Đối diện với Tạ Tư Chỉ, phản ứng của Hứa Diên có phần chậm chạp.
Mãi đến lúc này, cô mới dần nhận ra sự nguy hiểm đang lặng lẽ lan tỏa trong không khí.
Khi Hứa Diên muốn lùi lại thì đã quá muộn.
Hơn chục người mặc vest đen trông như vệ sĩ đã vây chặt căn nhà nhỏ giữa cánh đồng, kín kẽ không còn một kẽ hở.
Tạ Tư Chỉ lặng lẽ đứng dưới gốc hoa, trong đôi mắt đẹp phản chiếu gương mặt tái nhợt của cô gái.
"Từ đêm đầu tiên em bước vào trang viên, chúng ta đã là đồng minh trong bóng tối rồi."
Chuỗi hạt trong tay hắn phát ra những tiếng lạch cạch nặng nề.
Vốn dĩ là vật được dâng trước Phật, vậy mà giờ đây mỗi lần hạt gỗ va vào nhau lại như tiếng thì thầm của ác quỷ.
"Em bỏ đi rồi, anh phải làm sao đây?" Tạ Tư Chỉ tiến đến trước mặt Hứa Diên, giọng nói trong trẻo xen lẫn một tia lạnh lẽo.
Hứa Diên bừng tỉnh, sự u ám trên người Tạ Tư Chỉ khiến cô thấy khó chịu. Cô ngẩng đầu đối diện với hắn: "Anh đã làm gì Bùi Tễ Ngôn?"
Dựa vào lợi thế chiều cao, Tạ Tư Chỉ chỉ cần hơi cúi đầu là đã có thể thấy những sợi tơ mịn lưa thưa trên trán cô gái.
Nó mềm mại, ánh lên sắc vàng dưới nắng, dường như chỉ cần khẽ chạm liền thuận theo lực của hắn mà đổi hướng, để mặc cho hắn vò nắn, uốn cong, hoàn toàn trái ngược với chủ nhân của nó.
Căn nhà này là do Bùi Tễ Ngôn nhờ bạn bè mua giúp, hắn ta tưởng rằng đã che giấu rất kín đáo.
Nhưng sự che giấu ấy chỉ có tác dụng trước Tạ Doanh Triều, người còn chưa kịp để mắt đến hắn ta. Còn Tạ Tư Chỉ thì đã biết hết kế hoạch của hắn và Hứa Diên từ lâu, tìm ra nơi này mà chẳng tốn chút công sức nào.
Ngay trước khi Hứa Diên dọn đến, hắn đã cho người lắp đặt camera giám sát ở mọi góc trong căn nhà nhỏ.
Ba ngày qua, hắn không hề xuất hiện trước mặt cô.
Bởi hắn hiểu rõ, những người sống trong bóng tối quá lâu, khi hy vọng tan vỡ sẽ không bộc lộ quá nhiều cảm xúc mãnh liệt.
Chỉ khi để cô nếm trải ánh sáng của hy vọng rồi mới nghiền nát nó, mới có thể khiến trái tim cô hoàn toàn chết lặng, khiến ý định rời đi trong cô tan biến.
Điều hắn muốn chính là triệt để cắt đứt mọi ý nghĩ trốn chạy của Hứa Diên.
Mấy ngày nay Tạ Tư Chỉ chưa từng chợp mắt tử tế, hắn luôn dán mắt vào màn hình, theo dõi từng việc xảy ra trong căn nhà nhỏ qua camera.
Nếu Bùi Tễ Ngôn dám có bất kỳ hành động nào vượt quá giới hạn, hắn sẽ không chút do dự mà b*p ch*t tên đó.
May mắn là Bùi Tễ Ngôn không làm thế.
Thế nhưng hắn và Hứa Diên cùng nhau đọc sách, trò chuyện, nấu ăn trong căn nhà. Hai người trông giống như một đôi tình nhân đã sống cạnh nhau từ lâu.
Bầu không khí hòa hợp và yên bình giữa hai người đủ khiến Tạ Tư Chỉ nghiến nát răng hàm cả vạn lần.
