"Tôi chưa từng tin chắc điều gì cả."
"Nhưng em tin chắc mình sẽ rời đi." Tạ Tư Chỉ nhìn chằm chằm vào cô: "Chỉ cần tìm được cơ hội, em sẽ không chút do dự mà bỏ trốn. Mãi mãi...mãi mãi sẽ không quay lại."
Hắn ghé sát lại gần, giọng nói bỗng chốc trở nên dịu dàng: "Hứa Diên, có khi nào dù chỉ một khoảnh khắc thôi, em từng muốn ở lại vì anh không?"
Hứa Diên cụp mắt xuống: "Câu hỏi của anh, tôi không cách nào trả lời."
Vấn đề của Tạ Tư Chỉ quá xa vời.
Một con chim trong lồng, ngay cả tự do cũng không có, tuy không thể khống chế được bản thân sẽ rung động với ai nhưng cô có thể khống chế chính mình không được nghĩ đến.
Có những tình cảm vốn dĩ không nên nảy sinh trong một hoàn cảnh dơ bẩn như thế này. Nếu không nó sẽ quấn chặt thành một mớ rối rắm chẳng thể gỡ và chỉ khiến mọi chuyện tệ hại hơn.
Cô cũng hiểu rõ, đối với chữ "yêu" nhận thức của Tạ Tư Chỉ vô cùng hạn hẹp.
Có lẽ hắn biết những rung động thế nào có nghĩa là hắn đã yêu một người.
Ví dụ, nhìn thấy cô thì hắn muốn che chở, nhìn thấy thân thể và trái tim cô thuộc về người đàn ông khác thì hắn sẽ ghen tuông đến phát điên.
Nhưng hắn không hiểu cách yêu một người thế nào cho đúng
Chính sự nhận thức hạn hẹp ấy khiến hắn hoàn toàn không thể thấu hiểu những hố sâu trong lòng cô.
Tạ Tư Chỉ khẽ nhíu mày.
"Tình yêu mà tôi mong muốn phải dựa trên sự bình đẳng, tôn trọng và thấu hiểu lẫn nhau." Hứa Diên nhìn hắn: "Còn anh, hoàn toàn không hiểu gì."
Bởi vì hắn không hiểu, nên cũng không thể làm được.
Cho nên Hứa Diên sẽ không bao giờ nói ra tình cảm của mình thành lời.
"Vậy thì em dạy anh đi." Sắc mặt hắn bỗng chốc mềm xuống, trong giọng nói mang theo chút van nài: "Dạy anh...nhưng đừng rời đi, có được không?"
Hứa Diên mím chặt đôi môi mỏng, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Có lẽ Tạ Tư Chỉ nói đúng, tình yêu đối với cô vốn chẳng hề quan trọng.
Nếu có cơ hội, cô chỉ muốn mua một căn nhà nhỏ ở nơi hẻo lánh vắng người sống một đời tự do, bình lặng. Cả đời này không yêu ai cũng chẳng cần được ai yêu, như thế cũng chẳng sao.
Trong chuyện tình cảm, Tạ Tư Chỉ quá đỗi trẻ con.
Dù hắn dùng giọng điệu thấp hèn đến mức van nài, nhưng Hứa Diên không tin những thứ đã khắc sâu trong tận cùng linh hồn một con người chỉ dựa vào cái gọi là "dạy" là có thể thay đổi được.
Những chuyện xảy ra trong hai năm qua đã khiến cô kiệt quệ, cô thật sự không còn sức lực để cùng hắn bắt đầu một trò chơi mang tên tình yêu.
Ánh sáng trong mắt Tạ Tư Chỉ dần dần tắt lịm, cuộn lên một tầng u ám khiến tim cô rùng mình.
"Em thật tàn nhẫn."
Giọng hắn nghe thì có vẻ bình thản nhưng lại ẩn chứa một sự lạnh lẽo khó nhận ra.
Năm phút trôi qua, Lệ Hoa quay lại.
Cô đứng ở cửa trông thấy Tạ Tư Chỉ đối diện với Hứa Diên, do dự không biết có nên bước vào hay không.
Ngay trước mặt Lệ Hoa, Tạ Tư Chỉ cúi xuống, môi khẽ chạm vào bên tai Hứa Diên.
