Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 34

“Tôi tên là Vương Minh Giang, con trai tôi tên là Vương Vũ.”

Sắc mặt người đàn ông vẫn tái nhợt nhưng chứng khó thở hoàn toàn biến mất, trên mặt không còn dấu hiệu đau đớn nào.

Ông ta giơ tay lên, trong tay cầm một khẩu súng lục nhỏ gọn, vỏ màu bạc, nòng súng hướng thẳng về phía Hứa Diên.

Sân thượng nằm trên tầng 70. Váy dạ hội của Hứa Diên để hở vai, gió thổi qua khiến cô rùng mình vì lạnh.

“Tôi không quen ông cũng không quen con trai ông.” Hứa Diên ôm chặt cánh tay để chống lại cái lạnh, bình tĩnh nhìn ông ta: “Có lẽ ông nhầm người rồi.”

“Cô tên là Hứa Diên, là hôn thê của Tạ Doanh Triều đúng không?”

Hứa Diên nhíu mày, rồi nghe người đàn ông tiếp tục nói: “Con trai tôi vốn học tại Học viện Flaxman. Ở học viện này, hàng năm tỷ lệ bỏ học của sinh viên mới nhập học lên tới 50%. Nhiều người không thể thích nghi với cường độ học tập cao nên chọn nghỉ giữa chừng. So với họ, con trai tôi đã xuất sắc lắm rồi.”

“Thằng bé chỉ còn thiếu một môn tiếng Bồ Đào Nha là có thể tốt nghiệp, nhưng lại bị buộc thôi học chỉ vì Tạ Doanh Triều.”

“Thằng bé đã nỗ lực suốt bảy năm, từ mười tám đến hai mươi lăm tuổi, quãng thời gian tốt nhất của đời người đều dồn vào việc học. Cô Hứa, cô có nghĩ rằng một đứa trẻ chăm chỉ, chỉ vì vô tình làm phật lòng cô vào đêm Halloween, nên chịu hình phạt nghiêm khắc như bị buộc thôi học không?”

Hứa Diên đáp: “Không nên.”

“Tôi cũng nghĩ là không nên, nhưng thế lực của Tạ gia quá lớn, ngay cả viện trưởng Ferdinand cũng không làm gì được Tạ Doanh Triều.”

“Giấc mơ bảy năm của một đứa trẻ đã bị phá tan tành. Vài tháng trước, Vương Vũ đã nhảy từ tầng cao nhất của tòa nhà công ty tôi xuống.”

Hứa Diên mím môi. Từ khoảnh khắc Vương Minh Giang giơ súng về phía cô, cô đã phần nào đoán ra sự thật.

Cô có thể nhận ra rằng, bản thân Vương Minh Giang không phải là người độc ác tàn nhẫn. Ép một người đàn ông hòa nhã phải đi đến tình cảnh này, chắc chắn giữa họ phải có một mối hận thù khủng khiếp.

“Xin lỗi.” Cô nhẹ nhàng nói.

“Cô Hứa không cần phải xin lỗi.” Vương Minh Giang rất thấu hiểu: “Chuyện này không liên quan đến cô, người tôi nhắm tới tối nay cũng không phải là cô. Ngược lại, tôi đã lợi dụng lòng tốt của cô để đạt được mục đích, tôi rất áy náy. Nhưng an ninh xung quanh Tạ Doanh Triều quá nghiêm ngặt, ngoài cách này ra tôi không còn phương án nào khác.”

Sau khi lừa Hứa Diên lên sân thượng, ông ta gửi đi một tin nhắn.

Đứng trong gió lạnh hơn mười phút, cửa sân thượng cuối cùng cũng được mở ra.

Hơn chục vệ sĩ mặc đồ đen bước ra trước. Dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của họ, Tạ Doanh Triều chậm rãi bước lên sân thượng.

Tối nay là sinh nhật của hắn, lẽ ra đây là một ngày tốt đẹp.

