Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 59

 
Hứa Diên không còn nhớ rõ đã bao lâu mình chưa ăn cơm.

Phần lớn thời gian mỗi ngày cô chỉ nằm lì ở trên giường, nhưng kỳ thực giấc ngủ của cô lại vô cùng ngắn ngủi.

Mỗi lần mở mắt, điều cô mong mỏi nhất chính là không nhìn thấy Tạ Tư Chỉ.

Những ngày qua, quả thực Tạ Tư Chỉ cũng chưa từng xuất hiện trước mặt cô.

Nhưng hôm nay, điều cô hy vọng lại không thành sự thật.

Khi màn đêm buông xuống, bầu trời lại lất phất tuyết rơi.

Cánh cửa phòng ngủ vang lên một tiếng "cạch".

Bác sĩ vừa mới rời đi, theo thường lệ giờ này sẽ không có ai bước vào nữa.

Hứa Diên nằm nghiêng trên giường, đang lặng lẽ ngắm nhìn tuyết ngoài cửa sổ.

Qua lớp kính phản chiếu, cô nhìn thấy người mà lúc này mình không muốn gặp mặt nhất.

Tạ Tư Chỉ đứng ở cửa.

Trời rét căm căm, hắn đi từ phòng sách tới đây mà chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi đen mỏng manh.

Trên suốt chặng đường gió tuyết vần vũ, người hắn đã bị phủ một lớp tuyết dày. Vừa bước vào căn phòng ấm áp, tuyết lập tức tan chảy làm ướt đẫm chiếc áo, cả mái tóc đen trước trán cũng bị thấm nước.

Khoảnh khắc trông thấy hắn, Hứa Diên theo bản năng co người lại, lộ ra vẻ cảnh giác.

Một động tác nhỏ như thế cũng không qua được mắt Tạ Tư Chỉ.

Hàng mày của hắn thoáng hiện một tia dữ dội, nhưng rất nhanh đã bị hắn giấu đi.

"Bác sĩ nói, em vẫn chưa uống thuốc."

Hắn bước vào phòng, cởi bỏ chiếc sơ mi ướt sũng, rồi lấy từ tủ quần áo một chiếc sạch sẽ để thay.

Trong tủ quần áo treo cả đồ của hắn lẫn Hứa Diên.

Như thể họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận, nơi này là mái nhà chung của cả hai.

Chỉ những chi tiết nhỏ nhặt ấy thôi cũng đủ khiến Tạ Tư Chỉ cảm thấy hài lòng, dù cho Hứa Diên chẳng bao giờ hiểu được những suy nghĩ trong lòng hắn.

Sau khi thay áo sạch sẽ và làm ấm tay xong hắn mới bước đến trước mặt cô gái, quỳ một gối xuống tấm thảm cạnh giường: "Không ăn cơm, em không thấy đói à?"

Người hầu bưng một bát cháo trắng và một bát thuốc đen ngòm vào.

Trước kia khẩu vị của Hứa Diên vốn đã rất nhạt, lúc bệnh dạ dày lại càng kém gần như chẳng thể nuốt nổi thứ gì khác.

Tạ Tư Chỉ đón lấy bát cháo, múc một thìa, nhẹ nhàng thổi nguội rồi mới đưa đến bên môi Hứa Diên.

Cô gái lặng lẽ nhìn hắn, trong đôi mắt vốn dịu dàng khi xưa giờ chứa đầy những tàn úa, suy sụp.

Rõ ràng ngày trước ở bên cạnh Tạ Doanh Triều, đôi mắt cô vẫn sáng ngời, vậy mà giờ đây ánh sáng ấy đã tắt lịm.

Tạ Tư Chỉ khẽ nói: "Phải ăn cơm trước rồi mới uống thuốc, nếu không thì làm sao cơ thể khá lên được?"

"Khá lên, sau đó thì sao?" Hứa Diên ngơ ngác nhìn hắn: "Tiếp tục làm công cụ trong tay anh? Hay là..."

Cô ngừng một lát rồi nói tiếp: "Những gì anh muốn đều đã có được rồi. Công cụ đối với anh giờ đây đã chẳng còn ý nghĩa nữa. Hiện tại, thứ anh cần là một món đồ chơi biết nghe lời đúng không?"

Hứa Diên rất dịu dàng, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không biết nói lời cay nghiệt.

Tạ Tư Chỉ đã sớm hiểu rõ điều này từ lâu.

Nhưng khi thật sự bị cô dùng lời nói làm tổn thương, trái tim hắn vẫn âm ỉ nhói đau.

