Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 41

 
Đêm khuya.

Tạ Đạc vừa chuẩn bị đi ngủ thì tiếng gõ cửa cộc cộc cộc vang lên, náo động đến mức khiến hắn nhức cả đầu.

Hắn khoác hờ chiếc áo choàng tắm ra mở cửa.

Quả nhiên như hắn dự đoán, trong cả trang viên này, ngoài Tạ Tĩnh Thu ra thì không ai có thể gõ cửa ầm ầm như đánh trống trận vậy được.

"Chị hai à." Tạ Đạc liếc đồng hồ treo tường phía sau: "Chị biết bây giờ là mấy giờ không? Theo quan niệm của tôi, phụ nữ mà gõ cửa phòng đàn ông sau mười giờ đêm thì đồng nghĩa với việc muốn lên giường với anh ta. Giờ đã nửa đêm rồi, chị bạo quá đấy, tôi chịu không nổi đâu."

Tạ Tĩnh Thu đẩy cửa bước thẳng vào: "Anh có biết anh cả đã đánh Tạ Tư Chỉ rồi không?"

"Không biết nhưng cũng đoán được thôi. Dù ngã từ tầng hai không gây chết người, nhưng Trịnh Gia Vy bị gãy mấy khúc xương cũng chẳng nhẹ nhàng gì."

Tạ Tĩnh Thu bất mãn: "Tạ Tư Chỉ ra tay là vì Trịnh Gia Vy làm anh bị bỏng. Vậy mà anh cả chẳng thèm quan tâm đến việc anh bị thương, lại đi trừng phạt Tạ Tư Chỉ trước. Vậy là sao hả?"

Tạ Đạc nhướng mày: "Cậu ta nói với em là vì tôi bị thương nên mới ra tay à?"

"Không thì vì sao?" Tạ Tĩnh Thu ngạc nhiên.

Sắc mặt Tạ Đạc không đổi, chỉ thản nhiên nói: "Không có gì."

"Tôi nghi ngờ bọn người Anh Tuyền Bang đã bỏ bùa anh cả. Anh có quen ai ở Đông Nam Á không? Tìm một thầy trừ tà lợi hại đến xem giúp anh ấy đi?"

Tạ Đạc: "..."

"Nửa đêm em tới tìm tôi chỉ để chứng minh mình là đồ ngốc à?"

Tạ Tĩnh Thu: "?"

"Khó mà tưởng tượng nổi cái đầu này làm sao qua được vòng khảo hạch để trở thành người thừa kế Tạ gia. Chắc Tạ Doanh Triều nể tình nên mới thả cho em qua cửa chứ gì?" Tạ Đạc bất đắc dĩ nói: "Nối lại những chuyện xảy ra hai tháng nay, em thực sự không nhìn ra anh ấy đang toan tính điều gì sao?"

Tạ Tĩnh Thu bực bội nói: "Tất nhiên tôi cũng từng nghi ngờ, chỉ là anh cả đối xử với Trịnh Gia Vy tốt đến mức quá đáng."

Tạ Đạc thản nhiên đáp: "Tạ Thiệu không phải hạng tốt lành gì, không diễn cho trọn vở kịch thì làm sao lừa được hắn? Hắn dám lợi dụng Vương Minh Giang ra tay với Hứa Diên để uy h**p anh cả, bị dồn đến bước đường cùng thì ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì. Dù có bao nhiêu vệ sĩ cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối. Hứa Diên khác anh cả, cô ấy quá mềm lòng, có quá nhiều điểm yếu để người ta lợi dụng."

Tạ Tĩnh Thu: "Ý anh là...Tạ Tư Chỉ ném Trịnh Gia Vy xuống lầu cũng là khổ nhục kế của cậu ta và anh cả? Để người ngoài tin rằng Trịnh Gia Vy chính là người mà anh cả để trên đầu quả tim, động đến cô ta thì cho dù là người của Tạ gia cũng phải bị trừng phạt?"

"Câu sau thì đúng. Nhưng chuyện ném người phụ nữ kia xuống lầu chỉ là hành động bộc phát của Tạ Tư Chỉ thôi." Tạ Đạc thản nhiên nói: "Không cần bận tâm đến cậu ta."

Tạ Tĩnh Thu nhìn hắn: "Thế còn anh?"

