"Muộn rồi sao anh vẫn chưa nghỉ ngơi?"
Hứa Diên đi đến bên cạnh Tạ Doanh Triều, đặt khay hoa quả lên bàn làm việc.
Tạ Tư Chỉ thu lại ánh mắt, hàng mi dày đen như lông quạ khẽ rủ xuống, che khuất đi tia lạnh lẽo trong mắt.
Hắn cụp mi, làm như đang chăm chú nhìn những đường vân gỗ trên mặt bàn.
"Anh đang bàn chuyện với Tư Chỉ." Tạ Doanh Triều tự nhiên ôm lấy eo cô: "Em buồn ngủ rồi sao? Anh bảo Lệ Hoa đưa em về nghỉ nhé."
"Quan hệ của anh và chị dâu tốt thật đấy." Khóe môi Tạ Tư Chỉ kẽ cong lên, nếu không nhìn kỹ rất khó nhận ra nét giễu cợt ẩn trong đó.
Đã qua nửa đêm, Hứa Diên đợi mãi không thấy hắn quay về nên mới xuống tìm.
Tạ Doanh Triều rất cưng chiều cô. Bất cứ nơi nào trong trang viên cũng cho phép cô trực tiếp bước vào, kể cả thư phòng nơi hắn đang xử lý công việc.
Trong suốt một năm qua, trên giường Tạ Doanh Triều không hề xuất hiện người phụ nữ nào khác.
Nhưng do thói quen, hắn và Hứa Diên chưa bao giờ sống chung.
Chỉ khi cần, hắn mới bảo người hầu mời Hứa Diên sang phòng mình. Còn bình thường, mỗi người vẫn nghỉ ngơi trong phòng riêng của mình.
Tạ Doanh Triều chưa từng nói với Hứa Diên những lời kiểu "nếu anh không về, em không được ngủ đâu".
Nhưng mỗi khi đêm khuya, kết thúc công việc trở về phòng, hắn đều thấy cô dựa trên sofa đọc sách dưới ánh đèn ngủ ấm áp mà chờ hắn.
Hắn không phải người ngốc, ngược lại hắn rất nhạy bén.
Hắn hiểu rõ tình cảm Hứa Diên dành cho mình, nhưng hắn chẳng hề quan tâm.
Đối với một người đàn ông như hắn, nhu cầu về phụ nữ lại trở nên giản dị đến lạ thường.
Hắn không cần cô mang lại lợi ích gì cho mình, thậm chí cũng không cần cô phải quá yêu hắn. Chỉ cần cô ở bên khiến hắn cảm thấy thoải mái vậy là đủ rồi.
Một người phụ nữ có thể chờ hắn trở về giữa đêm, dịu dàng, yên lặng, không bao giờ hỏi nhiều, chính là điều khiến hắn cảm thấy dễ chịu nhất.
Đặc biệt khi người phụ nữ ấy còn sở hữu những điểm khiến hắn say mê, điều đó đủ khiến hắn không muốn nhìn bất kỳ ai khác.
Lúc này đã hai giờ sáng, Hứa Diên thực sự buồn ngủ nên mới xuống hỏi hắn khi nào sẽ về.
Tạ Doanh Triều và Tạ Tư Chỉ đã nói chuyện khá lâu, hắn cũng mệt mỏi xoa trán: "Em về trước đi, tối mai anh sẽ ở cùng em, được không?"
Hứa Diên ngoan ngoãn rời khỏi phòng làm việc, đi cùng Lệ Hoa về chỗ ở của mình.
Tạ Tư Chỉ cúi đầu mới phát hiện bàn tay để dưới bàn không biết từ lúc nào đã cuộn chặt thành nắm đấm.
Hắn từ từ thả ra, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay để lại nhiều vết đỏ hơi đau.
Nhưng trên mặt hắn vẫn là nụ cười thoải mái: "Hình như tôi đã làm phiền hai người rồi."
Tạ Doanh Triều đáp: "Về chuyện ở nước N, tôi sẽ triệu tập cuộc họp cấp cao để phân tích lại lợi hại. Cậu cũng về trước đi."
Tạ Tư Chỉ lười biếng đứng dậy, bước tới cửa thì bất ngờ hỏi: "Vụ nổ ở nước F năm ngoái, kết quả điều tra thế nào rồi?"
Tạ Doanh Triều gật đầu một cái, hắn quay lại hỏi: "Là ai?"
Tạ Doanh Triều bình thản đáp: "Cậu không cần biết."
...
Đêm khuya.
Tạ Tư Chỉ c** tr*n đứng đánh răng trước gương trong phòng tắm.
