Khi Hứa Diên rời khỏi hầm giam, tuyết đầu mùa đã rơi.
Trận tuyết đầu mùa năm nay đến sớm khác thường, trong đêm đông, toàn bộ kiến trúc trong trang viên khoác lên mình một tầng tĩnh lặng lạnh giá.
Tạ Tĩnh Thu đứng bên đường, những bông tuyết rơi xuống áo khoác da đen mà chưa kịp tan, chỉ có mái tóc ngắn mềm mượt của cô lấm tấm đọng lại từng hạt nước li ti.
"Cô đã gặp anh cả rồi à?" Cô ấy đứng trong gió lạnh rất lâu, giọng khản đặc.
Trước đó, Hứa Diên không biết tình cảm của cô ấy dành cho Tạ Doanh Triều. Nhưng giữa con gái với nhau, có những điều không cần nói cũng khó che giấu.
Một ánh mắt, một cử động, một câu nói là đã đủ.
"Gặp rồi."
Vệ sĩ canh cổng cấm tuyệt đối bất kỳ ai trong Tạ gia lại gần. Tạ Tĩnh Thu chỉ có thể hỏi Hứa Diên: "Anh cả thế nào rồi?"
Hứa Diên thoáng ngập ngừng, không biết phải trả lời thế nào.
"Cô không nói tôi cũng hiểu. Tên khốn Tạ Tư Chỉ đó..." Đôi mắt Tạ Tĩnh Thu đỏ ngầu: "Lúc nhỏ chỉ vì bị người khác chửi một câu mà hắn có thể đẩy người ta xuống hồ nước đầy. Sao hắn có thể nương tay với anh cả được."
Ánh mắt cô dừng lại trên người Hứa Diên: "Anh cả từ nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, anh ấy có khả năng kiểm soát cảm xúc tuyệt đối và nhìn thấu cục diện. Trước kia Tạ Thiệu nhiều lần chọc giận anh ấy, nhưng anh ấy vẫn nhẫn nhịn. Không phải vì anh ấy không thể trừ bỏ Tạ Thiệu mà bởi làm vậy sẽ khiến lợi ích gia tộc bị tổn hại."
"Tạ Tư Chỉ rất thông minh, cũng có thủ đoạn, nhưng hắn không thích hợp để trở thành người nắm quyền một gia tộc lớn." Đó là cách Tạ Tĩnh Thu đánh giá.
Rồi cô nhìn Hứa Diên, khẽ hỏi: "Cô có biết những ngày qua, hắn đã làm những gì không?"
"Hắn tuyên bố với bên ngoài rằng anh cả đã chết ở nước ngoài, nhưng bên trong Tạ gia ai cũng hoài nghi. Bất kỳ ai phản đối hắn đều lần lượt gặp tai nạn: tai nạn xe, chết đuối, nổ tung... Vụ gần nhất thì đột tử ngay tại tòa cao ốc của Tạ thị. Những người đó phần lớn đều có quan hệ huyết thống với Tạ Tư Chỉ."
"Hắn là một kẻ điên thực sự, hoàn toàn không bận tâm đến lợi ích gia tộc, thậm chí chẳng cần để ý đến pháp luật hay luân thường đạo lý."
Hứa Diên khẽ xúc động: "Tôi nhớ người thừa kế Tạ gia vốn là cô và Tạ Đạc."
Tạ Tĩnh Thu nói: "Chỉ cần kiểm soát được quyền kinh doanh vũ khí của Tạ thị thì sẽ nắm quyền phát ngôn tuyệt đối. Tạ Đạc đứng về phía hắn, còn tôi..."
Trong tay hắn nắm sinh mạng của Tạ Doanh Triều. Ngay từ đầu Tạ Tư Chỉ đã biết, để cứu anh cả Tạ Tĩnh Thu nhất định sẽ từ bỏ quyền thừa kế.
Sau khi về nước không lâu, Tạ Tư Chỉ đã vượt qua toàn bộ kỳ khảo hạch trong học viện và lấy được bằng tốt nghiệp.
Việc Tạ Đạc và Tạ Tĩnh Thu đồng loạt từ bỏ tư cách thừa kế khiến hắn trở thành ứng cử viên duy nhất cho vị trí người nắm quyền, điều đó nghe ra rất hợp lý.
Thực ra, cho dù có phi lý đi nữa cũng chẳng sao, Tạ Tư Chỉ luôn có cách xoay chuyển cục diện theo ý mình.
"Hứa Diên." Tạ Tĩnh Thu khẽ hỏi: "Trước đây anh cả đối xử với cô không tệ, cô có thể..."
Cô muốn nói ... có thể cầu xin Tạ Tư Chỉ tha cho Tạ Doanh Triều được không?