"Hôm nay anh cũng bị bỏng mà." Cô dán mắt vào phần ngực áo ngủ của hắn: "Không sao chứ?"

Tạ Đạc mỉm cười: "Cảm ơn, có em quan tâm tôi thấy đỡ hẳn rồi."

...

Trên lưng Tạ Tư Chỉ lại có thêm những vết thương mới, máu loang lổ.

Đau đớn khiến hắn không thể tựa vào đầu giường, chỉ có thể ngồi thẳng lưng.

Bên ngoài, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống. Trong phòng, màn hình tinh thể lỏng đang chiếu lại những cảnh tuyển chọn Miss Flaxman qua các năm, đoạn băng mà hắn lấy được từ tay Ian.

Ánh mắt hắn lơ đễnh dõi theo hình ảnh trên màn hình, tay ném phi tiêu không cần ngắm, "phập" một tiếng mũi tiêu găm thẳng vào hồng tâm trên vách tường đối diện.

Im lặng bao trùm, cả trong phòng lẫn màn đêm ngoài trang viên.

Vết thương quá nặng, đêm nay chắc chắn hắn không thể ngủ được. Nghĩ đến việc phải tỉnh táo mà chịu đựng cả một đêm dài lê thê, hắn lại không kìm được nhớ đến cô gái kia. Khuôn mặt tuyệt mỹ của cô trong đầu dần biến thành một hình ảnh đáng ghét, khiến lòng hắn trào dâng một cơn bực dọc khó gọi thành tên.

Không để tâm đến cảm xúc của hắn, không bao giờ coi trọng lời hắn nói.

Thà cùng Bùi Tễ Ngôn bày ra một kế hoạch bỏ trốn đầy sơ hở còn hơn là tin tưởng hắn.

Điều cô muốn rời bỏ có lẽ không chỉ là trang viên này hay Tạ Doanh Triều, rất có thể ngay cả bản thân hắn cũng nằm trong danh sách cần phải thoát khỏi.

Tạ Tư Chỉ đưa mắt nhìn về phía cửa phòng.

Tối nay, Tạ Doanh Triều đóng vai vị hôn phu chuẩn mực, theo Trịnh Gia Vy đến bệnh viện tư cao cấp nhất ở Thương Thành.

Còn hắn thì nghĩ có nên đi tìm Hứa Diên không, bất kể làm gì cũng được.

Hình như chỉ khi nhìn thấy cô, khi được ở gần cô, bóng tối và cơn cuồng bạo trong lòng hắn mới có thể tạm lắng xuống.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn gạt bỏ ý định ấy. Ánh mắt hắn rơi về phía màn hình tinh thể lỏng đang chiếu cuộc tuyển chọn Miss Flaxman, thoáng hiện một chút suy tư.

...

Vòng cuối cùng cuộc tuyển chọn Miss Flaxman của phân viện được tổ chức vào một đêm hè.

Sau năm vòng sơ tuyển gắt gao, chỉ còn lại hai mươi cô gái bước được đến chặng cuối.

Ngoài Hứa Diên, còn có Ôn Sở Nịch, Doãn Lệ, Tạ Tĩnh Thu và Trịnh Gia Vy.

Tuy Doãn Lệ dựa vào thân phận nhà tài trợ của Doãn gia mới lấy được suất vào vòng chung kết phân viện, nhưng ít nhất cô cũng nghiêm túc tham gia đầy đủ năm vòng trước. So với Trịnh Gia Vy từ trên trời rơi xuống, cô không bị quá nhiều người phản đối.

Đến ngày chung kết, hội trường đã chật kín người.

Trong vòng vây của vệ sĩ, Tạ Doanh Triều bước vào hội trường. Vị trí chuẩn bị cho hắn là đài quan sát ngay chính giữa tầng hai. Đây là một căn phòng tách biệt bốn bề đều là kính trong suốt, từ đó có thể nhìn toàn cảnh sân khấu bên dưới.

Hắn nhận tờ giới thiệu chương trình từ tay Viện trưởng Ferdinand: "Ngay cả Tĩnh Thu cũng lọt vào vòng chung kết sao?"

Ferdinand gật đầu: "Đúng vậy. Ngoài ra còn có cô Hứa và cô Trịnh. Cô Trịnh vẫn chưa hồi phục hẳn sau chấn thương trước đó, tiết mục báo lên thì chẳng khác nào trò đùa..."

