Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 43

 
Núi Thanh Nguy nằm ở ngoại ô Thương Thành.

Đi từ Học viện Flaxman đến đây bằng xe ô tô mất ít nhất bốn mươi phút.

Tạ Thiệu đã cho Tạ Doanh Triều thời hạn một giờ, không còn thời gian để chần chừ.

Tạ Tư Chỉ một tay nắm vô lăng. Trên con đường đêm, chỉ có một chiếc xe lao vun vút. Hắn nhìn thẳng con đường rực rỡ ánh đèn trước mặt.

Bên ghế phụ, Bùi Tễ Ngôn mở máy tính xách tay.

Không lâu trước, hắn đã xin viện trưởng Ferdinand xem lại các đoạn video giám sát trong và ngoài hội trường, giờ đang xem từng đoạn một.

Trước tiên là phòng thay đồ của Hứa Diên.

Khi Lệ Hoa đi vệ sinh, có hai người đàn ông bịt mặt xông vào làm Hứa Diên bất tỉnh rồi dẫn cô vào hành lang kho chứa đồ. Camera ở đó đã bị phá hỏng, sau khi vào hành lang không thể theo dõi được tung tích tiếp theo của Hứa Diên.

Bùi Tễ Ngôn tiếp tục kiểm tra camera ngoài hội trường, tất cả các lối ra đều không có hình ảnh Hứa Diên từng rời khỏi đây.

Bùi Tễ Ngôn nhíu mày: "Chẳng lẽ cô ấy vẫn chưa ra ngoài, bị ai đó giấu trong hội trường?"

Tạ Tư Chỉ nói: "Nếu giấu trong hội trường, chỉ cần Tạ Doanh Triều muốn là tìm thấy trong tích tắc. Về mặt logic thì không ổn, cô ấy chắc chắn đã rời hội trường rồi, chỉ là rời bằng cách nào mà thôi."

Bùi Tễ Ngôn xem kỹ lại camera, phát hiện vào lúc 22:45 camera cửa sau hội trường có một cảnh bất thường.

Một giây trước, hoa anh đào trên cây ngoài cửa vẫn còn là nụ, giây sau đã nở rực rỡ cả cây.

Rõ ràng, đoạn video này đã bị can thiệp.

Bùi Tễ Ngôn kiểm tra tiếp camera cổng học viện, phát hiện lúc 23:00 có một chiếc xe tải cỡ trung rời khỏi cổng trường.

"Sao học viện Flaxman lại để xe tải ra vào giữa đêm?"

Tạ Tư Chỉ nghiêng đầu nhìn: "Đó là xe của Tạ gia."

Hắn đạp phanh, tiếng ma sát sắc lẹm vang lên, xe dừng giữa con đường vắng lúc nửa đêm: "Tôi biết hai gã đàn ông đó đã vào hội trường và mang Hứa Diên đi bằng cách nào rồi."

Hắn nhíu mày: "Xe tải là để chở đàn piano cho Trịnh Gia Vy, vệ sĩ của Tạ gia sẽ không ngăn cản cũng không dám ngăn cô ta. Nếu hai gã kia trốn trong thùng đàn piano để vào hội trường, đợi buổi biểu diễn kết thúc lại nhét Hứa Diên vào đó thì có thể né tránh được sự kiểm tra của vệ sĩ và đưa người đi."

"Như vậy là Tạ Thiệu đã mua chuộc người hầu trong trang viên để đưa người đi."

Tạ Tư Chỉ tháo chuỗi hạt trên tay khẽ xoay: "Người đưa Hứa Diên đi không phải Tạ Thiệu."

"Ý anh là sao?"

"Cuộc chiến giữa Tạ Thiệu và Tạ Doanh Triều diễn ra công khai, hắn không cần bảo kẻ bắt cóc bịt mặt chứ chưa nói đến việc mất công thay đổi camera giám sát. Đây là hành động thừa thãi."

Tạ Tư Chỉ cầm máy tính, nhìn chằm chằm vào người đàn ông to khỏe đang bịt mặt trên màn hình: "Có lẽ là người của Anh Tuyền Bang. Muốn nhét người vào thùng đàn của Trịnh Gia Vy, nếu không có sự đồng ý của cô ta thì tuyệt đối không thể thực hiện được."

