Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 25

 
Lệ Hoa gõ cửa nhiều lần nhưng trong phòng không có ai trả lời.

Cô mở cửa bước vào thấy Hứa Diên vẫn chưa dậy, tấm rèm dày che kín ánh nắng buổi sáng.

Lệ Hoa đã làm việc ở trang viên nhiều năm. Các người hầu thường thì thầm bàn tán rằng, mỗi sáng dọn phòng cho Tạ Doanh Triều họ đều ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của cơn h**n ** đêm hôm trước còn vương lại.

Các người hầu rất sợ Tạ Doanh Triều, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Nhưng đồng thời trước một người đàn ông đẹp trai và mạnh mẽ như vậy, chẳng có người phụ nữ nào có thể hoàn toàn không chú ý.

Thậm chí, họ còn lén lút bàn tán so sánh xem các cậu chủ trong trang viên và ông chủ, ai là người điển trai nhất.

Tạ Doanh Triều tạo cảm giác áp lực cực mạnh, lại còn sở hữu những thủ đoạn khiến người khác khiếp sợ.

Tạ Văn Châu ngoại hình cũng khá, nhưng luôn dùng ánh mắt đầy ý tứ để nhìn các nữ hầu trong trang viên. Thấy người đẹp là có hành động không đứng đắn, nếu bị từ chối hắn lại dùng thân phận để uy h**p nên chẳng có ai thích hắn. May mà hắn đã bị thương phải ra nước ngoài chữa trị, lâu rồi chưa trở về.

Người được yêu mến nhất là Tạ Đạc. Tuy hắn phong lưu nhưng không phóng túng, luôn đối xử lịch sự với các cô gái. Thậm chí vào những dịp như Valentine hắn còn chuẩn bị những món quà nhỏ bất ngờ, ví dụ như nước hoa đủ mùi hay một bó hồng rực rỡ.

Trong số các nữ hầu của trang viên, không ai là không thích Tạ Đạc. Nếu có cuộc bình chọn, hắn chắc chắn là ngôi sao nổi tiếng nhất trong trang viên của Tạ gia.

Còn về Tạ Tư Chỉ, hắn hiếm khi ở lại trang viên và cũng ít khi nói chuyện với các nữ hầu. Sinh hoạt, ăn mặc, đi lại đều tự mình lo liệu, thậm chí hàng ngày cũng tự lái xe đi học.

Như một hồn ma hiện hữu mà không thể chạm tới, các nữ hầu biết rất ít về Tạ Tư Chỉ, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không bàn tán về hắn.

Chỉ riêng ngoại hình đẹp trai đã đủ để hắn trở thành chủ đề trò chuyện sau bữa ăn của mọi người.

Lệ Hoa nhìn cảnh tượng trong phòng, đầu óc lập tức tràn ngập đủ thứ suy nghĩ lộn xộn.

Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại, xua tan những ý nghĩ kỳ quái ấy. Cô là người rất tận tâm với công việc, hiểu rõ mình cần làm gì.

Căn phòng tối om nhưng không có mùi lạ và ga trải giường đã được thay trước khi cô tới. Cô đứng canh dưới lầu, sáng sớm mới thấy Tạ Doanh Triều ra ngoài. Trong khoảng thời gian đó không có ai vào phòng, nghĩa là ga trải giường mới đã được thay khi hắn còn ở đây.

Có thể là cô Hứa tự thay. Nhưng lúc này cô ấy đang quấn trong tấm chăn mỏng, thậm chí còn không nghe thấy tiếng Lệ Hoa bước vào, cũng không hề đứng dậy. Chứng tỏ tối qua cô ấy đã mệt mỏi đến mức nào.

Như vậy, ga trải giường chắc chắn không phải cô ấy thay.

Cô Hứa rất sạch sẽ vì chiều theo thói quen của cô mà ông chủ sẵn sàng tự tay thay ga giường. Điều này khiến Lệ Hoa không khỏi ngạc nhiên.

Thật khó mà tưởng tượng được, Tạ Doanh Triều lại làm những việc như thế.

