Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 33

 
“Ngày nào em cũng trốn tránh anh, chắc cũng tốn không ít sức lực phải không?” Tạ Tư Chỉ cười: “Chi bằng giảng hòa, cả hai ta đều dễ chịu hơn.”

Hứa Diên: “Cái gọi là giảng hòa của anh, có phải là muốn tôi ngừng tự bảo vệ mình, để mặc anh thích làm gì quá đáng thì làm như trước đây sao?”

“Có gì mà không tốt đâu?” Tạ Tư Chỉ cười cợt nhả: “Công bằng mà nói, những việc anh làm có thật sự quá đáng đến thế không? Chẳng lẽ em hoàn toàn không thấy dễ chịu chút nào à?”

“Dĩ nhiên là…” Hắn luôn để ý đến từng biến đổi trên gương mặt cô, vừa nhận ra dấu hiệu cô sắp nổi giận liền đổi giọng rất tự nhiên: “Giảng hòa là do anh chủ động đề nghị, anh sẽ không giở trò vô lại. Ý anh là em đừng né tránh anh nữa, anh cũng sẽ tự kiềm chế mình, như vậy được không?”

Hứa Diên khẽ hỏi: “Cái kiềm chế của anh nghĩa là gì?”

“Chỉ cần chưa được em cho phép, tất cả những gì khiến em khó chịu, anh sẽ cố gắng không làm.”

Hứa Diên hơi nhướn mày: “Nghiêm túc chứ?”

“Tất nhiên rồi.”

Tạ Tư Chỉ say mê ngắm nhìn cô gái trước mặt. Ở cô có một sức hút đặc biệt: dịu dàng, lý trí, tâm trạng ổn định.

Bất kể khi nào, ở đâu, cô cũng không dễ dàng bị cảm xúc chi phối, mà luôn biết cân nhắc thiệt hơn rồi mới đưa ra lựa chọn tốt nhất.

Cho dù trong lòng vẫn còn giận hắn, nhưng cô không vì thế mà hoàn toàn từ chối, chà đạp hắn xuống bùn. Cô vẫn nghiêm túc lắng nghe hắn nói.

Trong mắt Tạ Tư Chỉ, Hứa Diên chính là một người như thế.

Vậy nên hắn chắc chắn rằng, chỉ cần hắn chịu hạ mình trước, cô nhất định sẽ đồng ý.

“Tôi đồng ý.” Quả nhiên Hứa Diên chấp nhận đề nghị giảng hòa: “Bây giờ mời anh tránh ra, tôi phải đi học bắn súng.”

Khóe môi Tạ Tư Chỉ cong lên: “Vừa mới đồng ý xong đã định chạy sao?”

Cô gái dịu dàng đáp: “Thật sự phải đi học mà, thành tích bắn súng của tôi vốn không tốt, nếu nghỉ học thì lần kiểm tra định kỳ sắp tới rất có thể tôi sẽ trượt mất.”

“Chỉ cần bảo Tạ Doanh Triều bỏ ra vài tỷ tài trợ cho Ferdinand, anh tin lão già đó sẽ sẵn lòng ngấm ngầm sắp xếp bảo đảm em qua được kỳ thi bắn súng.”

“Tôi đến học viện là để học tập, chứ không muốn lợi dụng đặc quyền mà mờ ám qua môn.”

“Em đúng là nghiêm túc quá mức.”

Dù giọng điệu nghe có vẻ chế giễu nhưng Tạ Tư Chỉ vẫn ngoan ngoãn nhường đường cho cô.

Sau khi Hứa Diên rời đi, hắn ăn sạch toàn bộ bánh tart trứng cô nướng rồi thong thả lau khô khóe miệng.

Nắng đầu xuân dịu nhẹ, hoa anh đào trong học viện gần như nở quanh năm, cành cây mùa xuân đã dày đặc nụ hồng.

Hắn đút tay vào túi, dáng vẻ lười nhác, uể oải đi sau lưng Hứa Diên, men theo con đường nhỏ dưới tán anh đào.

Hứa Diên đến phòng bắn súng. Vừa thay đồ xong bước ra khỏi phòng thì bất ngờ bắt gặp Tạ Tư Chỉ đang đứng ngay vị trí tập cố định của cô mà cười nham nhở.

“Không phải đã giảng hòa rồi sao?” Cô ngơ ngác, cứ tưởng hắn muốn lật lọng.

“Trong hiệp ước giảng hòa của chúng ta có điều khoản nào nói rằng anh không được đến phòng bắn súng à?”

