Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 24

 
Trong đêm đen, chiếc đèn bí ngô tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt lấp lánh.

Trên trần của lớp học vẽ tranh sơn dầu là bức bích họa mô phỏng "Sự sáng tạo của Eva" của Michelangelo.

Trong bóng tối, màu sắc của sơn dầu khó mà nhìn rõ, chỉ loáng thoáng thấy được những đường nét mập mờ của thân hình tr*n tr**.

Ban đầu chỉ là nụ hôn, nhưng theo đà quấn quýt môi lưỡi càng lúc càng mãnh liệt, động tác của người kia dần dần trở nên mất kiểm soát.

Bàn tay lạnh lẽo của hắn đặt lên phần eo bên trong lớp váy mỏng của Hứa Diên, nhẹ nhàng v**t v* thăm dò.

Trong nụ hôn dài dằng dặc và cuồng nhiệt mang theo sự chiếm đoạt, toàn bộ sức lực của Hứa Diên dường như bị rút cạn. Lưng cô bị ép chặt lên mặt bàn lạnh lẽo, đến cả hơi thở cũng chẳng thể tự chủ.

Bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chậu hoa rơi xuống đất, ngay sau đó là tiếng bước chân vội vã chạy trốn.

Chắc là có ai đó vô tình bắt gặp cảnh tượng này, rồi vì xấu hổ hay vì lý do nào khác mà hoảng hốt bỏ chạy.

Người đang đè trên người cô cũng vì âm thanh ấy mà phân tâm, Hứa Diên liền nhân cơ hội đẩy hắn ra.

Trong căn phòng yên tĩnh, hắn khoác trên mình chiếc áo choàng thần chết, lưng tựa vào bức tường. Phần lớn khuôn mặt bị che giấu dưới mặt nạ và mũ trùm, chỉ để lộ một chiếc cằm tinh xảo. Môi dưới của hắn vừa bị Hứa Diên cắn rách, hắn đưa ngón tay chạm vào vết máu rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô.

Đôi mắt hắn sáng rực, ánh nhìn dọc theo gò má xuống đôi môi cô, rồi tiếp tục trượt xuống, dừng lại nơi bắp đùi dưới lớp váy mỏng. Chỗ đó vẫn còn hằn rõ vết đỏ do bàn tay hắn để lại.

Ánh mắt ấy không hề lướt qua hời hợt mà dính chặt lấy cô. Bị ánh nhìn đó găm chặt, Hứa Diên bỗng dưng cảm thấy một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Sau khi bị cưỡng hôn, phản ứng bình thường lẽ ra phải là giáng cho hắn một cái tát, nhưng Hứa Diên lại không làm vậy.

Ý thức tự bảo vệ của Hứa Diên rất mạnh, song cô cũng rõ trong từng hoàn cảnh khác nhau nên có cách ứng phó thế nào.

Ở nơi kín đáo và vắng người như thế này, nhân chứng duy nhất vừa rồi cũng đã bỏ chạy.

Giờ phút này, cô hoàn toàn đơn độc và bất lực. Nếu hắn thật sự muốn làm gì, cô chẳng có chút sức lực nào để chống cự.

Vì vậy, cô không thể chọc giận hắn.

"An ninh trong học viện rất nghiêm ngặt, anh đã có thể tham gia trò chơi đêm Halloween thì nhất định cũng là người trong học viện."

"Nếu anh làm tôi bị thương, anh cũng không thoát được đâu."

"Thả tôi đi, tôi có thể đưa cho anh lọ thuốc mà tôi tìm được."

Người kia cúi đầu nhìn vết máu dính trên đầu ngón tay, khóe môi khẽ cong lên một cách khó nhận ra.

Trong mắt hắn, cô gái trước mặt giống hệt một chú thỏ mềm mại ngoan ngoãn.

Đối diện với bóng tối thì sợ hãi vô cùng, đến cả ánh sáng trong đôi mắt cũng chập chờn, thế nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, còn biết mặc cả để xin tha.

Hắn chỉ cười nhạt mà không làm thêm hành động quá khích nào nữa, cũng không lấy lọ thuốc của cô.

