Tạ Tư Chỉ chỉ mất hai ngày để dưỡng thương.
Tạ Doanh Triều mất liên lạc, Tạ gia rơi vào hỗn loạn, hắn không có nhiều thời gian để lãng phí tại đây.
Nếu không phải vì tình trạng của Hứa Diên không quá tốt, Tạ Tư Chỉ thậm chí còn không thể ở lại đến hai ngày.
Hắn đã mời bác sĩ đến xem, họ nói thuốc mê không để lại di chứng.
Nhưng Hứa Diên vẫn mơ màng uể oải, ngay cả ở trên máy bay cũng luôn nhắm nghiền mắt.
Tạ Tư Chỉ đắp cho cô một chiếc chăn mỏng.
Trong tám giờ bay, cô chỉ thoáng mở mắt vài lần vì rung lắc của khí lưu, nhưng không hề nhìn hắn, càng không hề cất lời.
Tạ Tư Chỉ cứng rắn nắm tay cô trong lòng bàn tay, v**t v* từng đầu ngón tay mềm mại. Dù hai lòng bàn tay dính đầy mồ hôi, hắn cũng không cho phép cô giãy ra.
Dù thái độ của Hứa Diên ra sao, chỉ cần có cô ở bên lòng hắn sẽ yên bình.
Thế giới có ồn ào hay hỗn loạn đến đâu đối với hắn cũng không quan trọng, miễn là con người cô còn ở đây, vậy là đủ.
Máy bay hạ cánh ở Thương Thành, trở về trang viên đã là đêm khuya.
Hứa Diên ôm chú mèo Devon đi về phía căn nhà nhỏ cuối khuôn viên nhưng bị Tạ Tư Chỉ chặn lại.
"Ai nói em có thể ở đó."
Đêm thu hơi se lạnh, Tạ Tư Chỉ khoác chiếc áo khoác của mình lên vai cô.
Hắn nhìn chằm chằm chú mèo Tiểu Hoa trong lòng cô, ánh mắt không hề thiện cảm.
Bất cứ thứ gì làm cô phân tâm đều khiến hắn ghét bỏ, chưa nói đến con thú nhỏ ngốc nghếch này là do Bùi Tễ Ngôn tặng.
Hắn suy nghĩ một lúc định tìm cơ hội mà xử lý nó, nhưng nghĩ đến Hứa Diên rất thích con mèo này, hắn lại từ bỏ ý định bạo lực.
Tạ Tư Chỉ quẳng con mèo cho vệ sĩ, kéo Hứa Diên đi về phía chỗ ở trước đây của Tạ Doanh Triều.
Các quản gia trong lâu đài đã được thay một lượt, toàn bộ thân tín của Tạ Doanh Triều đều bị đuổi đi nhưng vẫn còn một số người hầu cũ ở lại.
Khi nghe tin ông chủ trở về, mọi người đứng ở cửa chào đón. Nhưng họ không thấy Tạ Doanh Triều đâu, chỉ thấy cảnh Tạ Tư Chỉ kéo Hứa Diên đi cùng.
Dù trong lòng có vô số nghi vấn, chẳng ai dám hỏi, tất cả đều cúi đầu không dám nhìn thêm một lần nào nữa.
Nơi ở trước đây của Tạ Doanh Triều nằm ở trung tâm trang viên, là tòa nhà rộng rãi và sang trọng nhất.
"Từ nay, em sẽ ở cùng anh." Tạ Tư Chỉ bật đèn phòng ngủ.
Vẫn là căn phòng cũ. Mấy ngày trước, Tạ Tư Chỉ đã cho người dọn hết đồ đạc của Tạ Doanh Triều, lau dọn bằng dung dịch khử trùng tốt nhất. Hắn còn cho người khảo sát nhà cũ của Hứa Diên, dựa theo phong cách cô yêu thích bài trí lại phòng ngủ theo đúng sở thích của cô.
