Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 27

 
Các bác sĩ ở phòng y tế của học viện được trả lương rất cao và có đủ khả năng xử lý hầu hết các loại chấn thương và bệnh tật.

Tạ Tư Chỉ không cởi áo, chỉ hơi mở phần cổ áo để bác sĩ tiện băng bó.

Hắn ngồi dựa vào giường bệnh, gương mặt vốn gầy gò giờ càng tái nhợt vì mất máu.

Sau khi xử lý xong vết thương, bác sĩ rời đi còn Hứa Diên thì vẫn chưa bước ra ngoài.

Có lẽ là do trách nhiệm của một người chị dâu phải chăm sóc em chồng, nên cô mới đi cùng và ở cạnh hắn trong suốt quá trình điều trị.

Nhưng từ lúc rời khỏi phòng đấu kiếm, cô chưa nói với hắn một câu nào.

Cô chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, chậm rãi lật xem cuốn tạp chí.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Tạ Tư Chỉ lẳng lặng ngắm nhìn cô.

Nắng chiều xuyên qua khung kính khiến mái tóc đen mượt của cô ánh lên vài tia sáng nâu nhạt.

Làn da cô mỏng manh tựa như khối pha lê dưới ánh mặt trời, trong vắt và sáng ngời. Ngay cả khi cô không làm gì cả, trên người vẫn toát ra một thứ sức mạnh dịu dàng.

Trong suốt một năm ở nước N, hắn thường xuyên nhớ đến dáng vẻ của cô gái. Nhớ đến buổi thu ấm áp hôm ấy, khi cô đứng giữa rừng phong đỏ rực, đeo chuỗi hạt lên tay hắn, dịu dàng nói rằng hắn là một người rất tốt, mong hắn cả đời bình an.

Chính khung cảnh đó đã nâng đỡ hắn đi qua vô số đêm đen lạnh giá.

Khi hắn vùng vẫy trong vũng lầy đau khổ, chính sự hiện diện ấy đã níu lấy đầu ngón tay không để hắn chìm hẳn xuống.

Cũng từ khi đó hắn mới hiểu ra rằng, thì ra trong lòng có một người để nhớ thương lại có thể đem đến sức mạnh lớn lao vô cùng.

......

Tạ Tư Chỉ lặng lẽ ngắm Hứa Diên rất lâu.

Nếu không có người không biết điều đẩy cửa bước vào quấy rầy, hắn có thể nhìn cô mãi như vậy.

Bùi Tễ Ngôn: "Tôi đến xem vết thương của anh."

Tạ Tư Chỉ bĩu môi: "Nếu cái cớ thăm bệnh thực chất là để dòm ngó chị dâu tôi thì tốt nhất là anh đừng tới. Biết đâu anh không tới, tôi sẽ mau khỏi hơn."

Bùi Tễ Ngôn khẽ cau mày.

"Tạ Tư Chỉ." Hứa Diên từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bỗng ngẩng đầu khỏi cuốn tạp chí: "Anh thật bất lịch sự."

"Chị dâu giận rồi." Tạ Tư Chỉ cố tình nhấn hai chữ "chị dâu" thật khẽ

Tựa như lời thì thầm bí mật trong đêm tối, rơi vào tai người khác lại mang theo chút ngứa ngáy khó tả.

Trong đáy mắt hắn thoáng nhuộm màu lạnh lẽo: "Bùi Tễ Ngôn, tôi nhận lời xin lỗi của anh. Giờ thì biến đi."

Ánh mắt Bùi Tễ Ngôn khẽ lướt qua Hứa Diên. Cô có vẻ cũng giận nhưng chỉ mím môi không lên tiếng.

Tạ Tư Chỉ lạnh giọng: "Nếu còn dám nhìn cô ấy bằng ánh mắt đó, e là tôi sẽ không kìm được mà móc mắt anh ra đấy."

Câu này nếu đổi thành người khác nói, nghe qua sẽ giống như một lời đe doạ vô trách nhiệm.

Nhưng khi thốt ra từ miệng Tạ Tư Chỉ, chẳng ai cho rằng hắn chỉ đang nói suông.

