Trong xe.
"Không sao chứ?"
Bùi Tễ Ngôn không nhìn thấy vẻ tức giận trên gương mặt cô gái, chỉ có một chút ửng hồng lan dọc theo hai bên gò má sang tai.
"Có phải Tạ Tư Chỉ làm gì quá đáng với em không?"
Hứa Diên chợt lấy lại tinh thần: "Không, chỉ xảy ra chút tranh cãi vì một vài chuyện nhỏ thôi."
Bùi Tễ Ngôn chưa từng thấy Hứa Diên cãi nhau với người khác, càng chưa từng thấy biểu cảm như vậy xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Thay vì nói là tức giận, cảm xúc ấy có lẽ được gọi là xấu hổ và phẫn uất thì đúng hơn.
Hắn hỏi: "Chuyện thi Miss Flaxman, em đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Hứa Diên không đáp.
Bùi Tễ Ngôn lại mở miệng: "Em còn lo lắng điều gì?"
Hứa Diên khẽ nói: "Làm vậy quá mạo hiểm. Tôi không muốn liên lụy đến anh, mà tôi cũng chẳng có gì để báo đáp."
"Sao em lại nghĩ như vậy?" Ánh mắt hắn dừng lại trên người cô: "Anh làm tất cả không phải vì báo đáp, anh chỉ muốn em sống tốt hơn một chút thôi."
Giọng hắn dịu đi: "Bùi gia không phải cục bột muốn nặn thế nào thì nặn. Nếu một ngày thật sự xảy ra chuyện, Tạ Doanh Triều muốn động vào anh cũng phải cân nhắc kỹ càng. Em không cần bận tâm đến anh."
Hứa Diên hỏi: "Vậy khi nào mới tổ chức tuyển chọn ở phân viện?"
"Đầu xuân năm sau."
Con đường rất ngắn, cho dù tài xế đã cố tình chạy chậm thì chẳng mấy chốc cũng tới bãi đỗ xe.
Xuống xe rồi khó tránh khỏi sẽ có người trông thấy, thời gian lại gấp gáp nên Bùi Tễ Ngôn chỉ tóm lược quy trình cho cô nghe:
"Vòng sơ tuyển của Miss Flaxman sẽ xem xét trên sáu phương diện: gia thế, ngoại hình, vóc dáng, học vấn, lễ nghi và năng khiếu đặc biệt."
"Trong đó năm hạng mục đầu do giám khảo là người của gia tộc Flaxman chấm điểm, chọn ra 5% thí sinh đứng đầu bước vào vòng đánh giá cuối cùng. Khi đó, toàn bộ thầy trò trong học viện cùng các khách mời danh giá từ bên ngoài sẽ bỏ phiếu. Cộng cả sáu mục, ai có tổng điểm cao nhất sẽ đại diện phân viện sang nước K tham gia vòng tuyển chọn cuối cùng."
"Anh đã xem lại tư liệu những kỳ trước, mỗi lần đều có rất nhiều cô gái tham dự. Cho dù em đăng ký cũng sẽ không bị ai chú ý đâu."
Hứa Diên khẽ gật đầu: "Để tôi nghĩ thêm đã."
Trong lúc nói chuyện, xe cũng vừa dừng lại ở bãi đỗ của học viện.
"Hứa Diên." Bùi Tễ Ngôn gọi cô lại: "Quan hệ giữa em và Tạ Tư Chỉ...rất tốt sao?"
Hứa Diên thoáng ngẩn người, không biết nên trả lời thế nào.
Nếu nói là tốt, thì suốt một năm hắn ở nước N, họ chưa từng liên lạc lấy một lần.
Nhưng nếu nói là không, thì trong trang viên lạnh lẽo ấy, họ lại là đồng minh bí mật trong bóng tối.
Đôi khi Hứa Diên cảm thấy từ sau khi cha mẹ qua đời, Tạ Tư Chỉ chính là mối liên kết duy nhất còn lại giữa cô và thế giới này.
Thật ra, cô rất dựa dẫm vào hắn, cũng rất tin tưởng hắn.
