Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 57

 
Khuôn mặt Hứa Diên trắng bệch như một tờ giấy trong suốt.

Cô vẫn im lặng, hàng mi đen dày khẽ rủ xuống, che giấu đi ánh sáng trong đôi mắt.

Chỉ cách một lớp kính, thế giới bên ngoài đã bị tuyết phủ kín, trận tuyết mịt mù như có thể che lấp mọi bụi bẩn và thối nát.

Trong tĩnh lặng, Tạ Tư Chỉ gần như nghe thấy nhịp tim của cô chậm rãi, dần chìm xuống cùng với sắc máu đang rút khỏi gương mặt.

Hứa Diên ngẩng đầu nhìn hắn.

Lúc đó hắn giống như một đứa trẻ vừa làm sai, không dám đối diện với ánh mắt của cô.

Hắn mở ngăn kéo bàn. Một khẩu súng tinh xảo nằm gọn bên trong.

Tạ Tư Chỉ cầm lên thuần thục lắp đạn.

Sắc mặt hắn rất bình tĩnh, chỉ có đôi mắt tỏa ra thứ hàn khí đủ để đóng băng con người.

Chuyện giữa hắn và Hứa Diên có thể từ từ giải thích, nhưng kẻ đã ra tay xé toạc bức màn che giấu, đem bí mật hắn không muốn Hứa Diên biết phơi bày giữa đêm tuyết hoang lạnh này, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Tạ Tư Chỉ giương súng nhắm thẳng vào Tạ Tĩnh Thu.

Hắn đã khởi sát niệm. Hứa Diên vội vàng giữ lấy tay hắn nhưng ngay lập tức bị hắn giữ chặt cổ tay, ấn mạnh vào trong ngực mình.

"Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau." Giọng thiếu niên thì thầm bên tai cô: "Điều này sẽ không bao giờ thay đổi vì bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì."

"Tất cả những kẻ cố gắng khiến em rời khỏi anh đều phải chết."

Bàn tay cầm súng khẽ điều chỉnh góc độ, một lần nữa chĩa thẳng về phía Tạ Tĩnh Thu.

Khoảnh khắc ấy, hơi thở của Tạ Tĩnh Thu bỗng ngưng lại.

Cô từng nghĩ đến vài kết cục có thể xảy ra, nhưng không ngờ rằng Tạ Tư Chỉ lại muốn giết cô.

"Tạ Tư Chỉ, buông tôi ra..."

Hứa Diên nhận ra sát ý trong hắn không những không tiêu tan mà còn càng lúc càng nồng đậm, cô vùng vẫy trong vòng tay hắn.

Cánh tay hắn siết chặt như một loài cây ký sinh buộc phải bám chặt để sinh tồn, giam cầm Hứa Diên trong ngực.

"Chờ thêm chút nữa." Đôi mắt hắn càng lúc càng tối: "Chờ khi anh dọn sạch hết những kẻ vướng víu sẽ thả em ra."

Hắn ôm lấy Hứa Diên như ôm một con búp bê mong manh, hư ảo, có thể tan biến bất cứ lúc nào. Cánh tay gần như khóa chặt vòng eo mềm mại của cô.

Hứa Diên nghe rõ âm thanh phát ra khi đầu ngón tay Tạ Tư Chỉ ma sát trên cò súng.

Trước mắt cô hiện lên cảnh tượng kinh khủng trong lâu đài.

Chỉ cần nghĩ đến những thi thể đầm đìa máu, Hứa Diên liền thấy không thở nổi nữa.

Ngay khi cô tưởng rằng tiếng súng sẽ vang lên trong giây kế tiếp và Tạ Tĩnh Thu sẽ trở thành một cái xác vô hồn thì động tác của Tạ Tư Chỉ chợt dừng lại.

Qua bóng phản chiếu mờ nhạt trên lớp kính xa xa, Hứa Diên nhìn thấy Tạ Đạc đã kịp chạy đến, chắn trước người Tạ Tĩnh Thu.

