Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 30

 
Cho đến lúc này, Hứa Diên mới hoàn toàn nhìn thấu thiếu niên trước mặt mình là người như thế nào.

Hắn sở hữu một gương mặt hoàn mỹ tựa thiên thần.

Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể dùng nụ cười đặc trưng của mình để mê hoặc bất kỳ người phụ nữ nào.

Nhưng dưới gương mặt điển trai ấy ẩn giấu điều gì, e rằng chẳng mấy ai biết được.

"Còn Bùi Tễ Ngôn đâu?"

Bùi Tễ Ngôn không xuất hiện, mà hắn lại đến, chắc chắn là có sự sắp xếp phía sau.

Tạ Tư Chỉ nhíu mày: "Em nên biết, nhắc đến hắn sẽ khiến anh nổi giận."

Hứa Diên đáp: "Vậy sao?"

Tạ Tư Chỉ chăm chú nhìn cô, rồi bỗng cười.

Hứa Diên vốn là người cứng đầu, điều đó hắn hiểu rõ.

Chỉ là cô hiếm khi thể hiện sự cứng đầu ấy ra trước mặt người khác.

Có thể khiến cô bỏ qua sự dịu dàng và bình tĩnh thường ngày, chứng tỏ ít nhất hắn cũng chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng cô, phải không?

Hắn ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh cô: "Ban đầu anh định tạo ra một chút sự cố trên đường hắn đến đây, ví dụ như tai nạn xe chẳng hạn. Tốt nhất là hắn nên chết đi, đỡ làm phiền đến anh nữa..."

Đôi lông mày thanh tú của Từ Nguyên vô thức nhíu lại.

Hắn thản nhiên nói: "Nhưng làm vậy, em nhất định sẽ giận anh."

"Bùi gia kinh doanh dược phẩm, từ lâu Bùi Tễ Ngôn đã tiếp xúc với công việc của gia đình. Anh chỉ nhờ vài người đến bệnh viện của Bùi gia gây chút náo loạn là đã giữ được chân hắn lại rồi." Hắn cười khẩy, châm chọc: "Cái thủ đoạn nhỏ xíu cũng khiến hắn không thoát được, đủ thấy hắn vô dụng đến mức nào."

Hứa Diên im lặng một lúc: "Chẳng phải anh cũng vậy sao?"

Tạ Tư Chỉ: "Anh á?"

"Vô dụng hay gì đó tương tự." Hứa Diên thẳng thừng đáp: "Miệng thì nói thích tôi, nhưng hành động lúc nào cũng bừa bãi quấy rầy. Còn chuyện trong trang viên tôi là người phụ nữ của Tạ Doanh Triều, anh cũng bất lực chẳng thay đổi được gì. Nếu nói Bùi Tễ Ngôn là vô dụng, thì anh cũng chẳng khác hơn là bao?"

"Em hiểu lầm rồi, anh chưa bao giờ nói là thích em." Tạ Tư Chỉ nghiêm túc đáp.

Hắn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô: "Anh nói là yêu em."

Hứa Diên hơi sửng sốt: "Anh có hiểu thế nào là yêu không?"

Tạ Tư Chỉ thản nhiên nói: "Anh nhận ra, mỗi khi đối diện với anh, em luôn rất cứng rắn và kiên định."

Hắn hỏi tiếp: "Trước Bùi Tễ Ngôn, em cũng giữ thái độ này à?"

"Không phải." Hứa Diên trả lời, giọng hơi cứng nhắc.

"Vậy ra là cố ý nhắm vào anh hả?" Tạ Tư Chỉ cười.

Cô không trả lời, hắn cũng không quấy rầy nữa. Hắn gác hai chân lên mép ghế, co mình theo tư thế thoải mái trên ghế mây, tận hưởng ánh mặt trời.

Hứa Diên cúi đầu, tập trung đọc cuốn truyện tranh trên tay.

Ánh nắng chiếu qua những cành lá khô của giàn nho, những đốm sáng rơi lên gương mặt đẹp trai của hắn, rồi rọi lên cả cuốn sách trên tay cô.

