Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 60

 
Vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông, bầu trời luôn phủ một màu u ám.

Tuyết rơi suốt cả ngày, bất kể ngày hay đêm, thế giới chẳng còn bao nhiêu ánh sáng, chìm trong gam màu cũ kỹ và ảm đạm.

Vạn vật như mất đi sức sống, tất cả đều yên tĩnh, tiêu điều.

Khi mới phát bệnh, cô Hứa kiên quyết không ăn cơm hay uống thuốc.

Mãi cho đến một đêm, Tạ Tư Chỉ bước vào phòng cô. Sau khi hắn rời đi, cô Hứa mới bắt đầu chịu ăn uống trở lại.

Ăn cơm, uống thuốc đồng nghĩa với việc bệnh tình sẽ dần thuyên giảm, điều đó khiến Lệ Hoa cảm thấy vui mừng.

Nhưng chính bản thân cô Hứa lại chẳng vui vẻ gì cả.

Từ đêm hôm đó, Tạ Tư Chỉ không còn xuất hiện, mà cô Hứa cũng không hề mở miệng nói thêm câu nào.

Niềm vui của Lệ Hoa chẳng kéo dài được bao lâu, bởi cô sớm phát hiện ra rằng dù ăn cơm, uống thuốc đều đặn, thân thể của Hứa Diên vẫn yếu đi từng ngày.

Tựa như thứ đang bào mòn cô ấy không phải là vật chất mà là tinh thần.

Trước kia, thỉnh thoảng Hứa Diên còn ngồi ở bàn bên cạnh cửa sổ đọc sách, còn bây giờ thì ngoài việc uống thuốc và miễn cưỡng tự mình vệ sinh, phần lớn thời gian cô ấy chỉ nằm im trên giường, chẳng nói chẳng cử động, bất động như thể đã sớm chết đi.

......

Trong tòa kiến trúc cổ ấy, người ta vẫn giữ nguyên chiếc lò sưởi từ mấy chục năm trước.

Đêm đông lạnh buốt, Lệ Hoa cùng mấy người hầu ngồi quây quanh lò sưởi sưởi ấm.

Bên ngoài, gió tuyết gào rít không ngừng. Tạ Đạc toàn thân vương đầy bông tuyết đẩy cửa bước vào, trong tay xách hai túi giấy màu nâu.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang: "Hứa Diên ngủ chưa?"

"Lúc tôi rời khỏi thì vẫn chưa. Ngài muốn lên phòng cô Hứa sao? Bây giờ đã chín giờ rồi." Lệ Hoa có chút do dự: "Nếu cậu chủ nhỏ biết được, e là..."

Tạ Đạc khẽ cười: "Đừng lo."

Cửa phòng không khóa, hắn đưa tay bật công tắc. Trong nháy mắt, căn phòng sáng bừng lên.

Hắn đặt túi giấy lên chiếc bàn nhỏ, mở ra, một mùi thơm ngọt dịu lập tức tỏa ra khắp phòng: "Trên đường về tình cờ thấy có người bán hạt dẻ rang đường."

Có khách ở đây, tiếp tục nằm trên giường sẽ rất bất lịch sự, Hứa Diên khẽ dịch người tựa vào đầu giường, kéo tấm chăn mỏng phủ lên cơ thể: "Chào buổi tối."

Giọng nói lẫn ánh mắt của cô đều mệt mỏi. Ngay cả khi bị ánh sáng chiếu vào cũng không thể xua tan vẻ yếu đuối trên người, như một miếng sứ trắng trong suốt, chỉ cần chạm nhẹ là có nguy cơ vỡ vụn.

Tạ Đạc cong môi: "Với tình trạng bây giờ của em, cho dù cơ hội đặt ngay trước mắt em cũng chẳng còn sức để chạy nữa."

"Chạy?" Hứa Diên ngẩng đầu khó tin nhìn hắn.

Tạ Đạc khẽ sờ lên đầu mũi: "Đúng là hơi khó thật."

Nơi cô ở luôn có vệ sĩ canh gác.

Không lâu trước, Tạ Tư Chỉ còn tăng số lượng vệ sĩ lên gấp ba lần. Dưới lớp bảo vệ dày đặc ấy, đến cả một con ruồi cũng khó mà bay ra khỏi tòa nhà này.

Tạ Đạc đeo găng tay nhựa, bóc một hạt dẻ vàng ươm đưa cho cô.

"Cảm ơn, tôi không muốn ăn." Giọng cô lạnh nhạt như tiết trời mùa đông.

"Lệ Hoa nói, tối nay em chỉ uống một bát canh rau thôi." Tạ Đạc không ép buộc, cởi găng tay đặt sang một bên.

