Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 48

 
Trên người hắn đắp một tấm chăn mỏng. Rõ ràng trong phòng không hề lạnh, nhưng khi nói chuyện với Hứa Diên cơ thể dưới lớp chăn khẽ động, co gối lại, tựa vào đầu giường.

Hứa Diên đi tới bên giường, quay lưng về phía Tạ Tư Chỉ, nằm xuống bên khoảng trống còn lại.

Ngoài cửa sổ, tiếng chim gáy vang lên từ rừng bạch dương.

Bóng trăng dịu dàng xuyên qua khung cửa sổ, trải xuống căn phòng một lớp ánh sáng nhàn nhạt.

Hứa Diên không tài nào chợp mắt, chỉ lặng lẽ nằm đó.

Dù người phía sau chẳng làm gì nhưng cô vẫn cảm thấy cả căn phòng như bị một thứ chất lỏng sền sệt bao phủ.

Không khí nóng bức ngột ngạt khiến cô khó thở, trong khi Tạ Tư Chỉ vẫn mải mê chơi game như bị cuốn vào đó.

Hứa Diên cố gắng xua đi cảm giác gượng gạo đang chiếm lấy đầu óc.

Cô thu mình lại hết mức có thể, giữ một đường ranh giới rạch ròi với hắn.

Trong đêm tĩnh mịch, dường như cô nghe thấy tiếng kim đồng hồ hư ảo đang khẽ khàng dịch chuyển.

Tiếng chim gáy ngoài cửa sổ càng lúc càng rõ, xen lẫn với nó là nhịp thở của Tạ Tư Chỉ.

Rõ ràng hắn đang chơi game, thế mà hơi thở lại nặng nề giống như đang kìm nén điều gì.

Không biết qua bao lâu, hắn chơi mệt rồi mới đặt điện thoại lên đầu giường. Khi nằm xuống, thân thể hắn khẽ cọ vào ga giường, phát ra tiếng động rất nhỏ.

Hứa Diên lại dịch người về phía mép giường, dù khoảng cách giữa hai người vốn đã đủ xa.

Tạ Tư Chỉ kéo một góc chăn phủ lên người cô. Cái chăn ấy đã được hắn đắp suốt nửa đêm, mang theo hơi ấm của hắn.

Hơi thở của hắn dần trở nên nhẹ nhàng, đều đặn, khác hẳn khi nãy.

Trái tim căng thẳng của Hứa Diên rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, thân thể cứng ngắc suốt một đêm cũng từ từ thả lỏng.

Trong màn đêm im ắng, chẳng ai mở miệng nói lời nào, cũng chẳng ai động đậy, hai cơ thể như chìm vào giấc ngủ sâu.

Thế nhưng nhiệt độ trong chăn lại đang dần dần tăng lên.

Ban đầu Hứa Diên còn tưởng đó là vì hơi ấm của hai người quấn lấy nhau. Nhưng rõ ràng lòng bàn tay cô rất lạnh lẽo.

Mãi đến lúc ấy, cô mới chậm rãi nhận ra, thứ nóng rực lên chính là cơ thể của Tạ Tư Chỉ bên cạnh.

"Anh...ngủ rồi sao?" Cô do dự hỏi.

Ngoài rừng rậm vang lên tiếng mèo hoang kêu chói tai, sự tĩnh mịch của màn đêm lập tức bị xé toạc.

Sợi dây căng cứng trong người Tạ Tư Chỉ suốt nửa đêm bỗng chốc đứt phựt.

Hắn không thể kìm nén thêm nữa, trở mình ôm chầm lấy cô gái.

Thân thể Hứa Diên mềm mại, trơn mịn như khối bánh thạch mát lạnh. Trong vòng tay hắn sự mát dịu ấy như có thể dập tắt ngọn lửa d*c v*ng không ngừng bùng lên, ngăn hắn không bị đốt thành tro bụi.

Tạ Tư Chỉ vẫn còn giữ lại được chút lý trí.

