Trong đầu Tạ Tư Chỉ bỗng lóe lên một suy nghĩ mãnh liệt. So với hắn, Hứa Diên mới là người không hiểu tình yêu.
Cô tốt với tất cả mọi người xung quanh nhưng lại tàn nhẫn với người cô thích.
Trong lòng Tạ Tư Chỉ có một bức tường thành cao ngất, rất ít người có thể vượt qua.
Cô là người duy nhất có thể đi qua một cách dễ dàng, đồng thời cũng là người duy nhất có thể tùy ý làm đau hắn.
Ở nơi tối tăm không nhìn thấy, trái tim hắn như rỉ ra dòng máu đen.
Nếu lột lớp da và máu thịt ra nhìn, có lẽ Hứa Diên đã khắc ba chữ "Bùi Tễ Ngôn" lên trái tim đang chảy máu của hắn.
Mồ hôi mỏng toát ra khi phấn khích giờ đã lạnh, từng thớ cơ bắp cứng như sắt. Ánh mắt hắn dán chặt vào một góc nào đó trong phòng, đờ đẫn mà đượm buồn.
Tạ Tư Chỉ rất muốn hỏi cô: Nếu đêm nay thay bằng bất kỳ ai khác, chỉ cần nắm Bùi Tễ Ngôn trong tay, có lẽ cô cũng sẽ không đẩy ra đúng không?
Nhưng cuối cùng, hắn chẳng thốt ra được lời nào.
Đêm quá tối và yên tĩnh, yên tĩnh đến mức hắn nhận ra cảm xúc của mình có nguy cơ mất kiểm soát.
Tâm trạng hắn tồi tệ đến cực điểm. Hắn từ từ buông tay ôm eo Hứa Diên ra, đứng lên đi vào phòng tắm.
Hứa Diên nghe tiếng nước trong phòng tắm, từ trên giường ngồi dậy.
Khách sạn hơi cũ, phải mất khá lâu vòi sen mới chảy ra nước nóng.
Nhờ ánh trăng yếu ớt, cô nghiêng đầu là có thể thấy Tạ Tư Chỉ đang đứng đó tắm nước lạnh.
Cô hiểu rõ, điều hắn muốn kiềm chế không phải là những h*m m**n thể xác, mà là những suy nghĩ đen tối muốn làm tổn thương cô ở sâu trong lòng.
Chẳng bao lâu trước cô cũng từng trôi nổi trong cơn sóng d*c v*ng mà Tạ Tư Chỉ mang lại, nhưng không hiểu sao ngày sau đó cô lại dễ dàng thốt ra những lời làm tổn thương hắn.
Khổ tâm một thời gian dài, Hứa Diên vừa cảm thấy hắn đáng bị như vậy vì luôn dùng Bùi Tễ Ngôn để đe dọa mình, lại vừa cảm thấy chính mình cũng làm sai.
Dư âm của một cuộc h**n ** dịu dàng vẫn chưa kịp tan, hắn như chú chó nhỏ cọ sát vào cổ và má cô, niềm hứng khởi cùng tình yêu nồng nhiệt đến mức ngay cả người vô cảm nhất cũng có thể cảm nhận được. Vậy mà lời ấy cứ thế tuôn ra khỏi miệng, chẳng để lại một kẽ hở để xoay chuyển.
Rõ ràng trước kia, cô không phải người xấu tính như vậy.
Hứa Diên không hiểu tại sao trước mặt Tạ Tư Chỉ cô lại đánh mất tất cả những phép lịch sự cơ bản nhất.
Tạ Tư Chỉ tắm xong bước ra, trên người hắn vẫn còn vương những giọt nước lạnh.
Cô gái đắp chiếc chăn mỏng, tựa vào đầu giường nhìn hắn, bờ vai trắng vẫn còn in rõ dấu hôn hắn để lại.
Cô muốn xin lỗi, cắn môi, lời nói không thể bật ra nổi.
Tạ Tư Chỉ hạ mắt không nói một lời, nằm xuống mép giường cách cô khá xa.