Đầu súng kề sát, gần như chạm hẳn vào trán hắn.

Giọng Tạ Tư Chỉ lạnh băng: "Tránh ra."

Tạ Đạc đút tay vào túi, chống lại ánh mắt hắn: "Nếu muốn nổ súng thì để viên đạn xuyên qua tôi trước."

Trong đêm tuyết lạnh giá, bầu không khí tức khắc đông cứng lại.

Tạ Tĩnh Thu kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng trong tầm mắt chỉ thấy bóng lưng của Tạ Đạc.

Vẻ phong lưu quen thuộc thường thấy ở hắn lúc này đã biến mất, thay vào đó là dáng vẻ có phần đáng tin cậy hiếm hoi.

Sát khí nặng nề từng luồng từng luồng toát ra từ người Tạ Tư Chỉ.

Một giây thôi, Tạ Tĩnh Thu bỗng dấy lên trực giác mơ hồ, hắn thật sự có thể bóp cò, dọn sạch hết tất cả những kẻ cản đường cũng không chừng.

Tạ Đạc nhìn người trước mặt, ký ức chợt trôi ngược về mười năm trước, ngày đầu tiên gặp thiếu niên ấy.

Khi đó, Tạ Đạc vừa được chỉ định trở thành một trong những người thừa kế của gia tộc. Trong lúc dạo chơi quanh trang viên, hắn đã nhìn thấy Tạ Tư Chỉ.

Giữa mùa hè, hoàng hôn rực rỡ nhuộm kín chân trời, ve sầu kêu rền rĩ trên cành, chuồn chuồn lượn quanh mặt hồ. Tạ Tư Chỉ còn nhỏ tuổi, vóc dáng gầy gò, mặc một chiếc sơ mi đen đứng lặng bên bờ ao.

Trước mặt hắn có hai đứa trẻ đang nghịch nước. Chúng là khách của Tạ gia, theo cha mẹ đến dự tiệc tối.

Tạ Tư Chỉ tiến lại gần, không chút do dự đẩy cả hai đứa trẻ xuống ao.

Nhìn bọn nhỏ vùng vẫy kêu cứu trong nước, gương mặt non nớt của Tạ Tư Chỉ chỉ hiện lên sự hờ hững như thể đang nhìn hai con sâu giãy chết chứ không phải là con người.

Chiều hôm ấy, chính Tạ Đạc đã cất tiếng gọi người hầu tới, nhờ vậy hai đứa trẻ mới không chết đuối.

Đổi lại, Tạ Tư Chỉ bị quất cho một trận roi dữ dội, nhưng hắn lại kiên cường không thốt lên nửa lời.

Cho đến tận hôm nay, Tạ Đạc vẫn còn nhớ rõ ánh mắt lúc nhỏ của hắn.

Một đứa trẻ mà trong đáy mắt lại chất chứa một thứ lạnh lẽo khiến Tạ Đạc rùng mình.

Khi ánh nhìn ấy quét qua, Tạ Đạc có cảm giác mình không phải bị một con người dõi theo mà là bị một ác quỷ ẩn trong bóng tối găm chặt.

Ngay từ khi đó, Tạ Đạc đã có một dự cảm.

Với kiểu người như Tạ Tư Chỉ, những việc hắn muốn làm chỉ có hai khả năng.

Một là như hắn mong muốn, hai là không như mong muốn, nhưng hắn sẽ luôn làm tới cùng cho đến khi đạt được hoặc là chết đi.

Tạ Tư Chỉ muốn giết Tạ Tĩnh Thu.

Tạ Đạc chắn trước đầu súng, hắn cũng chẳng dám kỳ vọng rằng Tạ Tư Chỉ sẽ vì thế mà buông tay.

Tạ Đạc luôn hiểu rõ mức độ điên cuồng của Tạ Tư Chỉ. Huống hồ lần này Tạ Tĩnh Thu đã giẫm trúng nỗi đau chí mạng của hắn.