Ông ta ngừng lại một nhịp: "...Nếu ngài nhất định muốn cô ấy giành được suất đề cử từ phân viện, e rằng sẽ làm dấy lên phẫn nộ."

"Tôi tin ông sẽ xử lý ổn thỏa." Tạ Doanh Triều nhàn nhạt nói: "Chắc chắn năm sau Tạ thị sẽ tài trợ cho học viện đủ hậu hĩnh."

Ferdinand vốn chỉ có ý tứ thăm dò, nghe hắn nói vậy thì lập tức hiểu phải làm thế nào.

Dù trong lòng không muốn, nhưng đối với học viện mà nói, sự hậu thuẫn của một gia tộc hùng mạnh rõ ràng quan trọng hơn một suất đề cử.

"Còn một chuyện cần nhắc nhở ngài. Trình độ của cô Trịnh nếu mang ra nước K dự thi thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thể diện của ngài."

Tạ Doanh Triều đáp: "Chuyện đó ông không cần lo."

Viện trưởng già khẽ gật đầu không nói thêm gì nữa.

Sau khi Ferdinand rời đi, Tạ Doanh Triều cúi xuống chăm chú nhìn danh sách tiết mục.

Hứa Diên bốc trúng lượt diễn cuối cùng, thực ra đây là một bất lợi.

Bởi sau mười chín tiết mục trước đó, phần lớn khán giả đều đã mệt mỏi.

Tiết mục cô đăng ký là một điệu múa tên [Sơn Thần].

Điều này khiến Tạ Doanh Triều hơi ngạc nhiên. Hắn biết Hứa Diên theo học lớp đàn tỳ bà ở học viện, cứ ngỡ cô sẽ chọn nhạc cụ.

Nhưng xem ra cô thực sự giỏi vũ đạo cổ điển. Lúc mới vào trang viên, khi hắn đóng giả làm thầy dạy piano để tiếp cận, cô từng nhắc qua. Chỉ là hắn chưa bao giờ tận mắt thấy cô múa.

Quản gia Đinh bước vào, cúi người thì thầm mấy câu bên tai.

Tạ Doanh Triều khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: "Cuối cùng cũng không nhịn được nữa sao?"

...

Phía trong hậu trường.

Tạ Tĩnh Thu đang chỉnh lại cây guitar.

Hứa Diên là người diễn cuối nên chưa vội trang điểm hay thay trang phục mà ở lại trong phòng hóa trang của Tạ Tĩnh Thu.

Tạ Tĩnh Thu ngẩng lên nhìn cô: "Cô đã nhìn tôi ít nhất năm phút rồi, có chuyện gì sao?"

"Chuyện cô nói với Doãn Lệ ở nhà ăn, về gia tộc Fitzroy ấy, có thật không?" Hứa Diên hỏi: "Nếu không có đủ vốn liếng, cô sẽ phải gả vào đó?"

Tạ Tĩnh Thu: "Ý tôi là chỉ khi có đủ vốn liếng thì mới có khả năng nắm được số mệnh của mình, chứ không phải chắc chắn có thể."

Hứa Diên do dự: "Nếu cô cần thì..."

"Đừng." Tạ Tĩnh Thu cắt ngang: "Đừng bao giờ nói mấy câu kiểu nhường cơ hội cho tôi. Thứ nhất, tôi không tin rằng chỉ cần cô rút lui thì tôi sẽ có suất đề cử của phân viện. Cho dù có được đi nữa, tôi cũng tuyệt đối không thể thắng trong vòng tuyển chọn ở nước K."

"Thứ hai, tất cả những gì tôi nói chỉ là tự an ủi bản thân thôi." Cô khẽ bật cười: "Chẳng thay đổi được gì cả."

Hứa Diên lắng nghe một cách nghiêm túc: "Vậy...có phải chỉ Tạ Doanh Triều mới có quyền quyết định chuyện đi hay ở của cô?"

Tạ Tĩnh Thu: "Anh cả sẽ không vì lời cầu xin của người khác mà thay đổi quyết định đâu. Anh ấy là người thế nào, tôi rất rõ."

Cuộc tuyển chọn bắt đầu, Tạ Tĩnh Thu chuẩn bị bước lên sân khấu.

