Tạ Tư Chỉ lúc nào cũng bá đạo.
Không tính đến những chuyện làm trước khi ngủ, ngay cả lúc ngủ hắn cũng phải giam Hứa Diên trong vòng tay.
Cơ thể hắn rất nóng, chỉ cần một đêm là đủ để sưởi ấm làn da lạnh lẽo của cô.
Nhưng hắn ôm quá chặt.
Thỉnh thoảng nửa đêm Hứa Diên tỉnh giấc vì thấy khó thở.
Cô đưa tay đẩy nhưng hoàn toàn không lay nổi được. Hắn cứ như một đứa trẻ thiếu thốn tình thương, phải dùng hết sức mới giữ chặt được thứ mình khao khát.
Đêm ấy, Hứa Diên bị đánh thức bởi nụ hôn của Tạ Tư Chỉ.
Động tác của hắn rất nhẹ, từng cái hôn vụn vặt rơi xuống trán cô, ngưa ngứa, tê dại.
Hứa Diên mơ màng trong cơn ngái ngủ, khẽ vùng vẫy đẩy hắn: "Đừng nữa..."
Mấy lần trước khi ngủ đã khiến cô kiệt sức, thật sự không thể nào chịu nổi cái thể lực vượt xa người thường của Tạ Tư Chỉ.
"Anh phải ra ngoài một chuyến." Tạ Tư Chỉ cũng vừa tỉnh, giọng khàn khàn.
Hứa Diên lập tức tỉnh táo hẳn.
Lúc này đã là hai giờ sáng, từ trước đến nay Tạ Tư Chỉ chưa bao giờ ra ngoài vào lúc đêm khuya thế, ắt hẳn có chuyện quan trọng phải xử lý.
"Sẽ không nguy hiểm chứ?" Cô hỏi.
Trong mắt hắn ánh lên ý cười: "Em lo cho anh à?"
Hứa Diên lảng tránh: "Không có."
Tạ Tư Chỉ xuống giường thay quần áo: "Có cứng miệng cũng không sao, anh đều hiểu cả."
"Trong lòng tôi nghĩ gì, sao anh biết được?" Hứa Diên tựa vào đầu giường, đôi mắt vẫn chưa quen với ánh sáng, mơ hồ nhìn hắn.
"Chỉ cần liên quan đến em, anh đều đặc biệt để tâm. Không chỉ biết em đang nghĩ gì mà anh còn biết..." Hắn ngừng lại, khóe môi cong lên nụ cười bất cần: "Em thích được hôn ở đâu, thích lực đạo thế nào. Rõ ràng đầu ngón tay vẫn còn run rẩy, vậy mà cứ cố chấp nói mình không sướng."
Hứa Diên chưa từng nghe những lời tr*n tr** như thế, mặt thoáng chốc đỏ bừng.
Tạ Tư Chỉ cúi đầu hôn lên môi cô: "Ngủ ngon đi, đêm nay anh sẽ không về."
Một câu nói dứt khoát không cho Hứa Diên cơ hội đáp lại, hắn đã rời khỏi phòng.
Hứa Diên ngồi trên giường, gương mặt vẫn còn nóng bừng.
Cái miệng của Tạ Tư Chỉ luôn có thể buông ra những câu khiến người khác đỏ mặt, còn bản thân hắn thì hoàn toàn không biết xấu hổ, thậm chí còn lấy đó làm thú vui.
Dù Tạ Tư Chỉ đã dặn cô phải ngủ ngon, nhưng Hứa Diên chẳng thể nào chợp mắt nữa.
Cô khoác thêm áo, ngồi xuống chiếc sofa bên cửa sổ.
Quá nửa đêm, tuyết vẫn rơi dày.
Dưới ánh đèn đường sáng trắng trong trang viên, những hạt tuyết bay lượn giống như cánh bướm trắng không ngừng chao đảo.
Mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng manh.
Tạ Tư Chỉ bước ra khỏi cửa chính, phía sau có bốn vệ sĩ yên lặng đi cùng.
Như có linh cảm, hắn dừng lại, ngẩng đầu. Ánh mắt hắn chạm vào tầm nhìn của Hứa Diên ở khung cửa sổ trên cao.
Tuyết rơi lấm tấm trên chiếc áo khoác gió màu đen, hắn mỉm cười với cô.
Đêm khuya tĩnh lặng, khi không có ai bên cạnh, trong lòng Hứa Diên bỗng dấy lên vô vàn suy nghĩ.
