Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 38

 
Trịnh Gia Vy phản bác lấy lệ: "Em thấy ghế của Hứa Diên đặt chưa đúng chỗ nên mới muốn giúp cô ấy đẩy lại thôi."

Tạ Tĩnh Thu: "Cô định làm gì người có mắt đều nhìn thấy rõ. Hơn nữa lúc đó đâu chỉ có mình tôi ở đó, anh cả có thể hỏi quản gia Đinh."

Quản gia Đinh đứng bên cạnh lên tiếng: "Tôi chỉ biết lúc ấy vị trí đặt ghế của cô Hứa vốn rất hợp để treo tranh, hoàn toàn không cần ai điều chỉnh giúp."

Trịnh Gia Vy lạnh lùng liếc ông ta.

"Nói nãy giờ sao tôi vẫn chẳng hiểu gì cả?" Tạ Đạc xen vào: "Trong trang viên nhiều người hầu như vậy, việc treo tranh sao phải để Hứa Diên tự tay làm?"

Quản gia Đinh: "Vì cô Trịnh dọn vào chỗ ở trước đây của cô Hứa. Khi cô Hứa chuyển đi, cô ấy đã mang theo một bức tranh do ông chủ tặng. Nhưng cô Trịnh không cho, bắt cô Hứa phải treo lại bức tranh đó lên tường."

Tạ Đạc đưa tay xoa cằm: "Hứa Diên chuyển đi rồi à? Chuyển đi đâu?"

"Đến căn nhà nhỏ bỏ trống bên cạnh hồ phía sau trang viên."

Tạ Đạc liếc mắt nhìn Tạ Tư Chỉ đang ngồi bên cạnh.

Ánh mắt âm u lạnh lẽo kia chỉ thoáng hiện lên trong chốc lát rồi nhanh chóng thu lại, hắn cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Trịnh Gia Vy nói: "Chỉ là cái ghế của cô ta bị lệch xíu thôi, chẳng phải cuối cùng cô ta cũng không ngã sao? Giờ Tạ tiên sinh không còn thích cô ta nữa, cho dù có ngã thì có gì ghê gớm đâu chứ?"

Tạ Tĩnh Thu cười khẩy: "Cô đúng là vô liêm sỉ."

Tạ Doanh Triều cụp mắt xuống, lặng lẽ cắt miếng thịt cừu trên đĩa, không nói một lời.

"Tạ tiên sinh." Trịnh Gia Vy mềm nhũn như không có xương, dựa sát vào người hắn: "Em nhớ trong gia quy của Tạ gia có một điều, bất kể dưới hình thức nào, với mục đích gì, chỉ cần làm tổn hại đến người trong gia tộc thì đều phải chịu gia pháp. Anh định bỏ qua cho Tạ Tĩnh Thu sao?"

Tạ Doanh Triều bị cô ta nắm lấy cánh tay, động tác cắt thịt cừu hơi khựng lại: "Em nói đúng."

Tạ Tĩnh Thu không lên tiếng.

Tạ Đạc: "Anh cả, chuyện này e là không thỏa đáng đâu?"

Tạ Doanh Triều nắm lấy tay Trịnh Gia Vy: "Em hiểu rất rõ gia pháp của Tạ gia, nhưng có một điểm chỉ khi nào làm tổn hại đến người trong gia tộc mới phải chịu gia pháp. Mà chúng ta còn chưa đính hôn, em chưa thể tính là người của Tạ gia được. Vậy nên Tĩnh Thu, xin lỗi chị dâu một câu, chuyện này coi như bỏ qua."

Vốn dĩ Trịnh Gia Vy không hài lòng với cách xử trí của hắn.

Nhưng khi nghe thấy từ "đính hôn", "chị dâu" thốt ra từ miệng hắn, chút bất mãn kia lập tức bị xóa sạch.

Tuy Tạ Doanh Triều luôn cưng chiều cô ta nhưng vẫn chưa từng cho cô ta một thân phận danh chính ngôn thuận. Giờ đây, nghe chính miệng hắn nói ra những lời này, Trịnh Gia Vy mừng rỡ đến điên cuồng.

Tạ Tĩnh Thu nhíu mày: "Cái gì cơ?"

"Anh đã quyết định tuần sau sẽ tổ chức tiệc đính hôn, vì vậy em nên đổi cách xưng hô, gọi cô ấy một tiếng chị dâu."

