Cơn đau dữ dội khiến ý thức của Hứa Diên trở nên mơ hồ. Trong khoảng khắc mông lung ấy, cô chợt nhớ có người từng nói với mình rằng Tạ Doanh Triều chưa bao giờ dịu dàng với phụ nữ.
Mặt bàn không hề nhẵn, lưng trần mịn màng của cô bị ép cọ xát nhiều lần, để lại từng vệt máu đỏ tươi.
Cô ngửi thấy mùi máu, nhưng lại không thể phân biệt được nó đến từ đâu.
Có thể là từ những vết xước trên sống lưng. Có thể là từ dấu răng Tạ Doanh Triều cắn còn in hằn ở xương quai xanh. Hoặc cũng có thể từ cần cổ nơi hơi thở nghẹn lại dưới bàn tay đang siết chặt lấy.
Bàn tay hắn không phải dao kiếm, chẳng hề bén nhọn. Thế nhưng khi nó áp xuống, Hứa Diên lại có cảm giác như hàng loạt gai nhọn vô hình đâm xuyên qua da thịt, mọc thành dây leo quái dị, kéo cô rơi thẳng vào một vực sâu không trọng lực.
Nhiều lần cô gần như không thể hít thở, vài lần còn cảm giác bàn tay của tử thần đang treo lơ lửng bên mép bàn chỉ cần khẽ vươn là có thể nắm lấy.
Giữa cơn chao đảo, cô bất chợt nhớ về đêm đầu tiên đặt chân vào trang viên, khi Tạ Tư Chỉ đứng ở cạnh vườn hoa hồng hút thuốc.
Động tác của hắn gọn gàng, dứt khoát, ánh mắt trong trẻo chẳng hề vương chút mơ màng của kẻ nghiện thuốc.
Hắn nói với cô: Tạ Doanh Triều là một kẻ săn mồi bẩm sinh. Hắn thích những người phụ nữ mang hơi thở của con mồi.
Mảnh mai, mềm yếu, để hắn dễ dàng chinh phục. Nhưng tuyệt đối không được yếu ớt đến mức bất lực gục ngã, càng không được liều lĩnh phản kháng.
Danh vọng, quyền thế và hào quang ngoài đời đã đủ mang đến cho hắn sức hút, hắn không cần dựa vào việc chinh phục một người đàn bà để chứng minh bản thân.
Thế nên, với những "con mồi" bướng bỉnh không chịu nghe lời, Tạ Doanh Triều hoàn toàn thiếu kiên nhẫn.
Nhưng đã là kẻ săn mồi, hắn lại càng không hứng thú với xác chết vô tri, hoàn toàn bất động.
Tạ Doanh Triều chính là kẻ mâu thuẫn đến cực đoan. Và cũng vì thế, hắn hiếm khi tìm được một người phụ nữ thực sự hợp ý.
Hứa Diên từng hỏi Tạ Tư Chỉ: "Nếu một ngày Tạ Doanh Triều cũng coi tôi là con mồi không nghe lời thì sao?"
Thiếu niên khi ấy chỉ khẽ cười, trả lời: "Sẽ không đâu."
So với những người phụ nữ khác, Hứa Diên như thể được tạo hóa sinh ra để dành riêng cho Tạ Doanh Triều.
Từ dung mạo đến sở thích, cô đều phù hợp với chuẩn mực thẩm mỹ của hắn về phụ nữ.
Cô biết cách nhẫn nhịn để sống sót, tưởng chừng như mong manh nhưng ẩn sâu lại có sự bền bỉ, cứng cỏi. Bản tính khiến cô luôn ý thức rõ hoàn cảnh, biết mình có thể làm gì, không thể làm gì. Nhưng đồng thời, cô cũng sẽ không bao giờ đánh mất hoàn toàn bản thân, càng không dễ dàng khuất phục.
Và chính cái mâu thuẫn ấy mới là điều khiến Tạ Doanh Triều say mê.
Hứa Diên không giống những người phụ nữ khác. Cô không sợ hãi đến mức coi hắn như ác quỷ, cũng không khúm núm lấy lòng, răm rắp chiều theo ý hắn một cách mù quáng.
