Tuyết lớn rơi xuống, từng hạt vụn li ti.
Qua lớp kính phòng bệnh, Tạ Tư Chỉ nhìn Hứa Diên đang nằm trên giường, lông mày nhíu chặt.
Dưới chân hắn đã chất đầy đầu lọc thuốc lá, cả người bị mùi khói thuốc ám nồng.
Thể chất của Hứa Diên vốn đã yếu ớt, đến mùa đông rất dễ sinh bệnh, nhưng chưa bao giờ vì tức giận mà nôn ra máu.
Cô nhắm chặt mắt, mỏng manh như một tờ giấy chỉ cần chạm khẽ thôi cũng sẽ vỡ nát.
Dáng vẻ yếu đuối đó khiến Tạ Tư Chỉ rất muốn bước tới ôm chặt lấy cô.
Nhưng hắn không dám.
Trên áo sơ mi của hắn, vết máu mà Hứa Diên nôn ra đã khô cứng lại trong đêm đông, cọ xát vào da thịt mang cho hắn ảo giác như bị ngọn lửa hư ảo thiêu đốt.
Chỉ cần nghĩ đến việc cô gái ngoan ngoãn, dịu dàng ấy vì hắn mà nằm trên giường bệnh, tính mạng nguy kịch, trái tim Tạ Tư Chỉ lập tức dâng lên một nỗi đau âm ỉ.
Bác sĩ đã dặn, trước khi cô hoàn toàn hồi phục thì tuyệt đối không được k*ch th*ch cô thêm lần nào nữa. Khoảng cách rất gần nhưng chẳng thể chạm vào còn đau đớn hơn cả g**t ch*t hắn.
Và nghĩ đến tất cả những dày vò Hứa Diên phải chịu đựng đều là do lỗi của hắn, thì nỗi đau ấy càng trở nên dữ dội hơn.
Tạ Tư Chỉ dập tắt điếu thuốc trong tay, lưng dựa vào tấm kính, ánh mắt đen thẫm không biết ẩn chứa những gì.
...
Trong cơn hôn mê, Hứa Diên mơ thấy quá khứ.
Đêm giao thừa, Thương Thành đổ một trận tuyết lớn. Cô ở trong vườn nặn người tuyết.
Người giúp việc đã nghỉ Tết, mẹ cô tự tay xuống bếp nấu ăn.
Bố thì không biết nấu nên ông bước ra ngoài đứng cạnh cô.
Ông hỏi Hứa Diên về những mong ước của cô trong tương lai.
Khi ấy, tình hình kinh tế trong nhà đã không còn khả quan, nhưng cha mẹ vẫn dành dụm đủ học phí cho cô, để cô có thể sang bất kỳ quốc gia nào du học. Dù sau này không thể sống sung túc, cũng sẽ không ảnh hưởng đến con đường tương lai của cô.
Hứa Diên vốn quen với sự yên ổn, cô cảm thấy thế nào cũng được.
Dù sau này trở thành một họa sĩ, mở một tiệm bánh nhỏ hay làm giáo viên dạy múa cho lũ trẻ đều là chuyện tốt cả.
Cô ngẫm nghĩ thật lâu, rồi nghiêm túc nói với bố mình: "Chỉ cần có thể ở bên bố mẹ là được rồi ạ."
Khóe môi bố cô cong lên một nụ cười cay đắng mà khi ấy cô chưa thể hiểu được.
Đó là cái Tết cuối cùng Hứa Diên được ở bên bố mẹ.
Năm sau, cô chuyển đến trang viên.
Tết năm ấy, cô trải qua cùng Tạ Doanh Triều.
Mùa đông ở Thương Thành luôn kéo dài, hễ đến năm mới là tuyết lại rơi.
Hứa Diên còn chưa kịp ngắm nhìn cảnh tuyết cho thỏa đã bị Tạ Doanh Triều đè xuống giường.
Tiếng pháo hoa đêm giao thừa vang vọng khắp bầu trời.
Rèm cửa dày cộp, cô chẳng nhìn thấy chút sắc màu nào của pháo hoa. Đôi tai chỉ nghe được tiếng nổ rền rã ngoài kia, nhưng rất nhanh, tất cả đều bị hơi thở dồn dập của người đàn ông che lấp. Cô như một mảnh bèo trôi, bị từng đợt sóng cuốn đi, hoàn toàn không thể tự làm chủ.
