Ngọn lửa trong trang viên cuối cùng cũng bị dập tắt, chỉ còn lại một bãi tro tàn cháy khét khổng lổ.
Sau đêm đó, Hứa Diên không còn gặp lại Tạ Tư Chỉ nữa. Hắn như thể đã biến mất khỏi thế gian này.
Đám người hầu chẳng biết hắn đi đâu, cô lại càng không ngu ngốc đến mức hỏi Tạ Doanh Triều nên đành tìm đến Tạ Đạc.
Ở Học viện Flaxman, những gốc anh đào đông đang nở rộ. Nó vẫn dịu dàng và xinh đẹp như ngày tựu trường, biến con đường nhỏ trong rừng thành một dải hồng phấn, là nơi thích hợp để hẹn hò yêu đương.
Tạ Đạc đang tán tỉnh một cô gái xinh đẹp thì bất ngờ bị Hứa Diên làm gián đoạn. Hắn hôn nhẹ lên mu bàn tay cô gái nói: "Xin lỗi, anh bận chút việc."
Tiễn cô gái rời đi, hắn nhìn Hứa Diên bất đắc dĩ: "Cho dù em biết thì có thể làm gì chứ?"
Hứa Diên vốn chẳng làm được gì, cô chỉ muốn biết mà thôi.
Tạ Đạc thản nhiên đáp: "Cậu ta sang nước N rồi."
Hứa Diên sửng sốt: "Nhưng mấy năm nay nước N loạn lạc không ngừng, hắn tới đó làm gì?"
"Em nghĩ Tạ Doanh Triều sẽ thả cậu ta đi nghỉ dưỡng chắc?" Tạ Đạc nhếch môi: "Đặc biệt là sau khi Tạ Tư Chỉ đích thân thừa nhận rằng mình đã biết nguyên nhân cái chết của mẹ. Em thử nghĩ xem, Tạ Doanh Triều liệu có muốn giữ một đứa em trai căm hận mình bên cạnh không?"
Hứa Diên chưa hiểu rõ. Tranh đấu trong gia tộc tài phiệt vẫn quá phức tạp với cô.
Tạ Đạc kiên nhẫn giải thích: "Em có biết mẹ của Tạ Tư Chỉ chết thế nào không?"
Hứa Diên: "Tôi có nghe loáng thoáng."
Tạ Tư Chỉ từng nói, bà chết trên giường của Tạ Doanh Triều.
"Nếu chỉ vì Tạ Doanh Triều, có lẽ bà ấy đã không tự sát bởi đó vốn là cuộc giao dịch do chính bà tự nguyện đưa ra."
"Nhưng thân phận của bà trong trang viên vốn dĩ đã khó xử, mà bà lại còn là một mỹ nhân hiếm có. Năm đó, bà chỉ mới hai mươi bảy tuổi. Với một người phụ nữ yếu đuối tay trắng chẳng có gì, thì lũ cầm thú coi thường pháp luật của Tạ gia, chúng sẽ làm ra chuyện gì?"
"Mười tám tuổi chưa chồng đã mang thai, bị cha của Tạ Doanh Triều vứt bỏ, bị chính người thân đuổi khỏi nhà, một mình nuôi con trong gian khó, rồi lại phải trải qua tất cả những chuyện trong trang viên."
"Cảm xúc bị dồn nén suốt bao năm, một khi bùng nổ thì vô cùng đáng sợ. Khi con người hoàn toàn bị cảm xúc nuốt chửng, lý trí cũng sẽ biến mất. Đêm ấy, Tạ Doanh Triều không có mặt ở trang viên, chẳng ai biết trước khi chết bà đã nghĩ gì. Đến khi người ta phát hiện, bà đã tự sát trên giường của hắn. Đám người hầu vốn đã quen xử lý những chuyện như vậy, liền thản nhiên chôn bà ngay dưới vườn hoa hồng."
Hứa Diên im lặng lắng nghe.
"Không ai nói cho Tạ Tư Chỉ sự thật. Cậu ta từng nghĩ mẹ mình chết vì bệnh cho đến khi có người hầu lỡ miệng."
"Tạ Doanh Triều sẽ không cảm thấy áy náy vì chuyện này. Cho nên, khi phát hiện em trai biết chuyện năm xưa, hắn liền tống cậu ta sang nước N."
"Tạ gia kinh doanh vũ khí ở nước ngoài. Mà loại kinh doanh này chỉ phất lên ở những vùng đất loạn lạc. Trên danh nghĩa thì nói là để rèn luyện, cho cậu ta mở rộng thị trường của Tạ gia ở nước N. Nhưng nếu không may cậu ta lỡ chết vì một viên đạn lạc, cũng coi như số phận xui xẻo. Chẳng ai có thể buộc tội người nắm quyền Tạ gia g**t ch*t chính em ruột của mình."
"Một gia tộc như vậy, thì tình thân còn có chỗ đứng sao?" Tạ Đạc quay sang nhìn cô: "Làm em sợ rồi à?"
Hứa Diên lắc đầu: "Tạ Tư Chỉ sẽ gặp nguy hiểm sao?"
