Đêm xuống.
Tạ Tư Chỉ vẫn chưa trở về.
Hứa Diên khoác áo đi ra ngoài.
Theo lời Lệ Hoa mô tả, cô tìm được lối vào nhà giam ở khu vực vắng vẻ trong trang viên.
Đến cửa cô bị các vệ sĩ chặn lại.
Các vệ sĩ của Tạ gia đã được thay toàn bộ, những người mới này chỉ phục vụ riêng cho Tạ Tư Chỉ.
"Tạ Tư Chỉ nói không cho tôi vào sao?" Hứa Diên nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.
Người đàn ông lễ phép đáp: "Không phải vậy, nhưng không khí bên trong ẩm ướt, cô vào sẽ khó chịu."
"Xin nhường đường." Hứa Diên lịch sự nói.
Người đàn ông do dự vài giây, do tôn trọng địa vị của cô, cuối cùng vẫn nhường ra một lối đi.
Hứa Diên theo bậc thang bước xuống tầng hầm. Từ khoảng cách khá xa, cô đã ngửi thấy mùi ẩm ướt pha lẫn mùi máu. Đi thêm một đoạn, cô thấy một tia sáng le lói.
Cô không đến quá gần mà đứng ở khúc quanh của hành lang, toàn bộ cảnh tượng trong phòng giam vẫn lọt vào tầm mắt.
Tạ Tư Chỉ đang rửa tay bên cạnh ống nước.
Ánh sáng mờ ảo, hắn xoa xà phòng chăm chú cọ rửa những vệt máu trên đầu ngón tay.
Nguồn máu từ người ở phía sau hắn, Tạ Doanh Triều bị còng chặt tay chân trên chiếc ghế. Trên da thịt hắn ta đầy những vết thương không đếm xuể, mỗi vết thương đều rỉ máu ra ngoài.
Trong lúc Tạ Tư Chỉ rửa tay, bác sĩ bên cạnh tiến tới, cầm máu và xử lý cho Tạ Doanh Triều. Dù vết thương vô cùng nghiêm trọng, nhưng hắn không phát ra tiếng kêu nào.
Hắn bình tĩnh tựa lưng vào ghế. Ngay cả khi trở thành tù nhân dưới chân người khác, hắn vẫn giữ được tư thế ngồi cực kỳ thảnh thơi.
Tạ Tư Chỉ bỗng hỏi: "Anh, anh không muốn biết tình hình gần đây của Hứa Diên sao?"
Hứa Diên ẩn mình trong bóng tối, bỗng nghe tên mình được nhắc đến tim cô chợt thắt lại.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra, Tạ Tư Chỉ không hề phát hiện ra cô đang ở đây, lời nói đó chỉ nhằm chọc tức Tạ Doanh Triều mà thôi.
Tạ Doanh Triều nhướng mày.
"Cô ấy chưa từng hỏi thăm anh lần nào. Ban đêm tôi ôm cô ấy ngủ, cô ấy cũng chưa từng từ chối tôi."
"Cô ấy chẳng có chút tình cảm nào với anh cả." Tạ Tư Chỉ nói một cách mỉa mai: "Nhưng anh vì tình cảm mà tức giận, mất lý trí, cuối cùng rơi vào tay tôi. Nói thật, cô ấy mới là người vô tình nhất. Trông thì tốt bụng với tất cả mọi người, nhưng thực ra trong lòng cô ấy chẳng ai là quan trọng cả."
"Nhưng so với anh, cô ấy dường như thích tôi hơn. Ít nhất khi tôi chạm vào, cô ấy thấy vui."
"Hai người đã bên nhau hai năm, anh thậm chí chưa từng mang đến cho cô ấy một trải nghiệm tốt nào. Anh không thấy bản thân như vậy thật thất bại sao?"
Đôi mắt Tạ Doanh Triều tối sầm trong giây lát, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: "Cậu đang dùng những lời lẽ cay nghiệt này để che giấu điều gì?"
Tay thiếu niên còn dính nước, đang dùng khăn lau khô.
Nghe đến đó, động tác của hắn dừng lại, nhíu mày.
Trước đây, người đàn ông chưa từng để tâm nhiều đến thiếu niên xinh đẹp trước mắt.
Đến bước đường hiện tại, không phải vì Tạ Tư Chỉ đã mạnh mẽ đến mức có thể sánh ngang với hắn, mà vì Tạ Doanh Triều quá tự phụ.