Cô không biết tình cảnh hiện tại nên gọi là gì.
Sau lần bỏ trốn trước, Tạ Tư Chỉ đã rút kinh nghiệm, thậm chí đến một chiếc điện thoại có thể liên lạc với thế giới bên ngoài cũng không cho cô.
Cô muốn biết Bùi Tễ Ngôn giờ ra sao, cũng rất lâu rồi chưa gặp Doãn Lệ. Nhưng cô hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với người ngoài, ngoài Lệ Hoa, cô gần như chẳng có ai để nói chuyện.
Tạ Tư Chỉ đã cách ly cô khỏi tất cả.
Mỗi đêm hắn đều ôm cô chìm vào giấc ngủ, dùng giọng điệu dịu dàng nhất thì thầm bên tai rằng hắn yêu cô.
Nhưng một cuộc sống hoàn toàn không có tự do lại chẳng khiến cô cảm nhận được đó là tình yêu bình thường.
Hứa Diên cũng từng nghĩ đến việc sẽ lớn tiếng cãi nhau với hắn một trận.
Thế nhưng với tính cách của mình, cô vĩnh viễn không thể làm ra loại chuyện đó.
Đối diện với tất cả những gì số phận mang đến, cô vẫn luôn bình thản chấp nhận.
Hỉ nộ ái ố, những thứ cảm xúc ấy dường như cách cô rất xa.
Hứa Diên phát hiện, bản thân mình vốn là một người rất nhạt nhòa về tình cảm, yêu cũng nhạt, hận cũng nhạt.
Ngay cả khi Tạ Tư Chỉ giam cầm cô, cô cũng không nảy sinh cảm giác chán ghét với hắn.
Nhưng trong lòng cô vẫn còn ý niệm muốn rời đi. Chỉ có những chuyện liên quan đến tự do mới có thể khuấy động một gợn sóng trên mặt hồ yên ả trong tâm trí cô.
Nếu có cơ hội, cô vẫn sẽ đi.
Khung cảnh tuyết ngoài kia đẹp đến mê mẩn khiến Hứa Diên càng không tài nào chợp mắt, muốn ra ngoài đi dạo.
Cô khoác thêm áo, bước đến phòng sách bằng kính của Tạ Doanh Triều.
Tạ Tư Chỉ vốn rất ghét sách, cũng rất ghét Tạ Doanh Triều.
Ban đầu hắn đã định phá bỏ nơi này, chỉ vì Hứa Diên thích nên mới lưu lại.
Năm ấy vừa mới vào trang viên, những con diều Hứa Diên gấp bằng giấy màu vẫn còn dán trên bốn vách tường, nhưng theo năm tháng đã phai màu cũ kỹ.
Trong ngăn kéo bàn làm việc còn một xấp giấy màu nữa.
Hứa Diên buồn chán, ngồi trước bàn gấp lại những con diều giấy, lấy đó giết thời gian trong đêm tuyết mịt mùng này.
......
Tòa nhà chính.
Tạ Tư Chỉ ngồi trên sofa, cúi đầu chơi game trên di động.
Tiếng kêu thảm vang vọng khắp căn nhà rộng lớn.
Ngay dưới chân hắn, thảm trải sàn đã bị máu nhuộm đỏ.
Một người đàn ông trung niên co rúm lại trên mặt đất, quần dính đầy máu, đau đớn đến mức hôn mê bất tỉnh.
Từ đầu đến cuối, Tạ Tư Chỉ không thèm ngẩng lên nhìn lấy một lần.
Đêm dài lê thê, ánh mắt hắn có chút mệt mỏi, lười biếng dán chặt vào trò chơi trên điện thoại.
Vệ sĩ dùng nước đá dội thẳng lên người khiến kẻ kia tỉnh lại.
Người đàn ông đau đớn van xin, run rẩy ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang ngồi trên sofa như thể đang đối diện với một ác ma khát máu.
Hắn tên là Tạ Hồng, xét về huyết thống thì là chú họ xa của Tạ Tư Chỉ, xét về chức vụ trong Tạ thị thì lại là tâm phúc của Tạ Doanh Triều.
Trước khi Tạ Tư Chỉ về nước, hắn đã tiên đoán trước cục diện mà bỏ trốn khỏi Thương Thành.
Tạ Tư Chỉ lùng sục hắn suốt hai tháng, đêm nay thuộc hạ mới tìm ra được.