Ánh mắt hắn trở nên u ám: "Khi Tạ Doanh Triều lợi dụng người phụ nữ này, chắc hắn cũng không nghĩ cô ta dám liều lĩnh đến mức này đâu nhỉ?"

"Nếu Hứa Diên đang ở trong tay Trịnh Gia Vy..." Bùi Tễ Ngôn nhíu mày: "...thì người mà Tạ Thiệu đang bắt giữ là ai?"

Lúc này, chỉ còn mười phút cuối cùng là đến thời hạn Tạ Thiệu đặt ra.

Tạ Tư Chỉ dừng xe ở dưới chân núi. Trong núi rừng tĩnh lặng, ánh sáng lập lòe mờ ảo, tiếng súng vang lên dữ dội làm chim giật mình bay tán loạn, bầu không khí tang thương chết chóc bao trùm tất cả.

Phía sau, một đoàn xe từ từ tiến đến.

Từ chiếc Limousine Bentley màu đen, Tạ Doanh Triều bước xuống.

Anh Tuyền Bang và Thanh Mộc Bang đang giao chiến trên đỉnh núi, nhìn thần sắc của Tạ Doanh Triều dường như hắn không hề lo lắng.

Tạ Tư Chỉ và Bùi Tễ Ngôn có thể phát hiện vấn đề từ camera giám sát, chắc chắn Tạ Doanh Triều cũng nhận ra điều đó. Hắn đứng trong bóng đêm, ngẩng đầu nhìn l*n đ*nh núi.

Sau một trận giao tranh súng đạn kéo dài, vài chiếc xe của Thanh Mộc Bang dính đầy lỗ đạn lao vun vút xuống núi.

Với Bang Thanh Mộc, đây chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.

Dù đã nhận tiền của Tạ Thiệu, họ cũng không mặn mà quá mức, nên sau khi có thương vong thì lập tức rút khỏi hiện trường.

Anh Tuyền Bang thì khác, nếu có được sự ủng hộ của Tạ gia thì đồng nghĩa với việc phát tài nhanh chóng. Mà sự ủng hộ đó không thể thiếu Trịnh Gia Vy nên dù thế nào họ cũng phải cứu cô ta. Điều bất ngờ là trong trận giao tranh vừa rồi họ còn bắt được Tạ Thiệu, kẻ mất tích bấy lâu.

Người mà Tạ Thiệu bắt giữ chính là Trịnh Gia Vy, người bị hắn chặn trên đường tới Tháp Ngân Châu.

Tạ Tư Chỉ bước xuống xe, nhìn về phía Tạ Doanh Triều: "Anh đã báo cho Anh Tuyền Bang à?"

Tạ Doanh Triều không đáp, coi như thừa nhận.

Căn cứ của Anh Tuyền Bang nằm rất gần núi Thanh Nguy nên đến sớm hơn tất cả mọi người.

Tạ Tư Chỉ cũng từng nghĩ đến việc nhờ Anh Tuyền Bang cứu người nhưng hắn vẫn còn băn khoăn. Nếu có một phần vạn khả năng Hứa Diên thật sự bị Tạ Thiệu bắt đi thì trận giao tranh giữa hai bên rất có thể sẽ làm cô bị thương.

Nhìn hiện tại, rõ ràng Tạ Doanh Triều không hề bận tâm điều đó. Hắn nhìn xuống Tạ Thiệu, người bê bết máu trên mặt đất: "Chú à, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Tạ Thiệu không còn khả năng ngồi dậy, thần sắc lộ vẻ già nua: "Người chiến thắng cuối cùng vẫn là cậu."

"Người chiến thắng luôn là tôi." Tạ Doanh Triều thản nhiên: "Khi ông nhiều lần dồn tôi vào chỗ chết, lẽ ra phải nghĩ đến ngày hôm nay rồi chứ."

