Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 62

 
Địa điểm mới của viện phúc lợi được chọn ngay tại khu trung tâm sầm uất của thành phố.

Trước đây nơi này là một trường mầm non tư thục, nhưng vì kinh doanh thua lỗ nên phải đóng cửa, Tạ Tư Chỉ đã mua lại mảnh đất này.

Cơ sở vật chất vốn đã khá đầy đủ, hắn lại đầu tư thêm một khoản để cải tạo lại sao cho phù hợp với cuộc sống của những trẻ em khuyết tật.

Đã lâu Hứa Diên không đến viện phúc lợi, thay đổi ở nơi đây vượt xa mọi tưởng tượng của cô.

Trước đây điều kiện của viện phúc lợi rất kém, thiếu giáo viên, chỉ thỉnh thoảng có tình nguyện viên đến giúp mới xoay xở kịp.

Bây giờ, viện có thêm nhiều giáo viên, mỗi đứa trẻ đều được chăm sóc chu đáo.

Thậm chí còn có giáo viên phụ trách các lớp học theo sở thích. Mặc dù là viện phúc lợi, nhưng chất lượng ở đây còn tốt hơn so với nhiều trường tiểu học tư thục khác.

"Kể từ khi chuyển đến địa điểm mới, tần suất phụ huynh vô trách nhiệm bỏ trẻ ở cổng lại tăng lên." Viện trưởng đùa với Hứa Diên: "Trên người các bé còn bị phụ huynh nhét một mảnh giấy, bảo rằng vào viện phúc lợi còn tốt hơn ở nhà."

Hứa Diên không tán thành: "Dù cuộc sống khó khăn, nhưng đứa trẻ do cha mẹ trực tiếp nuôi dưỡng vẫn hạnh phúc hơn trẻ mồ côi phải không?"

"Tôi cũng nghĩ vậy. Dù cha mẹ có kém cỏi, họ vẫn có vai trò không thể thay thế. Cho nên hầu hết các trường hợp chúng tôi đều lập tức báo cảnh sát để xử lý. Mười lần thì phải đến tám, chín lần đều có thể liên lạc được với cha mẹ và đưa trẻ về."

Viện trưởng nhìn Tạ Tư Chỉ ở bên cạnh, rồi đổi giọng: "Thật ra tất cả những gì viện phúc lợi hiện có đều nhờ công của Tạ tiên sinh."

Tạ Tư Chỉ đáp: "Không có gì."

Thái độ của hắn lạnh lùng, không giống người thật sự yêu trẻ từ tận đáy lòng.

Viện trưởng rất nhạy bén, nói xong câu đó thì mỉm cười không nói thêm.

Viện phúc lợi giờ có đủ nhân lực, không còn cần Hứa Diên giúp đỡ gì nữa.

Đúng vào giờ ăn trưa, lũ trẻ ùa ra khỏi lớp học.

Những đứa lớn hơn một chút còn nhớ Hứa Diên, thấy cô đứng trên bãi cỏ thì chạy đến vây quanh cô nói không ngừng:

"Chị Hứa Diên lâu rồi không đến thăm chúng em."

"Ăn trưa cùng chúng em đi chị."

Tạ Tư Chỉ nhìn một cậu nhóc đang nắm tay Hứa Diên, cảm thấy thật chướng mắt.

Hắn thật sự muốn túm cổ thằng bé ném sang một bên, nhưng làm vậy Hứa Diên sẽ nổi giận, nên hắn chỉ ấm ức trong lòng không dám hành động.

Hứa Diên cúi xuống vuốt tóc cô bé trước mặt: "Châu Châu, dạo này em có ăn uống đầy đủ không?"

Cô bé gật đầu thật mạnh: "Bây giờ ngày nào em cũng được ăn thịt, sữa, còn có trái cây nữa. Giáo viên bảo hôm nay có đào, mùa đông bán rất đắt."

Châu Châu là đứa kén ăn nhất. Trước đây đồ ăn ở viện phúc lợi không ngon, cô bé luôn ăn ít. Chỉ khi được Hứa Diên bón cô bé mới chịu ăn thêm nên lúc nào cũng gầy gò. Gần một năm không gặp, giờ cô bé đã cao lớn và tròn trịa hơn, cứ ôm chặt lấy Hứa Diên không chịu buông.

"Cô giáo bảo có người tốt bụng mỗi tháng quyên góp rất nhiều tiền nên bọn em mới được ăn đồ dinh dưỡng." Châu Châu kéo tay Hứa Diên, đặt một miếng socola vào lòng bàn tay cô: "Đây là món tráng miệng hôm qua, chị ăn đi. Chị gầy quá, chắc cũng không ăn uống đầy đủ phải không ạ?"

Hứa Diên bối rối trước câu hỏi của cô bé.

Cô bé nhón chân, véo nhẹ má cô: "Chị phải ăn uống đầy đủ mới được nhé!"

Bị một đứa trẻ nghiêm túc dạy bảo như vậy, Hứa Diên bất giác mím môi, khóe miệng cong lên.