Hứa Diên cảm giác như mình đã rơi vào bẫy của hắn nhưng nhất thời lại không tìm được chỗ nào để phản bác. Cô dứt khoát không để ý tới hắn, cầm lấy khẩu súng thể thao dùng để tập luyện, đứng ngay trước vạch bắn.

Lớp học bắn súng không cần thầy giáo kèm cặp mỗi ngày, quan trọng là tự rèn luyện.

Hứa Diên ngắm chuẩn vào bia, bóp cò, viên đạn chỉ trúng sát mép vòng số hai.

Tạ Tư Chỉ bật cười: “Quả thật em chẳng có chút thiên phú vận động nào cả. Anh rất tò mò, trước đây em vượt qua các kỳ kiểm tra định kỳ kiểu gì vậy?”

Hứa Diên đỏ mặt: “Trước kia toàn kiểm tra lý thuyết.”

Quả thật cô rất kém trong khoản vận động. Nếu không phải Học viện Flaxman quy định mỗi người buộc phải chọn một môn thể thao thì cô tuyệt đối sẽ không chọn bắn súng.

Cô thà học mười môn nghệ thuật hoặc triết học còn hơn là phải chịu khổ ở đây.

“Để anh dạy em.” Tạ Tư Chỉ mang găng tay chống trượt vào.

“Anh biết bắn à?” Hứa Diên nhớ rõ trong các môn hắn chọn không hề có bắn súng.

“Dù sao anh cũng ở nước N một năm, súng thì tập nhiều sẽ quen.” Hắn đứng ngay phía sau cô, lồng ngực nóng bỏng áp sát vào lưng.

Hắn nắm lấy cổ tay Hứa Diên, bàn tay phủ trọn lấy bàn tay đang cầm súng, cằm khẽ tựa lên vai.

Hứa Diên mất tự nhiên: “Gần quá rồi.”

Cô đang nhắc hắn về những điều hắn nói không lâu trước đó.

[Tất cả những gì khiến em khó chịu, anh sẽ cố gắng không làm.]

Thế nhưng Tạ Tư Chỉ chỉ khẽ “ừ” một tiếng, hoàn toàn không buông cô ra.

Hứa Diên nói: “Mới chưa đến một tiếng đồng hồ anh đã định phá vỡ giao ước rồi sao?”

“Anh nói là cố gắng, cũng phải cho anh chút thời gian thích ứng chứ?”

Môi hắn kề sát bên tai, từng hơi thở nóng rực khi nói chuyện phả hết lên làn da nhạy cảm của cô.

“Biết ngay là không thể tin anh mà.”

“Nhưng anh thật sự muốn nghiêm túc dạy em đấy, cũng đâu có làm gì quá đáng đâu?” Giọng hắn bình tĩnh, tay vẫn giữ chặt tay Hứa Diên: “Hứa Diên, nhịp thở của em quá nhanh. Khi bắn phải cố gắng thở đều hoặc ngưng thở, vì hít thở sẽ khiến súng rung từ đó ảnh hưởng đến kết quả.”

Quả nhiên hắn đang thật sự dạy cô.

Hứa Diên gạt bỏ cảm giác gượng gạo, lặng lẽ lắng nghe.

“Đích ngắm cách em hai mươi lăm mét, ở khoảng cách này, nếu muốn bắn trúng hồng tâm thì em cần nhắm vào vị trí vòng tám phía dưới.”

“Giơ thẳng tay lên, nhắm mắt trái lại, dùng mắt phải ngắm.”

Tạ Tư Chỉ dẫn ngón tay cô khẽ đặt lên cò súng: “Phải mất một khoảng thời gian nhất định thì vật thể mới hiện rõ trong mắt. Sau khi tầm nhìn rơi vào hồng tâm, từ giây thứ ba đến giây thứ bảy là khoảng thời gian vàng để bóp cò. Sau đó thì hình ảnh sẽ dần dần mờ đi. Một, hai…”

“…ba.” Hắn kết thúc nhịp đếm bên tai cô, rồi “pằng” một tiếng bóp cò.

Bàn tay hắn rất vững vàng, Hứa Diên hầu như chẳng cảm thấy chút rung lắc nào. Sau tiếng súng, cô ngước lên nhìn, phát hiện phát bắn vừa rồi rơi gọn trong vòng chín điểm.

Tạ Tư Chỉ rất biết chừng mực, sau khi bắn một phát lập tức buông cô ra.

