dĩ. Mà phải nghĩ cách kéo cả Tạ Văn Châu xuống nước.

Chỉ khi hành động của Tạ Tư Chỉ có một động cơ hợp lý và đầy đủ, hắn mới có thể thoát nạn.

Thế nhưng rõ ràng, những gì Tạ Văn Châu đã làm với Hứa Diên vẫn chưa đủ nghiêm trọng để trở thành lý do chính đáng cho việc Tạ Tư Chỉ ra tay.

Trong khoảnh khắc, Hứa Diên thấy chua xót. Cô đã sống mười tám năm trời như một công dân tuân thủ pháp luật, vậy mà giờ đây lại dễ dàng sa ngã, trở thành đồng phạm cho tội lỗi của một thiếu niên.

Nhưng cô không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa.

Cô gọi điện cho Tạ Đạc.

Giọng người đàn ông vang lên, lười nhác: "Có chuyện gì vậy, chị dâu?"

Hứa Diên chẳng buồn chỉnh lại cách xưng hô của hắn: "Rốt cuộc Tạ Doanh Triều đã gặp chuyện gì ở nước F vậy?"

Tạ Đạc nói: "Em hỏi chuyện này làm gì?"

Hứa Diên đáp: "Tôi muốn biết. Nếu anh chịu nói cho tôi, tôi sẽ vô cùng cảm kích."

Tạ Đạc im lặng một lúc, như đang cân nhắc rồi cất giọng: "Em biết cũng không sao. Xe của anh cả bị người ta động tay động chân nên xảy ra tai nạn. Nhưng anh ấy may mắn, tin tức của kẻ ra tay không chuẩn, đặt thuốc nổ vào chiếc xe dẫn đường phía trước nên anh cả chỉ bị thương, không nguy hiểm đến tính mạng."

Tim Hứa Diên chợt se lại, quả nhiên đúng như Tạ Tĩnh Thu đã nói.

Cô hỏi: "Người làm là ai?"

Tạ Đạc đáp: "Vẫn đang điều tra. Chắc không phải đối thủ làm ăn ở nước F. Vì nếu hắn nắm rõ tình hình ở nước F thì đã không dễ dàng để anh cả thoát chết trong vụ nổ."

"Cảm ơn anh." Hứa Diên gác máy.

Những tin tức này đã đủ rồi.

...

Màn đêm ở trang viên vẫn tối đen như mọi khi.

Xe của Doãn gia đỗ trên con đường trước nhà chính.

Tiếng roi da vang lên trong đêm tĩnh lặng, át đi mọi thứ.

Đêm đầu tiên cô đến trang viên, Tạ Tư Chỉ đã vì cô mà xảy ra xung đột với Tạ Văn Châu. Cũng vì thế hắn cởi áo, quỳ ngoài cửa chính chịu một trận đòn roi.

Không biết bị đánh bao lâu, máu trên lưng hắn rơi xuống đất, tạo thành một vũng.

Mùi máu thoang thoảng trong gió.

Mỗi lần cây roi nặng trong tay người hầu vung xuống, cơ thể Tạ Tư Chỉ lại rung lên một cái.

Hắn chống tay lên bậc đá cẩm thạch, dùng chính cơ thể mình từ từ duỗi thẳng cột sống. Như trước đây hắn không cho phép bản thân lộ ra bất kỳ dấu hiệu yếu đuối hay dao động nào.

Làn da hắn rất trắng, cơ thể gầy gò nhưng cơ bắp lại rất đẹp.

Trên nền da sạch như vậy, những vết roi và máu càng trở nên loang lổ rõ rệt. Nhưng thần sắc trên mặt hắn vẫn rất bình thản, như đã tê liệt trước cơn đau.

Chỉ khi nghe tiếng xe, ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Diên, hắn mới nở một nụ cười dịu dàng, nhợt nhạt nhưng không hề bất ngờ.

Doãn Lệ sợ hãi, há hốc miệng nhìn.

