Sau khi Hứa Diên lên xe, Bùi Tễ Ngôn liên tục gọi điện.
Hơn mười phút sau, hắn cúp máy: "Anh đang liên hệ với vài người bạn để xoá camera ở ngã tư. Nếu không khi Tạ Doanh Triều phát hiện em mất tích, hắn sẽ dễ dàng truy ra."
"Xử lý xong chưa?" Hứa Diên hỏi.
"Xong rồi. Nếu không có trục trặc gì, mười phút nữa camera sẽ bị xoá sạch." Bùi Tễ Ngôn kiên nhẫn giải thích với cô: "Thủ đô nước K nằm trong phạm vi ảnh hưởng của nhà Flaxman. Tạ Doanh Triều lại thân với Edwin, khi hắn phát hiện em mất tích chắc chắn sẽ huy động lực lượng nhà Flaxman để truy tìm. Trước lúc đó, chúng ta phải đi sang một thành phố khác. Máy bay riêng của Bùi gia đã đậu ở đó, dùng nó bay tới Bắc Âu mới tránh được truy đuổi."
Hứa Diên: "Làm phiền anh rồi."
Bùi Tễ Ngôn nhìn cô: "Đừng nói những lời khách sáo kiểu đó với anh."
Gương mặt cô gái đã tẩy sạch lớp trang điểm, dưới ánh sáng yếu ớt trong khoang xe, làn da cô hiện lên vẻ trong trẻo thuần khiết.
Những đau khổ trong quá khứ không hề để lại dấu vết trên cô. Bên ngoài sự mềm mại là một lớp vỏ cứng rắn bảo vệ trái tim cô rất tốt.
So với Hứa Diên mà Bùi Tễ Ngôn từng quen, cô không hề thay đổi: vẫn trong sáng, vẫn thuần khiết như ngày nào.
Ánh mắt Bùi Tễ Ngôn dừng lại trên gò má trắng mịn của cô, rồi bất ngờ nhìn đi chỗ khác: "Anh biết em đang nghĩ gì."
"Em nghĩ anh giúp em để mong được đáp lại. Dù trong sâu thẳm, anh thật sự có chút toan tính không đáng kể. Nhưng chúng ta quen nhau lâu như vậy, ít nhất em cũng nên hiểu, Bùi Tễ Ngôn mà em biết không phải là một người xấu xa đúng không?"
"Anh chỉ muốn làm em vui và thoát khỏi hoàn cảnh khiến mình đau khổ trước khi em cân nhắc việc chọn ai. Nếu lựa chọn của em là anh, đó là vinh hạnh. Nếu không phải anh cũng không sao, anh vẫn sẽ giúp em." Bùi Tễ Ngôn hạ giọng: "Nói những lời khách sáo kiểu đó nữa anh sẽ giận đấy."
Hứa Diên hơi đỏ mặt: "Xin lỗi."
Trong nhận thức trước đây của cô, việc hắn liều mạng giúp đỡ mà không đòi hỏi gì từ cô là điều không hợp lý.
Vì vậy, khi Bùi Tễ Ngôn thẳng thắn chỉ ra suy nghĩ và nói ra ý định của mình, cô cảm thấy hơi xấu hổ. Cô thật sự không nên suy đoán như vậy về hắn.
"Anh hiểu rồi." Bùi Tễ Ngôn rất dịu dàng: "Hai tên khốn nhà họ Tạ không phải người tốt, em cảnh giác để bảo vệ bản thân là đúng."
Hứa Diên im lặng.
Có một lúc cô muốn phản bác, Tạ Tư Chỉ không hẳn là xấu, hắn chỉ hơi trẻ con mà thôi.
Nhưng môi cô mấp máy, cuối cùng chẳng nói được gì.
Bùi Tễ Ngôn đưa cho cô một chiếc gối kê cổ: "Còn hai tiếng mới tới sân bay, em nghỉ ngơi một chút đi."