Nhưng lời chưa kịp thốt, chính cô cũng hiểu rõ, chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra.
Cô bật cười tự giễu: "Thôi vậy."
"Ngược lại là cô." Cô nhìn Hứa Diên: "Hãy tránh xa tên điên đó. Có những thứ vốn ăn sâu vào bản tính. Hắn có thể hại người khác, cũng có thể hại chính cô."
"Cảm ơn." Trước lời nhắc nhở ấy, Hứa Diên chỉ đáp lại một cách lịch sự.
Kỳ thực, cả hai đều biết, chuyện tránh xa Tạ Tư Chỉ không phải là điều chỉ cần nói miệng là có thể làm được.
Tuyết rơi ngày càng dày, làm ướt sũng mái tóc của cả hai.
Tạ Tĩnh Thu hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại chỗ lối vào hầm giam, trong đôi mắt thoáng hiện nét trầm tư.
......
Hứa Diên trở về nơi ở, thấy Tạ Tư Chỉ đang ngồi trên giường đọc sách.
Mái tóc vừa gội sạch vẫn còn ẩm ướt, gương mặt tuấn mỹ đến mức khó mà rời mắt, hoàn toàn không thấy dấu vết nào của đôi tay vừa vấy máu trong ngục tối.
Hứa Diên luôn cảm thấy trên người hắn tồn tại một sự mâu thuẫn khó lý giải.
Bề ngoài, hắn mang sức hấp dẫn đánh lừa người ta, tính khí trẻ con, ấu trĩ, nhưng chỉ cần trong chớp mắt hắn có thể thay đổi, hóa ra một gương mặt hoàn toàn khác.
Tạ Tĩnh Thu nói hắn là kẻ điên thực thụ, trong lòng Hứa Diên cũng đồng tình.
Rất nhiều lúc, ngay cả cô cũng bị khí tức âm u vô thức phát ra từ hắn làm cho hoảng sợ.
Còn trong đầu hắn nghĩ gì, vì điều gì mà nổi giận, cô hoàn toàn không đoán nổi. Giống như lúc này, trông hắn ôn hòa vô hại, nhưng chỉ là trông như vậy mà thôi.
Tiểu Hoa co ro ở tận góc xa giường, không dám lại gần.
Nghe thấy tiếng Hứa Diên mở cửa, Tạ Tư Chỉ đặt quyển sách trong tay sang một bên.
Hắn khác với Tạ Doanh Triều, chẳng có bao nhiêu tế bào nghệ thuật. Nếu không vì buộc phải học một kỹ năng nào đó, thì việc đọc sách hay vẽ vời chỉ khiến hắn buồn ngủ.
Ánh mắt hắn rơi xuống người Hứa Diên.
Khi cô trở về, đúng lúc gặp trận tuyết đầu tiên của mùa đông. Mái tóc đen ướt đẫm, sống mũi bị gió lạnh làm đỏ ửng.
Cô đứng ở cửa, cởi áo khoác ngoài treo lên giá.
Trời lạnh như vậy mà bên trong cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng, bắp chân trắng nõn lộ ra ngoài. Cổ váy khoét sâu để lộ xương quai xanh sắc nét, cùng một rãnh tuyết trắng hướng xuống dưới khiến cổ họng hắn khô khốc.
Tạ Tư Chỉ nhíu mày. Hắn rất ghét cái cảm giác mỗi lần nhìn thấy cô lại nảy sinh h*m m**n, nhưng thực ra ở độ tuổi này, trạng thái ấy không có gì là bất thường.
Chỉ là lúc này tâm trạng hắn cực kém, hắn đang bực bội.
So với những suy nghĩ mờ ám trong đầu, hắn càng khao khát Hứa Diên có thể bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy hắn mà an ủi.
Thế nhưng hắn không nói ra, còn Hứa Diên lại chẳng tài nào hiểu được.
Trong mắt cô, trên người Tạ Tư Chỉ chỉ tỏa ra một luồng lạnh lẽo khiến người ta khó lòng tới gần.
Cô không nói gì với hắn, chỉ đi đến bên cửa sổ bế Tiểu Hoa lên.
Động tác ấy khiến cơn giận mà Tạ Tư Chỉ đang cố kiểm soát càng thêm dữ dội. Ánh mắt hắn dần trở tối đi: "Em muốn anh giết con súc sinh đó sao?"
Hứa Diên hoang mang đặt Tiểu Hoa xuống: "Anh lại nổi giận vì chuyện gì nữa?"
Tạ Tư Chỉ cau mày: "Lại đây."
Hứa Diên bước đến trước mặt hắn.
Rõ ràng cô làm đúng theo yêu cầu nhưng điều đó chẳng khiến Tạ Tư Chỉ thấy hài lòng.
