Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 39

 
Đêm khuya.

Hứa Diên trằn trọc không sao ngủ được.

Cô ngồi trước bàn học, nhìn ánh sáng vàng mờ từ chiếc đèn bàn, mãi mà không thấy buồn ngủ.

Kết quả vòng sơ khảo cô đã biết nhưng Tạ Doanh Triều chỉ cho phép cô đến học viện một ngày.

Liệu có thể tham gia vòng chung kết ở phân viện để giành được tấm vé cuối cùng sang nước K hay không vẫn còn là ẩn số.

Bùi Tễ Ngôn đã vì cô mà làm quá nhiều.

Chuyện này, cô không thể để hắn tiếp tục mạo hiểm chọc giận Tạ Doanh Triều nữa.

Hứa Diên suy nghĩ suốt nửa đêm rồi tắt đèn bàn rời khỏi căn nhà nhỏ.

Phòng sách kính, đèn vẫn sáng, Tạ Doanh Triều đang xử lý công việc bên trong.

Đối với tập đoàn Tạ thị, hắn chính là một người nắm quyền không thể nào thích hợp hơn.

Hứa Diên rất hiếm khi thấy hắn ngủ trước mười hai giờ đêm. Mỗi sáng hắn cũng chưa từng ngủ nướng, năm giờ đã dậy rèn luyện cơ thể rồi.

Cô đứng ở ngoài khẽ gõ vào cánh cửa kính.

Ánh mắt Tạ Doanh Triều rời khỏi bàn làm việc, khi nhìn thấy Hứa Diên thì đáy mắt hắn rõ ràng trầm xuống.

Chiếc váy trên người cô có màu nhã nhặn, vừa vặn tôn lên dáng người mảnh mai, dưới ánh đèn lại hiện ra vẻ tinh tế trong trẻo mà không thể khinh nhờn.

Đã hơn một tháng không gặp.

Không gặp thì thôi, gặp rồi cảm giác khát khao tích tụ từ áp lực những ngày gần đây lại lan rộng gấp bội trong lòng hắn, kèm theo đó là chút bất mãn dành cho cô.

"Có việc gì sao?" Giọng hắn bình thản.

"Em muốn hỏi anh, ngày mai và sau này, em có thể đến học viện không?"

Tạ Doanh Triều thản nhiên: "Hôm qua không phải em bảo Lệ Hoa đến hỏi sao?"

"Lệ Hoa ngủ mất rồi."

"Vì Lệ Hoa ngủ, nên em mới tự mình tới?"

Hứa Diên lộ vẻ bối rối như không hiểu ý hắn, nhưng thực ra trong đầu cô đang suy nghĩ vùn vụt.

Tình cảm con người không thể tự nhiên mà biến mất.

Từ ngày Trịnh Gia Vy bước chân vào trang viên, cô đã đoán được Tạ Doanh Triều chắc chắn có ý đồ riêng.

Chỉ là hắn không tìm cô, cô cũng vui mừng vì được tự do. Bất kể hắn có sắp xếp gì, cô chỉ cần chấp nhận kết quả cuối cùng là được.

Sáng hôm qua quản gia Đinh đến chỗ cô, vẻ bề ngoài như làm một công việc bình thường, nhưng thực ra từng câu từng chữ đều ẩn chứa thông điệp ngầm.

"Ngài chưa từng nói cô không được rời nơi ở, cũng chưa bao giờ nói cô không thể tìm gặp ngài".

"Nếu ông chủ muốn đưa cô đi, ngài ấy đã không sắp xếp nơi ở khác cho cô rồi, phải không?"

"Mọi thứ ở đây cô đều có thể mang theo, miễn là cô thích, không cần để ý đến người khác."

Hứa Diên phần nào đoán được mục đích của Tạ Doanh Triều.

Nhưng dù trong lòng có bao nhiêu suy nghĩ, bề ngoài cô vẫn tỏ ra ngây thơ vô tội.

