- Không chỉ vì hắn dám động vào chị dâu tôi.
- Mà còn vì hắn đã hại anh trai tôi.
Dù Tạ Doanh Triều không hoàn toàn tin lời Tạ Tư Chỉ, nhưng dưới lời làm chứng của Doãn Thần và Doãn Lệ, Tạ Văn Châu ngay lập tức rơi vào tình thế nguy hiểm.
Nếu chỉ dừng lại ở việc mưu đồ c**ng b*c bất thành, thì nể mặt người thân, dù có chán ghét đến đâu Tạ Doanh Triều cũng không thể xử phạt quá nặng.
Dù sao đối với Tạ gia mà nói, Hứa Diên chỉ là người ngoài. Hắn không thể vì cô mà trở mặt với Tạ Thiệu.
Nhưng câu chuyện đã nâng lên thành Tạ Văn Châu âm mưu đoạt quyền, ra tay ám hại người đứng đầu gia tộc. Sự việc lần này không dễ dàng bỏ qua như vậy. Cho dù là Tạ Thiệu cũng không còn lý do gì để biện hộ.
Giá sách đổ xuống, Tạ Văn Châu là kẻ tình nghi lớn nhất.
Tạ Doanh Triều có thể dung thứ một lần, nhưng tuyệt đối không thể dung thứ thêm lần nữa.
Chuyện Tạ Tư Chỉ cần bị trừng phạt, cuối cùng dưới sự kiên quyết của Tạ Doanh Triều đã tạm thời bị gác lại, chờ đến khi vụ nổ ở nước F được điều tra rõ ràng .
Đêm dài rốt cuộc cũng trôi qua.
Vợ chồng Tạ Thiệu tức giận rời khỏi trang viên.
Tạ Tư Chỉ đứng ngoài gió lạnh.
Hắn châm một điếu thuốc, muốn mượn khói thuốc để dời sự chú ý khỏi những cơn đau trên thân thể.
Hắn không thích cảm giác tr*n tr**, nên khoác đại một chiếc sơ mi mỏng mềm lên người, ra tiễn anh em nhà họ Doãn.
"Chuyện tối nay, cảm ơn."
Tạ Tư Chỉ rất rõ chỉ dựa vào một mình lời khai của hắn khó mà lay động được Tạ Doanh Triều.
Sự xuất hiện của Hứa Diên và Doãn Thần đã giúp hắn giải quyết một rắc rối lớn.
Đặc biệt là Doãn Thần, hắn là người ngoài cuộc nhưng lại dám nói dối rằng mình đã nghe thấy hai chữ "vụ nổ", chẳng khác nào đặt lên người Tạ Văn Châu một ngọn núi nặng nề, khiến hắn ta khó lòng xoay chuyển.
Tạ Doanh Triều nhất định sẽ cho điều tra lại chuyện ở nước F. Còn kết quả hắn có thể tra ra được đến đâu thì thật khó mà nói trước.
Nhưng trước khi có kết quả, Tạ Tư Chỉ sẽ không gặp chuyện gì.
Dẫu trong lòng Tạ Doanh Triều không hề tin, nhưng với cái cớ ngoài mặt "vì chị dâu, cũng vì anh trai", tạm thời hắn sẽ không động đến mình.
"Muốn cảm ơn thì đi cảm ơn Hứa Diên đi." Doãn Thần ngáp dài: "Là cô ấy nói, đây là cách trả thù Tạ Văn Châu tốt nhất. Tôi và Doãn Lệ chẳng phải giúp cậu, chỉ là muốn nhìn Tạ Văn Châu gặp xui xẻo thôi. Hắn đã tính toán đến đầu tôi, thì đó là tự chuốc lấy. Giờ coi như chúng ta huề, trả xong nợ ân tình tối qua."
"Sau này nếu có chuyện gì khiến Tạ Văn Châu xui xẻo th cứ gọi tôi. Tôi muốn cho hắn biết, Doãn gia không dễ bị bắt nạt." Doãn Lệ nắm chặt tay.
Tạ Tư Chỉ gật đầu, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười lịch sự.
Đợi hai anh em nhà họ Doãn đi rồi, nụ cười kia cũng nhanh chóng biến mất.
Hắn ngoảnh lại nhìn.
Trong ánh trăng mờ ảo, nơi ở của Tạ Doanh Triều sáng rực đèn. Hắn đã đưa Hứa Diên về đó.
