Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 32

 
Mẹ của Hứa Diên là một người phụ nữ kín đáo, giọng nói nhẹ nhàng, chưa bao giờ tỏ ra tức giận với bất kỳ ai.

Bà am hiểu âm nhạc, khiêu vũ, mỹ thuật, triết học và có hứng thú với vô số lĩnh vực trong đời sống. Dường như trên đời không có gì mà bà không biết. Sự hoàn hảo ấy khiến bà như người không tồn tại trong đời thực. Nếu phải tìm một khuyết điểm, có lẽ đó là tính cách của bà quá nhút nhát.

Từ nhỏ đến lớn, ngay cả khi ở nhà, Hứa Diên chưa từng thấy mẹ và bố có cử chỉ thân mật quá mức.

Ngay cả khi bố chỉ nhẹ nhàng nắm tay mẹ trước mặt Hứa Diên, mẹ cũng sẽ đỏ mặt mà rút tay ra.

Dường như trong nhận thức của mẹ, đó không phải việc một người phụ nữ thanh lịch nên làm, nhất là trước mặt con cái.

Trong quá trình trưởng thành, Hứa Diên phần nào bị ảnh hưởng bởi điều đó từ bà.

Khi những cậu bé đồng trang lứa mải mê với những đĩa phim hay truyện tranh “có màu”, những cô bé cùng tuổi lại thì thầm với bạn thân về cách khiến bản thân vui thú, thì Hứa Diên hoàn toàn không hay biết gì về những chuyện đó.

Cô giống như một con cừu non mềm mại, trắng tinh, ngây thơ, mơ hồ luôn khiến người ta sinh ra h*m m**n làm vấy bẩn hoặc chiếm đoạt.

Tạ Doanh Triều chưa bao giờ biết cách lấy lòng phụ nữ. Nên dù đã ở bên hắn một năm, trong nhận thức của Hứa Diên, chuyện ấy vẫn chỉ gắn với cảm giác đau đớn nhiều hơn là kh*** c*m.

Đôi lúc, cô chợt nhớ đến cái đêm một năm về trước cùng Tạ Tư Chỉ ở trong khách sạn. Khi ý thức mơ hồ, cô rõ ràng cảm nhận được một loại cảm giác khó diễn tả bằng lời nhưng lại không chắc đó có phải là tác dụng phụ của thuốc hay không. Nền giáo dục từ nhỏ không cho phép cô nghĩ quá nhiều, nên suốt một thời gian dài, Hứa Diên đã tự khóa chặt ký ức về đêm đó.

Nhưng lúc này, cô buộc phải nhớ lại.

Một bàn tay cô che ngang mắt, bàn tay kia chỉ cần khẽ đưa xuống là có thể chạm đến mái tóc dày rậm của Tạ Tư Chỉ.

Tóc hắn thật mềm mại và bồng bềnh.

Nếu không tháo xuống lớp mặt nạ giả dối, hắn vẫn là thiếu niên dịu dàng, rạng rỡ năm nào, Hứa Diên có lẽ cũng sẽ cảm thấy đúng là nên như vậy.

Thế nhưng, sau khi hắn đã để lộ trước mặt cô bao nhiêu xấu xa và tàn nhẫn, Hứa Diên lại cảm thấy một kẻ âm trầm, lạnh lùng như hắn vốn không nên có mái tóc mềm mại thế này.

Cô muốn đẩy hắn ra, nhưng vừa mới nhấc tay đã bị hắn ghì chặt xuống.

Nhìn bề ngoài hắn có vẻ gầy gò, vậy mà sức lực lại quá lớn. Hứa Diên hoàn toàn không thể thoát khỏi, chỉ còn biết để những ngón tay vô thức bấu chặt lấy ga giường bằng lụa.

Trong không gian tối tăm, trước mắt Hứa Diên lại như có những tia sáng lập lòe chớp tắt: “Tạ Tư Chỉ…”

Cô run giọng nói: “Xin anh… buông tôi ra…”

Trong tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng ẩm ướt mơ hồ vang vọng xen lẫn tiếng cười trầm thấp của hắn.

