Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 36

 
Có hai hàng người đang quỳ bên bờ vườn hoa hồng.

Trước đây Lệ Hoa chỉ thấy Tạ Tư Chỉ bị đánh. Hắn luôn quỳ thẳng người, dù bị đánh bao nhiêu lần cũng không kêu một tiếng.

Do vậy Lệ Hoa luôn nghĩ gia pháp của Tạ gia chỉ là để hù dọa, sẽ không gây đau đớn thật sự.

Giờ đây nghe thấy tiếng thét chói tai từ bên ngoài, cô mới nhận ra bị roi đánh không hề dễ chịu chút nào.

Những người đàn ông trong bộ phận an ninh bị đánh đến mức nước mắt nước mũi tuôn rơi, kêu gào thảm thiết.

Cô rùng mình nghĩ thầm, nếu roi ấy rơi lên người mình, chắc chỉ một cái là có thể đánh cô khóc ngất.

Trong sảnh chính của ngôi nhà.

Trên khuôn mặt Tạ Doanh Triều vẫn là vẻ điềm tĩnh thường thấy, khó mà đoán được hắn đang nghĩ gì.

Tạ Đạc nói: “Thư mời trong tay Vương Minh Giang là thật. Khi khách tới cổng, bộ phận an ninh không chỉ kiểm tra nó mà còn phải đối chiếu với danh sách khách mời lần hai, nên chỉ có thư mời thôi là chưa đủ.”

“Ở đây…” Hắn đặt một bản danh sách khách mời lên trước mặt bàn và ngay cuối danh sách nổi bật lên cái tên Vương Minh Giang: “Người có thể vừa có được thư mời, lại còn thêm tên Vương Minh Giang vào danh sách và cho phép ông ta vào tiệc chỉ có thể là người trong Tạ gia.”

Tạ Tĩnh Thu: “Là ai muốn hãm hại anh cả chứ?”

Tạ Đạc nhún vai: “Người có ý đồ như vậy không phải ít, nếu anh cả tin tưởng, việc này em sẽ điều tra.”

“Lệ Hoa.” Tạ Doanh Triều gọi.

Lệ Hoa đang đứng sau lưng Hứa Diên, vểnh tai nghe ngóng âm thanh ở bên ngoài, nhất thời không kịp phản ứng khi Tạ Doanh Triều gọi mình.

Cho tới khi quản gia Đinh ho khan một tiếng, cô mới quay lại: “Vâng, ông chủ, tôi đây ạ.”

“Đưa cô Hứa về phòng.” Tạ Doanh Triều lạnh lùng nói: “Cho đến khi sự việc được làm rõ, cô ấy không được ra ngoài.”

Câu nói này vang lên khiến tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, ngay cả Tạ Tư Chỉ đang chơi trò chơi trên điện thoại cũng ngừng tay mà ngẩng lên.

Từ nội dung lời nói cho đến giọng điệu đều tỏ ra xa cách và lạnh nhạt.

Câu này của Tạ Doanh Triều thậm chí không phải nói với Hứa Diên, mà là giao cho Lệ Hoa, nghe chẳng giống bảo vệ mà giống như cấm túc.

Hứa Diên đứng dậy: “Tôi về trước đây.”

Đêm nay cô đã phơi mình trong gió lạnh rất lâu, má tái nhợt, đôi môi nhạt màu, hơi thở yếu ớt gần như bao trùm lấy cô.

Tạ Tĩnh Thu chăm chú nhìn cô, khí tức của ánh diều trắng mỏng manh bằng giấy trên người Hứa Diên càng thêm rõ rệt. Thật khó mà tưởng tưởng sau khi trải qua cú sốc như vậy, Tạ Doanh Triều lại có thể đối xử với cô ấy theo cách này.

Cô rất thích Hứa Diên, so với những người phụ nữ từng ở bên cạnh Tạ Doanh Triều trước kia, cô ấy đẹp đẽ đến mức thái quá.