Ban đầu, hắn chỉ ôm chặt lấy cô. Đến khi cảm nhận được cô không có ý đẩy hắn ra, hắn mới cúi xuống, trong bóng tối khẽ chạm môi mình lên môi cô.

Thân thể cô gái mềm mại không hề có động tác phản kháng, mặc cho hắn ngậm lấy đầu lưỡi, m*t nhẹ, để vị ngọt quyện lẫn cùng nhau.

Hứa Diên vẫn đang mặc chiếc sơ mi của hắn.

Trong mắt hắn, điều đó đồng nghĩa với việc cô đã nhiễm đầy mùi hương thuộc về mình.

Mà sự mềm mại của cơ thể cùng dáng vẻ ngoan ngoãn chính là ngọn lửa cuối cùng thiêu rụi hết thảy lý trí trong hắn.

Hắn không còn chút do dự nào nữa, ngón tay thon dài lần lượt cởi từng chiếc cúc áo trước ngực cô.

Trên thân thể mảnh mai ấy, từng tấc da thịt, hắn đều khắc ghi trong lòng.

Tạ Tư Chỉ luôn thích nhìn dáng vẻ bị bắt nạt đến khóc lóc run rẩy của Hứa Diên. Đôi mắt long lanh ngấn lệ xinh đẹp vô cùng, nhưng vẫn cắn chặt môi không chịu bật ra một tiếng nào.

Chỉ vào khoảnh khắc ấy, hắn mới có thể cảm nhận rõ ràng dưới lớp vỏ bình thản của cô cũng có những cơn sóng ngầm. Nghĩ đến những gợn sóng ấy là vì hắn mà nổi lên, trái tim hắn lại mềm nhũn.

Một mảnh trăng nghiêng rọi qua ô cửa sổ.

Trong bóng tối, đôi môi của Tạ Tư Chỉ hơi rời khỏi cô.

Đầu lưỡi hắn dây dưa, kéo theo vị ngọt thanh mát như dòng suối trong lành.

Chiếc sơ mi chẳng biết đã bị vứt ở đâu, chuỗi tràng hạt trên cổ tay hắn cọ vào làn da mềm mại của cô để lại cảm giác rõ rệt.

Tạ Tư Chỉ nhớ rất rõ, da dẻ cô mỏng manh đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ ửng đỏ. Như công chúa và hạt đậu trong truyện cổ tích, chỉ có nâng niu trong lòng bàn tay mới có thể được che chở thật tốt.

Thực tế hắn cũng đã làm như vậy.

Chóp mũi Tạ Tư Chỉ vùi sâu vào mái tóc mềm mại của cô, hơi ẩm còn sót lại phảng phất một mùi hương dịu nhẹ.

"Sao em không sấy tóc?"

Khi Hứa Diên tắm xong bước ra, hắn giả vờ mải mê chơi game, làm như không thấy mái tóc cô còn ướt.

"Sẽ bị nhức đầu đấy." Giọng hắn thấp hơn bất kỳ lúc nào, khàn khàn như tan trong từng hạt cát.

Hứa Diên không đáp, chỉ khẽ hừ một tiếng ở mũi, mang theo chút mềm yếu.

Thực ra cô rất nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ liền co rúm người lại.

Khóe môi Tạ Tư Chỉ cong lên trong bóng tối, ngăn cản cô tiếp tục trốn về phía mép giường.

"Để lát nữa anh sấy khô cho em, được không?" Hắn kh* c*n v*nh t** cô.

Hắn mới chỉ làm vậy thôi mà như có một luồng điện mang theo tia sáng lách tách chạy xuyên qua người cô.

Rõ ràng hắn còn chưa làm gì quá đáng, rõ ràng khi ở bên Tạ Doanh Triều cũng không hề như thế.

Chỉ cần gần kề Tạ Tư Chỉ, Hứa Diên không tránh khỏi nhớ lại những chuyện đã qua.

