Chiều muộn.
Dưới chân núi có rất nhiều xe ô tô đến đón học sinh.
Trong số đó có một chiếc Limousine Bentley nổi bật hẳn giữa dàn siêu xe.
Trước sau nó đều có hai chiếc Sedan đen dẫn đường và hộ vệ.
Bốn vệ sĩ cao gần một mét chín đứng quanh xe, gương mặt lạnh lùng vô cảm khiến người qua đường liên tục ngoái nhìn.
Hứa Diên đi xuống chân núi rồi trông thấy chiếc Bentley ấy.
Quản gia Đinh bước đến mở cửa.
Tạ Doanh Triều ngồi trong xe, đeo kính gọng vàng, đang lật xem tờ "Báo chiều Thương Thành" hôm nay.
Quản gia Đinh tiến lên nhận lấy giá vẽ của cô: "Ông chủ biết hôm nay cô Hứa ra ngoài vẽ tranh nên đặc biệt tới đón."
Hứa Diên lên xe, ngồi bên cạnh Tạ Doanh Triều: "Hôm nay anh không bận sao?"
Tạ Doanh Triều đáp: "Xong việc rồi. Hôm nay là sinh nhật em, anh muốn ở bên em."
Hứa Diên chưa từng nhắc tới sinh nhật của mình nhưng việc hắn biết cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ là hôm nay Tạ Doanh Triều có chút khác thường. Cô cảm nhận rõ khi ánh mắt hắn dừng lại trên người mình, sau cặp kính kia là đôi mắt ẩn chứa một khí thế xâm lược càng mạnh mẽ hơn thường ngày.
Hứa Diên chợt hiểu ra điều gì đó, khẽ nói: "Cảm ơn anh."
Cô đã lên xe, vậy mà tài xế vẫn chưa khởi động.
Đám vệ sĩ của Tạ Doanh Triều lại đi xuống chân núi.
Ngẩng lên, Hứa Diên thấy họ chặn trước mặt một nữ sinh vừa xuống núi.
Cô gái ấy bị hai vệ sĩ giữ chặt không tài nào động đậy.
Một người khác tiến lên, giơ tay tát mạnh một cái.
Cô gái loạng choạng nhưng vì được hai vệ sĩ giữ chặt nên không ngã xuống.
Nhóm sinh viên xung quanh không hiểu chuyện gì xảy ra, đồng loạt nhìn về phía này, ánh mắt hốt hoảng.
Cô gái này buổi trưa còn ngang ngược mắng người ở cổng chùa, khiến Hứa Diên có ấn tượng sâu sắc.
Cô quay đầu nhìn Tạ Doanh Triều. Hắn đọc báo mệt, vừa tháo kính xuống khẽ xoa sống mũi.
"Vì sao phải làm thế? Là vì em sao?" Cô hỏi.
Tạ Doanh Triều điềm tĩnh đáp: "Những lời cô ta thốt ra, anh không thích."
Tuy lúc trưa Hứa Diên có cãi nhau mấy câu với cô gái kia nhưng cô không nghĩ đối phương đáng bị trừng phạt nặng nề đến vậy. Đám vệ sĩ bên cạnh Tạ Doanh Triều đều là cao thủ từng đoạt huy chương võ thuật, thậm chí có người trước đây từng làm lính đánh thuê quốc tế. Chỉ cần mấy cái tát thôi có thể đánh thủng màng nhĩ của cô gái.
"Cô ấy..."
"Cô Hứa không cần cầu xin đâu." Quản gia Đinh xen vào giải thích.
"Bố của cô ta là một trong những quản lý cấp cao thuộc tập đoàn Tạ thị. Miệng cô ta hở ra là đòi bố mình đến phá chùa, ỷ thế Tạ thị để làm càn, đây là đang bôi nhọ danh dự của tập đoàn. Việc này không chỉ vì cô Hứa mà còn vì Tạ thị."
"Trước khi động thủ, ông chủ đã liên lạc với bố mẹ cô ta. Họ đồng ý cho phép dạy dỗ."
Quản gia Đinh đã nói đến mức này, Hứa Diên không tiện nói thêm gì nữa.