Khi đi ngang qua Hứa Diên, cô khẽ dừng bước: "Hứa Diên, tôi không biết vì sao cô lại tham gia cuộc tuyển chọn này. Nhưng nếu đây thật sự là điều cô muốn làm thì hãy cố gắng hết mình nhé."

Phần biểu diễn của Tạ Tĩnh Thu là một ca khúc tiếng Anh, vừa đàn vừa hát.

Giọng cô trầm thấp, mang chút khàn khàn từ tính, dễ dàng khiến người ta bị cuốn vào tiếng hát ấy.

"You're the light, you're the night

You're the color of my blood

You're the cure, you're the pain"

"You're the only thing I wanna touch

Never knew that it could mean so much, so much

You're the fear, I don't care......"

(Anh là ánh sáng, anh là đêm tối

Anh là sắc đỏ chảy trong máu em

Anh là liều thuốc, anh là nỗi đau

Anh là điều duy nhất em muốn chạm vào

Em chưa từng biết anh có thể quan trọng đến thế)

Đôi mắt cô hơi ngước lên, xuyên qua ánh đèn sáng rực trên sân khấu và bóng tối mờ mịt nơi khán đài nhìn về phía Tạ Doanh Triều đang ngồi ở tầng hai.

Đường nét gương mặt hắn sắc lạnh, sạch sẽ, giữa lông mày vĩnh viễn mang theo một vẻ hờ hững vô tình. Hắn ngồi dựa trên ghế sofa, đôi chân dài vắt lên, tư thế mười năm như một, điềm tĩnh mà ung dung. Tựa như ngoài lợi ích ra, chẳng có ai, chẳng có việc gì có thể chạm vào được nội tâm hắn.

— Hắn ở rất xa cô.

— Hắn cũng luôn xa cách với mọi người.

Hứa Diên đứng ở lối đi giữa hậu trường và sân khấu dõi mắt nhìn Tạ Tĩnh Thu.

Cô ngồi dưới nguồn sáng duy nhất trên sân khấu, gương mặt rạng ngời dưới ánh đèn, nhưng trong chất giọng lại giấu kín một nỗi buồn sâu thẳm.

"Hứa Diên, tôi muốn nói chuyện với cô, không biết có tiện không?"

Nghe thấy giọng nói, Hứa Diên quay đầu lại thì thấy Ôn Sở Nịch.

Từ trước đến nay, cô chưa từng nói chuyện với người này. Ấn tượng của cô dừng lại ở bữa tiệc tối ngày đầu đến trang viên, vị tiểu thư Ôn gia kiêu căng từng để mặc bạn bè cười nhạo Doãn Lệ.

Hai năm trôi qua, Ôn Sở Nịch đã trưởng thành hơn nhiều so với trước kia.

Cô ta liếc nhìn đám người đang chờ đến lượt quanh đó: "Điều tôi muốn nói không thể để người khác nghe thấy."

Hứa Diên không đáp lại ngay, Ôn Sở Nịch vội vàng nói: "Cô không tin tôi cũng đúng thôi, trước đây tôi từng làm vài chuyện không hay với cô. Nhưng cô không cần phải đề phòng quá mức. Không cần đi đâu xa, chỉ cần đến phòng thay đồ của cô thôi. Ở đó có lắp thiết bị giám sát, người ra kẻ vào cũng nhiều, tôi chẳng có cách nào làm gì cô cả."

Phòng thay đồ cách đó không xa, đi chừng vài chục mét là đến.

Trong hậu trường có các thí sinh chờ biểu diễn, nhân viên nhà trường, chuyên viên trang điểm qua lại tấp nập.

Hứa Diên quay về phòng thay đồ của mình.

Ôn Sở Nịch liếc nhìn Lệ Hoa, người vẫn luôn theo sát Hứa Diên: "Cô ra ngoài trước đi, năm phút thôi."

Lệ Hoa không nhúc nhích, Hứa Diên mở miệng: "Cô ra ngoài trước đi, ở đây sẽ không có chuyện gì đâu."

Vệ sĩ của Tạ gia đã phong tỏa kín mít cả hội trường.

Sau lần bị Vương Minh Giang tập kích, Hứa Diên tin rằng với thủ đoạn của Tạ Doanh Triều sẽ không còn kẻ nào có thể trà trộn vào được nữa, càng không thể dễ dàng mang cô đi. Vì vậy cô không cần lo lắng.

