Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 19

 
Thuở nhỏ, bên cạnh trường học của Hứa Diên có một tiệm sách nhỏ. Trên kệ đầy ắp những cuốn tiểu thuyết mà con gái ưa thích.

Cô không đọc những cuốn sách đó nhưng bạn bè trong lớp thường mua về chuyền tay nhau. Mỗi lần như thế cô luôn nghe thấy bọn họ ríu rít kể về những tình tiết đầy hào hứng.

Trong sách, học viện quý tộc là nơi chẳng cần học hành. Họ chỉ việc yêu đương, giao lưu và đấu đá thương trường.

Nhưng khi đặt chân đến Học viện Flaxman, mọi tưởng tượng của Hứa Diên về cái gọi là học viện quý tộc lập tức vỡ vụn.

Ở đây, chương trình học nặng nề, khối lượng bài tập khổng lồ, kỳ thi lại cực kỳ khắc nghiệt.

Suốt hai tháng qua, Hứa Diên phải dồn hết tâm sức mới vượt qua được kỳ thi giai đoạn.

Ngày công bố kết quả, toàn học viện vang lên tiếng than khóc dậy trời.

Vì có một môn học tỉ lệ sinh viên qua môn chỉ vỏn vẹn 30%, số còn lại hơn 60% phải tiếp tục học lại cho đến khi đạt chuẩn.

Chỉ vẻn vẹn 5% sinh viên là có thể thi qua tất cả các môn.

Ban đầu, Hứa Diên vốn không mấy hài lòng với điểm số của mình. Nhưng nghe thấy những tiếng than thở thảm thiết xung quanh, cô mới nhận ra mình là một trong số ít người không bị trượt môn nào trong kỳ thi giai đoạn.

Từ đó đủ thấy để tốt nghiệp được ngôi trường này khó khăn đến nhường nào.

Ở đây, trung bình sinh viên phải mất sáu năm mới có thể cầm được tấm bằng tốt nghiệp. Trong số đó, còn có đến một nửa không chịu nổi áp lực mà bỏ học giữa chừng.

Thế nhưng, giữa lịch trình học tập nặng nề cũng xen lẫn vài hoạt động thú vị.

Ví dụ như ngày kỷ niệm thành lập trường là sự kiện lớn nhất trong năm.

Vào ngày này, học viện sẽ tổ chức một buổi vũ hội vô cùng hoành tráng, toàn thể sinh viên đều được mời tham dự, thậm chí còn có sự góp mặt của những nhân vật nổi tiếng bên ngoài.

Trong học viện, con cái các tập đoàn tài phiệt chỉ chiếm số ít, phần lớn vẫn là con em giới tinh anh, gia đình trung lưu trở lên.

Một cơ hội vàng để mở rộng quan hệ như vậy, sinh viên nào cũng mong ngóng. Bởi thế mà từ tuần trước, bầu không khí trong trường đã náo nhiệt hẳn lên.

"Tối nay cậu mặc váy gì thế?" Tan tiết đàn tỳ bà, Doãn Lệ đột nhiên quay sang hỏi.

Hứa Diên đang thu dọn đồ, nghe vậy ngẩng đầu hỏi: "Váy á?"

"Đừng nói là cậu không biết nhé. Tối nay chính là vũ hội kỷ niệm ngày thành lập trường đó trời ơi!" Doãn Lệ khoa trương kêu lên: "Vậy mà cậu không chuẩn bị váy ư!"

"Vũ hội bắt đầu lúc mấy giờ?"

"Tám giờ tối."

Hứa Diên suy nghĩ một chút rồi nói: "Tớ phải hỏi đã."

Hứa Diên ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại ra nhắn cho Tạ Doanh Triều một tin. Nửa phút sau hắn trả lời: [Chơi vui nhé.]

Cất điện thoại cô nói: "Giờ tớ mới nhờ tài xế về trang viên lấy váy liệu có kịp không?"

Doãn Lệ nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngờ vực: "Cậu còn phải xin phép nữa à? Loại đàn ông như Tạ Doanh Triều cũng quản cậu về nhà lúc nào sao?"

"Dạo này buổi tối tớ với anh ấy cùng làm đồ thủ công, nếu về muộn mà không nói một tiếng thì không lịch sự."

