Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 40

 
Tiệc đính hôn giữa Tạ Doanh Triều và Trịnh Gia Vy diễn ra như dự kiến.

Hứa Diên không tham dự. Theo lời Doãn Lệ, buổi tiệc xa hoa đến mức gây chấn động cả Thương Thành.

Sau bữa tiệc, Trịnh Gia Vy chính thức trở thành vị hôn thê của Tạ Doanh Triều.

Cô ta vốn đã kiêu ngạo ở trang viên và học viện, nay càng thêm ngạo mạn không ai sánh bằng.

"Cô ta trông như một kẻ nhà giàu mới nổi, chưa từng thấy qua những thứ tốt đẹp bao giờ cả." Hiện tại Doãn Lệ đã chuyển kẻ thù số một từ Ôn Sở Nịch sang Trịnh Gia Vy. Mỗi khi có cơ hội cô đều phải bới móc vài câu: "Gần đây nghe bố tớ nói một chuyện, cậu biết Tạ Thiệu chứ? Chú của Tạ Doanh Triều ấy."

Hứa Diên từng thấy người đàn ông đó, khí thế vô cùng đáng sợ.

Ông ta là đối thủ nặng ký của thế hệ cầm quyền trước, có địa vị rất vững chắc trong Tạ gia.

"Trong hai tháng vừa qua, nội bộ Tạ gia xảy ra nhiều chuyện, cụ thể thì tớ không rõ lắm. Chỉ biết Tạ Doanh Triều dường như đang thao túng để loại bỏ gốc rễ của Tạ Thiệu trong tập đoàn, một cuộc xung đột lớn đã xảy ra giữa hai phe. Mấy hôm trước, sau tiệc đính hôn Tạ Thiệu đã biến mất."

Hứa Diên: "Biến mất là sao?"

Doãn Lệ: "Cậu ở Tạ gia mà chẳng nghe tí tin đồn gì à?"

Hứa Diên vốn không hay thắc mắc chuyện của Tạ gia, thật sự cô chẳng biết gì về những chuyện này.

Cô chỉ biết vụ nổ năm đó là do Tạ Tư Chỉ gây ra nhưng hắn đã đẩy mọi manh mối sang Tạ Văn Châu.

Tạ Doanh Triều đã cử người điều tra rất lâu, cuối cùng vẫn không điều tra được gì khác.

Dù vậy, Tạ Doanh Triều vẫn không động đến hắn ta.

Bởi vì cha của Tạ Văn Châu là Tạ Thiệu, vị thế của ông ta trong Tạ gia quá vững chắc.

Động đến ông ta nhất định sẽ gây ra sóng gió trong nội bộ gia tộc. Nếu không cần thiết, Tạ Doanh Triều không muốn làm vậy.

Lần này Tạ Doanh Triều trực tiếp ra tay với Tạ Thiệu, chắc chắn có chuyện nghiêm trọng hơn xảy ra.

Hứa Diên nghĩ đến Vương Minh Giang, người có thể mang theo vũ khí xâm nhập vào tòa nhà Tạ thị với hệ thống an ninh nghiêm ngặt, chắc hẳn đã có kẻ nội gián tiếp tay.

Chẳng lẽ người đứng sau Vương Minh Giang lại là Tạ Thiệu? Điều này có thể lý giải được mọi chuyện.

Một lần, hai lần thì còn chấp nhận, nhưng không thể để xảy ra đến lần thứ ba. Nếu Tạ Thiệu liên tục liều lĩnh dẫm lên ranh giới nguy hiểm của Tạ Doanh Triều, với tính cách của hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Chỉ có điều sức mạnh của Tạ Thiệu quá đáng gờm, đây thật sự là một cuộc chiến đầy nguy hiểm và tàn khốc.

Doãn Lệ nói: "Thủ đoạn của Tạ Doanh Triều rất tàn nhẫn, chỉ trong hai tháng thôi mà mạng lưới quyền lực của Tạ Thiệu trong Tạ gia gần như bị tiêu diệt hoàn toàn. Tạ Thiệu cơ bản không đấu lại được, mà giờ lại biến mất vào thời điểm này, cứ có cảm giác là có âm mưu lớn hơn phía sau. Đây là lời bố tớ nói. Gần đây cậu đừng về trang viên của Tạ gia nữa, ở với tớ đi."

Hứa Diên lắc đầu: "Tớ không thể ở ngoài được."