"Tôi cũng không rõ." Tạ Đạc nói: "Nhưng đừng coi thường cậu ta. Làm việc gì cậu ta cũng tính trước chín mươi chín bước. Cho dù không bị Tạ Doanh Triều đày tới cái xó xỉnh heo hút ấy, thì chưa chắc cậu ta sẽ không tự mình đi một chuyến."
Hắn cười nhạt với cô: "Tiếng Swahili là ngôn ngữ chính thức của nước N đấy."
Hứa Diên im lặng một thoáng, rồi khẽ hỏi: "Đêm đó ... thật sự là vì hắn nhớ đến mẹ mình sao?"
Tạ Tư Chỉ không phải người bốc đồng.
Cái chết của mẹ, hắn đã nhẫn nhịn suốt bao năm. Sao có thể đột nhiên mất khống chế đốt cháy cả vườn hồng?
Tạ Đạc chỉ cong môi: "Cái này à ... Đợi cậu ta quay về, em tự hỏi đi."
...
Ngọn lửa đêm đó bùng lên quá vội vã, khói cuồn cuộn, nhiều điều còn chưa kịp nói ra.
Hứa Diên vẫn luôn chờ Tạ Tư Chỉ trở về.
Từ mùa thu đợi đến mùa hè, chớp mắt một cái Thương Thành lại bước vào thu.
Một năm dài dằng dặc trôi qua. Đôi khi Hứa Diên cảm thấy mơ hồ, như thể tất cả những gì cô đang trải qua chỉ là một giấc mơ.
Tạ Doanh Triều hết mực nuông chiều cô. Ở Học viện Flaxman, địa vị của cô còn cao hơn cả những tiểu thư của các tập đoàn tài phiệt hàng đầu.
Từ sau lần đi dã ngoại năm ngoái, khi một cô gái lén nhục mạ cô sau lưng bị vệ sĩ của Tạ gia thẳng tay tát giữa đám đông, thì trong học viện không còn ai dám bàn tán điều tiếng về cô nữa.
Tạ Doanh Triều thường đưa cô đi dự tiệc, tham gia các sự kiện, mỗi lần đều giới thiệu cô với bên ngoài bằng danh nghĩa vị hôn thê.
Trong mắt người ngoài, Hứa Diên chính là vị hôn thê của Tạ Doanh Triều, là nữ chủ nhân tương lai của Tạ gia.
Nhưng bản thân Hứa Diên, cảm xúc của cô đối với Tạ Doanh Triều lại có phần mâu thuẫn.
Một mặt, cô thừa nhận sự quan tâm và cưng chiều hắn dành cho mình. Mặt khác, cô vô cùng kháng cự phải đối diện với hắn mỗi khi đêm về.
Tạ Doanh Triều thích cô, điều đó không cần nghi ngờ. Nhưng thích đến mức nào, không ai đo được.
Nếu không có chút yêu thích đó, e rằng cô đã sớm chung số phận với những người phụ nữ khác, chết đi dưới sự tàn bạo mất kiểm soát của hắn rồi bị chôn lấp trong vườn hồng.
Mỗi sáng thức dậy trên giường của Tạ Doanh Triều, cô lại run rẩy nhớ lại những gì xảy ra đêm qua.
Sự yêu thích của Tạ Doanh Triều dành cho cô không thể chiến thắng được bản năng h*m m**n của chính mình. Và hắn sẽ không hoàn toàn thay đổi bản thân chỉ vì thích cô.
Thế nhưng so với nỗi đau cô đã nếm trải trong phòng sách kính trong đêm hỏa hoạn ấy, Hứa Diên có thể cảm nhận rõ ràng hắn đã cố gắng kiềm chế rất nhiều.
Không biết có phải vì câu nói của Tạ Tư Chỉ đã tác động đến hắn hay không.
Rằng Tạ Doanh Triều sợ cô sẽ chết đi giống như mẹ của Tạ Tư Chỉ năm nào nên hắn mới thu liễm bản thân lại.
Những ngày tháng vẫn phủ một màu xám xịt, nhưng cũng không đến mức quá khó vượt qua.
Hứa Diên ngồi dưới gốc hoa trong học viện, vô thức chạm vào vết cắn trên xương quai xanh.
Dấu răng hằn sâu vào da thịt, ba ngày rồi vẫn chưa phai. Dù thế nào đi nữa, thói quen xấu cắn người trên giường của Tạ Doanh Triều vẫn chẳng hề thay đổi. Điều này khiến cô đau đầu bởi lúc nào cũng phải tìm cách che đi những dấu vết trên cơ thể.
"Hi!"
Tạ Tĩnh Thu từ phía sau vỗ nhẹ lên vai cô. Hứa Diên giật mình hoàn hồn kéo cổ áo lên.
Cô đoán không sai, trong số mấy người thừa kế của Tạ gia thì Tạ Tĩnh Thu đứng về phía Tạ Doanh Triều.
Tạ Doanh Triều đối xử với Hứa Diên rất tốt nên Tạ Tĩnh Thu cũng thật lòng công nhận cô, thỉnh thoảng còn rủ cô đi chơi.