Phần lớn thời gian, cô rất ngoan ngoãn. Nhưng khi cảm thấy đau đớn và cơn đau vượt quá sức chịu đựng, cô sẽ vùng vẫy cố gắng đẩy hắn ra.
Với Tạ Doanh Triều, chút sức lực nhỏ nhoi ấy chẳng đáng là gì. Hắn dễ dàng đè cô xuống.
"Tạ tiên sinh..."
"Gọi anh là gì?" Ánh mắt hắn thoáng tối lại.
"Tạ... Tạ Doanh Triều..." Từ đôi môi mềm mại của thiếu nữ bật ra những âm thanh đứt đoạn: "Anh đừng..."
Tạ Doanh Triều hôn lên môi cô, không cho cô nói thêm lời nào nữa.
Giống như con chim ưng hoang dã bị giam cầm quá lâu, một khi đã lao vào vùng đất săn mồi thì chẳng vì bất kỳ tiếng gọi nào mà ngừng vỗ cánh.
Giọng hắn trầm khàn, pha chút từ tính: "Em không vui sao?"
"Hứa Diên, anh chờ ngày này lâu lắm rồi. Đừng khiến anh thất vọng."
Hắn kh* c*n v*nh t** cô, thấp giọng ra lệnh: "Ngoan nào."
Giọng điệu mềm mại nhưng ngữ điệu lại cứng rắn.
Hứa Diên không thể thoát khỏi sự khống chế của hắn, chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.
Chịu đựng cơn đau, chịu đựng mùi máu thoang thoảng, cùng mùi khét lạ lẫm đang len lỏi trong không khí.
Cơn đau bao trùm lấy cô, cô cố gắng khép chặt ý thức của mình lại, tưởng tượng bản thân như một con rối vô tri vô giác. Nhưng vào khoảnh khắc nào đó, cô nhận ra thứ mang đến đau đớn, thứ cắm sâu trong cơ thể mình đã rời khỏi.
Cô mở mắt ra, Tạ Doanh Triều đứng ở bên cạnh, cúc áo sơ mi mở rộng, những hạt mồ hôi li ti đang lăn xuống lồng ngực rắn chắc.
Hàng mi hắn cụp xuống, nặng nề u ám.
Ngoài phòng sách bằng kính, khói đặc cuộn lên, ngọn lửa hừng hực nhuộm bầu trời đêm thành một màu cam rực rỡ.
Cánh đồng hoa hồng trải dài khắp trang viên, xung quanh phòng sách cũng được người hầu trồng đầy hoa cỏ.
Ngọn lửa nhanh chóng lan tới, những chiếc lưỡi lửa cuồn cuộn trào dâng, hơi nóng phừng phừng, mùi khét cháy trong không khí ngày càng nồng nặc.
Bên ngoài, đám người hầu hối hả dập lửa, tiếng người hỗn loạn vang khắp nơi.
Tạ Doanh Triều nhặt lấy chiếc áo vest bên cạnh khoác lên vai Hứa Diên. Giọng hắn trầm thấp đi mấy phần: "Anh sẽ cho người đưa em về phòng."
Hắn cúi xuống khẽ hôn lên trán cô: "Trước khi khống chế được ngọn lửa thì đừng đi lung tung. Anh sẽ lo lắng đấy."
...
Tạ Doanh Triều trân trọng vườn hồng, không phải vì hắn có tình cảm đặc biệt gì với loài hoa này.
Chỉ là hắn thích sắc đỏ ấy. Rực rỡ, chói lọi, luôn gợi nhắc cho hắn vô số ký ức.
Trong một gia tộc như Tạ gia, việc tuyển chọn và đào tạo người nắm quyền phải được thực hiện từ khi còn nhỏ. Đó là một con đường gian nan và tàn khốc mà người ngoài không bao giờ hiểu được.
Tạ Đạc và những người khác chỉ là người dự bị, chẳng thể nhìn thấy quá nhiều sự thật phía sau.
