Hứa Diên vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhìn cô ta.
Người hầu phía sau Trịnh Gia Vy vội vã nhắc: “Trước đây Tạ tiên sinh từng nói, cô Hứa có thể tùy ý sử dụng bất kỳ loài hoa nào trong trang viên, kể cả hoa hồng.”
Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Gia Vy lập tức tối lại: “Tôi nghe nói Tạ tiên sinh tặng cho cô rất nhiều đồ tốt. Bây giờ cô đã không còn cơ hội được gặp ngài ấy, chi bằng đưa hết chúng cho tôi đi? Tôi sẽ dùng thay cô.”
Lệ Hoa bật ra một câu: “Cô——”
Hứa Diên giữ chặt Lệ Hoa: “Xin mời.”
Trịnh Gia Vy không ngờ Hứa Diên lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng cô ta lại rất hài lòng với sự biết điều của Hứa Diên.
Hứa Diên sống ở tầng hai. Ngoại trừ phòng ngủ ra, tất cả các phòng còn lại đều được dùng để đặt quần áo và trang sức do Tạ Doanh Triều tặng cô.
Khi Trịnh Gia Vy bước vào, cô ta hoàn toàn sững sờ.
Trước đây, cô ta theo Trần Tuyền của Anh Tuyền Bang, nhưng Anh Tuyền Bang không giàu có như Tạ gia và người đàn ông đó cũng không rộng lượng thế này. Những món đồ cô ta từng thấy không nhiều. Khi ở bên Tạ Doanh Triều, những món đồ hắn tặng cô ta đều theo kiểu chục món một lần, cô ta tưởng rằng Tạ Doanh Triều đã đủ hào phóng.
Đứng trước những căn phòng, cô ta mới nhận ra so với những gì Hứa Diên có, đồ của mình chẳng đáng kể chút nào.
Trịnh Gia Vy mở chiếc hộp gỗ màu đỏ thẫm trên bàn trang sức, bên trong là một chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy đế vương thượng hạng.
Một năm trước, cô ta từng cùng Trần Tuyền tham dự một buổi đấu giá.
Chiếc vòng này chính là món đấu giá cuối cùng. Khi đó Tạ Doanh Triều đã không do dự mà rút ví trả đến tám trăm triệu chỉ để lấy chiếc vòng, đó cũng là lần đầu tiên cô ta gặp hắn.
Không có người phụ nữ nào mà không rung động trước một người đàn ông trẻ tuổi, tài năng, hào phóng và đẹp trai.
Vì vậy, khi Trần Tuyền đề nghị đưa cô ta đến trang viên của Tạ gia, cô ta lập tức gật đầu đồng ý.
Trịnh Gia Vy nghịch chiếc vòng tay trong tay: “Hóa ra cái này để tặng cô, giờ nó là của tôi rồi.”
Lệ Hoa đỏ mặt tức giận, nếu không phải Hứa Diên giữ chặt cổ tay, cô chắc chắn sẽ không nhịn nổi mà cãi nhau với cô ta rồi.
Trịnh Gia Vy lục soát khắp nơi trong chỗ ở của Hứa Diên, những gì cô ta ưng ý đều được người hầu đóng gói mang đi hết.
Hứa Diên không nói một lời, gương mặt bình tĩnh đến mức không thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Trước khi rời đi, Trịnh Gia Vy nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý: “Cô thật biết điều. Chẳng lẽ vì biết Tạ tiên sinh không còn hứng thú với cô nên mới nhẫn nhịn như vậy?”
Hứa Diên nhạt nhẽo đáp: “Có lẽ vậy.”
Sau khi Trịnh Gia Vy rời đi, Lệ Hoa hỏi: “Cô Hứa, sao cô lại để cô ta lấy hết đồ của mình vậy?”
“Những thứ đó đều là Tạ tiên sinh tặng, vốn dĩ cũng không thuộc về tôi.”
“Nhưng như vậy, cô ta ở trong trang viên sẽ càng kiêu ngạo hơn!”
“Nếu tôi không cho thì cô ta sẽ không được lấy sao?” Hứa Diên nói: “Sự chiều chuộng của Tạ tiên sinh đối với cô ta đã khiến nhiều người phàn nàn, nhưng Tạ tiên sinh có từng trừng phạt cô ta vì kiêu căng ngạo mạn hay tỏ ra không hài lòng với những việc cô ta làm không?”