Hắn không đáp, như thể tin chắc rằng cô không dám gây ra động tĩnh quá lớn, càng lúc càng trở nên ngang ngược không kiêng nể gì.

Hứa Diên không thể xác định Tạ Doanh Triều có còn ở bên ngoài cánh cửa đó hay không.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh hắn đang ngồi trên sofa cạnh cửa sổ sát đất, cùng Tạ Đạc uống rượu trò chuyện, tim cô liền đập loạn dữ dội.

Cảm giác ấy vô cùng khó tả, vừa sợ hãi vừa căng thẳng, nhưng chính trong sự chồng chéo của hai cảm xúc ấy, cơ thể cô lại càng trở nên nhạy cảm, mong manh, hoàn toàn bị Tạ Tư Chỉ khống chế.

Cô cắn chặt môi, cố gắng không để bản thân phát ra âm thanh nào.

Trong bóng tối, thính giác lại càng trở nên nhạy bén, tiếng kim đồng hồ tích tắc vang lên ngay bên tai.

Ý thức của cô dần trôi nổi, những cảm nhận nơi giác quan mơ hồ trùng lặp với ký ức của đêm một năm trước.

Đôi môi như cánh hoa hồng bị cô cắn đến mức in rõ một hàng dấu răng.

Móng tay cô cào trên vai Tạ Tư Chỉ để lại một vệt đỏ hằn, đến khi cô lấy lại ý thức vết hằn đó như hóa thành một vũng nước.

Bàn tay kia của cô vẫn che lên mắt, không chịu buông xuống.

Tạ Tư Chỉ khẽ gạt bàn tay che mắt của cô ra, nhìn thẳng vào đáy mắt cô: “Chẳng lẽ hắn ta chưa từng khiến em cảm thấy sung sướng sao?”

Hứa Diên muốn né tránh ánh nhìn ấy, nhưng lại chẳng thể trốn đi đâu. Cảm giác xấu hổ dồn dập đến mức cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, thế nhưng cô không còn chỗ nào có thể ẩn náu được.

Giọng cô run rẩy, mang theo tiếng nức nở: “Xin anh… đừng làm những chuyện kỳ quái này nữa…”

“Chuyện khiến em thấy vui… sao lại gọi là kỳ quái được?” Giọng hắn rất dịu dàng: “Hứa Diên, điều này không có gì đáng xấu hổ cả.”

Hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt đẫm lễ của cô gái. Trong mắt cô, làn nước long lanh vỡ vụn, chỉ còn sự xấu hổ và phẫn uất gần như nghiền nát cô từ bên trong.

Tạ Tư Chỉ đột nhiên nhận ra, Hứa Diên dường như còn ngây ngô, thuần khiết hơn hắn tưởng. Hiểu biết của cô về chuyện này lại càng ít ỏi hơn hắn hình dung.

Nếu cứ tiếp tục, e rằng cô sẽ thật sự bị hắn dồn ép đến mức bật khóc mất.

Hắn rất muốn im lặng dừng lại tại đây, nhưng tình trạng lúc này của hắn rõ ràng chẳng mấy dễ chịu.

Tiếp tục thì chắc chắn không ổn, nhưng bảo hắn dừng lại giữa chừng mà không làm gì cả thì hắn lại không cam lòng.

“Em có muốn giúp anh một chút không?”

Hắn ghé sát lại, định dùng đôi môi ướt át hôn cô.

Hứa Diên nghiêng đầu tránh đi.

Chỉ một động tác đơn giản ấy thôi cũng đủ để hắn hiểu, hoàn toàn không có khả năng!

Hắn không miễn cưỡng, chỉ khẽ cọ cằm vào hõm vai cô, giọng điệu nửa như làm nũng nửa như oán trách: “Đúng là keo kiệt.”

Sau hôm đó, Tạ Tư Chỉ thu liễm lại rất nhiều.