...
Hơi thở nóng hổi của người đàn ông quấn chặt lấy môi lưỡi, lấp kín mọi đường thở của Hứa Diên.
Môi cô bị m*t đến đau rát, chất lỏng giao hòa khiến đầu óc choáng váng. Cả người cô như bị ném vào biển dung nham, xung quang là ngọn lửa thiêu đốt, cả thân thể lẫn linh hồn đều bị giam cầm trong lòng bàn tay.
Tạ Doanh Triều ép cô vào gương, bàn tay siết chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh.
Hứa Diên hít thở khó nhọc bị buộc ngẩng đầu nhìn hắn.
"Em không tập trung." Môi người đàn ông tách khỏi môi cô, hơi thở phả vào chóp mũi cô: "Em đang nghĩ gì?"
Hứa Diên: "Vết thương của anh..."
Qua lớp áo sơ mi, cô cảm nhận được lớp băng gạc dưới vải, rõ ràng vết thương của hắn vẫn chưa lành hẳn.
Ánh mắt Tạ Doanh Triều găm vào cô, chậm rãi buông lỏng bàn tay.
Nhưng môi hắn không rời đi, vẫn cọ nhẹ vào khóe môi, sống mũi cô: "Có nhớ anh không?"
"Cũng ... bình thường." Hứa Diên thành thật nói: "Chỉ hơi lo chút thôi."
Hắn nghe xong khóe môi cong lên ý cười.
Cô cứng ngắc như vậy, nếu gượng gạo nói nhớ hắn, hắn ngược lại chẳng tin.
Thế này cũng tốt, ít nhất ở trước mặt hắn cô chịu nói thật.
Tạ Doanh Triều buông Hứa Diên ra, tháo cúc áo vest rồi cởi ra ném lên sofa.
Hứa Diên đứng yên một lát, sau đó bước tới nhặt lấy, cẩn thận gấp lại treo lên giá.
Khi xoay người lại, Tạ Doanh Triều đã cởi áo sơ mi.
Hắn dựa vào quầy bar, thân trên tr*n tr**, rót cho mình một ly rượu rum nhẹ lặng lẽ nhìn cô.
Trên ngực hắn chi chít vết thương mới, có chỗ đã tháo băng, có chỗ vẫn bị bịt kín.
"Anh ... bây giờ chưa được uống rượu."
"Nồng độ cồn không cao."
"Ít cũng không được." Hứa Diên lấy ly rượu khỏi tay hắn: "Dù chỉ một chút cũng sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục ..."
Nói đến đây cô ngập ngừng khẽ ngẩng đầu quan sát biểu cảm của hắn, có chút lo lắng mà đổi giọng: "Nhưng ... nếu anh thật sự muốn, cũng không nhất định phải nghe em."
Cô cẩn thận giữ chừng mực khi đối diện với hắn.
"Hứa Diên." Tạ Doanh Triều chăm chú nhìn vẻ mặt cô: "Em rất sợ anh sao? Có ai đã nói gì với em à?"
Đôi môi mỏng của cô căng thành một đường thẳng vì lo lắng.
Trước kia, khi hắn giả làm thầy dạy đàn cô còn có thể cười nói vài câu.
Nhưng bây giờ, đứng trước một người đàn ông sắc bén khí thế bức người như thế này, dù có cố gắng tỏ ra tự nhiên và không sợ hãi, cô vẫn biết mình chẳng thể giấu nổi đôi mắt của hắn.
"Em..."
"Nói thật đi."
Hứa Diên dứt khoát: "Vâng. Tạ tiên sinh, em có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Em hỏi đi."
"Ngày đó cậu Tạ Đạc đã bỏ tiền để đưa em ra khỏi Thanh Mộc bang. Nếu bây giờ em trả lại số tiền đó cho Tạ gia, anh có đồng ý để em rời đi không?"
Tạ Doanh Triều bật cười, không một chút do dự: "Anh không đồng ý."
Vẫn là phong cách quen thuộc của hắn: ôn hòa, nhã nhặn, nhưng dứt khoát, không chừa lối thoát.
"Vậy..." Hứa Diên nhìn thẳng hắn.
Lần này, cô không né tránh ánh mắt của hắn nữa: "Những cô gái được đưa đến trang viên cùng em ... anh có thể cho họ rời đi không?"
"Lý do?"