Ngực Tạ Thiệu trúng đạn, khó nhọc ho: "Vụ phòng sách và vụ nổ không phải Văn Châu làm. Tên súc sinh đó đã hủy hoại Văn Châu mà cậu lại bảo vệ nó, sao tôi có thể nuốt trôi cục tức này?"

"Không còn quan trọng nữa." Tạ Doanh Triều cầm lấy khẩu súng do vệ sĩ đưa, không chớp mắt bắn một phát vào Tạ Thiệu.

Một tiếng nổ chói tai vang lên, trán người đàn ông xuất hiện một lỗ máu, mắt trợn tròn từ từ nằm ra đất.

Xe của Anh Tuyền Bang đỗ bên cạnh, Trịnh Gia Vy bước xuống từ xe của Trần Tuyền.

Cô ta vừa được giải cứu, người dính đầy bùn đất và lá cỏ: "Tạ tiên sinh, cuối cùng anh cũng đến..."

Cô ta nhào vào lòng Tạ Doanh Triều, hoảng loạn đến mức vừa khóc vừa nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem.

Bùn đất dính đầy trên bộ vest của Tạ Doanh Triều. Hắn khẽ cau mày nhưng bàn tay vẫn vỗ nhẹ lên lưng cô ta như an ủi: "Nói cho tôi biết, Hứa Diên đang ở đâu?"

Trịnh Gia Vy sững sờ: "Em...làm sao em biết cô ta ở đâu chứ?"

"Thật sự không biết?" Giữa hàng mày Tạ Doanh Triều thoáng phủ một tầng âm u.

Hắn buông cô ta ra.

Trịnh Gia Vy lắc đầu, vẻ mặt vô tội đến đáng thương: "Em thật sự không biết. Anh bảo em đến Tháp Ngân Châu chờ, em đã đi ngay. Kết quả lại bị người của Tạ Thiệu chặn bắt giữa đường. Hứa Diên mất tích rồi sao? Việc đó thì liên quan gì đến em?"

Lớp trang điểm trên mặt cô đã nhòe đi vì nước mắt, trông thảm hại vô cùng: "Tạ tiên sinh, chẳng phải anh nói sẽ tặng quà cho em sao? Quà của em đâu rồi?"

Tạ Doanh Triều cười lạnh lẽo: "Tất nhiên là có quà."

Hắn lấy khăn tay chậm rãi lau sạch nòng súng, rồi nâng lên chĩa thẳng vào Trịnh Gia Vy.

Trần Tuyền cùng thuộc hạ lập tức nhận ra có điều bất thường nhưng đã muộn.

Còn chưa kịp giơ súng, đội vệ sĩ được huấn luyện đặc biệt phía sau Tạ Doanh Triều đã đồng loạt ra tay, bắn rơi hết vũ khí trong tay bọn chúng.

Vừa trải qua một trận chiến ác liệt, đám côn đồ này hoàn toàn không còn sức chống trả.

Tạ Doanh Triều lạnh giọng: "Để chúng sống."

Toàn bộ người của Anh Tuyền Bang, kể cả Trịnh Gia Vy đều bị súng chĩa thẳng vào.

Ánh mắt hắn dừng trên gương mặt người phụ nữ đang run rẩy trước mặt: "Tôi hỏi lại lần nữa, Hứa Diên đang ở đâu?"

Tạ Tư Chỉ khoanh tay, tựa hờ vào mui xe.

Việc Tạ Doanh Triều phải hỏi như vậy, chắc chắn là bởi chiếc xe tải chở đàn piano đã biến mất tăm sau khi rời học viện, mà hắn ta thì vẫn chưa lần ra tung tích.

Tạ Tư Chỉ cau mày, giọng lười nhác mà châm chọc: "Anh nhân từ như vậy thì đến bao giờ mới moi được câu trả lời đây?"

Nói xong, hắn tùy tiện cầm lấy một khẩu súng từ tay vệ sĩ, giơ lên bắn thẳng vào đầu gối Trần Tuyền.

Gã đàn ông "phịch" một tiếng ngã xuống đất, máu từ chân phun ra xối xả, đau đớn đến toàn thân run lẩy bẩy: "Tạ Doanh Triều, mày nuốt lời...đồ khốn..."