Tiếng tát chan chát vang dội bên tai xen lẫn tiếng khóc thảm thiết của cô gái.
Không ai dám can thiệp, ngay cả tài xế riêng của cô ta cũng chỉ đứng từ xa không dám lại gần.
Âm thanh ấy đối với Tạ Doanh Triều dường như chỉ là bản nhạc nền tầm thường. Hắn nắm lấy bàn tay Hứa Diên, cúi đầu ngắm nhìn: "Tay em lạnh quá."
"Thể chất em vốn thế."
Hắn khẽ cười: "Anh rất thích."
Dưới mười cú tát như trời giáng của vệ sĩ, miệng và mũi cô gái chảy máu, bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, ngã xuống đất khóc lóc thảm thiết.
Mãi đến khi xe của Tạ Doanh Triều chậm rãi lăn bánh, tài xế nhà cô ta mới dám bước tới đỡ cô dậy.
Khi rời đi, Hứa Diên trông thấy Tạ Tư Chỉ đang đứng bên vệ đường.
Hắn không lên xe, lưng đeo giá vẽ, chỉ lặng lẽ đứng đó dõi mắt nhìn cô.
Đúng lúc đó dường như Tạ Doanh Triều cảm nhận được điều gì, hắn chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn thiếu niên ngoài cửa sổ.
"Làm sao anh biết cô ta đã nói gì?" Hứa Diên hỏi.
Tạ Doanh Triều hờ hững đáp: "Đâu phải chuyện gì riêng tư."
Hắn không nói thẳng ra nhưng đủ khiến Hứa Diên rùng mình.
Quả nhiên, quanh cô luôn có tai mắt của hắn.
Nhiều chuyện Tạ Doanh Triều không nói nhưng chắc chắn hắn biết rõ.
Bùi Tễ Ngôn ít khi tìm cô, trong mắt người ngoài họ chỉ là bạn học bình thường. Vậy còn Tạ Tư Chỉ thì sao?
Chuyện giữa cô và Tạ Tư Chỉ, hắn cũng biết hết ư?
Dù bàn tay Tạ Doanh Triều v**t v* tay cô rất dịu dàng, nhưng Hứa Diên vẫn cảm thấy run rẩy. Cảm giác như bị kéo căng, bị xé rách, chỉ sơ sẩy một chút thôi sẽ rơi thẳng vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
...
Phòng tập quyền anh.
Tạ Tư Chỉ mặc một bộ đồ thể thao đen, trán quấn băng thấm mồ hôi trắng.
Vừa vận động xong, trên người hắn ướt đẫm, mái tóc đen rũ xuống vài lọn dính bên gò má tuấn tú.
So với dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại ấy, Tạ Đạc vẫn giữ nguyên phong thái quý công tử ung dụng tao nhã.
Trong khu tập luyện VIP chỉ có hai người họ.
Tạ Đạc ngồi dựa vào ghế sofa bọc da, nhâm nhi tách trà nóng vừa pha: "Ban ngày leo núi vẽ tranh, buổi tối còn sức luyện quyền. Cậu lúc nào cũng tràn đầy tinh lực vậy à?"
Tạ Tư Chỉ tháo găng, đón lấy chiếc khăn mà hắn ném qua lau khô mồ hôi trên mặt.
Lúc này Tạ Đạc mới để ý đến chuỗi tràng hạt trầm hương trên tay hắn.
Hắn khẽ nghiêng người định nhìn kỹ nhưng Tạ Tư Chỉ đã lấy tay kia che lại.
"Con gái tặng à?" Tạ Đạc nhếch môi cười đầy ẩn ý: "Đừng nói là một cô nhóc ngây ngô nào đó trong trường nhé? Thật khó mà tưởng tượng nổi sau khi tiếng xấu của cậu truyền ra khắp nơi vẫn còn có người dám lại gần."
Tạ Tư Chỉ không trả lời, chỉ đưa tay vén mấy sợi tóc ướt trước trán: "Anh ăn tối cùng Tạ Tĩnh Thu rồi à?"