Từ tận đáy lòng Tạ Tĩnh Thu cảm thấy, nếu Hứa Diên có thể mãi mãi ở bên cạnh Tạ Doanh Triều thì cũng là một chuyện rất tốt.

Thế nhưng, ý tứ của Tạ Doanh Triều lúc này lại thật khó đoán.

Quản gia Đinh tự tay đưa Hứa Diên tới cửa, làn da cô gái tái nhợt khiến ông cũng cảm thấy thương xót.

Hứa Diên cư xử với mọi người rất lịch thiệp và nhã nhặn. Ngay cả khi được Tạ Doanh Triều yêu thích, cô vẫn giữ thái độ như ngày đầu tiên bước vào trang viên, chưa từng ỷ lại vào sự cưng chiều đó mà trở nên kiêu ngạo. Cô cũng rất ít khi làm phiền người khác, luôn khiêm tốn, điềm tĩnh, thật lòng tôn trọng mọi người xung quanh. Đó là tính cách chỉ có thể hình thành từ một nền giáo dục gia đình xuất sắc.

Đôi khi có người hầu mắc lỗi và bị Tạ Doanh Triều trừng phạt, nếu Hứa Diên tình cờ gặp cô đều ra sức xin tha. Trong trang viên, không ai là không thích cô, quản gia Đinh tất nhiên cũng không phải ngoại lệ.

Giọng cô khàn khàn vì gió lạnh trên sân thượng: “Hôm nay là sinh nhật của Tạ tiên sinh. Tôi đã làm bánh kem trước và đặt trong tủ lạnh phòng anh ấy.”

Quản gia Đinh lễ phép đáp: “Xin cô Hứa yên tâm, tôi sẽ nhắc nhở ông chủ.”

Hứa Diên rời đi, quản gia Đinh quay trở lại trong phòng.

Tạ Doanh Triều mệt mỏi áp tay lên trán: “Việc này giao cho Tạ Đạc điều tra.”

“Quản gia Đinh.” Hắn gọi.

“Ông chủ, tôi ở đây.”

“Tôi nhớ trong trang viên còn có người phụ nữ khác.”

Quản gia Đinh nhớ lại: “Buổi chiều, Anh Tuyền Bang có đưa một cô gái họ Trịnh đến, nói là quà sinh nhật tặng cho ngài. Các người hầu không biết xử lý thế nào nên để cô ta vào trang viên, định đợi đến tối ngài trở về rồi mới quyết định có cho cô ta ở lại hay không.”

Tạ Doanh Triều nhàn nhạt đáp: “Dẫn cô ta đến phòng tôi.”

Vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều ngẩng đầu ngạc nhiên.

Tạ Tĩnh Thu: “Anh Tuyền Bang nổi lên nhờ buôn m* t**, luôn muốn liên kết với việc kinh doanh ở nước ngoài của Tạ gia. Việc họ gửi phụ nữ đến chắc chắn không đơn giản. Anh cả, sao anh có thể…”

Tạ Doanh Triều lạnh giọng: “Tĩnh Thu, em đang dạy anh cách làm việc sao?”

Tạ Đạc kéo tay áo cô, gửi cho cô một ánh mắt cảnh cáo. Tạ Tĩnh Thu dừng lại không nói tiếp.

Tạ Tư Chỉ liếc nhìn anh trai mình một cái đầy suy tư rồi cúi thấp đầu tiếp tục chơi trò chơi.

Sau khi trở về phòng, Hứa Diên bắt đầu sốt.

Lệ Hoa định đi tìm Tạ Doanh Triều nhưng bị cô ngăn lại.

Cô uống hai viên thuốc hạ sốt, tắm nước nóng xong rồi chui vào chăn ngủ thiếp đi.

Trong cơn sốt cao, cô bắt đầu mơ.

Trong mơ, cô trở lại tầng 70 của sân thượng, chao đảo như sắp ngã.