Dẫu cho trước kia hắn có tệ bạc thế nào, hắn nghĩ ít nhất Hứa Diên có thể cảm nhận được một điều rằng, hắn chưa bao giờ coi cô là món đồ chơi để tiêu khiển giống như Tạ Doanh Triều.

Ánh đèn ở đầu giường hắt xuống, phản chiếu lên hàng mi đang khẽ run rẩy của Hứa Diên, làm nổi bật vẻ lạnh lẽo và xa cách trong mắt cô.

Đó không phải cô gái ngoan ngoãn mà Tạ Tư Chỉ từng quen thuộc.

Có lẽ bản thân cô vốn dĩ không phải là một người quá dễ bảo.

Khi còn bé, bất chấp sự ngăn cản của bảo mẫu, cô đã tự mình bước đến trước mặt hắn, đưa cho hắn một chai sữa nóng. Đáng lẽ ngay từ lúc ấy hắn đã phải nhận ra điều này.

Trước nay Hứa Diên vẫn luôn có cá tính và linh hồn độc lập của riêng mình.

Sự ngoan ngoãn ngày trước chỉ là một sự thay đổi để tồn tại, xuất phát từ hoàn cảnh mà cô không thể kiểm soát.

Nếu khi xưa cô có thể cúi đầu để sống tiếp, thì giờ phút này cô đã chẳng còn bận tâm điều gì.

Điều này khiến Tạ Tư Chỉ khó mà không nghĩ rằng, trong lòng cô bản thân hắn còn tồi tệ gấp trăm lần so với Tạ Doanh Triều.

"Em ghét anh rồi đúng không?" Giọng hắn khàn đi.

"Xin hãy thả tôi đi."

Hứa Diên không trả lời câu hỏi của hắn.

Vì đã lâu không ăn uống gì, cô rất yếu, giọng nói thều thào, mỏng nhẹ

Cô còn dùng chữ "xin" khiến Tạ Tư Chỉ cảm thấy hết sức khó chịu.

Điều đó không chỉ xuất phát từ sự lễ phép của cô, mà còn có nghĩa là cô đang cố tình vạch rõ ranh giới gạt hắn ra ngoài thế giới của mình.

Ánh mắt hắn chợt tối sầm lại: "Thả em đi thì em sẽ không ghét anh nữa?"

"Có lẽ vậy."

Mỗi lần cô nhắc đến chuyện muốn rời đi đều có thể khơi dậy cơn lệ khí từ tận đáy lòng hắn.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Giọng hắn lạnh băng: "Vậy thì cứ tiếp tục ghét đi."

Từ khi sinh ra, hắn đã là đứa trẻ không được cha thừa nhận, còn mẹ cũng từng có ý định vứt bỏ hắn.

Rất sớm, Tạ Tư Chỉ đã hiểu rõ rằng, bản thân chính là một kẻ cô độc bị buộc phải tồn tại trên thế gian này.

Ngoài mẹ ra, chẳng ai yêu thương hắn.

Thế nhưng, ngay cả tình yêu của mẹ cũng bị hiện thực nghiền nát từng chút một.

Mãi đến mùa thu năm đó, dưới rừng phong đỏ rực, khi Hứa Diên thủ thỉ nói rằng cô hy vọng hắn cả đời bình an, hắn mới thoáng chốc không dám tin vào tai mình.

Tình cảm của cô trong sáng, thuần khiết đến mức trên đời này sẽ không còn tìm thấy người thứ hai, rõ ràng chẳng biết gì nhưng vẫn ngây thơ tin tưởng hắn.

Với hắn, Hứa Diên không chỉ là tình yêu, cũng không chỉ là d*c v*ng nóng bỏng của tuổi trẻ, mà còn là sợi dây hiếm hoi kết nối hắn với thế giới này.

Chỉ khi có cô ở bên cạnh, Tạ Tư Chỉ mới cảm thấy bản thân chưa hoàn toàn bị thế giới bỏ rơi, hắn vẫn còn khả năng để yêu thương ai đó.

Miễn là cô không rời đi, cho dù cô có căm ghét hắn, hắn cũng chấp nhận.

Cô ở bên cạnh, hắn mới có thể sống tiếp như một con người bình thường.

Hàng mi khẽ rũ xuống, giọng hắn trầm thấp: "Trước kia là anh sai."

Khi đưa Hứa Diên đến bên cạnh Tạ Doanh Triều, hắn chưa có thứ tình cảm gọi là tình yêu với cô.