"Được rồi." Doãn Lệ thở dài tiếc nuối: "Vậy thì ở học viện cậu phải luôn đi cùng tớ, tớ sợ Trịnh Gia Vy sẽ tìm cậu gây phiền phức."

Ba ngày sau, vòng thi năng khiếu cuối cùng của cuộc thi Miss Flaxman tại phân viện sẽ được tổ chức dưới hình thức biểu diễn.

Học viện sẽ sử dụng hội trường làm địa điểm thi, đồng thời mời sinh viên và một số nhân vật nổi tiếng trong xã hội cùng tham gia bình chọn.

Các điểm của từng phần thi sẽ được cộng lại với nhau, người có tổng điểm cao nhất sẽ đại diện phân viện tham dự vòng chung kết tại nước K.

Doãn Lệ nói: "Chiếc váy mà trước đây cậu từng nhắc đến, tớ đã tìm vài nhà thiết kế nhưng sản phẩm làm ra đều không thực sự vừa ý. Thế nên tớ đã nhờ Doãn Thần đi tìm một nhà thiết kế mà anh ấy quen biết. Là Allen Longman, anh ta luôn hứng thú với mỹ học phương Đông. Cậu xem thử có hợp ý mình không."

Cô đưa cho Hứa Diên một chiếc hộp giấy tinh xảo, bên trong là bộ trang phục múa màu trắng mang họa tiết thủy mặc.

Hứa Diên: "Cảm ơn các cậu."

Doãn Lệ cười ha hả: "Dù có thể cậu sẽ không quay lại nữa, nhưng chỉ cần biết cậu đang sống tốt ở một nơi nào đó trên thế giới là tớ cũng thấy vui rồi."

"Thật may mắn khi được quen biết cậu và Doãn Thần." Hứa Diên mỉm cười đáp lại.

Doãn Lệ bĩu môi: "Nếu tiếp tục sến súa thế này tớ sẽ nổi da gà mất. Chuyện cậu sắp đi, không ai biết đâu đúng không?"

Cô liếc mắt ra ngoài cửa, thấy Lệ Hoa đang đứng ngoài phòng nghỉ: "Tớ thấy miệng cô ấy khá rộng, chuyện này cậu nhất định không được nói cho cô ấy nhé."

Lệ Hoa không biết việc cô sắp rời đi nhưng Tạ Tư Chỉ thì biết.

Đêm đó hắn quay người rời đi, từ đó không tìm cô nữa.

Hắn càng bình tĩnh, càng khiến Hứa Diên cảm thấy bất an, như sự bình yên giả tạo trước khi cơn bão tố ập tới.

Dựa theo hiểu biết của cô về Tạ Tư Chỉ, chỉ cần cô nhắc đến Bùi Tễ Ngôn là hắn sẽ không vui. Huống chi hiện tại cô đang cùng Bùi Tễ Ngôn âm thầm chuẩn bị một kế hoạch trốn chạy táo bạo.

Khi thời điểm kế hoạch càng đến gần, lòng Hứa Diên càng thêm hồi hộp.

Cô không muốn nghĩ nhiều về những chuyện liên quan đến Tạ Tư Chỉ nữa. Cứ hễ nghĩ đến hắn, đầu óc cô lại rối bời.

Đến giờ ăn trưa, Doãn Lệ kéo cô đi đến nhà ăn.

Nhà ăn của học viện rất rộng, có thể chế biến đủ loại món ăn, bình thường chẳng bao giờ phải xếp hàng.

Nhưng hôm nay một nửa các quầy đều đóng cửa, sinh viên chỉ còn cách đến các quầy còn lại để gọi món.

Doãn Lệ và Hứa Diên lên tầng hai.

Tầng hai giá cả đắt đỏ nhưng được cái ít người, không cần phải xếp hàng. Thường ngày, dù ít khách thế nào thì ít nhất cũng ngồi kín một phần ba chỗ. Dẫu sao thì sinh viên có thể học ở Học viện Flaxman đều là con nhà khá giả. Thế nhưng hôm nay chỉ có một bàn có người ngồi.

Trịnh Gia Vy đang ríu rít nói cười với mấy cô gái, vừa thấy Doãn Lệ và Hứa Diên liền cất giọng: "Xin lỗi nhé, tầng hai bị tôi bao hết rồi. Tôi không thích ồn ào, hai người xuống dưới ăn đi."