Nhưng Tạ Tư Chỉ từng vô tình nghe mấy người hầu già trong trang viên nhắc đến tuổi thơ của Tạ Doanh Triều. Nó hoàn toàn không vui vẻ, thậm chí còn phủ kín bóng tối.
Hắn là đứa trẻ xuất sắc nhất trong gia tộc, vượt xa bạn bè đồng trang lứa cả về trí tuệ và tính cách. Một phần là do bẩm sinh, phần khác do bị ép rèn giũa mà thành.
Người đứng đầu gia tộc phải có trái tim lạnh lùng cứng rắn và cảm xúc tuyệt đối ổn định. Đối diện với bất kỳ chuyện gì, phải nhanh chóng gạt bỏ mọi cảm xúc cá nhân, giống như một cỗ máy, đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu.
Vì thế khi còn nhỏ, cha của Tạ Doanh Triều đã nhiều lần áp dụng cái gọi là "huấn luyện cảm xúc" với hắn.
Ví dụ, trong ngày sinh nhật, cha sẽ tặng hắn một chú chó con.
Đến năm sau, lại đưa cho hắn một con dao găm, bắt hắn tự tay g**t ch*t chính con thú cưng của mình.
Lại ví dụ, cha sẽ tìm cho hắn nhiều bạn bè cùng trang lứa. Đợi đến khi tình cảm của họ trở nên thân thiết sẽ lần lượt đưa đi hết. Hoặc ngay trước mặt hắn, cha sẽ kể ra những lỗi lầm mà bọn trẻ mắc phải trong trang viên.
Tiếng roi vun vút, tiếng khóc nức nở của bọn trẻ khiến hắn không đành lòng. Thế nhưng mỗi lần hắn cất lời cầu xin, những đứa trẻ ấy lại càng phải chịu thêm nhiều đau đớn hơn.
Còn có lần, cha cưỡng ép đè hắn xuống trước thi thể đã lạnh ngắt, tím tái đầy vết hoại tử của người mẹ đã chết, buộc hắn phải chạm tay vào cái xác cứng đờ ấy.
Ông ta nói với hắn, mạng sống của một con người quá đỗi mong manh. Chỉ có sinh mệnh của cả gia tộc mới có thể trường tồn. Con người không được phép bị tình cảm ràng buộc, nếu không sẽ chẳng bao giờ làm nên đại sự. Vì thế, mẹ hắn không thể tiếp tục sống.
Dưới cánh đồng hoa hồng, chôn vùi vô số thứ.
Chú chó con của Tạ Doanh Triều, bạn bè thuở ấu thơ, người mẹ đã khuất, tội nghiệt trên tay hắn và cả quá khứ của hắn.
Hắn từng sợ hãi trước xác người, từng run rẩy vì máu tanh, từng trằn trọc mất ngủ giữa đêm mà căm hận người cha ấy.
Nhưng khi đã trưởng thành, khi đứng trên đỉnh cao quyền lực của gia tộc, ngoái nhìn lại những lời cha từng nói, từ trong thâm tâm hắn lại nảy sinh một tia đồng thuận.
Nếu hắn là một kẻ mềm yếu, nhu nhược, bị tình cảm chi phối; nếu hắn không có những thủ đoạn tàn nhẫn, đẫm máu, khiến người khác khiếp sợ; thì bao nhiêu năm qua, biết bao biến cố thăng trầm, vô số cơn sóng ngầm cũng đã đủ nuốt chửng hắn hàng vạn lần rồi.
Cha hắn đã mất từ lâu, trên con đường này chẳng còn ai chứng kiến nữa. Vì thế, cánh đồng hoa hồng trở thành nhân chứng duy nhất.
Dù dưới đó chất đầy xương trắng, hắn vẫn muốn để nó tiếp tục nở rộ trong trang viên này.
Mỗi ngày đều nhắc nhở hắn về những lời cha từng dạy, nhắc hắn nhớ bản thân đã bước từng bước thế nào để đi tới ngày hôm nay.
Không ai dám động vào vườn hồng của Tạ Doanh Triều ngoại trừ thiếu niên kia.
