Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 31

 
Cửa phòng nghỉ mở hé, Tạ Đạc đẩy vào.

“Rõ ràng trước khi ra em đã đóng cửa rồi mà.” Tạ Đạc sờ mũi, nhặt một chiếc áo phông rơi bên cạnh cửa sổ kiểu Pháp lên: “Của Tạ Tư Chỉ đấy. Chắc là cậu ta về đây. Thằng nhóc này lúc nào cũng quên đóng cửa. Anh cả cứ ngồi đi.”

Tạ Doanh Triều nghe lão Ferdinand nói chuyện rườm rà cả buổi chiều, tai tê mỏi.

Lão già nói chuyện theo kiểu rập khuôn, trên mặt luôn nở nụ cười khiêm nhường. Nội dung chính chẳng qua là cảm ơn các khoản tài trợ của Tạ gia trước đây và khéo léo nhắc đến việc hy vọng năm tới mong Tạ gia vẫn sẽ tiếp tục hỗ trợ.

Buổi họp chiều tối còn một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu. Hiện tại Tạ Doanh Triều chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi.

Hắn dựa lưng vào ghế sofa, bắt chéo đôi chân dài. Ngay cả khi đang thư giãn, bộ vest trên người vẫn chỉnh tề từng li từng tí, toát ra cảm giác uy nghiêm. Nhờ khuôn mặt đẹp trai cùng khí chất cao quý của một người nắm quyền khiến hắn trông như một tảng băng khổng lồ, khó có thể chạm tới.

Tạ Đạc rót cho hắn một cốc nước.

Tạ Doanh Triều nhận lấy: “Nơi này thay đổi nhiều nhỉ.”

“Vâng.” Tạ Đạc cười: “Trước đây phòng nghỉ này là do anh cả dùng.”

Tạ Doanh Triều cũng từng học tại Học viện Flaxman.

Học viện Flaxman đã tồn tại hơn một thế kỷ. Trong lịch sử, sinh viên tốt nghiệp nhanh nhất chỉ mất hai năm rưỡi.

Người giữ kỷ lục này chính là Tạ Doanh Triều.

Đôi khi, Tạ Đạc cũng phải thừa nhận rằng gen của Tạ gia trong người hai anh em họ thật sự quá vượt trội.

Thời còn đi học, Tạ Doanh Triều cũng không tập trung lắm.

Lúc đó, Edwin, con trai cả của Công tước Flaxman cũng tạm trú ở Thương Thành. Hai người họ rất hợp nhau trong chuyện hưởng thụ cuộc sống, chơi bời phóng túng, thường xuyên tổ chức những buổi tiệc kỳ quặc trong phòng nghỉ khiến viện trưởng Ferdinand đau đầu nhưng lại không thể quản nổi.

Sau này, khi cha đột ngột qua đời, gia tộc rơi vào biến động, Tạ Doanh Triều mới bắt đầu nghiêm túc.

Nếu từ đầu hắn tập trung vào học hành, việc lấy bằng tốt nghiệp chắc chắn không cần mất tới hai năm rưỡi.

Căn phòng từng tràn ngập ánh đèn rực rỡ và bầu không khí trụy lạc ngày nào giờ đã thay đổi hoàn toàn, khắp nơi đều là sách vở và tài liệu của Tạ Đạc.

Thực ra, Tạ Đạc cùng không phải là một công tử đào hoa như vẻ bề ngoài. Ít nhất là hắn dùng căn phòng nghỉ rộng rãi, sang trọng này vào mục đích đúng đắn.

Tạ Đạc nói: “Ở vũ hội kỷ niệm ngày thành lập trường năm ngoái, Ian đại diện gia tộc Flaxman tham dự. Cậu ta đã kể với em về một số chuyện mà anh cả đã trải qua cùng Edwin ngày trước.”

Tạ Doanh Triều mỉm cười: “Chỉ là lúc trẻ nông nổi, không hiểu chuyện mà thôi.”

“Anh cũng có lúc không hiểu chuyện sao?”