Lại thêm một năm nữa, Tạ Tư Chỉ từ nước N trở về.
Đêm ấy, mọi người cùng ngồi trong nhà chính đón giao thừa.
Tạ Tư Chỉ tựa bên cửa sổ, ánh mắt thoạt nhìn như theo dõi những tiết mục ca múa trên tivi, nhưng trong vô thức lại luôn liếc về phía cô.
Mỗi một ánh nhìn của hắn, Hứa Diên đều cảm nhận được rõ ràng.
Khi ấy tim cô đập dồn dập, chỉ sợ một khắc nào đó Tạ Doanh Triều quay đầu lại bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Tạ Tư Chỉ.
Tạ Doanh Triều thấy gò má cô ửng hồng.
"Nóng lắm sao?" Hắn hỏi.
Hứa Diên chột dạ gật đầu.
Thế là Tạ Doanh Triều bảo người hầu hạ thấp nhiệt độ trong phòng.
Không lâu sau, Hứa Diên bị Tạ Tư Chỉ chặn lại trong hành lang dẫn đến nhà vệ sinh.
Tạ Doanh Triều ở ngay bên kia bức tường, vậy mà hắn vẫn ghì chặt cô hôn thật lâu, đến khi đôi môi cả hai sưng đỏ mới chịu buông ra.
Tạ Tư Chỉ lúc nào cũng thẳng thắn, liều lĩnh và trẻ con. Hắn trắng trợn làm điều đó khiến cô vừa sợ hãi vừa hoảng loạn.
Trước kia, Hứa Diên từng nghĩ hắn là một đứa trẻ hư hỏng.
Dù rất rõ ràng đó không phải bản chất của Tạ Tư Chỉ, nhưng tình cảm cô dành cho hắn lại phủ lên người hắn một tấm màn mỏng mơ hồ, khiến mọi thứ trở nên khó phân biệt.
Cô luôn cố tình làm mờ đi những khuyết điểm của hắn, dùng từ "trẻ con" để gột rửa đi phần điên cuồng trong con người ấy rồi thầm nhủ với chính mình rằng, thật ra hắn không hề xấu.
Chính hắn là người nói cho cô biết sở thích của Tạ Doanh Triều, dạy cô cách sinh tồn trong trang viên.
Chính hắn đã cứu cô khỏi tay Tạ Văn Châu, thay cô chịu không chỉ một trận đòn roi.
Chính hắn đã đốt trụi cả vườn hồng của Tạ Doanh Triều, chỉ để cô có được một ngày sinh nhật không đến mức tồi tệ.
Và cũng chính hắn đã vì cô mà đứng ở mép sân thượng cao bảy mươi tầng.
Hứa Diên chưa từng kể với bất kỳ ai về tình cảm mà mình dành cho Tạ Tư Chỉ.
Nhưng trong lòng cô lại cho rằng, đó là điều hiển nhiên.
Cho dù trong tính cách hắn có rất nhiều mặt xấu xa, thì tất cả đều được bù đắp bằng những điều tốt đẹp hắn dành cho cô.
Cách hắn yêu cô là bất chấp tất cả.
Được một chàng trai rực lửa yêu bằng cả sinh mệnh, có mấy cô gái có thể không rung động đây?
Thế nhưng, đến khi ảo tưởng bị phá vỡ, cô mới nhận ra những điều ấy vốn dĩ không nên xảy ra trên người mình.
Dù trở thành con chim trong lồng hay rơi vào bờ vực cận kề cái chết.
Sự cứu rỗi mà cô vẫn nghĩ chẳng qua chỉ là một mắt xích trong kế hoạch của hắn.
Nguồn gốc mọi đau khổ cô phải chịu đựng lại do chính đứa trẻ hư hỏng trong lòng cô gây ra.
Tất cả đều là hư ảo.
Sự tốt đẹp hắn dành cho cô chỉ là để dụ dỗ con thỏ nhỏ bước vào chiếc bẫy.
Hắn cứu cô chỉ vì không muốn cô chết trước khi kế hoạch hoàn thành.
Hắn khoác lên vẻ ngây thơ chỉ để khiến cô buông hết cảnh giác.
Sự thật phơi bày đã đánh nát tuyến phòng thủ trong lòng Hứa Diên.