Trong căn phòng này không còn mùi của Tạ Doanh Triều, nhưng với Hứa Diên, vẫn còn lưu lại một vài ký ức không vui.
Tạ Tư Chỉ quyết định sống ở đây chính vì điều đó.
Chỉ cần thời gian đủ dài, chỉ cần hắn đủ dịu dàng, những gì Tạ Doanh Triều để lại trong ký ức cô sẽ dần bị hắn xóa sạch và thay thế.
Những ký ức đau đớn sẽ nhanh chóng bị lãng quên.
Đến lúc đó, dù là cơ thể, linh hồn hay ký ức, tất cả của cô đều thật sự chỉ thuộc về một mình hắn.
Hứa Diên thoáng bàng hoàng khi nhìn thấy cách bài trí trong phòng.
Kể từ khi cha mẹ mất, cô chưa từng trở lại ngôi nhà cũ, gần như đã quên hình dáng căn phòng của mình.
Khoảnh khắc trống rỗng ấy khiến cô như trở về tuổi mười tám vô ưu vô lo.
Mẹ cô đang nướng bánh trong nhà, bố cô phơi nắng trong vườn, thảm cỏ được cắt tỉa tỏa ra mùi thơm tươi mát đặc trưng. Hứa Diên khi thì giúp mẹ việc nhà, khi thì vẽ tranh trong phòng sách ở tầng hai.
Bên ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, cuộc sống yên bình nhưng tất cả đã không thể quay lại.
Những gì Tạ Doanh Triều không trao cho cô, Tạ Tư Chỉ cũng sẽ không.
Có lẽ so với Tạ Tư Chỉ, tình yêu của Tạ Doanh Triều còn giống với người thường hơn, hắn ta biết chừng mực, biết cho đi và nhận lại.
Còn Tạ Tư Chỉ chẳng quan tâm gì cả.
Hắn vừa trẻ con vừa tàn nhẫn, không kiêng dè gì, chỉ dùng thứ dịu dàng mãnh liệt mà bộc trực của mình để giữ cô ở bên cạnh. Nếu cô dám nghĩ đến việc rời đi, hắn sẽ kéo tất cả mọi thứ theo cô vào ngọn lửa điên cuồng, cùng nhau thiêu rụi thành tro bụi.
Tạ Tư Chỉ ôm cô từ phía sau, hành động này phá tan dòng ký ức của Hứa Diên.
Đêm ấy, khi chuỗi trầm hương trên cổ tay hắn đứt ra, chúng rơi khắp các góc phòng.
Tạ Tư Chỉ nhặt những hạt gỗ ấy về, cả đêm ngồi bên giường Hứa Diên xâu chúng lại thành chuỗi.
"Gần đây em ít nói chuyện với anh quá."
Tiếng thì thầm của chàng trai áp sát bên tai cô, hơi thở vương trên làn da mịn màng.
Hứa Diên khẽ quay mặt đi, cảm thấy không tự nhiên.
Tạ Tư Chỉ hôn lên cổ cô, thân thể hai người áp sát nhau. Cô có thể cảm nhận được trạng thái của hắn, vì đang ôm cô trong lòng nên phản ứng ấy là điều hiển nhiên.
"Vết thương của anh còn ổn chứ?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
Khóe môi Tạ Tư Chỉ cong lên: "Em đang quan tâm anh hay chỉ muốn lấy cớ này để trốn tránh anh?"
Hứa Diên nghẹn ngào: "Tôi..."
"Không sao đâu." Hắn cười, nhẹ giọng an ủi cô.
Ở trước mặt cô, hắn cảm thấy mình giống hệt một chú chó con thấp kém, chỉ cần cô thể hiện một chút quan tâm là không nhịn được vẫy đuôi với cô.
Hắn vòng sang phía trước, hôn lên trán cô: "Tối nay anh không làm gì hết, chỉ ôm em ngủ thôi, được không?"
