Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 61

 
Hứa Diên cảm thấy cổ tay bị nắm đến đau nhói, làn da vốn mỏng manh giờ ửng đỏ.

Nhưng đỏ rực hơn cả chính là máu của Tạ Tư Chỉ dính đầy kẽ tay cô.

Vết thương vừa lành lại bắt đầu rách ra, máu tươi chảy khắp nơi.

Hứa Diên không thể chịu đựng sự điên loạn của hắn, trong lòng nảy sinh ý nghĩ muốn lùi lại.

Nhưng phía sau là thành giường, Tạ Tư Chỉ dễ dàng ép cô vào cơ thể mình, không cho cô thoát.

"Tạ Tư Chỉ..." Hứa Diên quay đầu: "Anh đừng làm vậy, tôi sợ."

Giọng cô run rẩy, ánh mắt ửng hồng như sắp khóc.

Tạ Tư Chỉ nhìn xuống hai bàn tay đang đan vào nhau, giọt máu lăn dọc sống kéo dính lên đầu ngón tay trắng nõn của cô.

Dòng máu lạnh lùng của hắn làm bẩn cô.

Ở một khía cạnh nào đó, người cô đã dính mùi hương của hắn.

Chỉ cần nghĩ đến việc một phần của mình còn lưu lại trên cơ thể cô, Tạ Tư Chỉ cảm thấy có sự thỏa mãn khó tả trong lòng.

Hứa Diên nói, cô sợ.

Tạ Tư Chỉ tạm dừng ý định tiếp tục để lại dấu vết trên người cô, buông tay ra.

Ngực Hứa Diên phập phồng, cô hít sâu để bình tĩnh lại: "Tôi chưa bao giờ muốn anh làm thế."

"Là anh muốn vậy." Sắc mặt Tạ Tư Chỉ trắng bệch: "Đây là cách nhanh nhất để cân bằng. Hai lần, ba lần, thậm chí mười lần, trăm lần cũng chẳng sao. Chỉ là anh không thể chịu được việc em ghét anh quá lâu."

Hứa Diên mím chặt môi.

Cách suy nghĩ của Tạ Tư Chỉ khiến cô mệt mỏi.

Dường như trong tâm trí người này, chỉ cần hắn chịu trả giá thì mọi thứ đều có thể được bù đắp.

"Em hết giận chưa?" Tạ Tư Chỉ hỏi.

"Cách xa tôi ra." Bị ánh mắt ám ảnh, cố chấp của hắn dán chặt, Hứa Diên gần như không thở nổi.

"Anh sẽ không rời xa em đâu, cả đời này cũng không thể rời em hay để em rời đi." Hắn lấy khăn giấy trên đầu giường tỉ mỉ lau đi vết máu trên đầu ngón tay cô như đang lau một món đồ thủ công quý giá. Máu là từ vết thương của hắn thế mà trông hắn lại như không đau đớn gì.

Hứa Diên không dám vùng vẫy, sợ Tạ Tư Chỉ lại làm điều quá đáng.

Rõ ràng trước đây hắn chưa từng điên loạn như thế.

Dường như đã đoán được những suy nghĩ trong lòng cô, Tạ Tư Chỉ lên tiếng, giọng rất nhẹ: "Nghe thấy em muốn rời xa anh, anh không thể kiểm soát cảm xúc."

"Giống như một phần cơ thể bị lấy mất, có người muốn đoạt đi máu thịt của anh vậy."

"Anh chỉ có thể giành lại. Dù trong mắt em là điên rồ, nhưng với anh, có thể giành lại những thứ quan trọng là đủ rồi."

Tạ Tư Chỉ chưa từng tâm sự với cô. Đôi mắt hắn sáng rực, cúi sát lại ngắm nhìn cô.

"Máu thịt?" Hứa Diên thì thầm hai từ ấy.

"Nói sai rồi, là thứ còn quan trọng hơn thế." Tạ Tư Chỉ nhận ra giọng điệu châm biếm trong lời cô, nhưng đôi mắt vẫn long lanh.

