Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 44

 
Đêm hôm đó trở về, Tạ Doanh Triều khoá trái cửa ở lì trong phòng của Hứa Diên.

Suốt ba ngày liền hắn không bước ra ngoài nửa bước.

Thỉnh thoảng Lệ Hoa ghé tai áp sát cửa nghe ngóng, nhưng phần lớn thời gian trong phòng lặng ngắt như tờ.

Thỉnh thoảng có thể nghe tiếng Tạ Doanh Triều làm việc.

Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng phim cũ được chiếu.

Thỉnh thoảng lại nghe Tạ Doanh Triều khẽ trò chuyện như đang dỗ dành cô gái nhỏ.

Mỗi khi đêm xuống, tất cả những âm thanh ấy đều hóa thành tiếng nức nở nghẹn ngào của cô gái và hơi thở dồn nén của người đàn ông, khiến Lệ Hoa nghe mà mặt đỏ tim đập loạn.

Sau khi ông chủ trở về thì lập tức dặn người dọn dẹp và khử trùng kỹ lưỡng căn phòng trước kia cô Hứa ở.

Trịnh Gia Vy không còn quay lại trang viên nữa. Đối với mọi người ở đây, đó gần như là tin vui đáng để đốt pháo ăn mừng.

Đến sáng ngày thứ tư, cuối cùng Tạ Doanh Triều cũng rời khỏi phòng: "Đợi Hứa Diên thức dậy, đưa cô ấy chuyển về phòng cũ."

Lệ Hoa vâng dạ gật đầu, đợi Tạ Doanh Triều rời đi mới bước vào phòng.

Cũng như trước kia, ga giường đã được thay mới, trong phòng thoang thoảng mùi thơm mát. Hứa Diên cuộn mình trong chăn.

"Cô Hứa bây giờ cô có muốn dậy không?" Lệ Hoa khẽ hỏi: "Ông chủ nói cô có thể dọn về phòng cũ ở rồi."

Một lúc lâu sau giọng Hứa Diên vọng ra từ trong chăn, nghèn nghẹn như đang hờn dỗi: "Tôi không đi đâu hết."

...

Đến bữa tối.

Không thấy Tạ Tư Chỉ.

Tạ Doanh Triều hỏi, Tạ Đạc đáp rằng Tạ Tư Chỉ đã bay sang nước K từ hôm kia để tìm Ian rồi.

Tạ Doanh Triều vẫn chưa nghĩ xong nên xử lý thằng nhóc dám thèm khát người phụ nữ của mình như thế nào. Nhưng Tạ Tư Chỉ rời đi một thời gian, hắn cũng coi như được yên tĩnh.

Tạ Tĩnh Thu nói: "Hứa Diên cũng không đến ăn cơm."

Khi Trịnh Gia Vy còn ở đây, Hứa Diên chưa từng xuất hiện.

Giờ Trịnh Gia Vy đi rồi, Hứa Diên vẫn không chịu ra dùng bữa.

Khóe môi Tạ Doanh Triều khẽ nhếch: "Cô ấy đang giận anh."

Đêm xuống, Tạ Doanh Triều gõ lên cánh cửa phòng bị khóa trái của Hứa Diên.

Hắn gõ rất lâu, bên trong chẳng có động tĩnh gì. Đứng ngoài cửa hắn trầm giọng: "Chẳng lẽ em không muốn biết khi nào có kết quả đánh giá cuối cùng của cuộc thi Miss Flaxman sao?"

Cuối cùng trong phòng cũng vang lên tiếng bước chân khe khẽ.

Hứa Diên mở cửa, Tạ Doanh Triều muốn bước vào nhưng bị cô chặn lại: "Anh không được vào."

Hắn mỉm cười dịu dàng: "Đây là trang viên của anh, anh muốn vào đâu còn cần người khác phải cho phép?"

Hứa Diên thoáng lúng túng: "Vậy ... em đi."