Một năm trước, Bùi Tễ Ngôn từng hỏi cô có thích Tạ Tư Chỉ hay không.
Khi ấy, Hứa Diên trả lời rằng mình chưa thể nghĩ đến chuyện thích ai.
Nhưng suốt một năm dài này, gần như đêm nào hắn cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô. Đối với câu trả lời ngày trước, cô đã bắt đầu dao động, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. Bởi vì Tạ Tư Chỉ quá xấu xa. Hắn muốn hôn thì hôn, muốn chạm thì chạm, bị vạch trần còn ra vẻ đương nhiên, làm gì cũng theo ý mình, chẳng hiểu thế nào là tôn trọng.
"Tôi không chắc...nhưng cũng không đến mức quá tệ." Hứa Diên nghĩ ngợi rồi đáp.
Bùi Tễ Ngôn khẽ nhíu mày: "Chuyện chúng ta đã thỏa thuận riêng, mong em đừng nói với hắn."
"Vì sao?" Hứa Diên hỏi.
Trong đầu Bùi Tễ Ngôn toàn là ánh mắt lạnh lẽo u ám của chàng trai vừa rồi dán chặt lấy mình.
Hắn mơ hồ có một linh cảm, nếu để Tạ Tư Chỉ biết Hứa Diên muốn thông qua cuộc tuyển chọn Miss Flaxman để rời khỏi Tạ gia...
E rằng cô chưa chắc có thể đi được.
......
Học viện có sắp xếp những phòng nghỉ đặc biệt dành cho các gia tộc tài trợ.
Tạ Tư Chỉ đến học viện nhưng chẳng buồn lên lớp.
Hắn ngồi trong phòng nghỉ của Tạ gia suốt cả buổi sáng, chỉ chơi đùa với bộ phi tiêu của mình.
Tạ Đạc thì chỉ còn thiếu một môn ngoại ngữ nữa là có thể tốt nghiệp, việc đến học viện hầu như chỉ để tán tỉnh mấy cô gái đẹp, phần lớn thời gian hắn cũng dính trong phòng nghỉ.
Hoặc có thể nói, từ sau khi Tạ Văn Châu bị phế và không còn xuất hiện ở học viện nữa, phòng nghỉ của Tạ gia gần như đã trở thành lãnh địa riêng của hắn.
Tạ Đạc đang nằm dài trên sofa chơi game thì bên ngoài có người gõ cửa.
Hắn ra mở cửa rồi quay lại với một tập hồ sơ dày trong chiếc túi giấy màu nâu: "Thứ cậu muốn, tôi đã nhờ người tra được rồi."
Phi tiêu trong tay Tạ Tư Chỉ vút một tiếng ghim thẳng vào bia.
Hắn đưa tay nhận lấy tập tài liệu từ tay Tạ Đạc, tháo sợi dây cột, đổ hết mọi thứ bên trong ra.
Đó là hồ sơ điều tra về Hứa Diên và Bùi Tễ Ngôn.
Việc điều tra những chuyện trong quá khứ vốn không dễ nhưng các mối quan hệ của Tạ Đạc quả thật không hề tầm thường.
Hắn không chỉ tìm đến bạn học cũ để hỏi thăm mà còn lần ra được một loạt hình ảnh chụp từ camera giám sát, thậm chí là ảnh do người qua đường chụp được.
Trước thư viện trung tâm ở Thương Thành, Bùi Tễ Ngôn đến sớm nửa tiếng. Đúng giờ, cô gái xuất hiện, hai người đứng ở quảng trường trước cổng thư viện cho bầy bồ câu ăn một lúc rồi mới sóng vai bước vào trong.
Trong triển lãm mỹ thuật, cả hai cùng dừng lại thật lâu trước một bức tranh, đầu kề sát nhau, thân mật thì thầm điều gì đó.
Khi Hứa Diên tham gia buổi bán gây quỹ do câu lạc bộ tổ chức, Bùi Tễ Ngôn đứng từ xa, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng lại nơi cần cổ trắng muốt của thiếu nữ.
Những chi tiết như vậy còn rất nhiều.