Tạ Đạc chán nản ngả người xuống sofa: "Cậu còn không biết sao. Từ nhỏ cô ấy đã bị nuôi dạy như con trai, tính tình chẳng giống con gái bình thường. Trong mắt cô ấy đàn ông chẳng đáng để bận tâm. Hơn nữa hình tượng của tôi trong lòng cô ấy, cậu còn lạ gì? Tôi hẹn thế nào cũng không ra."
"Vậy là không định thử nữa à?" Tạ Tư Chỉ quay đầu, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn chằm chằm vào hắn.
"Căn bản cô ấy không phải gu của tôi. Cậu đừng có trọc tôi nữa."
Tạ Đạc nhặt chiếc khăn lau mồ hôi mà hắn vừa thả xuống, quăng trả lại: "Sao cậu không thử đi?"
Tạ Tư Chỉ thuận tay đón lấy chiếc khăn, giọng bình thản: "Là tự anh nói ở Thương Thành này không có người phụ nữ nào mà anh không chinh phục được, tôi đã tin. Nhưng sự thật là, Tạ Đạc, anh không được."
Càng bị nói là "không được", đàn ông lại càng muốn dốc sức chứng minh mình có thể. Đây là quy luật thép không ai có thể phá vỡ.
Tạ Đạc híp mắt: "Muốn khích tôi đúng không? Được, cứ chờ đi, tôi nhất định phải bắt được cô ấy."
Tạ Tư Chỉ cúi đầu nhìn chuỗi tràng hạt trên cổ tay, chợt hỏi: "Nếu đến sinh nhật một cô gái, tôi chỉ nói nếu thôi, thì nên tặng quà gì?"
"Quà hả? Tôi ít khi tặng quà. Được hẹn hò với tôi chẳng phải đã là món quà tuyệt nhất rồi sao? Thật không giấu gì cậu, ngay trong học viện thôi, lịch hẹn hò của tôi đã kín đến tận tháng ba năm sau."
"Anh nghiêm túc một chút, tôi không đùa đâu."
Thấy hắn nói thế, Tạ Đạc cũng dần thu lại vẻ cợt nhả, nghiêng đầu nhìn thiếu niên trước mặt: "Cậu muốn tặng quà cho Hứa Diên?"
Tạ Tư Chỉ khẽ nhíu mày: "Anh biết hôm nay là sinh nhật cô ấy?"
"Chuyện Tạ Doanh Triều cố ý cho người ở trang viên chuẩn bị, dù có muốn không biết cũng khó." Tạ Đạc dựa người ra sau, giọng uể oải: "Nếu hỏi ý tôi thì tôi khuyên cậu đừng tặng gì hết. Vết thương ở nước F của Tạ Doanh Triều gần như đã lành, mà tôi không cho rằng cái màn rình rang tối nay chỉ đơn giản để mừng sinh nhật Hứa Diên thôi đâu."
Nói xong hắn thấy đôi mắt đen láy sáng rực của thiếu niên bỗng nhiên tối sầm lại.
...
Đêm đó thoạt nhìn có vẻ bình thường.
Mãi đến sau khi dùng xong bữa tối được chuẩn bị tỉ mỉ, Tạ Doanh Triều đưa cô đến phòng sách bằng kính, Hứa Diên mới nhận ra buổi tối nay sẽ không còn đơn giản như những lần cùng hắn nặn đất, gảy đàn hay đọc sách trước đây.
Bên ngoài phòng sách, Tạ Doanh Triều cho người trồng đủ loại hoa. Vì có thợ làm vườn chăm sóc nên dù giữa thu hoa vẫn nở rộ khắp nơi.
Không có bóng dáng quản gia Đinh, cũng chẳng có người hầu nào, chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Lúc trở về từ nước F, anh đã chuẩn bị sẵn quà sinh nhật cho em." Tạ Doanh Triều chỉ vào chiếc hộp giấy tinh xảo đặt ở giữa phòng: "Em mở ra xem đi."
Hứa Diên khẽ nâng nắp hộp.
Trong chiếc hộp có khá nhiều thứ.
Có búp bê thủ công do một nghệ nhân nổi tiếng ở nước F chế tác.