"Anh định nói chuyện này với Tạ Tư Chỉ à?" Hứa Diên cụp mắt.

"Đương nhiên là không." Tạ Đạc hỏi cô: "Nhưng em định tiếp tục giằng co thế này sao?"

Hứa Diên im lặng rất lâu, rồi ngẩng đầu hỏi lại hắn: "Anh nghĩ tôi nên làm gì đây? Giả vờ như chẳng biết gì, sau Tạ Doanh Triều, lại cam tâm tình nguyện trở thành con chim trong lồng của hắn?"

"Nếu tôi chẳng biết gì, có lẽ còn tự thuyết phục được bản thân." Khuôn mặt cô mảnh mai, dưới ánh tuyết phản chiếu bên ngoài cửa sổ trông cô thật lạnh lẽo: "Nhưng bây giờ tôi không thể. Tôi sợ hắn, sợ đến mức khi hắn lại gần là tim tôi run rẩy. Có lẽ tôi thật sự rất yếu đuối."

Trước đây, ai cũng nói với Hứa Diên rằng Tạ Tư Chỉ là kẻ điên, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi hắn.

Bởi cô biết Tạ Tư Chỉ yêu cô.

Tình yêu mãnh liệt ấy mang lại cho Hứa Diên cảm giác an toàn, ít nhất là hắn sẽ không đối xử quá tệ với cô.

Nhưng khi sự thật được phơi bày, tất cả đều vỡ vụn.

Tình cảm hắn dành cho cô hóa ra lại đầy dối trá và toan tính.

Cô không thể nào tin vào tình yêu của hắn nữa, cũng chẳng thể tin bất cứ lời nào hắn nói.

Không phải cha mẹ vô trách nhiệm bỏ rơi cô mà chính Tạ Tư Chỉ đã đưa cô đến tay Thanh Mộc Bang.

Chỉ cần nghĩ đến tất cả những gì đã xảy ra trong mấy năm qua, cô không thể không oán hận, chính hắn đã phá hủy cuộc đời cô.

Tạ Đạc dịu dàng nói: "Em là cô gái mạnh mẽ nhất mà tôi từng gặp."

Chỉ nhìn bề ngoài, từ "mạnh mẽ" dường như chẳng hề liên quan đến Hứa Diên, nhưng sâu trong lòng cô lại sở hữu một ý chí kiên cường vượt xa người thường.

"Em rất giống chị Mộ. Nếu chị ấy có được một nửa sự kiên cường của em, có lẽ đã không phải chịu kết cục như vậy."

"Chị Mộ?"

Tạ Đạc mỉm cười, ánh mắt thoáng đượm buồn: "Chị gái của Tạ Doanh Triều. Khi chị ấy kết hôn, tôi còn rất nhỏ. Để củng cố địa vị, Tạ Doanh Triều đã gả chị gái mình cho gia tộc Fitzroy. Một cô gái đang ở tuổi đẹp nhất đời người lại bị đưa đến bên một lão già độc ác."

Hứa Diên nhìn thẳng vào mắt Tạ Đạc: "Anh từng thích chị ấy sao?"

"Chị ấy là một người phụ nữ dịu dàng như mây." Tạ Đạc chợt nghĩ đến điều gì đó khẽ cười: "Ngày trước, chị ấy rất thích dạy tôi đọc sách, học chữ, nhưng giờ tôi gần như đã quên khuôn mặt chị ấy rồi. Khi thi thể chị ấy được đưa về trang viên, tôi mới nhìn thấy một lần, đã thối rữa đến mức không còn hình dạng."

Hứa Diên bỗng nhiên hiểu ra lý do tại sao Tạ Đạc lại hết lòng giúp Tạ Tư Chỉ. Hắn không phải là một thiếu gia lêu lổng như vẻ bề ngoài.

Trong lọ hoa cắm một bó cẩm chướng màu trắng, cánh hoa mềm mại như những đám mây.

Tạ Đạc nhấc một cành hoa lên, đưa lên đầu ngón tay ngắm nhìn: "Dù em có oán hận Tạ Tư Chỉ đến đâu cũng phải thừa nhận rằng, những chuyện xảy ra trên đời này đều có nguyên nhân của nó."

"Em sinh ra trong một gia đình đầy đủ, hạnh phúc. Còn một đứa trẻ từ nhỏ đã phải lang thang, mỗi đêm phải nghe mẹ mình bị xâm hại, chắc chắn không thể có cùng một nhân cách lương thiện như nhau."

Hứa Diên ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn.

"Tạ Tư Chỉ rất tàn nhẫn, nhưng cũng rất đơn giản."