Tạ Doanh Triều chặn lại: "Em có thể đi đâu chứ?"

Hắn ôm ngang eo nhấc bổng cô lên. Mặt Hứa Diên lập tức đỏ bừng: "Tạ Doanh Triều, thả em xuống!"

Tạ Doanh Triều bế cô đặt lên giường. Cô co người lùi lại, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn hắn.

Tạ Doanh Triều biết rõ sự đề phòng ấy bắt nguồn từ đâu.

Ba ngày ở trong căn phòng này, ngoài việc xử lý công việc và thỉnh thoảng xem phim để thư giãn, phần lớn thời gian còn lại hắn đều đè cô gái xuống dưới thân mà chiếm đoạt.

Gần đây hắn bận xử lý chuyện của Tạ Thiệu, trong lòng tích tụ áp lực cực lớn.

Cộng thêm tình cảm mà Tạ Tư Chỉ chẳng thèm che giấu cùng với việc đã quá lâu hắn chưa chạm đến cô, bao yếu tố chồng chất khiến hắn bực bội.

Vì thế, hắn chẳng hề dịu dàng. Đến khi xong xuôi, nhìn những vết hằn loang lổ trên cơ thể Hứa Diên, hắn biết rõ mình đã đối xử với cô quá tệ.

Hứa Diên giận hắn là lẽ đương nhiên.

"Đêm nay sẽ không làm nữa." Môi hắn khẽ áp vào vành tai cô.

Khi hắn nói điều này, cơ thể đang căng cứng của cô gái mới dần thả lỏng.

"Em không chịu dọn về phòng cũ, cũng không chịu ra ăn cơm, là đang tuyên chiến với anh sao?" Hắn khẽ cong mày, khóe mắt đầy ý cười.

Hứa Diên cứng nhắc đáp: "Em quen ở đây rồi, tòa nhà nhỏ kia ai thích thì cứ đến ở."

Tối nay Tạ Doanh Triều lại kiên nhẫn bất ngờ, hắn ngồi xuống mép giường cạnh cô: "Trịnh Gia Vy vẫn đang bị nhốt dưới tầng hầm của trang viên, anh còn chưa nghĩ ra nên xử lý thế nào. Hay là giao cô ta cho em, để em trút giận?"

Hứa Diên: "Em với cô ta không thù oán gì, chẳng có gì để trút giận cả."

"Vậy thì người chọc giận em chính là anh rồi."

Hắn nắm lấy tay Hứa Diên, đôi môi mỏng khẽ cong. Trên gương mặt góc cạnh rõ ràng ấy bất chợt nhuốm thêm một màu dịu dàng: "Xin lỗi, hôm đó anh thật sự đã không kiềm chế được."

Thật ra bây giờ hắn cũng đang kìm nén đến khó chịu, chỉ là hắn biết nếu thất hứa cô sẽ càng giận hơn, nên đành gắng sức chịu đựng.

Trước khi ở bên hắn, Hứa Diên chưa từng có chút trải nghiệm nào, ngay cả chuyện hôn môi cũng vụng về đến ngây ngô.

Cô giống như một đóa sen lớn lên trong làn nước trong vắt, chưa từng bị chút vẩn đục nào thấm nhuộm, từ trong ra ngoài đều tinh khiết không tì vết.

Trước kia, Tạ Doanh Triều từng cho rằng đó là vì cô còn trẻ, lại lớn lên trong một môi trường quá mức đơn thuần mà dưỡng thành.

Nhưng sau ngần ấy năm cô ở bên hắn, hắn mới nhận ra khí chất ấy vốn chẳng liên quan đến ngoại cảnh. Dù ở bất cứ thời điểm nào, bất cứ nơi đâu, tâm hồn cô vẫn trong sáng như thuở ban đầu.

Tính cách cô vừa mềm vừa cứng.