Tạ Doanh Triều chưa từng nghĩ, một đứa trẻ yếu ớt như một chú chó nhỏ ướt sũng dưới cơn mưa mười mấy năm trước, sốt cao đến kiệt sức, lại có thể sở hữu bản lĩnh và mưu lược như vậy. Hắn hoàn toàn không coi Tạ Tư Chỉ là đối thủ tiềm năng hay kẻ thù. Nếu ban đầu hắn thực sự nghiêm túc, tình hình đã không như bây giờ.
Dĩ nhiên, còn một điều chí mạng nhất. Hắn đã để lộ điểm yếu có thể làm rối loạn tâm trí hắn.
Bác sĩ đang xử lý vết thương.
Theo yêu cầu của Tạ Tư Chỉ, chỉ cần không chết là được.
Còn việc ra tay nặng hay nhẹ, không phải điều cần cân nhắc.
Cảm giác đau nhói từ vết khâu trên da khiến Tạ Doanh Triều thở ra một hơi lạnh: "Muốn báo thù cho mẹ mình, báo thù cho người con gái mình yêu, suy nghĩ của cậu đủ để chứng minh rằng cậu từng sống dưới bóng tối của tôi và bóng tối đó cho đến giờ vẫn chưa tan."
Tạ Tư Chỉ không bắn chết hắn ngay lập tức mà nhốt ở đây để tra tấn.
Điều này lại càng chứng tỏ một điều, có những chuyện Tạ Tư Chỉ không thể buông bỏ. Những đau đớn bị dồn nén suốt bao năm qua cần một lối thoát để xả ra.
Tạ Doanh Triều khẽ ho, bọt máu trào ra ở khóe miệng: "Dù có cố gắng chứng minh Hứa Diên không yêu tôi, cũng không thể thay đổi sự thật đã xảy ra. Lần đầu của cô ấy là thuộc về tôi, những ngày cô ấy ở bên tôi đã để lại một bóng tối quá nặng trong tâm hồn cậu và suốt đời này cô ấy cũng chẳng thể quên tôi."
"Cậu nói cô ấy không quan tâm đến ai, nếu vậy, liệu cô ấy có quan tâm đến cậu không?"
Tạ Doanh Triều dựa vào lưng ghế, nhíu mày vì cơn đau trên cơ thể: "Bản chất con người của chúng ta không khác nhau là mấy. Cố gắng hết sức để trốn khỏi tôi, chẳng phải là vẫn muốn rời xa cậu? Đau đớn luôn in sâu hơn kh*** c*m, đến khi cô ấy rời xa cậu, hình ảnh của cậu trong ký ức cô ấy còn mờ nhạt hơn cả tôi."
Trước đây, Tạ Doanh Triều không buồn để ý, nhưng chỉ cần sự chú ý của hắn rơi vào thiếu niên, khả năng soi xét và kiểm soát bản chất con người của hắn thật sự đáng sợ.
Dù là tù nhân bị trói tay chân, chỉ một câu nói cũng đủ chạm tới sợi dây tàn bạo sâu thẳm trong lòng Tạ Tư Chỉ.
Ánh mắt Tạ Tư Chỉ dần tối đi, chỉ còn lại thần thái bình thản như thường.
Hắn ném chiếc khăn lau tay sang một bên: "Trịnh Gia Vy."
Hứa Diên đứng trong hành lang mới để ý, trong một phòng giam được bao quanh bằng song sắt, vẫn còn một người phụ nữ bị nhốt.
Cô ta cuộn mình trong góc, quần áo bẩn thỉu đến nỗi không còn nhận ra hình dáng.
Sau khi Tạ Thiệu qua đời, Tạ Doanh Triều đã nhốt cô ta ở đây.
Ban đầu chỉ là chưa nghĩ ra cách xử lý, nhốt rồi cũng quên luôn.
Trịnh Gia Vy trước đây luôn kiêu căng, hống hách, thường xuyên la mắng và đánh đập các người hầu ở trang viên.
Mặc dù các người hầu còn nhớ cô ta bị nhốt, nhưng biết rõ kết cục bi thảm của cô ta chỉ dám cười thầm.
Vài ngày họ mới mang thức ăn đến một lần, chỉ vừa đủ để cô ta không chết đói, còn lại chẳng ai quan tâm đến cả.