Hắn lùi lại một bước: “Anh có một đề nghị cùng có lợi cho cả hai.”

“Anh dạy em bắn súng, còn em dạy anh vẽ tranh sơn dầu. Như vậy cả hai ta đều có thể vượt qua kỳ kiểm tra của học viện.” Khóe môi hắn cong lên, ánh mắt như cười như không mà nhìn cô: “Em thấy sao?”

Cuộc tuyển chọn Miss Flaxman bắt đầu vào đầu xuân.

Đúng như lời Bùi Tễ Ngôn từng nói, số người đăng ký tham gia rất đông, gần như toàn bộ nữ sinh của học viện đều góp mặt.

Trong bữa trưa, khi nhắc đến chuyện này, Tạ Tĩnh Thu tỏ ra chẳng mấy để tâm.

“Lần tuyển chọn này rầm rộ là vì Miss Flaxman nhiệm kỳ trước đã gả cho Thái tử của một quốc gia Trung Đông. Còn những người từng đạt được danh hiệu này cũng không ngoại lệ, ai cũng có cuộc đời thuận lợi vô cùng. Lùi một bước mà nói, cho dù không lấy được vinh dự cuối cùng, chỉ cần vượt qua vòng tuyển chọn ở phân viên đều sẽ được Học viện Flaxman cấp cho một tấm bằng. Ở một số tầng lớp, nó chính là tấm thông hành cực kỳ đắt giá.”

Doãn Lệ ngồi đối diện hỏi: “Cô đã chẳng coi trọng cuộc thi, vậy tại sao vẫn muốn tham gia?”

“Cô tưởng tôi muốn à?” Tạ Tĩnh Thu nhướng mày: “Sinh ra trong gia tộc lớn, nếu không thể luôn duy trì cái gọi là ‘xuất sắc’ theo tiêu chuẩn thế tục thì rất nhiều chuyện sẽ không do bản thân quyết định nữa.”

Doãn Lệ không hiểu nổi: “Không do bản thân quyết định? Nghe văn vẻ thế thôi, chẳng phải vì cô không nỡ bỏ cái vị trí người thừa kế đó sao?”

Tạ Tĩnh Thu liếc cô một cái: “Cô đúng là giống hệt lời đồn, chỉ là cái gối thêu hoa rỗng ruột.”

Doãn Lệ tức giận ném phịch đôi đũa xuống bàn: “Cô nói cái gì thế hả!”

Bên cạnh, Hứa Diên vẫn yên lặng ăn cơm, khẽ nhắc: “Nhỏ tiếng thôi, sẽ làm ảnh hưởng đến người khác.”

Khoảng cách giữa các bàn ăn trong nhà ăn của Học viện Flaxman vốn đã cách nhau khá xa.

Thế nhưng, hành động và lời nói của Doãn Lệ vẫn khiến không ít ánh mắt đổ dồn sang phía này.

Cô đành nhặt đũa lên, bực bội nói: “Cô ấy mắng tớ trước!”

“Thật ra tôi khá ngưỡng mộ cô đấy.” Tạ Tĩnh Thu mỉm cười: “Có thể sống đơn thuần như một kẻ ngốc nghếch cũng là một loại hạnh phúc.”

Doãn Lệ thật sự không chịu nổi nữa, sắp sửa cãi nhau to thì bỗng nghe Tạ Tĩnh Thu hỏi: “Tương lai cô muốn kết hôn với ai?”

Doãn Lệ bực dọc đáp: “Làm sao tôi biết chuyện đó chứ? Chẳng lẽ cô biết mình sau này sẽ cưới ai à?”

“Có lẽ vậy.” Tạ Tĩnh Thu thản nhiên nói: “Gia tộc Fitzroy, cô từng nghe qua chưa?”

Doãn Lệ cau mày: “Hình như là một…một…”

“Một gia tộc kinh doanh vũ khí.”

“Đúng đúng, hai năm trước tớ cùng Doãn Thần sang nước R du lịch, anh ấy có kể với tớ về gia tộc này. Con đường làm giàu của họ nhuốm đầy máu, chuyện gì cũng dám làm, quan trọng nhất chính là buôn bán vũ khí. Nhưng tớ nhớ là mấy người con trai trong nhà đều kết hôn rồi mà? Có điều, người vợ thứ ba của ông già đó thì hình như năm ngoái mới mất…”

Nói đến đây, Doãn Lệ trợn tròn mắt: “Cô định lấy ông già đó à? Không thể nào! Tuổi ông ta làm cha cô còn hơi quá chứ đừng nói…”

Tạ Tĩnh Thu khẽ nghịch chiếc bánh ngọt trong đĩa: “Khi bản thân không có đủ vốn liếng thì chẳng có quyền chống lại số mệnh. Chỉ khi có thêm nhiều quân bài trong tay mới có tư cách để mặc cả. Dù chỉ là một chút vốn nhỏ nhoi cũng phải cố gắng giành lấy.”

