Máu ấm nóng chảy dọc trên cổ.
Lâu lắm rồi Hứa Diên mới bị Tạ Doanh Triều cắn một cách thô bạo như vậy.
Có một lúc, cô cảm thấy bản thân sẽ bị răng hắn cắn xuyên thủng, không chỉ cơ thể mà cả tâm hồn cũng run lên vì cơn đau ấy.
Môi Tạ Doanh Triều dính máu, giọng khàn khàn thốt ra hai câu hỏi, lúc đó Hứa Diên mới tỉnh táo hơn một chút.
Cô nhận ra mình lại rơi vào tay hắn và sẽ không còn cơ hội thoát ra lần nữa. Khoảnh khắc đó, tuyệt vọng gần như nuốt chửng cô.
Cô chỉ mới hai mươi mốt tuổi, nhưng tương lai lại quá xa vời.
Dẫu cho Tạ Doanh Triều có mềm lòng một lúc không siết chết cô tại đây, thì điểm đến cuối cùng của cô là trở thành một chú chim hoàng yến vô hồn, bị hắn giam cầm trong trang viên như một con thú cưng.
Bầu trời xanh và ngọn cây bên ngoài sẽ không còn thuộc về cô nữa.
"Trả lời anh đi."
Hứa Diên nhắm mắt lại, hàng mi đen dày khẽ rung động: "Anh còn muốn tôi trả lời gì nữa?" Giọng cô lạnh lùng đến tột cùng.
"Câu trả lời anh muốn em còn không rõ sao?"
Trong ký ức của Tạ Doanh Triều, Hứa Diên luôn dịu dàng, lễ phép, mềm mại và ngoan ngoãn. Ngay cả khi có gai, cũng chỉ là những chiếc gai mềm không xuyên thủng da thịt.
Nhưng lúc này, rõ ràng cô đang dùng chiếc gai đâm hắn chảy máu, dường như mọi thứ khác đều không còn quan trọng.
Cơn giận dữ lạnh lẽo lan tỏa trong tim Tạ Doanh Triều, đôi lông mày rắn rỏi của hắn thắt lại thành một nút rối hỗn độn: "Tại sao?"
Hứa Diên chậm rãi mở mắt, nhìn người đàn ông trước mặt: "Tôi muốn tự làm chủ cuộc đời mình. Dù chẳng đạt được gì, dù cuộc sống có gian khổ, nhưng ít nhất đó là thế giới của riêng tôi. Chứ không phải sống bên cạnh một người đàn ông tôi không yêu, trở thành chú chim bị hắn nhốt trong lồng."
Nghe thấy cụm từ "người đàn ông tôi không yêu", vẻ u ám trên mặt Tạ Doanh Triều dần nặng nề hơn: "Vậy người em yêu là ai? Là thằng em trai của tôi, người đã bỏ em đi khi gặp nguy hiểm sao?"
Khi Tạ Doanh Triều nhắc đến Tạ Tư Chỉ, tim Hứa Diên bỗng nhiên dâng lên một cơn đau âm ỉ.
Hắn cố ý trả lời điện thoại của Tạ Doanh Triều, cố ý để hắn ta nghe thấy tiếng họ, cố ý để lại dấu vết trên người cô.
Sau đó, hắn lại trói cô bên giường rồi rời đi mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại. Hứa Diên rơi vào tay Tạ Doanh Triều, công lao lớn nhất thuộc về Tạ Tư Chỉ.
"Thằng nhóc đó chỉ muốn trả thù tôi thôi, tôi đã ngủ với mẹ nó, nên nó muốn động đến ... của tôi"
Lúc này, hắn không biết nên dùng danh xưng nào để gọi Hứa Diên, là người phụ nữ của hắn hay là vợ hắn?
Tạ Doanh Triều lướt qua chủ đề đó, chăm chú nhìn vào mắt Hứa Diên: "Em không nghĩ rằng Tạ Tư Chỉ yêu em đấy chứ?"
Hứa Diên không trả lời. Ánh mắt hắn rơi xuống những vết hôn xanh tím dưới váy ngủ của cô, giọng lạnh lùng: "Có phải nó ép em không?"
Câu hỏi này, Tạ Doanh Triều đã hỏi đến hai lần.
Hắn có một nỗi ám ảnh cực kỳ nghiêm trọng đối với những thứ thuộc về mình.