"Làm ... vận động?" Doãn Lệ bắt nhầm ý, tròn mắt hỏi: "Vận động gì cơ? Trên giường ấy hả? Có phải anh ta thật sự có mấy cái sở thích kỳ lạ như tin đồn không?"

Mặt Hứa Diên đỏ bừng: "Bọn tớ làm tượng đất sét."

Nghe vậy Doãn Lệ mới thôi không hỏi tiếp, cô vỗ vai Hứa Diên đầy đắc ý: "Tớ biết ngay cậu chẳng quan tâm đến vũ hội nên đã chuẩn bị sẵn váy cho cậu rồi."

Nói xong Doãn Lệ lôi cô vào phòng thay đồ, nâng niu đưa ra một chiếc váy như hiến báu vật: "Đẹp không?"

Chiếc váy ấy màu đỏ sậm, chất liệu óng ánh như phủ ngọc trai. Ở cổ tay và gấu váy được viền ren, điểm xuyết thêm những hạt châu nhỏ, dọc theo những nếp gấp trên thân váy còn gài cả những bông hoa tươi.

Doãn Lệ chọn cho mình một chiếc váy xanh ngọc phớt, kiểu dáng gần giống của Hứa Diên, đều mang phong cách Rococo cầu kỳ, lãng mạn.

Hứa Diên dở khóc dở cười: "Cái này tớ mặc không hợp đâu."

"Sao lại không hợp!" Doãn Lệ cầm váy ướm thử lên người cô: "Đừng lúc nào cũng mặc như một nữ tu u ám thế chứ. Hứa Diên, cậu đẹp như vậy, nên tự tin hơn một chút đi!"

Thật ra Hứa Diên muốn giải thích. Vấn đề không nằm ở sự tự tin mà là cô không hề quen cũng không mấy chấp nhận những kiểu dáng quá lộng lẫy.

Nhưng Doãn Lệ lại bướng bỉnh, thật lòng muốn tốt cho cô nên có nói cũng chẳng ích gì.

Cuối cùng Hứa Diên đành nhận lấy: "Tớ mặc cũng được ... nhưng phải gỡ mấy bông hoa này ra."

Nếu mặc nguyên vẹn thế này đi dự vũ hội, chắc chắn cô sẽ trở thành tâm điểm ngay lập tức. Mà đó không phải điều cô mong muốn.

"Tại sao chứ? Nói cho cậu biết, vũ hội kỷ niệm ngày thành lập trường Flaxman nổi tiếng lắm, không giống như tiệc sinh nhật của tớ đâu. Bao nhiêu tinh anh, nhân tài từ khắp nơi kéo đến. Ăn diện xinh đẹp một chút, rồi tùy tiện chọn vài anh để yêu đương..."

Hứa Diên bất lực nhìn cô: "......"

"...À cũng đúng, Tạ Doanh Triều chắc chắn sẽ không cho phép cậu làm vậy." Doãn Lệ phản ứng lại: "Cậu không mặc thì tớ mặc. Tớ nhất định phải thả thính vài anh mới được."

...

Hứa Diên rất hiếm khi mặc những gam màu rực rỡ và trang điểm cầu kỳ thế này.

Trước khi thấy thành quả cuối cùng, ngay cả Doãn Lệ cũng chưa dám chắc váy áo và lớp trang điểm kia có hợp với cô hay không.

Nhưng khi Hứa Diên thắt chặt nút váy, đứng trước mặt Doãn Lệ thì: "Trời ạ, Hứa Diên, sao cậu lại đẹp đến mức này?! Cậu thế này thì tớ còn thả thính thế nào được nữa!"

Hứa Diên ngẩn người, đang phân vân có nên tẩy trang bớt không thì Doãn Lệ đã nắm chặt tay cô: "Tớ chỉ nói đùa thôi, đừng động vào. Cứ để nguyên vậy đi, hoàn hảo rồi."

Thường ngày, Hứa Diên chẳng mấy khi trang điểm. Cô vốn có sẵn một nhan sắc trời ban, làn da mịn hoàn hảo, đôi mắt đen láy sáng rực.

Tạ Tĩnh Thu từng nói cô giống cánh diều giấy mỏng manh nhưng thật ra không hẳn vậy.

Bởi diều chỉ là vật vô tri giác, còn đôi mắt của Hứa Diên lại rất có hồn.