Một cơn gió thổi qua, cô không thể kiểm soát cơ thể mà ngã ngửa ra sau và ngay khoảnh khắc rơi xuống Tạ Tư Chỉ đã nắm lấy cổ tay cô.

Cô ngẩng đầu, chuỗi hạt trầm hương mà cô tặng vẫn còn treo trên cánh tay thon gầy của chàng trai, hắn mỉm cười nhìn cô: “Chỉ lúc này, trong mắt em mới có anh đúng không?”

Hứa Diên giật mình tỉnh dậy từ giấc mơ, cô lấy nhiệt kế đo trán, 37.9 độ, đã giảm so với trước.

Cô cứ ngỡ mình tỉnh dậy vì gặp ác mộng, trong cơn mơ hồ lơ đãng lại trông thấy có một bóng người đang đứng ngoài ban công.

Dưới ánh trăng trong sáng, bóng người ấy hiện lên rõ ràng và quen thuộc. Hắn giơ tay gõ nhẹ vào cánh cửa kính đang khoá.

Hứa Diên không nhúc nhích giả vờ đang ngủ nhưng Tạ Tư Chỉ vẫn không rời đi.

Hắn rất kiên nhẫn, gõ từng nhịp một nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, như thể nhất định phải đánh thức cô khỏi giấc mơ mới thôi.

Dù đã là nửa đêm nhưng hắn cứ đứng đó thì vẫn có khả năng bị người khác nhìn thấy.

Hứa Diên không dám chơi trò k*ch th*ch với hắn.

Cô chống tay lên mép giường ngồi dậy, mở cửa ban công.

Tạ Tư Chỉ đã rửa sạch hết máu trên người, đứng gọn gàng ngoài cửa: “Anh có thể vào không?”

Hứa Diên vẫn đang sốt, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại: “Nếu tôi nói không được vào thì anh sẽ không vào sao?”

“Đương nhiên là không.” Tạ Tư Chỉ bước vào phòng.

Hắn đứng trước mặt Hứa Diên, mái tóc cô ướt sũng, gần như bị mồ hôi thấm đẫm.

Trên người cô thoang thoảng hương đào ngọt nhẹ nhạng, là mùi sữa tắm cô vẫn dùng hằng ngày.

Làn da cô trắng đến mức trong suốt, những giọt mồ hôi lăn xuống gò má, nhìn yếu ớt đến đáng thương.

Tạ Tư Chỉ chạm tay lên trán cô: “Sốt rồi sao?”

Hứa Diên gật đầu, vừa định bước vào phòng tắm rửa mặt thì Tạ Tư Chỉ đã ôm cô từ phía sau.

Hắn dùng sức rất mạnh, cánh tay quấn chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, gần như muốn siết gãy.

Hứa Diên có thể cảm nhận được nỗi bất an của hắn, dù bản thân hắn chẳng nói một lời.

Cô không nhắc đến hiệp ước giảng hòa giữa hai người, cứ để mặc cho hắn ôm mình. Mãi một lúc sau, cô mới khẽ cất giọng: “Hơi đau… anh có thể buông tôi ra trước được không?”

Tạ Tư Chỉ nới lỏng một chút lực đạo nhưng vẫn không buông tay, cằm hắn khẽ tì lên bờ vai mịn màng của cô, nhẹ nhàng cọ sát: “Nếu tối nay anh không bước lên sân thượng, em sẽ làm thế nào? Với anh, trên đời này chỉ có một Hứa Diên. Nhưng trái tim em cứng rắn hơn anh nhiều, nếu người rơi xuống là anh, e rằng em cũng sẽ không rơi lấy một giọt nước mắt ?”

Hứa Diên im lặng.

Không phải vì muốn im lặng, mà là cô không biết phải trả lời thế nào.

Có vài chuyện trong lòng cô sớm đã có đáp án, chỉ là Tạ Tư Chỉ lúc nào cũng ngang ngược, tùy hứng như một đứa trẻ. Có những điều, cô không muốn cũng không dám nói ra với hắn.