Thứ gọi là cảm giác áy náy hắn vốn chẳng có bao nhiêu, nhưng ít nhất vẫn còn sót lại một chút.

Hắn nhận ra mình thật sự đã chọc giận cô, thế nên tự giác trở nên ngoan ngoãn hơn.

Nhưng trong lòng hắn lại thấy khó chịu, khó chịu bởi sự khác biệt trong cách cô đối xử với hắn và với Tạ Doanh Triều.

Tạ Doanh Triều đối với cô như thế, vậy mà cô vẫn có thể cười nói cùng hắn ta.

So với những gì Tạ Doanh Triều đã làm, thì việc hắn làm có đáng gì đâu? Huống hồ, rõ ràng là cô cũng cảm thấy dễ chịu.

“Cậu định đi đâu vậy?”

Trong phòng nghỉ, vừa thấy Tạ Tư Chỉ đứng dậy, Tạ Đạc lập tức cảnh giác hỏi:

“Đói rồi, đi tìm gì ăn.”

“Nhà ăn giờ chưa mở cửa.”

“Ai nói chỉ có nhà ăn mới có đồ ăn chứ?”

“Tôi đang nói chuyện với cậu đấy.” Tạ Đạc nhíu mày: “Đừng bảo là cậu định đi tìm Hứa Diên đấy nhé?”

Hôm đó sau khi trở về, vì tò mò mà Tạ Đạc kiểm tra đoạn camera giám sát chỗ hành lang phòng nghỉ.

Khi nhìn thấy người bước vào phòng nghỉ trước bọn họ chính là Hứa Diên, sau lưng hắn lập tức túa ra một tầng mồ hôi lạnh.

Chỉ thiếu chút nữa thôi.

Nếu hôm đó Tạ Doanh Triều bỗng nhiên nổi hứng mà chấp nhận đề nghị của Tạ Tư Chỉ, thì chuyện xảy ra tiếp theo sẽ hoàn toàn không thể đoán trước được.

Chính vì thế, sau khi trở về, hắn đã mắng Tạ Tư Chỉ một trận thậm tệ.

Còn Tạ Tư Chỉ thì vẫn giữ nguyên dáng vẻ lười nhác thường ngày, vừa ngoáy tai vừa làm như chẳng hề nghe lọt một chữ.

Từ đó về sau, Tạ Đạc luôn có cảm giác hễ hắn im lặng không động tĩnh thì chắc chắn là đang âm thầm làm chuyện xấu. Phải trông chừng hắn, ngăn hắn nổi điên cũng là điều khó tránh.

Tạ Tư Chỉ chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi có chừng mực.”

Còn Hứa Diên thì trốn tránh hắn suốt hai tháng trời. Sau lần đó, cô trở nên thông minh và cảnh giác hơn, biết cách làm sao để tránh né hắn một cách triệt để nhất.

Trong trang viên, cô chỉ lui tới giữa phòng của Tạ Doanh Triều và phòng của mình. Nếu ở một mình trong phòng, cô sẽ khóa chặt cửa sổ, cửa ra vào. Ra ngoài thì nhất định phải có Lệ Hoa đi theo.

Còn ở học viện, cô không rời Doãn Lệ nửa bước.

Còn về viện phúc lợi, cô dứt khoát không đến nữa.

Chỉ cần nghĩ đến việc Hứa Diên dốc hết tâm tư chỉ để tránh né mình, trong lòng Tạ Tư Chỉ liền cuộn trào một luồng sát khí. Nếu không tìm cách phát tiết hay triệt tiêu, e rằng hắn sẽ chẳng thể kiềm chế nổi.

Phòng dạy làm bánh là một tòa nhà độc lập. Tạ Tư Chỉ lựa đúng thời điểm vừa hết giờ học năm phút để đến tìm.

Lúc này, mọi người đã rời đi hết, chỉ còn lại Hứa Diên đang thu dọn bàn làm bánh.

Động tác của cô rất nhanh, giống như đang vội vã làm xong để còn đi đâu đó. Chỉ có Tạ Tư Chỉ biết, thật ra cô đang vội vàng để né tránh hắn.