Có một bức tranh sơn dầu tuy không đề tên, nhưng phong cách lại rất giống với một họa sĩ danh tiếng.
Còn có vài món đồ trông như những thứ bé gái sẽ thích, nhưng thực chất chúng có giá trị xa xỉ, mang ý nghĩa nghệ thuật vô cùng lớn.
"Bức tranh này..."
Ánh mắt của Hứa Diên dừng lại ở bức tranh sơn dầu.
Tên bức tranh là "Khu vườn nghỉ dưỡng", khung cảnh vẽ một gia đình đang đi dã ngoãi giữa tiết xuân.
Hứa Diên không thể tin nổi: "Đây là tranh mẹ em vẽ sao?"
"Anh có hỏi người hầu chăm sóc em, họ nói em không thích quần áo hay trang sức đắt đỏ. Quản gia Đinh cũng bảo, ngay cả khi ra ngoài em cũng chẳng muốn ngồi những chiếc xe quá phô trương. Vì thế anh đã băn khoăn rất lâu, không biết nên tặng em món quà sinh nhật gì mới có thể khiến em vui."
"Từng có lần em nói, mẹ em là học trò của ngài Leonard. Trong thời gian ở nước F, anh đã đến thăm ông ấy, tình cờ thấy bức tranh này treo trên tường nhà. Thế là anh xin ông ấy nén lòng tặng lại cho anh. Di vật của mẹ phải do chính em giữ mới đúng. Sinh nhật vui vẻ nhé Hứa Diên."
Sau khi gia đình phá sản, nhà cửa và tài sản đều bị niêm phong, Hứa Diên bị Thanh Mộc Bang bắt đi không còn cơ hội giữ lại bất kỳ thứ gì của cha mẹ.
Vì vậy, khi nhìn thấy bức tranh này, niềm vui dâng lên trong cô là sự thật.
"Cảm ơn anh." Hứa Diên nâng niu không rời mắt: "Em thật sự rất thích."
Tạ Doanh Triều đứng ngay sau lưng cô.
Trong lúc Hứa Diên còn chăm chú ngắm bức tranh, hắn đã cởi áo vest, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.
Hắn rõ ràng cảm nhận được sự cứng đờ của cơ thể thiếu nữ trong lòng mình: "Em sợ anh sao?"
Bờ môi nóng rực lướt qua vành tai, hơi thở phả ra nóng hổi.
Hứa Diên theo bản năng muốn tránh đi nhưng cằm lại bị bàn tay từ phía sau giữ chặt.
"Không phải." Hứa Diên cố gắng thả lỏng bản thân.
Cô biết ngày này sớm muộn sẽ đến, cũng chưa từng nghĩ mình có thể thoát được.
Kể từ khi bước chân vào trang viên, điều duy nhất cô cầu mong chỉ là sống sót, đừng trở thành món đồ chơi bị người ta tùy tiện chà đạp rồi cuối cùng hóa thành nắm xương khô trong vườn hồng.
Mạng sống của cô, tất cả đều nằm gọn trong tay Tạ Doanh Triều.
Mấy tháng qua ở bên nhau, Hứa Diên cảm nhận được hắn đối xử với mình khác hẳn những người phụ nữ khác. Cô chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng để cô chết đi.
Nhưng bóng ma vào cái đêm tận mắt thấy người hầu chôn xác vẫn còn đó. Nỗi sợ ấy, cô không thể khống chế.
Khi từng lớp váy áo rơi xuống, mất đi mọi thứ che chắn bảo vệ, cảm giác sợ hãi lại càng dày đặc như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng khiến cô không thể thở được.
Chóp mũi Hứa Diên run rẩy, trong cổ họng phát ra giọng nói yếu ớt: "Không phải sợ anh."
"Vậy em sợ gì?"
"...Sợ đau."
Trong bóng tối, cô nghe thấy Tạ Doanh Triều bật cười.
Những nụ hôn dày đặc lướt qua mái tóc cô rồi khẽ ngậm lấy vành tai mềm mại.