Dựa vào những gì hắn từng làm trong quá khứ, việc hắn định ra tay độc ác đến mức này hoàn toàn có thể xảy ra.

Bùi Tễ Ngôn lại chẳng hề bị lời đe dọa đó làm chùn bước. Sắc mặt hắn không đổi, chậm rãi nói: "Thay vì miễn cưỡng mở miệng gọi một tiếng "chị dâu", chi bằng anh cứ thẳng thắn thừa nhận là mình thích cô ấy đi."

Tạ Tư Chỉ nhướn mày.

Hứa Diên khẽ sững người, đặt tạp chí trong tay xuống.

Giọng Bùi Tễ Ngôn mang theo chút sắc bén: "Anh thích cô ấy nhưng đã bao giờ nghĩ cho cô ấy chưa? Đã từng tôn trọng ý muốn của cô ấy chưa? Anh quả thật là em trai tốt của Tạ Doanh Triều, cái gọi là thích của anh vừa lạnh lẽo vừa vặn vẹo, đầy rẫy thủ đoạn và dối trá, tưởng rằng như thế có thể trói buộc một người ở bên mình? Nực cười thật."

"Một năm trước, trong buổi vũ hội kỷ niệm thành lập trường, cô ấy nhận lời mời khiêu vũ của anh, anh cho rằng đó là vì anh sao?"

"Hôm nay ở phòng đấu kiếm, anh cố tình để tôi làm bị thương, anh nghĩ như vậy sẽ khiến cô ấy sẽ chán ghét tôi rồi lại thương hại anh sao?"

"Tạ Tư Chỉ." Bùi Tễ Ngôn nói chậm rãi mà kiên định: "Anh thật sự quá ấu trĩ. Giống hệt anh trai anh, cả hai người đều là một lũ khốn..."

"Bùi Tễ Ngôn." Cô cắt ngang lời hắn: "Đừng nói nữa. Đây là chuyện giữa tôi và hắn, anh không nên xen vào."

Bùi Tễ Ngôn mím môi không tiếp tục tranh luận, chỉ nhìn cô: "Đừng phí thời gian ở đây với hắn. Hắn căn bản không cần và cũng chẳng xứng nhận được bất kỳ sự thương hại nào. Tiết học buổi chiều sắp bắt đầu rồi, chúng ta cùng đến lớp nhé?"

Khoảnh khắc đó, ánh mắt Tạ Tư Chỉ trên giường bệnh như hai mũi băng nhọn găm chặt lên người Bùi Tễ Ngôn.

Chỉ cần Hứa Diên gật đầu đồng ý rời đi, có lẽ hắn sẽ thật sự ăn tươi nuốt sống Bùi Tễ Ngôn.

Hứa Diên khẽ lắc đầu: "Không."

Bùi Tễ Ngôn nhíu mày: "Hắn ép buộc em sao? Em phải sớm nhìn ra rồi, hắn căn bản..."

Hứa Diên bình tĩnh đáp: "Tôi ổn. Hắn không hề ép buộc tôi. Anh đi trước đi."

Giọng cô rất kiên quyết, Bùi Tễ Ngôn đành rời đi một mình.

Sự im lặng bao trùm căn phòng rộng rãi và sáng sủa.

Sau một lúc im lặng, Tạ Tư Chỉ đưa tay về phía cô: "Hứa Diên, lại đây."

Cô gái do dự mấy giây rồi đặt tạp chí xuống bước đến bên giường bệnh. Cô đứng đó còn hắn tựa vào thành giường. Khoảnh khắc cúi đầu nhìn xuống, cô chợt thấy hắn giống một chú chó nhỏ đáng thương, đôi mắt ươn ướt mở to như đang cầu xin điều gì đó từ cô.

"Đừng nghe hắn nói bậy. Anh mất rất nhiều máu, đang đau lắm." Tạ Tư Chỉ khẽ nắm lấy đầu ngón tay cô, giọng trầm thấp như đang làm nũng.

Nhiệt độ phòng y tế ấm áp vừa đủ nhưng bàn tay hắn lại lạnh buốt, có lẽ vì mất máu quá nhiều.

Hứa Diên rút ngón tay mình lại.

Giây tiếp theo, bàn tay hắn lại rơi xuống cánh tay cô.