Hắn kéo thấp vành mũ, xoay người rời đi.

Hứa Diên khẽ thở phào một hơi.

Tiếng ồn ào của đám đông dần phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm, có vài sinh viên đang lần mò tìm đến khu vực này.

Cô điều chỉnh lại nhịp thở, sửa sang váy áo và mái tóc rối bời, rồi bước ra khỏi phòng vẽ tranh sơn dầu.

Cô không cầu cứu người quản trò, chuyện đêm nay cô sẽ không nói với bất kỳ ai. Chỉ cần lộ ra, Tạ Doanh Triều nhất định sẽ biết.

Mà cô còn chưa chắc chắn sau khi Tạ Doanh Triều biết có người đàn ông khác chạm vào mình, hắn sẽ có thái độ như thế nào.

Hắn là một người đàn ông có nỗi ám ảnh sâu sắc với sự sạch sẽ. Khi viên pha lê trong tay bị vấy bẩn, không biết hắn sẽ thản nhiên lau sạch hay là tiện tay vứt bỏ, thậm chí là hạ thấp giá trị của nó, coi nó chỉ là một mảnh thủy tinh rẻ tiền.

Hứa Diên không dám mạo hiểm như vậy.

Cô xách theo chiếc đèn bí ngô, đi trên con đường giăng đầy những hình nộm ma quái.

Một con búp bê ma khổng lồ đứng sừng sững trong bụi cỏ ven đường, trên tay nó nắm chặt một con búp bê người bị nó bắt cóc, cúi đầu nhai ngấu nghiến. Cơn gió thổi bay chiếc áo choàng trắng của nó khiến cảnh tượng thêm phần rùng rợn.

Tiếng trò chuyện của sinh viên vang vọng trong đêm tối:

"Cậu đã tìm được thứ gì chưa?"

"Chỉ là vài viên kẹo thôi."

"Tớ tìm được ít đồng vàng trong phòng báo chí ở thư viện, chắc có thể đổi được mấy vạn tiền thưởng đó."

"Cái đó thì có gì hay, tớ vừa thấy có người nhặt được lọ thuốc tiên màu xanh lá, có thể cộng thêm bảy điểm trong kỳ kiểm tra cơ!"

"Hắn tìm thuốc ở đâu thế?"

"Mấy chỗ đó đều bị lục soát sạch rồi, cậu có chạy tới bây giờ cũng chẳng tìm thấy đâu, đồ ngốc!"

Mặc dù đã quyết định giấu kín chuyện vừa rồi xuống tận đáy lòng, nhưng sau khi bị đối xử như vậy, tâm trạng của Hứa Diên làm sao có thể tốt nổi.

Bình thường Hứa Diên luôn dịu dàng, nhưng không có nghĩa là cô không biết tức giận.

Cô mím môi khẽ đá một viên sỏi giữa đường, hất nó vào mép bồn hoa.

Một người dịu dàng ngay cả khi giận dỗi cũng chỉ lặng lẽ làm như thế, không ồn ào, không náo loạn.

Cô đưa tay chạm nhẹ lên môi, nơi bị hôn đến sưng đỏ, dường như vẫn còn vương lại mùi vị của hắn. Nhàn nhạt vị đắng lại xen chút thanh mát của bạc hà.

"Xin hỏi..." Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Hứa Diên quay đầu lại, thấy một nam sinh đeo kính đang chăm chú nhìn tay cô: "Thứ trong tay cô là lọ thuốc màu đỏ phải không?"

Khuôn mặt nam sinh tái nhợt như sáp. Hôm nay hắn đóng vai bộ xương. Vẻ ngoài gầy gò thấp bé trông chẳng khác gì một xác sống, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là ngã gục.

Hắn vươn tay về phía Hứa Diên:

"Đưa lọ thuốc cho tôi đi."

"Tôi thi mãi không qua được kỳ kiểm tra tiếng Bồ Đào Nha. Nếu lần này không tốt nghiệp được thì tôi sẽ bị buộc thôi học. Nếu bị đuổi học tất cả nỗ lực suốt bao năm của tôi đều sẽ đổ xuống sông xuống biển."