Tựa như bông hoa ngọc lan nở trong mưa xuân bị từng giọt mưa lất phất rơi xuống nghiêng nghiêng trên cành, mang vẻ đẹp khiến người vừa thương xót vừa đau lòng.

Nhưng khi khoác lên mình lớp váy áo rực rỡ, gương mặt điểm trang tinh tế, cô lại giống hệt một tác phẩm nghệ thuật Trung Cổ. Lộng lẫy, chói sáng, đẹp đến mức làm người ta say lòng đồng thời lại toát ra vẻ cao quý xa vời khiến ai cũng không dám chạm vào.

Sau đó Hứa Diên giúp Doãn Lệ mặc bộ váy cầu kỳ kia vào.

Ngay khi hai người chuẩn bị bước ra khỏi phòng thay đồ, từ phòng bên cạnh truyền đến vài giọng con gái hạ thấp xuống:

"Có biết Hứa Diên không?"

"Biết chứ, mình từng học chung một lớp với cô ta, xinh lắm."

"Mình cũng biết. Có lần mình tận mắt thấy Tạ Đạc của Tạ gia lái xe dừng lại bên cạnh cô ta, hỏi có muốn đi cùng không."

"Ý cậu là ... cô ta là bạn gái của Tạ Đạc sao?"

"Không phải đâu." Giọng một cô gái hạ xuống thấp hơn: "Hôm nay mình mới nghe, cô ta là người của Tạ Doanh Triều, vẫn luôn sống trong trang viên của Tạ gia."

Mấy cô gái đồng thanh kêu lên rồi vội vàng nén tiếng xuống cổ họng.

"Vị ... vị hôn thê?"

"Tất nhiên là không rồi! Ngay cả Ôn Sở Nịch còn chẳng thể làm vị hôn thê của Tạ Doanh Triều, thì một cô gái nhà bình thường như Hứa Diên sao có khả năng."

"Không phải vị hôn thê thì là gì?"

"Chính là... là... thôi, tự hiểu đi."

"À à, mình hiểu rồi! Nhưng mà, mấy hôm trước mình còn thấy Bùi Tễ Ngôn nói chuyện với cô ta trong giờ giải lao, lúc ấy còn tưởng hai người là một đôi cơ."

"Bùi Tễ Ngôn nào?"

"Trong học viện này còn có mấy Bùi Tễ Ngôn nữa?"

"Trời ơi, vậy chẳng phải cô ta quá giỏi quyến rũ đàn ông sao!"

Nếu mấy câu trước vẫn chỉ là trò buôn dưa lê vô hại, thuộc bản năng nhiều chuyện của con người, thì câu cuối cùng kia lại như một mồi lửa châm thẳng vào thùng thuốc súng của Doãn Lệ.

Cô vừa định lao ra cãi lý thì Hứa Diên đã kịp giữ chặt lấy tay: "Đừng nóng."

"Cái này gọi là nóng hả? Rõ ràng là thay trời hành đạo! Người ta ở sau lưng bảo cậu quyến rũ đàn ông đấy!"

Doãn Lệ gào lên một tiếng, dọa mấy cô gái bên kia sợ hãi bỏ chạy.

Hứa Diên vẫn bình thản: "Có ai không bị nói xấu sau lưng đâu. Chẳng phải cậu cũng từng nói người ta đấy sao?"

"Cái đó..." Doãn Lệ nghẹn lại.

Cô ngày nào chả ngồi trước mặt Hứa Diên mắng Ôn Sở Nịch với cả đám nịnh bợ quanh cô ta.

"Nhưng người tớ mắng là Ôn Sở Nịch, còn bọn họ lại mắng cậu!" Doãn Lệ tức tối, lý lẽ đầy mình: "Ôn Sở Nịch cái đóa bạch liên hoa, đáng đời bị mắng!"

Hứa Diên bật cười: "Bị nói xấu vài câu cũng không mất miếng thịt nào. Chứ nếu cậu lao ra cãi lộn, chẳng may lem hết phấn son thì sao? Lỡ đánh nhau làm rách váy thì thế nào?"

Doãn Lệ hất cằm khinh khỉnh: "Đùa à! Cậu đi hỏi khắp học viện xem có ai dám động tay vào tớ không!"