Cô nàng hồn nhiên, thoải mái ngồi xuống cạnh Hứa Diên: "Tuần sau là lễ hội Halloween, cô định hóa trang thành gì chưa?"
Học viện Flaxman vốn do một gia tộc quý tộc phương Tây sáng lập, nên các lễ hội phương Tây ở đây đều được tổ chức rất long trọng, Halloween cũng không ngoại lệ.
Lễ hội Halloween hàng năm là ngày náo nhiệt nhất trong học viện, sánh ngang với vũ hội thành lập trường.
Vào ngày này, thầy trò sẽ cùng nhau trang hoàng học viện thành một nơi ma quái rùng rợn, rồi hóa thân thành đủ loại yêu ma quỷ quái, tham gia vào trò chơi truy tìm kho báu và dạ tiệc kinh dị, mở ra một đêm cuồng hoan thỏa sức.
Năm ngoái, Hứa Diên không tham gia.
Lúc đó, Tạ Tư Chỉ vừa mới sang nước N, còn Tạ Doanh Triều vẫn còn đầy cảm giác mới lạ với cô.
Tinh lực của hắn như chẳng bao giờ cạn, đến bốn giờ sáng cô mới được phép chợp mắt, chiều tối về hắn lại khóa cửa phòng.
Ban đêm, cô thật sự không thể nào gượng dậy nổi, đành xin nghỉ nên không đến học viện.
Nhưng nhìn ảnh Doãn Lệ gửi tới, quả thật náo nhiệt và thú vị vô cùng.
Hứa Diên nói: "Tôi vẫn chưa nghĩ ra, còn cô thì sao?"
Tạ Tĩnh Thu: "Harley Quinn, nhưng tôi muốn trang điểm đậm một chút. Mà thế thì phải dùng sơn dầu vẽ lên mặt. Hình như cô đang học vẽ tranh sơn dầu đúng không?"
Hứa Diên hiểu ngay: "Được thôi, tôi sẽ vẽ giúp cô."
"Cảm ơn nhé." Tạ Tĩnh Thu bỗng đổi đề tài: "À, dạo này cô có gặp Tạ Đạc không?"
"Có, hôm qua gặp ở nhà ăn."
"Hắn đang làm gì thế?"
"Hình như là đi hẹn hò."
"Có phải con gái giám đốc Ngân hàng Thương Thành không?"
Hứa Diên nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không, nhưng là một cô gái rất xinh đẹp."
Tạ Tĩnh Thu lập tức bày ra vẻ mặt "tôi biết ngay mà": "Lại đổi người rồi à?"
Từ "lại" dùng đến thật chuẩn xác.
Hứa Diên mỉm cười: "Vốn dĩ hắn vẫn thế mà."
"May là hồi đó tôi không đồng ý đi hẹn hò với hắn. Đàn ông coi tình cảm như trò đùa, rác rưởi."
"Ý cô là Tạ Đạc từng muốn hẹn hò với cô sao?"
"Ừ. Không hiểu lúc đó hắn lên cơn gì nữa." Tạ Tĩnh Thu gãi gãi đầu, lơ đãng nói tiếp: "Nhưng khả năng tôi hẹn hò với hắn là bằng không. Ván cược này chắc chắn hắn sẽ thua. Đến lúc đó, nhất định tôi phải bắt hắn đưa cho tôi chiếc xe cổ bản giới hạn trong gara của hắn."
"Cá cược?"
Tạ Tĩnh Thu thuận miệng đáp: "Thì cược xem Tạ Tư Chỉ có thể tốt nghiệp trong vòng hai năm không. Nếu tên này làm được, tôi sẽ đi hẹn hò với Tạ Đạc. Nhưng cô tính thử đi, Tạ Tư Chỉ đã sang nước N một năm rồi. Cho dù bây giờ lập tức trở về, hắn cũng chỉ còn một năm học. Làm sao mà qua nổi kỳ thi tốt nghiệp chứ?"
Tạ Tĩnh Thu trò chuyện một lát rồi rời đi nhưng lời cô ấy nói Hứa Diên cứ ngẫm nghĩ mãi.
Tạ Đạc muốn hẹn hò với Tạ Tĩnh Thu, mà điều kiện cược lại là việc Tạ Tư Chỉ có thể tốt nghiệp được hay không.
Xét thế nào đi nữa, gu của Tạ Đạc trước nay đều là những mỹ nhân tóc dài, dáng người gợi cảm. Còn Tạ Tĩnh Thu thì dường như chẳng hợp với thẩm mỹ của hắn lắm.
Chẳng lẽ gã công tử đào hoa kia đã chơi bời chán chê nên muốn đổi khẩu vị?
Hứa Diên cảm thấy không giống lắm.
...
Tối đó, Hứa Diên cứ mãi nghĩ về buổi dạ tiệc Halloween, đến mức Tạ Doanh Triều cũng nhận ra cô đang lơ đãng.
Cằm cô bị hắn cắn mạnh một cái.
Tạ Doanh Triều luôn dùng cách cắn để trút sự bất mãn, Hứa Diên đau đến hoàn hồn, suy nghĩ bị kéo trở lại thực tại.
Cô áp bàn tay lên môi hắn, giọng mềm nhẹ như đang làm nũng: "Đừng cắn em nữa."