“Có cần anh giúp một tay không?”

Âm thanh trong trẻo bất ngờ vang lên từ phía sau khiến Hứa Diên khẽ run rẩy. Cô đánh rơi chiếc khăn lau bàn trong tay, quay đầu lại thì thấy Tạ Tư Chỉ đã gần như áp sát vào người mình.

Ánh sáng trong mắt thiếu niên nặng nề, như đè nén cả bầu không khí.

Phản ứng đầu tiên của Hứa Diên là bỏ chạy, nhưng mọi động tác của cô đều đã bị hắn đoán trước.

Vừa mới dịch sang bên một bước đã bị hắn đưa tay chặn lại, giam cô giữa vòng tay hắn và chiếc bàn.

“Muốn có thời gian ở riêng với em thật chẳng dễ dàng.” Giọng hắn nghe vẫn đều đều: “Trước tiên phải nghĩ cách khiến Doãn Thần bị thương trong trận bóng để Doãn Lệ phải đi chăm sóc. Rồi còn phải mua chuộc cô giáo dạy làm bánh, để bà ấy chỉ định hôm nay em ở lại dọn dẹp lớp học.”

“Doãn Thần bị sao vậy?” Hứa Diên khẽ nhíu mày.

“Nhắc đến người khác thì em lại quan tâm lắm nhỉ.” Trong mắt Tạ Tư Chỉ thoáng lướt qua một tia lạnh lẽo khó nhận ra: “Yên tâm, cậu ta chỉ bị đối thủ làm ngã, trầy xước đầu gối thôi. Nhưng tin tức Doãn Lệ nhận được chắc hẳn là ‘gãy chân’ rồi. Không thế thì làm sao khiến cô ta vội vàng bỏ em mà đi? Nói ra thì cô ta quả thật rất trung thành với em, ngày thường một bước cũng chẳng rời.”

Hắn ghé sát gương mặt tuấn mỹ của mình lại gần Hứa Diên: “Chuyện giữa chúng ta, em đã kể với cô ta bao nhiêu rồi? Cô ta dính lấy em như thế, chẳng lẽ là vì biết em từng bị anh l**m đến phát khóc sao?”

Hứa Diên sớm biết cái miệng chó của hắn chẳng bao giờ mọc được ngà voi, nhưng cô không ngờ hắn có thể nói những câu này mà mặt không đổi sắc.

Cô không bị dao động bởi lời hắn nói, chỉ ngước đôi mắt trong veo nhìn hắn: “Tôi không nhớ giữa chúng ta từng xảy ra chuyện gì. Tôi cũng chưa từng khóc.”

“Ừ, chỉ là nước mắt dâng đầy trong mắt thôi.” Tạ Tư Chỉ cười rực rỡ: “Nếu ‘chị dâu’ đã hay quên như thế, thì anh chẳng ngại giúp em nhớ lại. Trốn anh hai tháng rồi, những gì em nợ phải ngoan ngoãn trả hết mới được.”

Những lời hắn nói ra câu nào cũng lộ liễu táo bạo, nhưng rốt cuộc lại chẳng hề biến thành hành động thật sự.

Giống như một đứa trẻ chỉ biết buông lời ngông cuồng, ngoài mạnh miệng ra thì không làm được gì hơn.

Hắn lén quan sát cô gái, muốn nhìn xem cô có nguôi giận hay chưa.

Thế nhưng sự điềm tĩnh của Hứa Diên lại vững vàng như thành đồng vách sắt, khiến hắn hoàn toàn không nhìn ra được điều gì, trong lòng cũng có chút chán nản.

“Không phải anh muốn ăn bánh tart trứng sao?” Hứa Diên khẽ ngả người ra sau, cố giữ khoảng cách với hắn: “Ở đây có đủ nguyên liệu, tôi có thể làm cho anh.”

Hôm đó trên giường, hắn từng ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của bánh ngọt trên người cô, rồi đưa ra yêu cầu muốn cô làm bánh tart trứng cho mình. Ngần ấy thời gian trôi qua, hắn cứ nghĩ cô đã quên mất rồi.