Ánh mắt hắn có chút trống rỗng như kẻ đã mất hết sức lực. Hắn thậm chí còn chẳng buồn nhìn Hứa Diên, chỉ chăm chăm vào lọ thuốc trong tay cô: "Bố tôi làm kinh doanh, tôi sẽ nhờ ông ấy đưa tiền cho cô. Bao nhiêu cũng được."

Đêm nay, Hứa Diên đóng vai mèo đen, trên đầu đội chiếc mũ chóp cùng màu.

Tấm voan đen buông xuống từ vành mũ che kín khuôn mặt Hứa Diên, vì vậy nam sinh kia không nhận ra cô là ai. Nếu biết cô là người của Tạ Doanh Triều, có lẽ hắn cũng chẳng dám bước tới bắt chuyện.

Hắn kích động nắm chặt lấy cánh tay cô định giật phăng lọ thuốc.

Thật ra Hứa Diên giữ lọ thuốc này cũng chẳng để làm gì nên cho đi cũng không sao. Nhưng móng tay của hắn cắm sâu vào da thịt khiến cánh tay cô đau nhói.

Bị cơn đau k*ch th*ch, cô theo bản năng lùi lại: "Làm ơn buông tay tôi..."

"Đưa thuốc cho tôi!"

Nam sinh hoàn toàn không nghe lọt lời cô, gần như dán chặt cả người lên Hứa Diên để giật lấy lọ thuốc. Khoảng cách quá gần khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng ngay giây sau, hắn đã bị ai đó túm cổ áo lôi mạnh ra sau.

Tạ Doanh Triều rất cao, lại thường xuyên rèn luyện, cơ bắp rắn chắc hoàn hảo. Đứng sau lưng một người gầy gò như vậy, hắn dễ dàng hất nam sinh đó sang một bên.

Vệ sĩ lập tức lao lên đè chặt nam sinh xuống rồi giáng thẳng một cú vào bụng.

Nam sinh cố vùng vẫy nhưng cổ tay gầy yếu lập tức bị ấn chặt xuống, một tiếng rắc giòn tan vâng lên, xương gãy vụn.

"Ferdinand, tôi vốn tưởng học viện là một nơi rất an toàn."

Ferdinand chính là tên của viện trưởng. Ông ta đang đứng sau lưng Tạ Doanh Triều, ánh mắt dõi xuống nam sinh bị vệ sĩ của Tạ gia bẻ gãy cả hai cánh tay.

"Thật xin lỗi Tạ tiên sinh, đã khiến cô Hứa hoảng sợ rồi. Nhưng việc cướp đoạt lọ thuốc vốn là một phần trong trải nghiệm đêm Halloween. Khi ngài còn theo học ở Flaxman luật lệ cũng đã như vậy, chẳng phải sao? Xin ngài hãy để vệ sĩ buông cậu ta ra, tôi sẽ bảo cậu ta xin lỗi cô Hứa."

"Tôi không nghĩ chỉ là hoảng sợ thôi đâu." Giọng Tạ Doanh Triều lạnh băng.

Hắn nâng cánh tay Hứa Diên lên, trên làn da mảnh mai lưu lại những vết cào rạch do móng tay gây ra, hằn thành một vệt máu rõ ràng.

Với tư cách là nhà tài trợ của Học viện Flaxman, hắn đã sớm được mời tham dự dạ tiệc Halloween.

Nếu là những năm trước, Tạ Doanh Triều chẳng hề hứng thú với mấy trò này. Nhưng năm nay lại khác, hắn cố ý mời nhà thiết kế may riêng hai bộ trang phục. Lớp voan đen kiều diễm vừa khéo ôm lấy đường cong hoàn mỹ của thiếu nữ. Hắn đã sớm tính toán tối nay phải cùng cô trải qua một đêm thế nào.

Dưới ánh trăng trong veo như nước, khắp nơi lượn lờ hồn ma quỷ mị, thần chết cùng mèo đen của hắn quấn quýt triền miên không dời.