Cô rất biết cách nắm bắt điểm yếu trong d*c v*ng của Tạ Doanh Triều. Luôn khéo léo tìm ra ranh giới vừa không khiến hắn bực bội, lại vừa khơi dậy được hứng thú của hắn.
Suốt một năm nay, Tạ Doanh Triều chẳng những không hề cảm thấy chán ngán mà ngược lại ngày càng đối xử với cô tốt hơn.
Ngay cả trên giường, hắn cũng không còn thô bạo như trước. Đôi khi thấy cô đau không chịu nổi, hắn sẽ dừng lại, dịu dàng hôn khẽ để dỗ dành.
Nhưng tất cả đều dựa trên một tiền đề, Hứa Diên chính là viên pha lê mà hắn yêu thích.
Nếu cô chỉ là một mảnh thủy tinh tầm thường, thì cho dù có nắm bắt tâm lý chuẩn xác đến đâu cũng chẳng có ích gì.
Đôi mắt sâu thẳm của Tạ Doanh Triều từng tấc một lướt qua gương mặt tinh xảo của cô, đầu lưỡi lướt nhẹ qua lòng bàn tay.
Vành tai Hứa Diên dần đỏ bừng lên.
Ánh mắt hắn ngày càng trở nên u tối, rồi cúi người đè xuống.
...
Hứa Diên tắm rửa xong bước ra khỏi phòng.
Tạ Doanh Triều đang tựa vào sofa xem tin tức buổi tối, quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Cô mặc chiếc áo ngủ bằng lụa của hắn, áo đen rộng thùng thình trên người cô chỉ vừa đủ che đến đùi.
Đôi chân trắng ngần, thon thẳng, làn da mỏng manh sau những va chạm vừa rồi vẫn ửng đỏ, dễ dàng khơi gợi những liên tưởng mê loạn.
Tạ Doanh Triều bỗng dưng chẳng còn hứng thú xem tin tức nữa.
Hắn ra hiệu bảo Hứa Diên ngồi lên đùi mình.
Hứa Diên không nhúc nhích.
Hắn mỉm cười, khẽ nhướng mày: "Không qua sao?"
Lúc này Hứa Diên mới chậm rãi bước lại gần.
Hắn thích cái cảm giác này. Từng chút từng chút phá vỡ bức tường xấu hổ của cô gái, biến một con búp bê trắng ngần xinh đẹp thành rối ren tả tơi, đem lại một thứ kh*** c*m mạnh mẽ trong tâm lý.
Tạ Doanh Triều ôm lấy cô, khẽ ngửi mùi hương vương lại giữa những lọn tóc ướt của cô: "Dạ hội Halloween, em định hóa trang thành gì?"
Đôi mắt Hứa Diên lập tức sáng lên: "Em có thể tham gia sao?"
"Đương nhiên rồi." Tạ Doanh Triều cong môi cười: "Chẳng lẽ trong lòng em, anh là người độc đoán vậy à?"
Hứa Diên lắc đầu: "Em cũng chưa biết nên hóa trang thành gì. Hay là hoá trang thành phù thủy?"
"Quá bình thường. Ở Flaxman, mỗi năm đều có mấy chục phù thủy lượn quanh sân trường."
"Vậy...ma quỷ thì sao?"
"Em định dùng lớp trang điểm che đi gương mặt xinh đẹp này à?"
"Bộ xương?"
"Xấu quá."
"Vậy thì...tinh linh, được chứ?"
Ánh mắt Tạ Doanh Triều từ gò má cô trượt xuống vùng da trắng muốt chỗ cổ áo.
Chiếc áo ngủ khoác hờ, chỉ cần liếc khẽ là có thể thấy được một khoảng phong cảnh mê người.
"Tinh linh..." Hắn khẽ nói, giọng mang theo chút ý vị: "Hình như hơi gợi cảm quá."
Hứa Diên khổ não, ý tưởng của cô lần lượt bị bác bỏ hết.
Nếu cứ tiếp tục thế này, e là cô chỉ còn cách hóa trang thành một quả bí ngô.
"Vậy anh muốn em... ưm..."
Lời còn chưa dứt, môi Tạ Doanh Triều đã áp xuống, thân thể vừa mới yên của cô lại nóng bừng lên.
Người đàn ông ép cô xuống sofa, trao cho cô nụ hôn quấn quýt, nơi đầu lưỡi còn vương vị ngọt của rượu.
Hô hấp của Hứa Diên hoàn toàn bị hắn khống chế, giống như vừa trải qua một trận cuồng phong dữ dội.
Nụ hôn của hắn mang theo sự xâm lược không thể thoát ra. Vừa rời môi hắn Hứa Diên liền như cá rời nước tham lam hít thở từng hơi lớn.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, quản gia Đinh cùng người hầu mang đồ bước vào.
Trước mặt người ngoài, Hứa Diên không thể nào tự nhiên mà làm chuyện như vậy, cô cố đẩy: "Tạ Doanh Triều, anh buông em ra trước đã."