Chỉ nhìn qua cũng có thể thấy quan hệ giữa hai người cho dù không phải người yêu thì cũng vượt xa mức bạn bè thông thường.
Tạ Đạc thầm may mắn rằng trong đống tư liệu này không xuất hiện những thứ như ghi chép ra vào khách sạn, nếu không thì chẳng biết Tạ Tư Chỉ sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Hắn lặng lẽ quan sát người đồng hành của mình.
Có bốn tháng Tạ Tư Chỉ bặt vô âm tín ở nước N.
Sau đó họ liên lạc lại được, nhưng hắn không bao giờ đề cập về khoảng thời gian ấy.
Lần này trở về, tuy lời nói và hành động thoạt nhìn không khác trước bao nhiêu, nhưng Tạ Đạc vẫn cảm thấy hắn đã thay đổi rất nhiều.
Đó là một sự biến đổi rất khó nhận ra, giống như khí chất đã hoàn toàn khác.
Trước kia, Tạ Tư Chỉ tuy tâm cơ sâu kín nhưng do tuổi tác còn trẻ, ít nhiều vẫn mang theo sự trong trẻo của thiếu niên.
Còn bây giờ, hắn như một thung lũng sâu thẳm không thấy đáy, bị sương mù che phủ, nhìn mãi không thấy bên trong. Dù hắn giả vờ cười, giả vờ ngoan ngoãn, thì cũng chẳng thể xua đi luồng khí tà ác kia.
"Thật ra cậu không cần bận tâm đến Bùi Tễ Ngôn." Tạ Đạc cân nhắc rồi mở miệng: "Chỉ chuyện nhỏ như liên lạc với Thanh Mộc Bang thôi cũng đủ khiến ông già nhà hắn nhốt hắn lại mấy tháng. Theo tôi biết, cho dù hắn có thích Hứa Diên thì cũng chẳng dám vượt giới hạn đâu. Chắc hắn còn chưa được nắm tay cô ấy bao giờ. Thay vì để ý hắn, chi bằng cậu để ý đến Tạ Doanh Triều thì hơn."
Tạ Tư Chỉ ngẩng đầu: "Hứa Diên sẽ không bao giờ thích Tạ Doanh Triều."
Sau khi bị bẻ gãy đôi cánh, giam cầm tự do, một cô gái có ranh giới đúng sai rõ ràng như cô, sao có thể đem lòng yêu Tạ Doanh Triều? Vì vậy hắn không bận tâm.
Nhưng Bùi Tễ Ngôn thì khác. Hắn và cô đều có thể thẳng thắn đứng dưới ánh mặt trời.
Hắn giống cô ở sự dịu dàng, cũng giống cô ở sự trong sáng. Đứng cạnh nhau, ngay cả Tạ Tư Chỉ cũng buộc phải nghiến răng thừa nhận họ thực sự rất xứng đôi.
Thế nhưng, hắn không cam lòng.
Không cam lòng để cô và người khác xứng đôi. Không cam lòng để cô ngồi trong xe của người khác. Càng không cam lòng, khi trong trái tim cô ngoài hắn ra, còn đặt thêm người khác nữa.
......
Tầng cao nhất của nhà hàng có một tiệm bánh ngọt.
Đó là một trong những đặc quyền mà học viện dành cho các gia tộc tài trợ. Thợ làm bánh được mời từ nước K đến, chỉ số ít người mới có thể vào đây thưởng thức những món bánh ngon miệng.
Nơi này còn yên tĩnh hơn cả thư viện, vì thế vào giờ nghỉ trưa Hứa Diên thường đến đây đọc sách.
Doãn Lệ chống cằm lên bàn, ngồi một cách tùy tiện. Đôi mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm rừng anh đào mùa đông vừa nhú nụ, trông cô uể oải chẳng có chút sức sống nào.
Cô nàng hết thở dài lại than ngắn khiến Hứa Diên không thể tập trung nổi.
Hứa Diên gấp sách lại: "Đêm Halloween hôm qua, cậu không tìm được anh chàng nào bảo vệ à?"