Nghe đến đây, Hứa Diên khẽ ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Cô vốn dĩ chẳng mấy khi muốn tìm hiểu chuyện của Tạ gia, cũng chưa từng hỏi qua Tạ Tư Chỉ, Tạ Đạc hay Tạ Tĩnh Thu hằng ngày bận rộn những gì.

Nghe Tạ Tĩnh Thu nói vậy cô thoáng kinh ngạc, nhưng lại không hề cho rằng Tạ Tĩnh Thu đang bịa đặt.

Lệ Hoa từng nói với cô rằng, phía trên Tạ Doanh Triều thật ra còn có một người chị gái cùng cha khác mẹ.

Khi Tạ Doanh Triều vừa mới lên nắm quyền, địa vị vẫn chưa vững. Người chị gái ấy đã cùng gia tộc Fitzroy ở nước R liên hôn, trở thành vợ thứ hai của lão già mà Doãn Lệ vừa nhắc đến. Không ai biết cô ấy tự nguyện hay bị ép buộc, nhưng mối hôn sự này đã giúp Tạ Doanh Triều giành được chút thời gian để hít thở.

Hai năm sau, cô ấy qua đời ngoài ý muốn, thi thể được đưa về nước. Tạ Doanh Triều đã chôn cất cô ấy trong vườn hoa hồng.

Còn bây giờ, việc Tạ Tĩnh Thu có khả năng trở thành người vợ thứ tư của lão già kia lại giống như một nước cờ mà Tạ Doanh Triều có thể bày ra.

Trong một gia tộc như vậy, Tạ Tĩnh Thu vốn không có tư cách từ chối và cũng không nên từ chối.

Có lẽ trong mắt người thân của cô, gia tộc Fitzroy có thế lực hùng mạnh, cũng coi như một chốn dừng chân tốt đẹp.

“Cô thật đáng thương.” Doãn Lệ nhìn cô đầy thông cảm: “Tạ gia đúng là chẳng phải nơi dành cho người ở. Hay là tôi rút khỏi cuộc tuyển chọn Miss Flaxman, nhường cơ hội lại cho cô nhé?”

Tạ Tĩnh Thu nhếch môi: “Xin cô đấy, cô thật sự nghĩ mình có thể tạo thành uy h**p với tôi sao? Cho dù viện trưởng Ferdinand nể mặt Doãn gia mà cho cô qua vòng sơ tuyển, đến vòng đánh giá tài năng cuối cùng, cô tính thi cái gì? Thổi sáo bầu à?”

“Đừng coi thường người khác như thế!” Doãn Lệ bất mãn: “Tôi thổi sáo bầu giỏi lắm đấy!”

Tạ Tĩnh Thu bật cười: “Doãn Lệ, cô thật đáng yêu. Cảm ơn nhé, tâm trạng tôi tốt hơn nhiều rồi.”

Cô quay sang nhìn Hứa Diên: “Thật ra điều tôi tò mò hơn là, ‘chị dâu’ sao cô lại muốn tham gia tuyển chọn? Với tính cách của cô, chắc hẳn chẳng thích mấy hoạt động như thế này đâu nhỉ?”

Nhà hàng nằm ở vị trí rất cao, mái vòm bằng kính trong suốt đã được xử lý đặc biệt để ngăn tia cực tím và cái nóng gay gắt của mặt trời.

Những vệt sáng rơi xuống người Hứa Diên, phủ lên cô một tầng hào quang dịu nhẹ.

Trong đĩa của cô chỉ có ít rau xanh, đậu hũ non, vài trái nho không hạt và một miếng đào tuyết. Cô ăn uống rất thanh đạm, giống như chính con người cô. Thật khó mà tưởng tượng nổi một người như vậy lại đi tham gia cuộc cạnh tranh mang tính phô trương này.

“Rảnh rỗi chẳng có việc gì làm.” Giọng Hứa Diên trầm lắng: “Đi trải nghiệm một lần cũng tốt.”