Tạ Doanh Triều không nhịn được nữa: "Lại đây."

Vẻ mềm mại, ngây thơ của cô khiến người ta muốn cắn một miếng rồi nuốt trọn.

Hứa Diên bước tới bàn làm việc.

Hắn đẩy ghế sang một bên, đứng lên đỡ cô dựa vào giá sách phía sau: "Đây là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu, cũng là nơi trải qua đêm đầu tiên với nhau. Nếu không có đám cháy do Tạ Tư Chỉ gây ra, đêm đó chắc chắn là một đêm tuyệt đẹp."

Hứa Diên không nói gì.

Tạ Doanh Triều hạ mắt, ánh nhìn lướt dọc từ đỉnh đầu xuống lông mi, như đang nhìn đóa ngô đồng tinh khiết, trong suốt, không vướng chút tạp chất nào.

Trước đây, hắn luôn tự cho rằng bản thân có khả năng kiềm chế rất tốt, nhưng đó là khi chưa gặp cô thôi.

Một ngọn lửa bùng cháy trong lòng, làm hắn khát khô cổ họng. Dáng vẻ lặng lẽ đứng trước mặt hắn của cô quá dịu dàng, khó mà không gợi lên những tà niệm của một người đàn ông.

Hắn cúi xuống hôn cô, Hứa Diên dùng lòng bàn tay ngăn lại.

Hắn đổi hướng hôn, cô vẫn ngăn lại.

Cô cảm nhận được nhiệt độ bừng cháy của hắn lúc này, một nụ hôn chắc chắn sẽ dẫn đến những điều khác.

Trong căn phòng sách vắng lặng bốn bề.

"Em định từ chối anh sao?" Tạ Doanh Triều hiếm hoi lộ vẻ dịu dàng, cúi xuống nhẹ nhàng v**t v* chán cô.

"Vâng." Hứa Diên giọng mềm mại: "Em không muốn làm những chuyện đó với anh."

Bản chất cô vốn là một chiếc đinh mềm.

Dù mềm, nhưng đinh vẫn là đinh, khi c*m v** người thì tuyệt đối không nương tay.

Cô cất tiếng, lời lẽ như sấm nổ giữa trời quang: "Tạ Doanh Triều, anh có chút bẩn rồi."

Người đàn ông khựng lại trong giây lát, rồi khi kịp phản ứng, khóe mày tuấn tú đã khẽ cong lên.

"Những chuyện xảy ra trước khi em xuất hiện, em có thể giả vờ không biết. Nhưng nếu ở bên em mà anh vẫn ba dạ hai lòng, trên giường còn có người phụ nữ khác, chỉ coi em là trò tiêu khiển lúc chán...em không thể chấp nhận được." Hứa Diên nói.

"Ai nói em chỉ là trò tiêu khiển?"

"Vậy người phụ nữ trên giường của anh mới là trò tiêu khiển sao?"

Tạ Doanh Triều cong môi cười.

Dù bị Hứa Diên mắng nhưng tâm trạng hắn trông vẫn khá tốt.

Người ta nói tâm tư phụ nữ khó đoán, nhưng tâm tư đàn ông cũng chẳng dễ nắm bắt.

Đặc biệt là những người như Tạ Doanh Triều, trầm lặng, hiếm khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài.

Nhưng Hứa Diên quả thật đã đoán đúng.

Suốt hơn một tháng qua, cô yên lặng ở trong phòng mình, chưa bao giờ hỏi về Trịnh Gia Vy. Cô thà từ bỏ bức tranh của mẹ cũng không chủ động tìm hắn nhờ giúp đỡ, tuy ngoài miệng hắn không nói ra, nhưng trong lòng chắc chắn có chút tức giận.

Dù hắn làm vậy là có lý do riêng, hắn vẫn muốn thấy ít nhất cô hãy hỏi một câu.

Hứa Diên quá hiểu vị trí của mình, cô quá bình thản, không tranh giành, không tỏ ra chủ động. Điều đó lại khiến hắn cảm giác cô chẳng hề để ý đến mình.

