Không chỉ là tên.
Giọng cô gái vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Quen thuộc vì đó là giọng Hứa Diên. Nhưng lạ lẫm vì Tạ Doanh Triều chưa từng nghe cô thở hổn hển như thế.
Tạ Doanh Triều ít khi quan tâm tới cảm xúc của người khác. Nhưng với Hứa Diên, hắn từng thử thể hiện sự dịu dàng.
Chỉ là dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể nghe thấy những âm thanh quá mãnh liệt phát ra từ miệng cô. Hắn không rõ là vì cô xấu hổ hay thực sự thờ ơ với chuyện này, tóm lại Tạ Doanh Triều đã quen với hình ảnh nhẫn nhịn của Hứa Diên.
Lúc này, giọng cô không còn cắn môi chịu đựng hay van xin trong đau đớn, mà mang theo một chút kh*** c*m kiềm chế, thứ mà hắn chưa từng nghe thấy.
Tạ Doanh Triều đứng giữa cơn gió lạnh lẽo ở sân bay: "Tạ, Tư, Chỉ."
Hắn nhấn từng chữ, giọng nói mất đi sự bình tĩnh thường ngày, nhuốm màu lạnh lẽo của đêm thu.
Bị gọi tên bằng giọng điệu như vậy, thiếu niên không mảy may bận tâm: "Hình như anh trai hơi giận rồi."
Hắn nói chậm rãi, cố tình đưa điện thoại đến gần Hứa Diên.
Bằng cách đó, mọi âm thanh họ tạo ra đều bị thu lại một cách rõ ràng.
"Cô ấy rất nhạy cảm, nhưng khi ở bên anh lại chưa bao giờ nhận được sự sung sướng. Nếu đổi lại là tôi thì cũng sẽ tức giận bản thân mình lắm."
Bên kia, không biết Tạ Tư Chỉ đã làm gì, cô gái phát ra một tiếng r*n r* ngọt ngào đầy quyến rũ.
Tạ Doanh Triều tắt máy.
Khuôn mặt u ám của hắn còn đen hơn cả những đám mây bao phủ đầy bầu trời sân bay.
...
Khóe mắt Hứa Diên ngập lệ.
Cô cố gắng đẩy Tạ Tư Chỉ ra nhưng không hề lay chuyển được hắn chút nào.
Ngay khoảnh khắc cuộc gọi kết thúc, giọng cô nghẹn ngào kèm theo tiếng khóc: "Tại sao phải làm như vậy?"
Dù cuộc trò chuyện chỉ vài phút nhưng cũng đủ để Tạ Doanh Triều tìm ra tung tích của cô.
Cô đã dùng hết sức mình mới thoát khỏi chiếc lồng giam đó, giờ đây cô lại thấy trước cảnh bản thân bị vệ sĩ của Tạ Doanh Triều đưa về trang viên.
"Đừng khóc." Tạ Tư Chỉ cúi đầu hôn đi dòng nước mắt của cô.
Hắn nếm được vị đắng, mày nhíu lại, rồi chôn đầu vào hõm vai cô.
Hứa Diên cũng không rõ mình khóc là vì sợ hãi hay vì cảm giác rùng mình tê dại.
Cô chỉ cảm thấy uất ức, móng tay cào vào vai Tạ Tư Chỉ để lại những vết máu.
Ghế sofa trở nên bừa bộn, vương đầy vệt nước. Ly kem vani buổi chiều chưa ăn hết đã tan chảy hết.
Tạ Tư Chỉ mặc xong quần áo thì bế Hứa Diên lên lầu.
Hứa Diên bị hắn quấy rầy suốt mấy tiếng, không chỉ kiệt sức mà tinh thần cũng lơ mơ như sắp ngất.
Phòng trong đêm thu lạnh lẽo, cô như một con thú non mềm mại, vô thức cúi người về phía nguồn ấm bên cạnh.
Tạ Tư Chỉ đang xả nước vào bồn tắm, bất chợt cô áp sát người làm tim hắn chấn động, suýt nữa lại không nhịn được.
Những lời vừa rồi chỉ là để kích động Tạ Doanh Triều, thực ra hắn rất rõ, máy bay riêng của Tạ gia đã hạ cánh cách đây 60 km.