Nơi đó, vẫn còn hằn rõ dấu răng sâu đến bật máu.

Ánh mắt Tạ Tư Chỉ cụp xuống, đầu ngón tay khẽ lướt qua vết thương của cô.

Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối không làm điều này khi tình thế không nằm trọn trong tầm kiểm soát của mình.

Nhưng một năm ở nước N, hắn đã nếm đủ khổ sở.

Con người khi trải qua quá nhiều đắng cay sẽ khó mà kháng cự được một chút ngọt ngào.

Hắn cần một liều thuốc an thần rắc lên vết thương trong lòng, ngay cả khi phải cố tình làm đau chính mình cũng chẳng sao.

Hắn đã sớm tê dại trước nỗi đau thể xác. So với điều đó, cơn khát khô cằn trong tâm hồn mới là thứ có thể g**t ch*t hắn.

Buổi sáng, Hứa Diên tức giận bước xuống xe mà không thèm ngoái đầu lại.

Giờ phút này chắc cô vẫn còn giận nhưng vì hắn bị thương nên mới chịu ở lại bên cạnh.

Cô vốn dĩ là một người mềm lòng. Chỉ cần hắn tỏ ra yếu thế một chút, cô sẽ dễ dàng nhượng bộ. Hắn cảm thấy mình đã nhìn thấu cô từ trong ra ngoài.

"Em sẽ không thích Bùi Tễ Ngôn đâu đúng không?" Hắn mang theo chút mong chờ mà hỏi cô.

Hứa Diên không trả lời.

Dù hắn có nũng nịu than đau cô cũng không đáp lại.

Từ lúc bước chân vào căn phòng này, cô chỉ nói chuyện với Bùi Tễ Ngôn.

Điều đó khiến tận sâu trong lòng hắn dấy lên một cơn hoang mang bất định.

Tạ Tư Chỉ chau mày: "Chẳng lẽ em muốn đi cùng hắn sao? Trong lòng em, cho dù bỏ mặc anh đang bị thương nằm đây một mình cũng không sao, chỉ cần người đó là hắn?"

Hứa Diên vẫn không trả lời, chỉ dùng đôi mắt trong trẻo nhìn hắn.

"Không nói chuyện với anh là vì đang giận anh à? Giận chuyện tối qua? Hay giận vừa rồi ở trước mặt hắn gọi em là "chị dâu"?" Ánh mắt Tạ Tư Chỉ càng lúc càng u tối, hắn buông lời đoán bừa: "Hay em giận là vì anh bị thương làm phiền đến em. Nếu không thì em đã có thể đi cùng hắn rồi? Có phải trong thâm tâm em rất muốn như vậy không?"

Năm ngón tay hắn bỗng nhiên siết lại, kẹp chặt cổ tay cô trong lòng bàn tay.

Sự im lặng của cô trong mắt hắn chính là đồng ý, ánh sáng nơi đáy mắt hắn từng chút một chìm vào bóng tối.

"Hứa Diên, không được thích hắn."

Một xấp ảnh bị hắn hất ra, rơi ngay trước mặt cô.

Trong ảnh là cô và Bùi Tễ Ngôn, từng khung hình từng tấm ảnh đều vô cùng rõ ràng.

"Anh làm vậy là vì tốt cho em thôi. Nếu Tạ Doanh Triều nhìn thấy những thứ này, hắn sẽ nghĩ thế nào? Em chắc chắn không muốn hắn biết quá khứ giữa em và Bùi Tễ Ngôn, đúng chứ?"

Tạ Tư Chỉ cũng từng mong có một khởi đầu tốt đẹp với cô.

Nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong thứ bùn lầy u ám, hắn thực sự không hiểu phải yêu một người như thế nào.

Khi việc giả vờ ngoan ngoãn và lấy lòng trước mặt Hứa Diên không còn tác dụng, hắn đột nhiên không biết phải làm sao mới có thể kéo sự chú ý của cô trở lại phía mình.

Có lẽ có rất nhiều cách nhưng vào lúc ấy Tạ Tư Chỉ đã chọn cách tệ hại nhất.

"Hôn anh một cái." Hắn ngẩng đầu nhìn cô: "Anh sẽ giữ bí mật giúp em."