Bởi vậy, khi Hứa Diên nhắc đến Bùi Tễ Ngôn, sự phẫn nộ trong đôi mắt hắn càng trở nên sâu thẳm hơn.
Nhưng chỉ thoáng chốc, nó đã bị hắn che giấu dưới nụ cười hờ hững.
"Em muốn hắn sống không?"
...
Cảm giác nhẹ nhõm khi thoát khỏi lồng giam chẳng kéo dài bao lâu đã bị sự xuất hiện của Tạ Tư Chỉ phá vỡ tan tành.
Giống như một đám mây đen che phủ bầu trời, từng khắc từng khắc bao trùm lấy Hứa Diên, khiến không khí xung quanh ngập đầy sự ẩm ướt và bức bách dính nhớp, nhưng lại chẳng có hạt mưa nào rơi xuống.
Tạ Tư Chỉ có thể linh hoạt chuyển đổi giữa vẻ âm u khó dò và sự ngây ngô trẻ con.
Ngoại trừ ngày đầu tiên hắn xuất hiện, từ đó về sau Hứa Diên chưa từng cảm nhận được luồng khí đen tối từ hắn nữa.
Ở cạnh cô, hắn luôn nở nụ cười rạng rỡ.
Bùi Tễ Ngôn chọn căn nhà nhỏ này vì nó đủ hẻo lánh, đủ yên tĩnh. Chỉ cần Hứa Diên không chủ động bước ra ngoài thì Tạ Doanh Triều khó lòng tìm được cô.
Nhưng Tạ Tư Chỉ thì chẳng mấy để tâm đến điều đó. Hắn dẫn Hứa Diên vào thành phố, dạo quanh viện bảo tàng, phòng triển lãm mỹ thuật, thư viện...
Ban đầu Hứa Diên không hiểu hắn muốn làm gì. Mãi đến khi Tạ Tư Chỉ vô tình nhắc đến, cô mới nhận ra trước kia mình từng đến những nơi này cùng Bùi Tễ Ngôn .
Hắn nhất định phải cùng cô đi qua những chốn mà ngày xưa cô và Bùi Tễ Ngôn từng ghé qua. Dường như chỉ cần làm vậy có thể xóa sạch dấu vết của Bùi Tễ Ngôn trong ký ức cô, để những hồi ức ấy nhuộm thêm sự hiện diện của chính mình.
Một ý nghĩ đơn giản, nhàm chán và thật trẻ con.
Thành phố này vốn nhỏ bé, thư viện cũng ít người lui tới.
Bụi bặm tích tụ trên kệ sách suốt nhiều năm bị gió thổi bay lơ lửng trong ánh hoàng hôn mờ ảo, cuối cùng rơi xuống người Hứa Diên.
Tạ Tư Chỉ đứng dựa bên khung cửa sổ tầng cao nhất của thư viện.
Hắn rút ra một tờ khăn giấy có mùi thơm nhè nhẹ, khẽ lau đi lớp bụi vương trên tóc và gò má Hứa Diên.
"Anh thả Bùi Tễ Ngôn đi được không?" Hứa Diên khẩn cầu: "Chuyện này vốn không liên quan đến hắn, không nên lôi hắn vào."
Đôi mắt đen trắng phân minh của Tạ Tư Chỉ sáng trong như thủy tinh. Nếu không biết rõ bản chất tàn nhẫn ẩn sâu trong lòng thì thoạt nhìn hắn hệt như một đứa trẻ vô tội.
"Từ khoảnh khắc hắn định đưa em rời đi thì đã có liên quan rồi."
Tạ Tư Chỉ đứng rất gần cô, mùi hương tuyết tùng mát lạnh từ thân thể hắn vô tình len vào khứu giác cô.
"Hứa Diên." Hắn cúi đầu, ngón tay khẽ mân mê tờ giấy trong tay: "Em nghĩ một cậu ấm lớn lên trong lồng kính như Bùi Tễ Ngôn có thể bảo vệ em trước thủ đoạn của Tạ Doanh Triều sao? Tạ Doanh Triều đang lùng sục khắp nơi để tìm em, còn mấy trò che giấu vụn vặt của hắn thì không thể nào che mắt được quá lâu đâu."