Tạ Tư Chỉ nhìn chằm chằm Tạ Đạc, một luồng sát khí lạnh lẽo bao trùm quanh người. Ngón tay hắn mấy lần miết trên cò súng nhưng cuối cùng vẫn không bóp cò.

Hắn chậm rãi hạ súng xuống: "Trước khi tôi đổi ý, để cô ta cút khỏi tầm mắt tôi. Vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện nữa."

Tạ Đạc hiểu, quyết định của Tạ Tư Chỉ lúc này không có nghĩa là giây sau hắn vẫn giữ nguyên. Chỉ cần chậm thêm một khắc, nguy hiểm sẽ ập đến.

Vừa dứt lời, Tạ Đạc lập tức kéo Tạ Tĩnh Thu rời khỏi phòng sách.

Trước khi rời đi, hắn ngoái đầu lại nhìn.

Hứa Diên vẫn bị Tạ Tư Chỉ giam chặt trong vòng tay.

Khuôn mặt thiếu niên tái nhợt, hàng mi cụp xuống.

...

Tạ Tĩnh Thu hất tay Tạ Đạc ra, một mình bước sâu vào màn tuyết.

Phía sau, Tạ Đạc gọi với theo: "Tĩnh Thu."

Trên nền tuyết in hằn một dãy dấu chân rõ rệt, Tạ Tĩnh Thu khựng lại.

"Tại sao phải làm thế?"

"Để Hứa Diên biết sự thật, không làm con ngốc bị che mắt chẳng phải tốt hơn sao?"

"Em biết rõ Tạ Tư Chỉ đã làm những gì để giữ Hứa Diên ở bên cạnh. Và em cũng rõ với tính cách của cô ấy, sau khi biết hết sự thật sẽ phản ứng thế nào. Có lúc chẳng biết gì chưa chắc đã là điều tồi tệ." Trong màn tuyết lất phất, giọng Tạ Đạc vang lên trầm ổn: "Em làm vậy sẽ hủy hoại cô ấy."

Bông tuyết rơi xuống hàng mi, lạnh buốt đến cay mắt. Tạ Tĩnh Thu khép chặt mắt lại.

"Tôi biết." Giọng cô khàn đi. "Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác."

...

Phòng sách.

Tuyết phủ dày trên mặt kính.

Vốn dĩ có thể nhìn xuyên qua lớp kính để thấy ánh trăng.

Nhưng giờ đây nó bị tuyết che kín, chỉ còn vài vệt sáng lác đác len qua kẽ hở rơi xuống.

Nước tuyết men theo bốn bức tường kính chảy xuống, thế giới qua từng vệt loang lổ cũng trở nên mờ nhòe.

Rõ ràng trong phòng rất ấm nhưng tay chân Hứa Diên lại lạnh buốt.

Tạ Tư Chỉ vòng tay ôm cô chặt hơn, như thể sợ cô sẽ hóa thành làn khói mỏng manh, lặng lẽ tan biến khỏi thế giới của hắn.

"Những gì Tĩnh Thu nói là thật sao?"

Thời khắc này cũng đến, Tạ Tư Chỉ vẫn chưa chuẩn bị sẵn một câu trả lời.

Thừa nhận vốn là chuyện dễ dàng, nhưng hắn không dám đối diện với hậu quả sau khi thừa nhận.

Nhưng khi chính miệng cô hỏi ra câu ấy, hắn lại không thể tiếp tục giả vờ vô tội để lừa dối cô.

Hắn chậm rãi buông tay Hứa Diên.

Tay hắn đã nhuốm đầy máu, những việc trong mắt kẻ khác là điên cuồng hắn vẫn có thể làm mà không cần chớp mắt, gần như cả đời chưa từng biết sợ hãi là gì.

Nhưng lúc này đối diện với cô gái mảnh mai, tái nhợt như cánh diều trước gió, hắn bỗng trở nên lúng túng.

Hắn cau mày trầm tư một lát, mím môi hỏi: "Vậy ... em không còn thích anh nữa sao?"