...
Trang viên.
Phòng sách bằng kính.
Tạ Doanh Triều mệt mỏi tựa vào ghế, đầu ngón tay xoa miết hốc mắt.
Đã năm ngày trôi qua kể từ khi Hứa Diên mất tích.
Camera giám sát ở trang viên Flaxman chỉ ghi lại hình ảnh cô tự đi ra cổng.
Sau đó, cô như một làn khói mỏng, lặng lẽ biến mất khỏi thế giới này.
Mấy ngày liền Tạ Doanh Triều không ngủ yên giấc.
Một mặt, phe Tạ Thiệu đã bị tiêu diệt sạch sẽ, nhưng dù sao ông ta vẫn mang họ Tạ, là người chú ruột thân thiết của hắn.
Tạ Doanh Triều nổ súng giết ông ta khiến nhiều người trong Tạ gia khiếp sợ trước hành động này và gây ra một số rắc rối cho hắn.
Mặt khác, việc Hứa Diên mất tích cũng làm hắn lo lắng.
Hắn lo sợ cô bị bắt cóc và gặp nguy hiểm.
Nhưng Tạ Doanh Triều càng không cam lòng khi thấy cô không bị ai bắt cóc mà là tự mình chủ động bỏ trốn.
Thám tử hắn thuê đến giờ vẫn chưa tìm ra manh mối, điều này thật phi lý.
Chỉ cần ở khách sạn hay sử dụng phương tiện giao thông công cộng, chắc chắn sẽ để lại dấu vết, trừ khi phía sau việc mất tích của cô có người có năng lực rất lớn thao túng.
Tạ Doanh Triều nghĩ tới Tạ Tư Chỉ.
Thiếu niên ấy nhìn Hứa Diên với ánh mắt ám ảnh, gần như điên cuồng.
Chỉ trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi hắn vẫn dễ dàng nhận ra.
Nhưng thám tử gửi thư phản hồi nói Tạ Tư Chỉ luôn ở trong trang viên Flaxman. Kể từ khi Hứa Diên đến nước K, giữa hai người không hề có bất kỳ liên lạc nào.
Tạ Doanh Triều cũng không tin việc này có liên quan đến Tạ Tư Chỉ.
Với mưu kế của Tạ Tư Chỉ, chắc chắn sẽ không để lại nhiều sơ hở như vậy.
Hai người cùng ở nước K, tình cảm hắn ta dành cho Hứa Diên rõ ràng như ban ngày. Chỉ cần nghĩ sơ là sẽ liên tưởng đến hắn, việc ngu ngốc như vậy hắn tuyệt đối không làm.
Quản gia Đinh bước vào phòng sách: "Thưa ngài, cô Ôn muốn gặp ngài."
"Ôn Sở Nịch?" Tạ Doanh Triều đã lâu không nghe cái tên này.
Trước đây, Ôn Sở Nịch từng một lòng muốn gả cho hắn, nhưng thực ra giữa hai người họ cũng không quá thân thiết.
Người phụ nữ này cả đời chỉ hướng về Ôn gia, Tạ Doanh Triều không tin việc cô ta nửa đêm đến trang viên là vì tình cảm với hắn.
Hắn không muốn gặp.
Quản gia Đinh nói: "Nói là có việc rất quan trọng muốn báo với ngài."
Ôn Sở Nịch bước vào phòng sách bằng kính, Tạ Doanh Triều dựa lưng vào ghế.
Tâm trạng hắn đang rất xấu, những lời chào hỏi xã giao cũng không buồn nói.
Ôn Sở Nịch nói: "Ở nước F có một đơn hàng năng lượng siêu lợi nhuận. Ôn gia muốn tiếp nhận nhưng không đủ năng lực. Ảnh hưởng của Tạ gia ở nước ngoài rất lớn, nếu có sự giúp đỡ của anh, cha tôi sẽ đạt được điều mình mong muốn."
Ánh mắt Tạ Doanh Triều thoáng hiện vẻ nguy hiểm: "Đây là việc quan trọng mà cô nói sao?"