So với những đau khổ phải chịu trong mấy năm qua, điều khiến cô càng không thể chấp nhận là tất cả mọi chuyện đều do một tay Tạ Tư Chỉ an bài.
Nỗi đau gần như nhấn chìm Hứa Diên.
Cơn chấn động tinh thần ấy như một tảng đá nặng nề rơi xuống lòng hồ, phá vỡ mặt nước yên ả giả tạo trong tâm hồn cô.
Lúc ấy cô mới chợt thấy, thì ra trong lòng mình đã sớm có vô số vết nứt, chỉ là thường ngày vẫn cố gắng không để chúng lộ ra.
Sau khi tỉnh lại, Tạ Tư Chỉ không còn xuất hiện nữa, điều đó khiến Hứa Diên cảm thấy được chút an toàn.
Cô không thể đối diện với hắn, cũng chẳng dám tưởng tượng nếu gặp lại sẽ có tâm trạng gì. Thay vì thế không gặp thì vẫn tốt hơn.
Thân thể cô càng ngày càng yếu hơn trước.
Dù Lệ Hoa vẫn luôn ở bên chăm sóc, bác sĩ cũng ngày ba lần đến kiểm tra cho cô, nhưng trên người cô đã không còn sức sống, không còn sinh khí, chán nản đến cùng cực.
Cứ như thể cô đã đánh mất đi phần cốt lõi nhất trong linh hồn mình.
Ngày trước ở bên cạnh Tạ Doanh Triều, cô vẫn còn có thể khoác lên vẻ bình thản để chống chọi với đau khổ mà số phận mang đến.
Nhưng đối diện với Tạ Tư Chỉ, cô đã không còn chút sức lực nào nữa.
...
Liên tiếp nhiều ngày liền, bầu không khí trong trang viên nặng nề đến nghẹt thở, tất cả đều bởi gương mặt u ám của chủ nhân nơi này.
Tạ Tĩnh Thu đã mưu tính từ lâu, chỉ còn thiếu một thời cơ thích hợp.
Sau khi tạo ra hỗn loạn, thuộc hạ của cô ấy đã đưa Tạ Doanh Triều ra khỏi nhà giam, rồi nhanh chóng chạy về phía bãi đáp trực thăng riêng của Tạ gia.
Việc trốn thoát thành công, tất nhiên là nhờ những năm tháng sống với thân phận người thừa kế nên Tạ Tĩnh Thu đã tích lũy được ít nhiều nhân mạch cùng thủ đoạn, ngoài ra cũng có liên quan đến việc Tạ Tư Chỉ bị vướng chân đêm đó.
Bởi vì Hứa Diên nôn ra máu nên hắn đã không đích thân đuổi theo.
Đến khi tình trạng của Hứa Diên tạm ổn định lại, chiếc máy bay chở Tạ Doanh Triều và Tạ Tĩnh Thu đã vòng qua mấy quốc gia, hoàn toàn mất dấu.
Tạ Tư Chỉ lại chẳng mảy may để tâm.
Toàn bộ Tạ gia đều nằm gọn trong tay hắn.
Tạ Doanh Triều đã mất đi quyền lực, mất đi thân tín, mất đi tất cả.
Dù may mắn giữ được một mạng thì lúc này hắn cũng đã trắng tay, chẳng còn khả năng gây ra sóng gió gì nữa.
Ngay từ khi bác sĩ bước vào, ánh mắt Tạ Tư Chỉ vẫn luôn dừng lại trên màn hình hiển thị trước mặt.
Trên màn hình phản chiếu khung cảnh trong phòng của Hứa Diên.
Vì lời dặn dò của bác sĩ, rất lâu rồi hắn không xuất hiện trước mặt cô, sợ lại khiến cô chịu thêm k*ch th*ch.
Nhưng mỗi ngày hắn đều phải nghe bác sĩ báo cáo tình trạng sức khỏe của cô và ngồi rất lâu trước màn hình giám sát để dõi theo tình hình trong căn phòng nơi Hứa Diên ở.
Phần lớn thời gian, Hứa Diên chỉ ở trên giường, hoặc nằm xuống, hoặc ôm gối ngẩn người.
Chỉ khi Lệ Hoa hay bác sĩ bước vào, dáng vẻ ấy mới có chút thay đổi.
