Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 29

 
Tạ Tư Chỉ biết việc này không đúng và thừa nhận đây là hành vi rất hèn hạ.

Nhưng hắn không thể kìm lòng.

Một năm không phải khoảng thời gian dài, nhưng trong suốt năm đó hắn đã trải qua vô số máu tanh, tra tấn và cái chết.

Bề ngoài có vẻ như nó không để lại dấu vết gì, nhưng thực ra trong lòng hắn vẫn bị một thứ gì đó u uất và đen tối đè nặng.

Hắn rất cần đến gần một nguồn ánh sáng ấm áp để xua tan giá lạnh trên người.

Và Hứa Diên thì như một vầng trăng, bất cứ lúc nào trên người cô cũng đều toát lên sức mạnh vừa dịu dàng vừa kiên định.

Hắn vốn không định để lộ những suy nghĩ hèn hạ trong lòng, nên đêm Halloween khi không kìm được mà hôn cô, hắn đã hóa trang thành thần chết để làm điều mình muốn.

Nhưng Hứa Diên lại cố chọc thủng lớp vỏ ngụy trang của hắn, lại còn bộc lộ tình cảm đặc biệt dành cho Bùi Tễ Ngôn trước mắt hắn.

Điều đó khiến Tạ Tư Chỉ không thể chịu đựng nổi.

Chỉ cần nghĩ đến quá khứ của cô với Bùi Tễ Ngôn, chỉ cần nghĩ rằng trong lòng cô vẫn còn một phần dành cho hắn ta, hắn lại thấy khó mà kìm nén nổi cơn thịnh nộ trong lòng.

Trong mắt hắn, Bùi Tễ Ngôn ngoài gương mặt ra chẳng có gì giá trị. Hắn ta như đóa hoa sinh trưởng trong nhà kính, suy nghĩ đơn thuần, hoàn toàn không xứng với Hứa Diên.

Nói cách khác, lòng tốt của Bùi Tễ Ngôn hoàn toàn vô dụng và không có khả năng bảo vệ cô giữa dòng xoáy tăm tối này.

Nhìn bề ngoài, Hứa Diên có vẻ yếu mềm nhưng trong cô lại ẩn chứa một sự kiên cường bẩm sinh. Chỉ có hắn mới xứng đáng trở thành đồng minh của cô, bởi họ vốn là cùng một loại người.

Trong bóng tối, hắn dõi mắt nhìn về phía Hứa Diên.

Chờ đợi cô sẽ hôn hắn như hắn mong muốn, hoặc lại giáng thêm cho hắn một cái tát.

"Tại sao nhất định phải làm như vậy?" Cô gái không làm gì chỉ ngước đôi mắt trong veo nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi.

"Như thế nào?" Rõ ràng hắn đang chỉ hỏi cho có, cố giả vờ không hiểu.

"Anh thật sự không biết thế nào là tôn trọng sao?"

Ban ngày trong phòng y tế, Bùi Tễ Ngôn cũng từng nói những lời tương tự.

Nói rằng hắn chưa từng nghĩ cho cô, hắn không hề tôn trọng ý nguyện của cô, hắn thật ấu trĩ, giống hệt Tạ Doanh Triều hắn cũng là một kẻ khốn nạn.

Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ có hai người lúc này, cô vẫn còn nhớ lời Bùi Tễ Ngôn nói khiến đôi mày hắn không tự chủ mà nhíu lại, ánh mắt hiện lên một tia sát khí.

Tạ Tư Chỉ đưa tay nắm lấy cằm cô.

Làn da cô lạnh ngắt, mịn màng như một miếng bánh sữa. Khi đầu ngón tay hắn chạm vào, một cảm giác tuyệt vời chạy dọc khắp cơ thể khiến trái tim hắn rung động.

"Trong mắt em chỉ có Bùi Tễ Ngôn thôi sao?"

"Chỉ vì một nụ hôn vào đêm Halloween mà em giận anh đến mức này?"