Vài phút trước, đám vệ sĩ đã dùng thủ pháp cực kỳ vụng về, thẳng tay cắt bỏ bộ phận sinh dục của hắn ta.
Vệ sĩ lôi người đàn ông đi, nhốt thẳng xuống hầm giam.
Mới chưa đến ba giờ sáng, còn kịp ngủ một giấc nữa. Nhưng nghĩ đến giấc ngủ không sâu của Hứa Diên, nếu nửa đêm bị quấy rầy thì khó lòng ngủ lại, Tạ Tư Chỉ quyết định ngồi đây tiếp tục chơi game giết thời gian, chờ đến hừng đông rồi cùng cô ăn bữa sáng luôn.
Người tìm ra Tạ Hồng là Tạ Đạc, song chính hắn cũng không ngờ Tạ Tư Chỉ lại ra tay tàn độc đến mức này.
"Cậu không cần phải làm thế. Tạ Hồng rất có năng lực. Thu phục hắn còn có giá trị hơn nhiều so với việc phế bỏ."
Tạ Tư Chỉ nhàn nhạt đáp: "Nhưng có vẻ như hắn tự cảm thấy có lỗi với tôi. Bằng không, khi nghe tin tôi sắp về nước, sao lại trốn chạy dứt khoát thế?"
Tạ Đạc lặng lẽ nhìn hắn.
Năm xưa, mẹ của Tạ Tư Chỉ là một mỹ nhân hiếm có.
Khi bà còn ở trang viên, thường xuyên có đàn ông trong Tạ gia ngang nhiên xông vào phòng bà.
Tạ Văn Châu chỉ là một trong số đó, tuyệt không phải kẻ duy nhất.
Khi còn nhỏ, không phải lần nào Tạ Tư Chỉ cũng có thể chứng kiến tận mắt.
Hắn chỉ biết tinh thần của mẹ ngày một suy sụp, mà những việc đám đàn ông kia làm chính là nguyên nhân trực tiếp đẩy bà đến bờ vực sụp đổ.
Vì không rõ năm đó rốt cuộc có những ai từng bước vào căn phòng của mẹ, nên trước khi về nước Tạ Tư Chỉ đã cố ý tung ra một tin tức.
Hai năm trước, hắn phế bỏ Tạ Văn Châu là vì tận mắt chứng kiến gã xâm phạm mẹ mình.
Đám người Tạ gia đều hiểu rõ hắn thù dai đến mức nào.
Sau khi tin tức này lan ra, có kẻ bắt đầu đứng ngồi không yên.
Đợi đến lúc hắn dùng thủ đoạn sấm sét khống chế toàn bộ Tạ gia, một số người dứt khoát chọn con đường bỏ trốn.
Tạ Hồng chính là một trong số đó.
"Chuyện năm xưa còn có không ít kẻ tham dự, cậu định tính sổ với từng người bọn họ sao?"
"Có gì mà không được?" Lông mày Tạ Tư Chỉ vương một tầng sát khí: "Đàn ông không quản nổi cái thứ ở g*** h** ch*n đều đáng chết."
"Vậy còn cậu?" Tạ Đạc bỗng hỏi một câu.
Ánh mắt Tạ Tư Chỉ rời khỏi màn hình trò chơi, chậm rãi ngẩng lên.
Hắn nhìn Tạ Đạc, giọng điệu bình thản: "Tôi và Hứa Diên không phải như anh nghĩ."
Dù Hứa Diên chưa hoàn toàn chấp nhận hắn, nhưng hắn cũng chưa từng ép buộc cô.
Thật ra cũng có lúc hắn không dịu dàng, nhưng hắn vẫn có thể phân biệt được cô khóc vì đau đớn khi l*m t*nh hay vì bị chạm đến chỗ quá nhạy cảm mà không chịu nổi.
Nếu Hứa Diên thực sự căm ghét con người hắn từ tận đáy lòng, hắn tuyệt đối sẽ không dùng cách khiến cô đau khổ để giải tỏa h*m m**n.
Tạ Đạc im lặng một lúc rồi hỏi: "Cậu định xử lý Tạ Doanh Triều thế nào?"
......
Tạ Tĩnh Thu đứng trong tuyết suốt mấy giờ.
Vệ sĩ kéo lê một kẻ toàn thân bê bết màu về phía hầm giam.
Người đàn ông nhìn thấy Tạ Tĩnh Thu, cố sức vươn tay về phía cô: "...Tĩnh Thu..."
"Chú Hồng?" Tạ Tĩnh Thu bị vết máu loang lổ trên người hắn dọa cho giật mình.