Suốt cả mùa xuân, Hứa Diên đều bận rộn với việc học hành và vòng sơ tuyển của Miss Flaxman.

Vòng sơ tuyển được chia thành năm phương diện: gia thế, ngoại hình, vóc dáng, học vấn và lễ nghi, tất cả đều nằm trong phạm vi đánh giá.

Nếu ba mục đầu tiên chủ yếu do ban tổ chức điều tra và đánh giá, thì học thức và lễ nghi lại là những hạng mục cần bỏ công sức rèn luyện và phải vượt qua được kỳ khảo thí.

Đề thi sơ tuyển vô cùng khắc nghiệt. Chỉ riêng phần học vấn đã bao trùm từ lịch sử thế giới đến vật lý thiên văn, từ việc phân tích nguyên nhân một cuộc chiến tranh vài trăm năm trước, cho đến gọi tên và mô tả tập tính của mười loài sinh vật đáng sợ nhất rừng rậm Amazon. Danh mục sách mà học viện đưa ra dài đến hơn năm trăm cuốn.

Mặc dù Bùi Tễ Ngôn đã lợi dụng quyền lực của mình với tư cách là hội trưởng hội sinh viên, lén đưa cho Hứa Diên danh sách tài liệu cần thiết cùng bản tóm tắt kiến thức trọng điểm, nhưng trước cường độ học tập khủng khiếp thế này, cô vẫn cảm thấy có chút quá sức.

Phần thi học vấn gồm tổng cộng ba trăm câu hỏi, thời gian làm bài kéo dài tám tiếng. Khi bước ra khỏi phòng thi, Hứa Diên mệt mỏi đến mức lưng đau, eo nhức.

Doãn Lệ ủ rũ mặt mày: “Xong rồi, mấy câu trắc nghiệm lựa chọn thì quá nửa toàn điền bừa, đến câu hỏi tự luận thì một câu cũng không làm nổi.”

“Nào là ‘Vương miện của Nữ hoàng Victoria có bao nhiêu viên ngọc?’, rồi ‘Trình bày chi tiết quá trình tiến hóa của chim đà điểu Emu’. Trời ạ, đà điểu Emu rốt cuộc là con gì thế? Bộ tớ là bách khoa toàn thư chắc? Ngay cả bầu cử tổng thống cũng không khó thế này đâu! Xem ra muốn qua được vòng sơ tuyển thì chỉ còn cách để bố tớ quyên ít tiền cho lão Ferdinand kia thôi, chứ trông chờ vào bản thân tớ thì chịu rồi.”

Cô thở dài chán nản, Hứa Diên đưa tay xoa nhẹ đầu cô: “Những thứ cậu không làm được thì chưa chắc người khác đã làm được.”

“Thật không?” Doãn Lệ chớp mắt: “Không phải cậu đang an ủi tớ một cách vô trách nhiệm đấy chứ? Cậu làm được hết rồi à?”

“Sao có thể chứ?” Hứa Diên cười: “Tớ đâu có lợi hại đến thế.”

Được Hứa Diên an ủi, Doãn Lệ cảm thấy tâm trạng khá hơn nhiều.

Hoàng hôn buông xuống, cô kéo tay Hứa Diên: “Đi dạo phố không? Tối nay cậu thích cái gì cứ việc chọn, tất cả để Doãn đại tiểu thư này bao hết. Cứ chọn món đắt mà mua.”

Hứa Diên khẽ lắc đầu: “Không cần đâu.”

Doãn Lệ tỏ vẻ không vui: “Biết là cậu chẳng ham vật chất, nhưng coi như đi cùng cho vui cũng không được à?”

Hứa Diên mỉm cười: “Thật sự không được. Hôm nay là sinh nhật của Tạ Doanh Triều.”

Sở dĩ khi xưa Hứa Diên có thể rời khỏi Thanh Mộc Bang, chính là vì Tạ Văn Châu đã coi cô như món quà sinh nhật mà dâng tặng cho Tạ Doanh Triều.

Thoáng chốc, đã hai năm trôi qua.

Tiệc sinh nhật của Tạ Doanh Triều được tổ chức tại tầng cao nhất của tập đoàn Tạ thị, trong đại sảnh rộng gần hai nghìn mét vuông, đèn đuốc sáng trưng.

Tạ Doanh Triều vốn không ưa những mối quan hệ vô nghĩa, khách mời trong buổi tiệc sinh nhật của hắn, ngoài người trong gia tộc thì chỉ còn lại những đối tác có thể mang lại lợi ích cho mình.