Nhắc đến chuyện này, Doãn Lệ càng thở dài hơn: "Chán chết đi được."
"Bọn họ ai nấy đều viết hết tâm tư lên mặt. Tìm được cái gì hay ho cũng đều đưa cho tớ, nhưng ân cần quá mức thì tớ đâu có ngốc mà không hiểu. Nếu tớ không phải là đại tiểu thư của Doãn gia, liệu họ còn buồn liếc nhìn tớ không? Muốn tìm một người thật sự thích mình sao mà khó quá vậy?"
Mới hai mươi tuổi mà đã than thở như bà cụ non rồi, Hứa Diên không nhịn được bật cười: "Vậy cậu thích kiểu người thế nào?"
"Gia thế thế nào cũng được, miễn là đẹp trai, tốt bụng, lại thông minh. Tớ thì IQ không cao lắm, muốn cải thiện chút gen cho thế hệ sau." Doãn Lệ vừa bứt ngón tay vừa nói: "Nói thật thì Bùi Tễ Ngôn cũng khá hợp với tiêu chuẩn chọn chồng của tớ, chỉ là...hắn không được."
"Vì sao không được?"
"Hắn thích cậu mà." Doãn Lệ nói thẳng thừng.
Hứa Diên vội đưa tay bịt miệng cô, nhưng Doãn Lệ lại đè tay cô xuống: "Ôi dào, không sao đâu, ở đây có ai đâu mà lo. Yên tâm đi, miệng tớ kín lắm, tuyệt đối sẽ không lỡ lời với bên ngoài."
Là bạn của Hứa Diên, Doãn Lệ hiểu rất rõ hoàn cảnh của cô.
"Cậu...sao lại biết những chuyện này?" Hứa Diên đỏ mặt hỏi.
"Bùi Tễ Ngôn xưa nay luôn giữ khoảng cách với con gái, vậy mà tối qua lại nhờ tớ đưa cậu đến căn phòng học vắng người, chẳng cần đoán cũng hiểu ra? Nếu đổi là người khác, tớ chắc chắn không giúp. Nhưng tớ với hắn quen nhau từ nhỏ, biết chắc hắn sẽ không làm gì hại cậu nên mới đưa cậu đi."
"Trừ việc thích cậu ra, thì hắn quá lịch sự, đó cũng là nhược điểm. Cậu không biết có bao nhiêu cô gái thích hắn đâu! Hắn luôn lịch thiệp với con gái, chưa từng nặng lời, chỉ cần đối phương khóc một chút hắn liền mềm lòng nhận quà. Chính vì thế, ai cũng cảm thấy mình chưa bị từ chối hẳn, vẫn còn cơ hội."
"Nhà tớ và nhà hắn tương xứng thật đấy, nhưng cậu nghĩ xem, tớ chẳng phải đại mỹ nhân gì. Nếu kết hôn với Bùi Tễ Ngôn..." Doãn Lệ bắt đầu tưởng tượng: "Sau này sẽ có bao nhiêu phụ nữ muốn chen vào chứ? Tớ chẳng muốn ngày nào cũng phải để mắt tới đám ong ong bướm bướm quanh chồng mình đâu."
"Hắn không phải loại người giữ ong bướm bên cạnh." Hứa Diên nhẹ giọng đáp.
Doãn Lệ cười ranh mãnh như một con cáo: "Sao mà cậu dám khẳng định chắc vậy? Nói thật đi, có phải cậu thích Bùi Tễ Ngôn rồi không?"
Hứa Diên nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Cậu muốn hỏi ở thời điểm nào?"
Doãn Lệ còn chưa kịp truy hỏi thêm thì điện thoại báo tin nhắn đến.
Cô ấy vừa liếc qua đã hưng phấn bật dậy khỏi ghế: "Ối ối ối! Bùi Tễ Ngôn đang đấu kiếm trong nhà thi đấu! Mau mau mau, chúng ta đi xem!!"
Hứa Diên bị cô ấy kéo xềnh xệch ra ngoài, bất đắc dĩ nói: "Không phải vừa nãy cậu còn bảo Bùi Tễ Ngôn không được sao?"