Ánh nắng chiều nhàn nhạt, thời gian trôi chậm rãi và dịu dàng.

Trong khoảnh khắc này, dường như mọi âm thanh, mọi hình ảnh khác trên thế giới đều dừng lại.

"Hứa Diên." Tạ Tư Chỉ bất ngờ gọi cô: "Nhìn đám mây kia kìa."

Theo hướng hắn chỉ, ở giữa bầu trời có một đám mây mỏng chẳng rõ hình dáng đang trôi lững lờ.

Rất khó để miêu tả nó giống thứ gì, lúc thì thành từng mảng, lúc lại như sợi tơ, tự do bay lơ lửng trên bầu trời xanh vô tận.

"Một năm." Hắn híp mắt nhìn đám mây tự do ấy: "Cho anh một năm thôi."

Hứa Diên ngồi yên lặng, không đáp lại lời hắn.

Hắn cũng không nói thêm gì, chỉ nhắm mắt lại như đang ngủ.

Tiếng chuông kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên, lũ trẻ ùa ra ngoài chạy nhảy.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tạ Tư Chỉ từ từ mở mắt.

Hắn đi ra giữa bãi cỏ, nhặt một quả bóng lên và chơi cùng lũ trẻ ở viện phúc lợi.

Chiếc áo phông trắng trên người khiến hắn trông cực kỳ năng động và được một đám trẻ vây quanh giữa sân.

Lũ trẻ rất thích người anh mới đến này, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vang vọng dưới bầu trời xanh biếc. Một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi kéo vạt áo phông của Tạ Tư Chỉ: "Anh ơi."

Hầu hết các em nhỏ ở viện phúc lợi đều bị bỏ rơi vì khiếm khuyết bẩm sinh.

Đôi chân của cậu bé dài ngắn không đều nên gặp khó khăn trong việc chơi đá bóng.

Cậu bé nhìn Tạ Tư Chỉ với ánh mắt ngưỡng mộ: "Em cũng muốn đá bóng giỏi như anh, nhưng em sinh ra đã là người tàn tật rồi."

Tạ Tư Chỉ quỳ xuống trước mặt cậu bé: "Dù là người tàn tật cũng có thể đá bóng giỏi, giống như anh này."

Cậu bé nhìn hắn nói: "Nói bậy, rõ ràng anh không phải vậy mà."

Tạ Tư Chỉ mỉm cười, cúi đầu để những lọn tóc đen rũ trước trán che đi ánh mắt: "Khuyết tật của em nằm ở cơ thể."

"Còn khuyết tật của anh..." Hắn chỉ vào tim mình: "Nó nằm ở đây."

Cậu bé có vẻ như hiểu như không.

Ánh mắt của Hứa Diên không thể tập trung vào quyển truyện, cô liên tục ngẩng lên nhìn về phía trung tâm bãi cỏ.

Khi nhận ra mình cứ mãi nhìn Tạ Tư Chỉ, Hứa Diên đóng sách lại và bước vào trong nhà. Cả buổi chiều cô không ra ngoài lần nào nữa.

Chiều tà.

Ánh hoàng hôn đổ xuống khắp nơi.

Một ngày kết thúc, lũ trẻ trở về lớp học.

Tạ Tư Chỉ đứng dưới ánh hoàng hôn, chắn trước Hứa Diên khi cô định bước ra cổng.

Nụ cười trên mặt hắn mang theo vẻ tinh quái: "Có phải quên điều gì rồi không?"

Tài xế đến đón Hứa Diên đứng cách đó không xa, cô nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo: "Tôi chưa đồng ý với anh đâu."

"Những gì anh muốn làm, từ trước đến nay chưa bao giờ cần ai phải đồng ý." Tạ Tư Chỉ tiến lại gần cô một bước: "Hôm nay chịu đựng mấy đứa nhóc quấy rầy, cả ngày đóng vai anh trai tâm lý thật sự rất mệt mỏi. Giờ anh không muốn giả vờ nữa cũng không thể giả vờ được."

"Em có thể chống cự nhưng như vậy chắc chắn sẽ thu hút người khác đến, còn hậu quả thế nào anh không rõ đâu."