Đêm Halloween, cậu nam sinh kia chỉ chạm vào Hứa Diên một lần thôi đã khiến hắn không thể chịu được. Những gì Tạ Tư Chỉ làm đủ để hắn xé tan thiếu niên đó thành từng mảnh.
Bảo vệ sớm muộn cũng sẽ tìm ra tung tích của Tạ Tư Chỉ, nhưng trước lúc đó điều Tạ Doanh Triều muốn xác định là phải xử lý cô gái thế nào.
Có phải Tạ Tư Chỉ đã ép cô không?
Câu hỏi này, ngay cả Hứa Diên cũng không có đáp án. Cô không chống cự một phần là vì Bùi Tễ Ngôn nằm trong tay Tạ Tư Chỉ.
Nhưng nếu không có Bùi Tễ Ngôn, thiếu niên đêm đó như một chú chó con ngoan ngoãn, khi lồng ngực ấm áp áp vào lưng cô liệu cô có thực sự đẩy hắn ra không?
Lời dặn dò trước khi đi của Tạ Tư Chỉ vẫn còn vang vọng trong tai cô. Hắn bảo cô nói với Tạ Doanh Triều là hắn đã ép cô.
Nhưng Hứa Diên không làm vậy, cô ngước mắt nhìn người đàn ông: "Không phải."
Khuôn mặt Tạ Doanh Triều ngày càng lạnh lẽo.
Hắn tức giận đến mức điên cuồng, siết cổ Hứa Diên, vết thương mà hắn cắn trên cổ lại chảy máu ra ngoài.
Lực tay hắn mạnh đến nỗi có thể tóm lấy cô và nhấc cô ra khỏi giường.
Hứa Diên bị hắn ép vào tường, hít thở khó khăn, má cô nhuộm một sắc đỏ.
Đôi mắt cô nhắm chặt, tà váy ngủ mềm mại rũ xuống. Cánh tay trắng như sứ cũng buông thõng, chẳng hề có ý định chống cự. Cô như một con diều giấy bị kẹp trong lòng bàn tay ai đó, đã không thể bay đến nơi có gió thì đành yên lặng chấp nhận số phận tan vỡ của mình.
Một khoảnh khắc đau đớn còn hơn cả một đời khổ cực.
Cô không nhúc nhích cũng không van xin, điều này không mang lại chút thỏa mãn nào cho Tạ Doanh Triều, trái lại càng làm cơn phẫn nộ trong tim hắn dâng cao.
"Ở bên cạnh tôi khiến em chán ghét đến vậy sao?" Giọng hắn đầy nguy hiểm: "Em thà chết cũng không chịu giả vờ lừa tôi?"
Trước đây, hắn cảm thấy cô đẹp đẽ, mọi từ ngữ cũng không thể diễn tả hết.
Nhưng giờ phút này này, sự bình tĩnh, dịu dàng và ngoan ngoãn của cô lại trở thành một lưỡi dao nhọn đâm vào Tạ Doanh Triều.
Hắn tự cho rằng mình đã đối xử với cô rất tốt, nhưng ngay cả như vậy cô vẫn chọn cách bỏ chạy và phản bội hắn. Đối với Tạ Doanh Triều, điều đó chẳng khác gì chà đạp tình yêu và tôn nghiêm của hắn xuống bùn đất.
Hắn buông tay ra.
Hứa Diên bị siết đến mức rơi lệ, ngay khi thoát ra, cô ngã xuống tấm thảm ho sặc sụa, cố gắng lấy sức hít thở.
Tạ Doanh Triều chống một đầu gối dưới đất, nửa quỳ trước mặt cô gái.
Cô vừa rơi lệ vừa chảy máu.
Những vết tích Tạ Tư Chỉ để lại khiến cô trông thật nhếch nhác, bệ rạc. Nhưng hiện tại, cô vẫn quyến rũ như thường, mang một vẻ đẹp yếu đuối mà tan vỡ.
Tạ Doanh Triều vừa căm ghét sự phản bội của cô, lại vừa không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cô. Cô như một bông anh túc trắng, bề ngoài thì mềm mại vô hại nhưng sâu bên trong ẩn chứa độc tố khiến người ta tê liệt thần kinh. Nó không g**t ch*t người ngay lập tức nhưng đủ để người ta sa vào nỗi đau không cách nào thoát ra.
Hắn nắm chặt cằm cô, cúi xuống hôn.
Không phải là hôn mà giống như cắn, góc môi Hứa Diên bị hắn thô bạo cắn rách, tiếp đến là cằm, cổ.