“…Hình như không.”
“Cô ta kiêu ngạo là vì có sự ngầm đồng ý của Tạ tiên sinh, nên dù tôi có cho hay không, kết quả cũng không khác nhiều đâu.” Hứa Diên nhẹ nhàng an ủi: “Thà để cô ta lấy thẳng còn hơn phải đợi đến lúc Tạ tiên sinh sai người đến lấy.”
Lệ Hoa đã ở trong trang viên cùng Hứa Diên hai năm. Trong khoảng thời gian đó, mọi chuyện giữa Hứa Diên và Tạ Doanh Triều cô đều chứng kiến cả.
Lúc này, trong lòng cô lẫn lộn nhiều cảm xúc phức tạp: “Cô Hứa, cô thật sự nghĩ rằng trong lòng ông chủ, cô ta quan trọng hơn cô sao?”
…
Đêm.
Tạ Doanh Triều tựa vào đầu giường, người phụ nữ cúi rạp g*** h** ch*n hắn, mái tóc dài gợn sóng xõa trên ga giường màu đen.
Hắn cụp mắt nhìn đỉnh đầu rối bời của cô ta, trong đáy mắt không gợn chút cảm xúc nào, sâu lắng như một hồ nước tĩnh lặng.
Người phụ nữ đứng dậy vào phòng tắm đánh răng rồi trở lại, mềm mại như không xương mà treo lên người hắn: “Doanh Triều…”
“Gọi tôi là gì?”
Nét khó chịu thoáng lướt qua gương mặt Trịnh Gia Vy, cô ta ngoan ngoãn đổi giọng: “Tạ tiên sinh.”
“Đoán xem hôm nay em gặp ai ở trang viên?” Cô ta cười hí hửng: “Anh thật thiên vị, lại tặng chiếc vòng quý giá như thế cho Hứa Diên. Em không vui đâu, sau này anh phải tặng cho em những thứ tốt hơn của cô ta mới được.”
Tạ Doanh Triều nhàn nhạt đáp: “Không đáng gì. Lần sau sẽ đưa em đến mấy buổi đấu giá cùng.”
“Thật tuyệt quá. Nhưng mà Hứa Diên đã tặng vòng ngọc phỉ thúy đó cho em rồi. Trước buổi đấu giá, em cũng có thể miễn cưỡng đeo món đồ mà cô ta đã từng dùng qua.”
“Cô ấy tặng em rồi?” Tạ Doanh Triều khẽ nhíu mày.
“Không chỉ vòng ngọc, còn rất nhiều thứ khác nữa. Nghe nói những món quà anh tặng, cô ta đều chưa từng dùng đến. Thật chẳng biết điều.” Trịnh Gia Vy mỉm cười ngọt ngào: “Tạ tiên sinh, căn nhà nhỏ mà Hứa Diên ở thật đẹp, vườn hoa trước nhà cũng tuyệt lắm, em cũng rất thích nơi đó.”
Tạ Doanh Triều im lặng một lát: “Thích thì cứ chuyển qua đó mà ở đi.”
Vẻ mặt Trịnh Gia Vy hiện lên sự vui mừng: “Biết ngay là anh tốt với em nhất mà.”
“À đúng rồi, mấy ngày trước Trần Tuyền có tìm em. Hắn nói có một thương vụ làm ăn có lợi nhuận khá cao muốn bàn với Tạ thị, nhưng anh không chịu gặp hắn.”
“Em muốn tôi đàm phán với hắn sao?”
Cô ta nằm rạp lên ngực Tạ Doanh Triều: “Trước đây em từng theo Trần Tuyền, chuyện này anh cũng biết mà. Tuy bây giờ em đã hoàn toàn bị anh mê hoặc nhưng khách quan mà nói con người Trần Tuyền cũng khá được. Thương vụ này có lợi mà không hại gì cho Tạ thị, tại sao lại không thể thử bàn bạc chứ?”
“Bàn chuyện làm ăn trên giường thì mất hứng lắm đấy.” Tạ Doanh Triều nắm chặt mái tóc sau gáy cô ta: “Tôi có một vụ làm ăn khác tốt hơn muốn bàn với em.”
Trịnh Gia Vy bị đau vì bị kéo tóc, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười quyến rũ.