Khoảnh khắc đó, hắn thấy đôi chút cảm xúc tan vỡ trong mắt thiếu nữ.

Nhưng cảm xúc về tình yêu của hắn đã tê liệt hoàn toàn, hắn không sao hiểu được những gì ẩn chứa trong ánh mắt cô.

Giống như hắn không hiểu vì sao sáng nay Hứa Diên tức giận bỏ xuống xe. Cũng không hiểu vì sao sau khi hắn cố tình để kiếm của Bùi Tễ Ngôn làm bị thương cô lại ngồi ở đây suốt hai giờ liền, chẳng rời nửa bước mà vẫn không chịu nói chuyện với hắn.

Nhiều năm sau, khi nhớ lại buổi trưa hôm ấy, Tạ Tư Chỉ đã vô số lần hối hận đến mất ngủ suốt đêm.

Khởi đầu của bọn họ vốn đã tệ hại mà chút đẹp đẽ hư ảo ít ỏi ở giữa cũng tan vỡ trong sự tê liệt cảm giác của hắn đối với tình yêu, như bọt nước chạm vào là tan.

Hứa Diên không hôn hắn, cô chỉ lặng lẽ nhìn: "Bùi Tễ Ngôn nói không sai."

Tạ Tư Chỉ không hiểu ý cô, nhưng việc cô nhắc đến Bùi Tễ Ngôn lại khiến hắn cực kỳ khó chịu.

Vết thương theo động tác khẽ kéo căng, dường như càng thêm đau nhói.

Bóng tối tận sâu nơi đáy lòng hắn rốt cuộc không còn kìm nén nổi.

Ghen tuông, hối hận, phẫn nộ, không cam lòng.

Muôn vàn cảm xúc trào dâng trong tim, hòa lẫn với h*m m**n khó lòng tiêu tán dần kết tụ thành một thứ có thể gọi là quái vật.

Hắn không muốn giả vờ nữa.

Hứa Diên không hôn hắn như hắn muốn nhưng Tạ Tư Chỉ chẳng bận tâm.

Đối với hắn quá trình không quan trọng, điều quan trọng luôn là kết quả.

Hắn mạnh mẽ ghì chặt cô vào lòng, tìm đến đôi môi mềm mại hôn xuống. Đôi môi ấy vẫn ngọt ngào giống như đêm qua, khiến linh hồn hắn thoáng chốc được cứu rỗi. Thế nhưng Tạ Tư Chỉ mơ hồ cảm nhận được, trong nụ hôn này ẩn chứa một vị đắng chát thật khõ diễn tả.

"Chát!".

Một âm thanh giòn vang khẽ xé tan bầu không khí khiến cơ thể hắn bỗng chốc cứng đờ.

Hứa Diên tát hắn một cái thật mạnh.

......

Đêm.

Phòng sách kính.

Tạ Tư Chỉ đã viết một bản báo cáo chi tiết về những chuyện xảy ra trong suốt một năm ở nước N rồi trình lên bàn làm việc của Tạ Doanh Triều.

Người đàn ông đang cúi đầu xem từng trang.

Tạ Tư Chỉ ngồi đối diện, cả người lười nhác dựa vào ghế, dáng vẻ như chẳng thèm để tâm.

Ánh mắt hắn phiêu đãng, rơi xuống mặt bàn gỗ lạnh lẽo.

Một năm trước hắn từng phóng hỏa thiêu trụi cả cánh đồng hoa hồng.

Ngọn lửa khi ấy còn chưa kịp lan tới đây đã bị dập tắt, vì vậy phòng sách vẫn được giữ nguyên vẹn, chẳng khác gì trước kia.

Nhìn những thứ quen thuộc được bày biện ở đây, tâm trí hắn bất giác quay trở lại đêm đó.

Qua từng món đồ, hắn dường như thấy được cảnh tượng xảy ra ở đây khi ngọn lửa cháy rực.

Những chuyện không nên nghĩ tới lại lặng lẽ tràn về khiến hắn khẽ rũ mi mắt xuống.

Trước mặt Tạ Doanh Triều, hắn che giấu sự u ám trong mắt mình rất tốt.