Chỉ đơn giản là hắn có một sự hứng thú vượt mức bình thường với cô gái từng gặp hồi còn nhỏ, chỉ thế thôi.

Nếu khi đó hắn có đôi mắt có thể nhìn thấy tương lai, có lẽ tất cả đã không giống như bây giờ.

Lại nếu, những đau khổ mà cô phải chịu đựng trong suốt những năm qua có thể để hắn thay cô gánh vác, cho dù phải trả giá gấp trăm ngàn lần, hắn cũng sẽ không do dự.

Nhưng đời người vốn dĩ chỉ có một lần cơ hội.

"Nhưng anh cần em, anh cũng yêu em." Chàng trai siết chặt những ngón tay lạnh băng của cô: "Vì vậy em không thể đi."

Giọng hắn run lên gần như cuồng loạn: "Em có thể hận anh, có thể phớt lờ anh, nhưng đừng hòng rời bỏ anh bằng bất cứ cách nào. Anh không cho phép."

Bát cháo đã nguội, còn chén thuốc sẫm màu cũng lạnh đi.

"Bác sĩ nói nếu em còn không chịu ăn thì cơ thể sẽ không chịu nổi đâu." Tạ Tư Chỉ luôn dễ dàng chuyển đổi giữa trạng thái điên loạn và bình thường. Giờ đây hắn lại dịu dàng nói: "Dậy ăn cháo rồi uống thuốc nhé?"

"Chỉ cần em chịu ăn, muốn làm gì cũng được."

"Chẳng phải em ghét anh sao?" Lúc này ánh mắt hắn sáng rực lên: "Cho dù em muốn cầm dao đâm anh cũng không sao cả."

Nếu vài nhát dao có thể đổi lấy sự tha thứ của Hứa Diên, Tạ Tư Chỉ chắc chắn sẽ không do dự mà đặt lưỡi dao vào tay cô.

Nhưng Hứa Diên vẫn im lặng.

Chàng trai lại cau mày, mất kiên nhẫn. Cảm xúc của hắn quá dễ dàng bị cô chi phối.

"Em vẫn không muốn ăn?" Giọng hắn đã có chút nguy hiểm.

"Anh còn muốn làm gì?" Hứa Diên hỏi lại: "Lại định lấy Tiểu Hoa hay ai khác ra để uy h**p tôi nữa à?"

Ngày trước Tạ Tư Chỉ từng nói, nếu cô không chịu ăn cơm hắn sẽ bỏ đói con mèo của cô. Dù sao hắn cũng chẳng ưa gì Tiểu Hoa.

Mối quan hệ của họ rơi vào một thế giằng co bế tắc.

Tạ Tư Chỉ hiểu rất rõ, nếu hắn tiếp tục lấy những người hay thứ Hứa Diên quan tâm ra để uy h**p thì chỉ càng khiến cô thêm căm ghét hắn.

Nhưng sự bướng bỉnh của Hứa Diên lại trước sau như một.

Cô không phải người dễ dàng buông bỏ tính mạng. Việc không chịu ăn, không chịu trị liệu chẳng phải vì muốn chết. Mà cô muốn dùng cách này để ép hắn buông tay, để hắn phải cho cô rời đi.

Rõ ràng trước kia cô luôn giả vờ không để ý đến tình cảm của hắn. Thế nhưng lúc này, cô lại nhìn thấu đâu là điểm yếu của hắn, lấy chính bản thân mình làm con tin có lẽ sẽ khiến hắn phải lùi bước.

Đôi mắt Tạ Tư Chỉ đỏ ngầu: "Anh đã nói rồi, cho dù có chết cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện rời khỏi anh."

"Chỉ cần anh không cho phép, sẽ không có thứ gì có thể chia cắt chúng ta."

"Anh hỏi lại lần nữa." Giọng hắn trầm xuống, càng lúc càng nguy hiểm: "Rốt cuộc em có ăn hay không?"

Hứa Diên mệt mỏi nhắm mắt: "Tôi rất mệt, xin hãy để tôi nghỉ ngơi."

Lại là cái giọng điệu xa cách này.

Vừa dứt lời, Tạ Tư Chỉ lập tức kéo cô dậy khỏi giường.

Nửa tháng nay Hứa Diên gầy đi rất nhiều, động tác này chẳng khiến hắn tốn chút sức lực nào.

Hắn bế cô lên chiếc ghế giữa phòng ngủ.

Tuy không rõ hắn định làm gì, nhưng trực giác mách bảo Hứa Diên rằng lúc này Tạ Tư Chỉ đã thực sự bị cô chọc giận.