Mềm ở chỗ, cô luôn nhìn thế giới bằng sự dịu dàng và lòng trắc ẩn.

Cứng ở chỗ, bề ngoài cô mong manh yếu đuối nhưng thực chất chẳng điều gì có thể lay chuyển được tâm tính cô.

Hàng mi cô gái khẽ cong, rủ xuống che khuất đôi mắt xinh đẹp. Cô ngồi yên lặng, rất ngoan ngoãn và dịu dàng

Chỉ cần nhìn cô thôi cũng dấy lên một cơn bứt rứt trong thân thể Tạ Doanh Triều.

Hắn hít sâu mấy lần mới miễn cưỡng gạt bỏ sự thôi thúc ra khỏi đầu.

Rõ ràng đã qua cái tuổi nông nổi bồng bột, vậy mà mỗi khi nhìn thấy cô, hắn lại giống hệt một thiếu niên l* m*ng bất cứ lúc nào cũng có thể bị khơi dậy phản ứng.

Giọng Hứa Diên mềm mại: "Vừa nãy anh nói đã có kết quả đánh giá cuối cùng của Miss Flaxman rồi ư?"

Tạ Doanh Triều khẽ "ừ" một tiếng, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô: "Nhưng nghĩ đến việc để em đến nước K để bao nhiêu người nhìn thấy, anh không vui chút nào."

Hứa Diên ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh không muốn em đi sao?"

Tạ Doanh Triều mỉm cười: "Nếu em thật sự rất muốn, anh sẽ không ngăn cản."

Trong lòng Hứa Diên thầm thở phào một hơi.

Tạ Doanh Triều cúi xuống, nhìn bàn tay trắng nõn đang nằm trong lòng bàn tay mình.

Ngón tay cô thon dài xinh đẹp, lại mát lạnh, còn mịn màng hơn cả lớp thạch sữa vừa ướp qua đá.

Hắn ngắm thật lâu rồi khẽ nói: "Sang thu này em sẽ tròn hai mốt. Đợi em từ nước K trở về, hãy cân nhắc đến chuyện kết hôn đi."

Hứa Diên ngơ ngác: "Chúng ta...?"

"Nếu không thì còn ai?"

Trước kia, Tạ Doanh Triều chưa từng nghĩ mình sẽ lập gia đình sớm.

Hôn nhân đối với người như hắn vốn dĩ chẳng mấy quan trọng.

Nếu buộc phải cưới thì mục đích cũng chỉ là để duy trì dòng dõi. Nhưng giờ đây suy nghĩ ấy đã thay đổi.

Nếu người đó là cô thì thế nào cũng được. Chỉ cần nghĩ đến việc cả đời này sẽ cùng cô đi hết quãng đường còn lại, hắn lập tức cảm thấy đó sẽ là chuyện vô cùng tốt đẹp.

"Anh muốn em làm vợ anh." Hắn nói.

Hứa Diên hỏi: "Là giống như Trịnh Gia Vy, làm vị hôn thê của anh sao?"

Tạ Doanh Triều khựng lại: "Em thật sự không hiểu hay là đang giả vờ ngốc?"

Có những lời về tình cảm, kiểu đàn ông như Tạ Doanh Triều sẽ chẳng bao giờ trực tiếp nói ra, nhưng hắn tin Hứa Diên chắc chắn hiểu.

Tòa nhà nhỏ đã nhiều năm không có người ở, trong không khí vương mùi gỗ cũ mục khiến đêm tĩnh lặng thêm phần nặng nề.

Hứa Diên vừa tắm xong, mái tóc cô còn thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ, phả vào mũi lại khiến ngọn lửa trong người hắn bùng cháy.

Điều quan trọng nhất là sự ngây thơ và ngoan ngoãn trên người cô vừa khiến lòng người ngứa ngáy, vừa dễ dàng khơi dậy h*m m**n chiếm đoạt của đàn ông, khiến hắn chỉ muốn bất chấp tất cả mà nghiền nát cô.