"Tôi muốn cậu sang nước N để bàn chuyện hợp tác với gia tộc Kingsley, kết quả cậu lại trực tiếp lật đổ cả gia tộc đó." Giọng Tạ Doanh Triều mang theo sự nguy hiểm: "Cậu tính giải thích thế nào?"

Mỗi tháng đều có người định kỳ báo cáo chi tiết những việc Tạ Tư Chỉ đã làm ở nước N.

Lần này Tạ Tư Chỉ trở về quá đột ngột nên Tạ Doanh Triều vẫn chưa nắm rõ chuyện ở nước N sáng nay. Phải mất một ngày sau hắn mới hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện.

Nước N chìm trong nội loạn. Quân chính phủ và phản quân giao chiến suốt nhiều năm. Các hệ thống, thiết bị liên lạc bị phá hủy sạch, đất nước này gần như bị cô lập với thế giới bên ngoài.

Gia tộc Kingsley là gia tộc đứng vững lâu nhất ở nước N, cũng chính là nhà buôn vũ khí lớn nhất nơi này. Họ đồng thời cung cấp súng đạn cho cả quân chính phủ lẫn phản quân. Bất kỳ ai muốn đưa vũ khí vào nước N đều bắt buộc phải thông qua gia tộc Kingsley.

Tập đoàn Tạ thị muốn chen chân vào làm ăn ở nước N, tất nhiên cũng không thể ngoại lệ.

Thế nhưng, chỉ hơn một tuần trước, một trận bạo loạn nghiêm trọng bùng nổ ở đây.

Trang viên của gia tộc Kingsley bất ngờ bị một nhóm kh*ng b* không rõ danh tính tập kích.

Cuộc bạo loạn đẫm máu ấy kéo dài suốt ba ngày.

Ba ngày sau, gia tộc Kingsley như bốc hơi khỏi nước N. Trong trang viên chỉ còn lại một đống thi thể không thể nhận dạng được, cho thấy trước khi chết họ đã chịu sự tra tấn tàn khốc.

Sự việc này được tuyên bố với bên ngoài là một cuộc bạo loạn nhưng tin tức Tạ Doanh Triều nhận được lại hoàn toàn khác.

Những kẻ được gọi là kh*ng b* thực chất là quân chính phủ của nước N và số vũ khí mà họ dùng để tiêu diệt gia tộc Kingsley lại xuất phát từ nhà máy sản xuất vũ khí của Tạ thị ở nước ngoài.

Chuyện này chắc chắn dính líu đến Tạ Tư Chỉ.

Chỉ có hắn đang ở nước N và cũng chỉ có hắn mới có thể lặng lẽ điều động số vũ khí từ căn cứ nước ngoài đi.

Tạ Tư Chỉ bình tĩnh nói: "Nói trắng ra thì gia tộc Kingsley chẳng qua chỉ là bọn buôn bán trung gian, dựa vào thế lực địa phương mà làm ăn trong chiến tranh. Có bọn họ đứng giữa ăn chia mới thật vướng víu, dẹp bỏ đi chẳng phải tốt hơn sao? Như vậy, Tạ thị có thể trực tiếp giao dịch với bên mua rồi."

Tạ Doanh Triều: "Người mua mà cậu nói đến ý là chỉ riêng quân chính phủ thôi sao?"

"Tại sao không chứ?"

"Trước đây, phe phản chính phủ ở nước N từng ra giá trên trời, muốn độc quyền toàn bộ kênh buôn vũ khí của gia tộc Kingsley nhưng bị từ chối. Anh đoán là vì sao? Ai cũng biết chiến tranh sẽ mang đến điều gì, nhưng lý do chiến tranh bị kéo dài chính là vì nó có sự 'cần thiết' để tồn tại, đặc biệt là đối với giới buôn vũ khí."

"Trong một đất nước hòa bình, thương nhân vũ khí tồn tại chẳng khác nào một bộ phận thừa thãi như ruột thừa. Chỉ ở những nơi khói lửa chiến tranh ngút trời, họ mới có thể phát huy giá trị và đồng thời nhận được giá trị."