Đôi mắt Tạ Hồng đỏ ngầu, hắn gào lên trong thống khổ: "Cháu phải cứu chú...Tạ Tư Chỉ chính là một con ác quỷ."
Lời còn chưa dứt đã bị vệ sĩ lôi vào nhà giam.
Cái lạnh của đêm đông từ bốn phương tám hướng ùa đến, Tạ Tĩnh Thu thở ra một hơi mờ trắng, xoay người bước về phía tòa nhà chính.
Khi tới gần cửa, cô nghe thấy tiếng trò chuyện của Tạ Đạc và Tạ Tư Chỉ vọng ra.
Trong đoạn đối thoại đó nhắc đến tên cô, bước chân Tạ Tĩnh Thu chợt khựng lại.
Tạ Đạc: "Nguyên nhân khiến Tĩnh Thu từ bỏ quyền thừa kế là vì mạng của Tạ Doanh Triều nằm trong tay cậu. Cậu mà giết Tạ Doanh Triều tức là chọc giận cô ấy. Hiện giờ thế cục vẫn chưa ổn định, tôi không cho rằng cậu nên mạo hiểm như vậy."
Giọng Tạ Tư Chỉ vẫn ung dung: "Một mình Tạ Tĩnh Thu, anh cho rằng cô ta có thể gây cho tôi bao nhiêu phiền phức?"
Tạ Đạc nói: "Dù sao hắn cũng là anh ruột của cậu. Cái chết của mẹ cậu vốn chẳng liên quan trực tiếp đến hắn. Giam giữ lại là được, cần gì phải lấy mạng? Năm đó Tạ Doanh Triều giết Tạ Thiệu đã khiến bao nhiêu người bàn tán dị nghị. Còn cậu động đến Tạ Doanh Triều chẳng lẽ là vì Hứa Diên?"
Tạ Tư Chỉ không đáp lại.
Tạ Đạc nhắc: "Đừng quên, là cậu tự tay đưa Hứa Diên đến bên cạnh Tạ Doanh Triều."
Giọng Tạ Tư Chỉ lạnh hẳn đi: "Không cần anh phải nhắc tôi chuyện đó."
Ngoài cửa, trong mắt Tạ Tĩnh Thu hiện vẻ kinh ngạc.
"Người cậu hận không phải Tạ Doanh Triều mà là chính bản thân mình đúng không?" Tạ Đạc chọc thẳng vào chỗ đau: "Cậu nghĩ rằng chỉ cần Tạ Doanh Triều chết thì có thể che giấu được tất cả sao?"
Tạ Tư Chỉ lặng im thật lâu, rồi buông câu hỏi: "Anh đang nói đỡ cho hắn?"
"Tôi là vì cậu." Tạ Đạc nhíu mày: "Tôi chọn đứng về phía cậu là bởi không chịu nổi cái trò hèn hạ của Tạ Doanh Triều. Vì củng cố địa vị mà gả chị gái ruột của mình cho lão già nhà Fitzroy. Nhưng cậu dường như cũng chẳng khá hơn hắn bao nhiêu."
Tạ Đạc chậm rãi đứng dậy, ánh mắt dán chặt vào thiếu niên u ám trước mặt: "Còn phải đổ bao nhiêu máu nữa mới rửa sạch được thù hận trong lòng cậu?"
"Ngồi ở vị trí của kẻ nắm quyền thì không thể tùy tiện chơi trò báo thù. Nếu là Tạ Doanh Triều, hắn tuyệt đối sẽ không để hận thù che mờ đôi mắt."
"Ngày trước cậu nói, phải khiến Tạ Doanh Triều có nhược điểm thì mới tìm ra kẽ hở, mà Hứa Diên vừa khéo lại là kiểu hắn thích. Thế mà bây giờ cậu lại lấy Hứa Diên làm cái cớ để giết chính anh trai ruột của mình. Cậu rõ ràng biết làm vậy sẽ chọc giận rất nhiều người, tự rước lấy vô số phiền toái."
"Tạ Tư Chỉ, rốt cuộc trong đầu cậu đang nghĩ gì?"
Tạ Tư Chỉ im lặng, đáy mắt dâng lên một tầng hàn ý đặc quánh.
Tạ Đạc đã nói rất nhiều, nhưng thứ thật sự khiến hắn bùng lên sát khí chỉ có một.
Chỉ một điều ấy thôi đã đủ rồi.