Tạ Doanh Triều không tiếp tục nữa, hắn biết cô gái rất hay ngại, cũng chẳng muốn ở trước mặt người đàn ông khác mà diễn trò.
Người hầu trong trang viên được huấn luyện rất bài bản. Từ lúc bước vào phòng ngủ họ đã cúi đầu, ánh mắt ngay ngắn, những thứ không nên nhìn thì tuyệt đối không liếc thêm dù chỉ một cái.
Quản gia Đinh đặt hai bộ quần áo lên bàn trà pha lê trước sofa.
Tạ Doanh Triều nói: "Đây là bộ đồ anh nhờ nhà thiết kế làm riêng cho em."
Hắn chuẩn bị cho Hứa Diên một chiếc váy voan ôm sát màu đen, kết hợp với găng tay, mũ lễ phục và thêm cả một chiếc đuôi cùng màu.
Nhà thiết kế đã khéo léo lồng ghép vài ý tưởng sáng tạo, chỉ thoáng nhìn thôi cũng dễ dàng nhận ra những nét đặc trưng của mèo đen.
Ánh mắt Tạ Doanh Triều rơi trên chiếc đuôi ấy: "Người hóa thành mèo đen, so với phù thủy hay tinh linh thì lại càng hợp với em hơn."
Hứa Diên nhìn sang một bộ áo choàng thần chết khác: "Còn cái này là cho ai?"
Khóe môi Tạ Doanh Triều khẽ cong, mỉm cười: "Viện trưởng Ferdinand đã gửi cho anh một tấm thiệp mời. Nếu có thời gian, tối mai anh cũng tham gia lễ hội Halloween."
...
Đêm dạ hội hôm ấy, học viện tạm dừng tất cả các buổi dạy học.
Sinh viên lắp đặt những đạo cụ ma quái sống động dọc các con đường trong học viện, trong lớp học và cả khu văn phòng khiến cho bầu không khí náo nhiệt của buổi tối càng thêm phần rùng rợn.
Tối nay, toàn bộ đèn đường sẽ tắt, thay vào đó là từng chiếc đèn bí ngô được thắp sáng.
Trước giờ khai tiệc, chẳng ai có thể thong thả nghỉ ngơi.
Khắp nơi đều là những bóng dáng bận rộn, Hứa Diên cũng bị Doãn Lệ kéo đi giúp đỡ hội sinh viên.
Nhưng Doãn Lệ cũng chẳng nói muốn làm gì, chỉ đưa cô đến một căn phòng rồi rời đi.
Hứa Diên ngoan ngoãn ở lại phòng chờ cô ấy quay lại, thế nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy, cuối cùng lại chờ được một người khác.
Bùi Tễ Ngôn đứng ở cửa: "Muốn có khoảng thời gian riêng với em trong học viện thật chẳng dễ dàng."
Bất kể là gia thế hay năng lực bản thân, hắn đều rất nổi trội, là ứng cử viên mặc định cho chức hội trưởng hội sinh viên nhiệm kỳ tới.
Nhân lúc mọi người đều bận rộn trang trí trong khuôn viên trường, hắn dễ dàng dùng chút đặc quyền nhỏ để dọn trống nơi này, rồi mời Hứa Diên đến.
"Đúng vậy." Hứa Diên mỉm cười.
Trong suốt một năm qua, Bùi Tễ Ngôn chưa từng từ bỏ ý định muốn đưa cô rời đi. Nhưng dưới cái bóng của Tạ gia, ý định ấy gần như không thể thực hiện.
Chỉ cần Hứa Diên bước chân ra ngoài, chắc chắn sẽ có tài xế và vệ sĩ đi theo, hầu như không bao giờ có cơ hội đi một mình.
Ngay cả trong học viện, bọn họ cũng khó mà biết được ai có thể là tai mắt của Tạ Doanh Triều.
Có lẽ Tạ Doanh Triều vốn chẳng cần phải sắp xếp tai mắt, bởi số người muốn lấy lòng hắn quá nhiều. Chỉ cần Hứa Diên có một chút động tĩnh, ắt sẽ có kẻ nhanh chân đi mách lẻo.
"Em vẫn ổn chứ?" Bùi Tễ Ngôn bước vào phòng, tiện tay khép cửa lại.
Sự ồn ào náo nhiệt bị ngăn cách ở bên ngoài, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại hai người.
Trong mắt hắn, nỗi cô đơn hiện rõ mồn một. Thật khó tưởng tượng, một thiên chi kiêu tử của Học viện Flaxman, người chỉ mới nhập học một năm đã vượt qua ba kỳ thi lại có thể để lộ vẻ nhẫn nhịn như thế này.
Hứa Diên nói: "Tôi ổn mà."
"Em đang nói dối." Bùi Tễ Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời.
Hứa Diên im lặng.
Bùi Tễ Ngôn là một người rất dịu dàng, cho dù ở trong không gian riêng tư thế này, cho dù trước mặt là cô gái mà hắn yêu thích nhất, hắn vẫn không hề có bất kỳ hành động vượt giới hạn nào.