Dù là khi bị bỏ thuốc mê hay trong đêm sốt cao, ý thức của cô đều không thật sự tỉnh táo, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ từng đốm lửa nhỏ bùng lên trên da thịt mình.

Cô mơ hồ hiểu được, bản thân vốn khá lạnh nhạt trong phương diện này. Nhưng cho dù là một bó củi ẩm ướt chỉ cần gặp đúng ngọn lửa cũng sẽ bùng cháy dữ dội.

"Trên người em có mùi hương mà anh thích."

Trong đêm khuya tĩnh mịch, tiếng thở và giọng nói của hắn đặc biệt rõ ràng, khàn đục đến tận cùng.

Trước khi bước chân vào trang viên, bầu trời trong ký ức của hắn lúc nào cũng mịt mờ xám xịt.

Nhiều năm sau nhớ lại, hắn mới hiểu, u ám ấy có lẽ không phải từ bầu trời mà là do tâm tình ảm đạm thời thơ ấu.

Mẹ hắn phải bày một sạp bán đồ vào ban đêm để kiếm chút tiền, đến ngay cả một chỗ ở ổn định cũng không có, nói gì đến quần áo mới hay bữa ăn đầy đủ.

Vì thế, thuở bé Tạ Tư Chỉ lúc nào cũng lấm lem lại thường xuyên phải chịu đói khát.

Sạp hàng của mẹ đặt ngay cạnh một quán nướng, bán vài thứ lặt vặt như dây buộc tóc và kẹp tóc mà mấy bé gái thích. Ngâm mình trong khói dầu cả buổi tối, quãng thời gian ấy mùi hương mà Tạ Tư Chỉ quen thuộc nhất trên người phụ nữ chính là mùi dầu mỡ ở chợ đêm. Hắn chưa bao giờ biết rằng trên cơ thể con người có thể mang theo hương thơm.

Có hắn bên cạnh, cuộc sống của bà càng thêm khổ cực.

Đã có lúc, người phụ nữ ấy từng nghĩ đến chuyện bỏ rơi hắn.

Bà đưa Tạ Tư Chỉ đến khu vui chơi ở ngoại ô chơi một ngày, còn mua cho hắn một phần ăn thiếu nhi mới ra của McDonald's.

Ngày hôm đó, Tạ Tư Chỉ vô cùng vui vẻ. Lần đầu tiên trong đời hắn được ăn gà rán và hamburger, hắn ngây ngô nghĩ rằng những ngày khổ sở đã kết thúc, từ nay mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.

Cho đến khi người phụ nữ ấy mượn cớ đi nhà vệ sinh mà đến lúc trời sẩm tối vẫn không quay lại, Tạ Tư Chỉ mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tuổi thơ đầy cơ cực và nghèo khó đã rèn ra tính cách sớm trưởng thành của hắn, có lẽ trong đó cũng mang theo phần nào ảnh hưởng từ dòng máu của Tạ gia.

Mới tám tuổi, hắn không khóc cũng chẳng quấy, chỉ lặng lẽ ngồi trên băng ghế dài của công viên giải trí nhìn một buổi hoàng hôn suy tàn của thành phố.

Công viên sắp đóng cửa, nhân viên bảo vệ đến hỏi hắn có cần giúp đỡ gì không.

Hắn lắc đầu, một mình men theo con đường giữa ngoại ô mà đi bộ trở về thành phố.

Hắn biết ngôi nhà nằm ở con phố nào, cũng biết rằng chỉ cần tìm đến cảnh sát, họ chắc chắn sẽ đưa hắn trở lại bên người phụ nữ kia.

Nhưng hắn không làm vậy.

Gặp được Hứa Diên, chính là vào một ngày nào đó trong tháng thứ hai hắn bắt đầu lang thang.

Hắn đã nằm suốt một đêm ngoài cửa nhà số 12 đường Trúc Nam.