“Chuyện hôm nay…thật sự cảm ơn anh.” Sau một hồi trầm mặc, lời cô thốt ra lại xa cách, khách sáo.

“Anh chẳng cần cái loại cảm ơn vô nghĩa này.” Tạ Tư Chỉ chau mày ở nơi cô không nhìn thấy.

Hắn nghiêng mặt, bờ môi lướt qua vành tai mềm mại của cô: “Cho anh một lời cảm ơn chân thành đi.”

Thấy Hứa Diên không quá phản kháng, môi hắn men theo gò má cô hôn nhẹ xuống, thì thầm bên tai: “Thỏa thuận giữa chúng ta, để đến sáng mai mới có hiệu lực được không?”

Hắn chưa bao giờ để lộ cảm xúc mềm yếu trước người khác, dù đối tượng là Hứa Diên cũng vậy.

Nhưng lúc này, hắn cần một chút cảm giác chân thực để xua bớt nỗi bất an trong lòng.

Đầu ngón tay hắn khẽ nắm lấy vạt áo ngủ của cô gái, dưới lớp vải mỏng mượt ấy chính là thân thể mềm mại còn vương hơi ẩm.

Nghĩ đến đó, cổ họng hắn bỗng dấy lên một cơn khô khốc, khó mà diễn tả thành lời.

“Tạ Tư Chỉ.” Giọng Hứa Diên yếu ớt: “Tôi vẫn còn đang sốt.”

“Ra chút mồ hôi sẽ hạ sốt nhanh hơn.” Tạ Tư Chỉ ôm cô đặt lên giường.

Hắn không đè cả trọng lượng cơ thể mình lên người cô, mà chống khuỷu tay ở hai bên, chừa ra một khoảng cách, từ trên cao cúi xuống chăm chú nhìn gương mặt cô.

“Không được đâu.” Hứa Diên đẩy hắn nhưng tất nhiên chẳng có tác dụng gì.

“Yên tâm, tối nay Tạ Doanh Triều không rảnh mà để ý em đâu.” Tạ Tư Chỉ hôn lên trán cô: “Anh sẽ không làm gì khác, chỉ như lần trước thôi, được không?”

Dù giọng nói mang vẻ hỏi han nhưng hắn hoàn toàn không có ý định chờ câu trả lời của cô.

Men theo những đường cong dưới lớp váy ngủ, hắn cúi đầu vùi xuống.

Hứa Diên run run gọi: “Tạ, Tạ Tư Chỉ…”

Đêm đó cô toát rất nhiều mồ hôi, chẳng rõ là vì phòng bật điều hòa quá ngột ngạt hay bởi những cơn co thắt của cơ thể.

Sau khi nhận được lời cảm ơn chân thành mà mình muốn, Tạ Tư Chỉ ôm cô ngủ suốt một đêm.

Quần áo hắn vẫn chỉnh tề, thậm chí cúc áo sơ mi cũng không cởi lấy một cái.

Cơn sốt của Hứa Diên dần hạ trong đêm.

Trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, cô cảm nhận được tấm lưng mình áp vào lồng ngực ấm nóng của Tạ Tư Chỉ.

Đầu óc hỗn loạn, cô cảm nhận được mọi thứ dường như đã hoàn toàn đảo lộn.

……

Gần đây, các người hầu thường thì thầm bàn tán về cô gái mới đến, cô Trịnh.

Trịnh Gia Vy là món quà mà Anh Tuyền Bang gửi tặng cho Tạ Doanh Triều.

Ban đầu, mọi người đều nghĩ ông chủ sẽ trả cô ta về nguyên trạng.

Bởi kể từ khi Hứa Diên đến trang viên, chưa từng có người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh hắn.

Nhưng ngoài dự đoán của tất cả, Tạ Doanh Triều không chỉ giữ cô ta lại mà còn đối xử với cô ta rất tốt, tốt đến mức ngay cả Hứa Diên cũng bị bỏ rơi.