Hắn im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng cất giọng: "Thế lực của Tạ gia trải khắp toàn bộ nước H, em đi đến đâu cũng sẽ bị tìm ra. Nhưng ở nước ngoài thì khác, cho dù Tạ Doanh Triều có lợi hại đến đâu cũng không thể tiến hành một cuộc truy lùng trên phạm vi toàn thế giới để tìm một người."
Hứa Diên đáp: "Hắn sẽ không để tôi ra nước ngoài đâu."
"Hắn sẽ làm vậy." Bùi Tễ Ngôn nhìn cô: "Anh cũng chỉ mới biết gần đây thôi, gia tộc Flaxman có tổng cộng bảy phân viện trên toàn cầu. Cứ năm năm một lần, họ sẽ tổ chức một cuộc tuyển chọn Miss Flaxman. Trước tiên, mỗi phân viện sẽ cử ra một cô gái xuất sắc nhất, sau đó bảy người ấy sẽ đến nước K tham gia vòng tuyển chọn cuối cùng. Người chiến thắng sẽ được trao danh hiệu Miss Flaxman."
Hứa Diên hỏi: "Có phải giống như Miss World không?"
"Ở một mức độ nào đó, còn rực rỡ hơn cả hào quang của Miss World." Bùi Tễ Ngôn kiên nhẫn giải thích cho cô: "Những người có thể theo học tại Flaxman đều có xuất thân không tầm thường. Ở các phân viện nước ngoài, thậm chí còn có cả công chúa và tiểu thư quý tộc của các vương quốc. Nếu có thể nổi bật giữa một nhóm người như thế và giành được danh hiệu Miss Flaxman, điều đó chứng minh rằng em xuất sắc hơn tất cả bọn họ."
"Vì sao phải dùng cách này để chứng minh bản thân? Như vậy thì Tạ Doanh Triều sẽ chịu để tôi ra nước ngoài sao?" Hứa Diên vẫn chưa hiểu hết ý của hắn.
Đôi mắt ngơ ngác của Hứa Diên trông ngoan ngoãn đến lạ, trong trẻo và vô hại.
Bùi Tễ Ngôn không kìm được bật cười: "Em thật sự chẳng hiểu gì về đàn ông cả."
"Không có người đàn ông nào lại không muốn người phụ nữ của mình tỏa sáng. Một người phụ nữ xuất sắc trở thành vật phụ thuộc của họ, chẳng khác nào gián tiếp khẳng định sức hút của chính bản thân. Thế nên, nếu em có cơ hội đến nước K tham gia vòng tuyển chọn cuối cùng, Tạ Doanh Triều tuyệt đối sẽ không ngăn cản em. Chỉ cần em đặt chân đến nước K, anh sẽ có cách đưa em đi."
Hứa Diên ngước đôi mắt trong veo lên: "Anh cũng nghĩ như vậy sao?"
"Cái gì cơ?" Bùi Tễ Ngôn khựng lại.
"Vật phụ thuộc."
"Không." Bùi Tễ Ngôn vội nói: "Anh chưa bao giờ xem em là những thứ đó. Anh tôn trọng em, thích em là từ tận đáy lòng."
Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, có người đang bước về phía căn phòng họ đứng.
"Chỉ cần em đồng ý, những việc còn lại cứ để anh lo liệu." Bùi Tễ Ngôn khựng lại một chút.
Hắn khẽ nâng tay như muốn chạm vào lọn tóc bên tai Hứa Diên nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
Hắn mỉm cười: "Em hãy suy nghĩ đi, đây là cách duy nhất mà cho đến giờ anh có thể nghĩ ra."
......
Sau khi Bùi Tễ Ngôn rời đi, Hứa Diên ngồi trong căn phòng tối thêm một lúc.
Điện trong học viện đã bị cắt, ngoài cửa sổ chỉ còn ánh sáng hắt vào từ những chiếc đèn bí ngô.
Đêm Halloween buông xuống.
Hứa Diên thay bộ váy voan đen mà Tạ Doanh Triều chuẩn bị riêng cho cô.
Chiếc váy được may đo vừa vặn cho cô, phía trước ngắn, phía sau dài, phần tà váy voan thả xuống tận gót chân. Chỗ thắt lưng buộc thêm một chiếc đuôi mèo dài. Còn phía trước, váy ngắn chỉ vừa đủ che được nửa đùi, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn.
Đây vốn là một bộ váy gợi cảm, nhưng Hứa Diên lại dựa vào khí chất riêng của mình mà khoác lên nó đồng thời hai sắc thái: vừa gợi cảm lại vừa thuần khiết.
Khi Hứa Diên đến quảng trường nơi sinh viên tập hợp, Doãn Lệ đã chờ sẵn ở đó. Tối nay, cô ấy hóa trang thành Bloody Mary, trên mặt dùng sơn đỏ vẽ thành những vệt máu ghê rợn.
Cách đó không xa, Ôn Sở Nịch lặng lẽ đứng yên. Cô ta hóa thân thành Medusa, trên đầu đội một chiếc mũ giả đầy rắn, vừa nhìn đã biết là món đồ đắt tiền.
Trong lòng Hứa Diên, cảm xúc dành cho cô gái này có chút phức tạp.
Một mặt, vì cô mà hôn sự giữa Ôn Sở Nịch và Tạ gia mới không thành.