"Bây giờ chắc chắn Tạ Doanh Triều đang vô cùng tức giận. Đợi đến lúc hắn tìm được em, em định đối mặt với cơn giận dữ đó thế nào?"
Trong thư viện cũ kỹ, mùi giấy đã ngả màu lan tỏa trong không khí.
Ánh sáng chiều tà xuyên qua khung cửa sổ, phủ lên gương mặt Hứa Diên một lớp quầng sáng vàng sẫm.
Cô im lặng không đáp. Tạ Tư Chỉ lại rất thích ngắm nhìn dáng vẻ này của cô, mềm mại, ngoan ngoãn, khiến lòng hắn lắng dịu.
"Người em có thể dựa vào chỉ có mình anh." Hắn thì thầm: "Rõ ràng em nên lấy lòng anh mới đúng, vậy mà lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh nhạt với anh. Em chỉ như thế với mình anh thôi."
Ngón tay hắn cong lại nâng cằm cô gái lên, buộc cô phải ngẩng mặt nhìn mình: "Em là đang bắt nạt kẻ yếu hay là dựa vào việc anh thích em nên muốn làm gì thì làm?"
Khoảng cách quá gần khiến Hứa Diên có chút không tự nhiên.
Chỉ cần hơi ngẩng đầu, cô có thể thấy đôi môi mỏng nhợt nhạt của hắn.
Cô vội nghiêng mặt sang một bên.
Tạ Tư Chỉ cười: "Em dễ đỏ mặt thật đấy."
"Chuyện này chẳng phải anh sớm biết rồi sao?"
"Có phải lại nghĩ đến mấy hình ảnh không nên nghĩ không?"
"Không có."
Tạ Tư Chỉ không vạch trần cô.
Hoàng hôn dần buông xuống, hắn nhìn đám mây chiều rực rỡ như lửa cháy phía cuối chân trời: "Trời sắp tối rồi."
...
Tạ Tư Chỉ không quay về căn nhà nhỏ ở thôn quê mà tìm một khách sạn để nghỉ lại.
Khách sạn không tính là cao cấp nhưng ở thị trấn nhỏ hẻo lánh này thì đã xem như tốt lắm rồi.
Hắn đặt một phòng, dùng chính thông tin căn cước của mình để đăng ký.
"Làm vậy có ổn không?" Hứa Diên nhìn hắn, trong mắt lộ ra lo lắng.
Tạ Tư Chỉ biết cô đang sợ bị Tạ Doanh Triều lần ra, chỉ thản nhiên cười: "Thì ra em cũng biết sợ à?"
Phòng không lớn nhưng gọn gàng sạch sẽ, lại có tầm nhìn khá đẹp.
Ngoài cửa sổ là một rừng bạch dương, khi gió đêm thổi qua liền vang lên tiếng lá cây xào xạc.
Hứa Diên đứng ở cửa, ánh mắt rơi xuống giữa căn phòng, ở đó chỉ có một chiếc giường.
Tạ Tư Chỉ rất thích ngắm những biểu cảm thoáng hiện trên gương mặt Hứa Diên.
Cô luôn mang dáng vẻ dịu dàng, trong bất kỳ tình huống nào vẫn có thể giữ được vẻ điềm tĩnh. Nhưng thỉnh thoảng trên mặt cô lại thoáng lướt qua nét khó xử hay hoảng hốt khiến hắn thấy thú vị vô cùng.
Hắn biết rõ, dù trong lòng kháng cự nhưng nhất định Hứa Diên vẫn sẽ bước vào.
Trong cô có một sự kiên cường mà người khác khó nhìn thấu, nhưng cô cũng hiểu rõ khi nào nên nhún nhường, khi nào phải tùy thời mà hành xử.
Vì thế, Tạ Tư Chỉ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Đuôi mày Hứa Diên khẽ nhíu lại thành một đường cong nhỏ. Căn phòng tối mờ mịt giống hệt một chiếc lồng giam do ác thú dựng lên, bước vào chẳng khác nào tự dấn thân vào miệng thú dữ. Cô do dự một thoáng rồi nhớ đến Bùi Tễ Ngôn đang bị nhốt dưới tầng hầm căn nhà nhỏ nơi thôn quê, cuối cùng chậm rãi bước vào.