Cả phòng ăn im phăng phắc, không một tiếng động.

Trước đây, ngay cả khi Tạ Doanh Triều yêu thích Hứa Diên nhất, hắn cũng chỉ công nhận thân phận "vị hôn thê" của cô trên lời nói.

Vậy mà giờ hắn lại muốn tổ chức tiệc đính hôn với người phụ nữ này.

Tạ Tĩnh Thu bất bình đáp: "Em không thể chấp nhận, cũng sẽ không xin lỗi."

Tạ Doanh Triều: "Em đang chống đối anh?"

"Em chỉ không hiểu rốt cuộc anh cả bị làm sao vậy, người đàn bà này hoàn toàn không xứng làm vợ anh. Em không làm gì sai nên tuyệt đối sẽ không xin lỗi. Nếu anh cả muốn áp dụng gia pháp với em thì cứ việc." Chưa bao giờ Tạ Tĩnh Thu dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với hắn.

Ánh mắt Tạ Doanh Triều tối lại.

Bầu không khí trong phút chốc rơi vào bế tắc.

Tạ Đạc cười xòa, đứng ra hòa giải: "Chuyện nhỏ thôi, có gì đáng để tranh cãi? Chỉ là đổi cách xưng hô thôi mà. Để tôi làm trước."

"Uống mừng chị dâu một ly." Hắn biết tiến biết lùi, giơ cao ly rượu về phía Trịnh Gia Vy rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: "Tĩnh Thu, ngày mai em còn phải tham gia kỳ khảo hạch lễ nghi của Miss Flaxman, buổi tối không cần chuẩn bị sao?"

Tạ Tĩnh Thu chưa ăn xong đã đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

Trịnh Gia Vy bất mãn: "Cứ để cô ta đi như vậy sao?"

Tạ Doanh Triều nhạt giọng: "Chờ sau lễ đính hôn em sẽ trở thành nữ chủ nhân thực sự của Tạ gia. Anh đảm bảo đến lúc đó Tĩnh Thu sẽ không còn vô lễ với em nữa."

...

Đêm dần buông sâu.

Tạ Tư Chỉ đang hút thuốc bên cạnh vườn hoa hồng.

Trong tầm mắt hắn, ngôi nhà nhỏ tiêu điều kia nay đã sáng một ngọn đèn ấm áp.

Tạ Đạc đứng cạnh hắn: "Đó là nơi hồi nhỏ cậu từng sống phải không?"

Tạ Tư Chỉ gạt tàn thuốc trên đầu ngón tay: "Ừ."

Tạ Đạc nói: "Hứa Diên vừa dọn đến đó, xung quanh vẫn chưa lắp xong thiết bị an ninh và giám sát. Nếu cậu thật sự muốn thì cứ đến xem, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu."

Tạ Tư Chỉ không đáp lại.

Đã hơn một tháng trôi qua kể từ lần cuối hắn gặp Hứa Diên.

Đêm ấy, sau khi Hứa Diên hạ sốt, đến tận tờ mờ sáng hắn mới rời đi.

Ngay ngày hôm đó, quản gia Đinh lập tức cho người bố trí hệ thống an ninh và giám sát tiên tiến nhất quanh căn nhà nhỏ.

Trước màn hình lúc nào cũng có người theo dõi, ngay cả ban đêm cũng không ngoại lệ.

Và kể từ ngày đó, Hứa Diên hầu như không ra ngoài nữa, hắn hoàn toàn không có cách nào đến gần cô.

Tạ Đạc hỏi: "Cậu thấy mục đích của anh cả là gì?"

"Giống như anh nghĩ thôi."

Tạ Đạc cười nhạt: "Dựa vào thông tin quán cà phê số 39 đường Bạch Đảo mà Vương Minh Giang cung cấp trước khi chết, rất dễ lần ra được kẻ trực tiếp đưa thư mời cho ông ta. Bề ngoài trông như một người ngoài chẳng hề liên quan đến Tạ gia, nhưng trên đời này chỉ cần hai người có liên hệ, nhất định sẽ lần ra được manh mối."

"Chỉ là tôi không hiểu, chính cậu đã phế bỏ Tạ Văn Châu, người mà Tạ Thiệu nên hận phải là cậu mới đúng. Tại sao hắn lại nhắm vào Tạ Doanh Triều?"