Hắn lại c*n v** c* họng cô như một con thú hoang.
Ngoài cảm giác đau đớn ra, Hứa Diên chẳng còn cảm nhận được gì khác. Cô nghiến răng nói: "Đừng tra tấn tôi nữa."
Tạ Doanh Triều rời khỏi môi cô, chăm chú nhìn cô gái trong lòng: "Nếu em coi đây là tra tấn vậy cứ gắng mà chịu sự tra tấn này đi. Không muốn làm nữ chủ nhân của Tạ gia thì cứ làm món đồ chơi trên giường. Khi tôi chán, tôi sẽ đưa em về Thanh Mộc Bang. Lúc đó em có thể có được thế giới mà mình muốn, nhưng điều kiện là..."
Giọng hắn đột ngột lạnh lùng: "...Em phải sống tới ngày đó."
Hứa Diên không hề tỏ ra sợ hãi trước lời hắn nói, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Tạ Doanh Triều cảm giác, giây tiếp theo cô sẽ biến thành làn khói hư vô rồi tan biến.
Hắn muốn siết chết cô ngay lập tức.
Nhưng dường như trong bản tính mỗi con người luôn tồn tại một phần thấp hèn. Sau khi ra tay, hắn lại không nỡ.
Hắn chỉ muốn nghiền nát cô thành từng mảnh, thỏa mãn cơn d*c v*ng bị kìm nén bấy lâu mà không chút kiêng kỵ, xóa sạch mọi dấu vết người khác để lại trên người cô. Rồi khi hắn chơi chán cô, sẽ đưa cô về Thanh Mộc Bang. Thế giới mà cô mong muốn mãi mãi không thể đạt được.
Có lẽ đến lúc đó cô mới sợ hãi, mới nhận ra mình đã sai, rồi quỳ xuống chân hắn cầu xin được ở lại.
Dù Tạ Doanh Triều hiểu rõ Hứa Diên tuyệt đối sẽ không làm vậy, nhưng tưởng tượng này vẫn k*ch th*ch một cơn khát vọng trỗi dậy trong lòng.
Khi hắn vừa định kéo cô lên giường, lâu đài bỗng rung lên một cái, tiếng nổ vang rền bên tai.
Cửa sổ phía sau lưng hắn bị rung vỡ, mảnh kính văng tung tóe khắp nơi.
Lúc này Tạ Doanh Triều vẫn đang trong cơn thịnh nộ, nhưng phản xạ đầu tiên của hắn là nhấn đầu Hứa Diên vào lòng mình, dùng cơ thể che chắn cho cô.
Mảnh vụn văng tứ tung, rơi khắp mọi góc phòng.
Trong đó có hơn mười mảnh đâm vào lưng trần chỉ mặc áo sơ mi của hắn, máu tươi chảy ròng ròng.
Sự cố xảy ra trong tích tắc.
Ngay sau đó, điện bị cắt, tiếng súng vang lên liên tục trong lâu đài.
Vào thời điểm và hoàn cảnh này, thật dễ dàng đoán được người đến là ai.
Đôi mắt hắn tối sầm, nhịn đau nói: "Có vẻ như em trai tôi vẫn còn quan tâm đến em."
Hắn kiểm tra Hứa Diên, xác nhận cô không bị thương mới buông tay đứng dậy.
Hắn tiến về phía cửa, định đi dạy dỗ cậu thiếu niên không nghe lời nhưng đi được nửa đường cơ thể bỗng cứng đờ.
Một cảm giác tê cứng lan nhanh từ đầu ngón tay đến tứ chi và thân mình. Chỉ trong chốc lát, hắn choáng váng, tay chân không nghe lời điều khiển.
Tạ Doanh Triều loạng choạng quỳ xuống đất, đầu gối đâm vào những mảnh kính vỡ.
Cảm giác này chưa từng có, như thể chịu ảnh hưởng bởi một loại thuốc nào đó.
Hắn ngoái đầu nhìn lại, Hứa Diên ngồi trên sàn, không có ai nâng đỡ cô hoàn toàn không thể đứng dậy.
Kể từ khi tỉnh lại, cô luôn trong trạng thái yếu ớt, bất lực.
Vừa nãy, khi hắn áp vào cổ cô mà cắn l**m đã nếm được một chút vị ngọt.
Lúc đó, hắn tưởng là mùi sữa tắm, tưởng rằng sự yếu ớt và bất lực trước đó của cô là do Tạ Tư Chỉ gây ra.