"Em đưa những món đồ anh tặng cho cô ta rồi phải không?"

"Cô ta muốn có."

"Vậy là em cho đi một cách hiển nhiên sao?"

"Không thì phải làm thế nào?" Hứa Diên nhìn hắn bằng ánh mắt ngơ ngác: "Cô ta động tí là phạt người hầu, em không muốn bị đánh."

"Nhưng em đâu phải người hầu."

"Là người bị Tạ tiên sinh bỏ rơi. Người hầu ít ra còn là một nghề đàng hoàng, so sánh mà nói thì em còn thê thảm hơn nhiều."

Đã lâu Tạ Doanh Triều không nghe cô gọi mình là Tạ tiên sinh.

Mới nghe qua, hắn cảm giác những lời nói sắc bén ấy của cô mang theo một chút giận dỗi, bướng bỉnh.

Hắn rất muốn nghe cô nói thêm vài câu nữa nên từ từ buông tay cô ra.

Hứa Diên: "Nếu anh không định để em rời khỏi trang viên thì ít nhất xin hãy cho em đi học."

"Em từ chối anh mà còn dám nêu yêu cầu hả?"

Dù đã buông tay, Tạ Doanh Triều vẫn chắn cô giữa mình và giá sách, cúi đầu dùng ánh mắt vẽ lên khuôn mặt cô.

Hứa Diên ngẩng đầu, gương mặt người đàn ông trong ánh đèn lờ mờ ẩn hiện, khó mà nhìn rõ.

Cô suy nghĩ vài giây: "Nếu không từ chối anh, anh sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em sao?"

Câu hỏi này khiến Tạ Doanh Triều lúng túng. Hắn đặt đầu ngón tay lên đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng v**t v*: "Em nghĩ sao?"

Hứa Diên bối rối, hạ mí mắt xuống.

Hắn hỏi: "Sao nhất định phải đến học viện? Ở trang viên không được sao?"

"Một mình ở đây buồn lắm, đến học viện còn có Doãn Lệ nói chuyện cùng."

"Lệ Hoa vẫn luôn ở cùng em hoặc lần sau Doãn Lệ đến, anh sẽ cho cô ta vào là xong."

"Không." Hứa Diên mím môi, trông có chút giận: "Em đâu phải chim trong lồng của anh, sao lại nhốt em lại? Giờ anh thích Trịnh Gia Vy rồi. Nếu sợ người quan trọng bỏ đi thì nên nhốt cô ta mới đúng chứ?"

Việc Hứa Diên giận dỗi với mình khiến Tạ Doanh Triều cảm thấy rất vừa lòng. Sau nhiều ngày u ám, tâm trạng hắn bỗng chốc sáng sủa hẳn lên.

Hắn suy nghĩ một lát rồi nhượng bộ: "Trừ khi em đồng ý với anh sẽ về nhà đúng giờ, ở học viện không để Lệ Hoa rời khỏi em nửa bước, bất cứ tình huống nào cũng không được gây xung đột với Trịnh Gia Vy. Tuần sau anh sẽ đính hôn với cô ta nên không muốn có chuyện gì xảy ra giữa chừng. Em làm được chứ?"

Hứa Diên gật đầu: "Em sẽ cố gắng."

"Đừng cố gắng."

"Vâng."

Tạ Doanh Triều nhíu mày.

Hứa Diên nhận ra mình trả lời quá nhanh.

Hắn nói hắn sẽ đính hôn với Trịnh Gia Vy, vậy mà cô không hề có phản ứng gì.

Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt sâu như vực thẳm: "Hứa Diên, có những lúc anh thật sự không hiểu trong lòng em đang nghĩ gì."

...

Hứa Diên trở về chỗ ở.

Bên cạnh cánh đồng hoa hồng trước tòa nhà nhỏ, có một người đứng đó.