Dưới mắt Hứa Diên có một quầng thâm nhạt, rõ ràng tối qua cô không ngủ được.
Cô lặng lẽ nhận lấy.
Bùi Tễ Ngôn hỏi: "Có muốn tựa vào anh không?"
Hứa Diên thầm thì: "Không cần đâu."
"Vậy ăn chút gì đi nhé?"
Hứa Diên lắc đầu: "Cảm ơn, tôi vẫn chưa đói."
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, những ánh đèn thành phố lướt qua vùn vụt, bỗng dưng có một nỗi chênh vênh không tên.
Rời khỏi lồng giam lẽ ra phải khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng chỉ có cô biết cảm giác chênh vênh ấy đến từ đâu.
Cô không còn cơ hội quay đầu nữa.
Suốt đời này, cô sẽ không bao giờ gặp lại chàng trai như trẻ con ấy. Vậy mà một lời từ biệt đàng hoàng cô cũng không kịp gửi cho hắn.
Nhớ đến Tạ Tư Chỉ, Hứa Diên nhẹ nhàng nhắm mắt, ánh đèn rực rỡ của thành phố trong mắt cô mờ nhạt như một quầng sáng yếu ớt.
Tình cảm của hắn đến dồn dập rồi cũng sẽ tan biến nhanh chóng thôi nhỉ?
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ hoàn toàn quên cô.
Khi yêu người khác, hắn cũng sẽ bất chấp tất cả như thế sao?
Thế giới rộng lớn, biển người mênh mông, chẳng ai là không thể thay thế.
...
Trải qua nhiều chặng đường quanh co, cuối cùng Hứa Diên cũng rời khỏi nước K. Hành trình suôn sẻ đến mức khó tin.
Từ lâu, Bùi Tễ Ngôn đã nhờ một người bạn mua sẵn một căn nhà nhỏ ở vùng quê. Nơi này địa thế thoáng đãng, xa xa là cánh đồng lúa chín vàng óng trải dài bất tận. Trong sân có một cây hoa đỏ mà hắn cũng không nhớ tên. Hàng xóm gần nhất cũng cách đây cả cây số, là một nơi thích hợp để sống yên tĩnh một mình.
Bùi Tễ Ngôn nói: "Có hơi đơn sơ nhưng cũng khá an toàn. Em cứ ở tạm đây, sẽ có người định kỳ mang đồ dùng sinh hoạt đến cho em."
"Đã rất tốt rồi." Nhu cầu vật chất của Hứa Diên không lớn. Với cô, căn nhà hai tầng có vườn hoa này đã quá đủ rồi.
Bùi Tễ Ngôn trang trí nơi đây rất ấm áp.
Trong nhà không chỉ có nhạc cụ, giá vẽ, cả một bức tường đầy sách mới chưa khui mà còn có một con mèo Devon trắng.
Chú mèo nhỏ rất thân thiện, lập tức chạy lại cọ cọ vào mắt cá chân của Hứa Diên.
"Sao anh biết tôi thích mèo vậy?" Hứa Diên bất ngờ mừng rỡ, ôm lấy con mèo nhỏ.
Bùi Tễ Ngôn đưa ngón tay chọc chọc vào tai nó: "Hồi cấp ba em từng nói cuối tuần sẽ đến trại cứu trợ động vật l*m t*nh nguyện. Sau đó anh cũng lén đến, chỉ là em không phát hiện thôi."
"Anh theo dõi tôi à?" Hứa Diên nhìn hắn.
"Quả thật là có hơi không quang minh chính đại." Bùi Tễ Ngôn nhớ lại chuyện cũ, gương mặt tuấn tú ửng đỏ: "Thật xin lỗi."
Hắn có hơi xấu hổ nhưng lại không hề hối hận.