"Có rất nhiều." Hứa Diên khẽ cắn môi, gương mặt mang nét khổ sở: "Cứ coi như em quá mềm lòng đi. Nếu anh đã quyết không để em rời khỏi đây, thì có thể thả họ ra khỏi cái lồng giam này cũng không tệ. Dù sao nhu cầu của anh, chỉ cần có người đáp ứng là đủ mà."
"Lồng giam..." Tạ Doanh Triều đặt ly rượu xuống, bước lại gần cô: "Trong mắt em, đây là cách em gọi trang viên này sao?"
Hứa Diên gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.
"Nếu coi em là con vật trong lồng, vậy hẳn phải dùng xích để trói lại. Nhưng anh chưa từng làm thế với em."
"Là một sợi xích vô hình thôi. Thật ra ở đây ... em cũng chẳng có tự do đúng không?"
Tạ Doanh Triều im lặng.
Trước kia hắn chỉ nghĩ cô là một cô gái yếu ớt, mong manh. Nhưng bây giờ mới nhận ra, cô cũng có sự kiên định và bướng bỉnh của riêng mình.
Một thứ quá mềm mỏng thì nhạt nhẽo. Chỉ khi dịu dàng mà ẩn chứa cả sự cứng cỏi mới tạo thành hình ảnh đầy đủ của cô gái này. Đây cũng chính là điểm khiến hắn động lòng.
Vì vậy, Tạ Doanh Triều không hề nổi giận.
"Không còn lý do nào khác sao?" Hắn hỏi.
"Có chứ."
Hứa Diên cúi đầu, không dám để hắn nhìn thẳng vào mình. Người đàn ông này quá nhạy bén, cô sợ chỉ cần một ánh mắt thôi, hắn sẽ nhìn thấu lời nói dối của cô.
"Anh muốn em ở lại, em sẽ ở lại. Nhưng ... nếu có thể, em không muốn chia sẻ anh với bất kỳ ai."
Tạ Doanh Triều khẽ nhướng mày.
Hắn mang gương mặt đậm chất nam tính, với sống mày cao.
Khi để lộ thần sắc mang chút xâm lược, giữa hàng mày đôi mắt lại càng toát lên vẻ tuấn mỹ nổi bật.
Hắn kéo Hứa Diên lại gần, đầu ngón tay khẽ vuốt qua đôi mắt cô: "Chuyện tối qua, anh xin lỗi."
"Nếu là kẻ khác, anh nhất định sẽ lôi hắn đến trước mặt em, để em hả giận. Nhưng hắn là con trai của Tạ Thiệu, giờ chưa thể động đến. Anh có thể hứa với em, chỉ cần thời cơ đến, anh sẽ cho em một kết quả khiến em hài lòng."
"Em biết. Em không trách anh."
Hắn đã khéo léo đổi sang chủ đề khác thì Hứa Diên cũng không truy hỏi thêm.
Đó cũng chính là điểm khiến Tạ Doanh Triều càng thêm thích cô.
Có lúc, Hứa Diên sẽ nói vài câu nghe có vẻ ngây thơ nhưng cô luôn là người biết điều.
Chỉ cần hắn bộc lộ ý tứ không muốn tiếp tục, cô sẽ không dây dưa thêm.
Cô thuận theo hắn, dựa vào hắn, nhưng thỉnh thoảng cũng để lộ chút gai nhọn riêng. Trong mối quan hệ này, những chiếc gai mềm ấy chẳng thể làm hắn đau, ngược lại còn mang đến chút mới lạ thậm chí là một thứ kh*** c*m.
"Hắn đã chạm vào chỗ nào của em?"
Hứa Diên nhìn thấy trong đáy mắt người đàn ông là sự chiếm hữu mạnh mẽ.
Ngón tay Tạ Doanh Triều lướt xuống dừng trên môi cô: "Ở đây?"
Ngón tay trượt tiếp, chạm vào chiếc cổ trắng mảnh khảnh, giọng trầm thấp mang theo nguy hiểm: "Hay là ... ở đây?"
Không đợi Hứa Diên trả lời, đôi môi hắn đã men theo trán cô, một đường hạ xuống, cuối cùng hôn cô thật sâu.
...
Vết thương của Tạ Doanh Triều vẫn chưa lành, đêm nay hắn không giữ Hứa Diên lại.
Trở về phòng mình, Hứa Diên thấy Lệ Hoa đã sớm dọn xong giường cho cô.