“Đó là quãng thời gian cần thiết mà ai cũng phải trải qua. Ngọn núi muốn chinh phục càng cao, thì bóng tối phải đi qua lại càng sâu. Chỉ có những điều u ám mới rèn giũa được bản tính vô tình. Một người mà đặt nặng tình cảm thì sẽ trở nên yếu đuối, mà yếu đuối chính là trở ngại trên con đường bước tới đỉnh cao.”

Hiếm khi Tạ Doanh Triều ngồi trò chuyện thoải mái như thế này.

Tạ Đạc suy ngẫm lời hắn nói lại thấy có phần đúng chẳng thể phản bác.

“Nhưng giờ anh cả cũng có điểm yếu của riêng mình.”

Nếu là hai năm trước, Tạ Đạc khó mà tưởng tượng được một người như Tạ Doanh Triều sẽ làm những việc này.

Chẳng hạn, đưa tất cả phụ nữ trong trang viên đi chỗ khác hay tỉ mỉ nghĩ cách tặng quà, dù phần lớn quà hắn tặng Hứa Diên chẳng nhận.

Còn nữa, Tạ Đạc từng nghĩ rằng phụ nữ chỉ là đồ chơi của Tạ Doanh Triều.

Nhưng một đêm nọ, khi thấy phòng sách kính vẫn sáng ánh đèn cam, Tạ Doanh Triều ngồi yên lặng trước bàn, chống cằm, chăm chú nhìn gương mặt nghiêm túc đang đọc sách của cô gái bên cạnh, hắn bỗng cảm thấy có vài chuyện không hẳn như mình nghĩ.

“Cậu đang nói đến Hứa Diên à?” Giọng Tạ Doanh Triều bình thản: “Cô ấy là người phụ nữ khiến anh cảm thấy rất dễ chịu.”

Trong phòng nghỉ của Tạ gia, ngoài phòng khách còn có một phòng ngủ rộng rãi.

Chiếc giường lớn sang trọng được phủ bằng ga trải giường làm từ vải satin đen bóng, rèm cửa dày che hoàn toàn ánh sáng bên ngoài.

Căn phòng tối đen và ngột ngạt.

Vì quá căng thẳng, lòng bàn tay của Hứa Diên đang đặt trên ngực Tạ Tư Chỉ đã đổ một ít mồ hôi.

Ngay khi nghe thấy giọng nói của Tạ Doanh Triều, Tạ Tư Chỉ lập tức kéo cô vào phòng ngủ.

Lúc đó Tạ Doanh Triều và Tạ Đạc đã đứng ở cửa. Nếu cố đóng mạnh, cửa phòng ngủ sẽ phát ra tiếng động, khiến họ biết trong phòng có người.

Vì vậy Tạ Tư Chỉ không đóng hẳn cửa mà để lại một khe hở. Âm thanh trò chuyện từ phòng khách, họ nghe rõ mồn một.

Hai người trốn dưới chăn, Hứa Diên không hiểu vì sao Tạ Tư Chỉ lại kéo cô lên giường. Khi cô kịp phản ứng thì đã quá muộn để ra ngoài.

Cô không dám phát ra tiếng nào, sợ những người trong phòng khách nghe thấy.

Tạ Tư Chỉ không mặc áo, hắn có thể cảm nhận được mồ hôi trên lòng bàn tay của Hứa Diên.

Trong bóng tối, môi hắn tìm đến vành tai cô, áp vào làn da lạnh lẽo của cô thì thầm: “Em có vẻ căng thẳng quá nhỉ, ‘chị dâu’.”

Giọng hắn thoải mái pha chút trêu đùa, trong lúc này lại khiến người nghe cảm thấy vừa phiền vừa khó chịu.

Hứa Diên ngước mắt lên, dù ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt cô vẫn sáng rực: “Suỵt!”

Nhưng Tạ Tư Chỉ chẳng mảy may để ý, hắn nắm lấy tay cô, đặt đầu ngón tay cô lên môi mình, hôn nhẹ từng ngón một.

Hứa Diên vừa sợ vừa giận, chỉ có thể cố gắng dùng đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm hắn.

Nhưng cô vốn là người rất dịu dàng, ngay cả khi giận cũng không có uy lực, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy cô đang nũng nịu.

“Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó.” Giọng Tạ Tư Chỉ trầm khàn như một lời cảnh cáo.