Doãn Lệ quay đầu hỏi nhân viên phục vụ: "Năm ngoái sinh nhật tôi cũng định bao trọn tầng hai nhà hàng để mời bạn bè ăn bánh. Nhưng Viện trưởng Ferdinand lại nói nhà ăn của Flaxman không được phép bao trọn. Nội quy học viện thay đổi từ khi nào vậy?"

Người phục vụ đáp: "Việc bạn học kia bao trọn tầng hai không hề được viện trưởng phê chuẩn."

"Vậy sao các quầy ở tầng một lại đóng mất một nửa? Mấy món tôi thích ăn đều hết cả."

"Cũng là cô bạn đó phàn nàn, nói rằng mấy quầy đó nấu đồ quá dầu mỡ mùi bay ra sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của cô ấy."

Trong khi thực tế, trải nghiệm ăn uống ở nhà ăn cực kỳ tốt, mùi nấu ăn từ bếp căn bản không thể bay ra ngoài.

Doãn Lệ không nói gì kéo Hứa Diên ngồi xuống, búng tay một cái: "Tôi muốn gọi món."

Lời của Trịnh Gia Vy hoàn toàn bị phớt lờ.

Sắc mặt cô ta sầm xuống, đứng dậy bước đến trước bàn của Doãn Lệ và Hứa Diên: "Tôi nói chỗ này đã bị tôi bao hết rồi, không nghe thấy à?"

"Nghe thấy rồi." Doãn Lệ khẽ ngoáy tai: "Thì sao nào?"

Cô thổi nhẹ lên móng tay mình, chậm rãi nói: "Kẻ không biết xấu hổ thì chuyện gì cũng có thể làm ra được, nhưng lời của loại không biết xấu hổ thì đâu phải câu nào cũng đáng nghe. Bảo tôi đừng ăn ở đây? Cô là cái thá gì chứ?"

"Anh kia." Doãn Lệ gọi nhân viên phục vụ: "Làm ơn đăng một thông báo lên màn hình điện tử trước nhà ăn, nói rằng toàn bộ chi phí bữa trưa ở tầng hai hôm nay sẽ do Doãn Lệ tôi thanh toán, tôi mời, mọi người cứ gọi thoải mái."

Ở tầng hai, một phần ăn rẻ nhất cũng phải vài trăm tệ, nhưng Doãn Lệ dựa vào gia thế giàu có hoàn toàn không để tâm.

Thông báo vừa được phát đi chưa bao lâu, lần lượt có sinh viên bước lên. Họ vừa trông thấy Trịnh Gia Vy liền theo bản năng khựng lại.

Doãn Lệ quay đầu lại, cười hí hửng: "Sợ gì chứ, chẳng lẽ cô ta có thể ăn thịt người sao?"

Trong học viện Doãn Lệ cũng có chút dáng dấp "tiểu bá vương", chỉ là tính cách ấy thường bị động mới bộc phát.

Chỉ cần người khác không chọc vào cô, cô tuyệt sẽ không chủ động gây chuyện. Nhưng hễ có ai nói xấu sau lưng, cơn nóng nảy của cô lập tức bùng nổ, đánh trả không chút nể nang.

Có Doãn Lệ đứng ra chống lưng, mọi người không còn do dự, chỉ cần cảm ơn cô một tiếng rồi thoải mái tìm chỗ ngồi gọi món.

Nhìn số người trên tầng hai ngày một đông, Trịnh Gia Vy tức đến mức sắp phát điên.

Nhưng cô ta cũng hiểu rõ, Doãn gia cũng là một gia tộc tài phiệt hàng đầu, tuyệt đối không thể đụng vào.

Thế nên mục tiêu của cô ta chuyển sang Hứa Diên, người đang ngồi cùng bàn với Doãn Lệ.

"Tôi thật sự rất tò mò, Hứa Diên, bây giờ cô tính là gì đây? Tôi là vị hôn thê của Tạ tiên sinh, anh ấy rất yêu tôi, thậm chí còn sẵn sàng vì tôi mà hợp tác làm ăn với Anh Tuyền Bang vốn chẳng lọt vào mắt anh ấy. Còn cô, khi đã mất đi danh xưng vị hôn thê chắc hẳn không còn được tính là người của Tạ gia nữa nhỉ? Vậy thì rốt cuộc cô là người hầu trong trang viên hay chỉ là một món đồ chơi của Tạ tiên sinh thôi?"