Cô ôm gối, ngồi co ro trên giường, ánh mắt ngẩn ngơ.
Đêm yên tĩnh, ngoài kia không nghe thấy một tiếng động nào.
Hứa Diên ngồi rất lâu, cho đến khi qua nửa đêm mới nhẹ nhàng đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.
Nơi ở của Tạ Tư Chỉ cách cô không xa.
Hứa Diên khá may mắn, trên đường đi không chạm mặt bất kỳ người gác đêm nào.
Cô đứng trước cửa phòng hắn, vừa định giơ tay gõ cửa thì phát hiện cửa khép hờ không khóa.
Cô đẩy cửa ra, bên trong bài trí đơn giản, ngoài đồ nội thất thì hầu như chẳng có gì.
Trên khung cửa kính sát đất thông ra ban công treo những tấm rèm voan trắng dài chạm đất.
Cánh cửa ban công đang mở, gió thổi cuộn lấy rèm khiến chúng tung bay khắp nơi, trông như một ngôi nhà hoang không có người ở.
Tạ Tư Chỉ ngồi trên chiếc ghế mây trước cửa ban công.
Lưng hắn chi chít vết thương, nhưng dường như chẳng hề cảm thấy đau, cứ thế tựa hẳn vào lưng ghế.
Trong tay hắn cầm một chiếc bật lửa. Mỗi lần ngón tay ấn xuống ngọn lửa vàng cam lại bùng lên trong căn phòng mờ tối, lập lòe như ma trơi.
Cánh cửa phòng được làm rất chắc, dù bị đẩy ra cũng không phát ra một tiếng động nào.
Vì thế, mãi đến khi Hứa Viên đi đến sau lưng, Tạ Tư Chỉ mới phát hiện cô đã bước vào.
Trên người hắn nồng nặc mùi máu, vết thương hoàn toàn chưa được xử lý.
Hắn quay đầu lại nhìn thấy Hứa Viên, trong mắt thoáng hiện một tia kinh ngạc: "Hắn không giữ em lại sao?"
Hứa Viên đáp: "Hộp thuốc ở đâu?"
Tạ Tư Chỉ hờ hững chỉ tay về phía tủ.
Cô mang hộp thuốc ra nói: "Lên giường nằm đi."
"Nửa đêm em mò vào phòng tôi, còn bắt tôi lên giường, có hơi mập mờ đấy... Aaa"
Hứa Diên ấn mạnh ngón tay vào vết thương trên lưng hắn. Tạ Tư Chỉ lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Lưng hắn rách nát thảm thương.
Hứa Diên kiên nhẫn lau sạch máu rồi mới sát trùng và bôi thuốc. Thuốc trong trang viên đều là loại tốt, rất hiệu quả với vết thương ngoài da, còn có thể mờ sẹo.
Nhưng với một người cứ dăm bữa nửa tháng lại chịu roi vọt hoặc vài nhát dao, thì e rằng sẹo vĩnh viễn chẳng bao giờ biến mất.
Tạ Tư Chỉ yên lặng nằm đó, Hứa Diên cũng lẳng lặng bôi thuốc. Cả hai không nói gì, không khí yên tĩnh đến nặng nề.
Mãi đến khi xử lý xong vết thương, Hứa Diên mới mở miệng: "Vì sao lại nhắm vào Tạ Văn Châu?"
Tạ Tư Chỉ kéo dài giọng uể oải: "Ai nói tôi nhằm vào hắn? Rõ ràng là tôi đang cứu em, hừ—"
Là do Hứa Diên dùng tăm bông chọc thẳng vào vết thương.
Tạ Tư Chỉ hít một hơi lạnh: "Em đúng là chẳng có chút lương tâm nào cả."
"Là ai nói thỏ con thì không biết cắn người?" Giọng Hứa Diên mang theo lạnh lùng: "Dù không có tôi, anh cũng đã chuẩn bị đường lui cho mình rồi. Vụ nổ ở nước F có liên quan đến anh đúng không?"
Tạ Tư Chỉ im lặng vài giây, sau đó bật cười: "Hứa Diên, đừng thông minh như thế."
"Chuyện này cũng giống hệt vụ anh phá kệ sách làm Tạ Doanh Triều bị thương trong phòng kính. Anh muốn mượn tay Tạ Doanh Triều để trừ khử Tạ Văn Châu. Anh biết rõ chỉ cần đẩy sự việc lên một mức độ nặng hơn thì kể cả tôi không về anh cũng có thể đối phó được."