Giọng hắn trầm thấp như lời thì thầm của ác quỷ: "Hứa Diên, em không thể đi đâu hết."
......
Đèn sân khấu rực rỡ, những tiết mục biểu diễn lộng lẫy nối tiếp nhau.
Tạ Tư Chỉ bước vào đài quan sát trên tầng hai, tìm một chiếc sofa mềm rồi ngồi xuống.
Tạ Doanh Triều nói: "Những cô gái có thể đi đến vòng chung kết đều rất xuất sắc. Các em cũng không còn nhỏ nữa, nếu vừa ý ai thì bảo quản gia Đinh đi hỏi xem đối phương đã đính hôn chưa."
Tạ Đạc cười cợt: "Người mà em vừa ý thì nhiều quá, e rằng quản gia Đinh lo không xuể."
Tạ Doanh Triều quay đầu nhìn Tạ Tư Chỉ.
Hắn đang mân mê chiếc máy bỏ phiếu trong tay, mắt cụp xuống, không rõ đang nghĩ gì.
Cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, Tạ Tư Chỉ ngẩng đầu lên lãnh đạm nói: "Tôi thì thật sự vừa ý một người, chỉ sợ quản gia Đinh không dám đi hỏi thôi."
"Ai vậy?" Tạ Doanh Triều lộ ra vẻ trầm ngâm.
Tạ Tư Chỉ đối diện với hắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.
Tạ Đạc bỗng chen ngang, cắt đứt cuộc đối thoại giữa hai người: "Tiết mục của chị dâu bắt đầu rồi."
Trên sân khấu, các nhân viên cùng nhau khiêng một cây đàn piano lên.
Trịnh Gia Vy mặc chiếc váy dài đỏ rực bước ra.
Cây đàn piano kia vốn là cây mà Tạ Doanh Triều đã dùng từ nhỏ, vẫn luôn đặt trong phòng nhạc của trang viên, được Trịnh Gia Vy cố tình bảo người khiêng đến. Cô ta nói mình đã quen dùng cây này, những cây khác chơi không có cảm giác. Cái gọi là "quen dùng" ấy cũng chỉ bắt đầu từ một tuần trước vòng chung kết khi cô ta ầm ĩ đòi Tạ Doanh Triều dạy. Trước đó thì chưa từng chạm qua loại nhạc cụ này.
Trịnh Gia Vy ngồi xuống, ấn phím đàn, tấu lên một bản "Twinkle Twinkle Little Star" lạc điệu.
Tạ Đạc: "Màn biểu diễn này cũng khá độc đáo đấy."
Tạ Doanh Triều thì thần sắc ung dung không hề biến đổi.
Trong lúc Trịnh Gia Vy đàn, cả hội trường lặng ngắt như tờ, không ai biết khán giả bên dưới đang nghĩ gì.
Nói về biểu diễn piano, trước cô ta cũng đã có ba người. Mà bản nhạc họ chọn đều có độ khó cao lại chơi rất thành thạo, xét thế nào cũng đều vượt trội hơn cô ta nhiều.
Trịnh Gia Vy đàn xong, đứng dậy, hất nhẹ tà váy, kiêu ngạo bước xuống sân khấu.
Tạ Đạc bật cười: "Chị dâu sau khi khỏi bệnh tính tình vẫn giống y như trước, chẳng thay đổi chút nào nhỉ."
Tạ Tĩnh Thu cũng vừa biểu diễn xong lên tầng hai. Cô khinh miệt nói: "Ngoài lúc đứng trước mặt anh cả và Tạ Tư Chỉ ra thì cô ta có bao giờ biết thu mình đâu?"
Tính cách của Trịnh Gia Vy cứng rắn chẳng khác nào tảng đá.
Sau khi xuất viện, cô ta không hề thu liễm lại, ở trong trang viên hay học viện vẫn ngang ngược hống hách khiến người ta khổ sở không chịu nổi.
Chỉ có một điều khác biệt. Mỗi lần nhìn thấy Tạ Tư Chỉ, cô ta đều đi đường vòng tránh mặt, chạy còn nhanh hơn thỏ. Thậm chí cũng không dám làm nũng trước mặt Tạ Doanh Triều để hắn phạt thay cho mình.