Tạ Tư Chỉ thản nhiên nói: "Hợp tác phải dựa trên tinh thần tôn trọng lẫn nhau. Nếu ông chủ Trần hiểu được điều này đã chẳng cùng cô Trịnh bày trò bắt cóc chị dâu tôi."

Ánh mắt hắn chuyển sang Trịnh Gia Vy: "Trần Tuyền và Hứa Diên vốn không thù không oán. Tôi đoán kế hoạch này là do cô đưa ra nên chắc chắn cô biết Hứa Diên đang ở đâu. Hay là tôi chơi với cô một trò nhé? Mỗi một giây trôi qua tôi sẽ phế một bộ phận trên người Anh Tuyền Bang ở đây."

Trong khi hắn nói đám vệ sĩ đã đồng loạt nổ súng nhắm vào đầu gối còn lại cùng khớp khuỷu tay của Trần Tuyền, bắn liên tiếp ba phát.

Tiếng gào thảm thiết vang dội trong màn đêm tĩnh mịch.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Trần Tuyền đã thành một kẻ tàn phế, hoàn toàn mất khả năng cử động.

"Đợi đến khi toàn bộ đám người ở đây bị bắn gãy hết tay chân mà cô vẫn chưa nói cho tôi câu trả lời tôi muốn, thì tôi sẽ giao cô cho Thanh Mộc Bang."

Giọng thiếu niên rất dịu dàng, khuôn mặt lại tuấn mỹ, nụ cười rực rỡ đến chói mắt, nhưng những lời hắn thốt ra lại khiến sống lưng Trịnh Gia Vy lạnh toát: "Thanh Mộc Bang thích nhất là buôn phụ nữ. Vừa rồi bọn chúng bị Anh Tuyền Bang đánh cho thê thảm. Thử nghĩ xem với thân phận từng là người đàn bà của Trần Tuyền, nếu rơi vào tay bọn chúng cô sẽ có kết cục thế nào?"

"Đoàng đoàng đoàng"

Một loạt tiếng súng nổ liên tiếp.

Tạ Tư Chỉ ngắm bắn cực chuẩn, chỉ trong mười mấy giây đã có năm sáu gã đàn ông gào thảm rồi gục xuống.

Tiếng súng chát chúa, mùi máu tanh nồng, cái chết quấn quanh, cộng thêm sự hiện diện của thiếu niên đáng sợ ấy tất cả khiến tâm lý Trịnh Gia Vy rơi vào hoảng loạn tột cùng.

"Tôi nói...tôi nói..."

Thế nhưng Tạ Tư Chỉ vẫn chưa dừng lại, lại liên tiếp bắn tám phát phế thêm hai gã nữa.

Đến khi băng đạn rỗng không hắn mới cúi đầu ung dung thay băng mới: "Cô muốn nói thật chứ? Chứ không phải bịa chuyện để kéo dài thời gian. Nếu dám lừa tôi..."

Hắn mỉm cười với Trịnh Gia Vy: "Thì kết cục của cô còn thảm hơn những gì tôi vừa mô tả."

Thực ra Trịnh Gia Vy từ lâu đã không ưa nổi Hứa Diên.

Vụ bắt cóc hôm nay vốn đã được lên kế hoạch từ trước. Nếu không có sự tiếp tay của Anh Tuyền Bang, cô ta tuyệt đối không thể làm được.

Nhưng điều cô ta không ngờ là đêm nay chính mình cũng đã trở thành con mồi trong kế hoạch của kẻ khác. Cho đến giờ cô ta vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể dựa vào bản năng để đoán xem nên làm gì mới có thể giữ được mạng.

Trên gương mặt Tạ Tư Chỉ vương vài giọt máu. Băng đạn trong tay hắn đã được thay xong mà Tạ Doanh Triều cũng chẳng hề có ý định ra tay cứu cô ta.