"Nhưng nếu em không về chắc tôi sẽ phải chịu thêm vài trận đòn nữa, thậm chí có thể bị đánh đến chết. Cho nên tôi vẫn phải cảm ơn em."
Tạ Tư Chỉ cợt nhả, nửa thật nửa đùa, nhưng giọng Hứa Diên lại nghiêm túc hẳn: "Vụ nổ xảy ra từ nửa tháng trước. Tạ Tư Chỉ, ván cờ đó là anh bày. Sao anh có thể tính trước được Tạ Văn Châu sẽ ra tay với tôi?"
Thiếu niên trầm mặc hồi lâu rồi đáp: "Chỉ là trùng hợp thôi. Dù không có chuyện tối qua, tôi cũng sẽ tìm cách xử lý hắn."
"Anh đưa tôi sang Doãn gia không phải để tránh khỏi chuyện tối nay mà là muốn tôi ở đó nghe được tin tức rồi kéo Doãn Thần đến giải vây cho anh. Anh biết rõ người Doãn gia vốn chẳng ưa anh. Nếu là anh tự mở miệng chưa chắc cậu ta đã chịu nói dối giúp."
Tạ Tư Chỉ nhướng mày: "Làm sao tôi đoán được là em sẽ nhận được tin ở Doãn gia?"
"Giống như chính anh đã nói, tối qua cho dù Tạ Văn Châu không ra tay, anh cũng sẽ nghĩ cách trừ khử hắn. Cũng như hôm nay cho dù Doãn Lệ không báo cho tôi biết Tạ Doanh Triều trở về, anh sớm đã chuẩn bị cách khác để tôi biết, phải không?"
Tạ Tư Chỉ nghẹn lời.
Động tác Hứa Diên bình tĩnh, lần lượt cất hết thuốc men trở lại hộp: "Tôi cảm ơn anh vì tối qua đã cứu tôi. Nhưng xét đến cùng, Tạ Văn Châu là do anh làm bị thương. Dù tôi có quay lại trang viên cũng không vấn đề gì. Chẳng lẽ anh đưa tôi sang Doãn gia chỉ vì sợ tôi nhìn thấy cảnh anh bị đánh mà đau lòng?"
Tạ Tư Chỉ bật cười: "Tôi rất vui nếu em nghĩ như vậy."
"Vì sao anh không thể thẳng thắn một lần? Thành thật nói với tôi, anh cần giúp đỡ. Thành thật cho tôi biết, tôi có thể làm gì cho anh. Sao cứ phải vòng vo như vậy? Nếu tôi không đưa Doãn Thần về trang viên thì sao? Nếu tôi không liên tưởng được Tạ Văn Châu với vụ nổ ở nước F thì sao? Lúc đó anh tính thế nào?"
Hứa Diên nhìn thẳng vào hắn: "Trong lòng anh, chẳng lẽ tôi là người không đáng tin sao?"
"Không." Tạ Tư Chỉ nghiêng mặt, ánh mắt dừng trên người cô.
Trên cổ Hứa Diên còn lưu lại vệt hôn tím nhạt.
Hắn thừa hiểu dấu vết đó do ai gây ra, chỉ liếc qua liền vội dời ánh nhìn: "Tất cả là lỗi của tôi."
Hắn kéo cô vào vũng nước đục này, có áy náy hay không thì khó mà nói rõ.
Bản thân hắn vốn không phải người nhạy cảm với cảm xúc. Thậm chí, cảm xúc của hắn nghèo nàn đến đáng thương.
Nhưng có một điều hắn biết rất rõ.
Hắn không muốn để Hứa Diên nhìn thấy con người thật của mình.
Không muốn cô biết, thực ra hắn còn u ám và thủ đoạn hơn trong tưởng tượng của cô nhiều.
Chỉ cần có thể để lại ấn tượng về một thiếu niên ngoan ngoãn trong lòng cô, Tạ Tư Chỉ cảm thấy ngay cả trong mơ hắn cũng sẽ bật cười mà tỉnh giấc.
Hứa Diên khẽ hỏi: "Vụ nổ ... là do anh sắp đặt sao?"
"Là Ian."