Lệ Hoa kéo rèm cửa ra.

Cô gái trên giường chớp nhẹ mắt rồi mở mắt ra.

"Cô Hứa, cô nên dậy rồi. Nếu không dậy hôm nay sẽ trễ học đấy. Hay để tôi xin phép nhà trường cho cô nghỉ nhé?"

Căn phòng cuối cùng cũng sáng lên.

Nhờ ánh sáng ban mai, Lệ Hoa nhìn thấy những dấu vết loang lổ trên cơ thể cô gái.

Trên nền da trắng nõn, màu đỏ pha tím đan xen khiến người ta không thể rời mắt, lại thoáng chút gì đó không hợp thời mang vẻ kh*** g** nhẹ nhàng.

Trên cẳng tay phải của cô rõ ràng để lại một hàng dấu răng lõm, máu bầm tụ lại ở đó, làm tăng thêm vẻ yếu ớt và tan vỡ của người phụ nữ.

Ông chủ vốn không hề dịu dàng khi ở trên giường.

Lệ Hoa lén nhìn kỹ Hứa Diên, thầm nghĩ thật là vất vả cho cô ấy.

Cô gái nằm nghiêng, mắt nửa mở nửa nhắm cố thích nghi với ánh sáng trong phòng.

Cô kéo chăn lại, co người vào trong cho ấm.

Hàng mi dài của cô rủ thấp xuống.

Lệ Hoa khó mà nhìn rõ thần sắc trong mắt cô nên cố gắng hỏi: "Tôi xin nghỉ học cho cô nhé?"

Hứa Diên lắc đầu: "Cô có thể tránh đi một chút được không? Tôi muốn thay quần áo."

"Được rồi." Lệ Hoa rời khỏi phòng.

Dưới chăn, Hứa Diên không mặc gì cả.

Tối qua, Tạ Doanh Triều ôm cô ngủ. Nhưng suốt cả đêm cô không chợp mắt được, một phần vì đau, một phần vì những chuyện xảy ra trong đêm Halloween. Trái lại Tạ Doanh Triều lại ngủ rất nhanh. Ngực trần của hắn áp vào lưng cô, rõ ràng là ấm áp, nhịp tim vẫn đập đều đều, nhưng lại khiến cô cảm thấy lạnh lẽo khó tả.

Hứa Diên đứng trước gương, toàn thân phủ đầy dấu vết và mùi hương của hắn.

Những chỗ khác trên mặt vẫn ổn, nhưng bên má bị hắn hôn để lại vết đỏ, chỉ có thể dùng kem nền để che đi.

Cô nhanh chóng chỉnh trang bản thân rồi mới gọi Lệ Hoa vào.

Lệ Hoa vừa bước vào đã nhận thấy hôm nay Hứa Diên trang điểm rất nhẹ.

Làn da vốn trắng của cô nay lại càng trắng đến trong suốt, mang một vẻ yếu ớt hơi bệnh tật mà vẫn đẹp đến lạ thường.

Cô mặc quần dài, áo tay lửng che phần lớn những vết tích trên cơ thể. Chỉ riêng vết răng trên cẳng tay thì vẫn để lộ ra ngoài.

"Cô Hứa, có cần tôi gọi bác sĩ đến xử lý vết thương không?"

"Không cần." Hứa Diên nhìn vết thương.

Dấu răng trên cẳng tay là Tạ Doanh Triệu cố ý in chồng lên vết móng tay do nam sinh kia gây ra cho cô trong đêm Halloween. Cơn giận dữ của hắn tối qua không chỉ vì cô bị thương, mà còn vì cô đã bị người khác chạm vào.

Hắn không phải vì thương xót cô, mà bởi trong lòng hắn mang một thứ chiếm hữu mãnh liệt đối với món đồ thuộc về mình.

Nếu là như vậy, thì việc cô để lộ dấu răng ra ngoài chính là lựa chọn tốt nhất.

Ít nhất nó có thể xoa dịu phần nào cơn giận của hắn, để cô đỡ khó chịu hơn trong tối nay.