Hắn vừa tắm bằng nước lạnh xong, làn da vẫn còn vương những giọt nước li ti.
Ánh đèn làm làn da trắng lạnh của hắn càng trở nên trong suốt.
Hắn nhổ kem đánh răng ra khỏi miệng, để lại một ít bọt trắng ở khóe môi, rồi nhìn cơ thể mình trong gương.
Vết thương do kiếm của Bùi Tễ Ngôn gây ra vẫn được băng lại. Ngoài ra trên cơ thể hắn còn có những vết sẹo chằng chịt như hình con rết, vừa xấu xí vừa đáng sợ.
Hắn cau mày chán nản, lau đi vết bọt kem đánh răng còn sót ở khóe môi.
Nằm trên giường, hắn thấy khó mà chợp mắt.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu hắn lập tức hiện lên vô số hình ảnh như bóng ma.
Nóng nực, ẩm ướt, bóng tối bao trùm xung quanh, những tiếng van xin thê lương vang lên từ các tù nhân trong lao ngục.
Hắn tựa vào góc tường, vết máu và mồ hôi làm ướt sũng quần áo.
Đau đớn, đói khát, sợ hãi, cùng với sự bất định của cái chết không biết khi nào sẽ ập đến, tất cả những điều này đối với người bị giam trong ngục là vực thẳm tuyệt vọng tàn nhẫn. Họ chỉ có thể dựa vào sự an ủi lẫn nhau, tìm lấy chút hy vọng sống sót.
Chỉ có Tạ Tư Chỉ im lặng không nói một lời, tựa lưng vào bức tường đá lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn trăng trên sa mạc qua ô cửa nhỏ trên tường.
Bàn tay bên phải của hắn đã gãy bị vài ngón, nhưng hắn vẫn dùng phần đầu ngón còn lại chạm lên cổ tay trái.
Chuỗi hạt trầm hương đã bị lấy mất. Hắn khẽ x** n*n như thể nó vẫn còn đang ở đó.
Tạ Tư Chỉ cố gắng xua đuổi những ảo ảnh trong đầu, nhưng ngay giây sau lại có những hình ảnh mới mẻ ập tới.
Hắn khó tránh khỏi việc nhớ lại cảnh tượng trong camera giám sát tối qua.
Cổ tay và mắt cá chân của cô gái rất mảnh mai, mang đến cảm giác mong manh như có thể gãy vụn bất cứ lúc nào.
Nhưng đồng thời cơ thể cô lại quá đẹp, khiến những d*c v*ng xấu xa trong cơ thể hắn bị khơi dậy.
Cô như một chú bướm mềm mại, vỗ đôi cánh yếu ớt dưới sự chiếm hữu dữ dội của người đàn ông.
So với việc nghe thấy cô đau đớn r*n r*, hắn lại càng sợ nghe thấy những âm thanh sung sướng vì kh*** c*m từ cô. Thực ra hai thứ này cũng đều không hơn nhau là bao.
Tạ Tư Chỉ cảm giác như mình sắp bị những mâu thuẫn trong đầu xé làm hai nửa.
Đêm khuya tĩnh lặng, tinh thần hắn lại trở nên cực kỳ tỉnh táo.
Hắn ngồi dậy, dựa vào đầu giường và bật máy tính bảng.
Trên màn hình giám sát, Hứa Diên đã nằm trên giường.
Cô mặc chiếc váy ngủ hai dây màu trắng tinh khiết, trên người phủ một góc chăn mỏng bằng lụa tơ tằm.
Cô cuộn tròn như một đứa trẻ nằm sát mép giường. Giống như hắn, cô cũng chưa ngủ, bất an lật mình trên giường.
Tạ Tư Chỉ lặng lẽ quan sát một lúc.
Ban ngày, trên má vẫn như còn vương lại cảm giác bỏng rát từ cái tát của cô.
Trong lòng bất chợt bùng lên một ngọn lửa dữ dội.
Cổ họng hắn khô khốc, cần được giải tỏa.
......
Hứa Diên không ngủ được.
Cả ngày đã xảy ra quá nhiều chuyện, đến tận khuya cô mới có không gian yên tĩnh để suy nghĩ lại.
Chẳng hạn như đề nghị của Bùi Tễ Ngôn.
Tham gia cuộc tuyển chọn Miss Flaxman có lẽ là cách duy nhất để cô rời khỏi nơi này và cô không nên do dự.