Cho đến tận bây giờ, Tạ Tư Chỉ vẫn nhớ rõ cái lạnh buốt, cơn đói cồn cào cùng bầu trời đầy sao rực rỡ trên đầu ngày hôm ấy.

Mười mấy năm trước, ánh đèn trong thành phố chưa dày đặc như bây giờ. Sau nửa đêm đèn đường dần tắt, chỉ còn vô số vì tinh tú lấp lánh trải khắp bầu trời.

Vô số lần Tạ Tư Chỉ tự hỏi là do ký ức khi xưa để lại ấn tượng sâu sắc hay bởi bóng dáng thiếu nữ hằn rõ trong lòng, cho nên hắn mới không ngừng hồi tưởng về một ngày một đêm, để đến tận hơn mười năm sau hắn vẫn nhớ như in bầu trời khi đó.

Lần đầu tiên Tạ Tư Chỉ ngửi thấy hương thơm của con người là từ Hứa Diên.

Cô bé quay lại đứng trước mặt hắn, đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn ra, dâng cho hắn một con diều giấy gấp từ vỏ kẹo thủy tinh.

Lúc đó, hắn ngửi thấy một mùi hương cực kỳ ấm áp từ cô.

Giống hệt như lúc này.

Trên người Hứa Diên thoang thoảng mùi ngọt dịu của sữa tắm và dầu gội.

Nhưng khi Tạ Tư Chỉ ôm lấy cô mà chẳng để lại chút khoảng cách nào, hắn cảm nhận được hương vị ấy không còn là hương hoa hay trái cây mà là một mùi hương dịu dàng và ấm áp toát ra từ sâu thẳm linh hồn.

Đối với một hồn ma ở địa ngục chỉ biết ngước nhìn nhân gian, đó là một luồng sáng trong trẻo như dòng nước, đủ để soi rọi cả linh hồn hèn mọn, dơ bẩn của hắn.

Mùi hương ấy khiến Tạ Tư Chỉ nhớ đến vầng trăng giữa sa mạc.

Lần đầu đặt chân tới nước N, nơi bom đạn tàn phá dữ dội, khói lửa và cái chết luôn khiến hắn trằn trọc suốt đêm, không cách nào chợp mắt.

Thế nhưng, hắn chưa từng hối hận vì đã thiêu rụi vườn hoa hồng của Tạ Doanh Triều. Dù sau đó có bị giam vào ngục tối của gia tộc Kingsley, chịu đủ mọi tra tấn cực hình.

Bởi đối với hắn, đó chính là một cuộc lưu đày tự nguyện như một sự chuộc tội.

Trong bốn tháng đằng đẵng bị nhốt trong nhà giam, bên tai hắn không lúc nào ngớt tiếng gào thét thảm thiết của những tù nhân bị tra tấn suốt ngày đêm.

Vết thương trên người hắn cứ lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn tàn nhẫn, kết vảy, bị xé rách, mưng mủ, rỉ máu, thậm chí xương cốt có mấy chỗ bị gãy lìa.

Có thời điểm, hắn đã thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết trong cái địa ngục tanh nồng máu me và thối rữa ấy.

Cho đến một đêm, trong ngục tối xuất hiện một người đàn ông tên là Ken Hallam.

Sa mạc nóng hầm hập, thân hình hắn ta béo phì, vừa bước vào đã thở hồng hộc.

Cánh cửa sắt của nhà giam được mở ra, đám tù nhân lập tức hoảng loạn, tưởng rằng cực hình lại sắp giáng xuống, ai nấy gào thét co rúm người chạy trốn vào những góc tường tối tăm.

Chỉ có duy nhất chàng thiếu niên ấy vẫn lặng lẽ tựa vào vách tường không hề nhúc nhích.

Hallam đứng trước mặt hắn: "Cậu là Tạ Tư Chỉ?"

Thực ra câu hỏi này rất thừa thãi, bởi trong nhà lao này chỉ có duy nhất một gương mặt phương Đông. Toàn thân hắn phủ đầy vết máu khô nhưng đôi mắt vẫn thẳng thắn đối diện.