Khi Hứa Diên bước vào phòng ăn, Tạ Doanh Triều đã chờ cô ở đó.

Hắn đã quen với việc dậy sớm xử lý công việc, cũng quen chờ cô ăn sáng cùng. Chí ít là suốt một năm qua vẫn luôn như vậy.

Hắn nhìn thấy cô cố tình để lộ dấu răng trên cẳng tay. Dù không nói gì, nhưng Hứa Diên vẫn có thể nhận ra sự hài lòng của hắn, ánh mắt cũng đã dịu đi nhiều so với đêm qua.

Tạ Đạc và Tạ Tĩnh Thu ngồi ở hai bên bàn ăn, trong suốt bữa ăn họ giữ im lặng tuyệt đối.

Hứa Diên ngồi bên cạnh Tạ Doanh Triều, vừa ngồi xuống mới nhận ra hôm nay trên bàn còn có thêm một người.

Ngồi bên Tạ Đạc là Tạ Tư Chỉ cầm muỗng vô thức khuấy bát canh trước mặt.

Tư thế ngồi của hắn khá lộn xộn, chỉ khi Tạ Doanh Triều ngẩng đầu liếc hắn một cái, hắn mới vươn vai ngồi thẳng lại.

Có vẻ cũng vừa nhận ra sự xuất hiện của Hứa Diên, hắn ngẩng đầu nở một nụ cười gượng gạo với cô: "Chào buổi sáng, chị dâu."

Hứa Diên đứng hình một lúc. Suốt một năm không gặp, giờ hắn bỗng xuất hiện trước mắt khiến cô chưa kịp phản ứng.

Cô không đáp lại, trên khuôn mặt Tạ Tư Chỉ lóe lên nét buồn bã: "Có lẽ chị dâu đã không còn nhớ tôi nữa rồi."

Hứa Diên mới tỉnh lại, cô giấu đi cảm xúc, bình tĩnh đáp: "Chào buổi sáng."

Tạ Doanh Triều gác tờ báo sang một bên, nhận khăn từ người hầu và lau tay: "Cậu đã giành được cơ hội trở thành đại lý độc quyền về kinh doanh vũ khí của gia tộc Kingsley ở nước N rồi sao?"

Tạ Tư Chỉ mỉm cười: "Chưa."

"Vậy mà còn dám về nước?" Tạ Doanh Triều nhíu mày.

"Về chuyện này, tối nay tôi định đến thư phòng của anh cả để giải thích rõ ràng." Tạ Tư Chỉ kéo dài âm cuối, mang theo vẻ lười biếng đặc trưng.

Một số chuyện không tiện nói ngay trên bàn ăn.

Tạ Doanh Triều không tiếp tục chủ đề đó nữa, chuyển sang hỏi thăm tình hình của Tạ Đạc và Tạ Tĩnh Thu.

Là những người thừa kế của Tạ gia, ngoài việc học tập, từ lâu họ đã tham gia vào các công việc của gia tộc, tiếp quản một số lĩnh vực kinh doanh thuộc quyền quản lý của Tạ gia

Mỗi sáng, Tạ Doanh Triều đều hỏi vài câu về tình hình của họ.

Trên bàn ăn, khẩu phần mỗi người cũng khác nhau, người ăn kiểu Tây, người ăn kiểu Trung.

Như thường lệ trước mặt Hứa Diên là một bát cháo trắng. Cô cúi đầu khuấy cháo nhưng ánh mắt không tự chủ liếc sang phía đối diện.

Tạ Tư Chỉ chỉ ăn vài miếng rồi dừng lại. Khuỷu tay hắn chống lên mép bàn, ống tay áo sơ mi hơi cuộn lên, tay phải thong thả v**t v* chuỗi hạt trầm hương trên cổ tay trái.

Màu sắc của chuỗi hạt không được đẹp lắm.

Hứa Diên nhìn hành động của hắn nhất thời ngây người.

Một năm rồi, hắn vẫn đeo nó trên tay.