Nửa năm trước, giữa đêm thiếu niên đã phá hủy một mảng lớn hoa hồng.
Sau đó, người hầu chạy đi mách tội lại vô cớ bị một cái bình hoa rơi trúng, còn hắn thì chẳng hề nổi giận.
Tối nay, thằng nhóc ấy lại nổi điên, thẳng tay thiêu trụi vườn hồng thành tro bụi.
Trên người Tạ Tư Chỉ vẫn còn phảng phất mùi xăng. Hắn đứng trước mặt Tạ Doanh Triều, như bao lần trước, khóe môi vẫn nở nụ cười lười nhác.
"Bảo với tôi rằng đây chỉ là tai nạn đi." Ánh mắt Tạ Doanh Triều sắc lạnh, soi thấu mọi thứ.
Với thiếu niên này, cảm xúc của hắn phức tạp vô cùng.
Một mặt, khả năng cảm nhận tình cảm của hắn đã yếu ớt đến mức khó có thể đo lường.
Đừng nói là trong huyết mạch họ chỉ có một nửa dòng máu giống nhau, ngay cả khi cha mẹ qua đời, hắn cũng chưa từng rơi lấy một giọt lệ.
Nhưng mặt khác, hắn cũng hiểu rất rõ, Tạ Tư Chỉ là người thân duy nhất còn lại trên thế gian này của hắn.
Từ ngày bước chân vào trang viên, Tạ Tư Chỉ đã biết rõ thân phận và vị trí của mình, chưa từng làm điều vượt quá giới hạn cũng chưa từng nói những lời không nên nói.
Nếu phải nói có điểm gì khác biệt thì có lẽ là do thiếu niên được thừa hưởng nhan sắc từ mẹ hắn. Tóm lại là một thiếu niên tuấn tú nhưng không khiến người khác cảm thấy bị đe dọa.
Dù từng có một số sự việc mơ hồ chỉ hướng về hắn, nhưng cuối cùng tất cả đều không có chứng cứ và rồi lặng lẽ rơi vào quên lãng.
Liên hệ với câu chuyện một tháng trước, khi thiếu niên vì câu "vụ nổ" mà ra tay với Tạ Văn Châu, Tạ Doanh Triều cũng không muốn ngay lập tức làm khó hắn.
Chỉ cần hắn tiếp tục an phận sống trong trang viên như một cậu chủ vô dụng thì Tạ Doanh Triều không ngại chơi trò anh em hòa thuận
"Nếu tôi nói đây là tai nạn..." Thiếu niên thản nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: " ...thì anh có tin không?"
Tạ Doanh Triều khẽ nhíu mày, bởi hắn thấy nụ cười bên môi thiếu niên đã mang theo chút chế nhạo.
Thiếu niên cất giọng bình thản: "Chỉ là tôi bỗng nhớ đến mẹ mình. Anh còn nhớ bà ấy không?"
Mẹ của Tạ Tư Chỉ là một mỹ nhân hiếm có.
Điều đó, ngay cả người đã thấy vô số phụ nữ đẹp như Tạ Doanh Triều cũng phải thừa nhận.
Thật ra cũng chẳng cần hắn công nhận. Nếu bà không đủ đẹp thì cha bọn họ đã chẳng giữ bà bên cạnh một thời gian, lại càng sẽ không sinh ra Tạ Tư Chỉ. Nhưng người đàn ông đó còn lạnh lùng và vô tình hơn hắn, đổi một người đàn bà còn nhanh hơn thay một bộ quần áo.
Khi người phụ nữ ấy dẫn theo đứa trẻ Tạ Tư Chỉ đến Tạ gia, vừa khéo là lúc cha hắn mới qua đời chưa lâu.
Khi đó gia tộc như một vũng nước sâu cuồn cuộn sóng ngầm. Đám chi thứ ngấp nghé muốn động thủ, tình hình cực kỳ bất ổn. Ai cũng muốn lật đổ Tạ Doanh Triều – người thừa kế mới mười tám tuổi – xuống khỏi vị trí đứng đầu.