"Tìm được cậu quả thật không dễ chút nào." Hallam đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi nói tiếp: "Đi theo tôi."

Muốn đưa một người ra khỏi nhà giam của gia tộc Kingsley phải trả một cái giá trên trời.

Hallam giao nộp khoản tiền chuộc, lái một chiếc bán tải đỏ, còn Tạ Tư Chỉ thì nằm ở thùng xe, theo tiếng động cơ dần rời khỏi ngục tối.

Hắn cất tiếng hỏi: "Vì sao lại cứu tôi?"

Hallam đáp: "Là anh trai cậu nhờ tôi chăm sóc cậu."

Đôi mày tinh xảo của thiếu niên khẽ nhíu lại.

Trong ngục tối, những con tin bị giam giữ đều chỉ là món hàng để đổi lấy tiền chuộc. Nếu Tạ Doanh Triều thật sự muốn hắn sống thì đã sớm phái người đến chuộc rồi, chứ đâu để mặc hắn ở đây tự sinh tự diệt.

Hallam nói: "Nói chính xác thì là chị dâu cậu. Vài tháng trước tôi đến nước H dự tiệc của Tạ gia, cô ấy chặn tôi lại bảo đó là ý của anh cậu, chỉ là anh cậu ngại thể diện nên khó mở miệng. Tuy tiền chuộc là con số trên trời nhưng cậu chủ nhỏ của Tạ gia chắc sẽ không để tôi chịu thiệt đâu đúng không?"

Gió đêm lướt qua, đôi mày khẽ nhíu của thiếu niên bỗng được xoa dịu bởi làn gió từ sa mạc.

Chuỗi hạt trầm hương trên cổ tay đã mất từ lâu nhưng hắn vẫn vô thức đưa tay chạm vào cổ tay.

Trong đêm, hắn ngẩng đầu nhìn trời cao.

Bầu trời không một gợn mây, chỉ có lớp sương mỏng nhè nhẹ bốc lên từ những đụn cát xa xa.

Xuyên qua màn sương mờ ảo, đôi mắt đen như mực của thiếu niên phản chiếu ánh trăng vàng nhợt nhạt trên sa mạc.

...

Trong đời Tạ Tư Chỉ, chỉ có hai lần hắn suýt chạm tới cái chết và Hứa Diên đều để lạị những dấu vết mơ hồ trong tâm trí hắn.

Hắn biết bản chất con người mình vốn chẳng có bao nhiêu thiện lương, hắn sinh ra đã lạc lõng với thế giới này, thậm chí có thể nói là kẻ mang theo tội ác.

Ở một góc độ nào đó, con người thật của hắn còn tồi tệ gấp trăm lần so với Tạ Doanh Triều.

Hứa Diên là sự dịu dàng duy nhất còn sót lại của hắn, là con thuyền chở linh hồn hắn đến gần bến bờ nhân thế.

Tình yêu hắn dành cho cô gần như cuồng si.

Hơn mười năm trước, mẹ bỏ rơi hắn, nhưng hắn vẫn có thể không quay về bên bà.

Nhưng với Hứa Diên, hắn tuyệt đối không bao giờ buông tay.

Bởi hắn hiểu rõ, có những thứ cả đời chỉ có một lần mà thôi.

Đối với một người vốn yêu thương mỏng manh, trái tim hắn không còn khoảng trống dư thừa, không đủ sức để yêu thêm một lần nữa.

Khoảnh khắc hòa làm một, không phải kh*** c*m thể xác mà là sự rung động của linh hồn khiến giọng hắn khàn đặc.

"Diên Diên..."

Hắn thì thầm gọi tên cô, cử chỉ dịu dàng đến mức như có thể làm cô tan chảy thành nước.

Thật ra bản chất hắn không phải là người hiền lành, chỉ vì đối tượng là cô nên hắn muốn cố gắng mang lại cho cô càng nhiều trải nghiệm tốt đẹp càng tốt.