Mười ngón tay đan chặt cùng bước vào thiên đường tuyệt mỹ hoặc rơi xuống vực sâu của d*c v*ng. Còn điều gì có thể khiến người ta say mê hơn thế?

Lẽ ra, tất cả phải tiến hành theo đúng kế hoạch của hắn. Thế nhưng trang phục lại không cánh mà bay, buộc hắn chỉ có thể sánh vai cùng viện trưởng dạo bước. Điều đó đã đủ chán chường rồi.

Không ngờ, vẫn còn điều tệ hại hơn đang chờ phía sau.

Nhìn thấy những vết thương trên cơ thể Hứa Diên, giữa chân mày Tạ Doanh Triều liền nhuốm một tầng sát khí không sao che giấu nổi.

Tên vệ sĩ đang ghì chặt cánh tay gãy của nam sinh kia khiến hắn ta gào thét thảm thiết trong cơn đau.

"Vậy rốt cuộc ngài muốn thế nào?" Viện trưởng nhướng đôi mày điểm bạc, hiển nhiên không hiểu nổi ý tứ kia: "Sinh viên của học viện này đều xuất thân từ những gia đình danh giá, chẳng lẽ ngài định giết cậu ta sao?"

Tạ Doanh Triều mặc một bộ vest đen tuyền, dưới ánh trăng đêm càng toát ra khí thế lạnh lẽo.

"Tôi rất đồng tình với lời ngài vừa nói, thưa viện trưởng." Giọng hắn trầm thấp, ánh mắt dần dần tối lại: "Không ai giết hắn cả. Chỉ vì mãi không lấy nổi tấm bằng tốt nghiệp nên hắn nghĩ quẩn. Trong đêm Halloween hắn đã gieo mình từ tháp chuông của học viện xuống. Khi đó, ngài sẽ chứng minh cho gia đình hắn thấy rằng hắn thực sự đã chịu áp lực học tập khủng khiếp đến mức nào, như vậy được không?"

Sắc mặt viện trưởng lập tức biến đổi, ông ta thừa hiểu Tạ Doanh Triều hoàn toàn có thể làm ra chuyện đó.

"Thật sự không cần phải làm như vậy, Tạ tiên sinh. Hành vi của cậu ta tối nay nằm trong luật chơi đã được cho phép, bản thân học viện cũng có trách nhiệm. Xin ngài hãy tha cho cậu ta. Tôi đảm bảo cậu ta sẽ chân thành xin lỗi cô Hứa. Nếu ngài muốn, tôi có thể cho cậu ta thôi học, từ nay không còn xuất hiện ở đây nữa."

Nhưng Tạ Doanh Triều chẳng hề dao động, đám vệ sĩ kéo lê nam sinh về phía tháp chuông.

Sắc mặt Hứa Diên trắng bệch, không phải vì hoảng sợ trước hành động thô lỗ vừa rồi của nam sinh mà là vì Tạ Doanh Triều.

Thái độ của hắn khi tước đi một sinh mạng chẳng khác nào tiện tay giẫm chết một con kiến.

Sự lạnh lùng và tàn nhẫn đó khiến dạ dày cô cuộn trào từng đợt chua gắt. Khi ngước nhìn hắn, trong mắt cô chỉ còn thấy một ác quỷ bước ra từ địa ngục.

Cô cố kìm nén nỗi sợ, vội vươn tay giữ chặt lấy Tạ Doanh Triều: "Xin anh đừng làm vậy."

Tạ Doanh Triều khẽ cúi đầu, lặng lẽ nhìn gương mặt tái nhợt của cô gái.

"Em không bị thương nặng, cũng không thật sự sợ hãi. Anh đã trừng phạt cậu ta rồi, đừng vì em mà làm thêm chuyện này. Xin hãy tha cho cậu ta đi." Giọng cô nhỏ nhẹ, như tiếng chim vàng anh lảnh lót ngân vang trong đêm xuân: "Xin anh đấy, Tạ Doanh Triều."