Tạ Tư Chỉ đang hút thuốc.

Mây đen che khuất mặt trăng, trong đêm tối tăm chỉ có đầu ngón tay hắn ánh lên những chấm sáng màu cam như những vì sao nhỏ.

Hứa Diên luôn biết hắn nghiện thuốc lá, nhưng ngoại trừ đêm đầu tiên cô đến trang viên, hắn gần như không bao giờ hút trước mặt cô.

Cô cũng hiếm khi ngửi thấy mùi thuốc lá trên người hắn. Nếu phải mô tả, phần lớn thời gian trên người hắn là hương vị pha trộn giữa ánh nắng, cam đắng và tuyết tùng, trong trẻo, sạch sẽ.

Dưới chân Tạ Tư Chỉ rải rác vài điếu thuốc đã tàn, rõ ràng hắn đã đứng ở đó từ lâu.

"Em đi tìm Tạ Doanh Triều rồi sao?" Khói thuốc quấn quanh gương mặt hắn làm vẻ tuấn tú càng thêm huyền bí.

Hứa Diên: "Ừ."

"Là để đến học viện sao? Hay là để tham gia cuộc tuyển chọn Miss Flaxman?" Ánh mắt hắn tối sầm lại: "Rồi lặng lẽ bỏ trốn."

Hứa Diên ngạc nhiên nhìn hắn, không hiểu sao hắn lại biết chuyện này.

Tạ Tư Chỉ vứt điếu thuốc còn cháy dở.

Hắn bước tới trước mặt cô, dựa vào lợi thế chiều cao, cúi xuống nhìn cô: "Để rời khỏi nơi này, em thậm chí sẵn sàng chủ động hạ mình trước Tạ Doanh Triều. Hắn nhìn thấy chắc hẳn rất vui đúng không? Không làm gì cả, cứ như vậy để cho em quay lại?"

Ánh mắt hắn lướt dọc theo vành tai, cổ, vai, phần cánh tay hở ra, rồi hướng xuống phía dưới.

Sau khi xác nhận trên người cô không có bất kỳ dấu vết nào của người đàn ông, nét căng thẳng trên lông mày hắn mới dịu lại phần nào.

Hứa Diên nhận ra sự châm chọc trong lời hắn nói.

Tính cách Tạ Tư Chỉ vốn kỳ quặc, cô không biết hắn đang nổi cơn gì nên không muốn để tâm: "Nếu không có chuyện quan trọng thì tôi vào trước đây."

"Trong lòng em, thế nào mới gọi là quan trọng?" Tạ Tư Chỉ nắm lấy cổ tay cô: "Anh đã nói cho anh một năm rồi mà. Mới nửa năm thôi mà em đã vội vàng theo Bùi Tễ Ngôn rời khỏi đây? Rời xa anh sao?"

Ngày ấy ở viện phúc lợi, hắn thật sự từng nói hãy cho hắn một năm.

Nhưng Hứa Diên chưa bao giờ đặt nặng chuyện đó trong lòng.

"Đây không phải là vội vàng." Hứa Diên cố rút tay khỏi tay hắn nhưng hành động này chỉ khiến Tạ Tư Chỉ siết chặt hơn.

Cô bỏ ý định giằng ra: "Chỉ cần rời đi sớm một ngày, tôi sẽ thấy vui thêm một ngày."

Ở bên cạnh người đàn ông mình không yêu, phải giả vờ ngoan ngoãn, lấy lòng, trải qua từng ngày từng đêm.

Cô không biết mình có thể chịu đựng những ngày như vậy tới bao giờ và khi nào sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Cô như một loài thực vật sống trong bóng tối lâu năm. Chỉ cần nghĩ đến việc phải trải qua nửa năm u ám nữa, cô cảm thấy như muốn chết đi.

"Dù tôi ở lại theo ý anh." Hứa Diên nhìn hắn: "Vậy rồi sao nữa?"

Tạ Tư Chỉ không nói gì.