Hắn biết bản thân rất khó được xoa dịu, nhưng trong sâu thẳm vẫn mơ hồ mong đợi Hứa Diên có thể đối xử với hắn khác đi, sẽ không ngoan ngoãn giả tạo với hắn.
Nếu cô đối với ai cũng dịu dàng như vậy thì sự dịu dàng dành cho hắn rốt cuộc cũng không phải là thật.
Thay vào đó cô gạt hắn ra ngoài thế giới của cô, giống như đối với tất cả những người khác đều xa cách, lịch sự.
Như thế, hắn thà rằng Hứa Diên lạnh mặt với mình, hoặc mắng chửi mấy câu còn hơn.
Trước đây, trong căn phòng này, có lẽ cô cũng từng đối với Tạ Doanh Triều như vậy. Chỉ cần nghĩ đến việc trong lòng cô, hắn và Tạ Doanh Triều vốn chẳng khác biệt gì, đều là kẻ mà cô phải nghe theo để tồn tại, hàng chân mày của Tạ Tư Chỉ lại nhíu chặt đầy bực bội.
"Em có thể đối xử tốt với anh một chút được không?" Giọng Tạ Tư Chỉ hạ thấp: "Đừng luôn nói những lời khiến anh đau lòng nữa."
Hứa Diên không hiểu, rốt cuộc là câu nào lại chạm đến hắn.
Cô cố nhớ lại. Từ lúc bước vào đến giờ, cô chỉ hỏi một câu tại sao hắn lại nổi giận? Nếu lùi về trước đó, lẽ nào là vì ở hầm giam cô nói hắn không cần dùng cách tra tấn Tạ Doanh Triều để trút giận thay cho cô?
Nhưng theo Hứa Diên, câu nói ấy chẳng có gì sai cả.
Hay là hắn cho rằng, cô đã ngăn cản hắn, khiến hắn mất mặt trước thuộc hạ?
Cô nghĩ mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể đáp: "Được."
Được.
Miệng Hứa Diên thì đáp ứng, nhưng thực tế lại chẳng có gì thay đổi.
Lúc này Tạ Tư Chỉ thật sự rất muốn đè cô xuống, hung hăng dạy dỗ cô một trận.
Ép cô phải rơi lệ, rồi cắn sát vào tai cô mà hỏi, rốt cuộc là cô thật sự không hiểu hắn muốn gì hay là cô chẳng thèm để ý nên mới trả lời tùy tiện qua loa như vậy?
Chưa có lúc nào hắn lại căm ghét cái sự lễ phép và cách cư xử của Hứa Diên như bây giờ. Chính hai thứ đó đã dựng một bức tường kính dày ngăn cách giữa họ, khiến hắn dù có đập đầu chảy máu cũng không thể phá vỡ.
Hắn hạ mắt nhìn chuỗi hạt trầm hương trên cổ tay, gắng đè nén ý nghĩ bạo liệt: "Tại sao em không hận Tạ Doanh Triều?"
Rõ ràng cô nên hận hắn ta mới đúng.
So với việc chắn trước mặt ngăn hắn ra tay với Tạ Doanh Triều, Tạ Tư Chỉ càng hy vọng được thấy Hứa Diên thể hiện sự oán hận mãnh liệt dành cho người đàn ông kia.
Hắn hành hạ Tạ Doanh Triều, một phần nguyên nhân là coi gã như kẻ gánh lấy tội lỗi thay cho mình.
Hứa Diên không hận Tạ Doanh Triều, vậy còn hắn thì sao?
Năng lượng là bảo toàn, hận thù cũng vậy.
Chỉ khi cô trút giận lên Tạ Doanh Triều, Tạ Tư Chỉ mới có thể lừa dối chính mình.
Có lẽ một ngày trong tương lai, khi sự thật được phơi bày, cô sẽ bớt hận hắn đi một chút.
Hứa Diên suy nghĩ rồi đáp: "Ở nơi như Thanh Mộc Bang, không phải Tạ Doanh Triều thì cũng sẽ là kẻ khác. Mà đổi lại người khác, chỉ sợ còn tồi tệ hơn..."
Cô vẫn nhớ rõ những gì mình nghe được khi ở căn phòng tối.
Chúng định đem mấy cô gái trong phòng bán cho hội sở hoặc bán đi đóng phim đen.
"Đủ rồi." Tạ Tư Chỉ thô bạo cắt ngang lời giải thích của cô: "Đừng nói thêm nữa."
Tính tình khó đoán, sớm nắng chiều mưa của thiếu niên khiến Hứa Diên cũng bực bội: "Rõ ràng là anh hỏi trước mà."