Cảm giác ẩm ướt từ môi lưỡi phá vỡ chút sức lực cuối cùng còn sót lại, cơ thể cô mềm nhũn không thể chống đỡ bị hắn thuận thế bế đặt lên bàn làm việc.
Đèn bàn, sách vở, tất cả bị quét xuống đất.
Chiếc bút máy cô thường dùng lắc lư trên mép bàn, suýt rơi.
Cô đưa tay định nhặt lại, nhưng cổ tay đã bị Tạ Doanh Triều nắm lấy ấn l*n đ*nh đầu.
Những cánh diều giấy cô dán lên bức tường kính vẫn còn đó. Ngày nào cũng có người hầu lau chùi cẩn thận, chẳng bám một hạt bụi. Dưới ánh trăng chúng lấp lánh phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo, mỏng manh.
"Lần đầu tiên gặp em cũng là ở đây."
Ánh mắt cô dừng lại trên cánh diều in bóng trăng, lắng nghe tiếng thì thầm của Tạ Doanh Triều.
"Anh từng gặp vô số phụ nữ. Nhưng chưa có ai khiến anh mất kiểm soát đến vậy, vừa khao khát có được vừa cố gắng ép mình giữ lại chút tự chủ."
Làn da thiếu nữ lạnh lẽo, mịn màng, như miếng thạch sữa hoa nhài vừa rời khỏi tủ đá. Nếu ngửi kỹ còn phảng phất một mùi hương nhàn nhạt nhưng quyến luyến.
"Hứa Diên, anh sẽ cố gắng không làm em đau."
"Em muốn anh buông đám phụ nữ kia, anh đã làm theo, đều cho họ rời đi cả rồi. Anh đã nhẫn nhịn quá lâu, chẳng phải sao?"
Giọng người đàn ông khàn đục, trầm thấp, lướt qua vành tai mỏng manh, nóng bỏng đến mức khiến cô run rẩy.
Gió len vào từ khe hở của cánh cửa kính, thổi qua những cánh diều giấy treo trên tường.
Chúng nhẹ đến nỗi chẳng đủ sức chống lại gió, chỉ có thể run rẩy chao đảo trong đêm lạnh lẽo này.
Đầu ngón tay Hứa Diên bấu chặt lấy mép bàn, môi cắn đến run rẩy, gắng sức nuốt hết những âm thanh phản kháng muốn bật ra khỏi cổ họng.
...
Những bụi hồng trong vườn đã úa tàn giữa trời thu, chỉ còn trơ lại cành khô, lay lắt run rẩy trong gió.
Cả trang viên chìm trong tĩnh mịch, chỉ còn tiếng nức nghẹn nơi cổ họng thiếu nữ, mơ hồ mà yếu ớt, còn khẽ hơn cả tiếng mèo hoang khua ngói ở góc tường lúc đêm về.
Bước chân Tạ Tư Chỉ khựng lại.
Sau vài giây im lặng, hắn đi thẳng về phía phòng sách kính.
Tạ Đạc lập tức chặn trước mặt, tay nặng nề đè lên vai hắn: "Cậu điên rồi sao?"
Đôi mắt sâu như vực thẳm của thiếu niên chậm rãi nâng lên. Cái lạnh trong ánh nhìn ấy khiến Tạ Đạc bất giác rùng mình.
Tạ Tư Chỉ bước ngang qua.
Tạ Đạc lại đưa tay ngăn: "Đừng quên lý do Hứa Diên bị đưa đến trang viên này."
"Chuyện đời giống như một tấm vải. Khi đã quẳng xuống vũng nước bẩn, nó chỉ còn là giẻ lau. Hối hận giữa chừng rồi muốn vớt lên giặt cho sạch sẽ, dễ dàng như thế sao? Nếu để hắn biết cậu đang nhòm ngó đến người phụ nữ của hắn ... rồi cậu tính sao? Liệu số phận cô ấy có thay đổi được gì không?"
"Bây giờ cậu chẳng có chút sức mạnh nào để xoay chuyển tình hình cả. Đợi đến khi Tạ Doanh Triều tra ra những gì cậu ngấm ngầm giở trò sau lưng, kẻ phải xuống địa ngục chỉ có mình cậu thôi."