Nhưng trong bữa tiệc sinh nhật mà vị hôn thê bị người ta bắt đi, lại còn bị dí súng vào đầu, tâm trạng của bất kỳ ai cũng không thể dễ chịu được.

Bộ vest màu đỏ sẫm cắt may tinh tế khoe trọn vóc dáng ưu tú của hắn. Dù đứng giữa đám vệ sĩ cao lớn, hắn vẫn giữ được dáng vẻ cao ráo, thẳng tắp.

Hắn đẩy vệ sĩ phía trước mặt sang một bên, nhìn chằm chằm người đàn ông cầm súng từ khoảng cách gần năm mươi mét.

Vương Minh Giang thấy hắn xuất hiện, lập tức đưa nòng súng chĩa thẳng về phía hắn.

Ông ta kéo Hứa Diên đứng sát mép tòa nhà, chỉ cần sơ suất một chút, cả hai sẽ rơi xuống.

Các vệ sĩ bên cạnh Tạ Doanh Triều cũng ngay lập tức rút súng đối đầu, nhưng họ không dám bóp cò.

Không ai có thể chịu trách nhiệm nếu trong khoảnh khắc sinh tử ông ta chống trả khiến Hứa Diên cùng rơi xuống tòa nhà cao tầng.

Bầu không khí căng thẳng đến tột độ.

“Khẩu súng trong tay ông là mua từ Thanh Mộc Bang đúng không?” Tạ Doanh Triều vẫn giữ nguyên uy thế, không hề bị nòng súng dí thẳng vào mình làm cho chùn bước: “Loại súng này chỉ có tầm bắn hiệu quả khoảng hai mươi mét, còn chúng ta bây giờ cách nhau ba mươi mét. Trông cách ông cầm súng cũng chẳng thành thạo lắm, liệu có bắn trúng tôi không?”

Vương Minh Giang đặt ngón tay lên cò súng nhưng chần chừ không bóp, dường như cũng đang do dự.

“Nhắc ông một câu.” Ánh mắt Tạ Doanh Triều lạnh như băng: “Nếu ông chọn bóp cò, sẽ không còn đường lui nữa. Vệ sĩ của tôi sẽ biến ông thành sàng thịt trong ba giây.”

“Ít nhất, tôi còn một cơ hội để kéo anh cùng xuống địa ngục?” Vương Minh Giang đưa nòng súng trở lại chĩa vào Hứa Diên: “Nếu bắn không trúng anh thì sẽ là cô ấy. Dù tôi có chết cũng tự tin kéo theo cô ấy xuống địa ngục cùng.”

Vị trí họ đứng sát mép sân thượng.

Chỉ cần một cái đẩy nhẹ, Hứa Diên sẽ rơi từ tầng 70 của tòa nhà xuống, lập tức tan xác thành từng mảnh.

“Cứ thử đi.” Tạ Doanh Triều mỉm cười: “Sau khi ông chết, tôi sẽ điều tra tất cả mọi thứ liên quan đến ông. Bất kỳ kẻ nào liên quan đến ông, dù là người thân hay bạn bè tôi cũng không tha. Ông đã tìm đến tôi thì phải biết thủ đoạn của tôi thế nào.”

“Cơ hội duy nhất của ông bây giờ là thả cô ấy. Tôi thề bằng danh dự chỉ cần cô ấy bình an vô sự, tôi sẽ không làm hại bất cứ ai ngoài ông.”

Vương Minh Giang nghe vậy, mặt càng tái mét: “Sao anh dám nói ra những lời này?”

Quá tức giận, tay ông ta run lên không ngừng: “Con trai tôi nhảy lầu tự sát, vợ tôi đau khổ mà qua đời vì bệnh tim, tôi đã không còn gia đình. Tất cả những chuyện này là do anh gây ra. Đồ hèn hạ, anh còn định dùng thứ gì để uy h**p tôi nữa?”

Tạ Doanh Triều nhíu mày.

Quản gia Đinh vội vã chạy lên sân thượng, đưa cho hắn một bộ hồ sơ vừa mới điều tra được về người đàn ông này.