Hai năm qua, Hứa Diên đã cùng hắn tham dự không ít yến tiệc. Trong những trường hợp như vậy, cô hiểu rõ bản thân chỉ cần đứng bên cạnh hắn làm một bình hoa xinh đẹp, thỉnh thoảng nói vài câu khéo léo, dí dỏm, phát huy hết vẻ đẹp của một bình hoa biết nói là đủ.

Những lúc khác cô chỉ cần im lặng lắng nghe.

Một người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề bước đến trước mặt Tạ Doanh Triều, nịnh nọt nói: “Quà tặng mà tôi chuẩn bị cho Tạ tiên sinh đã có người đưa vào trang viên rồi. Tôi dám đảm bảo, đó sẽ là món quà sinh nhật tuyệt nhất mà Tạ tiên sinh nhận được trong năm nay.”

Tuy ăn vận bảnh bao nhưng giữa hàng lông mày của hắn vẫn không che giấu nổi khí chất âm u.

Hứa Diên nhận ra hắn. Hắn tên là Trần Tuyền, thủ lĩnh của Anh Tuyền Bang.

Anh Tuyền Bang và Thanh Mộc Bang đều là những tổ chức xã hội đen lớn ở nước H, khét tiếng như nhau.

Đến đời Trần Tuyền, Anh Tuyền Bang bắt đầu nhúng tay vào buôn bán m* t**. Hắn luôn tìm cách bám víu vào Tạ thị, nhưng Tạ Doanh Triều chưa bao giờ thèm để mắt đến loại tổ chức như Anh Tuyền Bang.

Cũng không biết hắn làm cách nào mà có được thiệp mời tham dự tiệc.

Tạ Doanh Triều khẽ nhướng mày, vòng tay ôm eo Hứa Diên: “Món quà sinh nhật tuyệt nhất mà cả đời này tôi nhận được đang ở ngay bên cạnh. Quà của ông có thể hơn được sao?”

Thực ra, món quà mà Trần Tuyền chuẩn bị chính là một người phụ nữ xinh đẹp.

Hắn biết Tạ Doanh Triều không thiếu bất cứ thứ gì. Nếu nói còn điểm nào chưa hoàn mỹ, thì đó chính là người nắm trong tay cả một đế chế thương nghiệp khổng lồ như hắn ta, bên cạnh lại chỉ có một người phụ nữ duy nhất. Ngay cả những người đàn ông bình thường cũng dễ dàng lén lút trăng hoa sau lưng vợ, huống chi một người như Tạ Doanh Triều?

Hắn tự cho rằng mình rất khôn khéo, biết chiều theo sở thích của người khác. Nhưng ẩn ý trong lời Tạ Doanh Triều lại cho thấy hắn ta chẳng hề có hứng thú.

Trần Tuyền bị phũ phàng từ chối nhưng vẫn không thấy khó xử, mỉm cười nói: “Còn chưa thấy qua, sao Tạ tiên sinh biết được là không tốt chứ?”

Hắn liếc sang Hứa Diên, dùng một ánh mắt trắng trợn như l*t tr*n từ đầu đến chân cô mà đánh giá một lượt:

“Cô ấy thật sự rất đẹp. Hồng đỏ và hồng trắng mỗi loại đều có cái hay riêng, mà cùng lúc có được cũng chẳng phải điều xấu, đúng không? Nếu là một người phụ nữ bình thường, tôi cũng không dám đưa cô ấy vào trang viên của Tạ gia đâu.”

Ánh mắt của hắn khiến Hứa Diên cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô đã đứng bên cạnh Tạ Doanh Triều khá lâu, cũng bắt đầu mệt, khẽ nói: “Em đi rửa tay một chút.”

Những câu chuyện giữa đám đàn ông, cô không có hứng thú, cũng không muốn biết tiếp theo sẽ thế nào.

Khi rời khỏi sảnh yến tiệc, cô trông thấy Tạ Tư Chỉ đang tựa vào tường, một tay đút túi quần, một tay nâng ly rượu.

Ánh mắt hắn không hề che giấu, thẳng thắn dừng lại trên người cô.

Thấy cuối cùng cô cũng chú ý đến mình, hắn mới mỉm cười.

Từ khi chủ động đề nghị giảng hòa đến nay, Tạ Tư Chỉ vẫn luôn tỏ ra ngoan ngoãn, dường như lại biến thành thiếu niên rạng rỡ, trong sáng như lần đầu Hứa Diên gặp.