Hứa Diên ngạc nhiên nhìn hắn. Tạ Tư Chỉ đi tới phòng tắm, chuẩn bị một bồn nước nóng cho cô.
Thực ra hắn chẳng phải người thánh thiện gì.
Ngắm mình trong gương, hắn nhìn rõ đôi mắt đỏ ửng vì d*c v*ng.
Hắn thực sự rất muốn...
Không chỉ là lúc ôm cô, ngay cả khi trên máy bay khi tay họ đan vào nhau, hắn cũng nảy sinh ý niệm đó.
Bản tính mưu mô và u tối của hắn khiến người ta dễ quên mất rằng hắn mới chỉ hơn hai mươi tuổi.
Ở tuổi này có phản ứng cơ thể trước người mình thích là điều hoàn toàn bình thường. Chỉ là trong căn phòng này chứa đầy những ký ức tồi tệ mà Tạ Doanh Triều để lại cho cô, hắn không muốn ép buộc cô làm gì ở đây. Nếu có làm, cũng phải đợi cô thật sự đồng ý.
Hắn có đủ kiên nhẫn và thời gian để từ từ tiến bước.
Chỉ cần Hứa Diên không còn nhắc đến chuyện rời bỏ hắn, Tạ Tư Chỉ tin rằng mình vẫn có thể cố gắng giả vờ như một người bình thường.
Hứa Diên tắm xong nằm trên giường.
Hắn tắt đèn chính, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ bên cạnh.
Hắn thực sự chỉ lặng lẽ ôm cô, nghiêm chỉnh, hơi thở đều đặn, chậm rãi.
Mất đi Tạ Doanh Triều, tình hình Tạ gia trở nên phức tạp.
Hắn còn rất nhiều việc cần xử lý, nhiều người phải thanh lọc, khó tránh khỏi bàn tay sẽ dính máu.
Tạ Tư Chỉ nhìn ra tâm trạng u sầu của Hứa Diên là vì những người đã chết trong trận đấu súng.
Nhưng Hứa Diên đã trở về trang viên, những chuyện bên ngoài cô không cần biết.
Hắn sẽ không nói với cô dù chỉ một lời, hắn chỉ muốn tận hưởng sự yên bình hiếm hoi khi ở bên cô.
"Em giống như một vầng trăng vậy." Trong đêm tĩnh lặng, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại thốt ra câu này.
Hứa Diên vẫn chưa ngủ, sau lưng là bờ ngực nóng bỏng của chàng trai.
Được hắn sưởi ấm giữa đêm lạnh giá, lẽ ra cô nên nhanh chóng thiếp đi, vậy mà cô lại mất ngủ.
"Trăng sao?"
"Ừ, là vầng trăng giữa sa mạc." Tạ Tư Chỉ dịu dàng nói.
Cằm hắn tì lên bờ vai mềm mại của cô, nhẹ nhàng cọ vào làn da mịn màng.
Ở Thương Thành, bóng trăng luôn lép vế trước cảnh đêm rự rỡ ánh đèn của thành phố, hoặc bị những tòa cao ốc che khuất chẳng hiện ra được mấy phần.
Nhưng ở sa mạc, nơi trời đất rộng mở, mọi vật hoang tàn, trăng trên trời lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trong bóng tối sâu thẳm, hắn luôn ngước nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ.
Như thể trên thế gian này chỉ còn hắn và nó, và đôi khi nó hóa thành một hiện thân của nỗi ám ảnh.
Hứa Diên thật sự giống như vầng trăng ấy, hoặc nói cách khác vầng trăng ấy rất giống cô.
Trong trẻo, tinh khiết, từng chiếu sáng cuộc đời khô cằn gần như tuyệt vọng của hắn.
Dưới chăn, tay Tạ Tư Chỉ lướt dọc theo eo cô gái, khiến cô cảm thấy ngứa ran.