Những buổi chiều cuối tuần, hắn thường ngồi trong quán cà phê đối diện trại cứu trợ gọi một ly cà phê đá, cách con đường yên tĩnh nhìn qua bên kia. Ở đó, cô gái dịu dàng chăm sóc những con vật nhỏ trong căn nhà cũ. Hình ảnh ấy khiến cả thế giới trong mắt hắn đều sáng bừng, tâm trạng cũng trở nên thật tốt đẹp.
Hứa Diên xoa xoa vào đệm chân mèo con, hàng mi đen rũ xuống: "Bao giờ anh về nước?"
Việc học của Bùi Tễ Ngôn vẫn chưa hoàn tất. Nếu cứ ở lại đây thì dễ khiến Tạ gia chú ý, nên sớm muộn gì hắn cũng phải đi.
Bùi Tễ Ngôn nói: "Chờ em quen với nơi này rồi anh sẽ đi, mấy ngày này cũng không vội. Nhưng nếu muốn ở lại đây vẫn cần có sự đồng ý của em mới được."
Đôi mắt hắn cong cong, khẽ hỏi: "Anh có thể ở lại không?"
"Đương nhiên là được." Hứa Diên đỏ mặt: "Đây vốn là nhà của anh mà."
"Cảm ơn em." Bùi Tễ Ngôn mỉm cười.
Ngoài cửa sổ, những đám mây mỏng nhẹ trôi, gió thoảng qua cuốn theo hương thơm của đồng lúa.
Ánh nắng sớm mai xuyên qua khung cửa, chiếu rọi căn phòng ấm áp và sáng ngời.
Bùi Tễ Ngôn tựa lưng vào giá sách, trong đôi mắt phản chiếu bóng dáng của Hứa Diên.
Mái tóc đen dài như thác nước, buông xõa trên bờ vai mỏng manh, che khuất chiếc cổ trắng ngần. Dưới ánh nắng mờ ảo, cô tựa như thiên sứ khoác lên mình quầng sáng vàng rực. Phía sau cô như ẩn hiện đôi cánh hư ảo, mềm mại và tuyệt mỹ.
Hắn không rõ rốt cuộc mình đang nhìn cái gì, chỉ biết đã lặng lẽ ngắm cô thật lâu.
Hứa Diên gọi hắn mấy lần, hắn mới giật mình phản ứng: "Em vừa nói gì?"
Hứa Diên ôm con mèo Devon trong lòng: "Tôi hỏi anh có đói không? Ở đây đủ nguyên liệu, còn có lò nướng nữa, tôi có thể làm ít bánh ngọt ăn trưa."
Bùi Tễ Ngôn khẽ cười: "Được."
...
Bùi Tễ Ngôn ở lại nơi này ba ngày.
Thời gian ở vùng quê dường như trôi chậm hơn bất cứ nơi nào khác.
Ban ngày, họ đọc sách, trò chuyện, ôm mèo phơi nắng, hoặc cùng nhau dạo bước trên cánh đồng. Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu tươi ngon, Hứa Diên nấu ăn, còn Bùi Tễ Ngôn thì rửa bát.
Đến tối, mỗi người trở về phòng riêng nghỉ ngơi.
Bùi Tễ Ngôn là người có giáo dưỡng, khi ở cạnh Hứa Diên hắn chưa từng làm điều gì vượt quá giới hạn, thậm chí ngay cả lời nói cũng luôn giữ chừng mực.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Hứa Diên như được quay về hai năm rưỡi trước, trở về quãng thời gian thảnh thơi khi xưa. Cô nhớ lại nguyên do ngày ấy mình nảy sinh thiện cảm với Bùi Tễ Ngôn.
Hắn trước sau vẫn luôn như vậy, tốt bụng, chừng mực.
Nếu không phải vì Thanh Mộc Bang, nếu không phải vì vũng lầy Tạ gia, có lẽ cô và Bùi Tễ Ngôn đã sớm ở bên nhau.