Tạ Doanh Triều xắn tay áo, cầm lấy và lật xem: “Công nghiệp Viễn Diêu, Vương Minh Giang, thằng nhóc tối Halloween đó là con ông à, nó tự tử rồi sao?”

Hắn thản nhiên đáp: “Tôi cứ tưởng chuyện gì to tát lắm chứ, nó tự tử thì liên quan gì đến tôi?”

“Nếu không phải anh ra lệnh cho viện trưởng Ferdinand đuổi học thằng bé, thì làm sao nó phải tự tử chứ?!”

Nói tới đây, tĩnh mạch ở thái dương Vương Minh Giang giật giật, hình ảnh thư sinh phong nhã biến mất, giờ ông ta trông giống hệt một kẻ điên cuồng đang kích động.

“Ông dùng sai từ rồi.” Tạ Doanh Triều nói: “Một thằng nhóc còn non nớt chưa đủ tư cách để tôi ‘ra lệnh’. Việc đuổi học là cách lão Ferdinand làm để cố gắng bảo vệ nó thôi. Nó chết là vì bản thân hèn nhát, một chút khó khăn đã chọn cách bỏ cuộc. Người như vậy, ngay cả khi sống cũng chỉ là đồ bỏ đi.”

“Anh đang nói nhảm gì đấy!” Vương Minh Giang gầm lên: “Tiểu Vũ… Tiểu Vũ rõ ràng xuất sắc như vậy, thằng bé không phải đồ bỏ đi!”

“Người thực sự xuất sắc không cần dựa vào tấm bằng tốt nghiệp để chứng minh gì cả. Ngược lại chính kẻ hèn nhát và ngu dốt mới quan tâm đến gánh nặng thế tục áp đặt lên bản thân. Nếu là tôi, dù chịu trăm đòn nghìn đòn cũng không bao giờ chọn cách tự kết liễu đời mình.”

Lời nói của Tạ Doanh Triều từng chữ như dao đâm vào lòng người.

Hiếm khi hắn nói nhiều như vậy chỉ trong một hơi.

Hiện tại, giọng điệu vừa bình thản vừa châm biếm như muốn xé toạc không khí xung quanh.

Sân thượng lặng ngắt, chỉ còn tiếng gió rít.

Chủ nhân bữa tiệc sinh nhật rời đi vội vã khiến khách mời khó tránh khỏi thấy tò mò.

Phía sau cánh cửa nơi Tạ Doanh Triều đứng, có người liếc nhìn vào bên trong, nhận ra chuyện gì đang xảy ra nhưng không ai dám tiến lên.

Chỉ có một người tách khỏi đám đông bước lên sân thượng.

Ban đầu hắn định đến xem chuyện náo nhiệt của Tạ Doanh Triều, nhưng thực tế nó không hề thú vị như hắn tưởng.

Tạ Tư Chỉ đứng từ xa liếc nhìn Hứa Diên, rồi ngẩng đầu hướng về sân thượng tòa nhà cách nơi Vương Minh Giang đứng vài trăm mét.

Đám người càng lúc càng đông, khiến Vương Minh Giang càng thêm kích động, tay cầm súng siết chặt: “Đừng nói nhảm nữa, Tạ Doanh Triều, lấy chính mạng của anh đổi lấy cô ấy, nếu không tôi sẽ đẩy cô ấy xuống.”

Tạ Doanh Triều nhíu mày hỏi: “Ông thật sự nghĩ mình sẽ giết được tôi sao?”

“Thử mới biết.” Mắt Vương Minh Giang đỏ ngầu, gần như điên loạn: “Cô Hứa, nhờ cô lùi sang bục phía sau một chút. Tôi không muốn làm hại cô vì thế tôi cho phép cô cởi giày cao gót.”

Cái bục ông ta nói đến cách mặt sàn khoảng 20cm, rộng chỉ 30cm.