Hắn ôm Hứa Diên vào lòng, nhiệt độ trong chăn theo thân nhiệt của hắn dần tăng lên, khiến không khí trở nên ngột ngạt hơn.

Cơ thể mềm mại mà hắn từng mơ thấy mỗi đêm giờ nằm ngay dưới thân hắn, mỗi nhịp thở của cô đều làm Tạ Tư Chỉ cảm giác như sắp bốc cháy.

Một sợi dây trong tâm trí căng đến tột đỉnh, nhưng không phải vì căng thẳng hay sợ hãi.

Mà là hắn phải dùng điều đó để nhắc nhở bản thân rằng bên ngoài vẫn còn người, dù rất muốn nhưng lúc này không nên, cũng không thể.

Chỉ có điều, Hứa Diên hoàn toàn không hề hay biết rằng hắn đang phải cố sức kiềm chế điều gì.

Cô như một chú mèo con bị áp chế, đẩy hắn mà không thể tách ra, đành biến thành một con tằm mềm mại, cố gắng chui ra khỏi người hắn.

Cô làm mọi động tác hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn vô tình chạm phải những nơi không nên chạm. Và đáng ghét thay cô vẫn giữ nguyên vẻ ngây ngô hoàn toàn không hay biết.

Tạ Tư Chỉ không thể kìm nén, phát ra một tiếng thở nặng nề.

Một khoảnh khắc, hắn thậm chí còn nghi ngờ, phải chăng Tạ Doanh Triều thực ra không làm được gì? Hắn tìm phụ nữ chỉ để che giấu sự thật rằng bản thân không đủ năng lực.

Nếu không thì làm sao giải thích được, ánh mắt cô nhìn hắn lúc này vừa thuần khiết vừa ngây thơ như thể cô chẳng hiểu gì cả, chẳng làm điều gì sai trái cả.

“Đừng động nữa.” Giọng hắn khàn khàn mang theo vài phần nguy hiểm: “Đây là lời cảnh cáo cuối cùng.”

Hứa Diên chớp mi mắt, đang đánh giá tình huống của bản thân.

Hành động vừa rồi đã tiến hành được hơn nửa chặng đường, sắp sửa rút ra khỏi dưới người Tạ Tư Chỉ.

Chỉ còn một chút nữa thôi, cô sẽ thoát khỏi tình huống ngượng ngùng khi hai cơ thể dính sát nhau và bên ngoài cũng sẽ không nghe thấy.

Trong suy tính của cô, di chuyển thêm một chút cũng chẳng có gì sai.

Hình tượng Tạ Tư Chỉ trong lòng cô vốn đã đủ xấu xa, cô không định nghe lời hắn, liền bò về một bên khác của hắn.

Ít nhất trước khi đối phó với những nguy cơ bên ngoài, cô phải giải quyết xong sự ngượng ngập trước mắt.

Khi cô bò ra xa hắn, cảm giác ngột ngạt trong không khí lập tức giảm xuống.

Hắn vừa tắm xong, mùi sữa tắm chanh muối biển bạc hà trên người cũng không còn vương vấn quanh mũi cô nữa.

Điều này làm má cô bớt đỏ hơn chút. Nhưng chưa kịp tận hưởng sự mát mẻ từ không khí bên ngoài, cánh tay Tạ Tư Chỉ đã khoác lên eo cô.

Hắn tập luyện thể thao quanh năm, rèn boxing và kiếm thuật, dù thân hình thon gọn vẫn có cơ bắp đẹp mắt, vừa săn chắc vừa có lực.

Hắn kéo Hứa Diên đang cố trốn lại, nhẹ nhàng như đang nhấc một chú thỏ con vừa tròn tháng.

Cơ thể cô nặng nề ngã trở lại chiếc giường mềm mại. Hứa Diên chắc chắn khi cô rơi xuống, đệm giường sẽ phát ra một tiếng “bịch”.

Ngoài phòng, tiếng trò chuyện của Tạ Doanh Triều và Tạ Đạc lập tức dừng lại.

Đôi mắt sâu thẳm của Tạ Tư Chỉ thoáng ánh lên một tia d*c v*ng không rõ ràng.