Cả hai không phải kiểu người tình cảm nồng nhiệt, họ đều kiềm chế và giữ lễ. Nhưng điều đó chẳng có gì là không tốt.
Cha mẹ của Hứa Diên cũng là những người như vậy. Chỉ cần yêu thương nhau, có chung sở thích, thì vẫn có thể hạnh phúc cả đời.
Cuộc đời của Hứa Diên từng bị bánh xe số phận nghiền nát một lần. Sau khi chắp vá lại, cô không còn dám kỳ vọng xa xôi, chỉ cần có thể sống yên bình và tự do là hạnh phúc lắm rồi.
Những lúc rảnh rỗi, Hứa Diên thường đọc sách, thỉnh thoảng lại suy nghĩ đến vài vấn đề kỳ lạ.
Ví dụ như thứ tình yêu kiên định không đổi được miêu tả trong sách liệu có thật sự tồn tại? Và tình cảm chỉ yêu một người suốt cả đời rốt cuộc là phổ biến hay hiếm hoi?
Về câu hỏi ấy, Hứa Diên không có nhiều trải nghiệm. Cô chỉ biết tình yêu quả thật tồn tại trong con người cô.
Tình cảm của cô vốn lành lặn, nhưng với Hứa Diên nó không phải điều quá quan trọng. Dù thiếu nó cô vẫn có thể sống tốt.
Bùi Tễ Ngôn từng nói hắn sẽ chờ cô lựa chọn. Cho dù kết quả cuối cùng có phải hắn hay không, hắn đều chấp nhận được.
Thật ra nếu lúc này hắn cứng rắn hơn một chút, ép cô phải đưa ra câu trả lời ngay, Hứa Diên tự thấy mình cũng có thể đáp lại hắn.
Nếu ngày tháng cứ trôi đi êm đềm thế này, có lẽ cô sẽ chấp nhận tình cảm và sự dịu dàng hắn dành cho cô.
Cô không ghét Bùi Tễ Ngôn, thậm chí còn có rất nhiều thiện cảm. Tình yêu dù chưa hiện hữu ở hiện tại, nhưng trong quá trình bên nhau nó sẽ dần dần nảy sinh.
Chỉ là, trong mắt người khác tính cách của cô dường như lại quá lạnh nhạt.
Hứa Diên nghĩ ngợi vu vơ rất nhiều, trong đầu bỗng hiện lên một bóng dáng gầy gò.
Khoảnh khắc ấy, trái tim cô chợt co thắt lại, đau nhói như bị kim châm.
Tạ Tư Chỉ.
Hình như chỉ khi nghĩ đến hắn hoặc khi đứng trước mặt hắn, thì tâm trạng luôn bình thản của Hứa Diên mới nổi lên những gợn sóng.
Bùi Tễ Ngôn nhận ra sự khác thường của cô, ngẩng đầu khỏi trang sách: "Em đang nghĩ gì vậy?"
Từ giây phút thoát khỏi lồng giam, Hứa Diên đã quyết định sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện quá khứ nữa. Cô khẽ lắc đầu: "Không có gì quan trọng cả."
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thời tiết bên ngoài hình như rất đẹp."
Trời xanh biếc trong vắt không một gợn mây, cánh đồng lúa lấp lánh dưới nắng vàng rực rỡ.
Bùi Tễ Ngôn cười hỏi: "Tối nay anh phải bay về nước. Bây giờ vẫn còn thời gian, em có muốn ra ngoài dạo một vòng không?"
Trong làn gió đầu thu đã phảng phất chút se lạnh, Hứa Diên chỉ mặc một chiếc váy mỏng ở trong nhà, cô đặt cuốn sách xuống: "Được, tôi vào phòng lấy áo khoác."
Ánh mắt Bùi Tễ Ngôn dõi theo cho đến khi bóng dáng Hứa Diên biến mất ở cuối cầu thang hắn mới cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên.