"Rồi rồi, đại tiểu thư." Hứa Diên kéo tay cô ra ngoài: "Giờ sắp bắt đầu rồi, không đi nhanh thì lát nữa cậu chỉ còn nước chen vào đám đàn ông thừa mà thả thính thôi."

Doãn Lệ liếc đồng hồ, hốt hoảng chửi thầm một tiếng, rồi lập tức lôi Hứa Diên chạy về phía vũ hội.

Đây là buổi vũ hội náo nhiệt nhất mà Hứa Diên từng thấy.

Ngay trung tâm Học viện Flaxman, một bãi cỏ mới được cắt tỉa gọn gàng.

Âm nhạc du dương, ánh đèn rực rỡ, giữa bãi cỏ là sàn khiêu vũ, những đôi nam nữ ăn mặc sang trọng đang xoay vòng theo nhịp điệu.

Doãn Lệ nhanh như chớp lao thẳng vào đám đông, bắt đầu chọn lựa "con mồi" vừa mắt, bỏ lại Hứa Diên đứng một mình bên cạnh sàn.

Cô vốn không quen những nơi thế này, so ra vẫn thích một mình trong phòng vẽ hơn.

Nhưng đã đến rồi cũng không tiện quay về nữa.

Đang phân vân không biết nên làm gì, cô chợt nhìn thấy Bùi Tễ Ngôn.

Giữa đám đông, hắn khoác bộ âu phục trắng, dáng đứng thẳng tắp, lặng lẽ ở một góc thưa thớt.

Hắn cũng đang nhìn cô. Từ khoảnh khắc cô vừa bước vào đây, ánh mắt ấy đã dõi theo không rời.

Sau cuộc trò chuyện ngày hôm trước, hắn đã hiểu rõ hoàn cảnh của cô.

Trước khi nghĩ ra cách đưa cô đi, hắn phải kiềm chế, không thể làm phiền cô thêm nữa. Thỉnh thoảng tình cờ gặp mặt hắn mới trò chuyện với cô vài ba câu.

Trong mắt người khác, cả hai chỉ giống như những bạn học bình thường, chẳng hề có mối liên hệ nào khiến người ta nghĩ xa xôi.

Nhưng Hứa Diên hiểu rõ, trong lòng hắn tuyệt không bình lặng như bề ngoài, chỉ cần nhìn vào ánh mắt là đủ để nhận ra manh mối.

Cô muốn tiến vào trong vũ hội nhưng váy mà Doãn Lệ chuẩn bị quá rộng lại dài, không biết vướng phải đâu khiến cô đứng yên không nhúc nhích được.

Muốn ngồi xuống gỡ cũng chẳng tiện. Chưa nói đến tư thế có phần khó coi, mà với kiểu váy phồng thế này, cô căn bản khó mà chạm tới.

Một tiểu thư xinh đẹp gặp cảnh khó xử, lập tức khiến không ít người xung quanh muốn ra tay giúp đỡ. Bùi Tễ Ngôn cũng nhanh chóng bước về phía cô.

Nhưng có một bàn tay nhanh hơn tất cả. Tạ Tư Chỉ khom lưng gỡ lấy phần vạt váy đỏ bị mắc ở khe thoát nước trên bãi cỏ.

Hắn không buông tay mà khẽ nâng váy cô lên: "Để tôi cầm giúp em."

Ánh mắt Hứa Diên chạm vào hắn, chỉ thấy nụ cười kia ấm áp, hiền hòa, không mang theo chút tạp niệm nào: "Cẩn thận nhé, nếu lại bị vướng thì phiền lắm."

Đúng lúc đó, Bùi Tễ Ngôn cũng bước tới. Ánh mắt hắn liếc qua Tạ Tư Chỉ rồi chẳng để ý đến hắn nữa: "Hứa Diên, anh muốn mời em nhảy một điệu."

"Cô ấy sẽ không nhảy với anh đâu." Chưa đợi Hứa Diên đáp, Tạ Tư Chỉ đã mở miệng: "Đây là chị dâu tôi, đương nhiên tôi sẽ chăm sóc."

"Tạ Tư Chỉ." Bùi Tễ Ngôn xưa nay luôn ôn hòa, lúc này cũng không khỏi lộ ra vài phần gay gắt: "Cô ấy không phải tù nhân của Tạ gia. Ở một buổi vũ hội công khai như thế này, quyền chọn bạn nhảy là tự do của cô ấy. Việc anh ngang ngược xen vào, thật sự vừa thất lễ vừa thiếu giáo dục."