Hắn nhìn cô từ trên cao, không để cô có cơ hội phản ứng, cúi người chặn lấy đôi môi đỏ mọng và mềm mại của cô.

Khoảnh khắc đó, Hứa Diên thực sự cảm nhận được thế nào là sợ hãi.

Cô nghe thấy tiếng bước chân đang tiến gần căn phòng, có vẻ là tiếng giày của Tạ Doanh Triều ma sát trên thảm.

Trong khi đó, Tạ Tư Chỉ vẫn đang hôn cô say đắm, môi lưỡi hòa quyện, hắn còn khẽ phát ra tiếng r*n r* đầy thỏa mãn.

Hắn tạm rời đôi môi cô, không hạ giọng mà dùng giọng dịu dàng, âm lượng bình thường khen: “Em thật ngọt ngào, cưng à.”

Cánh cửa phòng ngủ bỗng bị đẩy mở.

Ánh sáng chói mắt tràn vào, Hứa Diên theo phản xạ nhắm mắt lại.

Tạ Tư Chỉ kéo tấm chăn mỏng che mặt cô gái trên giường, chỉ để lộ tấm lưng trần của mình ra ngoài.

Hắn quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tạ Đạc đứng ở cửa.

Tạ Đạc sững người: “Cậu đang…”

“Các người bất lịch sự quá đấy.” Giọng Tạ Tư Chỉ nâng lên: “Đây không phải lần đầu tôi nhắc anh đâu, Tạ Đạc. Hy vọng lần sau trước khi vào phòng người khác anh biết gõ cửa trước đã.”

Tạ Đạc sững sờ một giây, rồi nhanh chóng phản ứng: “Xin lỗi, phòng này từ trước đến giờ vẫn là tôi dùng mà?”

Vì đang kéo rèm nên phòng vẫn tối.

Tạ Đạc muốn nhìn rõ người đang ở dưới thân hắn là ai, nhưng ánh sáng quá yếu, mà bật đèn thì thật không lịch sự.

Cuối cùng, hắn bỏ ý định đó, chỉ thầm kinh ngạc trong lòng. Không ngờ Tạ Tư Chỉ lại làm chuyện này ở đây.

Trong ấn tượng của Tạ Đạc, Tạ Tư Chỉ luôn cẩn trọng che giấu sự xuất sắc của bản thân. Ở những nơi người khác không thấy, hắn không hề lãng phí một chút tinh lực nào, luôn dành toàn bộ để học tập và suy nghĩ. Nếu không, hắn cũng không thể dễ dàng vượt qua sáu kỳ thi sau khi rời học viện cả một năm trời.

Còn về phụ nữ, Tạ Đạc chưa từng thấy ai xuất hiện bên hắn.

Tạ Doanh Triều đứng ở cửa phòng ngủ. Tạ Tư Chỉ thấy hắn, thản nhiên hỏi: “Anh cũng ở đây à?”

“Anh và Tạ Đạc đang trò chuyện ở bên ngoài.”

Tạ Tư Chỉ đáp: “Quá tập trung, nên không nghe thấy tiếng gì cả.”

Tạ Doanh Triều: “Anh cứ nghĩ chỉ có Tạ Đạc mới làm chuyện như thế này ở đây.”

Tạ Đạc vội thanh minh: “Phòng nghỉ này từ trước đến giờ em chỉ dùng để đọc sách và ngủ trưa. Làm mấy chuyện này rõ ràng là đặc quyền của hai anh em các anh mà?”

Tạ Doanh Triều khẽ mỉm cười.

Đôi mắt đen láy của Tạ Tư Chỉ đảo qua đảo lại giữa hai người: “Các anh không đi là muốn đứng xem à? Hay muốn tham gia? Tôi cũng không ngại đâu.”

Hứa Diên núp trong chăn, tim vốn đã đập nhanh, nghe câu “không ngại đâu” lại càng đập thình thịch như trống đánh.