Tạ Tư Chỉ đáp: "Thứ hắn muốn đâu chỉ là mạng của tôi. Nếu trừ khử được Tạ Doanh Triều, với địa vị của hắn trong Tạ thị thì việc gạt bỏ anh và Tạ Tĩnh Thu ra ngoài, nắm quyền kiểm soát Tạ thị chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó, mạng tôi chẳng phải cũng nằm trong tay hắn sao? Muốn giết tôi chỉ là một câu nói thôi."

"Nói như thế, bây giờ chúng ta và anh cả coi như là đồng minh rồi?"

Tạ Tư Chỉ vứt mẩu thuốc, dùng gót giày dập tắt tàn lửa: "Suốt một tháng nay, cuộc chiến giữa Tạ Doanh Triều và Tạ Thiệu quả thật rất đặc sắc."

Khóe môi Tạ Đạc khẽ cong: "Số vệ sĩ bên cạnh anh cả khi ra ngoài đã tăng gấp ba lần, chỉ có đồ ngốc Tạ Tĩnh Thu kia là không nhìn ra có chuyện gì xảy ra."

Tạ Tư Chỉ hờ hững nói: "Có lẽ là bị tình cảm dành cho Tạ Doanh Triều che mờ mắt rồi."

"Còn Trịnh Gia Vy nữa, ngốc một chút thì không sao, nhưng vừa độc ác vừa ngu dốt sẽ bị sức nóng của vụ nổ thiêu rụi đến chẳng còn mảnh vụn." Tạ Đạc đưa mắt nhìn về phía căn nhà nhỏ sáng đèn: "Trong thời điểm này, chỉ có cô ấy mới có thể giữ được bình tĩnh như vậy."

...

Hứa Diên đã lâu không quay lại học viện.

Xuống xe ở cổng, rất nhiều sinh viên đều nhìn về phía Hứa Diên, ánh mắt mang theo ý thăm dò.

Lệ Hoa đi bên cạnh cô, lần đầu đến học viện nên vẫn đang làm quen với môi trường mới.

"Cô Hứa, sao bọn họ đều nhìn cô vậy?"

"Tôi không biết."

"Ánh mắt đó có vẻ không mấy thân thiện."

"Đừng để ý."

Hứa Diên đi dưới tán hoa anh đào, không vì ánh nhìn dò xét của người khác mà nảy sinh bất kỳ cảm xúc nào.

Thực ra, cô rất rõ nguyên nhân vì sao bọn họ lại nhìn mình như vậy.

Trước đây, khi còn ở học viện, cô là người mà ai cũng biết đến nhưng không ai dám trêu chọc.

Dù bản thân Hứa Diên rất dịu dàng, nhưng danh xưng "người phụ nữ của Tạ Doanh Triều" quả thực quá đáng sợ, kẻ nào dám đụng vào cô đều không có kết cục tốt đẹp. Vì thế ngoài Doãn Lệ ra, những người khác vừa kính sợ vừa cố gắng tránh tiếp xúc với cô.

Nhưng thời thế đã thay đổi.

Tin tức cô bị Tạ Doanh Triều lạnh nhạt hẳn đã lan truyền từ lâu, sự tò mò của người khác cũng là điều dễ hiểu.

Dù cho lúc này có người thừa cơ đến giẫm đạp, Hứa Diên cũng không thấy kỳ lạ. Đó vốn là bản tính của con người.

"Hứa Diên!" Doãn Lệ từ trên xe của mình lao xuống, ôm chầm lấy cô.

Hứa Diên bị va lảo đảo một cái, bất lực nhìn cô ấy.

Mắt Doãn Lệ đỏ hoe: "Tớ đến Tạ gia tìm cậu nhưng bọn họ không cho tớ vào, thật quá đáng! Tớ nghe chuyện của cậu rồi, thậm chí còn nghĩ kỹ rồi. Nếu Tạ Doanh Triều không cần cậu nữa thì cậu cứ về Doãn gia. Dù sao cái gì cậu cũng biết, tớ sẽ bảo với bố mời cậu làm gia sư riêng cho tớ."

Lệ Hoa đứng bên cạnh khẽ ho một tiếng: "Cô Doãn, xin cô đứng xa cô Hứa ra một chút."

Doãn Lệ buông Hứa Diên ra: "Cô ấy là ai vậy?"