"Đúng vậy, tôi vốn chẳng có có giáo dục gì đâu." Tạ Tư Chỉ dửng dưng: "Nhưng nếu luận theo thứ tự mời trước mời sau, e là anh phải nhường bước đấy."

Bùi Tễ Ngôn cau mày. Hắn nhìn rất rõ, trước đó Tạ Tư Chỉ chưa từng đưa ra lời mời nào cả.

"Tôi nhớ rõ vào ngày khai giảng, sau khi anh phát biểu với tư cách đại diện tân sinh viên không lâu, tôi đã mời cô ấy rồi."

Nói rồi, thiếu niên quay sang Hứa Diên mỉm cười: "Đúng không?"

Nếu không nhắc Hứa Diên gần như quên mất chuyện này.

Hôm đó, hắn đưa cho cô hai hạt dẻ đã bóc vỏ, gọi đó là quà khai giảng, chúc mừng cô tạm rời khỏi trang viên.

Hứa Diên lên tiếng cảm ơn, hắn cười bảo nếu thật sự muốn cảm ơn thì nên tặng một món quà đáp lễ ra trò. Chẳng hạn như hai tháng sau, trong buổi vũ hội kỷ niệm ngày thành lập trường, hãy nhảy với hắn một điệu.

Về chuyện hắn ngỏ lời mời cô trước cả Bùi Tễ Ngôn, Tạ Tư Chỉ quả thật không hề nói dối.

Thế nhưng Bùi Tễ Ngôn vẫn không hề có ý định bỏ cuộc. Hắn chăm chú nhìn Hứa Diên, bàn tay vẫn kiên định đưa ra, cố chấp mà dịu dàng.

Nếu có thể cô chẳng muốn để tâm đến bất cứ ai.

Cô hiểu rất rõ ở nơi này, trong thân phận này, cô nên làm gì để tránh sơ suất.

Cô không chắc Tạ Doanh Triều có phân phó người giám sát hay không. So với Tạ Tư Chỉ, cô càng không muốn kéo Bùi Tễ Ngôn vào vũng bùn tăm tối.

Trong tình cảnh này nhất định phải có một lựa chọn. Bằng không cả hai sẽ chẳng chịu dừng lại.

Càng lúc càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía này.

Hứa Diên khẽ mỉm cười xin lỗi với Bùi Tễ Ngôn, rồi đặt tay mình vào bàn tay Tạ Tư Chỉ đưa tới.

...

"Em đang mất tập trung đấy."

Sau khi bị Hứa Diên giẫm đến lần thứ ba, Tạ Tư Chỉ rốt cuộc không nhịn nổi mà nhắc nhở.

"Hứa Diên, em đã vượt qua kỳ thi giai đoạn với thành tích xuất sắc toàn diện. Lẽ nào giáo viên lễ nghi của em chưa từng dạy, khi khiêu vũ phải dành cho bạn nhảy sự tôn trọng tối thiểu sao? Hay là em hối hận vì đã chọn tôi, muốn nhảy với Bùi Tễ Ngôn hơn?"

Hứa Diên chẳng buồn đáp, chỉ vô tình giẫm lên chân hắn lần thứ tư.

Tạ Tư Chỉ không ngờ một con thỏ cũng có thể khiến người ta tức đến vậy.

Nhưng điều lạ lùng là ban đầu hắn quả thật nổi nóng, song khi nhận ra Hứa Diên đang trắng trợn trút giận lên mình, cơn giận ấy lại tan biến không còn.

"Này." Hắn khẽ gọi: "Em đã mặc kệ tôi suốt một tháng rồi."

"Vậy à?" Hứa Diên hờ hững đáp: "Tôi còn tưởng mới có ba ngày thôi."

Đêm hôm đó, cô bỏ đi không ngoảnh lại.

Từ đó Tạ Tư Chỉ ở lì trong phòng dưỡng thương. Ban ngày Hứa Diên đến trường, ban đêm lại ở cạnh Tạ Doanh Triều. Hai người giống như hai đường thẳng song song, hoàn toàn không có giao điểm.