"Anh đoán, kết quả tệ nhất có lẽ là bị Tạ Doanh Triều phát hiện, rằng hóa ra em và anh có bao nhiêu bí mật mà hắn không biết. Rồi sau đó ... sẽ ra sao nhỉ?" Giọng hắn nghe thật nhẹ nhàng như một sợi lông vũ khẽ v**t v* bên tai cô.

Hứa Diên cáu kỉnh đáp: "Tạ Tư Chỉ, anh có biết xấu hổ không hả?"

"Lần đầu em biết anh à?"

Hắn không thấy đó là sự xúc phạm. Đứng rất gần cô, chỉ cần hơi cúi đầu, hắn đã ngửi thấy mùi hương hoa thoang thoảng trên mái tóc cô.

"Trông em như vừa đỏ mặt vậy."

Cô quay mặt đi: "Không có."

"Rõ ràng là có mà." Tạ Tư Chỉ vừa nói, hơi thở ấm áp phả lên đầu cô khiến cô ngứa ngáy.

Cô không tự nhiên đáp: "Đừng nói mấy chuyện kỳ quặc ở đây nữa. Nếu anh không định làm gì thì buông tôi ra, tôi muốn về."

Tạ Tư Chỉ mỉm cười cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, rồi vuốt dọc theo gò má hôn lên cả mái tóc mềm mại của cô.

Kết thúc nụ hôn, hắn đứng thẳng người lên, không quay đầu mà bước ra khỏi cổng viện phúc lợi.

Hứa Diên đứng nguyên tại chỗ, tay khẽ chạm lên môi mình.

Khi Tạ Tư Chỉ xuất hiện ở đây và bày tỏ ý định, cô đã biết điều này là không thể tránh khỏi.

Chỉ là cô không ngờ, nụ hôn của hắn lại kiềm chế và dịu dàng đến vậy.

......

Màn đêm buông xuống.

Ở trung tâm Thương Thành, tòa nhà của tập đoàn Tạ thị vẫn rực sáng ánh đèn.

Tạ Tư Chỉ dừng xe.

Hắn cởi chiếc áo phông trên người thay bằng một chiếc sơ mi màu đen.

Khi Tạ Đạc gõ cửa kính xe, hắn đang dùng những ngón tay gầy gò cài từng chiếc cúc bạc trên áo sơ mi.

"Đợi cậu lâu rồi đó." Tạ Đạc không giống như ngày thường, gương mặt không còn vẻ nhàn rỗi của một thiếu gia nhà giàu.

Tạ Tư Chỉ liếc đồng hồ: "Vẫn chưa đến giờ."

"Tạ Doanh Triều có thói quen đến sớm hơn năm phút so với giờ hẹn. Hắn lúc nào cũng vậy, còn những người khác thì đến sớm cả tiếng đồng hồ." Tạ Đạc hỏi: "Cậu đã chuẩn bị xong chưa?"

Tạ Tư Chỉ bình thản: "Cần chuẩn bị gì cơ chứ?"

Hoạt động kinh doanh của Tạ gia trải rộng khắp thế giới, bao trùm nhiều lĩnh vực, ngoại trừ khu vực xung quanh nước N.

Trong năm vừa qua, hắn đã làm một số việc khá táo bạo tại nước N.

Theo đánh giá của Tạ Doanh Triều, những việc Tạ Tư Chỉ làm chưa hoàn toàn đạt yêu cầu. Hắn gần như đã chặn đứng việc kinh doanh vũ khí của gia tộc ở nước N, chưa đủ điều kiện để trở về. Nhưng việc thiết lập mối quan hệ hợp tác tốt với quân đội chính phủ lại có nghĩa là đặt nền móng cho việc mở rộng các lĩnh vực kinh doanh khác của gia tộc quanh khu vực này. Không thể nói là hoàn toàn vô ích.

Vì hắn ra ngoài làm việc dưới danh nghĩa Tạ gia, nên khi trở về sẽ phải báo cái kết quả. Việc đánh giá không thể chỉ một mình Tạ Doanh Triều quyết định được.