Hứa Diên hiểu rõ, điều đó chẳng qua chỉ là chuyển từ bên một người đàn ông này sang bên một người đàn ông khác.

Người đó còn chằng biết cách yêu cô như thế nào.

Lồng giam vẫn mãi là lồng giam.

Dù có được xây dựng bằng thứ gọi là tình yêu của hắn, bản chất cũng chẳng khác gì nhau.

Cô không muốn.

Tạ Tư Chỉ im lặng, ánh mắt dán vào cần cổ trắng như sứ bị che khuất dưới mái tóc đen mượt của cô.

Hắn hơn bất cứ ai trên đời, mong rằng Tạ Doanh Triều đừng bao giờ chạm vào cô nữa.

Kể từ khi trở về từ nước N, hắn luôn thấy những dấu vết của người đàn ông đó in trên người cô.

Những đêm mất ngủ vì nhớ cô, hắn nhìn qua camera trong phòng, lại chứng kiến những cảnh tượng khiến hắn đau đớn hơn nữa.

Chỉ cần nghĩ rằng thân thể và danh phận trần tục của cô thuộc về một người đàn ông khác, hắn không thể kiểm soát nổi cơn điên cuồng trong đầu.

Nhưng tận cùng của tất cả, hắn không thể trách ai.

Nỗi đau tồn tại trong từng đêm mất ngủ, xé nát gần như toàn bộ tâm trí hắn.

Đêm duy nhất mà hắn yên giấc không mộng mị là đêm cô sốt cao, hắn ôm cô vào lòng dỗ cô ngủ.

Chỉ khi bên cô, những cảm xúc u ám trong lòng hắn mới tạm thời bị dập tắt. Vì thế những ngày ấy, hắn lúc nào cũng phải xuất hiện trước mặt cô, hoặc cưỡng ép, hoặc vô lại, đòi cô một nụ hôn. Chỉ có như thế hắn mới có thể rút lấy từ cô thứ nhiệt độ mà mình khao khát, để chịu đựng quãng thời gian dài dằng dặc của một năm này.

Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ hơn bất cứ ai, dù có đau đớn đến đâu cũng không thể để cô rời đi.

Chỉ cần cô ở lại, sau khi mọi chuyện kết thúc, hắn còn vô số cơ hội để bắt đầu lại, ngay cả khi Hứa Diên của quá khứ từng kháng cự hắn cũng không sao.

Một khi cô đi, người con gái trông có vẻ dịu dàng nhưng lại rất tàn nhẫn, che giấu tình cảm kín kẽ đến mức không một khe hở như cô, chắc chắn sẽ biến mất mà không để lại chút dấu vết nào.

Thế giới như một đại dương sâu thẳm, cô như một giọt nước rơi xuống biển bao la, hắn sẽ chẳng bao giờ tìm lại được cô nữa.

Tạ Tư Chỉ tiến thêm một bước, cơ thể áp sát vào người cô, Hứa Diên muốn lùi lại thì bị hắn giữ chặt.

Hắn cụp mắt, giọng thì thầm: "Tình yêu là thứ không quan trọng với em, mà anh đối với em cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thứ duy nhất em quan tâm chỉ là tự do, đúng không?"

Hứa Diên không hiểu sao hắn lại đột ngột nói ra điều này, sao lại nhắc đến tình yêu như vậy.

Nhưng mỗi lời nói của hắn, cô đều cảm nhận được áp lực như trút từ cơ thể hắn xuống.

Cô nhận ra lúc này Tạ Tư Chỉ đang giận dữ. Không phải nổi giận bình thường mà là một cơn thịnh nộ thực sự, có thật.

Cô ngẩng đầu, dùng ánh mắt trong veo đối diện hắn: "Chẳng phải nên như vậy sao?"

Tạ Tư Chỉ nhìn cô .

Một lúc lâu sau, giọng hắn mới bình tĩnh lại không một gợn sóng: "Đúng vậy."

 

Bình Luận (0)
Comment