Sau khi thử nhiều cách mà không thành công, hắn lại giả bộ thành chú chó ngoan: "Phải là trái tim mới đúng. Dù em muốn anh moi trái tim ra trả cho em, anh cũng sẽ làm mà không do dự."

Nghe vậy, Hứa Diên bỗng nảy ra một ý nghĩ đen tối.

Cô như bị thứ gì đó nhập vào, buột miệng thốt ra: "Vậy thì anh moi ra đi."

Cô ném chiếc kéo xuống mép giường.

Tạ Tư Chỉ nhặt lên, không hề do dự đâm thẳng vào ngực mình.

Sau một hồi nổi giận, lý trí của Hứa Diên trở lại, cô vội vàng nắm lấy cổ tay hắn.

Nhưng Tạ Tư Chỉ ra tay không hề khoan nhượng, còn cô thì quá yếu, không đủ sức cản, lưỡi kéo vẫn đâm vào người.

Đôi mắt Hứa Diên chẳng thể chứa thêm bất cứ màu sắc nào khác, như rơi vào một thế giới đỏ thẫm, ngột ngạt đến khó thở.

"Anh không thể bình thường một chút sao?" Cô giận dữ, không hiểu nổi tại sao lại có người vì một lời nói tùy tiện mà muốn tự kết liễu mạng sống của mình.

Dù lúc này Hứa Diên đang căm ghét Tạ Tư Chỉ, cô cũng không muốn nhìn thấy hắn chết trước mặt mình.

"Ở bên em, anh mới có thể sống như một người bình thường."

Tạ Tư Chỉ rút kéo ra, cúi đầu nhìn vết thương, giọng thản nhiên: "Vậy nên, đừng rời khỏi anh."

Máu chảy nhiều, giọng hắn yếu ớt: "Muốn nữa không? Trái tim của anh này."

"Chỉ khi lấy ra cho em xem, em mới tin rằng hiện tại anh chỉ muốn em thôi, không hề liên quan đến lợi ích hay quyền lực gia tộc?"

"Tôi không muốn nhìn." Hứa Diên lạnh lùng đáp: "Anh đi tìm bác sĩ đi."

"Không." Hắn như đứa trẻ hờn dỗi, nắm lấy cổ tay cô.

Hứa Diên đã lâu không nói chuyện với hắn.

Cuối cùng cô cũng mở miệng, dù giọng cô có lạnh lùng cũng không thể khiến hắn rời đi, kể cả phải mất máu đến chết.

"Nói thêm vài câu đi, mắng anh cũng được." Đôi mắt trầm tĩnh ấy ẩn chứa những cơn sóng ngầm dâng lên: "Nói cho anh nghe."

Hứa Diên mím môi, không thốt ra lời nào.

Trong tiết đông hanh khô, đôi môi cô vẫn mềm mại, so với màu đỏ anh đào trước đây giờ lại có phần tái nhợt.

Tạ Tư Chỉ muốn chạm vào môi cô, nhưng đầu ngón tay hắn còn dính máu, sẽ làm cô bẩn.

Hắn nhìn cô rất lâu, rồi bất ngờ cúi xuống hôn.

Hứa Diên không theo kip sự thay đổi cảm xúc bất chợt của hắn, đôi môi bị chặn lại không thể giãy ra, cô đành cắn mạnh lên môi hắn bằng hàm răng sắc nhọn.

Cảm nhận được cơn đau, Tạ Tư Chỉ vẫn không dừng lại, cho đến khi môi lưỡi hòa lẫn vị máu tanh, hắn mới từ từ buông cô ra.

Những giọt máu thấm ở khóe môi, trong mắt hắn là những cảm xúc phức tạp và rối rắm, như có vô số lời muốn nói nhưng không thể thốt ra.

Khi Hứa Diên nghĩ hắn sẽ tiếp tục phát điên thì hắn lại hỏi: "Em muốn đến viện phúc lợi không?"

Trước đây, mỗi tuần Hứa Diên đều đến viện phúc lợi l*m t*nh nguyện.

Kể từ sau vụ Vương Minh Giang, cô bị Tạ Doanh Triều cấm ra ngoài nên không đến đó nữa.