Hứa Diên căng thẳng lên: "Không phải anh đã nói..."
Ngón tay Tạ Tư Chỉ nắm lấy phần thịt mềm trên eo cô, rồi lại v**t v* cả bụng cô: "Chỉ xem em có gầy đi hay không thôi."
Hứa Diên vốn chẳng có chút mỡ thừa nào, dạo này cô lại gầy hơn, vòng eo càng thon thả.
"Từ mai phải ăn uống đầy đủ đấy." Hắn không vừa lòng véo một cái vào eo cô, chỉ khi nghe tiếng kêu đau của cô mới thả tay ra: "Em ăn thiếu một bữa, anh sẽ bắt Tiểu Hoa nhịn ăn một ngày, ăn ít cũng không được. Hồi Tạ Doanh Triều còn ở đây, nơi này còn có tí thịt. Bây giờ thế này, như thể anh không nuôi được em tốt vậy."
"Chuyện này liên quan gì đến Tiểu Hoa chứ?" Hứa Diên lẩm bẩm.
"Thế thì để Lệ Hoa nhịn ăn đi, dù sao trong mắt anh cũng như nhau thôi."
"Anh thật trẻ con."
"Cứ tùy em nghĩ." Tạ Tư Chỉ rút tay lại xoa xoa vai cô, tận hưởng khoảnh khắc bình yên khi ôm cô trong lòng.
Đôi khi hắn cảm thấy Hứa Diên thật tàn nhẫn với hắn, nhưng cũng có lúc lại thấy cô rất bao dung mình.
Dù hắn cứng rắn không cho cô rời đi, dù dùng người cô quan tâm để uy h**p cô, nhưng trong mắt Hứa Diên hắn vẫn luôn là một đứa trẻ ngây thơ.
Cô sẽ giận nhưng không bao giờ thực sự hận hắn.
Chỉ cần hắn không chạm đến giới hạn của cô, dù làm gì đi nữa, cô luôn có thể tha thứ cho hắn.
Tạ Tư Chỉ ôm chặt cô gái: "Như thế là đủ rồi."
Không có gì có thể tốt hơn.
Nếu có thể, một ánh nhìn hóa vạn năm, một giây kéo dài thành cả đời, không có gì ở thế giới bên ngoài có thể quấy rầy đến họ thì còn tuyệt vời hơn nữa.
Tạ Tư Chỉ nhanh chóng thiếp đi. Hắn không buông người trong vòng tay mình ra một khắc nào. Khi ngủ, cô yên lặng và mềm mại như một đứa trẻ không có khả năng tự vệ.
......
Tạ Tư Chỉ luôn đi sớm về muộn.
Hắn chưa từng nói mình bận việc gì, Hứa Diên cũng không hỏi. Cô luôn biết giữ khoảng cách và có ranh giới của riêng mình.
Trước đây cô không bao giờ hỏi Tạ Doanh Triều, tất nhiên bây giờ cũng không hỏi Tạ Tư Chỉ.
Khi đã biết rõ mình không thể trốn thoát, cô lặng lẽ chấp nhận kết quả, cố gắng đóng vai một chiếc gối ôm hình người vào ban đêm.
Dù có muộn thế nào, Tạ Tư Chỉ cũng sẽ trở về.
Trước khi bước vào phòng, hắn luôn đi tắm. Hứa Diên chưa từng ngửi thấy mùi khó chịu nào trên người hắn.
Hắn thật sự chưa từng ép buộc cô, chỉ là mỗi tối trở về, những nụ hôn và v**t v* là điều không thể tránh khỏi.
Thỉnh thoảng, khi không kìm được, hắn còn nắm tay cô để giải tỏa rồi ôm cô ngủ say đến sáng.
Cả một ngày dài, Hứa Diên đều ở trong phòng, không đi đâu cả, chơi với mèo con một chút hoặc đọc sách và xem những bộ phim cũ.