Tạ Doanh Triều phải dốc hết sức lực mới ổn định được tình hình.
Mỗi người khi chịu áp lực đều có cách giải tỏa khác nhau. Có kẻ chọn vận động, có kẻ tìm đến rượu chè, còn hắn thì là t*nh d*c.
Những lúc áp lực đến cực hạn và cần giải tỏa, ở trên giường hắn chẳng bao giờ biết dịu dàng.
Thế nhưng, chỉ cần vào lúc thế này mà sơ suất gây ra án mạng, thì đám chi thứ của Tạ gia vốn như hổ đang rình mồi sẽ lập tức nhân cơ hội ấy mà làm ầm lên, thậm chí nuốt chửng hắn.
Người phụ nữ đó là kẻ chủ động đưa ra giao dịch.
Bà đã cắt đứt quan hệ với gia đình, cho dù chết cũng chẳng ai đi tìm, càng không có ai vì bà mà lên tiếng.
Bà đem sinh mạng của mình hoàn toàn giao phó vào trong tay hắn. Chỉ cần Tạ Doanh Triều chịu tìm bác sĩ cứu đứa trẻ đang sốt cao và thừa nhận nó là người của Tạ gia, để nó không còn phải trôi dạt ở bên ngoài.
Bà có một vẻ đẹp mong manh yếu đuối đúng kiểu Tạ Doanh Triều thích. Nếu bà đã chủ động, hắn đương nhiên không từ chối.
Nhưng khi ấy bà đã bị cuộc sống mài mòn, thứ duy nhất có thể cho hắn chỉ là sự nhu thuận và yếu đuối. Điều này định sẵn bà sẽ chẳng bao giờ trở thành kiểu phụ nữ mà hắn yêu thích.
Những đêm tâm trí rối loạn bởi tranh đấu quyền lực gia tộc, hắn đã trút biết bao cảm xúc tiêu cực trên chiếc giường êm ái trong phòng ngủ.
Sau khi người phụ nữ ấy tự sát, thi thể bà cũng bị người hầu chôn trong vườn hồng.
Những chuyện này, hắn vốn nghĩ là bí mật.
Nhưng giờ xem ra, Tạ Tư Chỉ không phải hoàn toàn không hay biết.
Thiếu niên vẫn giữ giọng bình thản: "Mẹ thường nướng bánh tart trứng cho tôi. Vì đó là món duy nhất bà biết làm. Nhưng giờ, tôi đã quên mất nó có vị gì rồi."
"Anh cả, anh còn nhớ gương mặt của bà ấy không?"
Một câu hỏi khiến bóng tối trong mắt Tạ Doanh Triều càng thêm u ám.
"Tôi không nhớ đâu."
Ngón tay Tạ Tư Chỉ còn dính chút xăng. Vừa rồi trận hỏa hoạn đã khiến tay hắn bị bỏng rộp, một lớp da chỗ mu bàn tay bong tróc, làn da tái nhợt tỏa ra mùi khét.
Thiếu niên nhìn chằm chằm vết thương, giọng lạnh lùng mà trống rỗng: "Trí nhớ của tôi cũng đã nhòe đi rồi. Thậm chí tôi chẳng có nổi một tấm ảnh của bà để giữ lại."
Tạ Doanh Triều khẽ siết giọng: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
"Tôi chỉ nhớ bà thôi. Nhớ tâm trạng u ám trước khi bà chết, nhớ hương vị thơm lừng của bánh tart trứng mà giờ tôi chẳng thể nào nếm lại. Nhớ cơ thể bà luôn đầy vết thương, vết bầm tím. Tại sao anh không thể dịu dàng với người phụ nữ của mình một chút?"
Tạ Doanh Triều khẽ nhíu mày.
Tạ Tư Chỉ dường như không để ý đến vẻ mặt ngày càng u ám của hắn, chỉ cười nói: "Nếu khi đó anh chịu đối xử với bà dịu dàng một chút, thì tôi đã không trở thành đứa trẻ không có mẹ, mà bà cũng không cần phải nằm mãi dưới lớp đất lạnh lẽo này. Dưới đất rất lạnh, chắc bà ấy cũng lạnh lắm."