Đó là mép ngoài cùng của sân thượng, đứng trên đó, nếu tâm lý không đủ vững vàng, chỉ sơ sẩy một chút là có thể rơi xuống.

Bị súng chĩa vào, Hứa Diên không còn cơ hội từ chối.

Cô cởi giày cao gót bước chân trần lên mặt sàn lạnh lẽo.

Vương Minh Giang cười khẩy: “Nhìn người phụ nữ của mình đứng bên bờ vực nguy hiểm mà vẫn thản nhiên, Tạ Doanh Triều, anh nói Tiểu Vũ là kẻ hèn nhát, còn anh thì sao?”

“Anh mới là kẻ nhát gan máu lạnh nhất? Yên tâm đi, tôi có kiên nhẫn để chơi trò mệt mỏi này với anh. Đã đến đây tôi không còn nghĩ đến việc sống sót. Dù sao cũng phải kéo theo một kẻ làm đệm lưng, dù cô ấy không phải lựa chọn tối ưu nhất của tôi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô ấy chết đi làm anh không vui, tôi đã thấy hả hê.”

Gương mặt người đàn ông không còn vẻ văn nhã nào, thay vào đó là ánh mắt điên cuồng: “Anh có định đổi cho cô ấy không?”

Hứa Diên theo lệnh của ông ta bước lên trên bục, cô quay lại nói: “Tạ Doanh Triều, anh đừng tới gần.”

Trong những tình huống khẩn cấp như thế này, đầu óc cô càng trở nên bình tĩnh.

Cô bảo Tạ Doanh Triều đừng lại gần không phải vì sợ hắn gặp nguy hiểm. Mà bởi cô biết, mặc dù hắn có chút thích cô nhưng hắn càng yêu bản thân mình hơn.

Ngay cả khi cô không nói, hắn cũng sẽ không liều mạng vì cô.

Thay vì để chuyện này xảy ra, tốt hơn hết là cô nên tự nói.

Nếu tối nay xui xẻo chết đi thì coi như cô đen đủi. Nhưng nếu may mắn sống sót, Tạ Doanh Triều có thể sẽ cảm thấy nợ cô, đây chắc chắn không phải điều xấu.

Hứa Diên không hiểu nổi tại sao trong hoàn cảnh nguy hiểm này mà mình vẫn có thể suy nghĩ theo nhiều chiều hướng.

Có lẽ là do ở bên Tạ Tư Chỉ lâu nên bị ảnh hưởng hoặc cũng có thể bản thân cô vốn dĩ đã là người như vậy.

Một chân cô bước lên bục.

Tầng 70, hơn hai trăm mét trên không, chỉ nhìn thôi đã đủ chóng mặt chứ đừng nói đứng trên đó.

Gió đêm lạnh buốt, tứ chi của Hứa Diên tê cứng.

Cô không hề nghi ngờ, một chốc nữa mình sẽ rơi từ đây xuống bởi nhiều lý do.

Trong khoảnh khắc ấy, người duy nhất xuất hiện trong đầu cô lại là Tạ Tư Chỉ.

Dù tốt hay xấu, nhưng lúc này cô thực sự đang nghĩ về hắn. Nếu cô chết đi, có lẽ hắn sẽ buồn hơn Tạ Doanh Triều một chút?

Ngay khi chân còn lại của cô chuẩn bị bước lên bục, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau.

“Kế hoạch của ông tối nay thực sự hoàn hảo.”

Hứa Diên quay người lại.

Không biết từ lúc nào Tạ Tư Chỉ đã xuất hiện trên sân thượng, hắn đứng cạnh Tạ Doanh Triều, ánh mắt chứa ý cười đẹp mê người nhìn chằm chằm Vương Minh Giang từ xa.

“Không biết ông dùng thủ đoạn gì mà có được thiệp mời vào tòa nhà Tập đoàn Tạ thị, lại còn lừa được vệ sĩ đứng ở hành lang, vận may còn thật sự ủng hộ ông khi trùng hợp gặp cô ấy vừa rời khỏi đại sảnh tiệc. Nếu tối nay có thể chấm điểm, tôi sẽ cho ông chín điểm. Một điểm còn lại ông biết bị trừ ở đâu không?”