Cuộc họp hôm nay sẽ tập trung vào những gì Tạ Tư Chỉ đã làm tại đó.

Nếu hầu hết mọi người đồng tình với Tạ Doanh Triều, có thể hắn sẽ bị đưa trở lại nước N.

Nếu đa số đánh giá Tạ Tư Chỉ làm tốt, thì hắn sẽ có cơ hội bước vào tập đoàn như Tạ Đạc và Tạ Tĩnh Thu, tham gia vào các công việc của gia tộc.

Tạ Đạc nói: "Cuộc họp có 28 người tham dự, phần lớn là thành viên của Tạ gia, số còn lại là thân cận của Tạ Doanh Triều. Mạng lưới quan hệ của tôi nhiều lắm cũng chỉ giúp cậu được sáu phiếu. Cậu nghĩ sau cuộc họp, mình vẫn còn cơ hội ở lại Thương Thành chứ?"

Tạ Tư Chỉ rất bình thản: "Tạ Doanh Triều không muốn tôi ở lại, không có nghĩa là người khác cũng vậy."

"Ý cậu là gì?"

Tạ Tư Chỉ: "Trong một gia tộc lớn thế này, người giỏi không thiếu. Anh không phải cũng là một ví dụ điển hình sao? Thủ đoạn của Tạ Doanh Triều quá tàn bạo, một khi hắn kiểm soát toàn bộ Tạ thị, những người khác sẽ không có cơ hội tham gia vào quyền lực cốt lõi của gia tộc."

"Về danh nghĩa, anh và Tạ Tĩnh Thu đều là một trong những người thừa kế Tạ gia. Nhưng trên thực tế, có ai thực sự nghĩ các anh có thể thừa kế không?"

"Con người đều hướng đến cái lợi." Tạ Tư Chỉ tự châm một điếu thuốc: "Chừng nào Tạ Doanh Triều còn tồn tại, họ và con cháu họ sẽ không bao giờ có cơ hội đó. Cho nên dù bề ngoài có lịch sự, khiêm nhường đến đâu, sâu thẳm trong lòng họ vẫn mong có người gây chút rắc rối cho Tạ Doanh Triều. Nước đục thì họ mới có cơ hội thả câu."

"Huống chi, ban đầu có rất nhiều người không tán thành việc kinh doanh vũ khí của Tạ Doanh Triều. Ai muốn đứng trên lưỡi dao chứ?"

"Vậy ra cậu chính là người có thể gây rắc rối cho Tạ Doanh Triều à?"

Tạ Tư Chỉ thở ra một vòng khói: "Tại sao không thể là bản thân hắn tự gây rắc rối chứ?"

......

Kể từ ngày hôm đó, ngày nào Hứa Diên cũng bắt gặp Tạ Tư Chỉ.

Hắn có thể xuất hiện vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu, luôn mang trên môi một nụ cười khó đoán, muốn nhận lấy một nụ hôn từ cô.

Kể từ khi trở lại Thương Thành, hắn cũng như Tạ Đạc đều tham gia vào công việc của gia tộc, nên số lần đến học viện cũng giảm đi.

Tuy nhiên, ngay sau khi trở về nước không lâu, hắn đã một mạch vượt qua các kỳ thi về tiếng Swahili, đấu vật tự do, đấu kiếm, cùng vài môn cơ bản khác tại Học viện Flaxman.

Hắn làm tất cả một cách rất kín đáo, có viện trưởng Ferdinand giữ bí mật giúp, nên trong học viện không nhiều người biết.

Khi biết chuyện Hứa Diên không khỏi ngạc nhiên.

Đó là gần một nửa số môn học của khóa vậy mà sau một năm ở nước N, hắn lại ứng phó một cách vô cùng dễ dàng.

Có thể thấy, Tạ Tư Chỉ hoàn toàn khác với cậu thiếu gia vô dụng mà mọi người trong giới vẫn đồn thổi.

Hôm nay sau tiết học làm bánh, Tạ Tĩnh Thu tìm cô nói có một số tài liệu học tập cần chuyển cho Tạ Đạc.