"Dù là gì đi nữa, mệnh lệnh của nữ chủ nhân trang viên, cô cũng nên tuân theo đúng không?"

Trịnh Gia Vy cúi đầu nhìn đôi giày cao gót sáng bóng của mình, tiện tay hắt ly cà phê Doãn Lệ đặt trên bàn xuống giày: "Giày của tôi bẩn rồi, cô lau đi."

Câu nói ấy không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa đủ để những người xung quanh nghe rõ mồn một.

Trong khoảnh khắc cả tầng hai im phăng phắc, ai nấy đều đứng ngoài quan sát màn kịch hiếm khi được chứng kiến này.

Lệ Hoa đứng phía sau Hứa Diên. Tạ Doanh Triều đã dặn cô phải kè kè bên cạnh cô Hứa, nên khi cô ấy bị gây khó dễ, cô không thể làm ngơ.

"Để tôi lau cho cô."

Cô rút một tờ khăn giấy định ngồi xuống thì Hứa Diên giữ lại: "Giữa chủ nhân trang viên và người hầu là một quan hệ hợp đồng được pháp luật bảo hộ. Người được thuê cung cấp sức lao động và giá trị dịch vụ để đổi lấy tiền công, chứ không phải quan hệ chủ tớ trong xã hội phong kiến, không cần thiết phải răm rắp nghe theo. Theo định nghĩa này, rõ ràng tôi không thuộc loại người mà cô vừa nói."

"Còn về chuyện món đồ chơi, từ ngữ ấy lại càng không có bất kỳ căn cứ nào. Nếu cô thật sự muốn định nghĩa sự tồn tại của tôi, vậy thì tôi là khách của trang viên này."

"Miệng lưỡi cô cũng khéo đấy, còn giỏi tự tô vẽ cho mình nữa. Cô nghĩ làm vậy là có thể trốn thoát sao?" Trịnh Gia Vy cười quyến rũ: "Hôm nay nếu không lau sạch giày cho tôi thì sau này ở trong trang viên cô đừng mong có ngày yên ổn."

"Cô!" Đầu Doãn Lệ ong một tiếng vì tức giận, lập tức muốn bật dậy cãi nhau với cô ta, thậm chí đánh nhau luôn cũng được.

Hứa Diên ấn cô xuống ghế, bình thản nói: "Tùy cô."

Sự điềm tĩnh của cô vững chãi như thành đồng vách sắt, không ai, không điều gì có thể làm cô lung lay.

Cô càng điềm tĩnh như thế càng khiến Trịnh Gia Vy có cảm giác bản thân bị biến thành trò hề.

Người bình thường khi cãi không lại, việc nên làm là quay đầu bỏ đi.

Nhưng Trịnh Gia Vy từ nhỏ đã bỏ học, khi tâm trí còn non nớt đã đi theo thủ lĩnh Anh Tuyền Bang, quen với cuộc sống muốn ra lệnh là ra lệnh, được người khác tâng bốc. Đến khi ở bên Tạ Doanh Triều, cô ta lại càng thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy, hoàn toàn không hiểu thế nào là kiềm chế cảm xúc.

Cô ta vừa thẹn vừa giận chộp lấy bát canh nóng mà nhân viên phục vụ vừa bưng lên hắt thẳng về phía Hứa Diên.

Không ai ngờ cô ta lại trực tiếp ra tay như vậy, Doãn Lệ và Lệ Hoa đều không kịp phản ứng.

Ngay lúc bát canh nóng hổi sắp hắt thẳng vào mặt Hứa Diên, một bóng người chắn trước cô.

Toàn bộ canh mà Trịnh Gia Vy hắt ra không sót một giọt nào đổ hết lên người Tạ Đạc.

Khi ấy đang vào đầu hè, tiết trời oi ả.

Áo sơ mi mỏng dính lập tức bị canh sôi thấm ướt.

"Tạ Đạc!" Hứa Diên vội đứng bật dậy.

"Tôi không sao, đừng lo." Tạ Đạc mỉm cười với cô, chỉ có phần chân mày hơi nhíu mới lộ ra là hắn đang chịu đựng cơn đau.

Trịnh Gia Vy thoáng sững người, rồi tức tối quát: "Ai cho cậu xông lên hả?"

Tạ Đạc nhận lấy chiếc khăn tay Lệ Hoa đưa, lau qua áo sơ mi.