"Còn Bùi Tễ Ngôn? Tên vô dụng đó. Khi em bị kẹt bên Tạ Doanh Triều, hắn đã làm được gì? Những lời hắn nói em đều nhớ rõ. Em bỏ mặc anh mà đi ngồi xe hắn. Anh bị hắn làm tổn thương, em lại lạnh nhạt với anh. Nhưng với hắn thì dịu dàng, nịnh nọt..."

"Hắn thích em thật sao?" Tạ Tư Chỉ nhíu đôi lông mày đẹp đẽ: "Hắn có giống anh, nhớ em đến mất ngủ hay không?"

Đến câu cuối cùng, hắn hạ thấp giọng điệu, tiếng nói nghe có phần khàn khàn.

Hứa Diên nhìn thẳng vào mắt hắn. Mỗi khi hắn thốt ra một lời, trong đôi mắt xinh đẹp của cô lại dâng thêm một tầng phẫn nộ hiện rõ.

Tạ Tư Chỉ không hiểu rốt cuộc cô đang tức giận vì điều gì.

Vì tâm trí rối bời, hắn đem hết thảy mọi nguyên do quy về Bùi Tễ Ngôn.

Nếu lúc này Bùi Tễ Ngôn có mặt ở đây, có lẽ Tạ Tư Chỉ sẽ b*p ch*t hắn ngay trước mắt Hứa Diên cũng không chừng.

Tạ Tư Chỉ nhìn chằm chằm thiếu nữ trên giường, trong ánh mắt cô chất chứa một nỗi mệt mỏi dày đặc.

Nhưng làn da trắng như tuyết cùng thân thể ẩn hiện dưới lớp váy ngủ của cô lại khơi dậy những h*m m**n sâu thẳm nhất trong lòng đàn ông.

Điều đó khiến hắn chợt nhớ ra, tối nay hắn không phải đến để cãi vã.

Hắn gạt bỏ hết những lời vừa nói ra khỏi đầu, không còn chờ đợi cô chủ động hôn mình mà cúi xuống chặn lấy môi cô.

Đúng như hắn hằng mong mỏi, hương vị ấy thật ngọt ngào, mát lạnh. Hắn mải mê hút lấy dòng mật ngọt có thể khiến mọi cơn ác mộng đau đớn tan biến.

Hứa Diên không chống cự, cô ngoan ngoãn để hắn ôm trong lòng, tay chân mềm nhũn như một con búp bê hình người.

Sự ngoan ngoãn ấy dễ khiến người ta muốn xâm phạm cô thêm nhưng Tạ Tư Chỉ không làm như vậy. Hắn buông tay ra, cúi xuống, dùng ánh mắt từng chút từng chút vẽ lại nét mặt cô.

Đôi lông mày thanh tú, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào và đôi mắt trong veo như biết nói chuyện.

Nếu trước đêm nay tình cảm của hắn chỉ là nỗi nhớ và cảm xúc, thì lúc này hắn bỗng nhận ra rõ ràng một điều

Hắn nhìn cô rất lâu, còn Hứa Diên thì vẫn cúi đầu, hàng mi đen dài che đi ánh nhìn.

"Hứa Diên..." Hắn nói chậm rãi, như muốn xác nhận điều gì đó, lại như sợ ai đó nghe thấy, chỉ dám thốt ra một cách thật nhẹ nhàng: "Anh... hình như... thật sự đã yêu em rồi..."

Trên khuôn mặt Tạ Tư Chỉ tràn ngập vẻ hoang mang chưa từng thấy, như một đứa trẻ chưa hiểu gì về tình yêu. Sau bao lần lao vào mọi việc một cách bốc đồng, giờ đây hắn đột nhiên dừng lại để suy nghĩ về trái tim mình.

Chưa từng có ai dạy hắn thế nào là tình yêu, cũng chưa ai dạy hắn phải yêu một người thế nào.

Hắn bỗng trở nên bất lực.

"Anh không biết..." Hắn nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ phiền muộn: "Còn em, em có thích anh chút nào không?"

Hứa Diên mím môi mỏng không trả lời câu hỏi của hắn mà dùng giọng điệu như cầu xin: "Tạ Tư Chỉ, sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa được không?"

Ánh mắt Tạ Tư Chỉ thoáng chùng xuống, rồi giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: "Anh không thể làm, vậy ai có thể?"