Trong suy nghĩ của cô, nếu phạm lỗi thì nhiều nhất cũng chỉ bị la vài câu, nghiêm trọng lắm cũng chỉ bị phạt đứng ở góc tường. Nhưng từ khi cô trưởng thành, chuyện đó chưa từng xảy ra. Việc Tạ gia dùng roi làm hình phạt là lần đầu tiên cô chứng kiến.

Cô tựa gần về phía anh trai mình, Doãn Thần nhìn Hứa Diên: "Cậu chắc chắn muốn vào chứ?"

Hứa Diên từ từ gật đầu.

Những người hầu trong trang viên, cô không phân biệt được ai là tay chân thân cận của Tạ Doanh Triều.

Vì vậy cô không dám nhìn Tạ Tư Chỉ lâu, sợ người khác nhận ra sự bất an trong ánh mắt mình.

Nhưng khi cô đi ngang qua Tạ Tư Chỉ, hắn bất ngờ vươn tay dùng ngón út dính máu khẽ móc lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của cô.

Hứa Diên cúi đầu.

Thiếu niên dính đầy máu, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười lười biếng, hơi gượng gạo.

Chắc hẳn hắn rất đau đớn, giọng thều thào hỏi: "Sao em lại về? Em lo cho tôi à?"

Người hầu tạm dừng việc đánh.

Cổng lớn không xa mở rộng, ánh đèn sáng rực.

Chỉ cần Tạ Doanh Triều hơi ngẩng đầu là có thể thấy đầu ngón tay họ đang móc vào nhau. Hứa Diên không hiểu sao hắn lại dám làm chuyện điên rồ này.

Cô không nói gì, rút tay khỏi Tạ Tư Chỉ, bước vào đại sảnh.

Thiếu niên cười khẽ phía sau lưng cô.

Tạ Doanh Triều dựa trên ghế sofa ở vị trí trung tâm.

So với lúc rời đi một tháng trước, trông hắn đã gầy hơn, sắc mặt cũng tái hơn nhưng ánh mắt sắc bén vẫn còn đó.

Tạ Đạc nói, hắn bị thương khá nặng do vụ nổ.

Khi dưỡng thương thì không thể mặc quần áo quá chật.

Nhưng hắn vẫn mặc vest chỉnh tề, từ diện mạo đến lễ nghi đều hoàn hảo, không chê vào đâu được.

Hứa Diên điều chỉnh lại cảm xúc, khi nhìn thấy hắn, mắt cô đỏ lên: "Tạ tiên sinh, anh đã về rồi."

Tạ Doanh Triều biết tối nay cô sẽ ngủ lại ở Doãn gia, nhưng không ngờ cô lại đột ngột quay về.

Cô gái mặc một chiếc váy trơn màu, vẫn sạch sẽ như trong ký ức, chỉ có khóe mắt đỏ lên khiến người khác thương xót.

Trong suốt một tháng qua, hắn đều đặn gọi điện cho Hứa Diên hai ngày một lần.

Cô cũng rất ngoan ngoãn, luôn biết canh đúng thời gian mà ở yên trong phòng không đi đâu cả, ngoại trừ đêm hôm qua.

Dù hắn có thói xấu trong khi quan hệ, h*m m**n mãnh liệt hơn hẳn người thường, nhưng so với sự nghiệp, gia tộc và bản thân mình, đàn bà đối với hắn vốn chỉ là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Thế nhưng Hứa Diên lại khác. Cô giống như một tuyệt phẩm mà tạo hóa thiết kế riêng theo sở thích của hắn.

Từ dung mạo, cách nói chuyện, đến nội tâm và giáo dưỡng, tất cả đều khiến hắn say mê. Đó là sự rung động phát ra từ tận sâu trong linh hồn, nơi mà lý trí và tự chủ đã hoàn toàn vô dụng.

Được gặp lại Hứa Diên, hắn rất vui.

Nhưng khi thấy cô đau lòng, niềm vui ấy lập tức bị một sự bất mãn mạnh mẽ hơn che lấp.