"Tôi là người bên cạnh cô Hứa. Trước khi ra ngoài, ông chủ đã dặn dò không để ai lại gần cô Hứa quá mức." Lệ Hoa đáp.

Doãn Lệ nhíu mày: "Người đàn ông này có bệnh à? Chính mình không cần nữa mà còn không cho người khác chạm vào. Hay là mua hẳn một cái lồng nhốt cậu lại cho xong!"

"Đừng làm khó Lệ Hoa nữa." Hứa Diên khẽ nói: "Kỳ khảo hạch sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi."

...

Sự thật chứng minh, chỉ cần Tạ Doanh Triều muốn thì ngay cả sao trên trời hắn ta cũng có thể hái xuống, huống hồ là chuyện nhỏ nhặt như để Trịnh Gia Vy chen ngang giữa chừng.

Phòng nghỉ của Doãn gia.

Doãn Lệ thi xong phần lễ nghi trở về, tức giận đến mức bốc khói. Trong mắt cô, Hứa Diên chính là bạn mình, mà kẻ địch của bạn cũng chính là kẻ địch của cô.

Mặc dù bản thân Hứa Diên chưa bao giờ thật sự coi Trịnh Gia Vy là kẻ địch.

"Tôi! Đường đường là Doãn đại tiểu thư, bố tôi mỗi năm tài trợ cho Flaxman một trăm triệu, vậy mà tôi vẫn phải ngoan ngoãn tham gia khảo hạch. Còn cô ta là cái thá gì mà chen vào? Nếu Tạ Doanh Triều lại dúi cho lão Ferdinand kia thêm chút tiền, chẳng lẽ cô ta còn có thể được bầu thẳng thành Miss Flaxman năm nay chắc?!"

Tiếng gào thét của Doãn Lệ gần như muốn lật tung cả mái nhà.

Doãn Thần vốn đang ngồi bên cửa sổ chơi game, chịu không nổi tiếng ồn của cô, liền chuồn ra ngoài.

Trong phòng nghỉ, Hứa Diên không nói gì, chỉ có Lệ Hoa đứng về phe cô: "Trịnh Gia Vy ngay cả đạo đức tối thiểu cũng không có. Không cần nói đến mấy chuyện khác, chỉ riêng phần lễ nghi thôi thì chắc chắn cô ta trượt thẳng cẳng!"

"Nghe nói tuần sau Tạ Doanh Triều sẽ đính hôn với cô ta." Doãn Lệ rầu rĩ nói: "Hứa Diên, cậu nói gì đi chứ. Có cần tớ nghĩ cách phá đám tiệc đính hôn không?"

Hứa Diên đang ăn nho hồng trên bàn.

Doãn Lệ giận đến mức giậm chân: "Đến nước này rồi mà cậu còn tâm trạng ăn được à!"

Cô giằng lấy đĩa trái cây, ngồi xuống trước mặt Hứa Diên: "Nói đi! Cho tớ một câu trả lời. Chỉ cần cậu thấy chướng mắt con nhỏ đó, tớ sẽ nghĩ cách xử lý giúp cậu."

Hứa Diên nuốt miếng nho trong miệng: "Cậu đã hai mươi mốt tuổi rồi sao còn nói những lời trẻ con như thế?"

Doãn Lệ chán nản: "Nhưng đó là nữ chủ nhân của Tạ gia đấy! Ngay cả Ôn Sở Nịch cố gắng hết sức cũng không với tới được, thế mà lại để rơi vào tay cái loại đàn bà đó? Tuy tớ ghét Ôn Sở Nịch, nhưng Trịnh Gia Vy ngay cả xách giày cho cô ta cũng không xứng. Cậu biết có bao nhiêu người muốn gả cho Tạ Doanh Triều không?"

"Hiện tại tớ chỉ muốn làm thật tốt kỳ khảo hạch của buổi tuyển chọn Miss Flaxman thôi. Những chuyện khác tớ không còn tâm trí để nghĩ nữa."

Doãn Lệ im lặng nhìn cô một lát: "Cậu nói đúng. Cậu giỏi như vậy, nhất định sẽ được phân viện chọn sang nước K tham gia vòng tuyển chọn cuối cùng. Cho dù không giành được danh hiệu Miss Flaxman, chỉ cần vào được vòng cuối, chắc chắn cũng có thể tìm được một người đàn ông còn tốt hơn cả Tạ Doanh Triều."

Hứa Diên chỉ mỉm cười không đáp lại.

