Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 35

 
“Cô ấy mặc váy mỏng, tay chân tê cứng rất dễ té xuống. Mục đích của ông cũng không phải muốn một cô gái vô tội đền mạng cho cái chết của con trai mình đúng không?”

Tạ Tư Chỉ hiểu rõ chừng mực.

Vương Minh Giang đang sắp phát điên, chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể khiến hành động của ông ta trở nên khó đoán.

Vì vậy, Tạ Tư Chỉ không cố tiếp cận mà giữ khoảng cách ở mười mét, đứng ở mép xa hơn của tầng thượng.

Hứa Diên gọi: “Tạ Tư Chỉ……”

Hắn nhấc chân bước lên chiếc bục chỉ rộng 30 cm.

Khi thấy thiếu niên đứng ở đó, trong mắt Tạ Doanh Triều lóe lên một tia sáng đầy ẩn ý.

Nếu muốn khống chế Tạ Tư Chỉ, Vương Minh Giang phải bước đến bên cạnh hắn ta. Nhưng Tạ Tư Chỉ đứng trên bục, còn ông ta đứng dưới, hai người lệch nhau một vị trí.

Vị trí đặc biệt ấy, thật khó tưởng tượng Tạ Tư Chỉ lại đứng chính xác ở đó một cách ngẫu nhiên.

Thân hình gầy gò của Tạ Tư Chỉ bị gió thổi làm rung lắc, cơ thể bất giác ngả ra sau.

Khoảnh khắc ấy, Hứa Diên thật sự nghĩ rằng hắn sắp ngã xuống: “Tạ Tư Chỉ…”

Cha mẹ Hứa Diên đều qua đời do nhảy lầu, nên cô có một nỗi sợ vô hình với chỗ cao.

Nhưng Tạ Tư Chỉ chỉ lắc nhẹ một cái, ngay lập tức đứng vững. Nghe thấy giọng lo lắng của cô, hắn nở một nụ cười tinh nghịch, vừa ranh mãnh vừa thỏa mãn như trò đùa thành công.

Trái tim Hứa Diên như muốn nhảy ra ngoài.

“Này, tôi đã đứng lên đây rồi.” Tạ Tư Chỉ nhìn về phía người đàn ông: “Thả cô ấy đi. Ân oán giữa đàn ông, lôi một cô gái vô tội vào làm gì?”

Vương Minh Giang kéo Hứa Diên đến bên cạnh Tạ Tư Chỉ, sau khi chắc chắn tính mạng của Tạ Tư Chỉ đã nằm trong tầm kiểm soát, ông ta buông tay thả cô ra: “Cô đi đi.”

Khi có cậu chủ của Tạ gia làm con tin, vai trò của Hứa Diên đã không còn quan trọng. Giữ hai người làm con tin sẽ khó kiểm soát, thả cô về thì hợp lý hơn.

Hứa Diên không động đậy, nhìn Tạ Tư Chỉ: “Anh xuống đi.”

Súng trong tay Vương Minh Giang áp vào trán cô: “Cô Hứa, còn lảm nhảm thêm chút nữa, tôi sẽ bóp cò thật đấy.”

Áo sơ mi của Tạ Tư Chỉ bị gió thổi phồng, hắn thản nhiên nói: “Nhìn thấy em lo lắng anh cảm thấy rất vui, nhưng giờ không phải lúc tán gẫu. Đến bên Tạ Doanh Triều đi, ở đó an toàn nhất.”

Thấy Hứa Diên không động, khóe môi hắn khẽ cong: “Tin anh đi, em ở đây chỉ khiến anh mất tập trung mà ngã xuống thôi.”

Hứa Diên nghe những lời đó, ánh mắt thoáng do dự.

Cô hiểu rõ mối quan hệ giữa Tạ Doanh Triều và Tạ Tư Chỉ hơn bất cứ ai.

Nếu là cô thì có thể Tạ Doanh Triều vẫn sẽ lo lắng. Còn nếu là Tạ Tư Chỉ, có lẽ Tạ Doanh Triều thực sự muốn nhìn hắn bị rơi xuống mất.

Giọng cô run nhẹ, khó nhận ra: “Đừng chết.”

Tạ Tư Chỉ khẽ "ừ" một tiếng, chớp mắt giấu đi cảm xúc mãnh liệt: “Có câu này, dù thế nào anh cũng sẽ sống sót trở về bên em.”

Hứa Diên quay trở lại bên Tạ Doanh Triều, quản gia Đinh đã chuẩn bị sẵn áo khoác, khoác lên vai cô để xua tan cái lạnh.