Đợi Lệ Hoa rời đi, Ôn Sở Nịch lấy từ trong túi xách ra một tấm ảnh đưa cho Hứa Diên.

Hứa Diên không nhận lấy, chỉ thoáng liếc qua tấm ảnh liền chau mày.

Đêm Halloween, cô bị Thần Chết do Tạ Tư Chỉ đóng vai ép xuống bàn học trong phòng học vẽ sơn dầu mà cưỡng hôn.

Trong bức ảnh không chụp được mặt của Tạ Tư Chỉ, nhưng gương mặt của Hứa Diên lại hiện ra rõ ràng không bị khuất tí nào.

Cho dù không thấy mặt, chỉ cần nhìn bộ quần áo độc nhất vô nhị ấy cũng đủ để xác định thân phận của cô.

"Người bỏ chạy khỏi phòng học đêm đó là cô." Giọng Hứa Diên bình tĩnh.

Ôn Sở Nịch đáp: "Trước khi đến phòng học vẽ tôi đã gặp Tạ Doanh Triều ở chỗ khác, nên có thể khẳng định người mặc đồ Thần Chết không phải là hắn ta."

"Cô Ôn lấy tấm ảnh này ra để làm gì?" Hứa Diên hỏi: "Định uy h**p tôi sao?"

"Không phải uy h**p." Ôn Sở Nịch khẽ nói: "Mà là một lời cầu xin. Điểm vòng sơ khảo của cô và tôi chênh nhau mười hai điểm. Tuy không rõ phần biểu diễn của cô ở vòng chung kết sẽ thế nào, nhưng với một cô gái như cô, bất kể việc gì cũng đều có thể làm đến mức hoàn hảo. Tôi không nghĩ mình có khả năng thắng được cô ở tổng điểm."

Hứa Diên im lặng.

"Tôi muốn xin cô rút khỏi cuộc thi."

"Tôi đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Tạ Tĩnh Thu. Cô có thể vì Tạ Tĩnh Thu mà từ bỏ, chứng tỏ cuộc thi này với cô cũng chẳng phải điều gì quá quan trọng."

"Chỉ cần cô rút lui, tôi sẽ xóa hoàn toàn bản gốc của bức ảnh này. Bất cứ yêu cầu nào của cô, tôi đều đồng ý."

"Tại sao?" Hứa Diên hỏi.

"Trước đây tôi muốn kết hôn với Tạ Doanh Triều là vì Ôn gia đang suy tàn, chỉ có Tạ gia mới có thể giúp đỡ. Dù sau này đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng nhờ giành được đơn hàng năng lượng từ nước K mà Ôn gia đã tạm thở phào được một chút. Thế nhưng, nếu muốn khôi phục lại thời kỳ hưng thịnh, chỉ dựa vào mình tôi thì không làm được."

Hứa Diên lặng lẽ lắng nghe cô ta nói.

"Danh hiệu Miss Flaxman chính là tấm vé thông hành tốt nhất. Có nó, tôi sẽ có cách thông qua hôn nhân để cứu lấy gia tộc. Nếu không có cô, việc tôi giành được suất tiến cử của phân viện là điều chắc chắn."

"Cô quên mất Trịnh Gia Vy rồi." Hứa Diên nhắc.

"Cô ta không xứng." Ôn Sở Nịch đáp: "Tôi đã hỏi thăm học viện Flaxman bên tổng bộ. Cho dù Tạ Doanh Triều có nâng cô ta lên ngồi vào suất đề cử của phân viện thì bọn họ cũng tuyệt đối không để một người như cô ta đại diện phân viện đi tranh tài. Vì vậy, khả năng cuối cùng là phân viện sẽ cử hai người cùng đến nước K tham gia tuyển chọn. Viện trưởng Ferdinand có quyền quyết định chuyện này."

"Điều tôi muốn lúc này..." Ôn Sở Nịch nhìn Hứa Diên: "...Chính là suất đề cử còn lại."

Hứa Diên im lặng một lúc: "Cái mà cô gọi là gia tộc suy tàn sẽ mang đến hậu quả gì?"

Ôn Sở Nịch đáp: "Ôn gia đã rớt khỏi hàng ngũ tứ đại tài phiệt của nước H, thậm chí đến vị trí nhà tài trợ của học viện cũng không còn giữ nổi..."