“Đừng tưởng vài cái bánh trứng là có thể mua chuộc được anh.” Hắn mỉm cười: “Nợ nần đâu phải dễ dàng tính xong như thế.”

“Vậy rốt cuộc anh có ăn không?” Hứa Diên lại hỏi lần nữa.

Tạ Tư Chỉ nhìn thẳng vào mắt cô.

Hắn rất thích đôi mắt của cô, nó vẫn trong veo không đổi như ngày nào. Mỗi lần chạm vào đôi mắt ấy, tâm trí hắn lại lặng đi một nhịp.

“Làm đi.” Hắn rút tay về, buông cô ra khỏi sự giam cầm của mình.

Nắng chiều xuyên qua khung cửa sổ, rải một tầng ánh vàng xuống mái tóc Tạ Tư Chỉ.

Mái tóc hắn vốn đen nhánh, dưới ánh sáng ấy lại lấp lánh sắc nâu hạt dẻ, trông vừa ngoan ngoãn lại vừa dịu dàng.

Hắn mân mê chuỗi hạt trầm hương trên cổ tay, ánh mắt không rời khỏi Hứa Diên, dõi theo từng động tác khi cô yên lặng làm vỏ bánh rồi đánh trứng.

Khoảnh khắc tĩnh lặng này đối với hắn mà nói là một sự hưởng thụ hiếm hoi.

Nhịp thời gian dường như cũng chậm lại, hương ngọt thoang thoảng trong không gian khiến ký ức hắn quay về những năm tháng tuổi thơ.

Khi ấy, cậu bé Tạ Tư Chỉ ngoan ngoãn ngồi trên ghế và một người phụ nữ xinh đẹp cũng tất bật lo lắng cho hắn như thế này.

Hứa Diên đặt khay bánh trứng vừa nướng xong lên trước mặt hắn.

Hắn tỏ vẻ không hài lòng: “Như này có phải quá qua loa không? Trong tiệc sinh nhật của Doãn Lệ, mấy món bánh ngọt em làm còn đẹp mắt hơn cái này nhiều.”

“Làm mấy món cầu kỳ thì phải tốn thời gian. Lát nữa tôi còn có giờ học bắn súng, anh không ăn thì thôi.”

Hứa Diên làm bộ muốn cất đĩa bánh đi nhưng Tạ Tư Chỉ lập tức đè tay cô lại: “Ai nói là anh không ăn?”

Bánh trứng vừa ra lò, mềm xốp, thơm ngọt, lớp vỏ ngoài còn ấm nóng.

Hắn cầm lấy một cái cắn thử, đầu lưỡi liền bị bỏng rát: “Xì!”

Hắn cố nhịn nuốt xuống, rồi trách: “Sao em không nói cho anh biết là nó còn nóng?”

“Bánh mới nướng, nóng là chuyện ai cũng nhìn ra được?”

“Rõ ràng em cố ý muốn làm anh mất mặt, muốn báo thù anh phải không?”

“Anh đừng có nói lung tung nữa.”

Bị cô vạch trần thói hay gây sự, Tạ Tư Chỉ lại không hề thấy xấu hổ.

Hắn thổi nguội nửa cái bánh trứng còn lại trong tay rồi bỏ thẳng vào miệng: “Trước đây mẹ anh cũng hay nướng bánh tart trứng cho anh ăn.”

Hứa Diên liếc hắn: “Anh không định nói tiếp mấy câu cũ rích kiểu như ‘bánh em làm giống hệt mùi vị của mẹ anh làm’ đấy chứ?”

“Tất nhiên là không.” Tạ Tư Chỉ đáp: “Bánh em làm ngon hơn bà ấy làm nhiều.”

Hắn rút một tờ khăn giấy lau sạch vết vụn bánh ở khóe môi, mỉm cười nhìn cô: “Hứa Diên, chúng ta giảng hòa đi.”
 

Bình Luận (0)
Comment