Làn da của cô vẫn mỏng manh trong suốt, nhưng giờ trông đã có sức sống hơn trước. Cô như nụ sen mới nhú giữa hồ, trắng hồng, tỏa ra hơi nước lấp lánh, dịu nhẹ đến mức không thể rời mắt.

Tạ Tư Chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Đã lâu lắm rồi hắn mới thấy Hứa Diên như vậy.

So với hình ảnh nằm trên giường bệnh, dáng vẻ này của cô lại càng sinh động, cũng mang theo một sức sống âm thầm, lặng lẽ lan tỏa.

Ánh nắng ban trưa ấm áp chiếu xuống.

Vì thời tiết đẹp hiếm có nên bữa trưa hôm nay được tổ chức ngoài sân, vừa để các em nhỏ thoải mái ăn uống vừa cho các em tắm nắng.

Lũ trẻ ngoan ngoãn xếp hàng chờ giáo viên phát cơm.

Trước đây, khẩu phần ăn ở viện thiếu thốn, mỗi bữa chỉ có một món thịt.

Giờ đây, họ mời hẳn chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp riêng, thức ăn không chỉ ngon miệng mà còn đủ chất, đảm bảo các em phát triển khỏe mạnh.

Mọi thứ không phải tự nhiên mà có, Hứa Diên quay lại nhìn Tạ Tư Chỉ.

Cô tưởng hành động này không mấy nổi bật, nhưng ánh mắt của Tạ Tư Chỉ chưa từng rời khỏi cô, ngay lập tức bị phát hiện ra.

Hắn đứng dưới ánh mặt trời, khí chất u tối cũng phần nào bị ánh sáng xua đi.

Tạ Tư Chỉ nhướng mày, như thể đang nói: "Chính là để lấy lòng em đấy, thì sao?"

Phía sau, từ cổng chính viện phúc lợi, một chiếc xe chở rau tiến vào trong. Xe không rẽ về hướng nhà bếp mà dừng ngay giữa sân.

Vài người đàn ông đeo khẩu trang bước xuống.

Lũ trẻ vẫn ríu rít cười nói, giáo viên bận rộn phát cơm.

Dưới ánh nắng ấm áp, thế giới trở nên yên bình đến mức ý thức của con người cũng lười biếng hơn.

Cho đến khi mấy người đàn ông rút súng từ trong áo ra, cả viện phúc lợi lập tức chìm trong im lặng.

Lũ trẻ còn chưa hiểu chuyện gì, một nữ giáo viên la thất thanh, ngay giây tiếp theo bị viên đạn bắn trúng bắp chân, ngã nhào xuống đất.

Mọi thứ trong chớp mắt trở nên hỗn loạn.

Tạ Tư Chỉ lao đến bên cạnh Hứa Diên, đẩy cô ra sau bàn.

Xung quanh là những tiếng la hét không ngừng.

Hứa Diên nghe thấy từng loạt súng nổ liên tiếp, nhưng không thấy đạn bắn trúng vào đâu, cô định ngó ra xem thì bị Tạ Tư Chỉ ôm chặt vào lòng.

"Đừng cử động." Giọng hắn lạnh lùng.

Các vệ sĩ đứng ngoài được huấn luyện bài bản, sau phát súng đầu tiên họ đã xông vào, tiếng súng vang dồn dập.

Tạ Tư Chỉ thả Hứa Diên ra: "Anh chưa quay lại thì em cứ núp ở đây, không được ra ngoài, hiểu chưa?"

Nói xong, hắn rời khỏi bàn.

"Tạ Tư Chỉ!" Hứa Diên với tay kéo hắn, nhưng chỉ chạm vào khoảng trống.

Cách đó không xa, có một đứa trẻ đang khóc. Chân tay bé bị tật, những đứa trẻ khác đều đã chạy đi, chỉ có bé vẫn ở yên chỗ cũ.

Hứa Diên không nghe lời Tạ Tư Chỉ, cô chạy đến bế đứa trẻ bị hoảng sợ nằm dưới đất lên.

Vệ sĩ lao đến bên Tạ Tư Chỉ, đưa cho hắn khẩu súng mà hắn thường dùng nhất.

Trước đây, là Tạ Tư Chỉ chỉ dạy Hứa Diên học bắn súng, nhưng lúc đó cô chỉ bắn vào bia tập.

Đêm hôm đó ở lâu đài, khi người của hắn và người của Tạ Doanh Triều giao chiến, cô cũng chỉ nghe thấy tiếng súng mà thôi.

Đây là lần đầu tiên một trận đấu súng xảy ra ngay trước mặt cô.

Tạ Tư Chỉ giữ tay cực kỳ vững, mỗi lần bóp cò là phía đối diện lại có một kẻ ngã xuống. Nhưng không biết là vì nơi này có trẻ con không tiện làm chuyện máu me, hay là vì có Hứa Diên ở phía sau mà từng phát súng của hắn đều tránh đi chỗ trí mạng.

Nhưng cảnh tưởng vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh buốt sống lưng.

Hứa Diên bế lấy đứa trẻ, chưa kịp trốn đi thì một viên đạn sượt qua vai cô.