Mặt khác, Hứa Diên rất rõ, trong vụ tai nạn tại tiệc sinh nhật của Doãn Lệ năm ấy cũng có sự nhúng tay của Ôn gia, Ôn Sở Nịch từng muốn làm hại cô.
Ân oán coi như xóa bỏ, Hứa Diên không muốn tiếp xúc quá nhiều với cô ta. Thế nhưng Ôn Sở Nịch lại quay đầu nhìn cô một cái.
Cô ta lễ phép gật nhẹ với Hứa Diên, coi như chào hỏi.
Chưa kịp để Hứa Diên đáp lại, Doãn Lệ đã chắn trước mặt cô, hưng hăng trừng mắt nhìn Ôn Sở Nịch.
Ôn Sở Nịch lập tức quay đi, không nhìn sang nữa.
Viện trưởng hóa trang thành một Mr. Zombie đứng trên sân khấu giảng giải luật chơi của đêm Halloween.
Tối nay, tất cả sinh viên đều là người tham gia trò chơi.
Khi trò chơi bắt đầu, mỗi người sẽ được phát mười viên kẹo.
Sau đó, mọi người phải tỏa đi khắp các góc trong học viện để tìm kiếm những chiếc hộp kho báu.
Trong các hộp kho báu chứa những thứ khác nhau: có kẹo, có vàng và còn có bảy lọ thuốc có thể cứu vớt linh hồn.
Trên đường đi tìm kho báu, sẽ có những tiểu quỷ do giáo viên, nhân viên nhà trường và cả thành viên hội sinh viên đóng giả để chặn đường. Chỉ khi đưa cho họ một số lượng kẹo nhất định mới có thể đi tiếp. Nếu kẹo cạn sạch thì sẽ bị loại khỏi trò chơi.
Cuối cùng, số vàng mà sinh viên tìm được có thể quy đổi thành tiền và được phát dưới hình thức học bổng.
Nếu tìm thấy được cả bảy lọ thuốc, thì có thể biến "yêu ma quỷ quái" trong học viện trở lại thành người, đồng thời mở ra phần tiếp theo của dạ hội.
Những sinh viên tìm được thuốc sẽ nhận phần thưởng là điểm cộng trong kỳ thi tốt nghiệp.
Trong quá trình chơi, miễn là không gây thương tổn cho người tham gia, mọi đạo cụ đều có thể bị cướp đoạt.
Trò chơi này vừa thú vị lại vừa hấp dẫn cộng với phần thưởng lớn khiến tất cả sinh viên đều vô cùng phấn khích.
Viện trưởng mỉm cười: "Chúc mọi người có một đêm tuyệt vời và khó quên."
Tạ Đạc hóa trang thành công tước ma cà rồng, sánh vai cùng Tạ Tĩnh Thu đi về phía Hứa Diên: "Muốn đi cùng nhau không?"
Tạ Tĩnh Thu mặc bộ đồ Harley Quinn, trên mặt là lớp họa tiết do Hứa Diên vẽ bằng sơn dầu.
Cô liếc Tạ Đạc một cái, rồi quay sang giải thích với Hứa Diên: "Thật ra thì tôi cũng chẳng muốn đi chung với hắn đâu. Nhưng trò chơi này phải có nhiều người hợp tác thì mới dễ thắng. Đến giai đoạn cuối, việc tranh đoạt sẽ trở nên rất kịch liệt. Nhất là mấy lọ thuốc, đó là thứ ai cũng nhắm tới. Nếu vất vả tìm cả nửa ngày mà cuối cùng bị cướp mất thì quá lỗ rồi."
"Dù Tạ Đạc có hơi màu mè chút nhưng hắn cũng khá giỏi võ, ít ra còn có thể bảo vệ chúng ta." Vừa nói, Tạ Tĩnh Thu vừa vỗ mạnh lên ngực Tạ Đạc.
Tạ Đạc suýt chút nữa bị cô vỗ đến nôn máu: "Nhẹ tay thôi chứ! Với cái sức như đàn ông của em, căn bản chẳng cần tôi bảo vệ cũng vẫn ổn!"
"Tôi thấy đi cùng hắn mới càng nguy hiểm." Hứa Diên nói.
Tạ Đạc rất được lòng các nữ sinh của học viện, nay hắn hóa trang thành một công tước ma cà rồng lại càng trở nên nổi bật. Không thể đảm bảo rằng sau khi trò chơi bắt đầu, sẽ không có một đám người bám riết theo sau. So ra, Hứa Diên thấy giữ khoảng cách với hắn thì vẫn an toàn hơn.
"Doãn Lệ..." Cô định rủ Doãn Lệ cùng đi.
Nào ngờ Doãn Lệ đã vội vàng xua tay: "Tớ không đi chung với cậu đâu!"
Cô nhìn chằm chằm về phía mấy nam sinh tuấn tú ở đằng xa, ánh mắt vừa lấp lánh vừa mang chút mơ màng: "Trong đêm đáng sợ thế này, người ta cần những chàng trai mạnh mẽ bảo vệ cho mình chứ."
Hứa Diên khẽ thở dài đành phải một mình tham gia trò chơi.