Ánh mắt người đàn ông dừng lại ở những vết cào hằn rõ trên cánh tay cô. Trong đáy mắt thoáng lên một luồng khí lạnh như đang nhìn vào một thứ bị vấy bẩn.

Hứa Diên cảm nhận rõ ràng cảm xúc của hắn, thậm chí có thể thấu hiểu cả những ý nghĩ ẩn sâu trong lòng hắn.

Hiệu trưởng Ferdinand cầm theo một chiếc cốc giữ nhiệt đựng nước.

Hứa Diên lấy từ túi áo vest của Tạ Doanh Triều ra một chiếc khăn lụa mỏng, rồi nhận lấy cốc nước từ tay hiệu trưởng thấm ướt chiếc khăn.

Cô đặt khăn lên những vết cào trên cánh tay mình, mạnh tay chà đi chà lại.

Tạ Doanh Triều chỉ lặng lẽ nhìn, cho đến khi làn da trên tay cô bị cọ đỏ bừng, gần như sắp trầy xước, hắn mới đưa tay giữ lấy cô, rút chiếc khăn ướt sũng ra khỏi tay cô rồi ném sang một bên.

Hắn nắm chặt Hứa Diên, kéo cô rời khỏi khu trò chơi đêm Halloween, trước khi đi chỉ để lại một câu: "Thả hắn ra."

Nam sinh thoát khỏi trói buộc, giống như một con cá mắc cạn vừa được thả về nước, há miệng hít thở dồn dập đầy hoảng loạn.

Trên đường quay về, Tạ Doanh Triều im lặng suốt cả chặng, không nói một lời.

Hứa Diên thử mở miệng bắt chuyện với hắn, nhưng thứ cô nhận lại chỉ là sự tĩnh lặng lạnh lùng.

Ngoài cửa kính xe, cảnh đêm của thành phố lần lượt lướt qua, những ánh đèn rực rỡ dường như chỉ cách một cánh tay nhưng lại xa xôi không thể chạm tới.

Lòng bàn tay Hứa Diên áp lên lớp kính lạnh buốt, ngay lập tức một chút ánh sáng vàng cam rơi xuống đầu ngón tay cô.

Dù cách xa ngàn trùng, nhưng lúc này, cô lại mơ hồ cảm thấy sự ấm áp bình thường ấy thật sự đang phủ xuống mình.

...

Đêm khuya trong trang viên.

Tạ Tư Chỉ tiện tay ném chiếc áo choàng thần chết sang một bên.

Hắn đẩy cánh cửa đã phủ bụi suốt một năm trời, không gọi quản gia hay người hầu, tự mình thay ga giường và chăn gối mới.

Gió đêm rít gào, cửa ban công mở toang, rèm voan trắng bị gió cuốn bay lượn trong không trung.

Hắn tựa người vào đầu giường, tay cầm phi tiêu ném về phía hồng tâm treo trên bức tường đối diện. Từng mũi phi tiêu phóng đi đều không sai lệch, cắm chuẩn xác ngay chính giữa tâm.

Tạ Tư Chỉ ném đi cây cuối cùng, bỗng cảm thấy tất cả đều trở nên nhạt nhẽo.

Hắn vừa mới tắm xong, mái tóc vẫn còn ướt, cũng chẳng có ý định đi ngủ.

Ngồi im lặng một lúc, hắn cầm lấy chiếc máy tính bảng, mở một phần mềm.

Trong những ngày ở nước N, giấc mơ của hắn luôn tràn ngập hơi nóng ngột ngạt, bóng tối ẩm ướt, máu tanh, đau đớn, xác chết và các bộ phận cơ thể đủ mọi hình dạng. Mỗi lần bừng tỉnh trong cơn ác mộng, mồ hôi lạnh thấm đẫm, hắn đều mất ngủ suốt cả đêm.

Chứng rối loạn giấc ngủ ấy đã kéo dài rất lâu, cuối cùng vào một đêm không chịu nổi nữa hắn đã nhờ Tạ Đạc làm cho mình một chuyện.

Không quang minh chính đại nhưng hắn chẳng bận tâm.