Chỉ tối đa một giờ nữa Tạ Doanh Triều sẽ tìm đến đây.
Khi Tạ Doanh Triều thấy Hứa Diên, có thể tưởng tượng cơn giận của hắn sẽ lớn đến mức nào, nhưng Tạ Tư Chỉ vẫn để lại những dấu vết trên cơ thể cô.
Hắn dùng khăn tắm quấn Hứa Diên, bế cô lên giường trong phòng.
Hắn kéo chăn mỏng phủ lên người cô, rồi lấy một chiếc còng tay từ tủ đầu giường, còng tay cô vào cột giường.
Hứa Diên ngơ ngác mở mắt: "Anh đang làm gì vậy?"
Tạ Tư Chỉ cầm một lọ thủy tinh trong suốt, mở nắp, rót dung dịch màu xanh vào lòng bàn tay đeo găng cao su rồi thoa lên cổ mềm mại của Hứa Diên.
Dung dịch lạnh buốt khiến Hứa Diên không khỏi co người lùi lại.
Tay Tạ Tư Chỉ giữ chặt lấy cô, chuỗi hạt chạm nhẹ lên gò má.
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt lấp lánh từng mảnh nhỏ.
Hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Nếu anh không trở về, cứ nói với Tạ Doanh Triều là anh ép em nhé!"
Dung dịch chạm vào da Hứa Diên, chẳng bao lâu đã thấm hết.
Hứa Diên muốn hỏi hắn câu ấy là có ý gì, nhưng ý thức lại một lần nữa trở nên mơ hồ.
Cô mơ màng nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
...
Một giờ sau.
Tạ Doanh Triều đứng trước căn nhà nhỏ ven cánh đồng.
Ánh đèn vùng thôn quê đã tắt, chỉ còn mùi lúa chín theo làn gió mát lạnh thổi qua.
Trong bóng tối, chẳng thể phân biệt được màu sắc thật của những cây hoa trong sân. Theo cơn gió, những cánh hoa đỏ rối rít rơi xuống dưới chân Tạ Doanh Triều như trải một thảm máu.
Sau khi Ôn Sở Nịch rời trang viên, Tạ Doanh Triều cho người điều tra lại tung tích của Tạ Tư Chỉ.
Cuộc điều tra này được tiến hành kỹ càng hơn.
Đến lúc này hắn mới phát hiện ra, thông tin Tạ Tư Chỉ vẫn ở trang viên Flaxman chỉ là chiêu đánh lạc hướng mà thằng nhóc đó để lại.
Ngay từ vài ngày trước, Tạ Tư Chỉ đã rời khỏi nước K đến một nước nhỏ ở Bắc Âu, thậm chí còn để lại thông tin lưu trú tại một khách sạn.
Một khuôn mặt phương Đông đẹp đẽ rất dễ khiến người khác nhớ lâu.
Nhân viên lễ tân vẫn còn nhớ, tối hôm đó có hai người đến lưu trú, một nam một nữ.
Lâu lắm rồi Tạ Doanh Triều mới cảm nhận được cơn giận dữ.
Sau khi nắm quyền, nhiều việc hắn không đích thân can thiệp. Ngay cả khi đối phó với đối thủ như Tạ Thiệu, hắn cũng chỉ lợi dụng sự trợ giúp của Anh Tuyền Bang.
Nhưng với chuyện này, hắn không do dự mà tự mình ngồi chuyên cơ đến nước đất nước này.
Sau khi xuống máy bay, cuộc gọi đó đã giúp người của hắn định vị được căn nhà nhỏ vùng thôn quê.
Tạ Doanh Triều đứng trước cửa, bước chân đột ngột dừng lại.
Tạ Tư Chỉ kết nối cuộc gọi, tàn nhẫn để hắn nghe thấy giọng Hứa Diên chỉ là để trả thù mà thôi.
Trả thù việc mẹ thằng nhóc đó chết trên giường mình.
Có lẽ nhiều năm trước, đứa trẻ ấy cũng từng đứng ở một góc nào đó, giống như hắn ôm nỗi đau lắng nghe tiếng r*n r* của mẹ.