"Như một đứa trẻ hay khóc, khi đạt được thứ mình muốn sẽ im lặng thôi."

Tạ Đạc nói: "Đối mặt với Tạ Doanh Triều, em biết rõ phải làm gì. Sao bây giờ lại bối rối vậy?"

Hứa Diên nghiêng đầu sang một bên, túi hạt dẻ rang đường vẫn tỏa khói, là hương vị ấm áp nhất trong đêm đông này.

Cô bỗng nhớ về những mùa đông lúc còn đi học.

Sau giờ học buổi tối, mùi thức ăn từ các quầy hàng ven đường toả ra thơm lừng.

Oden, bánh trứng nướng, kẹo hồ lô ... nhưng món không thể thiếu trong mùa đông là hạt dẻ rang đường và khoai lang nướng.

Hương thơm lan tỏa giữa đêm đông lạnh giá, khiến người ta cảm nhận được nhịp sống thường nhật, một vẻ đẹp giản dị mà ấm áp.

Sau khi đến trang viên, cô không còn cơ hội đi dạo như trước nữa.

Những vệ sĩ lạnh lùng bên cạnh luôn khiến người khác e dè, Hứa Diên không thích phô trương nên hầu như rất ít khi ra ngoài.

Nhưng dù vậy, thỉnh thoảng vẫn có những khoảnh khắc ấm áp.

Mùa đông năm ngoái, Hứa Diên đến thăm nhà Doãn Lệ.

Bố mẹ cùng Doãn Lệ và Doãn Thần nô đùa, chơi ném tuyết trong sân.

Không có sự tranh đoạt hay âm mưu như Tạ gia, chỉ là cảnh tượng một gia đình hạnh phúc bên nhau.

Hứa Diên đứng dưới hành lang, nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ.

Thực ra cô không cần gì nhiều, chỉ một chút tự do và hơi ấm thôi là đủ.

Nhưng chỉ một chút đó thôi cũng là thứ nằm ngoài thế giới của cô, dù cố hết sức cô vẫn không thể chạm tới.

Tuyết rơi liên tục suốt hơn mười ngày ở Thương Thành, cả trang viên phủ đầy tuyết trắng.

Người hầu dọn đường đi, tuyết bị xúc thành đống để trong vườn hồng đã lụi, làm mùa đông vốn đã lạnh lại thêm phần giá buốt không tan.

Đôi mắt tối tăm của Hứa Diên không hề sáng lên dù nghe lời Tạ Đạc.

"Cảm ơn lòng tốt của anh." Cô lịch sự đáp: "Trước đây, con đường ấy là do chính tôi lựa chọn. Như anh từng nói, phía trước có thể là bến bờ thoát khỏi khổ đau, cũng có thể là con đường dẫn xuống địa ngục. Khi đã quyết định, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Nhưng con đường dưới chân hiện tại, tôi không muốn bước qua nữa."

"Con đường ấy đầy rẫy những gai góc khiến tôi căm ghét."

"Giống như một cây trinh nữ nhút nhát, dù cố gắng khép lá lại nhưng vẫn bị đâm đau."

Đâm đau.

Cách Hứa Diên diễn tả rất kiềm chế.

Thực ra, ai cũng hiểu, không chỉ đơn giản là bị đâm đau.

Tình cảm của cô bị lừa dối và lợi dụng, cơ thể bị giam giữ trong chiếc lồng vô hình, tâm hồn tổn thương vì sự trói buộc, lý tưởng tự do bị tước đoạt và suốt đời không thể thực hiện, còn cuộc sống của cô đã đi theo một con đường hoàn toàn khác với trước kia.

Sau tất cả những gì đã trải qua, cô không thể đối mặt với Tạ Tư Chỉ, ngay cả việc giả vờ lừa dối hắn cũng không thể.

"Tôi không thể chấp nhận mọi chuyện theo cách anh mong muốn."

"Nhưng em đã bắt đầu ăn uống đầy đủ rồi phải không?"

Tạ Đạc thường ngày luôn tỏ ra phóng túng, coi mọi chuyện như trò chơi, nhưng khi đứng trước Hứa Diên, sự lộn xộn ấy lại vô thức biến mất.

Hắn không muốn để lộ quá nhiều tật xấu trước cô gái trong trẻo và thuần khiết này

Nhớ lại lý do mình bắt đầu ăn uống đầy đủ, Hứa Diên cúi đầu:

"Vì vậy tôi mới nói mình là người rất yếu đuối, chỉ cần một chút áp lực từ bên ngoài đã dễ dàng bị khuất phục."