Cô ta nghiêng người áp sát lại gần Tạ Doanh Triều.
…
Khi Lệ Hoa thức dậy, Hứa Diên đã ngồi đọc sách ở ghế sofa tầng dưới.
Hứa Diên đã chuẩn bị bánh mì nướng vị dừa và sữa nóng cho bữa sáng, còn để lại một phần cho cô.
Điều này khiến Lệ Hoa hơi áy náy như thể cô mới là cô chủ, ngay cả bữa sáng cũng cần có người chuẩn bị sẵn cho mình.
Nhưng cô biết Hứa Diên chẳng quan tâm mấy chuyện đó, nên vui vẻ ngồi xuống bàn ăn bánh mì.
Ánh sáng ban mai rực rỡ, Hứa Diên chân trần nằm trên ghế sofa, một cuốn sách minh họa lịch sử thế giới đặt trên đầu gối, cả người tắm trong ánh sáng ấm áp.
Ước gì cô Hứa Diên có thể mãi mãi ở lại trong trang viên này. Lệ Hoa thầm nghĩ.
Nếu đối tượng là Hứa Diên, cô có thể làm việc ở đây một trăm năm cũng chẳng thành vấn đề.
“Ngon không?” Thấy Lệ Hoa cứ nhìn mình chăm chú, Hứa Diên ngẩng đầu hỏi.
Lệ Hoa gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Ngon hơn tất cả các loại bánh mì nướng mà tôi từng ăn.”
Hứa Diên mỉm cười.
“Một người hoàn hảo như cô, nếu không bon chen, không tranh giành quả thật quá thiệt thòi.”
Lệ Hoa nuốt một miếng bánh mì, tiếp tục nói: “Đàn ông cũng cần có cảm giác được trân trọng và được công nhận. Những món đồ ông chủ tặng cô chẳng bao giờ dùng, cũng chẳng hề vui vì được nhận quà. Ngài ấy không thể tìm thấy cảm giác thỏa mãn hay thành tựu từ cô nên mới thích Trịnh Gia Vy phải không? Cô ta thật sự biết cách làm nũng và nịnh nọt đàn ông. Dù tôi ghét cô ta nhưng phải thừa nhận, mấy người đàn ông chính là mê chiêu này của cô ta.”
Hứa Diên: “Đừng nghĩ linh tinh nữa.”
Lệ Hoa lè lưỡi, vừa định ăn hết miếng bánh mì cuối cùng thì bỗng thấy quản gia Đinh xuất hiện ở trước cửa.
Theo quy định trong trang viên, người hầu không được ngồi ăn trước mặt chủ nhân.
Cô giật mình vội giấu miếng bánh mì vào trong túi rồi đứng dậy.
“Cô Hứa.” Quản gia Đinh vẫn nghiêm trang và cung kính như mọi khi: “Ý của ông chủ là tòa nhà nhỏ này từ hôm nay sẽ dành cho cô Trịnh sinh sống.”
Ông nhìn kỹ cô gái, muốn tìm thấy vài nét biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt cô.
Nhưng ngoài dự đoán của ông, ngay cả khi nghe tin này, Hứa Diên cũng không hề có dấu hiệu mất bình tĩnh.
“Vậy tôi sẽ ở đâu?” Hứa Diên hỏi.
“Có một tòa nhà nhỏ bỏ trống bên cạnh hồ phía sau trang viên.”
Lệ Hoa ngạc nhiên: “Chỗ đó đã bỏ hoang nhiều năm, lại còn ẩm thấp nữa, sao ông chủ lại để cô Hứa sống ở đó?”
Hứa Diên nói: “Quản gia Đinh, ông có thể hỏi Tạ tiên sinh giúp tôi được không? Nếu ngài không cần tôi nữa thì để tôi rời khỏi trang viên cũng được.”
Quản gia Đinh nhíu mày: “Cô Hứa, việc ông chủ không cho cô rời khỏi trang viên là vì bên ngoài rất nguy hiểm. Ngài chưa từng nói cô không được rời nơi ở, cũng chưa bao giờ nói cô không thể tìm gặp ngài. Vấn đề này tôi không thể hỏi giúp cô. Nếu ông chủ muốn đưa cô đi, ngài ấy đã không sắp xếp nơi ở khác cho cô rồi, phải không?”