Cô giữ chặt cánh tay Tạ Tư Chỉ dưới chăn, lo lắng siết chặt đến mức lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Tạ Tư Chỉ nhận ra cử động tinh tế của cô, khẽ mỉm cười: “Tạ Đạc thì chẳng sao, còn anh cả, nếu mà chị dâu biết…”

Hắn kéo dài giọng cố tình nói chậm rãi, như đang chờ xem cảnh tượng thú vị: “… Chị ấy chắc sẽ giận mất thôi? Ngay cả trong trang viên cũng không cho phép anh có thêm người phụ nữ khác. Tính toán, hẹp hòi, nhìn thế nào cũng chẳng giống một người phụ nữ rộng lượng cả.”

Hứa Diên: “…”

Tạ Doanh Triều nhướng mày.

Lúc nãy, thực sự có một khoảnh khắc tâm trí hắn chao đảo trước lời mời của chàng trai.

Không phải vì hắn là người dễ bị k*ch th*ch bất cứ lúc nào, mà bởi căn phòng nghỉ này từng là nơi hắn học tập, cũng từng là nơi hắn làm vài trò điên rồ cùng đám bạn lêu lổng . Quay lại nơi cũ, dễ khiến hắn liên tưởng đến bầu không khí ph*ng đ*ng ngày xưa.

Nhưng khi nghe đến Hứa Diên, cảm giác ấy liền biến mất.

Hắn khẽ nói: “Cậu tiếp tục đi.”

“Anh cả thật sự rất yêu chị dâu đấy.” Tạ Tư Chỉ kìm nén sự u tối trong mắt, trêu chọc bằng giọng điệu thoải mái.

Tạ Doanh Triều rời khỏi cửa phòng, hắn nhìn sang Tạ Đạc, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Đóng cửa lại.”

Tạ Đạc không biết mình đã làm sai gì, chỉ cảm thấy ánh mắt Tạ Tư Chỉ nhìn mình như muốn xé nát ra từng mảnh.

Nguy cơ tạm thời đã qua.

Tay chân Hứa Diên dưới chăn lạnh toát, một lớp mồ hôi mỏng thấm trên gương mặt trắng bệch của cô.

Nhìn vẻ sợ hãi ấy, Tạ Tư Chỉ có chút xót xa, cúi đầu, định dùng môi lau những giọt mồ hôi trên mặt cô.

Hứa Diên đưa tay ra, áp lòng bàn tay ngăn lại, giọng cô run nhẹ: “Rốt cuộc anh đang làm gì vậy?”

“Anh đã cảnh cáo em đừng động nữa mà em chẳng nghe lời.”

“Vậy anh cứ lợi dụng lúc này mà phát điên sao? Nếu vừa nãy Tạ Doanh Triều bước vào, thì chúng ta…”

“Tạ Doanh Triều sẽ không vào đâu.” Tạ Tư Chỉ tỏ vẻ thờ ơ, không cảm thấy mình đã làm ra chuyện gì nghiêm trọng.

Hắn giải thích: “Anh hiểu rõ hắn hơn em, biết hắn là người thế nào. Nếu hắn ta tự tìm ra phòng này, có thể sẽ bước vào xem. Nhưng để hắn phát hiện anh ở đây theo cách này, rồi còn đưa ra lời mời, thì tuyệt đối hắn sẽ không bước vào đâu.”

“Dù vậy…” Giọng Hứa Diên nhỏ xuống: “Anh cũng quá đáng rồi đấy.”

“Anh nghĩ em nên cảm ơn anh mới đúng chứ?”

“Cảm ơn anh?”

“Nếu không phải anh nghĩ ra cách này, khi hắn bỗng nhiên muốn vào, em sẽ làm gì?”

Hứa Diên đỏ mặt: “Lúc đó mới … như vừa nãy cũng được mà, có sao đâu?”

“Em nghĩ sao?”

Hơi thở nóng rực của Tạ Tư Chỉ phủ khắp gương mặt cô, vờn tóc cô khiến cô ngứa ngáy.

“Cửa phòng ngủ không đóng. Chúng ta nghe được âm thanh bên ngoài nhưng vẫn im lặng. Đợi đến khi hắn ta bước vào mới giả vờ làm chuyện đó. Hứa Diên, em nghĩ Tạ Doanh Triều có bị trò này lừa không? Quyền chủ động nên nằm trong tay mình, nếu không em chỉ còn cách bị người khác thao túng thôi.”