Cảm nhận được nguy hiểm đang ập tới, Trịnh Gia Vy run rẩy thốt ra: "Chiếc xe tải chở đàn piano dừng ở đường Quan Đường, Hứa Diên đã bị chuyển sang một chiếc xe con màu đen, biển số đuôi 987. Tài xế sẽ phá phanh để xe lao thẳng xuống hồ chứa nước Thương Thành."

Tạ Tư Chỉ hạ nòng súng xuống: "Tốt nhất là cô nên cầu nguyện cho Hứa Diên vẫn an toàn."

Hắn ghé sát lại, mùi máu tanh nồng nặc quanh mũi cô ta: "Chỉ cần cô ấy bị thương một chút thôi, đợi tôi quay lại sẽ lột da cô."

Nói xong, Tạ Tư Chỉ mở cửa xe.

Bùi Tễ Ngôn vẫn ngồi ở ghế phụ, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng: "Đây chính là cách Tạ gia làm việc sao?"

Nếu nói Tạ Doanh Triều vẫn còn giữ lại chút vỏ bọc của một con người thì Tạ Tư Chỉ hoàn toàn là một kẻ điên.

Chỉ cần ở chung một không gian với hắn, rất khó để không cảm thấy trong không khí đang lởn vởn thứ gì đó u ám đục ngầu.

Chàng trai ngồi vào xe, khóe môi cong lên thành nụ cười đầy giễu cợt: "Nếu dùng cách làm của Bùi gia, e rằng chị dâu tôi giờ chỉ này có thể làm mồi cho cá trong hồ chứa nước. Anh có thời gian chất vấn tôi sao không mở bản đồ tìm lối đi gần nhất đến hồ chứa nước Thương Thành?"

Trước khi hắn nói dứt câu, Bùi Tễ Ngôn đã mở laptop: "Rẽ trái, đi đường Điện Hà."

Chiếc xe của Tạ Tư Chỉ khuất dần trong màn đêm, đám vệ sĩ bắt đầu dọn dẹp chiến trường hỗn loạn.

Tạ Doanh Triều dõi theo bóng xe rời đi, trong đầu không kìm được mà hiện lên từng mảnh ký ức rời rạc.

"Để tôi thay cô ấy."

"Chỉ là một món đồ chơi của anh ấy thôi. Nhưng với tôi..."

"...lại là một người vô cùng quan trọng."

"Lần này, chị dâu phải cảm ơn tôi cho đàng hoàng đấy, cả anh trai cũng vậy."

"Tôi thì thật sự vừa ý một người, chỉ sợ quản gia Đinh không dám đi hỏi thôi."

"Tốt nhất là cô nên cầu nguyện cho Hứa Diên vẫn an toàn."

"Chỉ cần cô ấy bị thương một chút thôi, đợi tôi quay lại sẽ lột da cô."

Hàng mày hắn khẽ nhíu: "Chị dâu sao?"

......

Bùi Tễ Ngôn không dùng hệ thống định vị tự động, bởi như thế sẽ phải đi đường vòng rất xa.

Hắn dán mắt vào bản đồ, giữa vô số con đường chằng chịt của Thương Thành, chọn ra lối tắt nhanh nhất để xuyên qua thành phố hướng thẳng đến hồ chứa nước.

Suốt chặng đường chỉ thỉnh thoảng vang lên giọng chỉ đường của Bùi Tễ Ngôn.

Tạ Tư Chỉ thì lao xe vun vút như muốn xé toạc màn đêm.

Hơn một giờ sáng, hồ chứa nước Thương Thành cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.

Con đường từ quốc lộ xuống hồ là một đoạn dốc dài.

Một chiếc xe con màu đen đang lao xuống với tốc độ rất nhanh, trượt thẳng về phía mặt nước.

Tạ Tư Chỉ lập tức tăng tốc, ép sát chiếc xe đó, chạy song song. Hắn hạ cửa kính, nhìn thấy Hứa Diên đang bất tỉnh, bị trói chặt vào ghế lái bằng dây an toàn.

Cô vẫn mặc bộ váy trắng lúc biểu diễn, đầu nghiêng sang một bên, dáng vẻ ngủ say ngọt ngào và mềm mại như một đứa trẻ.