Trong màn đêm, khóe môi Tạ Tư Chỉ cong lên một nụ cười.
Hắn uể oải rời khỏi bức tường rồi bước vào phòng tắm.
Ánh trăng nhuốm vàng, hàng bạch dương ẩn mình trong bóng tối.
Hứa Diên ngồi dưới bóng trăng, lắng nghe tiếng chim kêu thảng thốt và tiếng côn trùng rả tích bên ngoài.
Khi thế giới lặng im, âm thanh nước chảy trong phòng tắm lại càng vang dội rõ rệt.
Hứa Diên ngẩng đầu, ánh đèn vàng ấm từ trần phòng tắm chiếu xuống, in bóng dáng mờ mịt của Tạ Tư Chỉ lên tấm kính.
Thoạt nhìn hắn có vẻ gầy gò, nhưng thực ra ngày ngày hắn đều rèn luyện, dưới lớp áo sơ mi là những khối cơ bắp trẻ tuổi rắn chắc, đường nét vừa vặn đẹp mắt.
Môn thể thao hắn chọn ở học viện là đấu vật tư do. Hứa Diên từng nghe Tạ Đạc nhắc đến, vào những buổi tối rảnh rỗi Tạ Tư Chỉ thường đến võ quán để luyện quyền. Nếu có ai chỉ vì gương mặt đẹp đẽ kia mà coi thường hắn, e rằng sẽ bị đánh đến thảm hại.
Hứa Diên chưa từng thấy hắn động thủ với ai, nhưng cô biết sức lực của hắn rất lớn. Chỉ cần một bàn tay thôi cũng đủ đè chặt cô xuống giường, không cho cô chống cự.
Nghĩ đến vài chuyện, mặt Hứa Diên lại bất giác đỏ bừng.
May mà trong phòng không bật đèn, ánh sáng mờ tối khiến nhiều thứ có thể được che giấu.
Tạ Tư Chỉ nhanh chóng bước ra, nửa thân trên tr*n tr**, mái tóc ướt sũng, từng giọt nước men theo sợi tóc nhỏ xuống.
Đây không phải lần đầu Hứa Diên thấy dáng vẻ không mặc áo của hắn, nhưng mỗi lần nhìn cô vẫn bị những vết sẹo trên cơ thể hắn dọa sợ.
Năm đó ở nước N đã để lại trên người hắn quá nhiều dấu vết.
Hứa Diên từng hỏi hắn đã trải qua chuyện gì mà để lại những vết sẹo khủng khiếp thế này. Nhưng Tạ Tư Chỉ trước sau vẫn giữ im lặng như một.
"Em không đi tắm sao?" Hắn hỏi, giọng điệu như chẳng mang chút cảm xúc nào.
Giữa phòng tắm và phòng ngủ chỉ ngăn cách bằng một tấm kính mờ. Tuy không thấy rõ ràng nhưng vẫn có thể in ra bóng dáng mơ hồ của đối phương.
Hứa Diên không muốn tắm dưới tầm mắt của hắn bèn kiếm cớ: "Tôi không mang theo đồ ngủ."
Tạ Tư Chỉ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như muốn dò xét từng suy nghĩ trong lòng cô.
Không nhìn ra chút cảm xúc nào trên gương mặt cô gái, cô rất giỏi che giấu tâm tình của mình.
Hắn đưa áo sơ mi của mình cho cô.
Đó là chiếc sơ mi mới thay, sạch sẽ, không vương mùi mồ hôi, chất vải mềm mại, mặc đi ngủ sẽ rất thoải mái nhưng Hứa Diên lại không muốn.
"Không cần."
"Nếu em thích ngủ khỏa thân hơn, anh hoàn toàn tán thành."
"Tôi có thể mặc đồ của mình." Cô thì thầm.
Hôm nay Hứa Diên mặc quần jean cùng một chiếc áo len xanh nhạt ôm sát, những đường nét ở thân trên bị vải áo mỏng manh khắc họa, để lộ một vòng eo trắng ngần.