Ánh mắt Doãn Lệ sáng rực, vẻ mặt mê trai hiện rõ: "Đây là hai chuyện khác nhau! Cậu không biết đàn ông đẹp trai đấu kiếm thì quyến rũ đến mức nào đâu! Như Bùi Tễ Ngôn mà cầm kiếm thì đúng là báu vật của toàn nhân loại! Thành tích môn đấu kiếm của hắn cũng rất giỏi nữa. Chẳng hiểu ai xui xẻo lại chủ động chạy tới khiêu chiến nữa chứ."
......
Khi Hứa Diên và Doãn Lệ tới nơi, nhà thi đấu đã chật kín người.
Để được tận mắt nhìn thấy "báu vật của nhân loại", Doãn Lệ nhất quyết kéo Hứa Diên chen lấn lên tận hàng đầu.
Trên đường piste bằng kim loại của trận đấu, hai người mặc đồng phục đấu kiếm trắng đứng đối diện nhau, đều đeo mặt nạ đấu kiếm che kín mặt, một người màu xanh, một người màu đen
Doãn Lệ hoàn toàn không phân biệt nổi đâu mới là "báu vật", phải hỏi người bên cạnh mới biết người đeo mặt nạ xanh chính là Bùi Tễ Ngôn.
Tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu. Hai thanh kiếm trong tay hai người đàn ông vung ra, tốc độ nhanh đến hoa cả mắt, từng đòn tấn công và phản đòn liên tiếp giáng xuống.
Doãn Lệ tròn mắt thì thầm: "Họ đánh dữ quá. Lần trước tớ xem rõ ràng trông rất tao nhã mà."
"Là do hai loại kiếm khác nhau." Hứa Diên giải thích: "Đấu kiếm sabre rất chú trọng tốc độ và phản xạ, thường chỉ trong chớp mắt là có điểm rồi."
Mặc dù nói vậy nhưng cả hai lại giằng co rất lâu.
Mãi đến nửa phút sau, mũi kiếm của Bùi Tễ Ngôn mới đâm trúng ngực đối thủ mang mặt nạ đen, giành được điểm đầu tiên.
Hiện trường lập tức vang lên một tràng reo hò của đám nữ sinh.
Doãn Lệ cười hì hì: "Thấy chưa, tớ đã nói rồi mà, Bùi Tễ Ngôn rất lợi hại!"
Hứa Diên chỉ lặng lẽ quan sát.
Trận đấu tiếp tục, cô nhận ra người đeo mặt nạ đen tấn công rất mãnh liệt.
Ban đầu, những nhát kiếm của hắn còn hơi vụng về như thể đã rất lâu rồi không chạm vào kiếm. Nhưng càng đánh động tác càng trở nên thuần thục, nhịp điệu cũng dần được khôi phục.
Từ tư thế ra đòn, tốc độ, đến góc độ mũi kiếm, nhìn từ bất kỳ khía cạnh nào, đó đều là phong thái của một cao thủ thực thụ.
Ưu thế ban đầu của Bùi Tễ Ngôn dần dần biến thành thế cân bằng.
Rồi tiếp theo, dưới sự tấn công dữ dội của đối thủ mang mặt nạ đen, tỷ số bắt đầu nghiêng về một phía.
"Người đeo mặt nạ đen kia là ai vậy?" Doãn Lệ kinh ngạc kêu lên: "Bùi Tễ Ngôn lúc nào cũng đứng nhất môn đấu kiếm, sao có thể có sinh viên nào giỏi hơn hắn chứ? Chẳng lẽ là giáo viên à?"
Một nhát kiếm của người mang mặt nạ đen chém thẳng vào mũ bảo hộ của Bùi Tễ Ngôn, khiến toàn bộ nữ sinh trên khán đài đồng loạt thét lên.
Thậm chí còn có vài cô gái nôn nóng muốn lao lên sàn đấu để xem hắn có bị thương không, nhưng ngay lập tức bị trọng tài ngăn lại.
Trận đấu đã kéo dài năm phút, chỉ còn lại bốn phút cuối cùng.