Giờ nhìn lại, e là không phải vậy.
"Em và Tạ Tư Chỉ cùng âm mưu đối phó với anh à?"
Hứa Diên mơ hồ, dưới tác dụng của thuốc, tinh thần cô chưa hoàn toàn tỉnh táo, còn chưa hiểu rõ ý của Tạ Doanh Triều.
Lẽ ra hắn phải nhận ra điều bất thường.
Trước đây hắn tuyệt đối không dễ dàng rơi vào bẫy như vậy.
Chỉ có điều tối nay, lần đầu tiên trong đời Tạ Doanh Triều bị cơn giận làm cho mất tỉnh táo.
Không biết loại thuốc mê được bôi lên cổ cô là gì, nhưng nhìn vào triệu chứng của cả hai, khi nuốt vào dường như hiệu quả mạnh hơn nhiều so với bôi ngoài da.
Dù các vệ sĩ đều được huấn luyện chuyên nghiệp nhưng họ không quen với địa hình trong lâu đài.
Trước khi nhận lệnh từ Tạ Doanh Triều, họ cũng không dám bắn Tạ Tư Chỉ.
Mà vừa hay Tạ Doanh Triều đã khóa trái cửa phòng sau khi bước vào.
Vệ sĩ không thể vào phòng xin chỉ thị, hắn cũng không rời khỏi phòng được, thậm chí không thể nhúc nhích để lấy điện thoại trên giường gửi tin nhắn.
Tiếng súng nổ vang dội, đạn bay chập chờn.
Ngoại trừ vụ nổ làm vỡ kính đầu tiên, không có viên đạn nào bắn trúng phòng này nữa.
Người của Tạ Doanh Triều sẽ không bắn vào đây, đương nhiên người của Tạ Tư Chỉ cũng sẽ không.
Trong cuộc giao chiến hỗn loạn ở lâu đài, nơi này là căn phòng an toàn duy nhất.
Hứa Diên mềm nhũn trên sàn, dựa lưng vào thành giường.
Lâu đài nằm ở ngoại ô nên không có ánh sáng rực rỡ như thành phố. Không còn tấm kính che chắn, không khí lạnh buốt của đêm thu tràn vào.
Từ góc nhìn của cô, có thể thấy bầu trời đầy sao lấp lánh bên ngoài cửa sổ, tạo nên một dải ngân hà rực rỡ.
Hứa Diên chưa ngắm sao cùng Tạ Doanh Triều bao giờ.
Ngày nào hắn cũng làm việc trong thư phòng đến tận đêm khuya, trở về phòng là đè cô xuống giường làm chuyện h**n **. Hắn thích cô, nếu không sau khi biết cô bỏ trốn, hắn cũng chẳng tức giận đến mức mất đi lý trí. Nhưng cái gọi là thích của hắn không phải tình cảm thuần túy dành cho một con người, mà giống như thứ d*c v*ng chiếm hữu đối với món đồ thuộc về mình.
Hắn thích cô như thích một đồ vật đẹp đẽ.
Đồ vật.
Hứa Diên rất ghét khi bị miêu tả bằng hai chữ này.
Tạ Tư Chỉ cũng từng nói những từ tương tự với cô.
Đôi khi, từ tận đáy lòng cô thật sự đồng ý với câu nói, dòng máu của Tạ gia đều khốn nạn như nhau.
Lần đầu tiên Hứa Diên nhìn thấy bầu trời đầy sao bên cạnh Tạ Doanh Triều, lại xảy ra trong hoàn cảnh tiếng súng và lửa đạn đan xen.
Nhưng bầu trời đêm hôm nay thật sự rất đẹp, Hứa Diên ngửa mặt ngắm nhìn thật lâu, gió đêm thổi qua cửa sổ vỡ gần như làm ướt cả người cô.
Da cô lạnh lẽo, bỗng cô cất tiếng: "Tạ Doanh Triều."
Giọng cô gái rất nhẹ, như một giấc mơ yên bình dễ vỡ: "Cảm ơn anh."
Tạ Doanh Triều dựa vào tấm thảm cuối giường, dù không nhìn thấy biểu cảm của Hứa Diên nhưng hắn biết cô đang cảm ơn điều gì.
Những mảnh kính vừa bị vụ nổ làm vỡ, nếu không phải hắn chắn chúng sẽ bắn vào người cô.
Cô luôn là người biết phân biệt phải trái.