Từ hè sang đầu đông, dinh thự đổi chủ, nhưng cô ta vẫn bị giam ở đây.
Thời gian bị giam quá lâu khiến tinh thần cô ta mờ mịt, thiếu ăn thiếu mặc khiến cô ta sụt tới cả chục cân.
Vẻ đẹp rực rỡ trước đây đã biến mất, giờ trông cô ta giống như một người tị nạn đói khát lâu ngày.
Khi Tạ Tư Chỉ gọi tên, cô ta thoáng không phản ứng.
Chỉ đến khi hắn hỏi cô ta có muốn rời khỏi đây không, ý thức cô ta mới trở lại với cơ thể.
Tạ Tư Chỉ lấy một chiếc đục đá từ trên giá đưa cho Trịnh Gia Vy.
"Chơi một trò chơi với cô."
Nụ cười của hắn dịu dàng và đẹp đẽ đến mức nếu không ở trong khung cảnh này, hắn trông giống hệt một thiên thần.
...
Tựa lưng vào bức tường ẩm mốc phủ đầy rêu, đầu ngón tay Hứa Diên rũ xuống bên hông, run rẩy không ngừng.
Phần lớn thời gian Tạ Tư Chỉ đều tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt cô, dù thỉnh thoảng lộ ra chút tối tăm bên trong nhưng cũng chỉ thoáng qua.
Miệng hắn từng đe dọa cô nhiều lần, nhưng chưa một lần thực sự gây hại cho cô hay những người xung quanh.
Vì thế, Hứa Diên vẫn chưa thực sự hiểu rõ sự tàn độc và thủ đoạn của Tạ Tư Chỉ.
Lúc này, những gì hiện ra trước mắt cô chẳng khác gì một bữa tiệc máu kinh hoàng tột độ.
Không rõ là vì căm hận hay chỉ muốn rời đi, đôi mắt Trịnh Gia Vy đỏ rực, dùng đầu nhọn của cây đục đá điên cuồng đâm liên tiếp vào xương đầu gối của Tạ Doanh Triều.
Thịt da quặn lên, máu bắn tung tóe, tiếng va chạm giữa đục đá và xương vang lên chói tai.
Cùng lúc đó, trong tai Hứa Diên vang lên cả tiếng r*n r* đau đớn mà Tạ Doanh Triều không kìm nổi ở cổ họng.
Tay chân Hứa Diên lạnh buốt.
Chỉ trong chừng mười mấy giây ngắn ngủi, Trịnh Gia Vy đã đâm thủng xương chân phải của Tạ Doanh Triều rồi quay sang nhắm tới chân trái.
Từ đầu đến cuối, Tạ Tư Chỉ chỉ đóng vai trò một kẻ quan sát lạnh lùng.
Hắn đứng yên một bên, ngón tay luồn qua chuỗi hạt mà Hứa Diên tặng.
Tạ Tư Chỉ đã cho Trịnh Gia Vy sáu mươi giây.
Chỉ cần trong sáu mươi giây đó cô ta phế được cả hai chân của Tạ Doanh Triều, hắn sẽ để cô ta rời đi.
Nếu quá thời hạn, hắn vẫn sẽ thả cô ta đi nhưng mỗi giây vượt quá sẽ bị chặt đi một ngón tay.
Để giữ mạng sống, Trịnh Gia Vy gần như phát điên, cơ thể lâu ngày không được ăn uống bùng nổ sức mạnh kinh người.
Đầu nhọn của cây đục đá sắp đâm vào đầu gối bên trái của Tạ Doanh Triều, Hứa Diên bước tới: "Tạ Tư Chỉ!"
Tạ Tư Chỉ cực kỳ nhạy với giọng nói của cô, hắn lập tức nắm chặt cổ tay Trịnh Gia Vy.
Trịnh Gia Vy gầy như một bộ xương, hắn chỉ cần một lực nhẹ, cây đục đá rơi khỏi tay, cơ thể cô ta ngã vật ra bên cạnh.
Tạ Tư Chỉ quay lại, ánh mắt tối tăm: "Ai cho em vào đây?"
Hứa Diên quá sạch sẽ và trong sáng.
Cô không nên đến nơi đầy máu me và bóng tối này, cũng không nên chứng kiến cảnh tượng đẫm máu này.