Cô ta rất rõ ràng người nào có thể trêu chọc mà không để lại hậu quả, còn người nào tuyệt đối không thể động vào.
Quản gia Đinh lại bước vào, hạ giọng nói: "Người của Thanh Mộc Bang đã lộ diện."
Khóe môi Tạ Doanh Triều khẽ nhếch lên một nụ cười: "Bảo với cô Trịnh tối nay tôi có món quà muốn tặng cô ấy. Mời cô ấy sau khi kết thúc thì đến nhà hàng trên đỉnh Tháp Ngân Châu chờ tôi."
Quản gia Đinh rời đi.
Tạ Đạc chế giễu: "Tạ Thiệu có thể thuyết phục được Thanh Mộc Bang ra tay, chắc chắn đã phải bỏ ra không ít tiền."
Tạ Tĩnh Thu nghi hoặc: "Mấy người đang nói gì vậy?"
Tạ Đạc uể oải đứng dậy, vươn tay khoác cổ Tạ Tĩnh Thu: "Đi uống với tôi một chén đi."
Tạ Tĩnh Thu bị hắn lôi thẳng ra khỏi hội trường, còn chưa kịp hoàn hồn: "Anh làm gì thế?"
"Đến chỗ Anh Tuyền Bang." Tạ Đạc kéo cô đi thẳng về bãi đỗ xe: "Tạ Thiệu giờ chỉ còn thoi thóp, hắn không còn cách nào ngoài việc tìm người đối phó với Tạ gia. Nhưng người bình thường thì chẳng ai dám nhận chuyện này, chỉ có loại liều mạng coi tiền hơn mạng sống mới dám nhận, như Thanh Mộc Bang chẳng hạn."
Tạ Tĩnh Thu hỏi: "Thế thì có liên quan gì đến Anh Tuyền Bang?"
"Em nghĩ anh cả sẽ tự mình ra tay đối phó Thanh Mộc Bang sao?"
Tạ Tĩnh Thu nhíu mày: "Anh cả định dùng Anh Tuyền Bang để đối phó Thanh Mộc Bang? Nhưng Trần Tuyền vốn giỏi mưu mô, làm sao có thể cam tâm bị lợi dụng?"
Tạ Đạc nhìn cô: "Em nghĩ sao?"
Tạ Tĩnh Thu nhớ lại lời Tạ Doanh Triều vừa nói với quản gia Đinh không lâu trước:
"Anh cả muốn dùng Trịnh Gia Vy làm mồi nhử? An ninh xung quanh anh ấy rất nghiêm ngặt, Tạ Thiệu muốn lôi anh cả ra chỉ còn cách tấn công người mà anh ấy quan tâm. Trong khi đó, tối nay Trịnh Gia Vy sẽ xuất hiện tại nhà hàng trên đỉnh Tháp Ngân Châu, cô ta hoàn toàn không phòng bị và là mục tiêu tốt nhất. Trịnh Gia Vy do Anh Tuyền Bang đưa đến, mục đích của Trần Tuyền là muốn Tạ gia hỗ trợ Anh Tuyền Bang buôn bán m* t**. Nếu Trịnh Gia Vy chết dưới tay Tạ Thiệu, kế hoạch của Trần Tuyền sẽ phá sản."
Tạ Đạc: "Em cũng không đến nỗi quá ngốc."
"Giờ chúng ta đến gặp Trần Tuyền, uống một chén với hắn, bảo rằng anh cả đã quyết định hợp tác với Anh Tuyền Bang. Lý do anh ấy đưa ra quyết định này là vì Trịnh Gia Vy làm anh ấy rất hài lòng. Nếu lúc này hắn biết Trịnh Gia Vy bị Thanh Mộc Bang và Tạ Thiệu bắt cóc, Trần Tuyền chắc chắn sẽ không cam tâm, nhất định cắn răng mà đi cứu cô ta."
"Dĩ nhiên, cứu được hay không thì không quan trọng."
"Điều quan trọng là để Anh Tuyền Bang và Thanh Mộc Bang tự đấu đá lẫn nhau, Tạ gia không cần động tay vẫn có thể giải quyết triệt để phiền phức mang tên Tạ Thiệu."