Quần áo của cô lúc nào cũng giản dị nhưng lại luôn chỉnh tề, chưa bao giờ để nếp nhăn làm hỏng dáng vẻ.
"Ngày mai em định mặc bộ đồ nhàu nát này để theo anh dạo quanh thị trấn sao?"
"Rốt cuộc anh còn định chơi cái trò này đến bao giờ?" Hứa Diên vốn tưởng qua hôm nay là kết thúc, nên khi nghe vậy thì không khỏi bực bội.
Bùi Tễ Ngôn còn đang bị hắn nhốt, Tạ Doanh Triều thì khắp nơi lùng tìm cô, thế mà Tạ Tư Chỉ lại có thể vô tư kéo cô lang thang trong thị trấn nhỏ này.
"Là vì lo cho Bùi Tễ Ngôn nên em mới nôn nóng muốn về à?"
"Còn Tiểu Hoa cũng chưa được cho ăn nữa." Hứa Diên đang nhắc đến chú mèo nhỏ Devon mà Bùi Tễ Ngôn đã tặng cho cô.
Tạ Tư Chỉ cười nhạt: "Nếu quần áo em nhàu nát, có lẽ anh sẽ chơi thêm vài ngày nữa, đến khi nào anh thấy vui mới thôi. Còn người dưới hầm hay con mèo trong nhà có chết đói hay không, không nằm trong phạm vi anh quan tâm."
Ẩn ý trong lời nói ấy chính là ép Hứa Diên phải mặc chiếc sơ mi.
Đối diện với tính khí thất thường, sớm nắng chiều mưa của hắn, Hứa Diên đã chẳng còn sức mà nổi giận.
Cô tin những gì Tạ Tư Chỉ nói ra đều sẽ làm thật. Nghĩ đến Bùi Tễ Ngôn bị liên lụy, cô đành cầm chiếc áo sơ mi đi vào phòng tắm.
Tạ Tư Chỉ tựa vào thành giường, mái tóc ướt chưa khô, từng giọt nước nhỏ xuống men theo cổ chảy xuống vết sẹo trên ngực.
Làn da hắn vốn trắng lạnh, dưới ánh trăng hắt qua khung cửa sổ lại càng lộ rõ vẻ sạch sẽ. Tuy nhiên những vết sẹo ngang dọc, đậm nhạt, chằng chịt đã phá vỡ sự sạch sẽ ấy.
Tạ Tư Chỉ liếc nhìn tấm kính mờ ngăn giữa phòng tắm và phòng ngủ.
Hứa Diên không bật đèn tắm, ánh trăng mờ yếu ớt không đủ chiếu sáng căn phòng, nên hắn chẳng nhìn thấy gì.
Nhưng càng không nhìn rõ, trong lòng hắn lại càng dấy lên một thứ khát khao kỳ lạ. Những gì đôi mắt không thể nắm bắt được lại cho hắn thêm khoảng trống để mặc sức tưởng tượng.
Cả căn phòng dần phủ lên một tầng nóng bức vô hình. Tấm ga giường mềm mại dưới thân, làn da còn ẩm sau khi tắm, thậm chí ngay cả từng sợi không khí xung quanh đều đang nhảy nhót khiến hắn vừa tỉnh táo vừa hưng phấn.
Khi Hứa Diên tắm xong bước ra, Tạ Tư Chỉ đang tựa vào đầu giường, cúi đầu chơi game trên điện thoại.
Hắn không nhìn cô một cái nào.
Căn phòng tối tăm mang đến cho Hứa Diên chút cảm giác an toàn, sự thờ ơ của hắn cũng khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc áo sơ mi Hứa Diên mặc, vạt áo chỉ vừa đủ che đến đùi.
Ánh mắt cô lướt qua chiếc ghế sofa rồi lại dừng ở khoảng trống trên giường cạnh hắn, lưỡng lự không biết tối nay nên ngủ ở đâu.
"Nếu không muốn anh tự tay bế em về thì đừng làm mấy chuyện vô nghĩa nữa." Tạ Tư Chỉ vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại, bá đạo nói.