Nửa tháng sau vết thương của Tạ Tư Chỉ gần như đã hồi phục có thể sinh hoạt bình thường trở lại. Thế nhưng, bất kể lúc cả gia đình cùng ăn tối trong trang viên hay lúc ở trong học viện, Hứa Diên vẫn hoàn toàn coi hắn như người xa lạ. Ban đêm cô khóa chặt cửa phòng mình, dứt khoát chặn đứng mọi khả năng để hắn có thể lén lút vào phòng mình.

Tạ Tư Chỉ biết nguyên nhân là vì những lời nói đêm hôm đó, nhưng hắn không cảm thấy mình nói gì sai.

"Rốt cuộc em muốn tôi thế nào?" Thiếu niên nhíu mày, sốt ruột hỏi.

Cuối cùng Hứa Diên cũng ngẩng đầu lên, chăm chú ngắm nhìn chàng trai đang khiêu vũ cùng mình.

Ánh đèn dạ hội hắt lên gương mặt hắn, khiến làn da vốn trắng lạnh phủ thêm một tầng sáng ấm áp.

Thế nhưng Hứa Diên lại cảm thấy mình chẳng thể nhìn thấu con người này. Một mặt hắn tỏ ra ngoan ngoãn, mặt khác lại che giấu sự hiểm ác như vực Mariana bên trong. Đứng trước hắn, cô luôn thấy bất định, không chút an toàn.

Cô không phân biệt nổi câu nào của hắn là thật, nụ cười nào là giả, chỉ để che đậy bóng tối và sự tàn nhẫn nơi sâu thẳm trái tim.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ thay đổi bất kỳ ai, cũng không cần anh phải thế nào." Hứa Diên điềm tĩnh nói: "Chỉ là, nếu hai người không thể có cùng quan niệm đạo đức thì cách tốt nhất chính là giữ lấy niềm tin của riêng mình, bớt qua lại đi thôi."

Tạ Tư Chỉ buông tay Hứa Diên ra, dừng lại giữa khúc nhạc vẫn vang lên không ngừng.

Hàng mi khẽ rủ che đi ánh nhìn u tối: "Chẳng lẽ Tạ Doanh Triều thì rất cao thượng sao? Thái độ của em đối với hắn và với tôi khác nhau một trời một vực."

Hứa Diên lặng đi một thoáng: "Anh nói đúng. Có lẽ anh cũng có thể học anh trai mình, nắm lấy mạng sống của tôi trong tay."

"Tôi rất sợ chết. Nếu biết chọc giận anh sẽ mất mạng, tôi tự nhiên sẽ tìm cách lấy lòng anh thôi, cậu chủ nhỏ."

Cô vốn luôn dịu dàng nhưng khi cố chấp đến cùng lại khiến người ta khó lòng chống đỡ.

Tạ Tư Chỉ nhíu chặt mày, thật sự suy nghĩ xem lời gợi ý ấy có bao nhiêu phần khả thi.

Đúng lúc này, một thiếu niên ngoại quốc bưng ly rượu bước tới: "Này, Tạ, không định giới thiệu mỹ nhân bên cạnh cậu sao?"

Hứa Diên quay đầu lại. Chàng trai trẻ trạc tuổi Tạ Tư Chỉ, mái tóc vàng, đôi mắt xanh biếc, sống mũi cao thẳng, gương mặt tuấn mỹ như nhân vật bước ra từ truyện tranh.

Trong giới này, tiếng tăm của Tạ Tư Chỉ vốn chẳng tốt đẹp gì. Người dám chủ động bắt chuyện với hắn, hơn nữa nhìn qua còn rất thân thiết, chắc chắn cũng chẳng phải người "bình thường".

Hứa Diên lập tức cảnh giác, thấp giọng hỏi: "Hắn là ai?"

Tạ Tư Chỉ không muốn trả lời câu hỏi.

Chàng trai tóc vàng mỉm cười rạng rỡ, đưa tay về phía Hứa Diên: "Tôi là Ian Flaxman. Rất hân hạnh được làm quen với cô, tiểu thư xinh đẹp."

Tạ Tư Chỉ lập tức thấy đau đầu.