"Anh hỏi em là không sai. Nhưng điều anh muốn là dù thân thể hay trái tim em đều phải vĩnh viễn đứng về phía anh." Tạ Tư Chỉ bước tới gần, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của cô: "Anh không cần em ở đây mà trái tim lại ở nơi khác."
"Em không hận Tạ Doanh Triều, chẳng lẽ muốn hận anh sao?"
Hứa Diên cau mày: "Tại sao nhất định phải hận một ai đó?"
Chính số phận là điều đẩy cô đến hoàn cảnh hiện tại.
Tạ gia đối với cô chưa hẳn là chốn đầm rồng hang hổ. Thứ khiến cô liều mạng tìm cách chạy trốn, chỉ là vì bản thân đã đánh mất tự do.
Cô không oán hận bất kỳ ai trong căn nhà này.
Nếu thật sự phải nói đến hận, thì người cô nên hận hẳn phải là Thanh Mộc Bang hoặc là cha mẹ đã bỏ mặc cô với khoản nợ khổng lồ rồi cao chạy xa bay mới đúng.
Tạ Tư Chỉ nhìn gương mặt thiếu nữ đang trầm ngâm, đột nhiên không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Hắn gắt gỏng: "Tóm lại, em chỉ có thể hận hắn. Nếu lần sau còn che chở hắn, anh sẽ bẻ gãy từng ngón chân hắn, mài thành bột rồi trộn vào thức ăn của con mèo chết bầm kia."
Tạ Doanh Triều, Bùi Tễ Ngôn và cả con mèo mà Bùi Tễ Ngôn tặng tất cả đều khiến hắn chướng mắt, hận không thể giết sạch cho rồi.
Nghe xong những lời độc ác đó, sắc mặt Hứa Diên tái nhợt: "Ấu trĩ."
Tạ Tư Chỉ khẽ nhướng mày. Trên đời này cũng chỉ có Hứa Diên mới dám nói mấy lời đó với hắn thôi.
"Nếu anh thật sự ấu trĩ, thì đã chẳng nhẫn nhịn đến tận bây giờ."
Ánh mắt hắn bỗng trầm xuống, nhưng không phải vì hàn ý, mà là thứ màu sắc bị nhuốm bởi d*c v*ng.
Thời kỳ chuyển giao quyền lực trong gia tộc đầy rẫy nguy hiểm, kẻ muốn lấy mạng hắn nhiều không đếm xuể.
Hắn phải xử lý vô số người và sự việc, gánh trên lưng áp lực nặng nề, mỗi đêm đều phải đi đánh quyền hai tiếng mới miễn cưỡng giải tỏa được phần nào.
Dù vận động kịch liệt như thế, nhưng khi nằm chung giường với cô, hắn vẫn khó lòng khống chế được những h*m m**n ở thân thể. Thế nhưng hắn chưa bao giờ chạm vào cô.
Không phải vì không muốn, mà bởi hắn lo rằng Tạ Doanh Triều từng để lại bóng ma trong chuyện này cho cô, nên hắn thà nén mình chịu đựng.
"Đã không hận Tạ Doanh Triều, vậy thì anh cũng chẳng cần bận tâm đến cảm nhận của em nữa."
Cánh tay hắn vòng qua ôm lấy Hứa Diên, nhấc bổng cô lên.
Ngay sau lưng cô là cửa sổ sát đất, hắn ép cô vào giữa cơ thể mình và lớp kính, buộc đôi chân cô quấn chặt lấy hông mình.
Cảm giác bất ngờ bị treo lơ lửng cùng hơi lạnh từ mặt kính khiến Hứa Diên theo phản xạ túm lấy vai áo hắn: "Thả tôi xuống!"
"Ừ." Miệng hắn đáp lời nhưng hoàn toàn không có chút thành ý nào.
Hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn lên xương quai xanh của cô: "Rồi sẽ thả em xuống thôi."
Đèn trong phòng sáng trưng, lúc này cả hai lại đang dựa sát vào khung kính.
Nếu chẳng may có người hầu đi ngang qua vào ban đêm, chỉ cần ngẩng đầu là sẽ thấy rõ ràng.
Sắc đỏ lan trên gương mặt Hứa Diên, cô thì thầm: "Đừng ở đây...sẽ bị người khác nhìn thấy..."
"Để họ nhìn." Tạ Tư Chỉ nở nụ cười ác ý: "Anh muốn tất cả mọi người biết em là của anh. Nếu em không muốn thì cố mà khiến anh xuất ra sớm đi."
Một tay hắn ôm chặt lấy cô, tay kia từ từ vén mép áo phông lên, để lộ cơ bụng rắn chắc.
Cô gái vì căng thẳng mà vô thức ghì chặt lấy hắn.
Ánh mắt hắn rơi xuống bờ môi đỏ mọng, cuối cùng không còn kiềm chế nổi, cúi xuống ngậm lấy.