Tạ Tư Chỉ chưa từng nói những chuyện này với bất kỳ ai, nhưng tối nay lại là ngoại lệ. Hắn cảm thấy dường như mình đã bị ma quỷ che mất lòng dạ rồi.
"Ian là con trai út của Công tước Flaxman. Giống như tôi, hắn cũng có một người anh trai toàn năng. Hắn chẳng thể kế thừa tước vị cũng chẳng chạm tới phần lớn tài sản của gia tộc. Hai kẻ đơn độc không nơi nương tựa, chỉ có bắt tay nhau mới có thể lang bạt trong màn đêm. Tôi không biết rõ nước F, nhưng nó cách nước K không xa. Muốn để Tạ Doanh Triều gặp chút tai nạn, đối với hắn thì chẳng khó gì."
"Thế còn những người chết trong vụ nổ?"
"Gì cơ?"
Đôi mắt Hứa Diên vẫn sáng ngời trong màn đêm: "Anh muốn Tạ Doanh Triều bị thương, nhưng không thể để hắn chết. Nếu hắn chết rồi thì làm sao quay về nước để dọn đường cho anh trừ bỏ Tạ Văn Châu? Vì thế, thuốc nổ được gài vào chiếc xe chạy phía trước. Nhưng những người ngồi trên chiếc xe đó, những người chết trong vụ nổ ấy thì sao?"
"Anh có quan tâm không?" Giọng cô vẫn dịu dàng như thường: "Hay anh cũng giống Tạ Doanh Triều? Trong mắt anh họ chẳng khác nào cỏ rác?"
Tạ Tư Chỉ ngước lên. Từ cửa kính ngoài ban công, có thể nghe thấp thoáng tiếng người bên ngoài.
Là quản gia Đinh dẫn theo mấy người phụ nữ đi ngang qua trước tòa nhà.
"Quản gia Đinh, Tạ tiên sinh thật sự cho phép chúng tôi rời đi sao?"
"Đúng vậy."
"Chúng tôi không muốn quay lại Thanh Mộc Bang."
"Các cô yên tâm, sẽ không có ai đưa các cô về Thanh Mộc Bang đâu. Rời khỏi trang viên, muốn đi đâu là tùy các cô. Nhưng xin nhớ kỹ chuyện trong trang viên phải chôn sâu trong lòng. Nếu không, ông chủ sẽ nổi giận."
"Chúng tôi hiểu ... chỉ là, vì sao Tạ tiên sinh lại chịu thả chúng tôi?"
Quản gia Đinh dừng một nhịp, rồi nói: "Các cô nên cảm ơn cô Hứa."
Tạ Tư Chỉ trầm mặc rất lâu.
Gió thu lạnh lẽo quét qua vết thương trên lưng hắn, đau rát như dao cắt.
"Bởi vì tôi ... không giống em."
Gương mặt tuấn mỹ của hắn ẩn hiện dưới ánh trăng mờ ảo.
"Em là đứa trẻ lớn lên dưới ánh mặt trời. Em đã từng thấy gió xuân, từng hứng mưa rào, thậm chí còn ngắm được những đóa hoa nở rộ ngoài kia."
"Em sẵn lòng cứu rỗi cả những người chẳng liên quan gì đến mình. Điều đó khiến tôi thật sự khâm phục."
"Nhưng tôi sinh ra đã ở trong bóng tối. Trong một gia tộc tàn khốc như thế này, bất kỳ ai cũng chỉ là cỏ rác nơi rãnh nước, kể cả chính tôi."
"Âm mưu, tính toán, máu me và quyền lực. Đó mới là những điều mà kẻ sống trong bóng tối phải nghĩ đến. Nếu tôi là một đóa hướng dương dưới ánh mặt trời thì chắc đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Hứa Diên, trước khi có thể tuân theo những chuẩn mực đạo đức cơ bản của một con người, điều tôi phải nghĩ đến đầu tiên là làm sao để sống sót."
"Nếu bất hạnh của kẻ khác có thể đổi lấy cuộc sống mới cho tôi, tôi sẽ vô cùng vui mừng và tuyệt đối không do dự."
"Em nói tôi và Tạ Doanh Triều giống nhau, nhưng em sai rồi."
Đôi mắt thiếu niên sâu thẳm không thấy đáy, dâng trào lạnh lẽo như băng: "Có lẽ một ngày nào đó em sẽ nhận ra, tôi còn tồi tệ hơn cả hắn."