Nhưng cô ấy bận việc đột xuất, nên nhờ Hứa Diên chuyển giúp một chuyến, mang đến phòng nghỉ riêng của gia tộc tại học viện giúp mình.

Tạ Đạc chưa qua kỳ kiểm tra tiếng Ả Rập cuối cùng, nhưng cũng chỉ còn môn này thôi.

Hầu hết thời gian hắn đều ở trong phòng nghỉ, nơi vừa yên tĩnh có thể làm việc riêng, vừa thích hợp để tự học một mình.

Hứa Diên nhận tài liệu từ Tạ Tĩnh Thu mang đến phòng nghỉ.

Cửa mở hé, Hứa Diên không gõ cửa mà đi thẳng vào.

Cô không thấy Tạ Đạc nhưng lại nhìn thấy Tạ Tư Chỉ đang đứng trước cửa sổ của phòng bên ngoài thay quần áo.

Tóc hắn còn hơi ướt, hắn vừa mới tắm xong chỉ mặc một chiếc quần lửng đen.

Hứa Diên đứng sững tại chỗ, không phải vì Tạ Tư Chỉ khoe trần thân trên mà bởi cô thấy trên người hắn có rất nhiều vết sẹo.

Trước đây, những vết thương do roi đánh của hắn hồi phục khá chậm, nhưng Tạ gia sở hữu những bác sĩ giỏi nhất nên không để lại sẹo.

Hiện tại, trên cơ thể hắn đầy những vết sẹo, dày đặc, mỗi vết mỗi hình dạng khác nhau.

Chỉ nhìn thôi đã khiến sống lưng lạnh toát, khó mà tưởng tượng được những vết thương ấy đã hình thành trên người hắn như thế nào.

Tạ Tư Chỉ nghe thấy tiếng động bèn quay lại, va ngay vào ánh mắt của cô gái.

Hắn cũng hơi giật mình rồi cười không mấy nghiêm túc: "Anh định tắm cho thơm một chút rồi mới đến tìm em, ai ngờ em tự tìm đến trước."

Hắn tựa lưng vào cửa sổ kính, trong đôi mắt đẹp hiện lên ánh sáng lười biếng: "Chẳng lẽ em bị nghiện những nụ hôn của anh rồi sao?"

Hứa Diên thu lại ánh mắt, đặt tập tài liệu lên bàn: "Cái này là Tĩnh Thu đưa cho Tạ Đạc, nhờ anh chuyển giúp cho hắn."

Nói xong cô định rời đi nhưng lại bị Tạ Tư Chỉ kéo trở về.

Vòng eo cô mảnh khảnh, mềm mại, cánh tay hắn dễ dàng ôm trọn lấy.

"Đã đến đây rồi, thì hãy dùng hết phần hôm nay rồi hãy đi."

Đã vào đông, người đi đường ngoài cửa sổ đều khoác lên mình trang phục ấm áp.

Trong phòng nghỉ, hơi nóng tỏa ra rất mạnh, ấm áp dễ chịu.

Hắn khẽ hôn lên môi cô, còn cô thì bất động giống như mọi khi.

Tạ Tư Chỉ cảm thấy thật nhạt nhẽo, môi hắn rời khỏi cô, nhìn chằm chằm: "Trước đây ít ra em còn mắng anh vài câu, sao giờ ngay cả bước đó cũng bỏ luôn rồi?"

"Có lẽ vì tôi rất giỏi cúi đầu trước số phận." Hứa Diên bình thản đáp.

"Số phận?"

"Có ích gì đâu. Từ chối, phản kháng, hay bất cứ cách nào khác cũng không ngăn cản được những gì anh muốn làm với tôi. Nó chỉ khiến anh dùng những bức ảnh đó để uy h**p tôi. Nếu không ngoan ngoãn nghe lời thì anh sẽ kể với Tạ Doanh Triều về mối quan hệ trước đây giữa tôi và Bùi Tễ Ngôn. Dù sao thì cuối cùng tôi vẫn phải nhượng bộ, vậy chi bằng tiết kiệm chút sức lực."