Lúc này, Tạ Tư Chỉ giống hệt một đứa trẻ vừa phạm sai lầm. Bình thường hắn luôn cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn trước người mình thích, đôi khi có nghịch ngợm cũng chỉ là lời nói suông, chưa bao giờ thực sự làm gì. Nhưng trong khoảnh khắc này, sự tàn nhẫn và độc ác của hắn đã vô tình bị phơi bày.
Ánh mắt hắn dừng lại phía sau lưng Hứa Diên, đám vệ sĩ vừa nghe được tin tức lập tức chạy đến, bị ánh mắt lạnh lùng của hắn đóng chặt tại chỗ.
"Đưa cô ấy về."
"Đủ rồi, Tạ Tư Chỉ." Hứa Diên không muốn nhìn nhưng cô không thể kiểm soát được ánh mắt sẽ rơi vào đâu.
Trước mắt cô toàn là máu, còn có những mảnh xương trắng vụn văng trên mặt đất.
Khuôn mặt Tạ Doanh Triều bị những giọt máu bắn lấm lem, nghe thấy giọng cô hắn cố gắng nhấc mí mắt lên nhìn.
Khi thấy Hứa Diên đứng chắn trước mặt Tạ Tư Chỉ, trong mắt hắn thoáng hiện một chút ngạc nhiên, hiếm khi hắn để lộ suy nghĩ nội tâm.
Tạ Tư Chỉ im lặng.
Ngay khi Hứa Diên xuất hiện, hắn bỗng nhận ra nguyên nhân sâu xa khiến bản thân dễ dàng nổi giận.
Hắn không thể chịu nổi việc Hứa Diên quan tâm đến người khác.
Dù là nam hay nữ, người hay thú cưng, bất cứ thứ gì chiếm mất sự chú ý của cô đều không được phép tồn tại. Ngay cả ban đêm, Tiểu Hoa muốn chui vào bên canh Hứa Diên ngủ, hắn cũng sẽ đá nó xuống giường.
Nếu trước đây hắn chịu nhẫn nhịn là vì mạng sống của hai người.
Thì giờ đây, không ai, không việc gì có thể ngăn cản cơn cuồng loạn của hắn.
Hận ý của hắn với Tạ Doanh Triều không chỉ đến từ ký ức nghe thấy mẹ mình r*n r* trong đau đớn trên giường hắn ta lúc còn nhỏ, mà còn mang theo sự ghét bỏ bản thân, bởi hắn chính là người đưa Hứa Diên vào tay Tạ Doanh Triều.
Dù hắn sẽ mãi chôn giấu chuyện này trong lòng, nhưng mỗi lần nghĩ đến, trong tim lại dấy lên cơn giận dữ khó tiêu tan.
Năm hắn tự lưu đày mình ở nước N, hắn đã nhận lấy hình phạt xứng đáng, nhưng Tạ Doanh Triều thì chưa.
Chỉ cần nghĩ đến sự thô bạo của Tạ Doanh Triều trên giường, nghĩ đến nỗi đau Hứa Diên phải chịu, Tạ Tư Chỉ muốn nghiền nát từng tấc xương của hắn ta.
Hắn tưởng rằng làm vậy sẽ khiến cả hắn lẫn Hứa Diên cảm thấy thoả lòng.
Nhưng thực ra, Hứa Diên hoàn toàn không muốn bị hắn dùng làm lý do để tổn thương bất kỳ ai.
Nếu chuyện hôm nay chỉ xảy ra giữa hai anh em họ, Hứa Diên sẽ chẳng can thiệp, nhưng Tạ Tư Chỉ mất kiểm soát lại lấy cô làm cái cớ.
Điều này khiến cô cảm thấy khó chịu.
Tạ Tư Chỉ cụp mắt, cố gắng kìm nén sự lạnh lẽo trong đôi mắt mình.
Giọng hắn nghe có vẻ vẫn bình tĩnh: "Em ngăn anh sao?"
Nhưng chẳng bao lâu, hắn không thể kìm chế cảm xúc mãnh liệt nữa, giọng hắn trở nên lạnh lùng: "Tại sao?"
Chẳng lẽ Hứa Diên vẫn có tình cảm với Tạ Doanh Triều?
Rốt cuộc, cô ở bên Tạ Doanh Triều lâu hơn hắn rất nhiều.
Hứa Diên đáp: "Nếu anh làm tất cả vì bản thân thì đừng lấy tôi làm cớ. Còn nếu làm vì tôi thì tôi không cần."