"Thân cận với quân chính phủ, xóa sổ gia tộc Kingsley, khiến phe phản chính phủ trong thời gian ngắn không thể có được nguồn cung vũ trang. Đợi đến khi chiến tranh kết thúc, mảnh đất ấy sẽ không dung nạp Tạ thị nữa. Cậu đang âm mưu phá hoại hoạt động kinh doanh ở nước ngoài của Tạ thị sao?"

Tạ Tư Chỉ thản nhiên nói: "Tại sao không thể là vì hòa bình chứ?"

Tạ Doanh Triều cười khẩy: "Tạ thị buôn vũ khí, thế mà cậu lại nói đến hòa bình với tôi à?"

Tạ Tư Chỉ: "Anh, anh từng đặt chân tới nước N chưa?"

"Chuyện này có liên quan gì đến việc chúng ta đang thảo luận không?"

"Chỉ cần tìm hiểu chút về nước N thì sẽ rõ, một vùng đất bị chiến tranh tàn phá sẽ là địa ngục trần gian thế nào." Thiếu niên nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông: "Đối với những tay buôn vũ khí có tiếng, cái đầu trên cổ đều là món hàng cực kỳ đắt giá, bị ám sát vốn là chuyện thường ngày. Tôi chẳng phải kẻ nhân từ gì, chỉ là không muốn sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, ác mộng kéo dài cả đêm."

"Dù anh không nghĩ cho bản thân, cũng nên nghĩ đến những người bên cạnh chứ?"

"Tôi thật sự không muốn nhìn thấy một ngày nào đó, anh và những người thân cận nhất bên mình cũng bị liệt vào danh sách truy sát của các tổ chức lính đánh thuê quốc tế."

"Đương nhiên, nếu anh cho rằng những gì tôi làm vẫn chưa đủ, nhất quyết phải để chiến sự ở nước N kéo dài thì ít lâu nữa tôi lại quay về đó cũng được." Giọng Tạ Tư Chỉ vẫn bình thản: "Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì to tát."

Tạ Doanh Triều chăm chú nhìn: "Tôi rất muốn biết suốt một năm qua cậu đã trải qua những gì ở nước N."

Thế lực Tạ thị trải rộng toàn cầu, nhưng Tạ Doanh Triều chưa từng cho Tạ Tư Chỉ bất kỳ sự chống lưng hay chỗ dựa nào.

Nói trắng ra, việc phái hắn sang nước N chính là một hình thức lưu đày cũng là sự trừng phạt.

Tất cả chỉ vì đêm hôm ấy hắn đã đốt trụi vườn hồng mà Tạ Doanh Triều trân quý nhất, ngang nhiên thách thức quyền uy của người đang điều hành Tạ thị.

Nước N quanh năm xảy ra nội chiến, bạo loạn, đói kém, chết người và Tạ Doanh Triều chưa từng nghĩ hắn có thể sống sót trở về.

Thế nhưng một năm trôi qua, Tạ Tư Chỉ chẳng những không chết mà còn đàm phán thành công với chính phủ nước N, đồng thời khiến gia tộc Kingsley biến mất khỏi vùng đất ấy.

Điều này khiến Tạ Doanh Triều không khỏi kinh ngạc.

"Nghe nói lúc mới sang nước N cậu đã bị gia tộc Kingsley bắt giam mấy tháng liền?"

Tạ Tư Chỉ khẽ ngước mắt: "Thì ra anh đều biết hết."

Tạ Doanh Triều chậm rãi nói: "Ngục tối của gia tộc Kingsley vốn được xem như nhà tù đáng sợ nhất nước N, rất hiếm người có thể sống sót mà bước ra khỏi đó."

Khóe môi Tạ Tư Chỉ hơi nhếch lên nhưng trong mắt lại toàn lạnh lẽo: "Có lẽ thế."

"Tôi thật tò mò muốn biết cậu đã thoát ra khỏi nhà tù đó bằng cách nào?"

Chưa kịp đợi Tạ Tư Chỉ trả lời, cửa phòng sách đã bị đẩy ra.

Hứa Diên bưng khay hoa quả bước vào.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, đáy mắt u ám như mực của Tạ Tư Chỉ bỗng lóe lên một tia sáng mong manh.
 

Bình Luận (0)
Comment