Sau đêm đó, Hứa Diên bị cấm ra khỏi dinh thự.

Các người hầu không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ đoán già đoán non, không biết có phải cô Hứa đã làm điều gì khiến ông chủ nổi giận.

Mỗi ngày Lệ Hoa đều ở bên Hứa Diên. Ban đầu, cô ấy rất lo lắng cô Hứa của mình sẽ bị tổn thương tinh thần vì chuyện này.

Một thời gian sau, cô nhận thấy tâm trạng của Hứa Diên vẫn bình ổn như thường, thậm chí sắc mặt và khẩu vị còn tốt hơn trước rất nhiều.

Cô ấy không hề thấy buồn vì Tạ Doanh Triều đã quên cô. Mỗi ngày của cô trôi qua chỉ là đọc sách và vẽ tranh, thậm chí cô rất hiếm khi ra khỏi phòng.

Lệ Hoa thấy vậy mới phần nào yên tâm nhưng đồng thời cũng rất tức giận.

Bởi vì Trịnh Gia Vy mới đến đã cướp đi những thứ vốn thuộc về cô Hứa.

Nếu Tạ Doanh Triều chỉ thích cô ta thì thôi, cô ta đúng là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng tính cách thật sự quá tệ.

Cô ta dựa vào sự nuông chiều của Tạ Doanh Triều mà kiêu căng ngạo mạn trong trang viên, sai bảo các người hầu, ngay cả quản gia Đinh cũng từng bị cô ta sai khiến.

Quản gia Đinh theo Tạ Doanh Triều từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, mấy cậu chủ cô chủ trong nhà đều không tùy tiện sai bảo ông làm việc, trước đây cô Hứa cũng rất lễ phép với ông.

Một hôm, Trịnh Gia Vy đi ra ngoài dạo phố, cô ta thấy giày dính bùn đất bẩn thì bắt quản gia Đinh quỳ xuống lau giày cho mình.

Tạ Doanh Triều biết chuyện nhưng không nói gì, ngày hôm sau lại sai người mang đến cho cô ta hàng chục đôi giày mới nhất theo mùa.

Thái độ của hắn như một tín hiệu. Kể từ đó các người hầu hiểu ra một điều, Trịnh Gia Vy mới là người chiếm trọn trái tim Tạ Doanh Triều lúc này, không thể xem nhẹ cô ta.

Còn Trịnh Gia Vy càng ngày càng thể hiện bản tính kiêu căng. Ngoài việc còn giữ hình tượng trước các cậu chủ cô chủ, trong trang viên không có ai mà cô ta không gây khó dễ.

“Bạn tôi làm ở bếp, vì nấu món súp mà quên cho muối, Trịnh Gia Vy liền sai người dùng gia pháp với cô ấy. Hình phạt của Tạ gia chỉ có chủ nhân trang viên mới được phép sử dụng, ngay cả ông chủ cũng không vì chuyện nhỏ nhặt này mà trừng phạt người khác.” Lệ Hoa nói mắt đỏ hoe: “Cô ta thật quá đáng.”

“Ba ngày trước, người hầu chăm sóc cô Tĩnh Thu đi trên đường không nghe thấy tiếng cô ta gọi, suýt nữa cũng bị phạt. May mà cô Tĩnh Thu kịp trở lại.”

Lệ Hoa không nhịn được, bật khóc thành tiếng: “Ông chủ có quy tắc và nguyên tắc của riêng mình. Chuyện gì được làm, chuyện gì không được làm đều được nói rõ ràng từ trước. Mọi người làm việc trong trang viên bao năm nay đều biết phải tuân theo. Vậy mà cô ta trừng phạt người hoàn toàn theo cảm hứng, chỉ vì chăm sóc em gái cô ta không khéo một chút là bị ăn tát. Như vậy thì ra cái thể thống gì chứ?”

Hứa Diên đưa cho cô ấy một tờ giấy: “Khóc nữa sẽ sưng mắt mất.”