Hắn hiểu vì sao khóe mắt cô lại đỏ.

Ngồi trên ghế sofa cách hắn không xa là một cặp vợ chồng trung niên, vẻ ngoài quyền quý, khí chất phi thường.

Người phụ nữ lệ rơi đầy mặt, khi nhìn Hứa Diên sắc mặt tỏ rõ sự khó chịu: "Đây chính là tiện nhân đã quyến rũ Văn Châu sao?"

Rõ ràng, họ là cha mẹ của Tạ Văn Châu.

Sắc mặt Tạ Doanh Triều lập tức nghiêm trọng: "Bà thiếu sự tôn trọng tối thiểu với người phụ nữ của tôi. Xin lỗi ngay, nếu không tôi sẽ mời bà rời khỏi trang viên."

Ngũ quan hắn sắc nét, khí chất lại u ám. Dù chẳng cần nổi giận, chỉ cần bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm cũng đủ khiến người ta ngột ngạt.

Mà nhất là khi trong mắt hắn còn toát lên lửa giận, càng khiến người đối diện lạnh buốt cả người.

Người phụ nữ bị khí thế của hắn dọa sợ, lắp bắp: "Xin lỗi nhé, Doanh Triều, tôi nói năng không biết chừng mực..."

"Không phải xin lỗi tôi." Tạ Doanh Triều lạnh lùng ngắt lời.

Việc hắn muốn bà ta xin lỗi Hứa Diên khiến sắc mặt người phụ nữ càng trở nên khó coi.

Bên cạnh, Tạ Thiệu nhướng mí mắt, lên tiếng hòa giải: "Doanh Triều, cần gì phải dọa dẫm thím cháu. Bà ấy chỉ vì quá đau lòng nên mới mất bình tĩnh thôi."

"Ta và thím cháu hôm nay tới đây chỉ để đòi lại công bằng. Cho dù bác sĩ đã nối lại bộ phận sinh dục của Văn Châu, sau này cũng khó tránh khỏi ảnh hưởng đến chức năng của cơ quan ấy. Chẳng lẽ cháu cho rằng chỉ cần quất Tạ Tư Chỉ một trận roi là có thể bù đắp nỗi đau mà Văn Châu phải chịu sao?"

Tạ Thiệu quả thật xứng là đối thủ cạnh tranh nặng ký cho vị trí người cầm quyền đời trước của Tạ gia.

Chỉ cần nhìn vào cách ông ta nói chuyện, giọng điệu chẳng để lộ vui giận, đã đủ thấy ông ta không phải kẻ dễ trêu vào.

Tạ Doanh Triều đặt tay lên đầu gối, đầu ngón tay khẽ gõ nhẹ.

Sau một lúc suy nghĩ, hắn đưa tay ra với Hứa Diên: "Lại đây."

Hứa Diên ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hắn nắm tay cô xoa nhẹ làn da mịn màng, như thể việc đó có thể giúp hắn bình tâm suy nghĩ.

Hắn không trả lời câu hỏi của Tạ Thiệu mà quay sang nhìn Hứa Diên: "Tối qua làm em sợ rồi phải không?"

Hứa Diên cúi đầu, dường như vẫn còn chìm trong nỗi sợ hãi không thể thoát ra.

Cô lên tiếng, giọng yếu ớt pha chút nghèn nghẹn: "Không có gì đâu."

"Không bị thương chứ?"

Hứa Diên lắc đầu: "Em không sao, nhưng Tạ Tư Chỉ bị thương rồi."

Mẹ của Tạ Văn Châu cười khẩy: "So với vết thương của Văn Châu, vết thương nhỏ đó có đáng gì?"

Tiếng roi không ngừng vang lên, trở thành âm thanh tàn khốc nhất của đêm nay.

Nhớ lại những vết máu loang lổ trên cơ thể thiếu niên, Hứa Diên liều mình ngẩng đầu nhìn Tạ Doanh Triều: "Anh cũng bị thương rồi, phải không?"

Tạ Doanh Triều nhướng mày: "Sao em biết?"