Người đàn ông ngồi ngả lưng vào ghế, ánh đèn trần rọi xuống gương mặt lộ ra những đường nét sắc sảo.
Ôn Sở Nịch nói: "Đổi lại, có lẽ tôi có thể cung cấp cho anh một số manh mối về Hứa Diên."
Khoảnh khắc đó, ánh mắt chợt lạnh lùng của người đàn ông đâm thẳng vào khiến Ôn Sở Nịch cảm thấy một luồng tê tái chạy dọc xương sống lan l*n đ*nh đầu.
Cô ta cố gắng kiềm nén nỗi sợ: "Thỏa thuận chứ?"
Tạ Doanh Triều chống khuỷu tay lên mặt bàn, lạnh lùng: "Phải xem thông tin của cô có đáng với cái giá này hay không."
Ôn Sở Nịch đưa điện thoại của mình cho hắn.
Khi vòng tuyển chọn cuối cùng của phân viện diễn ra, cô ta từng dùng một tấm ảnh giấy để uy h**p Hứa Diên.
Dù cuối cùng tấm ảnh bị Tạ Tư Chỉ xé đi nhưng cô ta vẫn giữ bản điện tử.
Trên điện thoại chính là hình ảnh đêm Halloween, Hứa Diên bị một người mặc áo choàng thần chết ghì chặt và cưỡng hôn.
Bộ quần áo đó vốn thuộc về Tạ Doanh Triều, nhưng đêm hôm ấy lại bị mất một cách kỳ lạ.
Người có thể tiếp cận được bộ quần áo đó, đồng thời đối xử với Hứa Diên như thế, không cần Ôn Sở Nịch nói ra hắn cũng biết là ai.
"Chỉ dựa vào một tấm ảnh?" Tạ Doanh Triều nhíu mày, không phải vì thông tin Ôn Sở Nịch cung cấp mà là vì chính tấm ảnh đó.
Biết được tâm tư của Tạ Tư Chỉ là một chuyện, nhưng chứng kiến tận mắt những gì hắn và Hứa Diên làm ở nơi mà mình không thấy lại là một chuyện khác hẳn.
Luồng khí sắc bén bùng lên từ cơ thể hắn, gần như có thể cắt đứt người khác.
Ôn Sở Nịch cắn răng: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì Tạ Tư Chỉ cũng đang ở nước K."
"Hứa Diên đột nhiên mất tích trước thềm tuyển chọn Miss Flaxman, anh thật sự nghĩ đó là mất tích hay là tự bỏ trốn?"
Tạ Doanh Triều hạ mắt, hắn không thích thể hiện cảm xúc trước người khác.
Chỉ có như vậy mới che giấu được bóng tối trong mắt hắn.
"Việc của Ôn gia, tôi sẽ xem xét."
...
Ôn Sở Nịch rời khỏi trang viên, cô ta quay đầu nhìn lại.
Cổng trang viên uy nghi, tráng lệ như một chiếc miệng khổng lồ của quái thú nuốt chửng sinh mệnh.
Cô ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may mà hồi đó Tạ Doanh Triều đã không chọn cô ta.
Nếu không khi bước vào cánh cổng này, ở cạnh người đàn ông đó, mỗi ngày đều như đi trên lưỡi dao, sống trong lo lắng sợ hãi.
Nhưng cô ta không hiểu. Rõ ràng biết rõ thủ đoạn của Tạ Doanh Triều, tại sao Tạ Tư Chỉ vẫn ra lệnh cho cô ta tối nay đến trang viên, còn bảo mình nói ra những lời này?
Tên này không sợ chết sao?
Cô ta nhớ lại buổi sáng năm ấy, Tạ Tư Chỉ một mình đến Ôn gia.
Rõ ràng hắn chẳng có gì nhưng lại có một sự bình tĩnh tự tin như nắm giữ toàn bộ thế cục trong tay.
Có lẽ hắn đã có tính toán riêng.
Ôn Sở Nịch thầm nghĩ.
...