Những vệ sĩ mới đến không rõ mối quan hệ thực sự giữa Tạ Tư Chỉ và Hứa Diên là thế nào.
Họ chỉ biết đến những thủ đoạn của Tạ Tư Chỉ. Những gì hắn làm ở Tạ gia trong mấy ngày qua đủ khiến bất cứ người đàn ông nào đứng ở đây cũng phải khiếp sợ.
Vì vậy, khi thấy Hứa Diên đứng chắn trước mặt Tạ Tư Chỉ với dáng vẻ cứng rắn như vậy, ai nấy đều hít một hơi lạnh.
Ai cũng cảm giác rằng giây tiếp theo, cô gái xinh đẹp này sẽ bị hắn nghiền nát trong lòng bàn tay.
Thực tế, trong đôi mắt đẹp của Tạ Tư Chỉ quả thật đã dâng lên một cơn khát máu.
Trong căn hầm tĩnh mịch, chỉ nghe thấy âm thanh chuỗi hạt trong tay hắn, lách cách lách cách từng tiếng vang lên như tiếng gọi linh hồn, khiến người ta rùng mình.
Đôi môi mỏng của chàng trai căng ra thành một đường thẳng, ai cũng nhìn ra tâm trạng hắn tồi tệ đến mức nào.
Nhưng hắn chẳng làm gì cả.
Thậm chí còn không nói một lời nào, hắn quay người bước về phía lối ra của hầm giam.
Mỗi khi cảm thấy cảm xúc của mình sắp bùng nổ, hắn luôn chọn cách để Hứa Diên rời khỏi tầm mắt, nhằm tránh làm ra những việc không thể kiểm soát.
Trịnh Gia Vy mềm nhũn ngã xuống đất: "T...Tạ Tư Chỉ...cậu đã nói sẽ tha cho tôi mà..."
Cô ta tỉnh lại từ trạng thái điên cuồng, tay đầy máu.
Tạ Tư Chỉ dừng bước, lạnh nhạt nhìn người phụ nữ trên sàn: "Trò chơi chỉ mới diễn ra nửa chừng, cô chưa hoàn thành."
Hắn rời khỏi phòng giam mà không ngoảnh đầu lại.
Những vệ sĩ đưa Trịnh Gia Vy quay lại hầm, cô ta gào thét như điên: "Tạ Tư Chỉ, cậu thất hứa..."
Hầm ngục tối tăm, ngột ngạt, mùi máu rỉ sét lan tỏa khắp nơi khiến Hứa Diên càng thêm khó chịu.
Bác sĩ luôn túc trực bên cạnh Tạ Doanh Triều, tận tâm chăm sóc vết thương cho hắn. Nếu chưa được Tạ Tư Chỉ cho phép, họ sẽ không để hắn ta dễ dàng chết đi.
Hứa Diên định rời khỏi nơi này thì Tạ Doanh Triều gọi cô lại: "Hứa Diên."
Người đàn ông luôn giữ vẻ điềm tĩnh. Dù cả người đầy máu, vẻ ngoài tơi tả, từng tấc cơ thể bị nỗi đau xâm chiếm, trông hắn vẫn tự tại. Chỉ qua hàng lông mày khẽ nhíu mới nhìn ra được một chút dấu vết của cơn đau.
Hứa Diên không biết phải đối mặt với hắn thế nào.
Dù bản thân cô không làm gì sai, nhưng khi chạm vào ánh mắt sắc lạnh ấy, cô luôn cảm thấy mình như đang phản bội hắn.
Nhưng vì lễ độ và giáo dưỡng, cô vẫn quay người đối diện.
Tạ Doanh Triều hỏi: "Em có hận anh không?"
"Không."
"Anh muốn nghe lời nói thật."
Hứa Diên bình thản nhìn hắn: "Tôi chưa bao giờ hận anh, Tạ tiên sinh."
"Lúc còn ở Thanh Mộc Bang, Tạ Đạc từng nói, phía trước có thể là bến bờ giải thoát khỏi bể khổ, cũng có thể là địa ngục. Nếu đã chọn đi theo hắn, thì dù kết quả thế nào, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình."
"Tôi hiểu rõ, không bước chân vào Tạ gia thì sẽ phải đối mặt với những gì. So với điều đó, anh đối xử với tôi cũng không quá tệ."
Không quá tệ.