"Chúng ta đang nói hai chuyện khác nhau."

Hứa Diên cố gắng giải thích với hắn rằng điều cô bận tâm không phải nụ hôn cùa hắn mà là cách hắn hành xử.

Sự thân mật của hắn hoàn toàn phớt lờ ý muốn của cô, pha lẫn dối trá, lừa gạt, sẵn sàng làm tổn thương bản thân để lấy lòng, nhưng lại không chịu thành thật xin lỗi.

"Tôi không thích anh đối xử với tôi như vậy, điều đó khiến tôi cảm thấy..."

"Sao em chưa từng nói những lời này với Tạ Doanh Triều?"

Lời của Hứa Diên bị cắt ngang, cô lưỡng lự một chút rồi nói tiếp: "Anh khác với hắn."

Tạ Tư Chỉ nhướng mày, cố gắng suy đoán hàm ý trong lời cô, nhưng càng nghĩ lòng hắn càng đầy oán giận.

"Không được." Hắn từ từ đứng dậy khỏi giường: "Đây là câu trả lời của anh."

Cơ thể cô đang bị một người đàn ông chiếm giữ, nhưng trái tim cô thuộc về một người đàn ông khác.

Chỉ mình hắn trắng tay.

Nếu không làm như vậy, hắn sẽ chẳng nhận được gì cả.

Hứa Diên, người chỉ vì bị hắn hôn một cái liền nổi giận với hắn, thà ngồi trong phòng y tế hai tiếng đồng hồ cũng không thèm để ý đến hắn. Nếu hắn không dùng cách ngang ngược này để xông vào thế giới của cô, buộc sự chú ý của cô phải đặt lên hắn, thì đôi mắt ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ dừng lại trên người hắn. Hắn không thể chịu đựng được điều đó.

"Chuyện này, chỉ cần anh muốn, anh sẽ làm mãi."

"Có lẽ đây là phần hèn hạ trong dòng máu của Tạ gia hoặc cũng có thể kẻ hèn hạ chính là anh, tùy em nghĩ thế nào cũng được." Giọng Tạ Tư Chỉ lạnh lẽo: "Những thứ anh thích thì nhất định anh phải có được. Bất kể dùng thủ đoạn hay cách thức nào, thứ anh muốn chỉ có thể thuộc về anh."

Nghe hắn thốt ra từ "thứ", Hứa Diên khẽ mím chặt môi lại.

Đêm khuya lặng lẽ đến mức rợn người.

Cô không nói thêm một lời nào.

......

Bữa sáng vẫn như thường lệ, mỗi người đều ăn phần của mình.

Thỉnh thoảng, Tạ Đạc và Tạ Tĩnh Thu sẽ trò chuyện với Tạ Doanh Triều về chuyện của tập đoàn, còn phần lớn thời gian bầu không khí khá yên tĩnh.

Như một nhóm người xa lạ phải giữ phép lịch sự tối thiểu, cùng nhau tồn tại trong sự xa cách.

Hứa Diên ăn rất ít, Tạ Doanh Triều nhìn bát cháo trắng gần như chưa đụng tới của cô hỏi: "Em không khỏe à?"

"Không ạ."

"Nếu không khỏe, hôm nay đừng đi tình nguyện ở viện phúc lợi nữa."

"Thật sự không sao mà." Hứa Diên mỉm cười: "Chỉ là tối qua ngủ ít một chút, lát nữa em có thể ngủ bù trên xe."

Tạ Tư Chỉ ngồi đối diện cô, cũng chỉ gọi một bát cháo trắng đơn giản như cô.

Hắn cầm muỗng khuấy đều những hạt cơm trong bát, dường như không mấy tập trung vào việc ăn uống.

"Tối qua các người làm gì vậy?" Tạ Tĩnh Thu nhìn hai người, thản nhiên nói: "Sao trông ai cũng mệt mỏi vậy, chẳng lẽ thức trắng cùng nhau à? A—"

Cô quay sang nhìn Tạ Đạc: "Sao lại giẫm lên người tôi?!"

Tạ Đạc lập tức làm bộ mặt vô tội: "Tôi đâu có cố ý, sao hét lớn vậy?"