Hắn nghiêng đầu, gương mặt vốn ôn hòa nay trầm xuống: "Giữa chốn đông người mà làm ra chuyện hạ cấp thế này, chị dâu đúng là làm rạng danh Tạ gia thật đấy."

Tạ Đạc là người thừa kế của Tạ gia, Trịnh Gia Vy hắt nhầm vào hắn nên rõ ràng có phần đuối lý.

Nhưng cô ta vừa mới đính hôn với Tạ Doanh Triều, lại không phải cố ý, hơn nữa còn dựa vào thân phận nữ chủ nhân nên cũng chẳng lo lắng gì nhiều.

Trong mắt cô ta, Tạ Doanh Triều giống hệt Trần Tuyền, chỉ cần yêu thích thì có thể dung túng mọi hành vi của cô ta. Nhìn tình hình hiện tại, Tạ Doanh Triều quả thực cũng đang rất nuông chiều mình.

Vì thế thứ khiến cô ta cảm thấy áp lực lúc này không phải là lời chất vấn của Tạ Đạc mà là từ người phía sau hắn.

Ở đó, Tạ Tư Chỉ đang bước từng bước lên cầu thang.

Hắn đúc hai tay trong túi quần, bước chân ung dung, trông chẳng khác nào chỉ tình cờ đi ngang để uống một tách cà phê.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn trong trang viên, Trịnh Gia Vy đã cảm nhận được nơi đáy mắt chàng thiếu niên đẹp trai ấy ẩn giấu một thứ u ám khiến cô ta lạnh cả sống lưng.

Đó là trực giác nhạy bén của kẻ từng lăn lộn nhiều năm trong Anh Tuyền Bang.

Vì thế, cô ta dám tố cáo Tạ Tĩnh Thu trước mặt Tạ Doanh Triều, dám sau khi làm Tạ Đạc bị thương vẫn tỏ ra đường hoàng, nhưng lại chưa từng dám cất lời nói chuyện với Tạ Tư Chỉ.

Chỉ cần vô tình chạm phải ánh mắt hắn, cô ta sẽ lập tức né tránh.

Tạ Tư Chỉ liếc qua ngực áo Tạ Đạc đã bị bỏng đỏ, rồi thẳng bước đi tới, dường như chẳng định nói gì thêm.

Đúng lúc này, chẳng hiểu dây thần kinh nào lệch nhịp, Trịnh Gia Vy lại cất giọng gọi hắn: "Tạ Tư Chỉ, sao cậu chưa từng gọi tôi là chị dâu? Chẳng lẽ cậu cũng giống Tạ Tĩnh Thu, đều có ý kiến với tôi sao?"

Bước chân thiếu niên khựng lại, hắn quay đầu.

Khoảnh khắc ấy, Trịnh Gia Vy đột nhiên nhận ra mình đã phạm phải sai lầm.

Bởi vì trong mắt Tạ Tư Chỉ, cô ta nhìn thấy một tầng mây mù sâu thẳm và lạnh lẽo.

Đó không phải là thứ có thể hình thành trong chốc lát mà đã tồn tại từ rất lâu, chỉ là trước nay luôn bị hắn cưỡng ép đè nén.

Nhưng chỉ cần cô ta mở miệng, lớp xiềng xích ấy liền bị phá vỡ.

Tạ Tư Chỉ bước thẳng đến trước mặt cô ta: "Vừa rồi cô nói gì?"

Các đốt ngón tay hắn thon dài, mảnh dẻ, dưới ánh sáng chiếu qua trần kính của nhà ăn phản chiếu một màu trắng lạnh lẽo, không chút sinh khí.

Trịnh Gia Vy: "Tôi..."

Chưa kịp nói hết, Tạ Tư Chỉ đã nắm chặt cổ áo cô ta, ép mạnh cô ta vào lan can kính phía sau bàn ăn.

Tầng hai của nhà ăn là không gian mở, bên dưới lan can kính cao ngang hông ấy chính là tầng một.

Nửa câu sau của Trịnh Gia Vy lập tức nghẹn lại trong cổ họng.

Một thứ lạnh lẽo áp sát vào cổ cô ta.

Cô ta cúi đầu nhìn xuống, đó là chuỗi hạt trầm hương trên cổ tay Tạ Tư Chỉ.

Màu gỗ sẫm tối, trên hạt còn có vết nứt khiến cô ta khó hiểu tại sao cậu chủ nhỏ của Tạ gia lại đeo thứ chẳng đáng giá này.