“Tiếp theo, ông phải đưa ra điều kiện với anh trai tôi rồi.” Tạ Tư Chỉ mỉm cười: “Là cậu chủ Tạ gia, giá trị của tôi rất cao, nhớ thương lượng nhiều chút đấy.”

Vẻ mặt Tạ Doanh Triều rất bình tĩnh, không để lộ cảm xúc: “Cậu ấy nói đúng, ông có thể đưa ra điều kiện rồi.”

Vương Minh Giang: “Điều kiện của tôi là anh phải một mình đi đến đối diện tôi.”

“Ông biết điều đó tuyệt đối không thể xảy ra.”

“Vậy thì chúng ta không còn gì để bàn nữa.”

Tạ Tư Chỉ đùa cợt ngắt lời: “Nhân cơ hội này, để Tạ Doanh Triều tìm cho ông một người vợ mới đi. Ở tuổi này, sinh thêm vài đứa cũng không khó. Anh trai tôi rất giỏi trong việc tìm kiếm mỹ nhân, đảm bảo sẽ tìm được người trẻ hơn, xinh đẹp hơn, thậm chí là hai người cũng được.”

Nghe lời trêu đùa thiếu nghiêm túc của hắn, khóe môi Tạ Doanh Triều khẽ nhếch lên.

Vương Minh Giang lộ rõ vẻ giận dữ: “Dòng máu Tạ gia của các người đều khốn nạn như nhau!”

Tạ Tư Chỉ nhún vai: “Tôi hoàn toàn đồng ý với lời nhận xét này của ông.”

Vương Minh Giang nhìn chằm chằm vào Tạ Doanh Triều: “Ngay cả em trai ruột của mình cũng không cứu, vậy cũng được gọi là con người sao?”

“Ông nói có lý.” Tạ Doanh Triều đáp: “Vậy để tôi suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc có nên làm theo ý ông hay không.”

Hắn lặng lẽ đứng đó như thể đang thật sự suy nghĩ.

Gió đêm thổi bay những lọn tóc trước trán Tạ Tư Chỉ. Vẻ mặt hắn vẫn tự nhiên như ngày thường, dáng người gầy gó toát lên cảm giác mong manh, lảo đảo dễ lung lay.

Gió rất mạnh, Hứa Diên luôn cảm thấy hắn sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào. Nhưng bản thân hắn lại chẳng hề để tâm, vẫn cứ như đang đứng trên mặt đất, không hề có dấu hiệu căng thẳng.

Nhận ra ý định trao đổi của Tạ Doanh Triều, Vương Minh Giang chợt nhận ra mình đã bị lừa.

Vẻ điên loạn trên mặt ông ta càng trở nên rõ rệt, tay từ từ đưa lên, rơi xuống đùi Tạ Tư Chỉ.

Hứa Diên nín thở.

Trong giây phút nguy hiểm, Tạ Tư Chỉ đột nhiên lên tiếng: “Thật ra, tôi rất hiểu cảm giác của ông.”

Vị trí họ đứng cách Tạ Doanh Triều ba mươi mét.

Chỉ cần hạ giọng, âm thanh sẽ không thể truyền sang phía bên kia.

“Tôi cũng giống như ông, căm ghét người đó đến tận xương tủy.” Giọng hắn tự nhiên như đang nói chuyện phiếm với bạn bè.

Vương Minh Giang ngẩng đầu, trong mắt chỉ thấy đường hàm sắc sảo của thiếu niên dưới màn đêm sâu thẳm, nổi bật và đẹp đẽ.

“Tạ Doanh Triều giống như một bóng tối, che phủ tôi suốt mười năm. Hai người quan trọng nhất trong đời tôi cũng sống trong cái bóng của hắn.”

“Nếu có thể, tôi còn muốn hắn phải chết trong đau đớn hơn cả ông, mục rữa ở một góc khuất không ai biết. Thật ra, tôi cũng đã từng cố gắng làm như vậy.”

Giọng Tạ Tư Chỉ bình thản như đang nói về một việc hoàn toàn không liên quan đến bản thân mình.

“Một năm rưỡi trước, hắn suýt chết trong một vụ nổ xe. Tôi đã đẩy chuyện đó lên vai một tên rác rưởi nào đó. Sau này, Tạ Doanh Triều đã cử rất nhiều người đi điều tra ở nước K, nhưng tôi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Dù hắn có tra thế nào đi nữa, kết quả cũng chỉ có thể hướng về người kia.”

“Hắn chần chừ chưa động tới Tạ Văn Châu là vì cha của Tạ Văn Châu có uy tín rất lớn trong Tạ thị.”