Nghe được kế hoạch tỉ mỉ và đầy tầm nhìn này, Tạ Tĩnh Thu không khỏi rùng mình.
Suy tính của Tạ Doanh Triều quá sâu, bất kể ai chống đối hắn e rằng cũng phải trả một cái giá đắt.
Cô hỏi: "Anh cả bắt đầu lên kế hoạch những chuyện này từ khi nào?"
Tạ Đạc cười nhạt: "Có lẽ từ lúc Vương Minh Giang bị bắn trúng đầu, ai mà biết được chứ."
......
Hậu trường.
Hứa Diên buộc tóc cao, thay lên mình bộ váy biểu diễn.
Bộ váy múa trắng theo phong cách thủy mặc, nhẹ nhàng thanh thoát như được may riêng cho cô. Đường cắt của váy càng tôn lên đường cong cơ thể, Hứa Diên không sở hữu vóc dáng gợi cảm kiểu mị hoặc nhưng những đường cong ấy rất đẹp, mềm mại tự nhiên, khiến người nhìn không khỏi xao xuyến.
Cô gái trong gương có làn da trắng như tuyết, đồng tử đen như mực.
Chỉ có ánh mắt mang chút mệt mỏi, điểm thêm một nỗi yếu mềm tách biệt khỏi đời thường.
Nhạc bắt đầu vang lên.
Tầng hai, Tạ Tư Chỉ ngẩng lên, ánh mắt hướng về cô.
Toàn bộ ánh đèn trên sân khấu bỗng tắt.
Trong tiếng nhạc chậm rãi, du dương, một luồng sáng nhẹ chiếu lên lối vào sân khấu.
Một bóng trắng thoát tục nhảy múa nhẹ nhàng bước ra, bộ váy múa bằng lụa mỏng như sinh ra dành cho cô, hòa nhịp cùng từng chuyển động từng nhịp thở của cô.
Màn múa này mang tên [Sơn Thần] kể về câu chuyện một vị Sơn Thần trong sáng yêu một con người phàm tục, cởi bỏ mặt nạ bước xuống trần gian.
Chiếc mặt nạ trắng thủy mặc che khuất đôi má cô gái, nhưng sự lôi cuốn trong từng bước nhảy của cô đủ để khơi gợi vô số tưởng tượng mộng mơ trong lòng người xem.
Eo thon mềm mại, đôi chân dài miên man, cổ và tay như thiên nga.
Cô như một nàng tiên rơi xuống trần gian, tung mình giữa non nước, hòa cùng nhịp nhạc nhẹ nhàng, như lông vũ, như tuyết rơi, như tất cả những điều đẹp đẽ mà con người có thể tưởng tượng, hiện hữu thật rõ ràng trước mắt.
Sơn Thần du hành khắp nơi, tự do trôi nổi giữa núi rừng rồi gặp một con người.
Nhạc bỗng dâng cao, mạnh mẽ, như sóng dữ dội nổi lên trong lòng Sơn Thần.
Nhịp múa nhanh hơn, cô quay tròn giữa trung tâm sân khấu.
Như một bông tuyết bay trong bão gió, lại như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa, bất chấp tất cả, ngay cả khi thế gian sụp đổ.
Nhạc chuyển sang trầm buồn, ai oán, Sơn Thần hạ chiếc mặt nạ xuống.
Những ồn ào trần thế, mọi vật náo động, cô chẳng nhận được gì cả.
Ánh sáng dần mờ đi, vây quanh lấy váy và đôi má cô.
Sơn Thần nhận ra tình cảm nơi thế gian và không thể nào trở lại như trước.
Điệu múa vẫn mềm mại như cánh sen đung đưa trong gió, nhưng trong từng động tác đã mất đi sự nhẹ nhàng và linh hoạt.
Như bị một lớp chất dính cản trở, mỗi nhịp nhảy đều mang đến nỗi bi thương khiến người xem đồng cảm sâu sắc.
Nhạc dần tắt, cô ngồi lẻ loi giữa ánh sáng.
Điều đẹp đẽ không chỉ nằm ở điệu múa mà còn là một cảnh giới khiến lòng người rung động, lay động tâm hồn.