"Có lẽ anh phải thất hứa rồi." Tạ Doanh Triều đưa tay cởi khuy áo trước ngực, cúi người hôn xuống.

Nụ hôn khiến Hứa Diên choáng váng, cô nghiêng đầu né tránh, hơi thở dồn dập: "Tạ Doanh Triều, chờ một chút ... em, em có chuyện muốn nhờ anh."

Người đàn ông ngừng lại, môi vẫn lướt bên cần cổ mảnh mai: "Chuyện gì?"

Hắn hiếm khi chịu dừng lại vào lúc thế này.

Không ngờ lần này Hứa Diên lại dùng đến hai chữ "nhờ vả". Rất khó để nghe được lời cầu xin từ miệng cô, vì vậy hắn càng tò mò muốn biết cô sẽ nói gì tiếp theo.

"Anh có thể đừng gả Tĩnh Thu cho lão già kia được không?"

Đôi mắt trong veo của Hứa Diên thẳng thắn nhìn hắn: "Lợi ích của gia tộc nhất định phải đánh đổi bằng sự hy sinh của cô ấy sao?"

Tạ Doanh Triều chau mày: "Là cô ấy nhờ em cầu xin anh?"

"Không phải." Hứa Diên đáp: "Là ý của em."

"Nếu Tĩnh Thu không muốn, cô ấy sẽ tự mình tìm anh."

"Nhưng nếu cô ấy mở lời, có thể khiến anh đổi ý sao?"

"Đã biết dù cô ấy có mở lời cũng không lay chuyển được anh, vậy tại sao em còn muốn lên tiếng?" Giọng Tạ Doanh Triều trầm thấp, khẽ áp môi hôn lên vành tai cô: "Hứa Diên, thật ra em rất rõ ràng vị trí của mình trong lòng anh rốt cuộc là thế nào. Nhưng em luôn giả vờ không hiểu."

Hắn cúi xuống cắn lấy vành tai cô như một sự trừng phạt: "Thật tinh ranh."

Hứa Diên bị cắn đau, bật ra tiếng rên khẽ. Đối mặt với thế tấn công ngày càng mãnh liệt của người đàn ông, cô chỉ có thể ngắt quãng thốt lên: "Nếu đặt mình vào hoàn cảnh đó...vì lợi ích gia tộc mà em bị gả cho một lão già...em...cũng sẽ không vui. Tạ Doanh Triều, anh nghiêm túc nghe em nói chút đi, em vẫn còn đang giận anh..."

Nghe câu nói ấy, Tạ Doanh Triều dừng hẳn động tác, đôi mắt sâu thăm thẳm khóa chặt lấy cô: "Không bao giờ có khả năng như em vừa nói."

Hắn ngừng một chút rồi cất giọng không cho phép phản bác: "Em chỉ có thể là của anh."

Chưa kịp để Hứa Diên phản ứng, khóe môi hắn đã cong lên thành nụ cười: "Em coi chuyện này là điều kiện để hết giận sao?"

Hứa Diên không trả lời, nhưng im lặng đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.

Người đàn ông cúi xuống, chóp mũi cọ nhẹ lên gò má cô: "Nhưng anh thấy như vậy vẫn chưa đủ. Nhờ vả người khác thì cũng phải có thành ý chứ. Em tính dùng gì để báo đáp anh đây?"

...

Sau khi Tạ Thiệu chết, thế lực còn sót lại của hắn bị Tạ Doanh Triều mạnh tay nhổ tận gốc. Gia đình hắn cũng lặng lẽ biến mất, không ai biết tung tích, càng không có ai dám hỏi đến. Ngay cả trong nội bộ Tạ gia, vẫn có nhiều người bất mãn với sự tàn nhẫn của Tạ Doanh Triều, nhưng chỉ dám giận chứ không dám nói ra.