Hứa Diên im lặng một lát: “Ông nói đúng, tôi hiểu rồi.”
“Mọi thứ ở đây cô đều có thể mang đi.” Quản gia Đinh nói đầy ẩn ý: “Chỉ cần là thứ cô thích, đừng bận tâm đến người khác.”
Hứa Diên gật đầu: “Lệ Hoa, nhờ cô sắp xếp lại quần áo tôi thường mặc và sách trên kệ giúp tôi nhé.”
Tòa nhà này có hàng chục phòng, nhưng quản gia Đinh không ngờ cuối cùng Hứa Diên chỉ mang đi ba thùng giấy. Ngay cả những người hầu khi nghỉ việc rời trang viên cũng mang theo nhiều hành lý hơn cô.
Những món đồ Tạ Doanh Triều tặng Hứa Diên, cô chỉ mang theo một thứ duy nhất đó là bức tranh “Khu vườn nghỉ dưỡng” do mẹ cô vẽ.
Khi Hứa Diên rời tòa nhà nhỏ, Trịnh Gia Vy vừa kịp chuyển đến.
Cô ta nhìn chằm chằm vào những thùng hành lý do người hầu khuân vác: “Tòa nhà này là của tôi, đồ bên trong cũng phải là của tôi, sao cô có thể đem đi như vậy?”
“Những thứ này chẳng đáng giá gì.” Trịnh Gia Vy liếc qua đống sách, rồi ánh mắt dừng lại ở bức tranh: “Bức tranh trông có giá trị đấy, treo nó lại lên tường đi.”
Câu cuối cùng cô ta nói với người hầu nhưng chẳng ai động đậy.
Cô ta bực mình liếc họ một cái, rồi cười tươi nhìn Hứa Diên: “Đã không ai động tay, vậy cô tự treo lại đi.”
Thực ra Trịnh Gia Vy rất thông minh. Ngày hôm qua cô ta không bộc lộ bản chất quá nhiều là vì chưa chắc chắn địa vị của Hứa Diên trong lòng Tạ Doanh Triều ra sao.
Giờ Tạ Doanh Triều đồng ý để cô ta vào sống trong nơi ở của Hứa Diên, cũng không hề phản ứng trước việc hôm qua cô ta lấy đồ, đủ thấy hắn đã chán ngán người phụ nữ này.
Một người phụ nữ bị chán ghét trong trang viên thì không có địa vị gì.
Tính tình Trịnh Gia Vy vốn luôn kiêu căng ngạo mạn, không biết kiềm chế. Giờ dựa vào tình cảm của Tạ Doanh Triều, cô ta càng chẳng e dè.
Hứa Diên cau mày, vẻ điềm tĩnh trên mặt cuối cùng cũng lộ ra chút rạn nứt.
Quản gia Đinh luôn đứng bên quan sát cô, chỉ cần cô mở miệng cầu cứu, ông sẽ can thiệp ngăn lại.
Nhưng ngay cả như vậy, Hứa Diên vẫn không nói gì. Cô nhấc bức tranh lên và đi về phía căn phòng.
“Khu vườn nghỉ dưỡng” được treo trên bức tường dọc cầu thang nối từ tầng một lên tầng hai, vị trí hơi cao so với mặt đất, phải đứng trên ghế mới treo được.
Hứa Diên không phiền ai cả, cô tự kê ghế và đứng lên treo tranh.
Trịnh Gia Vy nhếch mép cười khẩy.
Cô ta tiến đến phía sau Hứa Diên, nhìn chằm chằm vào chân ghế bên dưới rồi đột nhiên đưa chân ra đá mạnh một cái.
Nếu ngã từ chỗ này sẽ lăn thẳng theo cầu thang xuống dưới, cực kỳ nguy hiểm.
Chân Trịnh Gia Vy còn chưa kịp chạm vào ghế thì đã bị một chân khác đi giày bốt đen giẫm lên.
Người vừa xuất hiện đạp mạnh vào ống chân cô ta, trực tiếp hất cô ta ngã xuống đất.
Lưng Trịnh Gia Vy va vào một cột đèn kim loại ở góc tường, lập tức để lại một vệt máu dài.
Cô ta đau đớn kêu lên, ngẩng đầu thấy Tạ Tĩnh Thu chắn trước ghế của Hứa Diên.