"Chị dâu', có thể cho tôi biết em định đi đâu không?" Tạ Đạc mỉm cười dịu dàng hỏi.
Hứa Diên nhìn hắn, còn hắn thì nhún vai: "Tôi sẽ cố gắng tránh xa nơi mà em định tới."
Hứa Diên suy nghĩ một lát: "Chắc là đến lớp học vẽ trước vậy."
......
Lớp học vẽ sơn dầu nằm khá xa, vẫn chưa có nhiều người đến đây.
Hứa Diên đưa mấy viên kẹo cho tiểu quỷ canh cửa, rồi cầm chiếc đèn bí ngô mà học viện phát cho để soi sáng, bắt đầu tìm kiếm hộp châu báu trong căn phòng học vẽ rộng lớn.
Chẳng mấy chốc, cô lật được một chiếc hộp gỗ nhỏ dưới bục giảng.
Cô mở ra xem bên trong là một lọ thuốc màu đỏ.
Toàn bộ sinh viên trong học viện đều đang nỗ lực tìm kiếm những lọ thuốc này, vậy mà cô lại dễ dàng tìm thấy chỉ bằng một cái lật tay. Không biết nên nói cô may mắn hay không nữa.
Cô cất kỹ lọ thuốc, đang định sang chỗ khác tìm kiếm thì quay đầu lại bỗng thấy ở cửa phòng vẽ có một người đang đứng.
Nói chính xác hơn, đó là một người hóa trang thành Thần chết.
Hứa Diên đã từng thấy chiếc áo choàng trùm đầu màu xám ấy.
Bộ đồ này là Tạ Doanh Triều đặt may riêng, trong suốt trò chơi sẽ không có bộ thứ hai.
Tạ Doanh Triều cũng từng nói, nếu có thời gian hắn sẽ đến tham gia trò chơi.
Hứa Diên không nghĩ nhiều liền giơ lọ thuốc đỏ trong tay lên cho hắn xem: "Anh nhìn này, em tìm được một lọ rồi."
Theo luật chơi, lọ thuốc màu đỏ có thể cộng thêm năm điểm cho bất kỳ môn thi tốt nghiệp nào.
Tuy Hứa Diên không cần điểm cộng cũng có thể vượt qua kỳ kiểm tra nhưng cô vẫn cảm thấy vui vì sự may mắn của mình.
Thần chết do Tạ Doanh Triều hóa thân không nói một lời, chỉ từng bước, từng bước chậm rãi tiến về phía cô.
Hắn đứng ngay trước mặt Hứa Diên, chặn cô lại giữa mình và bục giảng, cúi đầu nhìn xuống.
Hứa Diên cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Chiếc áo choàng rộng thùng thình che đi mái tóc hắn, nửa trên khuôn mặt bị che bởi chiếc mặt nạ bạc, chỉ để lộ phần chóp mũi và đôi môi mỏng lạnh lẽo.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Hứa Diên mơ hồ cảm thấy đôi môi kia không giống với Tạ Doanh Triều lắm. Nó mỏng hơn cũng đỏ hơn.
Không cho cô có thêm thời gian suy nghĩ, Thần chết giữ chặt sau gáy cô, cúi xuống hôn.
Đôi môi hắn mềm mại nhưng lạnh lẽo, khẽ ma sát, hoàn toàn trái ngược với những nụ hôn ngang ngược của Tạ Doanh Triều. Bị người trước mặt khẽ khàng hôn lên, Hứa Diên có cảm giác như đang được cơn gió xuân dịu dàng thổi qua trong buổi chiều ấm áp.
Cô để mặc cho hắn hôn mình nhưng chẳng bao lâu đã bừng tỉnh.
Người này không phải Tạ Doanh Triều. Tạ Doanh Triều chưa từng hút thuốc, trong khi giữa môi răng của kẻ này lại vương chút vị đắng nhàn nhạt của thuốc lá.
Hứa Diên vùng vẫy nhưng sự dịu dàng kia bỗng chốc thay đổi.
Hắn dùng sức mạnh không cho cô phản kháng, giam chặt cô trong vòng tay, nụ hôn không những không dừng lại mà còn càng thêm sâu hơn.
Đầu lưỡi Hứa Diên bị hắn m*t đến đau nhói.
Nghĩ đến việc mình đang bị một kẻ xa lạ cưỡng hôn, cô khẽ nhíu mày rồi hung hăng cắn mạnh xuống môi hắn.
Trong bóng tối, cô nghe thấy hắn khẽ hít vào, bật ra một tiếng rên đau đớn.
Cô ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn dưới lớp mặt nạ đen thẳm, sáng rực.
"Anh là ai?"
Khóe môi đỏ tươi của hắn cong thành một nụ cười mang theo vài phần tà khí. Khi Hứa Diên vừa xoay người muốn bỏ chạy, hắn đã thuận tay kéo mạnh cô trở lại.
Tất cả sách vở, giáo cụ trên bục giảng đều rơi loảng xoảng xuống đất.
Hắn ấn chặt Hứa Diên xuống mặt bàn, một nụ hôn dữ dội và cuồng loạn lập tức ập đến.