Tạ Tư Chỉ không còn ép Hứa Diên đi dạo trong thị trấn nữa mà trở về căn nhà nhỏ ở vùng quê.
Trong một ngày, hầu hết thời gian hắn đều ngồi trên ghế sofa mềm ở tầng một chơi điện tử.
Hắn rất ít khi nói chuyện với Hứa Diên, cũng không hề cố chạm vào cô nữa.
Căn nhà nhỏ không có hệ thống sưởi.
Đầu thu, hắn mặc chiếc áo len mỏng màu đen, một mình ngồi co ro trên ghế sofa buồn tẻ.
Ban đầu Tiểu Hoa cũng nằm phơi nắng trên sofa. Nhưng bản năng của động vật rất nhạy bén, nó cảm nhận được luồng khí tức khiến mình khó chịu từ Tạ Tư Chỉ nên đã chạy xuống thảm trải sàn.
Hứa Diên đứng trước quầy bếp làm kem, câu nói duy nhất Tạ Tư Chỉ dành cho cô hôm nay là muốn ăn kem vị vani, muốn cô làm cho hắn.
Hai người im lặng, mỗi người tập trung vào công việc của mình.
Làm xong kem, Hứa Diên xuống tầng hầm, định mang đồ ăn cho Bùi Tễ Ngôn.
Tạ Tư Chỉ không ngăn cản, chỉ lạnh lùng quan sát.
Khi Hứa Diên xuống tầng hầm mới nhận ra nơi đó đã trống không, cô quay lên lầu: "Người đâu rồi?"
Tạ Tư Chỉ cầm chiếc thìa gỗ, một chút kem dính ở khóe môi hồng nhạt, hắn l**m sạch bằng đầu lưỡi.
Câu hỏi ấy khiến cơn giận dữ trong lòng hắn lại trào ra không thể kiểm soát: "Bây giờ còn sống, nếu hỏi thêm một câu nữa rất có thể sẽ chết."
Cô gái không còn động tĩnh gì. Hắn ngoảnh mặt sang thấy Hứa Diên lặng lẽ quay lại quầy bếp dọn dẹp mặt bàn.
Không hiểu vì sao luồng sát khí kia không những không tan đi mà còn trở nên nặng nề hơn.
Hắn thà rằng Hứa Diên trút giận lên mình, thà rằng cô bất chấp thể diện mà đánh hắn, mắng hắn. Chứ hắn không muốn nhìn thấy cô vì sự sống chết của Bùi Tễ Ngôn mà phải bình thản như một con rối, cùng hắn chung sống dưới một mái nhà.
Rõ ràng gần hắn đến vậy, nhưng giữa hai người như bị ngăn cách bởi một dòng sông băng không thể vượt qua.
Tạ Tư Chỉ cầm điện thoại xem tin nhắn rồi lại dán mắt về phía cô gái.
"Hứa Diên, em lại đây."
Hứa Diên không đáp lại, cô chỉ rửa tay sau khi dọn dẹp xong quầy bếp rồi đi về phía hắn.
Chàng trai tựa lưng vào ghế sofa, một chân co lên, một chân thõng xuống.
Ánh hoàng hôn buổi chiều chiếu vào, phủ lên làn da trắng lạnh của hắn một lớp ánh sáng ấm áp. Hắn ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn cô.
"Điện thoại của em bao lâu rồi chưa mở?"
Kể từ khi rời trang viên Flaxman, Hứa Diên đã tắt máy vì sợ bị Tạ Doanh Triều định vị.
Tạ Tư Chỉ mở điện thoại cô ra.
Hàng nghìn cuộc gọi nhỡ, toàn là số lạ.
Tạ Doanh Triều không thể ngày nào cũng canh điện thoại để gọi cho cô, nhưng cũng không loại trừ khả năng hắn thuê người gọi thay.
Cô vừa bật máy, điện thoại lập tức reo.
Tạ Tư Chỉ không thèm để ý tiếng chuông, tiện tay quăng nó xuống thảm.
Hắn kéo Hứa Diên lại, ánh mắt tràn đầy h*m m**n nóng bỏng.