Nếu Hứa Diên nhận những món quà đắt giá mà hắn tặng, có lẽ Tạ Doanh Triều còn có thể công nhận ba chữ này.
Nhưng sự thật là suốt hai năm ở bên hắn, ngoài ăn uống và chút quần áo cô chẳng tiêu tốn gì của hắn cả, thậm chí cô còn không dùng nhiều tiền.
Tạ Doanh Triều rất hào phóng với phụ nữ, bất cứ bạn tình nào cũng có thể lấy được không ít thứ từ hắn.
Những người phụ nữ vì sở thích trên giường của hắn mà chết một cách thương tâm, gia đình họ cũng được hắn bồi thường một khoản hậu hĩnh.
Về phần Hứa Diên, hắn tự cho rằng mình đối xử với cô rất tốt. Nhưng thực ra, suốt hai năm qua thứ cô nhận được từ hắn là sự giải tỏa h*m m**n thô bạo trên giường mà thôi.
Khi cô nói những lời này, gương mặt không có nhiều cảm xúc, chỉ đơn giản là tường thuật sự thật.
Tình cảm yêu ghét của cô rạch ròi, cảm xúc ổn định khiến người ta bị cuốn hút.
Tạ Doanh Triều biết trong hoàn cảnh này mà suy nghĩ như vậy là không khôn ngoan.
Nhưng lúc này, hắn lại không sao kìm được, trong lòng dấy lên một cảm giác yêu thương ngày càng mãnh liệt dành cho cô.
Đột nhiên hắn thấy căm ghét dòng máu Tạ gia đang chảy trong mình.
Dù là hắn hay Tạ Tư Chỉ, dường như bẩm sinh đã thiếu vắng hai thứ: tình yêu và sự tôn trọng.
Nếu sớm hiểu ra, có lẽ mọi chuyện đã khác.
"Nếu không hận, sao lại phản bội anh?"
Hứa Diên im lặng một lúc: "Bởi vì anh không thể cho tôi thứ tôi muốn."
Tạ Doanh Triều nhíu mày: "Em muốn gì?"
"Tự do." Cô gái nói một cách nhẹ nhàng.
Khi nghe hai chữ ấy, Tạ Doanh Triều bỗng bật cười.
Môi hắn còn dính máu tanh, ở chỗ da mỏng nơi khóe mắt cũng bị máu bắn lên, khiến ánh mắt hắn càng thêm sắc bén.
Khi ấy, Hứa Diên cảm nhận được trong ánh nhìn của hắn mang theo sự chiếm hữu khiến toàn thân cô lạnh toát.
Rõ ràng tay chân hắn bị trói chặt, không thể cử động, nhưng khí thế áp đảo toát ra lại khiến cô run rẩy.
Trong cơn mơ hồ, cô nhớ lại những lời hắn nói đêm cô bị Vương Minh Giang dí súng trên sân thượng.
Hắn cười nhạo con trai của ông ta là kẻ hèn nhát.
Hắn nói, nếu là hắn, dù nhận thêm trăm đòn nghìn đòn cũng sẽ không tìm đến cái chết.
Lúc đó, Hứa Diên chưa hoàn toàn hiểu ý hắn, nhưng lúc này cô phần nào đoán ra.
Hắn đã bị Tạ Tư Chỉ hành hạ tàn nhẫn.
Nhưng chiếc còng khóa chặt tay, cây đục đá đâm xuyên chân chỉ là sự tra tấn thể xác mà thôi.
Về phần linh hồn và tinh thần của hắn vẫn hoàn toàn lành lặn, không hề để lại một vết tích tổn thương nào.
Ngay cả trong hoàn cảnh thê thảm nhất, trên người hắn vẫn toát ra khí thế mạnh mẽ và bình thản của kẻ đứng trên có thể kiểm soát mọi thứ.
Hứa Diên không hề nghi ngờ, chỉ cần có một cơ hội, hắn sẽ nắm chặt và vực dậy mạnh mẽ.
Nhận thức đó khiến cô cảm nhận được một mối nguy hiểm, bản năng khiến cô lùi lại.
Tạ Doanh Triều nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, vì đau đớn mà hơi thở trở nên khó nhọc. Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười mang theo thứ gì đó khiến Hứa Diên ám ảnh.
Nhưng giọng hắn lại rất dịu dàng, từng chữ từng chữ vang lên: "Lại một lần nữa, cũng sẽ không cho em."