Tạ Doanh Triều để ý tiếng lách cách khi hắn nghịch chuỗi hạt, liếc mắt nhìn: "Đồ này không giống thứ cậu sẽ đeo."

"Người khác tặng." Tạ Tư Chỉ đáp.

"Gặp ý trung nhân ở nước N à?"

Hắn cười nhẹ: "Cũng có thể gọi là như vậy."

Tay cầm muỗng ăn của Hứa Diên dừng lại một nhịp.

Ăn xong bữa sáng, Hứa Diên định ra xe đi học thì tiếng còi xe vang lên từ phía sau.

Tạ Tư Chỉ đưa một tay ra từ cửa sổ ghế lái, cổ tay vẫn đeo chuỗi hạt trầm hương đó.

Hắn dựa lưng vào ghế, nhàn nhã quan sát cô: "Nếu anh nhớ không nhầm, biển số xe của em không nằm trong danh sách những xe được phép vào học viện."

(Về rồi nên đổi xưng hô cho nhé)

Hắn liếc đồng hồ: "Đi xe đó sẽ trễ, để anh chở em đi."

Giọng hắn bình thản như đang nói một việc hết sức bình thường, không hề vụ lợi, chỉ đơn giản vì sắp trễ nên muốn chở cô đi.

Hứa Diên bị giọng điệu của hắn mê hoặc, quay lại bảo tài xế một câu rồi ngồi vào ghế phụ trên xe Tạ Tư Chỉ.

Dường như Tạ Tư Chỉ đặc biệt thích màu đen, thường mặc sơ mi đen nhưng hiếm khi mặc lại cái nào.

Đôi khi Hứa Diên tự hỏi, chẳng lẽ hắn có cả một tủ đầy áo sơ mi đen với đủ kiểu dáng?

Trên đường đi, Tạ Tư Chỉ im lặng lái xe.

Thỉnh thoảng, chuỗi hạt trầm hương trên cổ tay hắn va vào vô lăng phát ra tiếng lạch cạch khiến Hứa Diên phải quay mặt nhìn.

So với một năm trước, diện mạo của hắn gần như không đổi, thần sắc vẫn như xưa. Chỉ là trong mắt hắn chất chứa một tầng sâu thẳm mà cô không thể nhìn thấu.

"Anh không bị rám nắng."

Hứa Diên là người mở lời trước. Cô cũng không ngờ sau một năm gặp lại Tạ Tư Chỉ, câu đầu tiên cô nói lại là câu này.

"Ở trong phòng thì tất nhiên không bị rám nắng rồi." Tạ Tư Chỉ không nhìn sang cô, mắt vẫn chăm chú vào con đường nhựa phía trước.

"Tin tức nói rằng nước N vẫn đang diễn ra nội chiến, anh ổn chứ?"

Tạ Tư Chỉ hơi nhếch khóe môi: "Không đến nỗi tệ lắm."

"Nội chiến ở nước N đã kéo dài nhiều năm. Việc buôn bán vũ khí mà các anh nói đến..."

"Lại muốn thuyết giáo đạo đức cho anh nữa à?"

Hứa Diên bị Tạ Tư Chỉ ngắt lời đành im lặng không nói gì.

Tạ Tư Chỉ nhẹ nhàng nói: "Anh đang cố gắng hết sức để không làm những việc khiến em giận, nhưng chuyện này khá phức tạp em không biết thì sẽ tốt hơn."

Hứa Diên không hỏi thêm, cô vốn luôn biết giữ chừng mực.

Không còn chủ đề gì để nói nữa, trong xe tĩnh lặng. Hứa Diên nghĩ một chút rồi lại chủ động mở lời: "Một năm trước, anh rời đi mà không nói gì. Tôi đã hỏi Tạ Đạc, hắn bảo tôi nên tự hỏi anh. Tối hôm đó anh đốt vườn hồng của Tạ Doanh Triều là..."

"Hứa Diên." Tạ Tư Chỉ ngắt lời, không để cô kịp hỏi nốt câu "là vì tôi sao?".