Thậm chí Tạ Doanh Triều nghĩ rằng, mới phút trước còn làm cô đau, nhưng sau đó hắn chỉ cần chăm sóc cô một chút, cô vẫn sẽ lễ phép cảm ơn hắn từng li từng tí.
Thật khó tưởng tượng, gia đình như thế nào mới có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ trong sáng như cô.
Tạ Doanh Triều chưa từng kể cho ai biết, mỗi lần nhìn cô khóc lóc van xin, trong lòng hắn lại dấy lên cảm giác tội lỗi vì đã làm vấy bẩn một thứ đẹp đẽ.
Thật ra hắn cũng không muốn như vậy, nhưng mỗi lần nhìn cô đứng trước mặt mình, lòng chiếm hữu và d*c v*ng luôn cùng lúc nổi lên, có lẽ trong đó còn xen lẫn thứ gọi là tình yêu.
Giống như vụ nổ vừa rồi, dù chỉ một giây trước hắn còn muốn siết chết cô trong tay, giây tiếp theo lại theo bản năng ôm cô vào lòng, làm hành động đó mà không kịp suy nghĩ.
Tiếng súng ầm ầm chói tai, trời sao rực rỡ trên cao.
Hai người đều không nói gì nữa, chờ đợi một kết cục mà họ không thể kiểm soát được.
Trong giao tranh, luôn có người gục ngã và cũng luôn có kẻ chiến thắng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mãi sau đó, tiếng súng mới ngừng hẳn, ngoài cửa vang lên những bước chân nhẹ nhàng.
Người đến mở cửa phòng bằng chìa khóa.
Đôi mắt Tạ Doanh Triều tối sầm lại.
Toàn bộ vệ sĩ hắn bố trí canh cửa đều đã gục xuống, hành lang máu chảy thành sông.
Đứng ngoài cửa là Tạ Tư Chỉ, chỉ có thể là Tạ Tư Chỉ mà thôi.
Hắn cũng trúng vài viên đạn, máu thấm ướt áo sơ mi đen.
Nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến cơn đau đớn hay mất máu, ánh mắt tối tăm quét quanh căn phòng.
Khi xác nhận Hứa Diên không sao, khóe môi hắn mới cong lên một nụ cười trông có vẻ ngây thơ: "Thật trùng hợp, anh cũng ở đây à."
"Tôi ở đây chẳng phải đều nhờ công lao của cậu sao?"
Mọi thứ lắng xuống, Tạ Doanh Triều không hề hoảng loạn. Hắn dựa lưng vào mép giường đối mặt với Tạ Tư Chỉ.
Trước hôm nay, Tạ Doanh Triều chưa từng coi trọng thiếu niên này, cho đến lúc này hắn mới nhận ra mình đã bỏ sót điều gì.
Những năm qua, Tạ Tư Chỉ luôn che giấu bản lĩnh, âm thầm nhìn thấu hắn từ trong bóng tối.
Tạ Tư Chỉ biết cách để chọc giận Tạ Doanh Triều.
Hắn tính toán rằng Tạ Doanh Triều sẽ dùng cách này để trút cơn giận, trừng phạt người phụ nữ phản bội mình.
Vậy nên hắn cố tình để lại những vết tích trên người Hứa Diên, cố tình bôi thuốc mê lên cổ cô nhằm dẫn Tạ Doanh Triều rơi vào bẫy.
"Chuyện này chẳng trách tôi được đâu." Tạ Tư Chỉ nhìn những vết cắn và vết siết trên người Hứa Diên, ánh mắt lạnh lùng: "Tôi đã từng nhắc anh phải dịu dàng với người phụ nữ của mình hơn."
Hắn ôm Hứa Diên lên: "Nhưng từ hôm nay trở đi, cô ấy là của tôi."
Tạ Doanh Triều bỗng bật cười.
Trong đêm tĩnh lặng, tiếng cười trầm thấp của hắn nghe có phần mỉa mai: "Của cậu sao?"
Hứa Diên vẫn mềm nhũn, cô bị Tạ Tư Chỉ ôm trong tay, cảm nhận được mùi máu lan tỏa từ chiếc áo sơ mi ướt nhẹp của hắn.
Cô không nói gì, chỉ im lặng nhắm mắt.
Tạ Doanh Triều ngẩng đầu, thản nhiên hỏi: "Sau khi cậu bất chấp sinh mạng, xem cô ấy như mồi nhử để tranh đoạt quyền lực gia tộc?"
Trong màn đêm, Tạ Tư Chỉ cau mày.