Chân Tạ Tĩnh Thu vẫn chưa rút về.
Ngay trước mặt Trịnh Gia Vy, cô ấy cúi xuống, mạnh tay vỗ giày như vừa dính phải thứ gì đó bẩn thỉu.
“Cô…!” Trịnh Gia Vy trợn mắt đầy giận dữ: “Cô làm gì vậy?!”
Sau khi cô ta ngã, xung quanh chẳng có ai chạy đến đỡ.
Tạ Tĩnh Thu lạnh lùng nói: “Tôi nghe nói Hứa Diên chuẩn bị dọn nhà, định sang giúp một tay. Nào ngờ đúng lúc thấy có kẻ làm điều mờ ám ở phía sau nên không nhịn được mà đá một phát thôi.”
“Sao cô dám đá tôi?” Trịnh Gia Vy nhịn đau đứng dậy. Cô ta rất giữ gìn làn da, chỉ một vết thương nhỏ cũng sợ để lại sẹo, giờ lưng bị xước dài, vừa đau vừa tức, đầu óc như quay cuồng: “Tôi là người của Tạ tiên sinh đấy!”
Tạ Tĩnh Thu: “Anh cả có nhiều phụ nữ lắm, cô là người đầu tiên dám làm thế này.”
Hứa Diên treo xong bức tranh, bước xuống: “Cảm ơn.”
Tạ Tĩnh Thu ngẩng đầu nhìn: “Tôi nhớ đây là di vật của mẹ cô.” Cô đứng lên ghế lấy lại bức tranh rồi đưa cho Lệ Hoa bên cạnh: “Đồ quý giá thì phải giữ cẩn thận, mang đi đi.”
“Tạ Tĩnh Thu!” Trịnh Gia Vy nghiến răng: “Tạ tiên sinh đã tặng tôi tòa nhà này, đồ bên trong là của tôi, sao cô dám để cô ta mang đi?”
“Của cô?” Tạ Tĩnh Thu nhướng mày: “Đồ trong tòa nhà không phải của cô, cũng không phải của anh cả. Chúng không thuộc sở hữu của cá nhân mà là tài sản của Tạ gia. Cô chỉ có quyền tạm trú ở tòa nhà này thôi. Ngay cả anh ấy cũng không dám nói đây là của mình. Cô to gan thật.”
“Còn về bức tranh này, cô có thể đi xin anh cả xem liệu anh ấy có cho cô không.”
Tạ Tĩnh Thu kéo Hứa Diên rời đi.
Phía sau, Trịnh Gia Vy thì thầm: “Đợi đến khi tôi trở thành nữ chủ nhân của Tạ gia, cô sẽ biết tay tôi.”
Mấy ngày trước, Trịnh Gia Vy suýt gây sự với người bên cạnh Tạ Tĩnh Thu, hai người vốn đã có mối mâu thuẫn từ trước.
Trong nhận thức của Trịnh Gia Vy, Tạ Tĩnh Thu chỉ là một chi phụ được thiên vị quá mức, cô ta hoàn toàn không thèm để ý đến.
Tạ Tĩnh Thu dừng bước. Phong cách ăn mặc của cô vốn thiên về trung tính: sơ mi trắng bên trong, bên ngoài khoác gile vest màu xám nhạt, bên dưới là quần âu nữ màu xám, cổ đeo dây chuyền bạc hình đầu lâu. Cô quen để tóc ngắn khiến cả người toát lên khí chất phóng khoáng, tự do. Đặc biệt là khi cô cười.
Cô tiến đến trước mặt Trịnh Gia Vy, mặt kề sát mặt cô ta: “Vậy thì tốt nhất cô nên cầu nguyện giấc mơ của mình trở thành hiện thực. Là người thừa kế Tạ gia, xác suất tôi trở thành người nắm quyền tuy thấp nhưng vẫn cao hơn xác suất cô trở thành nữ chủ nhân.”
“Hôm nay cô dám nói những lời như vậy với tôi, một ngày nào đó nếu anh cả gặp chuyện và tôi trở thành người nắm quyền…”
“…thì tôi cũng sẽ khiến cô sống không bằng chết.”
Bình thường trông cô có vẻ tùy tiện, nhưng dù sao cũng là người của Tạ gia.