Tạ Doanh Triều không rời mắt khỏi sân khấu một giây nào, theo từng nhịp múa, d*c v*ng trong mắt hắn dần trở nên nồng đậm hơn.
Ngón tay hắn đặt trên tay vịn ghế, vô thức gõ từng nhịp nhẹ nhàng.
Hội trường im lặng tuyệt đối, bị cuốn hút và choáng ngợp trước màn múa đầy chất nhập tâm.
Cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc, Viện trưởng Ferdinand bước lên sân khấu, mọi người mới bừng tỉnh.
Tạ Tư Chỉ cúi đầu, nhìn chiếc máy bỏ phiếu trong tay.
Buổi tuyển chọn của Miss Flaxman ở phân viện đến đây là kết thúc, tiếp theo là phần bỏ phiếu để chọn ra người chiến thắng cuối cùng.
Với khán giả, việc này thật khó lựa chọn nên quá trình diễn ra khá lâu.
Tạ Doanh Triều quay lại nhìn hắn: "Cậu không định bỏ phiếu sao?"
Tạ Tư Chỉ nghịch chiếc máy bỏ phiếu trong tay: "Chỉ đang suy nghĩ nên bỏ phiếu cho ai thôi, anh cũng đâu có chọn?"
"Chọn ai cũng chẳng quan trọng." Tạ Doanh Triều đáp.
"Cũng đúng." Tạ Tư Chỉ khẽ nhếch khóe môi, ý tứ sâu xa: "Dù sao thì sau tối nay, chỉ có một người được đi nước K tham dự vòng chung kết mà thôi."
Hắn bấm số 20 trên máy bỏ phiếu rồi vứt nó sang một bên.
Trên sân khấu, Hứa Diên đã biến mất khỏi tầm mắt.
Hắn chăm chú nhìn mảnh sân khấu nơi cô vừa đứng, hạ đôi mi đen nhánh, kìm nén sự u ám trong mắt.
Dù có buông tay để cô rời đi, cô cũng không thể trốn thoát.
Thế giới rộng lớn là vậy nhưng chỉ cần hắn muốn thì cô chẳng thể đi đâu được.
Nửa tiếng sau, kết quả được công bố.
Tổng hợp điểm của năm hạng mục trước, Viện trưởng Ferdinand tuyên bố người chiến thắng phân viện năm nay là Trịnh Gia Vy.
Dưới hội trường lập tức vang lên làn tiếng huýt sáo và xôn xao phản đối.
Bùi Tễ Ngôn từ hàng ghế đầu đứng bật dậy, đôi lông mày tuấn tú nhíu lại: "Màn biểu diễn cuối cùng của cô Trịnh Gia Vy thế nào ai cũng thấy rõ, xin hỏi vì sao cô ấy lại nhận được suất đại diện tham dự?"
Sân khấu lập tức lặng xuống, mọi người đều chuẩn bị nghe lời giải thích từ học viện.
Viện trưởng Ferdinand nói: "Vòng cuối được quyết định dựa trên số phiếu bầu, có lẽ số người bầu cho cô ấy nhiều hơn."
Bùi Tễ Ngôn hỏi: "Vậy có thể công bố cụ thể số liệu và danh tính những người bầu không? Rốt cuộc, mọi người đều có đánh giá riêng về chất lượng biểu diễn của cô ấy."
Viện trưởng Ferdinand đáp: "Xin lỗi, đó là quyền riêng tư của những người bầu, không thể công khai."
Bùi Tễ Ngôn vẫn kiên trì: "Vậy tôi xin hỏi, cô Trịnh Gia Vy mới nhập học chưa đầy bốn tháng, chưa tham gia năm hạng mục trước, chỉ có điểm vòng cuối, làm sao cô ấy có thể dựa vào tổng điểm để nhận suất đại diện Flaxman?"
Viện trưởng Ferdinand nhẹ nhàng giải thích: "Mặc dù cô ấy nhập học muộn nhưng nhờ sự đề cử của nhà tài trợ cô ấy đã được thi bù và vượt qua năm hạng mục trước. Tôi nghĩ với tư cách là gia tộc tài trợ cho học viện, họ có quyền lợi nhỏ này cũng không có gì lạ."