"Ngần ấy năm tính toán, ngần ấy năm nhẫn nhịn mà cậu dày công gây dựng, cậu định vứt bỏ hết à?"
Tạ Tư Chỉ im lặng.
Ánh mắt Tạ Đạc găm chặt vào hắn.
Bao nhiêu năm quen biết, hắn chưa từng thấy trong đôi mắt thiếu niên có thứ cảm xúc nào khác ngoài sự lạnh lùng và bình thản.
Ngay cả lúc này, trong đôi mắt sâu thẳm tựa đầm nước đen cũng chẳng thể nhìn ra là vui buồn.
"Những lời tôi nói, cậu có nghe thấy không?" Tạ Đạc nhìn chằm chằm vào hắn, cảnh giác sợ hắn làm ra hành động quá khích.
Tạ Tư Chỉ chỉ lặng lẽ đứng đó.
Trong ký ức, năm tám tuổi hắn vừa đói vừa lạnh, ngất lịm trước cánh cổng số 12 đường Trúc Nam. Chính cô bé ấy đã đưa cho hắn một chai sữa nóng.
Trong quãng đời ngắn ngủi của mình, những lời chửi rủa, nhục mạ hắn đã nghe đến chai cả tai. Nhịn đói, bị đánh đập vốn là chuyện cơm bữa.
Nhưng khi ấy, cô bé dịu dàng đưa cho hắn một chai sữa.
Ngoài mẹ ra, đó là lần đầu tiên hắn cảm nhận được chút thiện ý đến từ thế giới này.
Thế nhưng, đối với Tạ Tư Chỉ, thiện ý không thể làm no bụng. Có lẽ vì lớn lên trong bóng tối u tịch, cũng có lẽ bản tính vốn dĩ đã mang sẵn vài phần xấu xa, hắn khắc ghi hình ảnh cô bé nhưng lại theo một cách khác.
Sau khi trở thành cậu chủ nhỏ của Tạ gia, thỉnh thoảng hắn ngồi trên xe chạy ngang qua số 12 đường Trúc Nam, nhìn thấy cô bé vẽ tranh trong vườn hoặc cùng gia đình tận hưởng ánh nắng ban trưa. Cũng có đôi khi hắn đi ngang qua trường học của cô, thấy cô như vầng trăng sáng được bạn bè vây quanh, nở nụ cười rạng rỡ.
Cô và hắn như mây với bùn.
Một người ở trên trời, một kẻ dưới vực sâu.
Tuổi thơ khắc nghiệt để lại nhiều vết xước tối tăm trong lòng hắn, đến chính hắn cũng chẳng rõ vì sao mình lại dõi theo cô gái ấy. Chỉ biết rằng, khi nghe tin gia đình cô phá sản, cha mẹ đều qua đời, ý niệm kia tự nhiên nảy sinh trong đầu:
- Cô ấy đã không còn chỗ dựa.
- Cô ấy quá đẹp đẽ, quá trong lành.
- Cô ấy chính là mẫu người Tạ Doanh Triều ưa thích.
- Cô ấy có thể giúp hắn đạt được mục đích.
Khi ấy, Tạ Tư Chỉ chẳng nghĩ nhiều. Quyết định kéo cô xuống bùn chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi.
Nếu đổi lại là bây giờ, liệu hắn có còn đưa ra lựa chọn ấy không?
"Trong lòng tôi, Tạ Tư Chỉ là một người rất tốt."
"Tôi chỉ mong Bồ Tát sẽ phù hộ cho anh."
"Cầu cho anh bình an cả đời."
Những lời ấy hết lần này đến lần khác cứ vang vọng bên tai hắn.
Mỗi lần vang lên, giống như có kẻ cầm lưỡi dao găm tẩm độc xẻ nát xương thịt hắn, hung hăng khắc xuống tim một nhát khiến máu chảy đầm đìa.
Khoảnh khắc ấy, hắn bỗng muốn quay lại đỉnh núi buổi ban chiều.