Dù chỉ nhìn qua màn hình cũng có thể thấy cô đã gầy đi rõ rệt.
Những lời bác sĩ dặn dò vẫn giống hệt như hôm qua: "Cơ thể cô Hứa vẫn còn rất yếu."
Tạ Tư Chỉ lạnh nhạt nói: "Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi ông bắt đầu điều trị cho cô ấy."
Bác sĩ đẩy gọng kính: "Tôi đã hỏi qua người hầu. Hôm qua cô Hứa vẫn không ăn uống gì, chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì chức năng cơ thể."
"Cô ấy không chịu ăn, cũng không chịu uống thuốc, nền tảng sức khỏe lại quá kém..." Ông ngừng lại một thoáng: "Nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng sẽ để lại di chứng."
Tạ Tư Chỉ khẽ nhướng mày, gương mặt thoáng qua một nét lạnh lẽo.
Đã gần nửa tháng Hứa Diên không chịu ăn uống, thuốc đưa đến cũng hoàn toàn không động đến.
Hơn mười ngày trước, bác sĩ đã kê cho cô tiêm dịch dinh dưỡng.
Nhưng thể chất mỗi người mỗi khác. Với Hứa Diên, dịch dinh dưỡng không thể hoàn toàn thay thế thức ăn, càng không thể giúp cô hồi phục.
Tạ Tư Chỉ trơ mắt nhìn cô ngày một yếu đi.
"Là ông nói, tôi không được xuất hiện trước mặt cô ấy thì cô ấy mới mau chóng khỏe lại."
"Đúng vậy."
"Nhưng theo những gì tôi thấy, cô ấy chẳng hề khá hơn."
"Tôi chỉ là bác sĩ thôi." Ông ta nói: "Bệnh nhân không ăn cơm, không uống thuốc, tôi cũng hết cách."
"Hết cách..." Tạ Tư Chỉ ngả người ra sau ghế nhắm mắt lại. Hắn tháo chuỗi hạt trên cổ tay xuống khẽ xoay từng hạt một.
Phòng sách bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Vị bác sĩ hiểu rất rõ người nắm quyền trẻ tuổi trước mặt này là một người tàn nhẫn thế nào, mồ hôi lạnh đã lấm tấm rịn ra sau lưng.
Dù Tạ Tư Chỉ chưa nói gì, nhưng bác sĩ vẫn có cảm giác nếu không chữa khỏi cho cô gái kia, thì khi hắn nổi điên lên e rằng tính mạng của mình cũng khó giữ.
"Đề nghị của tôi là..." Để bảo toàn công việc và mạng sống, ông ta lựa lời rất cẩn trọng: "Nếu cô Hứa vẫn không chịu ăn uống, không chịu dùng thuốc thì nên cân nhắc mời bác sĩ tâm lý. Nếu cô ấy từ chối trị liệu tâm lý, có lẽ có thể thử để cô ấy sống trong một môi trường thoải mái hơn."
"Cũng đừng can thiệp vào sự lựa chọn của cô ấy."
Bác sĩ đã nghe được một vài đồn đoán về mối quan hệ giữa Hứa Diên và Tạ Tư Chỉ.
Sau khi anh trai qua đời, hắn đã cưới vị hôn thê của anh mình làm vợ. Ai cũng nhận ra cô gái xinh đẹp, mong manh kia thực chất là bị giam giữ trong trang viên này.
"Ví dụ, có thể để cô ấy rời khỏi trang viên, sống ở một nơi khác và đổi một môi trường mới, có lẽ sẽ tốt hơn đôi chút."
"Đổi một môi trường khác." Ánh mắt Tạ Tư Chỉ lạnh lẽo: "Ý ông là muốn cô ấy rời khỏi tôi sao?"
Bị hắn nhìn chằm chằm, bác sĩ chỉ cảm thấy lạnh buốt cả sống lưng.
"Chỉ là gợi ý thôi." Ông ta cắn răng nói: "Ngài có thể không cần nghe theo."
Tạ Tư Chỉ tắt màn hình máy tính, khung cảnh trong phòng Hứa Diên lập tức biến mất.
Hắn đứng lên, đeo lại chuỗi hạt vào cổ tay, giọng chắc chắn: "Tôi sẽ khiến cô ấy ăn cơm."