Ngày tháng trống rỗng cứ dần trôi qua.
Nhưng cô không biết phải trút bỏ thế nào. Bản tính khiến cô không bộc lộ quá nhiều sự phản kháng, nhưng trong lòng suy nghĩ gì chỉ mình cô biết.
Lệ Hoa bước vào dọn dẹp phòng. Kể từ khi Tạ Tư Chỉ nắm quyền quản lý trang viên, cô không còn được phép kề cận bên cô Hứa Diên nữa. Dường như cô Hứa đã thuộc sở hữu riêng của hắn, người khác chỉ nhìn thoáng qua cũng là sự báng bổ.
Trong một ngày, cô chỉ có thể vào để dọn dẹp và đưa cơm.
"Cô Hứa."
Hứa Diên ngồi bên cửa sổ, mơ màng nhìn ra ngoài.
Dưới tầng, người làm vườn đang dọn dẹp vườn hồng của Tạ Doanh Triều.
Những bông hồng héo úa bị nhổ tận gốc, chất thành đống.
Tạ Tư Chỉ từng hỏi Hứa Diên thích loại hoa gì, nói rằng khi xuân tới hắn sẽ trồng cho cô một biển hoa trong trang viên.
Lệ Hoa gọi cô nhiều lần, Hứa Diên mới tỉnh lại.
"Cô vẫn ổn chứ?" Lệ Hoa lo lắng hỏi.
Một số tin tức đã lan truyền ra như cháy rừng. Người hầu không dám nói ra miệng nhưng trong lòng đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Trong mắt Lệ Hoa, Hứa Diên và Tạ Doanh Triều vốn là một cặp trời sinh.
Bây giờ Hứa Diên bị Tạ Tư Chỉ giam giữ ở đây chắc hẳn đang rất đau khổ. Lệ Hoa đã được chỉ định ở bên cô mấy ngày nay, nhưng chưa từng thấy cô nở nụ cười lần nào.
Mỗi đêm, Tạ Tư Chỉ đều vào phòng này và ở suốt đêm. Hắn muốn làm gì thì chẳng cần nghĩ cũng biết.
Một người trong sáng như cô Hứa chắc hẳn là vì những nhục nhã ấy mới đau khổ đến vậy.
Lệ Hoa hỏi: "Cô có muốn biết tin tức về ông chủ không?"
Hứa Diên giật mình: "Tạ Doanh Triều?"
Lệ Hoa đáp: "Trong trang viên có một phòng giam bỏ hoang nhiều năm. Nghe người ta nói ông chủ hiện đang bị nhốt ở đây, cậu chủ nhỏ thường đến đó vào ban đêm."
Dù Tạ Tư Chỉ đã là chủ nhân của trang viên, Lệ Hoa vẫn quen gọi hắn là cậu chủ nhỏ.
"Ngày trước, ông chủ không quá thân thiết với chúng tôi, nhưng cũng không tệ. Ít nhất ngài ấy còn cho chúng tôi một công việc với mức lương cao." Lệ Hoa hạ giọng nói. "Vậy mà tại sao ngài ấy lại bị đối xử như vậy? Còn quản gia Đinh, nghe nói đã chết ở nước ngoài, tro cốt cũng không mang về được."
Nhắc đến những người đã chết trong trận đấu súng, trong lòng Hứa Diên đau nhói.
"Dù là tranh giành quyền lực trong gia tộc, nhưng ông chủ vẫn là anh trai ruột của cậu chủ mà." Lệ Hoa thắc mắc: "Tại sao anh em ruột thịt nhất định phải giết hại lẫn nhau?"
Hứa Diên không nói gì, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn tấm thảm dưới chân.
Cô đi chân trần giẫm lên đó, ánh sáng yếu ớt hắt vào, phủ lên những ngón chân trắng muốt của cô một tầng xám xịt tàn úa.