Suốt cả đêm, biết bao người vì cô mà dốc sức chạy đôn chạy đáo, vậy mà cô lại có thể ngủ yên bình thế này.

"Hứa Diên!"

Tạ Tư Chỉ gọi to tên cô.

Thuốc mê quá mạnh, hắn gọi mãi mà Hứa Diên vẫn không tỉnh.

Trong mắt Tạ Tư Chỉ hiện lên vể điên cuồng. Hắn đạp mạnh ga vượt lên trước chiếc xe của cô.

Khi đã hoàn toàn vượt qua hắn bẻ lái, chặn ngang đường để ngăn đà trượt xuống của chiếc xe kia.

Vị trí phải hứng cú đâm trực diện từ đầu xe đối diện, chính là bên ghế phụ chỗ Bùi Tễ Ngôn đang ngồi.

Theo lẽ thường, cú va chạm ấy đủ để khiến hắn ta chết tại chỗ hoặc ít nhất cũng trọng thương.

Nhưng đến khoảnh khắc cuối cùng, Tạ Tư Chỉ lại nhân từ mà nhấn ga tiến lên thêm một mét.

Thế nên đầu xe kia không tông thẳng vào ghế phụ mà lệch đi va mạnh vào phần thân sau của xe.

Chiếc xe chở Hứa Diên vì thế mới tạm thời được chặn lại đà lao dốc.

Tạ Tư Chỉ tháo dây an toàn lao ra khỏi xe, nhanh chóng bế Hứa Diên bất tỉnh từ ghế lái ra ngoài.

Vừa rời khỏi ghế lái, chiếc xe kia lập tức húc văng xe của họ, tiếp tục trượt xuống lao thẳng vào hồ chứa nước bắn lên cột sóng lớn trắng xóa.

Cú va chạm dữ dội khiến người ta choáng váng. Tuy không bị thương nặng nhưng lúc ấy Bùi Tễ Ngôn đã nhìn thấy trong mắt Tạ Tư Chỉ có một cơn lạnh lẽo khắc sâu đến tận xương tủy.

Rõ ràng hắn muốn giết mình.

Tạ Tư Chỉ chẳng buồn che giấu, nhếch môi cười lạnh: "Mạng của anh tạm để lại đã. Chết vì cứu cô ấy, món nợ lớn vậy tôi mới không muốn cô ấy nợ anh."

"Anh thật ấu trĩ." Bùi Tễ Ngôn ôm cánh tay bị va đập, nghiêng đầu hỏi: "Hứa Diên không sao chứ?"

Hắn định bước lại gần để nhìn nhưng Tạ Tư Chỉ ôm Hứa Diên né tránh, buông lời gọn lỏn: "Không cần anh bận tâm."

Tứ chi Hứa Diên mềm nhũn, vô thức quàng lấy cổ hắn. Trong cơn mơ hồ cô khẽ thì thầm: "Tạ Tư Chỉ..."

Chỉ một câu ấy thôi, thoáng chốc đã khiến trái tim chàng trai mềm đi một nhịp.

Cô đang gọi tên hắn. Dù trong lúc mê man, ngay cả trong giấc mơ của cô vẫn có hắn sao?

Tạ Tư Chỉ ôm chặt cô, bước từng bước lên dốc.

Toàn bộ khu vực hồ nước bỗng nhiên được chiếu sáng bởi những chiếc đèn pha.

Từ xa vang lên tiếng trực thăng ầm ầm, vô số xe cứu hộ lao xuống chân dốc.

Chỉ cần nghĩ cũng biết, những người này là do Tạ Doanh Triều cử đến.

Chiếc Bentley đen dừng trước mặt Tạ Tư Chỉ.

Cửa xe mở ra, lộ ra gương mặt điềm tĩnh của Tạ Doanh Triều.

Vệ sĩ bước xuống, chuẩn bị đón Hứa Diên từ tay Tạ Tư Chỉ.

Nhưng hắn không buông, chỉ đứng yên đối diện trực tiếp với Tạ Doanh Triều.