Bùi Tễ Ngôn không hài lòng với câu trả lời đó, định tiếp tục tranh luận thì nhìn thấy Lệ Hoa vẫn luôn đứng bên cạnh Hứa Diên từ hậu trường hốt hoảng chạy ra.
Trên đầu cô chảy rất nhiều máu, cô dùng tay che lại mới không để máu chảy vào mắt.
Lệ Hoa chạy lên tầng hai đẩy cửa sau lưng Tạ Doanh Triều ra, hoảng hốt nói: "Ông chủ, không thấy cô Hứa Diên đâu!"
Tạ Doanh Triều nhíu mày.
Quản gia Đinh hỏi: "Không thấy nghĩa là sao?"
Lệ Hoa đáp: "Sau khi biểu diễn xong, tôi đi vệ sinh, tối đa cũng chỉ hai phút. Khi quay lại, cô Hứa Diên đã không còn ở phòng thay đồ. Tôi bị đánh từ phía sau vừa mới tỉnh lại. Tôi nhờ mọi người ở hậu trường cùng đi tìm nhưng cô Hứa Diên đã không còn ở hội trường nữa rồi."
Quản gia Đinh lộ vẻ kinh ngạc: "Bên ngoài hội trường toàn là vệ sĩ của Tạ gia, người khác không thể nào dẫn cô Hứa Diên đi được."
Lệ Hoa đáp: "Những gì tôi nói đều là sự thật!"
Đã nửa tiếng trôi qua kể từ khi Hứa Diên trở lại phòng thay đồ, nửa tiếng đủ để xảy ra biết bao chuyện.
Điện thoại của Tạ Doanh Triều vang lên một tiếng, hắn nhìn tin nhắn thần sắc trở nên lạnh lùng: "Trịnh Gia Vy đâu?"
Quản gia Đinh đáp: "Nửa tiếng trước cô Trịnh đã lên xe đi đến Tháp Ngân Châu, hiện tại không liên lạc được với cô ấy và tài xế. Trước đây cũng từng xảy ra chuyện tương tự, cô Trịnh cho rằng chuông điện thoại quá ồn nên sau khi lên xe đã yêu cầu tài xế để điện thoại ở chế độ im lặng, nên trên quãng đường tài xế không thể nhận cuộc gọi. Hiện không thể xác định được tung tích của cô ấy."
Tạ Tư Chỉ đứng dậy, cầm điện thoại của Tạ Doanh Triều, cúi xuống xem tin nhắn.
[Một giờ nữa phải đến núi Thanh Nguy, nếu không mạng sống của người phụ nữ của cậu sẽ thuộc về tôi.]
Người gửi là Tạ Thiệu.
Mặc dù không liên lạc được với Trịnh Gia Vy, nhưng người mà Tạ Thiệu nhắm tới chưa chắc đã là cô ta.
Thời điểm Hứa Diên biến mất quá trùng hợp.
Tạ Tư Chỉ lạnh lùng nói: "Anh cả, có vẻ như kế hoạch của anh không thuận lợi rồi. Sao cuối cùng người Tạ Thiệu nhắm tới vẫn là Hứa Diên?"
Mặt Tạ Doanh Triều tối sầm.
Tạ Tư Chỉ đẩy cửa bước ra, một mình đi về bãi đỗ xe của học viện.
Bùi Tễ Ngôn chạy theo: "Tạ Tư Chỉ!"
Hắn chặn lại: "Tôi đã hỏi mấy người ở hậu trường, vừa nãy họ đang tìm Hứa Diên, đúng là cô ấy mất tích rồi phải không?"
"Để tôi qua, giờ tôi không rảnh nói chuyện phiếm với anh."
"Đã báo cảnh sát chưa?" Bùi Tễ Ngôn hỏi.
Nghe vậy, Tạ Tư Chỉ liếc hắn một cái chế giễu: "Thật khó tin anh lại ngây thơ đến mức này sao?"
Trước khi xe khởi động, Tạ Tư Chỉ bất ngờ đổi ý.
Hắn hạ cửa kính, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Bùi Tễ Ngôn đứng ngoài: "Hình như anh rất quan tâm đến chị dâu tôi? Nếu vậy tối nay tôi không ngại đưa anh đi cùng."