Nhưng cứ nghĩ tới việc làm vậy sẽ kéo cả Bùi Tễ Ngôn xuống nước, cô lại cảm thấy có lỗi. Dù Bùi Tễ Ngôn nhiều lần nhắc cô không cần bận tâm, rằng đó là việc hắn tự nguyện, Hứa Diên vẫn không thể thản nhiên đón nhận tấm lòng mà người khác phải mạo hiểm lớn lao để trao cho mình
Rồi còn Tạ Tư Chỉ nữa.
Niềm vui sáng nay khi thấy hắn bình an trở về gần như tan biến.
Chỉ trong vỏn vẹn một ngày, hắn đã thể hiện quá nhiều điều xấu xa trước mặt cô, mà dường như hắn cũng không biết mình đã sai chỗ nào.
Trong đêm Halloween, hắn cưỡng hôn cô, s* s**ng cô. Rồi hắn cố tình làm mình bị thương chỉ để lấy lòng thương cảm, dùng quá khứ giữa cô và Bùi Tễ Ngôn để uy h**p cô.
Nếu như dáng vẻ trước kia của hắn không phải là giả vờ. Hứa Diên thật sự không thể hiểu nổi, sao một người lại đột nhiên có thể trở nên tàn nhẫn như vậy.
Nghĩ tới hắn, đầu ngón tay cô vô thức bấu lấy mép gối, cọ xát trên vải phát ra tiếng xào xạc.
Từ ban công vang lên những tiếng động lách tách, cô nghĩ là gió thổi nên không để ý.
Cho đến khi cửa ban công bị mở từ bên ngoài, cô mới giật mình ngồi bật dậy khỏi giường.
Cô sống ở tầng hai, không rõ Tạ Tư Chỉ trèo lên bằng cách nào.
Qua lớp rèm bị gió thổi lay động, hắn đứng thẳng lưng ngoài cửa ban công, lặng lẽ nhìn cô.
Dưới ánh trăng mờ ảo, lần đầu tiên hắn thấy vẻ hoảng hốt trong đôi mắt cô gái.
Khi nhìn rõ khuôn mặt hắn, nỗi hoảng hốt ấy biến mất thay vào đó là cảm giác bối rối không biết phải làm gì.
Cô co rúm lại lùi về phía sau. Trong lúc di chuyển, dây váy ngủ trượt khỏi vai để lộ một mảng da trắng nõn, mềm mại.
Hứa Diên mím môi, dường như muốn nói gì đó nhưng không tìm được cách mở đầu thích hợp.
Trong lúc cô đang phân tâm, Tạ Tư Chỉ đã bước vào tiện tay khóa cửa ban công lại.
"Cái này là Tạ Doanh Triều tặng sao?" Hắn nhìn xuống chiếc điện thoại trên đầu giường.
Chiếc điện thoại thuộc nhãn hiệu đắt tiền lại là phiên bản giới hạn số lượng. Với tính cách của Hứa Diên, cô vốn không thích sử dụng thứ này, đây đúng phong cách của Tạ Doanh Triều.
Hứa Diên đã trải qua hai sinh nhật tại trang viên.
Sinh nhật năm ngoái, ngoài việc tặng cô vài món đồ nhỏ, Tạ Doanh Triều còn bỏ ra mấy tỷ ở sàn đấu giá để mua về bức tranh của họa sĩ mà cô yêu thích cùng bản thảo của tác giả cô ngưỡng mộ. Còn năm nay, hắn lại tặng cô một chiếc siêu xe giới hạn toàn cầu, một chiếc du thuyền và một căn biệt thự nhà vườn.
Vụ hỏa hoạn năm ngoái đã thiêu rụi một nửa kiến trúc trong trang viên. Căn nhà nhỏ mà cô đang ở được Tạ Doanh Triều cho người sửa sang lại từ trong ra ngoài, phong cách và nội thất được sắp xếp hoàn toàn theo sở thích của cô. Mỗi chiếc bình cổ đều có giá trị hàng chục triệu. Vườn hoa hồng quanh nhà cũng được hắn dọn dẹp, thay bằng những loài hoa cô yêu thích như thanh cúc và anh túc.
Ngoài ra, bình thường hắn cũng rất hào phóng. Trang sức đắt tiền, váy áo cao cấp... đều gửi đến Hứa Diên như thể chúng không tốn tiền.
Chỉ có điều Hứa Diên hầu như không dùng đến. Nghe nói cô còn chưa từng vào căn nhà hắn tặng, xe cộ và du thuyền cũng bỏ đó phủ bụi.
Tạ Tư Chỉ đôi khi tự nhủ. Tạ Doanh Triều là một người đàn ông gần như hoàn hảo, nếu là một người phụ nữ bình thường chắc chắn họ đã chết mê chết mệt hắn rồi.