Lệ Hoa nhận lấy khăn giấy: “Cô ta đã bỏ học từ nhỏ, suốt ngày theo Trần Tuyền của Anh Tuyền Bang. Nơi đó làm gì có người tốt? Người phụ nữ đó từ trên xuống dưới không chỗ nào sánh bằng cô, ông chủ thật sự bị mê muội rồi.”

“Đừng nói xấu sau lưng Tạ tiên sinh.” Hứa Diên dịu dàng nhắc nhở.

“Không chỉ mình tôi nghĩ vậy, mọi người đều nghĩ thế.” Lệ Hoa nức nở nói: “Cô Hứa, có phải cô và ông chủ xảy ra hiểu lầm gì không? Tôi không hiểu sao ngài ấy lại đột ngột lạnh nhạt với cô. Hai người làm hòa đi, cô tốt như vậy, ông chủ sẽ không nỡ bỏ cô đâu.”

Hứa Diên không nói gì, chỉ lắc đầu.

Lệ Hoa nhìn ra cô không muốn nói nhiều, đành im lặng.

“Bên ngoài thời tiết đẹp quá, muốn đi dạo cùng tôi không?” Hứa Diên lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô ấy: “Tôi muốn hái vài bông hoa mang về cắm.”

Lệ Hoa gật đầu.

……

Tòa nhà nhỏ nơi Hứa Diên ở từng được trùng tu sau một trận hỏa hoạn, là tòa nhà có kiến trúc nguy nga tráng lệ thứ ba trong trang viên, chỉ sau tòa nhà chính và nơi ở của Tạ Doanh Triều.

Xung quanh nhà nhỏ trồng rất nhiều hoa. Đúng vào cuối xuân, khắp nơi nở rộ một biển hoa nhiều màu sắc.

Hứa Diên cũng không đi xa, chỉ cùng Lệ Hoa hái vài bông hoa quanh nhà nhỏ.

Trịnh Gia Vy đi mua sắm về, phía sau có bốn người hầu tay xách nách mang đủ thứ đồ đưa cô ta trở về nơi ở.

Vẻ đẹp của cô ta mang tính xâm lược, khiến người ta nhìn một lần là khó mà quên. Nếu không sở hữu nhan sắc vượt xa người thường, ắt hẳn Anh Tuyền Bang cũng chẳng dám tự tin đem cô ta dâng cho Tạ Doanh Triều. Bản thân cô ta cũng luôn tự phụ về nhan sắc này.

Thế nhưng, khi nhìn thấy Hứa Diên ôm hoa trong vườn, trong lòng cô ta bỗng dấy lên một cảm giác chưa từng có.

Trước đó, Trịnh Gia Vy vốn khinh thường kiểu phụ nữ nhạt nhòa.

Trong mắt cô ta, nhan sắc chính là vũ khí lợi hại nhất để phụ nữ bước đi giữa thế gian. Chỉ có vẻ đẹp sắc bén, trúng ngay một đòn, hớp hồn người khác mới thực sự hữu dụng. Còn gương mặt nhạt nhòa như bông hoa trắng nhỏ kia thì khó khiến người ta ghi nhớ, căn bản chẳng có tác dụng gì với đàn ông.

Thế nhưng, khi cô gái kia chân thực đứng đó, cô ta bỗng nhiên dấy lên một cảm giác lúng túng.

Không phải vì nhan sắc khách quan mà là một thứ khí chất huyền diệu khó diễn tả.

Cô gái mặc một chiếc váy trắng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, mái tóc dài cũng chẳng được chăm chút cầu kỳ, chỉ dùng một chiếc trâm gỗ mộc mạc vấn gọn phía sau. Thế nhưng từng cử chỉ, từng động tác của cô đều toát ra sự tao nhã và dịu dàng.

Trong ngọn gió cuối xuân chưa vương chút nóng nảy của mùa hạ, cô ôm một bó hoa đứng thẳng tắp, khẽ mỉm cười với người hầu bên cạnh.