Khoảnh khắc đó, Tạ Doanh Triều rõ ràng thấy trong đôi mắt thiếu niên có một h*m m**n chiếm hữu sâu thẳm cùng cơn giận dữ đang bùng lên điên cuồng.

Tạ Tư Chỉ gần như không hề che giấu cảm xúc, mọi suy nghĩ trong hắn đều phơi bày trước mắt.

Đến lúc này, Tạ Doanh Triều không còn một chút nghi ngờ nào.

"Vất vả rồi, đưa cô ấy cho tôi đi." Gương mặt bình thản, không lộ ra chút cảm xúc.

......

Khi Hứa Diên tỉnh dậy, cô đã nằm trên chiếc giường mềm mại.

Cô dụi mắt, nhìn thấy Tạ Doanh Triều cầm một ly rượu đỏ đứng trước cửa sổ lớn.

"Tạ tiên sinh?" Cô gọi: "Em về lúc nào vậy? Sao anh lại ở đây?"

Tạ Doanh Triều hạ mắt, đặt ly rượu lên bàn một cách tùy ý.

Hắn mặc một chiếc áo choàng đen ở nhà, đã lâu Hứa Diên không nhìn thấy hắn trong bộ dạng này.

"Còn Trịnh Gia Vy đâu?" Cô hỏi.

Thường thì đêm xuống, hắn đều ở cùng Trịnh Gia Vy, lâu rồi không bước vào phòng của cô.

"Trịnh Gia Vy đã mất tích. Từ đêm nay trở đi vị trí ứng cử viên Miss Flaxman chỉ còn thuộc về em."

Tạ Doanh Triều vươn tay, kẹp lấy chiếc cằm trắng muốt của cô: "Giống như em chỉ thuộc về anh."

Ngón tay hắn siết chặt khiến Hứa Diên đau đớn. Cô muốn giãy ra nhưng hoàn toàn không thoát được.

Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông ẩn giấu một thứ nguy hiểm khó lường.

Cơ thể Hứa Diên bị ép ngã xuống giường, chiếc váy trên người cô bị xé nát thành mảnh vụn trong chốc lát.

Đã lâu lắm rồi không trải qua chuyện này, ngay khoảnh khắc bị cưỡng ép thô bạo, Hứa Diên đau đến mức nước mắt trào ra. Đầu óc cô choáng váng, cô mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, càng không hiểu vì sao hắn lại đối xử với cô theo cách này.

"Tạ Doanh Triều..." Cô đưa tay đẩy hắn nhưng thân hình người đàn ông chẳng hề lay chuyển.

Tạ Doanh Triều xưa nay vốn kiềm chế, ngay cả những kẻ thân cận nhất cũng hiếm khi nhìn ra vui buồn của hắn. Vậy mà bây giờ hắn lại mất khống chế.

Ánh mắt hắn gắt gao khóa chặt lấy thiếu nữ trước mặt. Cô phản kháng vô ích chỉ có thể nhắm nghiền mắt cắn răng chịu đựng nỗi đau.

Trong đầu hắn thoáng hiện lên hình ảnh trên sân khấu tối nay.

Cô như một cánh bướm đang bay lượn, thuần khiết, mảnh mai, lại mang theo sự hấp dẫn chí mạng. Chỉ cần liếc nhìn một lần liền khó lòng thoát khỏi, không ai có thể ngoại lệ.

Một cánh bướm đẹp đẽ như vậy hắn lại không muốn buông cho cô bay vào thế giới rộng lớn ngoài kia.

Bởi vì xung quanh đâu đâu cũng có những kẻ săn mồi rình rập. Với cô mà nói nó quá nguy hiểm.

Không, nguy hiểm thật sự lại chính là hắn.

Người luôn thèm muốn, khao chiếm lấy báu vật ấy chính là hắn.

Trong khoảng thời gian Hứa Diên hôn mê, Tạ Doanh Triều vẫn luôn nghĩ ngợi.

Nếu như ngày đó cô chưa từng bước vào trang viên này, cuộc đời cô sẽ ra sao? Người đàn ông đứng bên cạnh cô sẽ là người thế nào?