Khi Tạ Tư Chỉ hỏi vậy, cô giật mình.

"Chờ cơ thể khỏe lại em cứ đi làm việc mà mình thích nhé." Hắn lau sạch vết máu trên môi rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Cơ thể Hứa Diên cứng đờ như khối sắt khi hắn tiến gần.

Sau khi nhận ra điều này, hắn không làm gì khác nữa, chỉ băng bó vết thương trên người rồi rời khỏi phòng ngủ.

...

Ban đầu, Hứa Diên nghĩ lời Tạ Tư Chỉ nói chỉ để qua chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không để cô rời khỏi trang viên.

Phải đến nửa tháng sau, khi cơ thể cô đã khá hơn, tài xế lái xe ra sân nói hôm nay trời quang đãng, có thể đi đến viện phúc lợi.

Đã lâu Hứa Diên không nhìn thấy khung cảnh bên ngoài trang viên, cô không thể từ chối sự cám dỗ này.

Dù chỉ là liếc nhìn thế giới bên ngoài, đối với cô cũng là một điều đẹp đẽ.

Cô thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài thì bị Tạ Tư Chỉ chặn lại.

Chân mày hắn nhíu lại, hắn cởi bỏ chiếc áo khoác mỏng manh trên người cô với vẻ mặt không kiên nhẫn.

Xung quanh không chỉ có các người hầu mà còn có tài xế đứng ngay cạnh cửa.

Ấn tượng về những lần Tạ Tư Chỉ mất kiểm soát quá sâu đậm, Hứa Diên nghĩ rằng hắn lại bị chọc giận và sẽ làm điều gì đó liều lĩnh ở nơi này.

Vì vậy, khi hắn động tay cởi áo khoác của cô, bản năng tự vệ khiến cô tát một cái thật mạnh vào mặt hắn.

Một tiếng "bốp" vang lên, trên gò má của Tạ Tư Chỉ hằn lên một dấu bàn tay.

Người hầu và tài xế giật mình, cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Tạ Tư Chỉ như bị nhấn nút tạm dừng, đứng im vài giây, rồi đưa tay sờ lên chỗ bị cô đánh.

Hắn khép hàng mi đen như mực xuống, tránh để lộ tâm trạng không tốt của mình.

Hắn vứt chiếc áo khoác sang một bên, nhận lấy chiếc áo màu trắng do người hầu đưa, mặc lên người Hứa Diên.

Tuy tuyết đã ngừng rơi vào buổi sáng, nhưng cái lạnh vẫn còn cắt da cắt thịt.

Hứa Diên vừa mới hồi phục, nếu chỉ mặc áo khoác mỏng sẽ rất dễ bị cảm lạnh.

Lúc này cô mới nhận ra mục đích của hắn khi cởi áo khoác của mình.

Với người khác, cô hiếm khi để lộ cảm xúc, ngay cả khi giận cũng tuyệt đối không động tay. Nhưng trước mặt Tạ Tư Chỉ, cô lại thường bộc lộ những mặt xấu xa nhất của con người mình.

Có lẽ là bởi cô đã có ấn tượng xấu về Tạ Tư Chỉ từ trước.

Cũng có thể vì cô biết, cho dù bị tát vô cớ trước mặt nhiều người, hắn cũng sẽ không làm hại cô.

Lúc này Hứa Diên cảm thấy mình như một đứa trẻ được cưng chiều thành hư hỏng, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi nhè nhẹ.

Tạ Tư Chỉ không nói gì, im lặng bước lên xe.

Trong khoang xe kín, khoảng cách giữa hai người rất gần.

Hứa Diên hơi dịch sang một bên, vừa động tay thì cổ tay đã bị Tạ Tư Chỉ nắm chặt.

"Đừng cách xa anh quá."

Hắn nghiêng người, ngón tay thon dài mở dây an toàn bên cạnh cẩn thận cài lại cho cô.

Hứa Diên ngửi thấy một mùi hương tuyết tùng nhẹ nhàng lâu lắm rồi mới xuất hiện trên người hắn.

Hắn không thắt dây an toàn cho mình mà ngồi sát bên cô.