Thỉnh thoảng hắn cũng mượn cớ dạy bắn súng để ôm cô một cái nhưng tất cả đều nằm trong phạm vi chịu đựng được của cô.

Khi cô dạy hắn vẽ tranh, hắn cũng rất chăm chú, không còn buông ra những lời kỳ quái hay làm mấy hành động khó hiểu nữa. Chỉ là Hứa Diên luôn cảm thấy, đằng sau sự thu liễm dường như đang ấp ủ những ý nghĩ còn tệ hại hơn. Mà tâm tư của hắn, từ trước đến nay vốn dĩ chẳng ai đoán nổi.

Hứa Diên rời khỏi sảnh tiệc.

Tinh lực của Tạ Doanh Triều vốn hơn người, bữa tiệc sinh nhật này e rằng phải kéo dài tới tận nửa đêm mới có thể kết thúc.

Vì chuyện thi cử, cô đã bỏ lỡ bữa trưa, nếu không tìm ngay một chỗ nghỉ ngơi e rằng chưa kịp chịu đựng tới cuối cô đã ngất xỉu mất.

Phòng nghỉ riêng nằm ngay sát bên sảnh yến tiệc.

Dọc hành lang ánh đèn mờ tối, Hứa Diên nhìn thấy không xa phía trước có một người đang nằm rạp trên sàn.

“Ngài không sao chứ?” Cô bước nhanh đến gần người đàn ông.

Đó là một người đàn ông trung niên, sắc mặt tái nhợt, mặc vest, trông rất nho nhã. Lồng ngực ông ta phập phồng dữ dội, hơi thở dồn dập khó nhọc.

Thấy Hứa Diên, ông ta như nhìn thấy cứu tinh: “Tôi là khách do Tạ tiên sinh mời tới, gia đình tôi có bệnh di truyền…”

Hứa Diên mặc lễ phục, trên người không mang theo điện thoại. Cô đứng dậy: “Để tôi đi gọi bác sĩ.”

“Cô gái, xin hãy chờ một chút.” Người đàn ông dù yếu ớt nhưng vẫn giữ lễ độ: “Tôi chỉ cần hít thở chút không khí trong lành sẽ ổn hơn. Có thể phiền cô dìu tôi ra sân thượng một lát được không? Bác sĩ chắc còn lâu mới tới, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi, xin cô hãy giúp tôi…”

Hứa Diên vốn không thích tiếp xúc với người lạ nhưng người đàn ông này trông không giống kẻ xấu.

Hơn nữa, ông ta thật sự rất yếu ớt, như thể chỉ cần thêm một giây nữa thôi là sẽ chết ngay tại chỗ.

“Xin cô…tôi…tôi thở không nổi nữa…” Hơi thở của ông càng lúc càng gấp gáp, giọng khẩn thiết: “Xin cô giúp tôi…”

Hứa Diên do dự mấy giây, cuối cùng vì không đành lòng mà đỡ ông ta đứng dậy.

Trong yến tiệc.

Tạ Tĩnh Thu nghiêng đầu hỏi Tạ Đạc bên cạnh: “Anh có thấy không, hình như Tạ Tư Chỉ rất để ý đến Hứa Diên.”

Tạ Đạc thoáng kinh ngạc trước sự nhạy bén của phụ nữ, nhưng nhanh chóng che giấu tâm trạng, khẽ lắc ly rượu trong tay: “Em nhìn ra từ đâu vậy?”

“Vừa nãy ánh mắt của hắn cứ dõi theo Hứa Diên, anh không thấy sao?”

Tạ Đạc nhướng mày hỏi ngược lại: “Thế chẳng phải em cũng rất để ý đến Tạ Tư Chỉ à? Nếu em không luôn nhìn cậu ta thì làm sao biết được cậu ta cứ nhìn Hứa Diên mãi?”

Tạ Tĩnh Thu bị hỏi đến cứng họng, không thốt nên lời.

“Nhưng mà theo tôi thấy, cậu ta nhìn Hứa Diên cũng là chuyện bình thường thôi.” Tạ Đạc cười cợt: “Ai mà chẳng yêu cái đẹp, đến tôi còn thích ngắm một mỹ nhân vừa khéo léo vừa tinh tế như chị dâu nhà mình. Nhưng em tuyệt đối đừng mách chuyện này với anh cả đấy, nếu không tôi sẽ gặp rắc rối lớn mất.”