"Anh có thể bảo Tạ Tư Chỉ lại dùng những thủ đoạn thô bạo ép tôi phải đối xử tốt với hắn."

Giọng cô rất nhẹ, rất dịu dàng: "Có lẽ khi cảm nhận được nỗi đau mới, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời và làm theo những gì hắn muốn."

Tạ Đạc im lặng, không nói lên lời.

......

Tạ Tư Chỉ tựa vào giường bệnh, tay cầm phi tiêu, từng mũi phi chính xác vào tấm bia ở phía đối diện giường.

Biện pháp đàn áp kẻ chống đối quá tàn nhẫn sẽ gây phản tác dụng.

Cách đây không lâu, khi hắn trở về trang viên đã bị một chiếc xe mang theo thuốc nổ liều chết tấn công.

May mà chiếc xe hắn đi là xe riêng của Tạ Doanh Triều trước đây nên có độ an toàn rất cao. Mặc dù bị thương nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Hắn nằm trong phòng mổ hơn mười mấy tiếng đồng hồ. Sau khi tỉnh lại, hắn dùng thủ đoạn sấm sét xử lý kẻ chủ mưu vụ tai nạn, chính là một người cô họ xa của hắn.

Sau đêm đó, Tạ Tư Chỉ không xuất hiện trước mặt Hứa Diên cũng vì lý do này.

Hắn không thông báo cho Hứa Diên, bởi hắn biết cô sẽ chẳng đau lòng cho hắn.

So với việc phải đối diện với ánh mắt lạnh lùng, hờ hững khi cô biết chuyện, thà hắn không nói còn hơn.

Nhưng kiềm chế không gặp cô còn khó hơn cả kiềm chế không nói cho cô biết mình bị thương.

Sau khi rời khỏi phòng Hứa Diên, Tạ Đạc đến phòng bệnh của hắn.

Mũi phi tiêu cuối cùng trong tay Tạ Tư Chỉ được phóng ra. Nhưng khác hẳn mọi khi, hắn ném trượt mục tiêu, phi tiêu c*m v** bức tường trắng phía sau bia.

"Đây là nguyên văn lời cô ấy nói sao?"

Tạ Đạc tựa vào cửa sổ bóc cam, nhét một múi vào miệng: "Hứa Diên là người ăn mềm không ăn cứng."

"Anh nhầm rồi." Tạ Tư Chỉ thản nhiên nói: "Với tôi, cô ấy cứng mềm đều không ăn."

Sau vụ nổ, hắn rơi vào hôn mê.

Trước đó, việc duy nhất hắn làm không phải là điều động người bảo vệ an toàn cho bản thân, cũng không phải dặn Tạ Đạc ổn định tình hình trong gia tộc, mà là tăng số lượng vệ sĩ gấp mấy lần so với bình thường ở chỗ Hứa Diên. Nhưng trong mắt cô, điều đó chính là hạn chế tự do của cô ấy.

Dù Tạ Đạc có thuyết phục thế nào cũng không thể thay đổi suy nghĩ sâu kín trong lòng cô.

Hộp đựng phi tiêu đã trống.

Tạ Tư Chỉ vứt nó sang một bên, đi về phía xe đẩy y tế.

Bác sĩ thay thuốc xong quên chưa thu xe đẩy, trên đó vẫn còn một chiếc kéo y tế.

Dụng cụ y tế trên tay hắn phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Gương mặt đẹp trai không chút cảm xúc khiến không khí còn lạnh hơn cả tuyết đông.

Bác sĩ đã dặn trước, vết thương chưa hồi phục không được xuống giường đi lại, nhưng Tạ Tư Chỉ hoàn toàn phớt lờ.

Hắn rời phòng bệnh, không ngoảnh đầu lại mà bước vào màn tuyết dày.

......

Tiếng Tiểu Hoa nhảy lên giường đánh thức Hứa Diên.

Cô mở mắt trong trạng thái mơ màng.

Bên ngoài trời vẫn tối, thời gian trôi chậm chạp, đêm dài chưa kết thúc.

Sau khi bị đánh thức, cô không tài nào ngủ lại được. Cô đành khoác một chiếc áo ngồi dậy, một tay ôm Tiểu Hoa, tay kia cầm cuốn sách trên đầu giường.

Đêm tuyết yên ắng, không ai quấy rầy, Hứa Diên bật đèn đầu giường im lặng đọc sách.

Kể từ khi nằm liệt giường, cô không còn thích kéo rèm khi ngủ nữa.

Một mình cô đơn lạnh lẽo, ngắm tuyết ngoài cửa sổ sẽ có cảm giác náo nhiệt hơn một chút.