Bùi Tễ Ngôn đã chém trúng đối thủ mười kiếm, trong khi người mang mặt nạ đen lại đánh trúng hắn mười hai lần.
Ai đạt mười lăm điểm trước sẽ là người chiến thắng. Với cục diện hiện tại, phần thắng nghiêng hẳn về phía mặt nạ đen.
Trong bốn phút cuối cùng, thế công của Bùi Tễ Ngôn đột ngột trở nên dữ dội khác thường.
Thế nhưng người đeo mặt nạ đen dường như có phần lơ đãng. Vốn đang đối diện với đám đông, hắn bỗng quay đầu nhìn về chỗ Hứa Diên đang đứng.
Ngay khoảnh khắc đó, mũi kiếm của Bùi Tễ Ngôn chém thẳng về phía cổ hắn. Điều bất ngờ là hắn không hề né tránh cũng chẳng đưa kiếm đỡ, bước chân khựng lại đứng nguyên tại chỗ, mặc cho đường kiếm kia chém vào người.
Theo lý mà nói, lưỡi kiếm vốn đã được mài cùn, thêm vào đó lớp bảo hộ cũng rất chắc chắn.
Nhưng bằng một cách nào đó, mũi kiếm lại xuyên qua lớp áo giáp bảo hộ, để lại trên cổ hắn một vết thương rớm máu ghê rợn.
Tiếng hét chói tai của đám nữ sinh vang khắp hiện trường, ngay cả Bùi Tễ Ngôn cũng sững sờ.
Người mang mặt nạ đen đứng yên vài giây rồi đưa tay lau vệt máu ở cổ, sau đó tháo mặt nạ xuống.
Nếu chỉ nhìn dáng người thì Hứa Diên còn có thể phân vân, nhưng vừa thấy mái tóc đen dày quen thuộc kia cô liền nhận ra ngay mặc dù hắn đang quay lưng về phía mình.
"Tạ Tư Chỉ!" Cô vội vàng chạy về phía hắn.
Vết thương ở cổ hắn không sâu nhưng máu vẫn chảy ra liên tục.
Hứa Diên không rõ vết thương nặng đến mức nào, trong mắt cô chỉ thấy máu đỏ loang lổ, khiến đầu ngón tay run lên vì căng thẳng: "Anh...sao lại không né?"
Cô nhìn rất rõ, nhát kiếm cuối cùng đó hắn hoàn toàn có thể tránh, chỉ là hắn cố tình dừng lại mặc cho nó chém xuống.
Tạ Tư Chỉ hơi rũ mi mắt, mái tóc bị mồ hôi thấm ướt bết thành từng lọn.
Mồ hôi chạy dọc theo cổ thấm vào vết thương, khiến cả người hắn thoạt nhìn thêm phần ướt át và đáng thương.
Hắn nhìn Hứa Diên, ánh mắt giống như một con chó nhỏ: "Hắn làm anh bị thương rồi."
"Anh bị thương còn chảy máu nữa."
Hắn ngửa đầu, đôi mắt đen láy thẳng tắp khóa chặt lấy cô: "Chắc em đã hả giận rồi đúng không?"
Hứa Diên nghẹn lời.
Hắn cố ý làm vậy.
Cố ý tìm Bùi Tễ Ngôn so đấu kiếm, cố ý để đối phương đả thương mình, cố ý bày ra dáng vẻ yếu đuối chỉ để cầu xin cô tha thứ.
Hứa Diên thật sự không hiểu nổi. Tại sao người này lại có suy nghĩ là tự làm mình bị thương thì có thể khiến cô hả giận?
Hay là hắn cho rằng việc lấy thương tích ra làm trò đáng thương sẽ nhanh chóng và tiện lợi hơn so với một lời xin lỗi chân thành?
Thanh kiếm ấy chỉ cần lệch thêm vài phân có lẽ đã cắt vào động mạch cảnh của hắn. Vậy mà hắn lại dám lấy tính mạng của mình ra để đùa giỡn, còn hành động như thể điều đó chẳng quan trọng.
Sắc mặt Hứa Diên trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: "Anh điên rồi sao?"