Màn sương mờ ảo trong mắt hắn tan dần, hắn nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời: "Em có biết một người tên Ken Hallam không?"

Nghĩ một chút, Hứa Diên gật đầu.

Cô không rõ thân phận của Ken Hallam lắm, chỉ biết hắn là người nước N và có ảnh hưởng khá lớn ở đó.

Cách đây nửa năm, Ken Hallam từng được mời tham dự một buổi tiệc của Tạ gia. Tuy là khách của Tạ Doanh Triều, nhưng hắn không thân quen người này lắm. Đó là lần đầu họ gặp nhau.

Đêm đó, Tạ Doanh Triều ôm eo Hứa Diên và giới thiệu với Ken Hallam rằng cô là vị hôn thê của mình.

Tạ Doanh Triều đã nói với hắn rất nhiều về tình hình ở nước N và các thương vụ của Tạ gia ở nước ngoài. Nhưng từ đầu đến cuối hắn không hề nhắc đến Tạ Tư Chỉ cũng đang ở đó.

Hứa Diên học ngôn ngữ Swahili, ngôn ngữ chính thức của nước N ở học viện.

Khi tiệc sắp kết thúc, cô gặp Ken Hallam ở ngoài nhà vệ sinh.

Lúc đó xung quanh chỉ có hai người, không hiểu sao Hứa Diên bỗng nóng lòng, chủ động bắt chuyện với hắn.

Cô nói Tạ Doanh Triều vì ngại nên không tiện nhắc, nhưng hắn có một người em trai ở nước N tên là Tạ Tư Chỉ, nếu có cơ hội gặp mong Ken Hallam giúp đỡ cho.

Ken Hallam đồng ý một cách rất thoải mái.

Việc Tạ Tư Chỉ nhắc đến người này chứng tỏ họ đã gặp nhau ở nước N.

Khuôn mặt Hứa Diên không hiểu vì sao bỗng đỏ lên: "Anh ta nói với anh những gì?"

"Không có gì." Tạ Tư Chỉ dừng xe trước cổng học viện, chờ bảo vệ mở cổng.

Ngón tay hắn lướt trên chuỗi hạt trên cổ tay, mắt nhìn xuống: "Chỉ nói là có người rất quan tâm đến anh."

Chuỗi hạt phát ra tiếng lách cách dưới bàn tay hắn.

Hứa Diên không nói gì thêm nữa.

Tạ Tư Chỉ nghiêng đầu nhìn cô, thấy ánh mắt cô dừng lại trên đôi môi mình như đang nghĩ gì đó.

Ở khóe môi bên trái của hắn có một vết thương màu đỏ thẫm, là vết bị cô cắn khi hắn cưỡng hôn cô trong lớp học vẽ tranh sơn dầu tối qua.

Hứa Diên cũng vừa mới nhận ra vết thương trên môi hắn, cô im lặng một lát rồi hỏi: "Anh về từ khi nào?"

"Tối qua."

"Tối qua anh ở đâu?"

Tạ Tư Chỉ giả vờ suy nghĩ vài giây: "Chắc là ở lễ hội Halloween. Trang phục của Tạ Doanh Triều bị mất nên chỉ có thể cùng viện trưởng đi dạo quanh học viện. Nếu anh là hắn, chắc chắn sẽ rất chán nản."

Nói đến đây, Hứa Diên gần như đoán được toàn bộ sự việc, đôi lông mày thanh tú của cô nhíu lại: "Vết thương trên môi anh..."

Cô dừng lại không nói tiếp.

Tạ Tư Chỉ chạm tay vào khóe môi, thản nhiên thừa nhận: "Em nói cái này à? Là em cắn đó."

Hắn cười mà không hề có chút hối lỗi nào.

Khi nhìn thấy nụ cười này, niềm vui khi biết hắn trở về bình an trong lòng Hứa Diên lập tức tan biến.

Nhớ đến tối qua, hắn hóa trang thành thần chết, không hỏi han gì mà cưỡng hôn cô trong phòng vẽ tranh. Hứa Diên cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi xấu hổ và tức giận khó tả.