Vị trí đứng của Tạ Tư Chỉ còn tiến về phía trước hơn cả Tạ Doanh Triều.

Hắn tự nói với bản thân: “Ông đã bắt nhầm người rồi.”

“Nếu muốn lấy mạng Tạ Doanh Triều, ông cũng nên tìm hiểu kỹ về anh ấy chứ. Ông nghĩ một người phụ nữ rất quan trọng với anh ấy sao?”

“Không phải sao?”

“Tin tức của ông thực sự lạc hậu rồi. Trước mặt người ngoài, anh ấy tỏ ra chung thủy chỉ để tạo hình tượng tốt thôi. Thực ra, số phụ nữ mà anh ấy giấu trong trang viên, không biết có bao nhiêu người.”

“Anh trai tôi lạnh lùng đến mức, phụ nữ có xinh đẹp cỡ nào với anh ấy cũng chỉ là món đồ chơi thôi. Một món đồ hỏng buồn được mấy ngày? Thay một món mới là xong.” Tạ Tư Chỉ mỉm cười: “Đến giờ anh ấy vẫn chưa lên tiếng, ông vẫn chưa nhận ra vị trí của cô ấy trong lòng anh ấy sao?”

Thực tế, Vương Minh Giang cũng không chắc chắn lắm.

Trong khu trang viên của Tạ gia, chẳng có tin tức gì lọt ra ngoài.

Rốt cuộc Hứa Diên có chỗ đứng trong lòng Tạ Doanh Triều hay không, ông ta chỉ có thể dựa vào vài chi tiết mà suy đoán.

Những lời Tạ Tư Chỉ nói, ông ta không hoàn toàn tin nhưng cũng có phần nghi ngờ.

“Bắt cóc con tin, lẽ ra nên chọn người có giá trị cao nhất mới đúng chứ.”

Tạ Tư Chỉ lại tiến thêm vài bước về phía trước.

Vương Minh Giang lập tức nâng nòng súng về phía hắn: “Đừng tiến lại gần.”

Tạ Tư Chỉ rút tay ra khỏi túi quần, lòng bàn tay hướng về phía ông ta, ra dấu đầu hàng.

“Để tôi thay cho cô ấy.”

Vương Minh Giang sững người, tất cả những người đứng sau lưng hắn, kể cả Tạ Doanh Triều cũng đều bất ngờ.

Hứa Diên mím môi, mắt lộ vẻ sửng sốt khó giấu.

Tạ Tư Chỉ không để tâm nói: “Tôi và Tạ Doanh Triều có cùng huyết mạch, là người thân duy nhất của nhau, một món đồ chơi liệu có quan trọng hơn em trai ruột như tôi không? Nếu người đứng trên đó là tôi, có thể anh ấy sẽ vì điều này mà chịu hy sinh một chút.”

Vương Minh Giang bừng tỉnh lại: “Anh coi tôi là đồ ngốc sao? Nếu anh thật sự quan trọng như lời mình nói, sao lại muốn đổi vị trí với người phụ nữ mà anh gọi là món đồ chơi này?”

Lúc này, Tạ Tư Chỉ đã đứng giữa Tạ Doanh Triều và Vương Minh Giang.

“Chỉ là món đồ chơi đối với anh ấy thôi.” Tạ Tư Chỉ cười nhàn nhạt, mang vẻ tươi sáng và điển trai đặc trưng của thiếu niên: “Nhưng đối với tôi…”

Hắn ngừng một nhịp: “…lại là người vô cùng quan trọng.”

Cái lạnh của gió như thấm vào xương tủy trong khoảnh khắc ấy.

Vừa nói xong, đôi mắt sắc bén của Tạ Doanh Triều khẽ nheo lại

Bình Luận (0)
Comment