Tạ Tư Chỉ mở phần mềm, màn hình thoáng tối đi một giây, sau đó cảnh tượng trong phòng Hứa Diên liền hiện ra.

Trên trần phòng cô, Tạ Đạc đã lắp một chiếc camera giám sát, nhỏ đến mức không để lại góc chết nào.

Lúc này, Tạ Tư Chỉ có thể nhìn rõ mồn một mọi chuyện đang diễn ra trong từng góc phòng.

Trong những đêm mất ngủ ở nước N, hắn luôn dùng cách này để dõi theo cô.

Nhìn cô mượn ánh đèn nhỏ bên giường đọc sách, nhìn cô yên tĩnh nằm xuống ngủ. Chỉ thế thôi cũng đủ khiến nỗi bực bội và bất an do ác mộng mang đến dần lắng lại.

Nhưng đêm nay, trong căn phòng ấy không chỉ có một mình Hứa Diên.

Ánh mắt dán chặt vào màn hình của Tạ Tư Chỉ dần trở nên lạnh lẽo.

Chiếc váy voan đen của cô gái dưới tay Tạ Doanh Triều bị xé nát thành từng mảnh vụn, để lộ những mảng da thịt trắng nõn.

Hắn ghì chặt cô vào tường, bàn tay siết chặt sau gáy. Dưới áp lực, cô ngửa đầu ra sau và phải đáp lại nụ hôn của hắn.

Bộ vest của Tạ Doanh Triều từng chiếc rơi xuống sàn, trung tâm cảnh quay nhanh chóng chuyển sang chiếc giường trắng tinh mềm mại.

Người đàn ông như một con báo săn, cả về sự xâm lược lẫn lực tác động đều khiến người ta phải kinh ngạc.

Cô gái hoàn toàn không có sức phản kháng, như một bông hoa nở rộ bị mưa đánh tả tơi. Cô phát ra những âm thanh đứt quãng, nức nở nhưng không phải vì kh*** c*m mà là sự cầu xin.

Sắc mặt Tạ Doanh Triều âm trầm như hồ nước chết, hắn cúi xuống cắn lên cánh tay trắng nõn của cô.

...

Tạ Tư Chỉ nắm chặt máy tính bảng, đốt ngón tay trắng bệch vì dùng lực.

Hắn dùng hết toàn bộ sự kiềm chế mới không ném vỡ chiếc máy tính.

Hắn tắt phần mềm đặt máy sang một bên, dựa lưng vào giường, lặng lẽ ngồi giữa bóng tối sâu thẳm.

Trong khu trang viên nơi ánh nắng ban ngày còn chưa hoàn toàn tan đi, tiếng chim họa mi vọng từ rừng sồi vang lên, khiến đêm đen không còn tĩnh mịch đến đáng sợ.

Trong đầu Tạ Tư Chỉ hiện lên vô vàn những suy nghĩ mơ hồ và hỗn loạn.

Đêm nay, hương thơm từ môi lưỡi, hơi ấm từ cơ thể và cảm giác mềm mại trên làn da của cô gái dường như vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn. Một dòng điện chạy dọc theo đầu ngón tay, tê dại như kiến bò, cuối cùng dừng lại ở một nơi khiến hắn không thể phớt lờ.

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh cô gái trong phòng vẽ tranh hay bóng hình thoáng thấy trong video cũng đủ làm hắn khó lòng kiềm chế.

Như những đêm dài ở nước N suốt năm tháng hắn rời đi.

Ánh mắt Tạ Tư Chỉ đầy bực bội, hắn ngồi lặng suốt đêm, nhưng cơn thôi thúc vẫn chưa hề suy giảm.

Dường như nó liên tục nhắc nhở hắn, rằng sâu trong lòng mình đang chất chứa bao nhiêu ý nghĩ bẩn thỉu và hèn hạ.

Ở phía chân trời, một mảng sáng nhạt như ánh bình minh lóe lên.

Hắn rũ mắt, mang theo thứ cảm xúc dày đặc của sự tự chán ghét đưa tay vào trong quần ngủ.
 

Bình Luận (0)
Comment