Hứa Diên run rẩy ngẩng đầu nhìn hắn.

Không có đạo đức, không có lòng trắc ẩn tối thiểu trong bản tính con người, thậm chí cũng chẳng biết yêu, vậy mà hắn lại dùng giọng điệu hiển nhiên để hỏi ngược lại cô, khiến cô cảm thấy thiếu niên trước mặt mình không phải con người mà là một con quái vật vô cảm.

"Tôi chưa từng thích anh."

"Nói dối." Tạ Tư Chỉ cau mày.

Ngón tay hắn khẽ chạm vào ngực cô: "Mỗi lần anh lại gần, chỗ này đều đập nhanh hơn."

"Nó rõ ràng đang nói là em yêu anh mà." Khuôn mặt thiếu niên hiện lên vẻ cố chấp: "Ít nhất cũng có chút thích chứ?"

Hắn dùng đôi mắt ướt át như con chó con nhìn Hứa Diên, như đang cầu xin điều gì đó: "Đừng ghét anh."

Hắn sợ cô sẽ thất vọng về hắn.

Sự dịu dàng của cô là một tấm chắn cho phép hắn tự do ngang ngược.

Trong vòng tay ấm áp của Hứa Diên, hắn luôn có thể làm theo ý mình.

Từ nhỏ Tạ Tư Chỉ đã không có bạn chơi cùng.

Dù là cùng mẹ rong ruổi bên ngoài hay ở trong trang viên, hắn luôn một mình.

Hắn chưa từng trải nghiệm cách sống bình thường cùng người khác, càng không ai dạy hắn phải làm gì sau khi mắc lỗi.

Hắn có thể dùng vô số cách để đạt được mục đích của mình nhưng lại chẳng biết xin lỗi.

Trong chuyện này, mọi lời nói đều trở nên vô giá trị.

Hắn chỉ muốn ôm chặt cô gái, dùng nhiệt độ cơ thể, nhịp thở, mọi thứ hắn có để cảm nhận, để khẳng định rằng cô vẫn còn ở đây.

Nhưng vừa động tay, hắn đã bị cô chặn lại trước ngực.

Cảm xúc của Hứa Diên vẫn ổn định.

Nếu không phải gương mặt trắng bệch như tờ giấy thì gần như chẳng thể nhìn ra cô có gì khác biệt so với thường ngày.

"Cả đời tôi đều bị anh hủy rồi."

Đôi mắt vốn dịu dàng ngày nào giờ phủ một màu xám xịt.

Rõ ràng là một lời oán hận nhưng khi thốt ra từ miệng cô lại nghe thật nhẹ nhàng.

Cô đáng ra phải có một cuộc đời tốt đẹp, tinh khiết như giọt sương buổi sớm.

Hắn đã tự tay phá hủy tất cả, biến bầu trời tự do vốn có của cô thành một chiếc lồng nh*c d*c.

Dù bên ngoài cô vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng dưới lớp vỏ bọc dịu dàng, trong lòng cô có bao nhiêu vết nứt không ai có thể nhìn thấu cả.

Tạ Tư Chỉ không cách nào dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Nhưng cô đang ở ngay trước mắt, hắn không thể chịu đựng nổi việc không nhìn cô, cũng chẳng thể trơ mắt nhìn cô rời xa mình.

Hắn cứng rắn ôm cô vào lòng.

"Anh đưa tôi đến Thanh Mộc Bang là để lợi dụng tôi cho mục đích báo thù và tranh đoạt quyền lực gia tộc. Vậy còn tôi thì sao?"

Hứa Diên thấp giọng: "Nếu không có anh, cả đời tôi sẽ thế nào?"

Nếu không có Tạ Tư Chỉ, cuộc đời cô có lẽ sẽ trôi theo quỹ đạo giống như bao người bình thường.

Học hành, làm việc, kết hôn, sinh con, không sóng gió, bình yên trải qua cả đời.

Có lẽ sẽ không giàu có cũng chẳng có những điều ly kỳ k*ch th*ch.