"Rồi sao nữa?" Hứa Diên nhìn thẳng vào mắt cô ta: "Cô sẽ vì thế mà mất đi thứ gì sao? Ví dụ như tự do hay là tính mạng?"

Ôn Sở Nịch khựng lại.

Dù đã sa sút nhưng sức mạnh của Ôn gia vẫn không thể coi thường.

Ít nhất cả đời này Ôn Sở Nịch sẽ không phải lo lắng vì tiền. Cô ta chỉ đơn giản là muốn nhiều hơn, tốt hơn thôi.

Hứa Diên nói: "Xin lỗi, tôi không thể đồng ý."

Ôn Sở Nịch không ngờ cô lại từ chối dứt khoát đến vậy, cúi đầu nhìn tấm ảnh trong tay: "Vậy thì, nếu thứ này rơi vào tay Tạ Doanh Triều cũng chẳng sao ư?"

Hứa Diên bình thản: "Cô nghĩ xem, khi đã có Trịnh Gia Vy rồi liệu Tạ tiên sinh còn để tâm đến tôi nữa không?"

Ôn Sở Nịch nhíu mày, vừa định mở miệng thì một giọng nói vang lên cắt ngang lời cô.

"Các người đang nói chuyện gì thế?"

Ôn Sở Nịch quay đầu lại.

Chỉ thấy Tạ Tư Chỉ khoanh tay, tựa người vào khung cửa đang mở.

Nhìn thấy hắn, Ôn Sở Nịch lập tức nhớ đến buổi sớm năm ấy khi hắn ngồi một mình trong đại sảnh Ôn gia với dáng vẻ lười nhác, thế là bất giác trở nên rụt rè.

Tạ Tư Chỉ bước tới rút tấm ảnh ra khỏi ngón tay cô ta: "Uy h**p người khác không phải việc một cô gái ngoan nên làm."

Hắn xé nát bức ảnh thành từng mảnh vụn rồi tùy ý ném vào thùng rác.

Đơn hàng năng lượng của Ôn gia có thể thành công vốn nhờ vào mối quan hệ của Tạ Tư Chỉ bên nước K.

Chỉ cần hắn muốn, hợp đồng chưa kết thúc kia bất cứ lúc nào cũng có thể bị dừng lại.

Ôn Sở Nịch không dám phản bác trước mặt hắn, những lời định nói đành nghẹn lại nơi cổ họng, cô ta xoay người rời đi.

Lệ Hoa vẫn chưa quay lại.

Tạ Tư Chỉ đứng trước mặt Hứa Diên.

Sau trò hề ở nhà ăn, Tạ Tư Chỉ chưa từng chủ động đến tìm cô.

Dù có gặp nhau, cũng chỉ là đôi lúc tình cờ chạm mặt trong học viện.

Ánh mắt Tạ Tư Chỉ nhìn cô khiến tim cô bất giác rối loạn.

Hắn không thèm giả vờ làm chú chó con nũng nịu nữa mà thể hiện tất cả cảm xúc của mình qua đôi mắt, không hề che giấu phơi bày trước cô.

Mỗi lần chạm mắt với hắn, Hứa Diên luôn có cảm giác chỉ cần tiến gần thêm một chút nữa hắn sẽ không kiềm chế nổi mà nuốt chửng lấy cô.

Vậy nên mỗi lần gặp mặt cô đều lựa chọn quay lưng rời đi, còn Tạ Tư Chỉ thì chưa từng ngăn cản.

Âm thanh ồn ào bên ngoài dường như chợt biến mất, trong phòng thay đồ tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

"Cuối cùng thì em vẫn đến."

Giữa khoảng lặng, Tạ Tư Chỉ mở miệng trước: "Xem ra, em cũng chẳng mảy may để tâm tới sự sống chết của Bùi Tễ Ngôn."

Hứa Diên lập tức nhận ra sự nguy hiểm ẩn trong giọng điệu của hắn.

Cô theo bản năng lùi lại nhưng ngay giây sau đã bị hắn ép chặt vào bàn trang điểm.

Giọng hắn khàn khàn: "Hay là em tin chắc rằng vì anh thích em nên sẽ không thực sự làm gì em?"

 

Bình Luận (0)
Comment