Khi Tạ Tĩnh Thu thật sự sa sầm nét mặt, không chỉ Trịnh Gia Vy bị ánh mắt cô làm sợ hãi, mà ngay cả Hứa Diên đứng bên cạnh cũng cảm thấy một luồng áp lực mạnh mẽ đè xuống
Trịnh Gia Vy nuốt khan một ngụm: “...Cô đừng quên, phía trên cô vẫn còn Tạ Đạc.”
“Tôi quả thật suýt quên mất gã đó.” Tạ Tĩnh Thu bật cười: “Từ giờ hãy cầu nguyện đi. Nếu là hắn, thì cô chỉ có chết thảm hơn thôi.”
…
Rời khỏi tòa nhà nhỏ, Hứa Diên nhìn Tạ Tĩnh Thu: “Cô không cần phải vì tôi mà đắc tội với cô ta đâu.”
“Tôi lại thấy rất cần thiết đấy.” Tạ Tĩnh Thu thản nhiên đáp: “Cô là chị dâu của tôi, chuyện này tôi nên làm.”
“Giờ thì không còn tính nữa rồi.” Hứa Diên đã rất lâu không nghe thấy cách xưng hô “chị dâu”. Thực ra cô cũng chưa từng coi đó là thật.
Tạ Tĩnh Thu khẽ cười: “Đối với anh cả, cô mãi mãi là sự tồn tại đặc biệt nhất, không ai có thể thay thế.”
Hứa Diên nhìn Tạ Tĩnh Thu, không rõ ý tứ đằng sau những lời này là gì.
Tạ Tĩnh Thu nói: “Tôi và anh cả quen biết hơn mười năm. Tôi biết rõ trước kia anh ấy là người thế nào, cho nên càng tiếc nuối khi thấy dáng vẻ về sau của anh ấy. Ở vị trí cao như vậy, mấy ai có thể giữ tay mình sạch sẽ được chứ. Người quá mềm lòng thì không thể bảo vệ được gia tộc.”
“Từng có lúc tôi nghĩ anh ấy sẽ mãi bước đi theo con đường đó. Cho đến khi cô xuất hiện, anh ấy lại có chút quay về dáng vẻ của Tạ Doanh Triều mà tôi từng quen biết nhiều năm trước. Vì thế, từ tận đáy lòng, tôi hy vọng người cuối cùng ở bên cạnh anh ấy sẽ là cô.” Tạ Tĩnh Thu mỉm cười: “Cô cũng là chị dâu duy nhất mà tôi công nhận.”
“Tạ Doanh Triều của rất nhiều năm trước sao?” Hứa Diên lặp lại lời cô.
Tạ Tĩnh Thu cụp mắt xuống: “Không hẳn là người quá tốt, nhưng cũng chẳng phải quá xấu.”
…
Hứa Diên dọn vào căn nhà nhỏ bên cạnh ao sen, nơi này nằm ở tận cuối trang viên, tránh xa mọi thị phi và đặc biệt yên tĩnh.
Lệ Hoa bận rộn dọn dẹp phòng, còn Hứa Diên thì đứng trước quầy bếp làm món bánh ngọt.
Cô không làm nhiều nhưng vô cùng tinh xảo, vừa đủ cho một người ăn.
Đợi đến khi Lệ Hoa dọn dẹp xong, cô đưa qua một chiếc hộp gỗ nhỏ đựng món ăn xinh đẹp: “Phiền cô giúp tôi mang cho Tạ tiên sinh.”
Nghe câu ấy, hốc mắt Lệ Hoa cũng muốn đỏ hoe.
Cuối cùng cô Hứa cũng chịu chủ động làm hòa với ông chủ rồi!
Chỉ cần Hứa Diên chịu cúi đầu một chút, thì trong trang viên này căn bản sẽ chẳng có chỗ cho Trịnh Gia Vy!
“Có cần mời ông chủ tối nay sang đây không? Hay là muốn tôi chuyển lời nhắn, viết thư cũng được?”
Hứa Diên dịu dàng nói: “Ngày mai là kỳ khảo hạch phần lễ nghi của Miss Flaxman, tôi muốn tham dự. Nhưng muốn rời khỏi trang viên thì cần có sự cho phép của anh ấy.”
Lệ Hoa ngờ vực, tưởng mình nghe lầm: “Không phải là muốn hóa giải hiểu lầm sao?”