"Vậy ra, ngọn lửa đêm nay mà cậu đốt ... " Tạ Doanh Triều tiến lại gần.
Hắn cao hơn Tạ Tư Chỉ nửa cái đầu, khi hắn cúi đầu ánh mắt đè xuống mang theo sức ép nặng nề: " ...là để sưởi ấm cho bà ấy sao?"
Tạ Doanh Triều cảm thấy chuyện này thật nực cười.
Tạ Tư Chỉ không trả lời, không giải thích, cũng không cầu xin sự tha thứ của người đàn ông.
Hắn không nhắc đến Hứa Diên, tất cả đều gói gọn trong cái cớ là vì mình và người mẹ đã khuất.
Vừa mới từ sân tập trở về, trên trán Tạ Tư Chỉ vẫn còn buộc đai thấm mồ hôi. Hắn tiện tay tháo ra làm mớ tóc rối xõa xuống trán.
Bên ngoài, ngọn lửa vẫn đang cháy dữ dội.
Khóe môi hắn khẽ nhếch cười, ngay trước mặt Tạ Doanh Triều cởi bỏ áo ngoài: "Có lẽ vậy."
Rõ ràng đang ở độ tuổi mà làn da phải mịn màng nhất, thế nhưng trên người hắn lại chi chít vết thương.
Có vết dao chém, có vết roi quất, có cả những vết cắt do mảnh sứ vỡ từ bình hoa gây ra. Và bây giờ lại sắp có thêm thương tích mới.
Tạ Tư Chỉ xoay người, vừa ngoảnh đầu lại liền trông thấy Hứa Diên đang đứng ở cửa.
Cô khoác chiếc áo vest của Tạ Doanh Triều. Mái tóc dài tuy đã được chải sơ qua nhưng vẫn nhìn ra dấu vết từng bị vò rối, giật kéo bởi người đàn ông.
Làn da cô mỏng manh, trên trán, da đầu trắng mịn lộ ra chút ửng đỏ, cổ để lại vết hằn rõ rệt do bị bàn tay siết chặt. Trên vai và xương quai xanh in đầy dấu răng lộn xộn, rỉ ra từng giọt máu đỏ.
Có lẽ vì bị ép dừng lại giữa chừng nên so với những người phụ nữ từng bước xuống giường Tạ Doanh Triều trước đây, vết thương trên người cô chưa đến mức kinh hãi.
Nhưng Tạ Tư Chỉ chỉ liếc qua một cái đã lập tức cụp mắt xuống.
Như thể vừa chứng kiến một tội ác không thể nhìn thẳng, đôi mắt hắn như bị bỏng rát.
Hắn từng bước từng bước đi ra ngoài cửa.
Khói dày đặc, sặc sụa, bọn người hầu đã đứng đó, tay cầm roi sẵn sàng.
Hắn đi rất chậm, giống như nàng tiên cá trong câu chuyện đang bước đi trên lưỡi dao vô hình. Lưỡi dao cứa nát bàn chân, cơn đau lan dần khắp cơ thể khiến hắn nghẹt thở. Mỗi bước hắn tiến gần về phía cô gái cảm giác đau đớn ấy lại càng dữ dội.
Ngay khoảnh khắc lướt qua nhau, Hứa Diên khẽ gọi hắn: "Tạ Tư Chỉ."
Bước chân hắn khựng lại, ánh mắt rủ xuống rất thấp. Hắn như một đứa trẻ vừa phạm tội không dám đối diện với lỗi lầm của chính mình.
Im lặng vài giây, hắn mới ngẩng đầu lên.
Khóe môi khẽ cong, hướng về phía cô nở một nụ cười cay đắng: "Dù hơi tệ nhưng hy vọng đêm nay vẫn chưa đến mức khiến em cảm thấy đau khổ cùng cực."
"Hứa Diên." Hắn nhìn chằm chằm vào chuỗi hạt trầm hương mà cô tặng trên cổ tay, giọng khàn khàn: "Chúc mừng sinh nhật."