Nếu người đứng trước mặt không phải là Tạ Đạc, có lẽ hắn đã sớm mất kiên nhẫn mà bóp cò, bắn thẳng vào giữa trán hắn ta.
Hắn cất giọng: "Tạ Đạc, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng anh nhắc đến chuyện đó trước mặt tôi."
Ngoài cửa vang lên những bước chân rõ mồn một.
Một dự cảm chẳng lành bất chợt ập đến trong đầu Tạ Tư Chỉ.
Hắn sải bước nhanh ra cửa.
Chỉ thấy giữa màn tuyết trắng mênh mông, bóng lưng Tạ Tĩnh Thu đang lao thẳng về chỗ hắn ở.
...
Tạ Tĩnh Thu đang chạy giữa đường thì chợt nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ phòng sách kính.
Trong căn phòng sách ấm áp và trong suốt, Hứa Diên đang ngồi bên bàn lặng lẽ gấp một con diều giấy.
Tạ Tĩnh Thu đứng giữa trời tuyết lớn.
Cô biết việc mình sắp làm vô cùng tàn nhẫn.
Nếu có thể lựa chọn, cô tuyệt đối không muốn làm tổn thương Hứa Diên. Nhưng đây là cơ hội duy nhất để cô cứu được Tạ Doanh Triều.
Cô đẩy cửa kính, bước vào phòng sách.
Lò sưởi được bật ở mức cao. Trái ngược với cái rét cắt da ngoài kia, căn phòng ấm áp như mùa xuân, giống hệt như cô gái ấy.
Nghe thấy tiếng động, Hứa Diên ngẩng đầu khỏi tờ giấy màu trong tay, dịu dàng hỏi: "Tĩnh Thu? Trễ thế này rồi sao cô còn chưa ngủ?"
"Tuy cha mẹ cô phá sản, nhưng họ không hề nợ nần ai cả." Biết rõ người phía sau đang đuổi đến, Tạ Tĩnh Thu không còn thời gian để do dự. Cô lao đến bàn của Hứa Diên, chống tay xuống mặt bàn gấp gáp nói: "Nguyên nhân cô bị Thanh Mộc Bang bắt đi là do Tạ Tư Chỉ ra lệnh."
"Đó là cuộc giao dịch giữa hắn và Thanh Mộc Bang."
Nhìn thấy vẻ kinh hoàng từng chút một dâng lên trong mắt cô gái, Tạ Tĩnh Thu cũng hiểu mình làm vậy là quá tàn nhẫn. Nhưng cô buộc phải nói tiếp.
"Tạ Tư Chỉ muốn đoạt lấy quyền lực trong gia tộc thì nhất định phải khiến anh cả để lộ nhược điểm và kẽ hở. Mà bởi vì cô đúng là kiểu người anh cả thích, nên hắn chọn cô."
"Hứa Diên, số phận chưa từng bạc đãi cô."
Tạ Tĩnh Thu nhấn mạnh từng chữ: "Những gì cô đang trải qua bây giờ là do có kẻ đã can thiệp, khuấy đảo và làm xáo trộn cuộc đời của cô."
"Tôi đã nói với cô từ trước rồi, hắn là một kẻ điên."
Trong trận tuyết dày đặc, Tạ Tư Chỉ đến chậm một bước.
Hắn đứng ở cửa, mái tóc đen phủ đầy những bông tuyết vỡ vụn, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, ánh nhìn sắc lạnh đến ghê người.
Phòng sách chìm vào một bầu không khí chết chóc.
Hứa Diên ngồi trước bàn, gương mặt tái nhợt, máu như bị rút sạch, chậm rãi đặt tờ giấy màu xuống.
Tạ Tư Chỉ từng bước tiến lại gần bên cô, đế giày thấm nước tuyết để lại những dấu chân trên nền gạch.
Hắn cúi xuống, ánh mắt lướt qua vết hôn còn in hằn trên cổ cô gái, dấu vết hắn để lại từ nửa đêm trước.
Rõ ràng khi hắn rời đi, chỉ vì một câu nói của hắn mà cô còn đỏ mặt.
Thế nhưng vào giờ khắc này, Tạ Tư Chỉ bỗng có một linh cảm mơ hồ, từ nay trở đi cô sẽ không bao giờ còn mỉm cười với hắn nữa.
Dù vậy, hắn vẫn nuôi chút mong chờ, giả vờ dịu dàng hỏi: "Hứa Diên, em đã nghe thấy những gì rồi?"