Đêm nay không chỉ Tạ Tư Chỉ để lộ dấu vết trước mặt hắn, mà ngay cả tên nhóc họ Bùi ngồi trên xe kia dường như cũng cất giấu một nỗi lòng không thể công khai.

Chỉ cần vừa nghĩ đến việc người phụ nữ của mình bị bao ánh mắt dòm ngó, nghĩ đến tương lai bên cạnh cô có thể xuất hiện một gã đàn ông khác, nghĩ đến việc trong sâu thẳm đáy lòng cô chưa từng dành cho hắn chút tình cảm nào, thì hắn không cách nào khống chế nổi sự thô bạo của mình.

Cô là của hắn.

Dù cô không còn lưu luyến hắn cũng không được phép để người khác dòm ngó.

Trải qua mấy tháng dài đằng đẵng kìm nén, Tạ Doanh Triều rốt cuộc phát hiện tình cảm hắn dành cho cô còn sâu nặng hơn cả tưởng tượng. Khát vọng đối với cô gần như thiêu rụi toàn bộ lý trí thành tro tàn.

Đến ngay cả cảm xúc, hắn cũng đã hoàn toàn không khống chế được.

Vì một người phụ nữ mà sinh ra thứ cảm giác ghen tuông và không cam lòng. Trước nay, hắn chưa từng có những điều này.

Cánh bướm bị cơn giông bão bất ngờ quật ướt dính chặt trong lòng bàn tay hắn, chỉ có thể yếu ớt run rẩy vỗ cánh.

Trong cơn mê man, Hứa Diên mơ hồ nghe thấy Tạ Doanh Triều khẽ hỏi bên tai: "Tình cảm của Tạ Tư Chỉ, em có biết không?"

Thân thể Hứa Diên chợt cứng lại.

......

Trên đường chân trời lóe lên một vệt sáng trắng nhạt.

Khu đất hoang phía sau trang viên hầu như chẳng ai lui tới, chỉ có cánh đồng hoa hồng rực rỡ trải dài vô tận ôm lấy nơi này.

Dưới bàn tay chăm sóc của người làm vườn, hoa hồng khó tàn, giữa mùa hạ vẫn tỏa hương đậm đà.

Phía sau tòa nhà nhỏ có một cái ao đã bỏ hoang nhiều năm.

Chỉ có Tạ Tư Chỉ nhớ, khi hắn còn bé nơi này từng là một hồ sen.

Mỗi mùa hè khi hoa sen nở rộ, mẹ hắn sẽ hái sen, tách hạt rồi nấu chè ngọt cho hắn.

Tạ Tư Chỉ lúc nhỏ không muốn mẹ vất vả, ban đêm thường lén một mình ra hồ hái sen.

Trong màn đêm yên tĩnh, hắn luôn nghe thấy những âm thanh kìm nén, đau đớn vọng ra từ cửa sổ phòng người phụ nữ.

Ký ức nhiều năm trước giờ đây mơ hồ chồng lấp lên thực tại.

Hứa Diên đang khóc.

Không phải là tiếng khóc xé gan xé phổi, mà là tiếng nức nở kìm nén, khàn đục nghẹn ngào: "Tạ Doanh Triều, em không muốn nữa..."

Giây tiếp theo, giọng cô bị đôi môi khác bịt kín, tan biến vào bóng tối trước bình minh.

Tạ Tư Chỉ châm một điếu thuốc nhưng chẳng rít lấy một hơi.

Mãi đến khi tàn thuốc cháy bỏng ngón tay hắn mới ném nó xuống đất, giẫm gót giày nghiền tắt.

Mỗi giây mỗi phút ở đây đều như có lưỡi dao cắt vào tim hắn, nhưng đồng thời cũng thúc giục hắn đưa ra một quyết định nào đó.

Cả đêm, hắn không rời đi.

Trong ao bỏ hoang, những cành sen khô rối vào nhau.

Tạ Tư Chỉ tháo chuỗi hạt trầm hương trên cổ tay, đưa tay chạm vào mặt nước nổi rêu phía sau.

Cái lạnh thấu xương.
 

Bình Luận (0)
Comment