Hứa Diên bất ngờ ngã lên người hắn, chống tay vào ngực hắn mới giữ được thăng bằng: "Tạ Tư Chỉ!"
"Anh muốn làm." Thiếu niên nghiêng đầu, không hề nhẹ nhàng mà cắn vào d** tai cô, giọng khàn khàn: "Cùng làm đi."
"Đợi đã......"
Hứa Diên bị hắn đè xuống dưới, da thịt tiếp xúc với không khí lạnh vô thức co người lại.
Nhưng chẳng bao lâu, cơ thể cô đã bị một thứ nóng bỏng hơn lấp đầy.
Tạ Tư Chỉ không chần chừ, hắn hôn cô một cách cuồng nhiệt.
Trên thảm, chú mèo nhỏ Tiểu Hoa bị đánh thức.
Nó nhảy lên sofa cố gắng cào vào mắt cá chân Tạ Tư Chỉ nhưng bị hắn đá xuống.
...
Ngay khi máy bay riêng vừa hạ cánh, Tạ Doanh Triều nhận được một tin nhắn.
Điện thoại của Hứa Diên đã bật nhưng không ai nghe máy.
Tạ Doanh Triều bước ra khỏi khoang máy, dùng điện thoại của mình gọi đi.
Số của hắn được cài nhạc chuông riêng trên điện thoại Hứa Diên, chỉ vài tiếng chuông thì bên kia đã nghe máy.
"Anh." Giọng Tạ Tư Chỉ khàn khàn, âm cuối còn nghe được tiếng thở hổn hển.
Bước chân Tạ Doanh Triều chợt dừng lại.
"Sao lại là cậu?" Dù biết câu này thật ngớ ngẩn nhưng lúc đó Tạ Doanh Triều vẫn bật ra câu hỏi.
Tạ Tư Chỉ đáp: "Chị dâu đang không tiện nghe điện thoại, lát nữa anh gọi lại nhé. Hay mới vài ngày không gặp mà đã nhớ, muốn cô ấy nghe ngay bây giờ?"
Hắn bật loa ngoài, đặt điện thoại lên mép sofa: "Muốn chào hỏi một tiếng không?"
Làn da Hứa Diên ửng hồng như tôm, một lớp mồ hôi mỏng làm ướt mái tóc trước trán.
Cô gái vốn trong suốt như pha lê, mong manh đến mức có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, giờ đây lại toát ra một thứ mê sắc khiến người khác bùng lên d*c v*ng, muốn nghiền nát cô.
Bên ngoài cửa sổ, bóng hoàng hôn dần trùm xuống mặt đất, từ lúc mặt trời lặn cho đến khi đêm dần buông.
Lúc này, cô mới hiểu đêm hôm ấy Tạ Tư Chỉ đã kiềm chế điều gì.
Hắn không còn dịu dàng nữa mà giải phóng toàn bộ sự xấu xa của mình.
Từng tấc trên cơ thể Hứa Diên đều run rẩy.
Nghe thấy giọng nói của Tạ Doanh Triều từ loa ngoài điện thoại, một cảm giác tội lỗi và sợ hãi vô cớ nuốt chửng lấy cô. Hứa Diên cắn môi, đưa tay định tắt cuộc gọi.
Chỉ mới đưa tay đến giữa chừng đã bị Tạ Tư Chỉ nắm lấy, giữ chặt lên trên đầu.
"Đừng cắn." Hắn đặt đầu ngón tay lên môi cô.
Bàn tay còn lại chống dưới cằm cô, ép cô há miệng: "Sẽ đau đấy."
Khi môi răng bị hắn tách mở, giọng nói của cô không thể kiềm chế được mà bật ra, ngập ngừng như sắp khóc: "Tạ Tư Chỉ......"
Chàng trai khẽ bật cười.
Giọng hắn khàn khàn, như hòa vào những hạt bụi lơ lửng trong đêm, vừa xấu xa vừa khiêu khích: "Anh à, hình như bây giờ chị dâu đang gọi tên em."