Đối với đế quốc thương nghiệp khổng lồ này, Tạ Doanh Triều chính là người nắm quyền tuyệt đối, lời nói ra không ai dám trái.

Ngày hè dài dằng dặc, cuộc sống trong trang viên lặng lẽ trôi.

Học viện đã vào kỳ nghỉ hè. Trước khi sang nước K tham gia vòng chung kết tuyển chọn Miss Flaxman, Hứa Diên hầu như chỉ yên tĩnh ở trong phòng đọc sách.

Giữa khoảng thời gian ấy đã xảy ra một chuyện.

Cuộc hôn nhân với gia tộc Fitzroy ở nước R vốn đã được lên kế hoạch lại bị Tạ Doanh Triều đơn phương hủy bỏ.

Lý do của lần liên hôn này chính là vì chuyện buôn bán vũ khí của nhà Fitzroy có thể hỗ trợ cho việc kinh doanh của Tạ gia ở nước ngoài.

Ai cũng hiểu nếu mất đi sự hậu thuẫn ấy thì chuyện làm ăn của Tạ gia sẽ khó khăn hơn nhiều. Nhưng Tạ Doanh Triều hoàn toàn không để tâm.

Bên kia, Tạ Tĩnh Thu sững sờ một lúc lâu mới chắc chắn mình không nghe nhầm.

Cô hỏi Tạ Đạc: "Sao anh cả lại đột ngột đổi ý?"

Tạ Đạc đáp: "Hứa Diên đã xin anh ấy."

"Anh cả chưa bao giờ vì lời cầu xin của người khác mà thay đổi quyết định."

Tạ Đạc liếc cô một cái: "Em cũng vừa nói rồi, đó là người khác."

Tạ Tĩnh Thu lặng đi một thoáng: "Nhưng vì sao Hứa Diên phải làm vậy?"

Tạ Đạc cúi đầu nhìn trang sách trong tay, thản nhiên nói: "Cần lý do sao? Từ trước đến nay cô ấy vẫn luôn là một người rất tốt mà."

Ngày khởi hành sang nước K, trời trong nắng ấm.

Cả đêm Hứa Diên không ngủ, nhưng sáng dậy cô lại chẳng thấy mệt mỏi chút nào.

Ngay cả Lệ Hoa cũng nhận ra hôm nay cô Hứa trông rất có thần.

"Cô muốn mặc bộ nào?"

Hứa Diên mỉm cười: "Bộ nào cũng được."

"Tâm trạng của cô hôm nay rất tốt."

Hứa Diên đứng bên cửa sổ, đón ánh mặt trời ngoài kia: "Bởi vì nắng rất đẹp."

Ánh sáng buổi sớm xuyên qua tấm kính, bụi mịn lơ lửng trong không trung nhảy múa rộn ràng dưới ánh nắng mặt trời.

Cô đưa tay đón lấy, ánh sáng rọi xuống lòng bàn tay. Nhìn từ phía sau, toàn thân cô như được bao phủ trong một lớp sáng mờ ảo nhưng rực rỡ.

"Ông chủ đã bí mật dặn quản gia Đinh sắp xếp hôn lễ, nhưng thực ra chuyện này giờ không còn là bí mật nữa đâu." Lệ Hoa cười nói: "Đợi cô từ nước K trở về sẽ chính thức trở thành nữ chủ nhân thực thụ của trang viên, thật khiến người khác phải ghen tị."

"Ghen tị gì cơ?" Hứa Diên hỏi.

"Được ông chủ yêu chiều là điều vô cùng may mắn. Lúc đó, cô Hứa chắc chắn sẽ khiến tất cả phụ nữ ở Thương Thành đều ghen tị."

Hứa Diên nhìn ánh sáng tự do rơi xuống lòng bàn tay, bình thản đáp: "Có lẽ là vậy."