Tạ Doanh Triều không quan tâm đến tâm tư của Tạ Tư Chỉ, cũng không để ý đến sự trả thù ngớ ngẩn, trẻ con này.
Thủ đoạn của thiếu niên trong mắt hắn chỉ như trò mèo, chỉ là hắn không biết phải xử lý Hứa Diên thế nào.
Trước đây Tạ Doanh Triều chỉ biết Tạ Tư Chỉ thèm muốn Hứa Diên, nhưng còn Hứa Diên thì sao?
Đã phát ra những âm thanh ngọt ngào trên giường thằng nhóc đó, có lẽ ở nơi mà hắn không biết họ đã gần gũi nhau từ lâu.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng sắp thấy, Tạ Doanh Triều không biết liệu mình có thể giữ được bình tĩnh hay không.
Những vệ sĩ được huấn luyện bài bản đã bao vây quanh căn nhà nhỏ, chỉ chờ lệnh của hắn.
"Phải còn sống." Tạ Doanh Triều ra lệnh.
Quản gia Đinh đứng bên cạnh, khó đoán được tâm tư của chủ nhân: "Hai người sao ạ?"
"Ý tôi là Hứa Diên." Đôi mắt người đàn ông phản chiếu bóng đêm đen kịt, cơ thể tỏa ra khí lạnh.
Vệ sĩ nhận lệnh, xông vào nhà.
Chớp mắt, căn nhà nhỏ vốn yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào, nhưng cảnh tượng máu me trong tưởng tượng không hề xảy ra.
Tạ Tư Chỉ không có ở đây, chỉ còn Hứa Diên bị còng tay trên giường tầng hai, ngủ ngon lành.
Một lớp chăn mỏng phủ lên người cô, dù che phần lớn làn da nhưng vẫn không thể giấu đi những vết bầm tím loang lổ trên vai.
Những dấu vết ấy làm mắt Tạ Doanh Triều đau nhói.
Trước đây trên người cô cũng từng xuất hiện những dấu vết tương tự, nhưng đó là hắn để lại.
Tạ Doanh Triều sinh ra đã là con cưng của trời, được nuông chiều từ nhỏ.
Hắn luôn có sự chiếm hữu mãnh liệt đối với những thứ mình quan tâm.
Thuở nhỏ, những món đồ chơi yêu thích bị đứa trẻ khác động vào một chút cũng đủ khiến hắn khó chịu, vứt đi rồi mua cái mới, chứ đừng nói đến là một con người.
Không thể đánh thức được Hứa Diên.
Khi con người cực kỳ mệt mỏi sẽ chìm vào giấc ngủ sâu.
Hoặc sau khi trải qua một cơn cao trào tột độ, cũng có thể bị ngất đi
Vệ sĩ dùng dụng cụ cắt đứt còng tay.
Tạ Doanh Triều đứng lặng trước giường rất lâu, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy.
Khi màn đêm càng lúc càng buông sâu, hắn mới cởi chiếc áo khoác đen của mình, phủ lên người Hứa Diên rồi bế cô đi.
...
Tạ gia sở hữu rất nhiều bất động sản trên khắp thế giới.
Ở thành phố có một khu trang viên mà ông nội Tạ Doanh Triều mua từ vài chục năm trước khi còn trẻ.
Khu trang viên không quá rộng và có một tòa lâu đài được giới quý tộc để lại từ vài thế kỷ trước.
Ý thức Hứa Diên mơ hồ, lơ lửng giữa tỉnh và mê.
Cô biết Tạ Tư Chỉ đã không còn ở bên cạnh và mình cũng rời khỏi căn nhà nhỏ ven cánh đồng rồi.
Còn người bên cạnh cô lúc này là ai, họ đang ở đâu, cô cố gắng mở mắt ra nhưng mí mắt nặng trĩu, hoàn toàn không nhấc lên nổi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô gặp một cơn ác mộng.
Trong giấc mơ, cô tuyệt vọng chạy trốn vào cánh đồng lúa bát ngát, trải dài vô tận.
Bầu trời bị bao phủ bởi mây đen, bầy quạ bay lộn xộn, che khuất cả mặt trời.