Cách không xa cửa sổ là một cây bạch dương, mùa đông lá rụng hết, những cành cây bị tuyết phủ tầng tầng lớp lớp, trong màn đêm trống trải trông như những bóng ma quỷ quái.

Tiểu Hoa rất ngoan, nó ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng cô, l**m vuốt chân mình.

Căn phòng chỉ còn tiếng Hứa Diên lật sách.

Cô đọc sách rất chuyên tâm, đến mức không nhận ra Tạ Tư Chỉ xuất hiện ở cửa từ khi nào.

Khi mắt cô nhức mỏi, ngẩng đầu khỏi trang sách, cô đã thấy Tạ Tư Chỉ đứng ở đó từ lâu.

Hắn mặc đồ bệnh nhân, khuôn mặt tái nhợt, vết thương dưới băng bị rách, máu đỏ tươi thấm ra.

Trong đôi mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm Hứa Diên là sự đen tối có thể nhấn chìm người khác bất cứ lúc nào, nhưng ít nhất lúc này nó vẫn chưa bùng nổ.

Tiểu Hoa thấy hắn thì khôn khéo nhảy xuống giường.

Ánh mắt của cô chạm vào hắn, Hứa Diên cứng đờ người, dù bên ngoài trông cô bình tĩnh nhưng nỗi sợ hãi đã hiện hết qua đôi mắt.

Sợ hãi.

Đó chính là cảm giác của Hứa Diên với hắn lúc này, có lẽ còn pha thêm chút ghét bỏ.

Chân mày Tạ Tư Chỉ nhíu lại.

Rõ ràng ngày nào người hầu cũng đến báo cáo rằng cô đã ăn cơm và uống thuốc đầy đủ, nhưng cơ thể cô vẫn không khá lên chút nào.

Giống như những cây lau sậy bên hồ mùa đông, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, những bông sậy khô sẽ rụng xuống, rải rác khắp mặt đất.

Trước đây, hắn luôn cảm nhận được sự ấm áp trên người cô.

Nhưng bây giờ chỉ còn lại sự lạnh lẽo và xa cách, như đang đứng giữa cơn gió mùa đông khắc nghiệt nhất.

Tạ Tư Chỉ bước đến bên giường: "Em sẵn sàng đeo chiếc mặt nạ yếu đuối trước mặt Tạ Doanh Triều để đổi lấy tự do, nhưng lại không chịu giả vờ trước mặt anh."

"Ngay cả lừa anh cũng không muốn sao." Hắn hạ giọng: "Em ghét anh đến mức nào?"

Câu hỏi này, hắn không cần, cũng không muốn nghe Hứa Diên trả lời.

Hắn chỉ biết cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ phát điên trước mặt cô.

Tạ Tư Chỉ tháo chuỗi hạt trên cổ tay đặt sang một bên, nắm lấy tay Hứa Diên, đặt chiếc kéo y tế vào lòng bàn tay cô.

Hắn đứng rất gần, những vết thương khắp ngực hiện rõ trong tầm mắt Hứa Diên.

"Anh không thể thay đổi những quyết định mà mình đã từng đưa ra trong quá khứ, cũng không thể khiến em ngừng ghét anh."

Đôi mắt hắn đen như mực: "Nhưng nếu đã ghét, xin hãy hét to lên."

Cảm giác lạnh buốt khi chạm vào chiếc kéo.

Tạ Tư Chỉ nắm chặt tay cô, ấn đầu nhọn của chiếc kéo vào vết thương chưa lành hẳn.

Khi hắn dùng lực, chiếc kéo đâm xuyên vào da thịt chính mình.

"Em muốn trút giận thế nào cũng được." Hắn hoàn toàn mất đi cảm giác đau đớn.

Chỉ dùng đôi mắt rực cháy nhìn cô gái trước mặt: "Đủ chưa?"

Hứa Diên nằm trên giường quá lâu, phản ứng có phần chậm chạp.

Khi ý thức trở lại, bàn tay cô đã dính đầy máu của Tạ Tư Chỉ.

Những vệt máu dính nhớp, đỏ tươi, nóng hổi.

Mọi thứ cô nhìn thấy và cảm nhận đều khiến cô khó chịu.

Cô muốn rút tay ra.

Nhưng Tạ Tư Chỉ dùng sức đè xuống, lại tự đâm vào vết thương của mình lần thứ hai, lần thứ ba...

Vì mất nhiều máu, sắc mặt hắn nhanh chóng tái nhợt, chỉ còn ánh mắt vẫn cuồng si như một kẻ b*nh h**n: "Chưa đủ thì cứ tiếp tục, đến khi nào em hết giận anh thì thôi."
 

Bình Luận (0)
Comment