Tạ Tư Chỉ nhướng mày: "Cái miệng em đúng là bướng bỉnh, rõ ràng đối với Tạ Doanh Triều thì dịu dàng như vậy, còn với anh thì chỉ toàn xấu xa."

Hứa Diên cụp mắt xuống, dáng vẻ như muốn nói: anh cứ việc nói, dù sao hôn xong tôi cũng sẽ quay lưng bỏ đi.

Thái độ thờ ơ của cô khiến hắn có chút khó chịu.

Hắn không giống như trước đây hôn xong thì buông tha cho cô, mà từ từ siết chặt cánh tay đang ôm lấy cô: "Đã miễn nhiễm với những thứ này rồi, vậy chi bằng thử thứ khác sâu hơn một chút."

Câu nói này cuối cùng cũng khiến Hứa Diên có chút phản ứng.

Cô ngẩng đầu, mắt mở to, như con thỏ nhỏ bị giật mình vì hoảng sợ.

Chưa kịp nói gì, nụ hôn của Tạ Tư Chỉ lại ập xuống.

Mạnh mẽ, dữ dội, môi răng quấn chặt lấy nhau, suýt chút nữa nuốt chửng cả hơi thở của cô.

Nói về kỹ thuật hôn, Tạ Tư Chỉ gần như chẳng có kinh nghiệm gì.

Dù là trong lớp học vẽ tranh sơn dầu đêm Halloween hay lúc này, hắn chỉ biết dùng cách thô bạo và bản năng để đưa lưỡi vào miệng cô l**m m*t, còn răng hắn va vào môi cô khiến cô đau nhói.

Không biết có phải là trả thù vì lời vừa nãy của cô không, hắn còn cố tình cắn một cái vào môi cô.

Hứa Diên bị căn đau, cô đưa tay đẩy hắn nhưng hắn phản ứng nhanh, ép cô vào khoảng trống giữa mình và cửa sổ kính.

Bàn tay chạm phải làn da ấm nóng của hắn, cảm giác ấy khiến Hứa Diên có chút bối rối. Thêm vào đó, đôi môi bị hắn thô lỗ chặn lại, mặt cô nhanh chóng đỏ bừng như lửa.

Cánh cửa phòng nghỉ không đóng, tiếng bước chân từ hành lang bên ngoài vọng vào.

Tạ Đạc: "Không biết hôm nay là ngày gì mà lại có thể gặp anh cả ở học viện."

Tạ Doanh Triều: "Hiệu trưởng Ferdinand mỗi năm đều mời các nhà tài trợ đến học viện uống trà chiều, không đến thì thật không nể mặt. Chỉ là lão già kia lắm lời quá, nghe ông ta nói suốt hai tiếng khiến tai anh đau nhức."

Tạ Đạc cười: "Vào phòng nghỉ ngơi chút đi. Trong tủ lạnh có vài chai rượu ngon để em đi lấy."

Tạ Doanh Triều: "Chiều còn phải tham dự một cuộc họp quan trọng, anh không uống rượu trong lúc làm việc."

"Quả nhiên vẫn là anh cả." Tạ Đạc kín đáo nịnh bợ một câu.

Nghe thấy giọng Tạ Doanh Triều đến gần, Hứa Diên lập tức cứng đờ.

Cô đang ở riêng trong phòng nghỉ với Tạ Tư Chỉ. Hắn thì chưa mặc áo, còn mặt cô thì đỏ ửng vì nụ hôn, hơi thở còn chưa ổn định.

Dù lúc này hai người có tách ra, với sự nhạy bén của Tạ Doanh Triều, cũng khó mà không nhận ra điều gì khác thường.

Cô dùng sức đẩy Tạ Tư Chỉ: "Thả tôi ra ngay!"

Tạ Tư Chỉ nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, từ từ rời môi cô ra, đôi môi đỏ ửng vẫn dính chút nước bọt óng ánh.

Nhưng hắn không buông tay cô, chỉ dựa vào bản năng bảo vệ, chắn cô sau lưng mình.
 

Bình Luận (0)
Comment