Cô chưa chạy được bao xa thì đã bị Tạ Doanh Triều tìm thấy.
Hắn bắt cô quay lại, trói chân bằng xích, nhốt vào chiếc lồng trong trang viên.
Hắn nghiêm mặt nói với cô rằng, cả đời này cô đừng hòng rời khỏi chiếc lồng mà hắn đã dày công dựng lên.
Cơn ác mộng khiến Hứa Diên đổ đầy mồ hôi, ý thức tạm thời trở nên tỉnh táo.
Tạ Doanh Triều đứng bên khung cửa sổ lâu đài.
Khi bước vào phòng, hắn đã khóa trái cửa.
Một số vệ sĩ của Tạ gia đứng canh ngoài cửa, số khác tìm tung tích thiếu niên trong thành phố. Tóm lại hắn không để ai quấy rầy mình.
Lâu đài cũ kỹ xuống cấp, căn phòng ánh sáng mờ mịt chỉ có hắn và Hứa Diên.
Khi cô bất tỉnh, Tạ Doanh Triều không hề làm ồn mà chỉ dùng ánh mắt u ám nhìn cô.
Chỉ cần nghĩ đến việc cô bị Tạ Tư Chỉ làm đến ngất đi, trong lòng hắn nảy sinh một thôi thúc muốn b*p ch*t cô.
Cô gái lật người, mí mắt nặng nhọc mở hé một chút.
Nhưng trong đôi mắt vẫn ánh lên vẻ mơ hồ, ngơ ngác, như chẳng hiểu gì cả.
Tạ Doanh Triều suy nghĩ rất lâu về việc phải làm gì với cô, nhưng không ra được kết quả nào.
Hứa Diên không phải món đồ chơi có thể tùy tiện vứt bỏ, cô là người phụ nữ hắn muốn lấy làm vợ.
Nếu bỏ cô đi, hắn không biết sẽ phải đi đâu để tìm một người có thể chạm tới trái tim hắn nữa.
Tạ Doanh Triều bước đến bên giường.
Đôi mắt Hứa Diên vẫn trống rỗng, vô hồn.
Nghĩ đến những dấu vết trên da cô cùng trạng thái hiện tại liên quan đến ai, cơn bạo lực trong lòng hắn lại bùng lên không thể kiểm soát.
Hắn cúi xuống, cắn mạnh vào cổ trắng nõn của cô.
Nhát cắn này dùng toàn lực, cô gái bất chợt phát ra một tiếng rên.
Cô cảm giác như bị một con mãnh thú cắn thủng cổ họng. Trong cơn đau nhói tận xương tủy, thần trí của cô lại tỉnh táo thêm một phần.
Máu từ từ rỉ ra, men theo làn da cô chảy xuống.
Môi Tạ Doanh Triều cũng dính máu, hắn lấy tay lau đi, ánh mắt từ trên cao khóa chặt lấy cô.
"Em chỉ cần trả lời anh hai câu hỏi thôi."
Giọng hắn nhuốm màu nguy hiểm, bàn tay bóp lấy cằm Hứa Diên, buộc đôi mắt cô chỉ có thể nhìn thẳng vào hắn.
"Việc trốn khỏi trang viên Flaxman là do chính em muốn đúng không?"
Ngón tay hắn lướt xuống, chạm vào vết hôn bầm tím trên vai cô: "Cái này, có phải Tạ Tư Chỉ ép em không?"
Hứa Diên thật sự đã tự rời khỏi trang viên, để tránh chú ý, cô thậm chí còn thay sang bộ đồ của hầu gái.
Còn chuyện với Tạ Tư Chỉ, người bị ép buộc không thể nào phát ra những âm thanh ngọt ngào, khoan khoái như vậy.
Trước khi hỏi, Tạ Doanh Triều đã rõ đáp án của hai câu hỏi này.
Nhưng điều hắn muốn là câu trả lời từ Hứa Diên.
Chỉ cần cô tự nói ra, dù là nói dối, hắn cũng sẽ giả vờ tin.
Bởi vì có những thứ không thể bỏ được, nên chỉ cần cô còn muốn lừa dối hắn, hắn có thể bỏ qua những chuyện đã xảy ra.