Thực ra là hắn cố ý làm vậy. Không hiểu đầu óc Tạ Tĩnh Thu nghĩ gì. Ngay trước mặt Tạ Doanh Triều cố ý trêu chọc Tạ Tư Chỉ và Hứa Diên.

Hắn giẫm lên cô một lần, cô không những không nhận ra mà còn tố cáo việc hắn giẫm lên mình, thật khiến người ta đau đầu.

Tạ Doanh Triều liếc Tạ Tư Chỉ một cái, có một lớp quầng thâm nhẹ quanh mắt hắn.

Nhận thấy ánh mắt đang nhìn mình, Tạ Tư Chỉ đặt muỗng xuống: "Tôi vừa về nước, còn đang lệch múi giờ, không có cảm giác thèm ăn."

Sau bữa sáng, Tạ Doanh Triều đi tới tập đoàn.

Hứa Diên uống xong bát cháo cũng rời khỏi trang viên.

Mỗi thứ bảy, cô đều đến viện phúc lợi ở ngoại ô l*m t*nh nguyện một ngày.

Ban đầu chỉ là để tạm thời rời khỏi trang viên, có được khoảnh khắc tự do hít thở.

Sau đó không hiểu sao chuyện này lại bị Bùi Tễ Ngôn biết, nên hắn cũng bắt đầu đến đây vào mỗi thứ bảy.

Để không khiến hai người quá nổi bật, hắn dựa vào quyền hạn của mình trong hội sinh viên, đưa việc đến viện làm công tác tình nguyện vào hệ thống đánh giá của hội. Vì thế, mỗi tuần đều có năm sáu học sinh tới đây l*m t*nh nguyện. Và với tư cách là người được ngầm chỉ định cho chức hội trưởng kế nhiệm, Bùi Tễ Ngôn đương nhiên sẽ đến để giám sát và đánh giá.

Thực ra, khi đến viện phúc lợi, hắn cũng không thể lúc nào cũng ở cạnh Hứa Diên, chỉ có thể tranh thủ trò chuyện với cô vài câu trong những khoảng trống của công việc tình nguyện.

Nhưng với hắn, như vậy đã là quá đủ. Dù chỉ là cùng nhau chăm sóc bọn trẻ hay ngồi phơi nắng cũng đủ khiến hắn cảm thấy vui vẻ.

Hứa Diên nghĩ, hắn thật sự là một người quá tốt, tốt đến mức khiến cô không biết phải đối diện với hắn thế nào.

Trong một năm Tạ Tư Chỉ rời đi, thực ra có rất nhiều lần cô gần như sụp đổ, nhưng chỉ cần đến thứ Bảy được trò chuyện với Bùi Tễ Ngôn, cô liền thấy mình khá hơn rất nhiều.

Hứa Diên chợp mắt trên xe, lúc đến viện đã là tám giờ.

Một số đứa trẻ bị khuyết tật bẩm sinh, dưới sự giúp đỡ của giáo viên đã mặc xong quần áo và đang ăn sáng trong căn tin.

Hứa Diên thay bộ đồng phục tình nguyện của viện, bế một đứa trẻ không có tay lên vừa bế vừa cho cậu bé ăn.

Đứa trẻ rất ngoan, năm nay mới bốn tuổi và cậu bé rất thích Hứa Diên. Trong lúc ăn cậu bé còn hay dựa sát vào cô nũng nịu như muốn được ôm.

"Em không muốn ăn nữa à?"

"Có ạ."

"Vậy thì ngoan một chút nhé, nếu cựa quậy sẽ làm bẩn quần áo đó. Đợi em ngủ trưa dậy, chị sẽ cùng em đi đá bóng, được không?" Hứa Diên nhẹ nhàng v**t v* đầu cậu bé.

Nghe lời cô, đứa trẻ ngoan ngoãn không còn nghịch ngợm nữa.

Sau bữa ăn là tiết học buổi sáng, có giáo viên chuyên trách nên không thuộc phạm vi của Hứa Diên. Cô đi vào bếp giúp nấu ăn, cùng các cô trong bếp chuẩn bị bữa trưa cho lũ trẻ.