Khoảnh khắc ấy, cô như hòa làm một với gió và thiên nhiên, không d*c v*ng, không tạp niệm, trong trẻo đến mức chẳng dung nạp nổi một một chút tạp chất nào.

Trịnh Gia Vy không biết phải tu luyện thế nào mới có được khí chất như vậy, nhưng cô ta hiểu rõ bản thân mình tuyệt đối không có thứ đó.

“Cô ta là ai?” Trịnh Gia Vy nghe thấy chính giọng mình đang nghiến răng nghiến lợi.

Những ngày qua, Tạ Doanh Triều thường đưa cô ta ra ngoài tham dự các hoạt động và yến tiệc, thời gian thực sự rảnh rỗi ở lại trong trang viên rất ít, cũng chưa có cơ hội đi khắp nơi. Căn nhà nhỏ phía sau cô gái kia hiển nhiên chính là chỗ ở của cô. Nếu Trịnh Gia Vi sớm trông thấy căn nhà xinh đẹp này, nhất định đã bước vào xem rồi.

Các người hầu biết rõ cô ta là người như thế nào, cũng biết rằng cô Hứa đã bị ông chủ lạnh nhạt.

Nếu Trịnh Gia Vy biết về sự tồn tại của Hứa Diên thì chắc chắn cô ta sẽ đến gây chuyện. Vì vậy mà họ ngầm thống nhất với nhau không bao giờ nhắc đến Hứa Diên trước mặt Trịnh Gia Vy.

Thế nên mãi đến lúc này, Trịnh Gia Vy mới nhận ra rằng ngoài cô ta ra, ở đây còn có một người phụ nữ khác.

Người hầu quá quen với sắc mặt giận dữ của cô ta, nên không muốn nói ra.

Trịnh Gia Vy quay lại, ném túi đồ vào đầu người hầu gần mình nhất: “Nói đi chứ, câm hết rồi sao?”

Người hầu bị ném túi vào đầu nhỏ giọng nói: “Là cô Hứa Diên ạ.”

Trịnh Gia Vy được Anh Tuyền Bang tuyển chọn kỹ lưỡng, tất nhiên cô ta biết Hứa Diên là ai.

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt cô ta càng thêm âm u: “Hứa Diên, tôi cứ tưởng cô ta đã bị Tạ tiên sinh đuổi đi từ lâu rồi chứ.”

Cô ta vốn hết sức tự phụ về nhan sắc của mình, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện khi Tạ Doanh Triều đã bị cô ta mê hoặc, hắn vẫn còn giữ lại người phụ nữ trước kia trong trang viên.

“Gần đây Tạ tiên sinh có tìm cô ta không?”

“…Không có.”

“Là từ khi tôi đến trang viên à?”

Người hầu ấp úng: “Không rõ ạ.”

“Xem ra là vậy, thực ra Tạ tiên sinh đã sớm chán cô ta rồi đúng không?”

Ánh mắt Trịnh Gia Vy dừng lại trên vườn hoa trước căn nhà nhỏ: “Sao chỗ đó không trồng hoa hồng?”

Rõ ràng những nơi khác đều trồng hoa hồng, chỉ có mảnh đất ấy nở đầy những loài hoa xinh đẹp mà cô ta không biết tên.

Trước đây, cô ta từng mè nheo Tạ Doanh Triều, bảo hắn dọn những luống hoa hồng trong trang viên đi, thay bằng những loài hoa cô ta thích.

Ánh mắt Tạ Doanh Triều lúc đó vẫn khiến cô ta nhớ mãi, lạnh lẽo đến mức xương cốt mình như bị đông cứng. Kể từ đó, cô ta không dám nhắc đến chuyện động vào vườn hoa hồng thêm lần nào nữa.

Người hầu im lặng không nói gì.

Trịnh Gia Vy quay sang, nhìn họ đầy âm hiểm: “Chắc các người không muốn nhận hình phạt gia pháp đâu nhỉ?”