Lý do cả tháng nay Hứa Diên không thèm để ý đến hắn chính là bởi vụ nổ do Ian nhúng tay gây ra, trong đó còn liên lụy đến mạng người vô tội. Mà giờ, kẻ đứng sau vụ việc ấy lại đường hoàng xuất hiện trước mặt cô, còn định làm quen thân mật ... Sự việc rõ ràng đang đi về phía ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Hắn không khó để đoán được, sau tối nay thái độ của Hứa Diên dành cho mình sẽ ra sao.

Hứa Diên không bắt tay, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Tư Chỉ: "Sao hắn lại có mặt ở đây?"

Tạ Tư Chỉ đáp: "Đây là học viện của nhà Flaxman, hôm nay là lễ kỷ niệm thành lập trường. Cậu ta xuất hiện thì có gì lạ?"

"Các người lại đang toan tính làm mấy chuyện mờ ám sau lưng chứ gì?"

"Hứa Diên." Tạ Tư Chỉ nhìn thẳng vào cô nghiêm túc nói: "Tôi chưa ngu ngốc đến mức mà vừa chọc giận em xong liền quay đầu đi làm những chuyện em ghét."

Hứa Diên liếc nhìn hắn rồi lại nhìn sang Ian đang đứng bên cạnh với nụ cười đầy ẩn ý, sau đó xoay người định rời đi.

Vừa mới nhấc chân, cô phát hiện tà váy của mình lại bị thứ gì đó dưới đất vướng chặt.

Tạ Tư Chỉ cúi người xuống định giúp cô gỡ.

Nhưng Hứa Viên xuyên qua lớp váy nặng nề, thẳng thừng hất tay hắn ra bằng một cú đá.

Cô chẳng còn bận tâm đến chuyện có tao nhã hay không, khom người xuống, mạnh mẽ kéo tà váy ra rồi xách váy bỏ đi, không hề ngoảnh lại.

Tạ Tư Chỉ gần như tức đến bật cười.

Ian tiếc nuối thở dài: "Cô ấy thật xinh đẹp, nhưng tính tình thì quá tệ."

Tính cách của Hứa Diên tệ sao?

Nếu nói những lời này trước mặt người khác, e rằng họ sẽ cho đó là sự phỉ báng vô sỉ nhất dành cho một cô gái.

Nhưng Tạ Tư Chỉ cũng phải thừa nhận, Hứa Diên sau một tháng phớt lờ hắn, tính khí đúng là trở nên khó chịu hơn trước.

Ian khoác vai hắn một cách thân mật, khóe môi mang theo vài phần tà khí, nừa cười nửa trêu: "Tạ, cậu đối xử với phụ nữ quá lịch thiệp rồi. Đưa cô ấy cho tôi dạy dỗ đi. Tôi đảm bảo chưa đến một tuần cô ấy sẽ ngoan ngoãn, chết mê chết mệt cậu, biến thành một con mèo nhỏ ngọt ngào. Nghĩ thử xem? Chúng ta là bạn thân nhất cơ mà, phụ nữ chẳng qua cũng chỉ để chia sẻ thôi, cậu sẽ không hẹp hòi thế chứ?"

Dù tính cách có hơi khó chịu nhưng lại là một nhan sắc hiếm có.

Trong mắt Ian, vẻ đẹp ấy đủ sức bù đắp mọi thiếu sót về tính tình.

Huống chi, chưa từng có người phụ nữ nào nằm trên giường hắn mà dám tỏ ra khó chịu.

Ở điểm này, hắn và Tạ Tư Chỉ chẳng có tiếng nói chung, ngược lại còn có thể tán gẫu vài câu với người anh trai nổi tiếng kia của Tạ.

Thế nhưng khi hắn mỉm cười nhìn sang bạn mình, lại bắt gặp trong mắt Tạ Tư Chỉ một tia lạnh lẽo u ám.

Như một con sư tử non bị xâm phạm lãnh địa, chỉ bằng ánh nhìn sắc lạnh đã tuyên cáo sự bảo vệ và chiếm hữu tuyệt đối của mình.

Ian chẳng hề nghi ngờ, nếu dám động đến cô gái đó, Tạ Tư Chỉ sẽ lập tức vặn gãy cổ mình.

Hắn thức thời giơ tay làm động tác đầu hàng, nửa cười nửa đùa lùi lại một bước: "Ok, tôi tự biết im miệng."
 

Bình Luận (0)
Comment