Nhưng Hứa Diên không phải người bình thường, cô có thế giới riêng trong lòng.
Những gì cô muốn, Tạ Doanh Triều chưa bao giờ có thể đáp ứng được.
Tạ Tư Chỉ cầm điện thoại, ghép với chiếc điện thoại trên bàn làm việc của Tạ Doanh Triều, vừa khít như một cặp đôi.
Đứng trước ái tình, trên đời này chẳng có người đàn ông nào có thể thoát khỏi.
Dùng điện thoại đôi, thật khó mà tưởng tượng được chuyện như vậy lại xảy ra với Tạ Doanh Triều, nhưng nó đã thật sự xảy ra.
Hắn mỉm cười, đưa điện thoại cho Hứa Diên: "Nếu là món quà hắn tặng, chắc chắn trong này lưu số của hắn."
"Gọi cho hắn đi. Nói với hắn là anh đã xông vào phòng em. Nghe xong, hắn nhất định sẽ lập tức chạy đến. Vì muốn bảo vệ em, có khi hắn sẽ quất anh một trận roi trước, rồi tống anh sang nước N vài năm cũng không chừng."."
Hứa Diên không nhận điện thoại.
"Không nỡ à?"
"Rốt cuộc anh muốn gì?" Hứa Diên cau mày.
Ban ngày thì tỏ vẻ yếu ớt ngoan ngoãn, ban đêm lại trở nên như thế này, khiến cô không biết phải đối diện với hắn ra sao.
Một năm không gặp, người đối diện như biến thành một người xa lạ khiến cô hoàn toàn không hiểu rõ.
Cũng đúng thôi, một năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày đêm, có quá nhiều thứ có thể thay đổi.
"Em thật sự không hiểu hay đang giả ngốc?" Tạ Tư Chỉ hạ giọng, hắn ghé sát vào tai cô mang theo vài phần dính dớp và mờ ám: "Chẳng lẽ em nghĩ anh xuất hiện ở đây chỉ để mời em ngắm trăng ngoài cửa sổ?"
Hứa Diên nghe ra sự nguy hiểm trong giọng nói của hắn, cô kéo chặt tấm chăn mỏng ôm vào người.
Nhưng phía sau không còn nhiều khoảng trống để chạy trốn, cô chẳng thể thoát đi đâu.
Tạ Tư Chỉ quỳ một gối bên mép giường, nhẹ nhàng cúi người. Thân hình gầy guộc dưới ánh trăng tạo nên một bóng hình rõ nét ôm trọn cô dưới mình.
"Mỗi ngày ở nước N, anh đều nghĩ về em."
Ánh mắt hắn men theo từng sợi tóc đen nhánh của cô mà rơi xuống, bắt gặp nỗi bất an trong đôi mắt cô. Trượt xuống nữa là vết hôn tím nhạt nơi gò má, ban ngày được lớp kem nền che đi, giờ thì hiện ra toàn bộ. Hắn biết rõ vết hôn kia thuộc về ai, phải dốc hết toàn bộ lý trí mới có thể kiềm chế không phát điên vì cô.
Rồi hạ xuống thêm chút nữa, ánh mắt hắn khựng lại.
Từ góc nhìn cao hơn, hắn có thể thấy rõ ràng cảnh sắc ẩn hiện dưới lớp váy ngủ cổ trễ của cô. Hình ảnh ấy khiến cổ họng hắn khô khốc, hơi thở bỗng chốc nóng rực.
"Còn em, có từng nghĩ về anh không?"
Hứa Diên không trả lời. Cơ thể cô căng cứng nhưng cũng không dám cử động mạnh, sợ làm hắn nổi điên.
Bộ dạng mềm mại như con thỏ của cô khiến Tạ Tư Chỉ cảm thấy thú vị. Hắn mở miệng đầy khiêu khích: "Hứa Diên, thật sự anh rất muốn đè em xuống giường, làm những chuyện anh thích."
Hắn lặng lẽ quan sát thấy trong mắt cô lóe lên một chút hoảng sợ rồi mỉm cười: "Nhưng anh biết, chuyện đó sẽ không tốt cho bất cứ ai."
"Hiện tại, anh vẫn còn lý trí, vẫn có thể kiềm chế."
"Anh chỉ muốn hoàn thành nụ hôn mà ban ngày chưa kịp thực hiện."
"Trong phòng y tế, em đã tát anh một cái, còn nhớ không?"
Hắn cất giọng nhẹ nhàng, đầy mê hoặc bên tai cô: "Tối nay, chỉ cần em chủ động hôn anh một cái, chỉ một cái thôi, anh sẽ rời đi."