Nhưng "bình yên", hai chữ giản đơn ấy lại là thứ mà biết bao người mơ ước mà không thể có được.

Tạ Tư Chỉ bỗng siết chặt vòng tay, gần như làm cô đau nhói.

"Không thể không có anh." Hắn cau mày: "Cuộc đời em, nhất định phải có dấu vết của anh."

Ở nơi cô không nhìn thấy, trong mắt Tạ Tư Chỉ hằn lên những tia máu đỏ nhạt.

Cuộc đời của Hứa Diên sẽ không còn bất kỳ giao điểm nào với hắn.

Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh ấy, hắn không thể kìm nén được sát khí trong lòng, hận không thể dùng một sợi xích khóa chặt cô lại, vĩnh viễn giam cầm cô bên cạnh mình.

Hứa Diên bị hắn ôm chặt, suốt những năm tháng sống trong trang viên, những cảm xúc mà cô giấu kín trong lòng bấy lâu bỗng trào ra không thể kiểm soát.

Đau đớn, ngột ngạt, dè dặt cùng với dối trá và lừa lọc.

Thật giả lẫn lộn, Hứa Diên không thể phân biệt nổi. Một thứ gì đó trong cô chợt vỡ vụn.

"Xin hãy buông tôi ra."

Cái ôm của Tạ Tư Chỉ khiến cô cảm nhận được một cơn ớn lạnh chưa từng có.

Không chỉ cơ thể, mà cả trái tim cũng như bị đóng băng. Cô không thể chịu nổi việc gần hắn thêm một giây nào nữa.

Nhịp tim cô như muốn ngừng đập.

Một sự mệt mỏi tột cùng bao trùm lấy cô.

Cô như đang chìm trong cơn sóng dối trá, đau đầu dữ dội, ngực tức nghẹn, khó thở, trong cổ họng trào lên vị ngọt tanh.

"Anh tuyệt đối sẽ không buông tay."

Cô càng giãy giụa, Tạ Tư Chỉ lại càng ôm chặt hơn.

Trong cơn mơ hồ, bên tai cô vang lên tiếng thì thầm của thiếu niên:

"Cả đời này còn dài, phần còn lại để anh trả cho em. Dùng mạng anh, dùng tất cả những gì anh có, bất cứ thứ gì cũng được, chỉ có một điều anh sẽ không bao giờ buông em ra."

"Hứa Diên, đừng nghĩ đến việc rời xa anh." Giọng hắn nén chặt, mang theo sự cố chấp điên cuồng.

Hứa Diên không đáp lại.

Một dòng chất lỏng nóng hổi rơi xuống, thấm vào áo sơ mi của Tạ Tư Chỉ.

Tạ Tư Chỉ sững người, thả lỏng vòng tay đang giam giữ cô.

Máu bắt đầu rỉ ra từ khóe môi Hứa Diên.

Lúc đầu chỉ là vài giọt, nhưng tay cô lạnh như băng, rồi lại phun ra một ngụm máu đặc sánh.

Làn da cô trắng bệch, đôi mắt vô hồn, mấy sợi tóc rối vương bên tai dính vào má, khiến màu máu càng thêm chói mắt, toàn thân bị bao phủ trong sắc bệnh tật tan vỡ.

"Hứa Diên..." Tạ Tư Chỉ hốt hoảng gọi.

Cùng lúc đó, đám vệ sĩ xông vào phòng sách.

Chỉ vừa nãy, Tạ Tĩnh Thu đã dẫn người xông vào hầm giam đưa Tạ Doanh Triều đi.

Bọn họ vào xin chỉ thị xem có cần lập tức phái người đuổi theo không, lúc này vẫn còn kịp.

Trong mắt Tạ Tư Chỉ chỉ nhìn thấy máu của Hứa Diên, đôi mắt đỏ ngầu: "Gọi bác sĩ, nhanh lên, gọi bác sĩ..."
 

Bình Luận (0)
Comment