Hứa Diên như nghẹn lời: "...Không, em chỉ đoán thôi."

Hắn bỗng siết chặt tay cô: "Hứa Diên, nói thật với anh, sao em biết được?"

Hứa Diên ngước đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào hắn: "Có những chuyện, em nói ra không thích hợp."

"Anh cho phép em nói."

Hứa Diên mím môi, như đã lấy hết can đảm, rồi đổi tay nắm chặt bàn tay xương gầy của hắn: "Tạ tiên sinh, tối qua em nghe Tạ Văn Châu nói, chỉ cần giải quyết được trở ngại, người thừa kế có thể trở thành người nắm quyền..."

Mẹ của Tạ Văn Châu bật dậy: "Cô đang nói bậy gì đó!"

Biểu cảm của Tạ Doanh Triều vẫn không thay đổi: "Nói tiếp đi."

Hứa Diên được cho phép, tiếp tục: "...Gần đây trông sắc mặt của anh rất kém và phông nền trong video hình như không phải ở nhà nên em đã lén hỏi Tạ Đạc. Anh ta nói anh gặp một vụ nổ ở nước F. Sau đó em lại hỏi Doãn Thần, người cũng có mặt tại hiện trường tối qua, để xác nhận rằng đó không phải là em tự tưởng tượng ra."

Tạ Doanh Triều liếc sang Tạ Thiệu: "Doãn Thần cũng có mặt ở đó sao?"

Trong đầu Hứa Diên bỗng căng thẳng.

Cô chợt nhận ra, cha mẹ Tạ Văn Châu không nói thật về tình hình tối qua.

Và điều này có nghĩa là, việc Hứa Diên tiết lộ chuyện này cho Tạ Doanh Triều là một rắc rối đối với họ.

Nhưng rắc rối này lại chính là cơ hội sống sót cho Tạ Tư Chỉ.

Hứa Diên chợt hiểu ra mấu chốt của vấn đề.

"Không chỉ có Doãn Thần, mà còn có người của Ôn gia nữa."

Cô nói nhỏ nhưng chỉ dừng lại ở đó. Nếu nói nhiều hơn, sẽ không khôn ngoan lắm.

Ánh mắt Tạ Doanh Triều trở nên u ám: "Thật thú vị, chú và thím của tôi không hề nói với tôi rằng còn có hai gia tộc khác tham gia vào vụ này."

Mẹ của Tạ Văn Châu nói: "Ai tham gia thì kệ họ, Văn Châu đã bị Tạ Tư Chỉ hủy hoại. Hãy làm rõ vụ này trước đã..."

Bà ta còn muốn nói tiếp nhưng bị Tạ Doanh Triều ngắt lời.

Hắn gọi quản gia Đinh: "Đưa Tư Chỉ vào."

Người hầu mang một chiếc khăn để lau máu trên lưng Tạ Tư Chỉ.

Do mất máu và đau đớn, hắn đi rất chậm, nhưng mỗi bước đều vững vàng.

Mồ hôi lạnh làm ướt những sợi tóc mai khiến chúng dính vào hai bên khuôn mặt, trông rất lộn xộn

Dù vậy, lưng hắn lúc nào cũng thẳng tắp, ngay cả khi chảy máu cũng không hề cong xuống một chút nào.

"Anh." Thiếu niên đứng trước ghế sofa.

Tạ Doanh Triều hỏi: "Tại sao không nói tối qua ngoài cậu ra còn có người của Ôn gia và người của Doãn gia ở đó?"

Thiếu niên nhếch môi cười nhạt: "Tôi đâu có cơ hội để nói chứ?"

Sau khi Tạ Thiệu và vợ ngồi xuống, Tạ Doanh Triều liền sai người gọi Tạ Tư Chỉ tới, hỏi đêm qua có phải chính tay hắn ra tay hay không.

Tạ Tư Chỉ vừa mới gật đầu, mẹ của Tạ Văn Châu đã bật dậy, chỉ thẳng vào mặt hắn mắng chửi một trận rồi lập tức ra lệnh cho người hầu lôi hắn xuống đánh.