“Thế giới này vốn luôn như vậy, người nắm quyền lực mạnh mẽ mới sống sót, còn kẻ yếu đuối chỉ có trắng tay, bị người khác giẫm nát dưới chân.”

“Con trai của ông cũng giống như thế.”

Nhắc tới Vương Vũ, khuôn mặt Vương Minh Giang càng trở nên u ám nhưng ông ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe tiếp.

“Con đường của ông ngay từ đầu đã đi sai hướng nhưng tôi sẵn sàng chỉ cho ông một con đường khác.”

“Nói đi.” Tạ Tư Chỉ chăm chú nhìn ông ta: “Thư mời để ông bước vào tòa nhà Tạ thị tối nay là do ai đưa?”

“Là tôi tự lẻn vào.”

“Nếu đúng như vậy mà ông có thể mang súng vào tòa nhà, thì bộ phận an ninh của Tạ thị nên đồng loạt từ chức đi cho rồi.”

Vương Minh Giang nhăn mày: “Người đó đã giúp tôi rất nhiều, tôi không muốn làm kẻ lấy oán báo ân.”

“Thứ quyết định chúng ta có thể đi chung đường hay không không phải là tình cảm hay ân huệ mà là lợi ích. Ông chắc rằng hắn đang giúp ông, chứ không phải vì lợi ích của chính hắn sao?”

“Anh đúng là một diễn giả tuyệt vời, tôi suýt nữa thì bị thuyết phục rồi.” Vương Minh Giang nghi ngờ: “Nhưng tôi dựa vào đâu để tin anh chứ?”

Tạ Tư Chỉ nói tiếp: “Dù chỉ còn một hơi thở, Tạ Doanh Triều cũng sẽ cố sống tiếp. Hắn là người đàn ông sở hữu ý chí phi thường, tuyệt đối không bao giờ giao mạng sống của mình cho kẻ khác.”

“Dựa vào những thủ đoạn thấp kém của ông thì không thể nào lấy được mạng hắn. Kẻ chỉ dám nấp sau lưng ông, chỉ dám đưa ra thiệp mời mà ngay cả mặt cũng không dám lộ lại càng không thể. Trên đời này, người duy nhất có thể kéo hắn xuống khỏi vị trí kia, chỉ có tôi thôi.”

“Anh?”

Tạ Tư Chỉ đáp: “Như ông nói, trong huyết quản chúng tôi đều chảy dòng máu xấu xa của Tạ gia. Dù không muốn thừa nhận, nhưng bản chất tôi và Tạ Doanh Triều đều là cùng một kiểu người. Tin hay không tùy ông.”

Vương Minh Giang suy nghĩ một lát: “Tôi không biết người đó là ai. Chúng tôi hẹn gặp nhau ở quán cà phê số 39 đường Bạch Đảo vào một tuần trước.”

Tạ Tư Chỉ: “Cảm ơn ông, thông tin này rất hữu ích với tôi.”

Thư mời do Tạ thị phát ra, mỗi tấm đều có tên riêng, không thể chuyển nhượng.

Vì vậy, người có thể đưa thứ đó cho Vương Minh Giang chắc chắn không phải người ngoài. Chỉ có thành viên Tạ gia mới có thể đưa cho ông ta một thư mời vốn không tồn tại trong danh sách ban đầu.

Và chỉ có người của Tạ gia mới có khả năng để ông ta mang súng vào tòa nhà.

Tạ Tư Chỉ đã đoán được người đứng đằng sau chuyện này nhưng vẫn cần có thêm bằng chứng.

Bất kể là ai, màn kịch tiếp theo nhất định sẽ vô cùng đặc sắc, hơn nữa còn có lợi cho hắn.

Vì vậy, lời cảm ơn lúc này của hắn vô cùng chân thành, xuất phát từ tận đáy lòng.

“Anh nói những chuyện này với tôi không sợ tôi quay sang nói với Tạ Doanh Triều sao?” Vương Minh Giang hỏi.

“Không sợ.” Tạ Tư Chỉ mỉm cười.

“Anh tin tôi vậy à?”

“Không phải.”

“Lý do tôi nói những chuyện này với ông là bởi…” Giọng Tạ Tư Chỉ bỗng dịu lại trong chốc lát.

Lời thì thầm của hắn lướt theo ngọn gió đêm: “Miệng của kẻ đã chết sẽ chẳng bao giờ nói được gì.”

Vương Minh Giang trợn tròn mắt. Trước khi ông ta kịp phản ứng, một chấm sáng đỏ nhỏ xíu đã vượt qua khoảng cách mấy trăm mét, dừng ngay trên thái dương ông ta.