Quá lâu không gặp, sao cô lại quên được chứ?

Hắn vẫn luôn là kẻ xấu xa như vậy, đi nước N cũng không làm hắn thay đổi gì.

Nhìn thấy cơn giận trong mắt cô, Tạ Tư Chỉ vẫn mỉm cười: "Nếu anh là em thì tuyệt đối không vạch trần lớp màn này đâu."

"Anh đã cố gắng kiềm chế hết sức rồi."

"Em mà vạch trần mọi chuyện thì anh phải làm sao đây? Hứa Diên, trước giờ anh vẫn nói em là đồ ngốc, phải chăng em chưa bao giờ thật sự tự kiểm điểm bản thân mình à?"

Hứa Diên sững sờ trước lý lẽ của hắn.

Chính hắn là người thô lỗ chặn cô lại, cưỡng hôn cô. Ngay cả khi bị vạch trần hắn vẫn không tỏ ra hối lỗi, vậy mà hắn còn bảo cô phải tự kiểm điểm bản thân?

Hứa Diên hiếm khi tức đến mức không nói nên lời, nhưng lần này lại là một ngoại lệ.

Nhưng cảm xúc ấy không kéo dài lâu, bởi ngay sau đó, dưới ánh nắng sớm chiếu rọi cô nhìn thấy bóng Tạ Tư Chỉ đổ lên người mình.

Cổng học viện đã mở nhưng hắn vẫn không khởi động xe.

Hắn đặt tay lên vai cô, cúi người hôn xuống.

Lần này không giống đêm qua, không còn là sự cuồng nhiệt quấn quýt của môi lưỡi, hắn hé môi dùng đầu răng khẽ cắn vào đôi môi mềm của cô.

"Người làm tổn thương anh, không dễ dàng được tha thứ."

Rồi hắn buông Hứa Diên ra, nở nụ cười rạng rỡ: "Cái này trả lại cho em."

Chỉ vài giây ngắn ngủi, không kịp cho Hứa Diên phản ứng.

Đến khi cô nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, Tạ Tư Chỉ đã thản nhiên buông tay, dựa lưng trở lại ghế.

Nhưng hắn cũng không thực sự thản nhiên như vẻ bề ngoài thể hiện. Hắn cúi đầu như đang nhìn chuỗi hạt trên cổ tay, nhưng thực ra toàn bộ giác quan đều dồn về phía cô gái.

Mỗi cử động, từng nhịp thở, thậm chí sợi tóc khẽ chạm bên tai cô đều lọt vào tầm mắt hắn.

Hắn đang chờ phản ứng của Hứa Diên.

Khi Tạ Tư Chỉ dừng xe, có một chiếc xe khác đỗ cách đó không xa.

Hứa Diên không nói gì, cơn giận trong lòng được kìm nén bởi sự giáo dục tuyệt vời, nhưng cô không muốn ngồi chung xe với Tạ Tư Chỉ nữa.

Cô mở cửa xe, Tạ Tư Chỉ nhíu mày: "Hứa Diên!"

Hắn vừa định xuống xe đuổi theo thì thấy Bùi Tễ Ngôn đã bước xuống từ chiếc xe bên cạnh, đứng trước mặt Hứa Diên: "Sắp trễ rồi, để anh chở em vào nhé?"

Bàn tay đang định mở cửa xe của Tạ Tư Chỉ dừng lại.

Gần đến giờ vào lớp, cổng học viện vắng tanh không một bóng người.

Hứa Diên chần chừ một lát rồi ngồi lên xe của Bùi Tễ Ngôn.

Tạ Tư Chỉ từ bỏ ý định đuổi theo, tay vẫn đặt lên vô lăng, quay đầu nhìn sang Bùi Tễ Ngôn.

Bùi Tễ Ngôn cũng im lặng quan sát người kia. Sau khi Hứa Diên ngồi vào xe, hắn thấy rõ góc cằm thanh tú của chàng trai căng ra một đường lạnh lẽo nguy hiểm.
 

Bình Luận (0)
Comment