Trong giây phút cô thốt ra những lời ấy, hắn muốn xé toang lớp mặt nạ đáng ghét của mình, rồi thẳng thắn nói với cô rằng: "Tạ Tư Chỉ không phải người tốt. Hắn không xứng nhận được sự phù hộ của Bồ Tát."
Trong phòng sách bằng kính, tiếng nức nở khe khẽ của cô gái như tiếng kêu vụn vỡ của một con thú nhỏ sắp chết, âm thầm chịu đựng nỗi đau ở nơi mà chẳng ai nhìn thấy.
Vết thương trong lồng ngực hắn như trào ra từng dòng máu độc, cơn đau không ngừng gặm nhấm khiến hắn không thể hít thở.
Hắn không chút nghi ngờ, chỉ cần nghe thêm một giây nữa thôi, cả người hắn từ trong ra ngoài sẽ bị cảm giác đau đớn muộn màng ấy xé nát.
"Tạ Tư Chỉ?" Tạ Đạc cất tiếng.
"Ít nhất không phải là hôm nay."
"Cái gì?"
Hắn vừa hỏi, đã thấy thiếu niên nở nụ cười.
Nụ cười treo trên gương mặt đẹp đẽ ấy còn khiến người ta rùng mình hơn cả sự thản nhiên, lạnh lùng thường ngày.
Tạ Tư Chỉ xoay người rời đi. Không lâu sau, hắn quay lại, trong tay xách hai cái thùng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tạ Đạc, hắn vặn nắp, đổ toàn bộ chất lỏng bên trong xuống vườn hoa hồng ở gần đó.
Mùi xăng xộc lên nồng nặc, lúc ấy Tạ Đạc mới nhận ra hắn định làm gì: "Cậu có biết hủy đi vườn hoa hồng với Tạ Doanh Triều có nghĩa là gì không?"
Tạ Tư Chỉ khẽ bật lửa, đầu ngón tay bùng lên một ngọn lửa xanh biếc: "Tôi biết."
Hắn cười nhạt: "Nhưng thế thì đã sao?"
Tạ Đạc không kịp ngăn cản, chiếc bật lửa đã bị ném thẳng vào biển hoa. Lửa bùng lên dữ dội trong nháy mắt.
Vườn hoa hồng trong trang viên vốn chẳng phải một mảnh liền khối, mà nối tiếp trải dài thành từng dải, từng vùng.
Mỗi mùa hoa, toàn bộ trang viên đều chìm trong biển hoa nở rộ, rực rỡ và lãng mạn đến nao lòng.
Giờ đây khi ngọn lửa bốc cháy, các tòa dinh thự xung quanh cũng khó mà thoát nạn. Đây sẽ là trận hỏa hoạn lớn nhất kể từ khi trang viên được xây dựng đến nay.
Nhờ gió thổi và xăng dầu tiếp sức, chẳng bao lâu khắp nơi trong trang viên đã cuồn cuộn lửa đỏ cùng khói đen đặc quánh.
Ánh sáng cam rực rỡ chiếu rọi nửa bầu trời. Đám người hầu hoảng loạn kêu thét, ào ra dập lửa.
Trong khoảnh khắc, màn đêm vốn tĩnh lặng bỗng bị phá tan, biến thành hỗn loạn huyên náo.
"Cậu thật sự điên rồi." Giọng Tạ Đạc lạnh lẽo chưa từng có: "Điên đến mức khiến tôi phải hoài nghi lựa chọn đứng về phía cậu khi xưa rốt cuộc có đúng hay không."
Nói xong, hắn quay người bỏ đi, để mặc thiếu niên đứng đó một mình.
Tạ Tư Chỉ lặng lẽ đứng giữa ánh lửa đỏ rực, trong đêm tối rực cháy một vẻ đẹp quái dị.
Tiếng nức nở vỡ vụn của thiếu nữ dần tan biến khỏi tai hắn.
Có lẽ là bị buộc phải dừng lại, cũng có lẽ đã bị tiếng ồn ào ngoài kia che khuất hoàn toàn.
Hắn cụp đôi mắt đen thẫm, rút ra một tờ giấy thong thả nhưng cẩn trọng lau sạch vết xăng còn sót lại trên lòng bàn tay.