Hắn không ngăn cản, Tạ Tư Chỉ đương nhiên cũng không có cơ hội biện hộ.

"Nói cho tôi biết, tại sao lại có Ôn gia và Doãn gia ở đây?"

"Sao anh cả không tự mình hỏi đi." Tạ Tư Chỉ nhướng mày: "Những gì tôi nói ra, chú và thím đây cũng chẳng tin."

Tạ Doanh Triều ngẩng đầu, nhìn thấy Doãn Lệ và Doãn Thần đang đứng ở cửa.

Hứa Diên nhỏ giọng giải thích: "Doãn Lệ sợ em gặp nguy hiểm thêm lần nữa, nên đã đưa em về tận nơi."

Doãn Lệ bước vội vào phòng khách: "Không chỉ là đưa Hứa Diên về, tôi và anh tôi đến Tạ gia để đòi lại công bằng."

Cô nàng này nổi tiếng vì thô lỗ, nóng nảy lại còn ngốc nghếch nữa. Cô chẳng buồn chào hỏi mà nói luôn: "Tạ Doanh Triều, Tạ gia các người định làm gì vậy? Chuyện đấu đá nội bộ nhà các người tôi không quản được, nhưng Tạ Văn Châu quá hèn hạ rồi! Tự làm chuyện bẩn thỉu còn chưa đủ, lại còn muốn lôi anh tôi ra làm vật thế mạng."

Mẹ của Tạ Văn Châu: "Cô Doãn, cô đang nói gì vậy?"

"Ha." Doãn Lệ cười lạnh: "Hỏi thằng con trai của bà đi. Tối qua vì thông cảm cho việc hắn bị cướp mất 'của quý', tôi không nổi khùng tại chỗ. Giờ các người đã có sức gây chuyện, chứng tỏ cũng chẳng hề gì. Vậy thì để mọi người cùng nhau làm sáng tỏ luôn đi. Hắn chuốc thuốc mê Hứa Diên đã đủ bẩn thỉu rồi, lại còn định chuốc thuốc anh trai tôi, muốn đẩy hai người họ lên cùng một chiếc giường. Tôi khinh."

Sắc mặt Tạ Thiệu không đổi: "Cô có bằng chứng không?"

Doãn Thần kịp thời chen lời: "Tôi còn giữ biên lai khám bệnh hoặc có thể nhờ người Ôn gia làm chứng. Lúc đó có vài người của Ôn gia cũng có mặt tại hiện trường."

Tạ Doanh Triều bắt chéo chân ngồi, khó mà đoán được cảm xúc trong mắt hắn: "Đúng rồi, Ôn gia cũng có liên quan."

Tạ Tư Chỉ nhịn đau, nhíu mày: "Tạ Văn Châu đã làm giao kèo với Ôn gia. Chỉ cần loại bỏ Hứa Diên, Ôn Sở Nặc vẫn còn cơ hội gả vào Tạ gia. Còn Tạ Văn Châu giúp Ôn gia một tay, sau này Ôn Sở Nặc trở thành nữ chủ nhân của Tạ gia, tất nhiên sẽ báo đáp ân tình."

Hắn dừng lại một chút quan sát sắc mặt Tạ Doanh Triều.

Đúng như dự đoán, gương mặt người đàn ông không còn sáng sủa như trước.

Nếu coi Tạ gia như một vương quốc, Tạ Doanh Triều chính là vị vua không thể tranh cãi.

Hắn có năng lực, có phương thức, tất nhiên cũng có tâm tư của bậc quân vương.

Một người phụ nữ mong muốn trở thành vợ mình, lại âm mưu với người đàn ông khác để chống lại hắn, ngay cả người thường cũng khó có thể chịu đựng huống chi là Tạ Doanh Triều.

Đây chẳng khác gì một chiếc mũ xanh giả được ứng trước, lại còn phản bội từ bên trong, một hành động coi thường giẫm đạp lên tôn nghiêm của người đàn ông.