Giây tiếp theo, viên đạn từ khẩu súng bắn tỉa lao đến trong nháy mắt.

Đầu ông ta bị viên đạn xuyên qua, nổ tung như quả dưa hấu, máu và dịch não bắn tung tóe.

Tạ Tư Chỉ đứng rất gần không tránh khỏi bị máu của người đàn ông bắn lên người, thậm chí nửa khuôn mặt hắn cũng nhuốm đầy chất lỏng đỏ tươi ấm nóng.

Nếu là người khác đứng ở vị trí của hắn, chắc chắn đã sợ đến mềm nhũn mà ngã ngửa từ trên cao xuống.

Nhưng hắn chỉ bình thản đứng đó, cúi đầu nhìn người đàn ông với ánh mắt đầy tiếc nuối: “Là một người tốt, chỉ tiếc ông lại chọc phải Tạ Doanh Triều. Chẳng hiểu đối thủ là người thế nào mà đã vội tới tìm chết, bị vậy cũng không oan đâu.”

Hắn đưa tay lau máu trên má, nhẹ nhàng nhảy xuống bệ.

Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn đứng im.

Vị trí tim hắn bỗng hiện lên một chấm sáng đỏ.

Sau khi Vương Minh Giang ngã xuống, trên tầng cao nhất của tòa nhà cách đó vài trăm mét, tay súng bắn tỉa tuân lệnh Tạ Doanh Triều đã đặt nòng súng nhắm thẳng vào tim hắn.

Khoảnh khắc đó, tim của Hứa Diên gần như ngừng đập.

Không có ai hiểu được Tạ Doanh Triều muốn làm gì. Kể cả quản gia Đinh người thân cận với hắn nhất cũng không hiểu vì sao.

Tay súng bắn tỉa chỉ nghe lệnh trực tiếp từ chủ nhân.

Hắn ta dám đặt nòng súng nhắm vào Tạ Tư Chỉ, chắc chắn đó là ý muốn của Tạ Doanh Triều.

Bầu không khí trên tầng thượng một lần nữa rơi vào căng thẳng tột độ, chỉ có Tạ Tư Chỉ vẫn giữ vẻ ung dung như thường.

“Anh đang làm gì vậy?”

Hắn bình tĩnh ngước lên, tháo chuỗi hạt trầm hương trên cổ tay, xoay nhẹ trên đầu ngón tay:

“Nếu là vì đã đùa giỡn chị dâu, thì tôi xin lỗi.”

“Những lời tôi nói lúc trước chỉ là do tình thế bắt buộc, muốn khiến ông ta tin tưởng tôi thôi. Nếu là chị dâu đứng trên bệ, tay súng cũng không thể tập trung nhắm bắn đúng không?”

Tay súng bắn tỉa đã sớm có mặt trên tầng thượng. Và việc Tạ Doanh Triều trước đó nói nhiều lời bất thường với Vương Minh Giang cũng là để kéo dài thời gian cho tay súng ổn định vị trí.

Tạ Tư Chỉ nói đúng.

Nếu là Hứa Diên đứng ở đó, Tạ Doanh Triều chắc chắn không thể trong thời gian ngắn mà quyết định bóp cò.

Dù bình thường Hứa Diên có điềm tĩnh và dịu dàng đến đâu, cô vẫn chỉ là một cô gái chưa từng trải qua sóng gió.

Thật khó để không sợ hãi khi nhìn thấy người trước mắt bị nổ tung não mà chết. Ở vị trí đó chỉ một biến cố nhỏ cũng đủ khiến cô tan xương nát thịt.

Nhưng đổi lại là Tạ Tư Chỉ, Tạ Doanh Triều biết chắc chắn sẽ không sao.

Dù hắn không hiểu rõ đứa em trai của mình, nhưng biết trong cơ thể của họ cùng tồn tại dòng máu lạnh lùng vô tình.

Thực tế, việc Vương Minh Giang chết ngay trước mắt mà chẳng lay động nổi tấm lòng băng giá ấy khiến Tạ Doanh Triều thoáng cảm thấy tiếc nuối.

Khi Tạ Tư Chỉ thẳng thắn thừa nhận đã biết chuyện mẹ mình năm xưa chết trên giường của hắn, Tạ Doanh Triều đã nung nấu ý định giết tên nhóc này.

Nhưng hắn ta lại trở về hoàn toàn nguyên vẹn, lại còn nhận được cơ hội quản lý công việc của gia tộc trong cuộc họp đó khiến Tạ Doanh Triều muốn hạ thủ cũng trở nên khó khăn hơn.