"Gọi cô là chị dâu sao?" Giọng Tạ Tư Chỉ nhạt nhẽo.

Một tay hắn vẫn đút trong túi quần, còn Trịnh Gia Vy thì bị hắn nhấc bổng hai chân rời khỏi mặt đất, nửa thân người thò ra ngoài lan can.

"Cậu...cậu làm cái gì thế?!"

Người phụ nữ hoảng loạn giãy giụa, nhưng cứ mỗi lần giãy cơ thể lại trượt thêm một chút ra ngoài, khiến cô ta không dám động đậy nữa.

"Buông...buông tôi ra! Cậu đối xử với tôi thế này, không sợ anh trai cậu biết sao?"

Bất kể cô ta nói gì, Tạ Tư Chỉ cũng chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo đến tột cùng.

Hơi lạnh từ người hắn gần như khiến cô ta đông cứng lại.

Trịnh Gia Vy hoàn toàn không hiểu, chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi sao lại chọc giận hắn đến mức này?

Cơ thể cô ta đã gần như hoàn toàn chồm ra ngoài, chỉ cần Tạ Tư Chỉ buông tay chắc chắn sẽ rơi xuống.

Tạ Đạc nhíu mày.

Ánh mắt ấy của Tạ Tư Chỉ, hắn rất quen thuộc. Đó là trạng thái không còn để tâm đến bất kỳ điều gì, chỉ muốn phát điên.

Nếu khi nãy hắn không bước ra chắn bát canh nóng mà để nó hất thẳng lên người Hứa Diên, thì giờ phút này Trịnh Gia Vy đã chẳng còn đứng đây mà đã bị ném từ trên đỉnh tháp chuông cao nhất của học viện xuống rồi.

Tạ Đạc nghiêng đầu nhìn sang Hứa Diên đang ở cạnh mình. Cô gái ấy vẫn chăm chú nhìn về phía Tạ Tư Chỉ.

Rõ ràng, so với bất kỳ ai ở đây, cô hiểu rõ nhất lý do hắn lại làm vậy và cũng chỉ có cô mới có thể ngăn hắn phát điên.

Hứa Diên khẽ cất giọng: "Tạ Tư Chỉ, buông cô ta ra đi."

Khóe môi Tạ Tư Chỉ cong lên một nụ cười rất nhạt. Hắn ngoảnh lại nhìn Hứa Diên, sự âm u trong đáy mắt chẳng những không vơi bớt chút nào mà còn càng lúc càng đậm đặc hơn.

Ngón tay Tạ Tư Chỉ chậm rãi buông lỏng, rời khỏi cổ áo Trịnh Gia Vy.

Mất điểm tựa, cả người cô ta như một bao tải rỗng, ngửa ra sau rồi rơi thẳng từ tầng hai xuống.

Tiếng hét hoảng loạn xé toang không khí nhưng rất nhanh lại bị chặn đứng. "Bốp" một tiếng, thân thể Trịnh Gia Vy nện xuống nền gạch hoa ở tầng một, bất động.

Rõ ràng xung quanh có rất nhiều người chứng kiến, vậy mà không một ai dám thốt lên, dù chỉ nửa tiếng hít thở gấp gáp.

Không gian nhà ăn chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối. Mọi ánh mắt run rẩy dồn cả về phía thiếu niên đang đứng trước lan can kính ở tầng hai, kẻ mang gương mặt quá mức xinh đẹp nhưng cũng lạnh lẽo đến rợn người.

Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái cách đó không xa: "Như em muốn, anh đã buông tay rồi."

Ý của Hứa Diên hoàn toàn không phải vậy nhưng lúc này cô chẳng thể thốt ra được gì.

Ánh mắt hắn phủ xuống, mang theo sự tối tăm đến nghẹt thở, khiến cô có cảm giác như bị một con dã thú khóa chặt trong bóng tối, từng sợi từng sợi khí lạnh buốt len vào tận trong tim.

Trước ánh nhìn của bao người, Tạ Tư Chỉ bước thẳng đến bên cạnh Hứa Diên.

Môi hắn khẽ chạm vào vành tai cô, giọng nói trong veo, nhẹ đến run rẩy: "Nếu dám rời đi...kẻ tiếp theo sẽ là Bùi Tễ Ngôn."
 

Bình Luận (0)
Comment