"Anh buông tôi ra." Cô giãy giụa trong vòng tay hắn, trong lúc giằng co một cái tát nặng nề đập thẳng lên mặt Tạ Tư Chỉ.

Cái tát này mang theo toàn bộ sức lực còn sót lại của Hứa Diên.

Tạ Tư Chỉ bị đánh lệch mặt sang một bên, trên gò má lập tức in hằn dấu tay rõ rệt.

Nhưng hắn không hề tức giận, ngược lại còn nhếch môi cười gian xảo, siết chặt lấy đầu ngón tay cô: "Vẫn còn sức để ra tay, thật là tốt."

Vài bác sĩ bước nhanh vào phòng, mang theo dụng cụ y tế.

Hứa Diên lạnh sống lưng, cho đến khi thấy bác sĩ lấy ra một ống thông dạ dày, cô càng chắc chắn trực giác của mình là đúng.

Cô lập tức muốn men theo mép ghế để chạy trốn.

Vừa mới động đậy đã bị Tạ Tư Chỉ mạnh mẽ ép chặt xuống ghế.

Hắn biết việc này sẽ khiến cô khó chịu, nhưng nếu không để cô chịu khổ một lần thì những ngày sau cô sẽ còn dùng cách tuyệt thực để hành hạ cơ thể mình, cho đến khi cô dần kiệt quệ và Tạ Tư Chỉ buộc phải theo ý để cô rời đi.

Trước khi ngày đó đến, bằng bất cứ giá nào, hắn cũng phải chặt đứt ý niệm ấy của cô.

Có một khoảnh khắc, Tạ Tư Chỉ thực sự hận cô đến tận xương tủy.

Hắn thà rằng Hứa Diên dồn hết căm ghét, dùng mọi cách cô có thể nghĩ ra để trút giận lên hắn, cũng không muốn cô hành hạ bản thân mình như thế này.

Ống thông dạ dày được đưa sâu vào cổ họng, nước thuốc theo đó chảy vào.

Hứa Diên theo bản năng muốn nôn, cơn buồn nôn cuộn trào dữ dội, nước mắt không cách nào kìm lại mà rơi xuống.

Cô giãy giụa liên tục, ho sặc sụa, thuốc trào ngược làm ướt đẫm chiếc cằm trắng muốt.

Ban đầu, hắn chỉ muốn dạy cho cô một bài học, để cô không bao giờ dám tự làm tổn thương mình nữa.

Chỉ mấy giây sau, khi nhìn thấy cô rơi nước mắt vì đau đớn, Tạ Tư Chỉ lại muốn tự tát cho mình mấy cái thật mạnh.

Hắn ra hiệu cho bác sĩ dừng lại.

Hứa Diên nôn ra hết chỗ chất lỏng vừa được đưa vào, cô ho như muốn trào ra cả phổi lẫn tuyến lệ, vai run rẩy, nước mắt chảy không ngừng.

Thuốc theo khóe miệng chảy xuống cằm, rồi từ cần cổ chảy tới xương quai xanh và chiếc váy ngủ trắng, dần khô lại thành một vệt nâu.

Khi Tạ Tư Chỉ cúi xuống muốn lau cho cô, Hứa Diên ôm chặt đầu gối thu người lại, giọng khàn khàn cảnh giác: "Đừng chạm vào tôi..."

Tạ Tư Chỉ chưa từng thấy cô khóc như vậy. Vì ho kịch liệt mà gương mặt tái nhợt lộ ra chút ửng hồng, gò má đẫm nước mắt trong suốt. Bộ dạng cô thảm hại đến đau lòng, nhưng đồng thời lại mang một vẻ đẹp vụn vỡ khiến người ta chỉ muốn ôm chặt lấy, chiếm làm của riêng.

"Chẳng lẽ kiếp trước anh nợ em sao?" Hắn ngẩn ngơ nhìn cô, mạnh mẽ giữ chặt rồi lại dịu dàng lau đi những giọt lệ ở khóe mắt cô.

"Rốt cuộc là ai nợ ai?" Hứa Diên nghẹn ngào, từng chữ thốt ra tràn đầy đau đớn.

"Vậy thì coi như chúng ta cùng nợ nhau." Câu nói ấy bỗng khiến tâm trạng Tạ Tư Chỉ tốt lên.

Trong đáy mắt hắn chợt bùng lên một ngọn lửa nóng bỏng: "Như thế chúng ta sẽ quấn lấy nhau cả đời."
 

Bình Luận (0)
Comment