Đầu óc Hứa Diên quay cuồng, chẳng nghe rõ lời hắn nói, toàn bộ sự chú ý dồn vào cơ thể và hơi thở nóng hổi của hắn.

Cô quay mặt đi: “Tạ Tư Chỉ, anh quá gần, lùi ra một chút đi.”

Hắn không những không lùi mà còn áp sát hơn: “Phải gần như thế này mới được. Chỉ khi ở gần, anh mới có thể nhìn thấy mình trong mắt em.”

Hứa Diên im lặng.

Cô không phải không cảm nhận được trạng thái hiện tại của hắn. Khi hắn dùng đầu mũi thân mật quệt lên má cô, cô cảm thấy từng tấc da của hắn như đang bốc cháy.

Chỉ là cô không biết nên đối diện với hắn thế nào, nên đành chọn im lặng.

Tạ Tư Chỉ vùi đầu vào cổ cô, hít ngửi.

Cô vừa tan lớp học làm bánh, trên người thoang thoảng mùi ngọt ngào của đồ ăn khiến hắn mê mẩn.

“Hôm nay học làm bánh gì vậy?”

“Bánh quy phô mai ngọt.”

“Em biết làm bánh tart trứng không?”

“Biết.”

“Vậy ngày nào đó làm cho anh ăn được không?” Hắn cười, giống hệt hình ảnh Tạ Tư Chỉ rực rỡ như ánh mặt trời ngày trước.

Hứa Diên không trả lời, hàng mi dày rung nhẹ, ánh mắt rơi xuống vết sẹo trên người hắn: “Những vết thương này bị khi ở nước N à?”

Tạ Tư Chỉ khẽ gật đầu một cái.

“Sao lại bị thương thế?”

Hắn hạ mắt: “Anh đã làm sai một việc, coi như chuộc tội đi, đây là điều anh đáng phải nhận.”

Hắn không muốn trả lời thêm, Hứa Diên cũng không hỏi tiếp, chỉ lặng lẽ nhìn vết sẹo, tự nghĩ khi những vết thương này xuất hiện sẽ đau đến mức nào.

Cả hai đều im lặng, Tạ Tư Chỉ cũng không chịu buông cô ra.

Trong chốc lát, không khí tràn ngập sự yên lặng và cảm giác nóng bức ngột ngạt.

Hứa Diên là người đầu tiên không chịu nổi bầu không khí này, cô hỏi: “Nếu bây giờ anh ra ngoài, Tạ Doanh Triều có vào không?”

“Theo những gì anh biết, hắn không có thói quen rình rập phòng người khác khi họ…chưa xong việc.”

“Vậy anh có thể ra ngoài trước được không? Chủ động đề nghị dẫn hắn đi tham quan học viện hoặc dùng bất cứ lý do nào khác, miễn sao khiến hắn rời khỏi đây.”

Vừa nói xong, cô thấy Tạ Tư Chỉ khẽ nhướng mày.

“Ba phút thôi.” Giọng hắn trầm xuống, có phần khó chịu: “Mới ba phút kể từ khi Tạ Đạc đóng cửa. Bây giờ em bảo anh đi, có hợp lý không?”

Hứa Diên bối rối, không hiểu vì sao hắn lại giận như vậy. Mấy chuyện này, cô vẫn luôn chậm chạp không hiểu.

Đến cuối cùng khi nhận ra ẩn ý của Tạ Tư Chỉ, má cô lập tức đỏ rực như sắp chảy máu.

“Có phải vì Tạ Doanh Triều quá yếu, nên trong suy nghĩ của em đàn ông đều là như thế sao?”

Hứa Diên muốn nói không phải, nhưng cô không thốt nên lời.

Bởi cô nhìn thấy, trong mắt Tạ Tư Chỉ xuất hiện một lớp u tối pha lẫn d*c v*ng.

Giọng hắn khàn khàn khiến cô cảm thấy nguy hiểm: “Nếu đúng là vậy, anh không ngại biểu diễn cho em xem đàn ông nên thế nào đâu.”

“Anh cũng rất sẵn lòng…” Hắn ngừng một chút, nhẹ nhàng áp sát bên tai cô, thì thầm: “Làm em vui.”
 

Bình Luận (0)
Comment