Doãn Lệ bỗng quay sang nhìn Lệ Hoa: "Tôi vẫn tức lắm, tôi phải đến phòng viện trưởng gây náo loạn một trận, cô đi cùng tôi đi."

Lệ Hoa: "Tại sao lại là tôi?"

"Vì trông cô rất giỏi cãi nhau. Tôi muốn nhổ râu của lão Ferdinand, cô phải giúp tôi."

"... Nhưng ông chủ đã dặn tôi không được rời khỏi cô Hứa."

"Đây là phòng nghỉ của Doãn gia, cô còn sợ cậu ấy bị bắt mất chắc?" Doãn Lệ không nói không rằng kéo Lệ Hoa ra ngoài.

Lệ Hoa hét lên: "Cô Doãn, cô đừng như vậy, quá mất thể diện rồi, mau buông tôi ra..."

Thế là Doãn Lệ cưỡng ép lôi Lệ Hoa đi mất.

Lúc đầu Hứa Diên còn hơi ngơ ngác. Mãi đến khi nghe tiếng cửa phía sau vang lên, quay đầu lại thấy Bùi Tễ Ngôn bước ra từ phòng ngủ, cô mới hiểu ra.

Đã lâu không gặp, Bùi Tễ Ngôn vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng ấy, chỉ là gầy đi đôi chút.

Hắn nhìn Hứa Diên: "Anh nhờ Doãn Lệ tạo cơ hội cho chúng ta được ở riêng với nhau. Ban đầu cô ấy từ chối, bất đắc dĩ anh đã nói cho cô ấy biết thỏa thuận giữa chúng ta. Cô ấy là một cô gái rất tốt, khi biết ước nguyện của em là muốn rời khỏi trang viên, cô ấy đã đồng ý giúp anh. Không, là giúp chúng ta."

"Vậy nên lúc nãy cô ấy nói mấy lời kia...?"

"Là để xác nhận suy nghĩ của em."

Hứa Diên khẽ gật đầu: "Anh tìm tôi có chuyện gì không?"

"Anh nghe được vài chuyện, sáng nay cũng đã xác nhận với Viện trưởng Ferdinand rồi. Trịnh Gia Vy được đặc cách bỏ qua vòng sơ tuyển để vào thẳng vòng chung kết, đó là ý của Tạ Doanh Triều. Anh có hỏi viện trưởng, nếu Tạ Doanh Triều muốn thì suất tiến cử cuối cùng của phân viện có bị quyết định của hắn ta chi phối không, viện trưởng lại trả lời mập mờ."

Lông mày tuấn tú của Bùi Tễ Ngôn khẽ nhíu lại: "Nếu Trịnh Gia Vy muốn có được suất đề cử của phân viện, cho dù cô ta chẳng cần làm gì thì cũng rất có khả năng được như ý nguyện."

"Kết quả khảo hạch phần lễ nghi sáng nay đã có rồi. Anh đã dùng quyền hạn của hội trưởng hội sinh viên để tra thành tích của em. Trong vòng sơ khảo, em đứng hạng nhất, tổng điểm hơn người thứ hai là Ôn Sở Nịch tận mười hai điểm. Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, suất đề cử của phân viện sẽ thuộc về em."

Hứa Diên mỉm cười: "Vậy nên, bây giờ Trịnh Gia Vy chính là cái 'ngoài ý muốn' đó đúng không?"

Bùi Tễ Ngôn lộ vẻ khó xử: "Ngay cả Doãn Lệ cũng rất bất mãn. Bùi gia và Doãn gia đều là gia tộc tài trợ cho học viện. Nếu em cần, anh có thể nghĩ cách liên kết với vài nhà khác gây áp lực với học viện, có lẽ sẽ thay đổi được chút gì đó."

"Không được." Hứa Diên vội nói: "Đừng vì tôi mà đắc tội với Tạ Doanh Triều, không đáng đâu."

"Không làm vậy thì em định làm gì? Chúng ta phải làm sao đây?" Giọng Bùi Tễ Ngôn hơi kích động: "Chỉ khi đến được nước K, anh mới có cách giúp em vĩnh viễn thoát khỏi móng vuốt của Tạ gia. Nếu không có lý do chính đáng để đến nước K, tất cả nỗ lực trước giờ sẽ uổng phí hết. Đây có phải là điều em muốn thấy không?"