Tạ Tĩnh Thu hất mái tóc ngắn, hừ nhẹ một tiếng: “Chẳng lẽ anh cả còn không biết cái tính nết của anh chắc?”

“Lời này nghe có phần xúc phạm người ta rồi đấy.” Tạ Đạc đổi giọng: “Tôi nghe nói anh cả có ý định liên hôn với gia tộc Fitzroy ở nước R một lần nữa.”

Tạ Tĩnh Thu gật nhẹ: “Thương vụ vũ khí của nhà Fitzroy rất hợp ý anh cả. Nếu hôn sự thành công, sẽ có lợi cho việc kinh doanh của Tạ gia ở nước ngoài.”

“Giọng điệu nhẹ nhàng thế à? Nếu không phải tôi biết chuyện bên trong, thật khó tưởng tượng em lại là người anh cả chọn để liên hôn đấy.”

Nét mặt Tạ Tĩnh Thu thoáng tối lại, không nói gì thêm.

Tạ Đạc nghiêm túc nói tiếp: “Tôi nói thật đấy, Tạ Tĩnh Thu, hãy hẹn hò với tôi đi. Anh cả tuy lạnh lùng nhưng cũng không hoàn toàn vô cảm. Nếu anh cả biết chúng ta ở bên nhau, có lẽ sẽ cân nhắc không gả em cho lão già Fitzroy ấy. Theo tôi biết, lão ta khiến ba người vợ trước chết không phải vì số khắc vợ đâu.”

“Tôi thật sự không hiểu.” Tạ Tĩnh Thu nhìn hắn đầy bối rối: “Anh chẳng hề thích tôi, vậy sao vẫn luôn muốn hẹn hò với tôi?”

Tạ Đạc mỉm cười: “Đổi khẩu vị một chút thì có gì sai đâu? Em sẽ không tự luyến đến mức tin rằng tôi thích em chỉ vì sức hút không đi đến đâu của em đấy chứ?”

“Đừng nói nhảm nữa, tôi không rảnh để chơi trò hoa hoa công tử với anh.”

“Không chơi trò này, em sẽ phải gả cho lão già tệ hại đó. Dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, tôi thật sự không muốn nhìn thấy em như thế.”

Tạ Tĩnh Thu im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Tạ gia là một vũng bùn sâu không đáy. Giống như anh, trước khi trở thành người thừa kế, chúng ta đều là những người không quan trọng. Nếu không có anh cả, tôi đã chết một lần khi còn nhỏ. Vì vậy, nếu anh cả cần tôi sẵn sàng làm điều đó.”

“Trừ khi bản thân anh ấy thay đổi ý định, nếu không…” Cô mỉm cười: “Tôi không muốn lừa dối anh ấy.”

Tạ Đạc im lặng, hồi lâu sau mới nhíu mày: “Không phải chứ, em thích Tạ Doanh Triều à?”

“Em thích hắn đến mức sẵn sàng vì hắn mà sang xứ người gả cho một lão già tệ hại? Không ngần ngại từ chối đề xuất hoàn hảo mà tôi đưa ra, cùng tôi diễn một vở kịch sao?”

Tạ Tĩnh Thu không trả lời, cúi thấp đầu.

Việc này hoàn toàn ngoài dự đoán của Tạ Đạc.

Ánh mắt hắn tối lại một chút, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Nhưng hắn nhanh chóng kìm nén cảm xúc khiến Tạ Tĩnh Thu không nhìn ra điều ấy.

Hắn lắc ly rượu trắng trong tay, giọng vẫn thoải mái như mọi khi: “Nghe xong những lời này của em, tôi càng thấy bị xúc phạm hơn.”

Vệ sĩ của Tạ Doanh Triều vội vã bước vào sảnh tiệc, thì thầm vài lời vào tai hắn.

Biểu cảm của Tạ Doanh Triều lập tức thay đổi.

Sau khi Hứa Diên rời đi, Tạ Tư Chỉ chẳng còn việc gì làm nên đứng từ xa quan sát anh trai mình.

Hắn hiếm khi thấy nét mặt nghiêm túc như vậy của Tạ Doanh Triều.

Bản năng mách bảo hắn rằng lúc này chắc chắn đã xảy ra một chuyện cực kỳ nghiêm trọng.

Tạ Tư Chỉ uống cạn ly rượu trong tay, tiện tay đưa ly cho người phục vụ, định xem chuyện náo nhiệt gì sắp xảy ra.
 

Bình Luận (0)
Comment