Đêm tĩnh lặng, thậm chí cả tiếng côn trùng thỉnh thoảng vang lên giờ cũng im bặt, chỉ còn ánh trăng vĩnh hằng rải lên thân thể họ.

Đầu ngón tay Hứa Diên siết chặt ga giường, cắn nhẹ đôi môi mềm mỏng.

Tạ Tư Chỉ chặn lấy đôi môi, nắm lấy các ngón tay cô, ép buộc để hai bàn tay họ đan vào nhau.

Không cho phép.

Không cho phép cô chạm vào người khác, thậm chí cũng không cho phép cô cắn chính mình.

Trong những khoảnh khắc như thế này, mọi thứ thuộc về cô đều phải liên quan đến hắn. Từ thể xác lẫn tâm hồn đều phải nhuốm mùi hương của hắn mới dừng lại.

"Nhìn anh đi." Hắn tìm kiếm ánh mắt cô trong bóng tối.

Trong suốt, xinh đẹp, hòa lẫn với làn nước vỡ vụn như sắp bật khóc.

Hắn và cô nhìn nhau trong giây lát, không chịu nổi nữa, lại cúi đầu hôn xuống.

Ngực Tạ Tư Chỉ thấm một lớp mồ hôi mỏng, một vệt đỏ ứng lan tỏa ra sau tai và cổ như thể sắp bùng cháy. Trong khi đó cơ thể Hứa Diên vẫn mát lạnh như ngọc, hắn thở ra một hơi nóng rực, ôm chặt lấy cô.

Sóng triều cuồn cuộn, dư âm quấn quýt.

Hắn run rẩy không ngừng, cằm tì vào hõm vai trắng ngần của cô, phải lặng đi thật lâu mới tìm lại được lý trí.

Khóe mắt cô gái còn ướt, chẳng hay đã khóc một trận từ lúc nào.

Tạ Tư Chỉ chống người dậy, khẽ hôn đi những giọt lệ còn sót lại trên mắt cô.

Trán hắn tựa vào trán cô thì thầm: "Đây là lần đầu tiên của chúng ta."

Hứa Diên không đáp lại.

Hắn cũng không cần cô phải nói gì vào lúc này.

Cô không đẩy hắn ra. Chỉ riêng điều đó thôi đã quá đủ rồi.

Ở cái tuổi khí huyết dâng trào, trong lòng ôm lấy người mình yêu nhất, lẽ ra đêm nay phải thật dài, ít nhất cũng nên thêm vài lần nữa, tỉnh táo cùng nhau ngắm bình minh chậm rãi nhô lên ngoài cửa sổ. Nhưng Tạ Tư Chỉ không làm vậy, hắn nghiêng mình như một đứa trẻ lưu luyến hơi ấm, thiếu tình thương ôm chặt cô.

"Tạ Tư Chỉ." Trong sự yên tĩnh, Hứa Diên gọi tên hắn.

Chàng trai vẫn đắm chìm trong cảm giác ấm áp chưa thể tỉnh, chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Cô gái e thẹn, mím chặt môi chịu đựng, không thốt nên lời.

Nhưng sau tất cả, câu nói đầu tiên của cô là gọi tên hắn, khiến hắn khẽ cong khóe môi.

"Anh đây." Hắn siết chặt cánh tay ôm lấy cô, ôm trọn cả người cô vào trong ngực mình.

"Những gì anh muốn, tôi đã cho anh rồi."

Rõ ràng giọng nói của cô dịu dàng đến cực độ, nhưng lời thốt ra lại như lưỡi dao khoét sâu vào tim hắn.

"Thả Bùi Tễ Ngôn ra đi."

Ngay khi câu nói ấy rơi xuống, Hứa Diên nhận ra thân thể Tạ Tư Chỉ đang ôm lấy mình bỗng chốc cứng đờ.
 

Bình Luận (0)
Comment