Người hầu chỉ còn cách nói thật: “Một năm trước, ông chủ đã dọn sạch luống hoa hồng quanh căn nhà đó, thay bằng những loài hoa mà cô Hứa Diên thích.”

“Anh ấy tự tay trồng à?”

“Đúng vậy.”

“Thật sự là tự tay trồng sao?”

“Đúng.”

Trên gương mặt vốn đã âm u của Trịnh Gia Vy lại phủ thêm một lớp mây đen, cô ta nhìn chăm chú vào vườn hoa rồi bước tới gần.

Hứa Diên ôm một bó hoa trong tay gọi Lệ Hoa: “Chúng ta về thôi.”

“Không hái thêm chút nữa sao?” Hiếm có cơ hội Hứa Diên ra ngoài tắm nắng, Lệ Hoa không muốn về quá sớm.

“Chỉ còn vài chiếc bình hoa thôi, hái quá nhiều cũng chẳng có chỗ cắm, sẽ lãng phí.” Hứa Diên hiểu ý mỉm cười: “Nếu cô không muốn về phòng, chúng ta có thể lên ban công tầng ba cắm hoa. Ở đó ánh nắng rất đẹp, tôi có thể làm món bánh tráng miệng cho cô nữa.”

Lệ Hoa vui vẻ đồng ý: “Thế thì tuyệt quá!”

Hai người vừa định quay về, từ phía sau vang lên một giọng nói kiêu căng: “Đứng lại!”

Lệ Hoa quay lại khuôn mặt lập tức xám xịt, cô lùi sát về phía Hứa Diên: “Là Trịnh Gia Vy.”

Hứa Diên nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp nhưng sắc mặt không mấy thiện cảm phía trước: “Cô Trịnh có việc gì sao?”

Giọng cô bình thản đến mức khiến Trịnh Gia Vy cảm thấy khó chịu: “Cô là Hứa Diên đúng không?”

Hứa Diên không đáp, như thể mặc định là đúng.

“Những bông hoa cô cầm đẹp đấy, đưa cho tôi đi.” Trịnh Gia Vy nhìn chằm chằm bó hoa Hứa Diên vừa hái: “Đúng lúc phòng tôi cũng cần vài bó hoa để trang trí.”

Lệ Hoa không nhịn được nói: “Những bông hoa này là cô Hứa hái. Nếu cô Trịnh muốn, có thể nhờ người hái thêm hoặc ra cửa hàng mua cũng được mà.”

Trịnh Gia Vy liếc cô: “Cô là cái thá gì mà dám xen vào.”

“Lệ Hoa.” Hứa Diên gọi một tiếng, ra hiệu cho cô đừng nói thêm: “Chỉ là hoa thôi, cô Trịnh muốn thì cứ đưa cho cô ấy đi.”

Cô đưa bó hoa trên tay mình cho người hầu của Trịnh Gia Vy.

Trịnh Gia Vy lộ vẻ tự mãn: “Chưa đủ, những bông hoa phía trước tòa nhà này tôi cũng muốn. Cô có sẵn lòng tặng lại cho tôi không?”

Hứa Diên: “Đây là vườn hoa của Tạ tiên sinh, tôi không có quyền quyết định nó thuộc về ai.”

“Ồ?” Trịnh Gia Vy dường như chỉ chờ cô nói ra câu này: “Tôi nghe nói Tạ tiên sinh chưa bao giờ cho phép ai hái hoa trong vườn hồng. Ngay cả cậu chủ nhỏ động đến hoa hồng của ngài ấy cũng phải chịu gia pháp.”

“Nơi này tuy không trồng hoa hồng, nhưng cũng là vườn hoa của ngài ấy.” Cô ta mỉm cười hỏi: “Nếu cô hái hoa ở đây, có phải cũng sẽ phải chịu gia pháp đúng không?”
 

Bình Luận (0)
Comment