Nói là đọc sách nhưng trang sách trong tay hắn chưa từng được lật qua, sự chú ý từ đầu đến cuối đều đặt trên người cô gái ấy.
Từ buổi chiều muộn ba năm trước, khi tình cờ gặp cô bên bãi đất ven sông lúc cuối thu, khung cảnh này đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu. Và khi nó thực sự trở thành hiện thực, hắn cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.
...
Hứa Diên mặc áo khoác rồi xuống lầu.
Bùi Tễ Ngôn không có ở tầng một, chỉ có chú mèo con đang chơi với cuộn len trên ghế sofa.
Cô bước ra khu vườn trước nhà, đi dạo một vòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
Gió thu hiu hắt, thổi tung làn váy trắng mềm mại của cô.
Cô đứng chờ một lát vẫn không thấy hắn xuất hiện, bèn cất tiếng gọi: "Bùi Tễ Ngôn?"
Hắn vốn không phải người sẽ biến mất mà không nói một lời.
Không tìm thấy hắn, Hứa Diên khẽ nhíu mày, trong lòng bất giác dấy lên đủ loại suy đoán.
Mặt đất ấm áp, bầu trời xanh biếc trong veo, cánh đồng lúa nơi chân trời được ánh nắng rót xuống phủ lên một tầng vàng rực rỡ.
Bất chợt gió nổi lên, trong không khí bốn phía tràn ngập hương vị tàn úa của tiết thu.
Cây hoa trong vườn chao đảo trong gió, hoa lá đều bị thổi xào xạc.
Vào một khoảnh khắc, mặt đất bỗng trở nên lặng im. Trong sự yên tĩnh ấy, Hứa Diên chỉ nghe thấy âm thanh cánh hoa rơi.
Một cảm giác bị chôn giấu dưới đáy lòng bỗng trỗi dậy, phá vỡ vỏ bọc mà trồi lên.
Như có linh cảm, cô quay đầu lại, bất ngờ bắt gặp gương mặt Tạ Tư Chỉ ngay dưới tán cây nở đầy hoa trước sân.
Hắn mặc một chiếc sơ mi đen.
Cây hoa lay động trong gió, những cánh hoa đỏ trên cành nhẹ nhàng rơi xuống đáp lên bờ vai hắn, được nền áo tối màu làm tăng thêm vẻ rực rỡ.
Trong tay hắn vẫn là chuỗi hạt trầm hương Hứa Diên từng tặng, ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương, từng hạt từng hạt được hắn lặng lẽ xoay chuyển.
Bình thường chuỗi hạt ấy luôn được hắn đeo ở cổ tay, chỉ trong số ít khoảnh khắc đặc biệt hắn mới tháo xuống mân mê.
Như khi ở giữa hiểm cảnh, hắn cần làm điều gì đó để giữ mình bình tĩnh.
Hoặc những lúc trong lòng hắn dấy lên cảm xúc nặng nề cần phải kiềm chế lại.
Tạ Tư Chỉ đưa tay phủi cánh hoa rơi trên vai, gương mặt bình tĩnh không nói gì.
Hứa Diên như thể đang rơi vào một giấc mơ.
Không thể nói rõ, việc gặp lại hắn là một cơn ác mộng đầy kinh hoàng hay là điều đáng để thấy may mắn.
Lúc này trong lòng Hứa Diên không dấy lên cảm xúc vui mừng hay sợ hãi mà chỉ có bối rối. Bối rối vì sao hắn lại xuất hiện ở đây.
Tạ Tư Chỉ lặng lẽ nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên nụ cười trong sáng, dường như có thể gột rửa hết thảy bụi bặm và ô uế.
Nhưng Hứa Diên lại thấy rõ ràng, trong đôi mắt đen thẳm ấy ẩn giấu một tầng ánh sáng lạnh lẽo, âm u.
Hắn bước đến trước mặt Hứa Diên, cúi đầu nhìn thẳng vào cô: "Muốn đi sao?"