“Giữa tôi và anh ấy không có hiểu lầm.” Hứa Diên đáp: “Cô đi đi, giờ này anh ấy đang dùng bữa tối, thời gian vừa khéo.”
…
Tòa nhà chính, phòng ăn.
Lệ Hoa đặt hộp thức ăn lên bàn: “Ông chủ, đây là cô Hứa tự làm ạ.”
Tạ Doanh Triều đang cắt miếng sườn cừu nhỏ trên đĩa, nghe vậy thì khẽ ngẩng đầu lên.
Trong hộp bày bốn chiếc bánh phô mai chảy nhân vàng óng, trên mặt bánh dùng mứt hoa hồng nhạt viền thành hoa văn tinh xảo, hương thơm ngào ngạt.
Lệ Hoa nói: “Cô Hứa bảo làm việc phải có đầu có cuối. Ngày mai cô ấy muốn tham gia kỳ khảo hạch phần lễ nghi của Miss Flaxman, việc này cần có sự đồng ý của ngài.”
Tạ Doanh Triều chờ nghe tiếp, nhưng Lệ Hoa lại im bặt.
“Chỉ thế thôi?” Hắn hỏi.
“Còn…còn nữa.” Lệ Hoa sốt ruột thay Hứa Diên, nghiến răng liều lĩnh nói: “Cô ấy rất nhớ ngài, mong ngài có thể dành chút thời gian đến thăm cô ấy.”
Tạ Đạc bật cười: “Đó đâu giống lời chị dâu sẽ nói.”
Mặt Lệ Hoa đỏ bừng: “Tuy không phải cô ấy nói ra miệng nhưng tôi chắc chắn trong lòng cô Hứa chính là nghĩ như vậy.”
Trông tâm trạng Tạ Doanh Triều có vẻ tốt lên: “Cô cứ đi theo cô ấy, xong việc thì quay về. Tuyệt đối không được đến những nơi ngoài học viện.”
Lệ Hoa vội đáp: “Cảm ơn ông chủ.”
Sau khi cô rời đi, Tạ Đạc nhìn mấy chiếc bánh trong hộp thèm thuồng: “Mới nhìn thôi đã muốn ch** n**c miếng rồi, tay nghề chị dâu thật tuyệt. Anh cả có nỡ chia cho em một cái không?”
Đang nói dở thì Trịnh Gia Vy từ ngoài cửa bước vào.
Nghe thấy lời Tạ Đạc, cô ta đi thẳng đến bàn ăn: “Tạ Đạc, vì sao cậu chưa bao giờ gọi tôi là chị dâu?”
Tạ Đạc không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười xã giao.
Tạ Doanh Triều nói: “Em đến muộn rồi.”
Trong trang viên, bữa sáng và bữa tối đều có thời gian quy định nghiêm ngặt.
Một khi lỡ giờ thì sẽ không được vào nhà chính dùng bữa, đó là quy củ của nơi này, vì cắt ngang lúc người khác đang ăn là rất bất lịch sự.
Trịnh Gia Vy ngồi xuống cạnh Tạ Doanh Triều, vị trí trước kia vốn là của Hứa Diên, dịu dàng làm nũng: “Em xin lỗi, chiều nay em đi khám nên mới về muộn.”
Những người khác đều cúi đầu ăn phần của mình, chỉ có Tạ Doanh Triều hỏi: “Em bị bệnh à?”
“Em bị thương nặng lắm." Giọng cô ta ngọt lịm: "Là Tĩnh Thu cố ý đẩy em, làm em ngã chảy máu, lưng có khi còn để lại sẹo nữa.”
Tạ Tĩnh Thu đặt dao dĩa xuống, sắc mặt không đổi: “Đúng là tôi có đẩy cô, nhưng lời phải nói cho đủ. Sao không nói với anh cả lý do tôi đẩy cô là vì cô giở trò xấu, định đẩy Hứa Diên ngã từ cầu thang xuống chứ?”
Lời vừa dứt, ánh mắt điềm tĩnh của Tạ Doanh Triều lập tức trầm hẳn xuống.
Tạ Tư Chỉ từ đầu đến giờ lặng lẽ ăn cơm cũng khựng lại động tác cầm dĩa trong tay.
Hắn ngẩng lên, ánh mắt lạnh lẽo như băng rơi thẳng xuống người phụ nữ đối diện.