Ở trong trang viên, cô không cần làm gì cả, người hầu sẽ lo liệu mọi thứ cho cô. Nhưng ở đây, cô được bận rộn chạy quanh không ngừng.

Nhưng Hứa Diên rất thích cảm giác này, tựa như có thể ngửi thấy hương vị của tự do, như một con người bình thường dưới bầu trời xanh biếc, đơn giản và tự tại.

Bình thường, Bùi Tễ Ngôn đã đến từ sớm, nhưng hôm nay mãi đến trưa vẫn chưa thấy bóng dáng hắn.

Giữa chừng có vài người từ hội sinh viên ghé qua, nhưng họ chỉ đến để kiểm tra, ở lại cả buổi sáng rồi vội vàng rời đi.

Khi Hứa Diên đang suy nghĩ, liệu chuyện của Tạ Tư Chỉ ngày hôm qua có gây phiền phức gì cho hắn hay không, cô chợt nhìn thấy một chiếc xe rất quen thuộc đỗ trước cổng viện.

Tạ Tư Chỉ bước xuống xe.

Hôm nay hắn ăn mặc rất thoải mái, chiếc áo phông trắng tôn lên vẻ năng động của một chàng trai trẻ đầy ấm áp.

Dường như viện trưởng viện phúc lợi đã biết trước việc hắn sẽ đến, liền bước ra đón tiếp nồng nhiệt.

Tạ Tư Chỉ lần lượt chào hỏi các giáo viên trong viện, rất tự nhiên hỏi: "Tôi có thể làm gì giúp nơi này?"

Viện trưởng sắp xếp cho hắn ra vườn nhổ cỏ, hắn đội chiếc mũ rơm lên đầu rồi đi, trông chẳng khác gì một cậu thanh niên ngoan ngoãn đến để làm việc thiện. Nếu trước khi quay đi, hắn không lén liếc Hứa Diên qua cửa sổ nhà bếp, có lẽ cô thực sự đã bị vẻ ngoài ngoan ngoãn ấy đánh lừa

Trẻ em khi ăn trưa cũng cần giáo viên giúp đỡ, nên sau khi nấu ăn xong Hứa Diên lại đi chăm sóc các bé ăn cơm. Chỉ đến khi các bé ngủ trưa, cô mới có thời gian nghỉ ngơi.

Dưới giàn nho trong viện có hai chiếc ghế mây. Hứa Diên lấy một cuốn truyện tranh dành cho trẻ em, tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi vừa phơi nắng vừa lật sách đọc.

Tạ Tư Chỉ đã nhổ hết cỏ trong vườn bằng tay không, hắn bước đến vòi nước cách cô không xa để rửa tay.

Hắn rửa rất chăm chú, từng chút một cọ sạch bùn đất trên lòng bàn tay, mất khá lâu mới xong.

Khi hắn thong thả rửa xong, Hứa Diên đã đọc được nửa cuốn truyện.

Ánh nắng trên đầu bị che khuất, cô ngẩng lên thấy Tạ Tư Chỉ đang đứng chắn trước mặt mình.

Hứa Diên nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiều, như muốn hỏi: "Anh đang làm gì ở đây?"

"Anh đã hỏi Lệ Họa, bình thường em đến viện phúc lợi phải đến tối mới về, trong khi tối nay anh còn phải tham dự cuộc họp nội bộ của Tạ gia. Nếu không gặp nhau ở đây, e rằng nửa đêm lại phải trèo ban công lẻn vào phòng em rồi." Tạ Tư Chỉ nói đến đây, hàng mi đen khẽ rung nhẹ, trông hắn thật mong manh: "Vết thương của anh vẫn còn rất đau, không thích hợp vận động mạnh."

"Vậy nên, anh chủ động đến đây." Hắn cười rạng rỡ như ánh nắng: "Để nhận nụ hôn hôm nay."

Nhìn thấy trong mắt cô gái lóe lên chút ngạc nhiên, nụ cười của hắn càng thêm ngọt ngào: "Chắc em không nghĩ chỉ với một nụ hôn tối qua là có thể trả xong mọi thứ cho anh chứ?"
 

Bình Luận (0)
Comment