Trong xe ấm áp.

Tạ Tư Chỉ vẫn như ngày thường, mặc chiếc áo sơ mi đen.

Nửa tháng trôi qua, không biết vết thương do cơn điên của hắn gây ra đã hồi phục chưa.

Có vẻ hắn cũng đã quen với trạng thái bị thương, khó mà nhìn ra gì từ thần sắc của hắn.

Xe chạy êm ru hướng đến viện phúc lợi.

Con đường này Hứa Diên đã đi nhiều lần, nhưng cảnh vật ngoài cửa sổ giờ lại rất lạ, là một hướng khác hoàn toàn.

Tài xế là vệ sĩ riêng của Tạ Tư Chỉ, hắn giải thích: "Vị trí cũ của viện phúc lợi Thương Thành nằm xa trung tâm, gần hồ nước ẩm ướt, công trình cũng xuống cấp, trẻ con dễ bị bệnh. Một tháng trước, ông chủ đã mua một mảnh đất ở khu trung tâm thành phố và đã chuyển viện phúc lợi đến đó rồi."

Hứa Diên lặng lẽ nghe, không ý kiến gì.

Xe dừng trước cổng nhà trẻ.

Cô tháo dây an toàn bước xuống xe, động tác thuần thục như đã luyện đi luyện lại hàng trăm lần.

Nếu phía trước không phải là viện phúc lợi mà là con đường để trốn khỏi hắn, có lẽ cô còn thành thạo hơn nữa cũng nên.

Tạ Tư Chỉ ngồi trong xe, không có ý định đuổi theo.

Chuỗi hạt trên cổ tay lại rơi vào lòng bàn tay hắn.

Hắn cúi đầu, đầu ngón tay mềm mại v**t v* những từng hạt một, quay đều theo nhịp điệu.

Hàng chục vệ sĩ mặc vest đen đuổi kịp Hứa Diên, đi theo hai bên phía sau cô.

Hứa Diên không thích phô trương, cố gắng nói chuyện với họ nhưng các vệ sĩ không thèm để ý.

Cô không còn cách nào khác đành phải nhìn Tạ Tư Chỉ.

Bàn tay đang xoay chuỗi hạt dừng lại một nhịp.

Cửa kính xe hạ xuống, hắn nghiêng đầu nhìn cô.

Hứa Diên nói: "Đừng để họ đi theo, người đông sẽ làm trẻ con sợ."

"Không đi theo thì làm sao đảm bảo an toàn cho em?"

"Tôi không cần ai đảm bảo an toàn cho mình, cũng chẳng có ai muốn hại đến tôi cả."

"Em là người anh quan tâm, sẽ luôn có người muốn hại em. Những thứ mà mình không muốn chịu trách nhiệm cũng không cho người khác bảo vệ, logic gì đây?" Tạ Tư Chỉ mở cửa xe, bước tới trước mặt cô: "Hoặc em có một lựa chọn khác để họ không cần vào bên trong."

Ánh nắng mùa đông rực rỡ chiếu trong không khí, khiến cả thế giới nhuộm một màu ấm áp.

Hứa Diên đã lâu không cẩn thận nhìn hắn.

Tạ Tư Chỉ đứng thẳng, quần tây đen ôm lấy đôi chân thon dài. Rõ ràng trước khi ra ngoài hắn còn bực dọc cởi bỏ chiếc áo mỏng của cô, nhưng giờ đây chính hắn lại mặc mỗi một chiếc sơ mi đứng giữa tuyết, vì lạnh nên đầu mũi hơi đỏ.

Mái tóc hắn mềm mại, rực vàng dưới ánh nắng. Khi đứng ngược sáng, đôi mắt như mực lại phản chiếu ánh sáng trong veo.

Khoảnh khắc ấy, dường như hắn đã trở lại là Tạ Tư Chỉ mà Hứa Diên từng quen biết.

Một thiếu niên dịu dàng và tùy hứng.

Hắn cầm chuỗi hạt trên tay, cúi xuống nhìn cô: "Để anh đi cùng em."
 

Bình Luận (0)
Comment