Chiếc xe đưa cô ra sân bay đã chờ sẵn dưới lầu. Tạ Doanh Triều sắp xếp cho cô một chuyên cơ riêng, thậm chí còn chuẩn bị cả vài chiếc xe hộ tống tới tận sân bay.

Trước khi đi, Doãn Lệ nhắn cho cô một tin.

Cô ấy nói bản thân không thể kiểm soát được cảm xúc, sợ để lộ dấu vết nên không ra tiễn, hứa sẽ gửi thông tin liên lạc mới khi Hứa Diên ổn định.

Tạ Doanh Triều bận việc quan trọng cũng không ra tiễn cô.

Theo hắn, vòng chung kết của Flaxman sẽ không kéo dài quá lâu, tối đa một tuần cô sẽ trở về.

Một tuần, có thể hắn sẽ nhớ nhưng vẫn chịu được.

Khi xe rời trang viên, Hứa Diên nhìn thấy Tạ Tĩnh Thu đứng ở ngã tư đường.

Cô không ra chặn xe, chỉ uể oải đứng ven đường, nhìn theo chiếc xe rời khỏi trang viên.

Từ khoảng cách xa, cô mỉm cười với Hứa Diên.

...

Hai năm qua như một giấc mơ, có lúc trôi qua thật nhanh, có lúc lại dài lê thê đến mức mỗi ngày như cả năm trời.

Ngay khoảnh khắc xe rời khỏi cổng trang viên, Hứa Diên có cảm giác như vừa tỉnh giấc sau cơn mê.

Những ngày tháng thận trọng mà cô không muốn nhớ đang dần trôi qua. Tuy cảm thấy nhẹ nhõm nhưng trong lòng cô lại có một khoảng trống khó tả.

Cô quay đầu nhìn lại.

Cổng trang viên nguy nga tráng lệ, người duy nhất đứng ở cửa nhìn cô rời đi chỉ có Tạ Tĩnh Thu.

Cô đã rất lâu, rất lâu rồi chưa gặp Tạ Tư Chỉ.

Hứa Diên vẫn nhớ rõ những lời thì thầm hắn rót vào tai cô hôm ở hội trường.

Nhưng giờ đây, khi cô sắp thoát khỏi chiếc lồng giam này, hắn lại bặt vô âm tín.

Chắc chắn Tạ Đạc biết tung tích của hắn nhưng Hứa Diên không hề hỏi.

Một khi đã quyết định rời đi, việc để lại quá nhiều vướng mắc càng khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.

Hứa Diên không rõ trong lòng mình từng có giây phút nào ao ước được thấy Tạ Tư Chỉ xuất hiện trước mặt mình không.

Cô cũng không biết, liệu sau khi rời đi mà không kịp nhìn hắn lần cuối, cô có thấy tiếc nuối chút nào không.

Cô thậm chí còn chẳng rõ bản thân đang cảm thấy vui vẻ hay chán nản. Có lẽ Tạ Tư Chỉ đã hết quan tâm đến cô nên hắn hoàn toàn không ngăn cản cô rời đi.

Hai bên đường thành phố rợp bóng cây xanh, Hứa Diên nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác như bị những dòng suy nghĩ lộn xộn cuốn trôi.

Cô hơi khó chịu nên nhắm mắt lại, cố gắng ép bản thân không nghĩ gì thêm.

Chuyến bay kéo dài tám tiếng.

Đêm đến, chuyên cơ hạ cánh xuống sân bay ở nước K.

Hứa Diên gỡ tấm chăn mỏng phủ trên người bước ra khỏi khoang máy bay.

Đêm ở nước K hơi se lạnh, các vệ sĩ đưa cho cô một chiếc áo khoác.

Đây không phải là lần đầu Hứa Diên đến nước K.

Nhưng khi đứng trên mảnh đất này, hít vào không khí ẩm ướt buổi tối, cô cảm nhận được một sự tự do đã mất từ lâu.
 

Bình Luận (0)
Comment