Tạ Tư Chỉ nhìn ra được đáp án mình muốn, hàng mi khẽ cụp xuống:

"Nhưng vào đêm hôm đó, Ôn gia nhận ra chuyện này đối với họ hại nhiều hơn lợi."

"Nếu cấu kết cùng Tạ Văn Châu, tức là để hắn nắm thóp trong tay. Sau này dù Ôn Sở Nịch có gả vào Tạ gia cũng sẽ bị hắn khống chế. Hơn nữa nếu sự việc bại lộ, Tạ Văn Châu dù sao vẫn là người của Tạ gia, chưa chắc đã xảy ra chuyện gì. Còn Ôn gia rất có khả năng sẽ bị đẩy ra làm vật thế tội. Cho nên..."

"Ôn gia đã đổi ý giữa chừng. Nhưng họ không thể ngăn cản sự việc tiếp tục nên đã tìm đến tôi."

Chỉ vài câu của Tạ Tư Chỉ đã loại Ôn gia ra khỏi vụ việc.

"Lúc đầu tôi không hiểu tại sao Tạ Văn Châu lại ra tay với Hứa Diên. Cho đến khi nghe hắn nói, chỉ cần anh cả ghét Hứa Diên, trong thời gian ngắn Tạ gia sẽ không có người thừa kế mới. Cho nên dù vụ nổ lần này thất bại, vẫn còn cơ hội lần sau."

"Vô lý!" Tạ Thiệu đứng lên, lạnh lùng nhìn Tạ Tư Chỉ: "Ai dạy cậu nói như vậy?"

Tạ Doanh Triều im lặng lắng nghe không lên tiếng.

"Vô lý sao?" Doãn Thần lại chen lời: "Chú Tạ, tôi cũng có mặt lúc đó và cũng nghe thoáng thấy từ "vụ nổ"."

Hắn mỉm cười rạng rỡ và ngây thơ, không hề có dấu hiệu nói dối.

Hơn nữa, vì hắn không phải người Tạ gia, lời nói càng có trọng lượng hơn.

"Lúc đó cậu cũng bị chuốc thuốc mê bất tỉnh như Hứa Diên, làm sao phân biệt được những lời đó là từ miệng ai mà ra?" Tạ Thiệu bình tĩnh trả lời: "Doanh Triều, cháu là đứa trẻ thông minh. Biết đâu có người ở nước F hãm hại cháu, nhân cơ hội đổ tội cho Văn Châu."

Tạ Tư Chỉ cười nhạt: "Chú Tạ đang nói đến tôi sao?"

"Nhưng tôi có lý do gì để giết anh cả chứ?"

"Dẫu cho anh cả có xảy ra chuyện. Thì ngoài Tạ Văn Châu, còn có Tạ Đạc và Tạ Tĩnh Thu là người thừa kế, tính ra cũng không đến lượt tôi đâu?"

"Còn Tạ Văn Châu thì khác." Hắn ngước đôi mắt sâu thẳm lên: "Việc hắn hại Hứa Diên là sự thật không thể chối cãi. Vài tháng trước giá sách bị gãy hắn cũng là người khả nghi nhất. So với tôi, hắn lại càng có động cơ muốn giết anh cả để chiếm vị trí."

"Tôi đâm hắn một nhát..."

Thiếu niên khẽ nhếch môi, vết thương sau lưng đau đến mức khiến hắn khẽ rít lên một tiếng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn mang theo vẻ tùy ý và ngây ngô quen thuộc: "Không chỉ vì hắn dám động vào chị dâu tôi, mà còn vì hắn đã hại anh trai tôi."

Sắc mặt bình thản của Tạ Doanh Triều cuối cùng cũng bị phá vỡ, hắn từ từ nhướn đôi lông mày đen rậm.

Khi nào mà hắn và Tạ Tư Chỉ lại trở nên thân thiết, anh em hòa thuận đến vậy?
 

Bình Luận (0)
Comment