Hứa Diên: "Tôi không biết phải làm gì. Tôi chỉ biết rằng, nếu vì giúp tôi mà anh phải khó xử thì tôi sẽ thấy day dứt."

"Sao lúc nào em cũng phải khách sáo với anh như thế?" Bùi Tễ Ngôn tiến lại gần một bước: "Hứa Diên, nhìn anh đi."

Hứa Diên ngẩng đầu, ánh mắt Bùi Tễ Ngôn dịu dàng đến mức khiến người ta đau lòng.

"Tôi thường xuyên nhớ lại quá khứ." Hứa Diên khẽ đáp khi đối diện ánh mắt ấy: "Nếu cha mẹ không mất sớm, cuộc sống của tôi cứ thế thuận theo quỹ đạo, có lẽ chúng ta thực sự có thể trở thành đôi trai tài gái sắc trong mắt người khác. Nhưng giờ đây tất cả những gì tôi có đều bị số phận nghiền nát, dù có nhặt lại mà vá víu cũng chẳng thể trở về như xưa."

"Cho dù anh không nói ra, nhưng tôi biết anh muốn gì."

"Bởi vì tôi không thể cho anh điều đó, nên tôi cũng không thể thản nhiên nhận lấy tấm lòng mà anh phải đánh đổi bằng cả tính mạng."

"Tại sao lại không thể cho?" Hắn hỏi.

Trước kia, khi còn đi học, Bùi Tễ Ngôn có thể cảm nhận được Hứa Diên dành cho hắn một thứ tình cảm vượt xa tình bạn.

Hắn từng nghĩ, chỉ cần một chút thời gian để họ trở về bên nhau, điều đó vốn dĩ là chuyện hiển nhiên sẽ xảy ra.

Thế nhưng bây giờ, có vài thứ dường như đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Ánh mắt hắn không rời khỏi cô gái trước mặt, trong mắt cô thoáng hiện lên một tia áy náy.

Bùi Tễ Ngôn cúi đầu, nhìn xuống mái tóc mềm mại của cô: "Em từng nói sẽ không suy nghĩ đến thứ tình cảm gọi là thích trong hoàn cảnh như thế này. Nhưng bây giờ, em đã đi ngược lại với lời nói năm xưa của chính mình. Trong lòng em có một người rồi đúng không?"

Hứa Diên mím chặt môi, không trả lời.

Bùi Tễ Ngôn vẫn kiên trì nhìn cô: "Là Tạ Tư Chỉ sao?"

Hứa Diên ngẩng đầu, dùng đôi mắt trong veo khẽ nhìn hắn một cái.

Bùi Tễ Ngôn hiểu hết mọi chuyện, hắn cười nhạt đầy cay đắng: "Anh biết ngay là hắn mà."

...

Ngoài cửa, Tạ Tư Chỉ đứng dựa lưng vào tường.

Ngón tay hắn khẽ xoay chuỗi hạt trầm hương, trong hành lang tĩnh lặng không phát ra một tiếng động nào.

Từ lúc Doãn Lệ và Doãn Thần rời đi, hắn đã lên đây.

Trang viên phủ kín camera giám sát, mà đây lại là một trong số ít cơ hội hắn có thể ở gần Hứa Diên, nên tất nhiên hắn sẽ không bỏ lỡ.

Chỉ là không ngờ lại có người nhanh chân hơn hắn.

Nghe thấy giọng Bùi Tễ Ngôn và những lời hắn nói, giữa hàng mày Tạ Tư Chỉ thoáng phủ một tia tức giận.

Khó trách Hứa Diên khác hẳn mọi khi, lại dồn hết tâm tư vào cuộc tuyển chọn này.

Cô tham gia Miss Flaxman, mục đích là để thoát khỏi trang viên.

Chỉ cần nghĩ đến việc đó là bí mật riêng giữa cô và Bùi Tễ Ngôn, bóng tối trong lòng hắn liền không kìm nén được mà lan rộng.

Hắn không bước vào, vẫn kiên nhẫn đứng chờ ngoài cửa.

Khi nghe thấy câu "là Tạ Tư Chỉ" mà Hứa Diên lại không phản bác, sát khí nơi chân mày hắn bỗng chốc tan biến.

Trong đôi mắt đẹp đẽ ấy chậm rãi hiện lên một tia kinh ngạc.
 

Bình Luận (0)
Comment