Hơn nữa, dưới sự chứng kiến của nhiều người, Tạ Doanh Triều biết mình không thể công khai ra tay

Phía sau là những thành viên của Tạ gia vừa nghe tin rồi tới.

Nếu hắn công khai g**t ch*t đứa em trai ruột, những làn sóng ngầm trong gia tộc đang chực chờ sẽ nhân cơ hội này trỗi dậy, gây ra không ít rắc rối cho hắn.

“Cậu nói gì với ông ta vậy?” Cách nhau cả chục mét, dù không nghe rõ tiếng nhưng Tạ Doanh Triều vẫn có thể nhìn thấy môi hai người khẽ động.

Tạ Tư Chỉ cười không nghiêm túc: “Vừa rồi tôi sợ muốn chết, đang van xin ông ta tha cho tôi.”

Tạ Doanh Triều nhướn mày: “Cậu cũng biết sợ à?”

Ánh sáng đỏ biến mất.

Trái tim treo lơ lửng của Hứa Diên cuối cùng cũng trở lại vị trí cũ.

Vừa rồi, cô hoàn toàn không dám thốt ra nửa lời.

Nếu Tạ Doanh Triều nổi sát tâm vì Tạ Tư Chỉ, thì dù cô có nói gì đi nữa cũng chỉ như đổ thêm dầu vào lửa, im lặng mới là lựa chọn tốt nhất.

Tạ Tư Chỉ bước đến trước mặt cô, đôi mắt bị gió thổi đỏ lên, cúi xuống nhìn cô: “Lần này, chị dâu phải cảm ơn tôi cho đàng hoàng đấy, cả anh trai cũng vậy.”

Hứa Diên khàn giọng: “Cảm ơn.”

Điều Tạ Tư Chỉ muốn chẳng phải là lời cảm ơn từ miệng cô nhưng hắn cũng không nói gì thêm.

Hắn nhận lấy chiếc khăn từ tay vệ sĩ đưa, ung dung lau đi vết máu trên mặt rồi bước ngang qua cô, thản nhiên như thể giữa hai người chưa từng có bất kỳ mối quan hệ nào.

Tạ Doanh Triều nhìn cô gái.

Làn da cô tái nhợt vì lạnh như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể làm cô gục xuống.

Thế nhưng vừa rồi khi bị súng dí vào người, cô lại không hề hoảng loạn, thậm chí còn bảo hắn đừng đến cứu mình.

Công bằng mà nói, phong thái vừa mong manh vừa kiên cường ấy khiến hắn rất tán thưởng, thậm chí là say mê.

Nếu không phải vì nơi này có quá nhiều người, hắn thật sự muốn bất chấp tất cả ôm chầm lấy cô, hôn cô, làm những việc có thể khiến hắn thấy vô cùng sung sướng.

Chỉ là trong một khoảnh khắc, trong đầu hắn bỗng vang lên câu nói của Tạ Đạc:

—— Nhưng giờ anh cả cũng có điểm yếu của riêng mình.

Là người đứng đầu Tạ gia, hắn tuyệt đối không thể có điểm yếu. Nếu không những chuyện như vừa rồi sẽ còn lặp lại nhiều lần.

Trên con đường đi đến vị trí này, hắn đã giẫm lên biết bao máu tươi và xác chết, kẻ thù thì vô số, những đối thủ mong hắn rơi từ đỉnh cao xuống lại càng không đếm xuể.

Điểm yếu đối với hắn là thứ cực kỳ nguy hiểm.

Đặc biệt là hắn vẫn chưa loại bỏ hết các mối đe dọa trong bóng tối, mà điểm yếu này đã trở thành bí mật công khai.

Vệ sĩ kéo theo xác của Vương Minh Giang đi qua.

Hứa Diên cúi đầu, chiếc hộp sọ vỡ nát để lại vệt máu đỏ thẫm trên sàn, nhìn mà kinh hãi.

Cô chỉ liếc một cái rồi không dám nhìn nữa, ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt của Tạ Doanh Triều.

Ánh mắt của người đàn ông nhìn cô trải qua nhiều biến chuyển: từ dịu dàng chuyển sang suy tư rồi trở nên lạnh lùng.

Cô không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết ánh mắt cuối cùng của Tạ Doanh Triều dồn lên người cô, lạnh lẽo đến mức khiến cô khó chịu.

Hắn không chạm vào cô, cũng chẳng nói một lời nào.

Trước mặt khách mời hắn phớt lờ cô, rồi trong vòng vây của các vệ sĩ quay lưng rời khỏi sân thượng.
 

Bình Luận (0)
Comment