Chiếc áo lông vũ bị thủng, lông bay tứ tung khắp sàn.

Cô cắn răng chịu đau, dùng cơ thể che chắn cho đứa trẻ trong tay, trốn lại sau bàn.

Viên đạn không găm vào người nhưng cũng làm xước da, máu từ vai chảy xuống, cô vội đưa tay che lại.

Đứa trẻ hoảng sợ khóc mãi không ngừng.

Hứa Diên vỗ về: "Ngoan nào, nhắm mắt lại, lát nữa sẽ ổn thôi."

Cảm giác này thật khó diễn tả bằng lời.

Dù sợ hãi, dù hoảng loạn, nhưng Tạ Tư Chỉ đang ở đó.

Cô vẫn ghét hắn, thế nhưng chỉ cần biết hắn đang bên cạnh, trong lòng lại dấy lên một cảm giác an toàn khó hiểu.

Hắn có thể làm được tất cả, mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết.

Ấn tượng này không biết từ lúc nào đã in sâu trong tâm trí Hứa Diên, đến khi cô nhận ra đã không thể thay đổi.

Cuộc đấu súng vẫn tiếp diễn, Tạ Tư Chỉ quay trở lại bên cô.

Vừa rồi, trong khoảnh khắc quay đầu, tim hắn chợt thắt lại. Hắn thấy Hứa Diên đang ôm đứa trẻ, trên vai đã loang lổ máu.

Mắt hắn đỏ lên: "Chẳng phải anh đã bảo em đừng ra ngoài sao?"

Hắn kéo mạnh cánh tay cậu bé, quăng cậu ra khỏi vòng tay Hứa Diên như quăng một vật vô tri.

Nếu không phải vì cứu nó, Hứa Diên đã chẳng bị thương.

Tạ Tư Chỉ tự nghĩ, việc hắn không b*p ch*t thằng nhóc này mà chỉ ném đi đã là khoan dung lắm rồi.

"Anh làm gì vậy?" Hứa Diên bất chấp việc mình ở giữa mưa đạn, vùng ra khỏi tay Tạ Tư Chỉ, chạy tới ôm cậu bé trở lại.

Không còn chỗ che chắn, cô hoàn toàn lộ ra trong tầm ngắm đối phương.

Ở xa, một người đàn ông giơ súng nhắm thẳng vào Hứa Diên.

Còn chưa kịp bóp cò, một viên đạn đã xuyên thẳng vào tim hắn, vẻ mặt trước lúc chết đông cứng trên gương mặt, dữ tợn mà kinh hoàng.

Hứa Diên quay sang nhìn, là Tạ Tư Chỉ.

Bóp xong một phát súng, hắn lạnh mặt kéo Hứa Diên cùng đứa nhỏ lùi ra phía sau chiếc bàn: "Nhất định phải cứng đầu như thế sao?"

Tiếng khóc của đứa trẻ càng lúc càng lớn khiến Tạ Tư Chỉ bực bội trong lòng.

Hắn thầm nghĩ trong đầu: Trong súng còn một viên cuối cùng, thôi thì dành cho đứa trẻ hay khóc này, thế là yên lặng ngay.

Nhưng ngay giây tiếp theo, những ý nghĩ tàn nhẫn của hắn bị chặn lại.

Hứa Diên một tay ôm cậu bé, tay kia lấy chiếc khăn trắng tinh ấn lên vai hắn.

Tạ Tư Chỉ cũng bị thương, vị trí chỗ đạn sượt qua giống hệt cô, chỉ khác là hắn mặc áo mỏng nên máu chảy rõ ràng hơn.

Động tác của Hứa Diên thật đẹp, dịu dàng và uyển chuyển.

Tạ Tư Chỉ có thể vì một lời nói của cô mà mất kiểm soát, cũng có thể vì một hành động của cô mà bình tĩnh lại. Hắn giống như một con chó hoang sắp phát điên, bỗng nhiên ngoan ngoãn nhờ sự dỗ dành của chủ nhân.

Cử chỉ lau máu của Hứa Diên thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức khiến hắn nảy sinh một ảo giác ngọt ngào rằng cô thật sự quan tâm đến hắn.

Hắn đưa tay lên muốn vuốt tóc mai cô, nhưng Hứa Diên nghiêng đầu né tránh.

Hắn không hiểu điều đó rốt cuộc có nghĩa gì, một mặt thì muốn làm lành, một mặt thì lại kháng cự.

Bị mắc kẹt trong vòng xoáy cảm xúc, nhận thức của hắn trở nên mơ hồ, chỉ thấy trái tim như bị treo lơ lửng. Nếu không nhận được sự tha thứ hay tình yêu chắc chắn, nó sẽ mãi mãi chới với trong khoảng không.

Các vệ sĩ của Tạ gia được huấn luyện bài bản, kẻ tấn công nhanh chóng bị khống chế.

Còi báo động càng lúc càng gần, lực lượng cảnh sát đang trên đường tới.

Mục tiêu của bọn chúng là Hứa Diên và Tạ Tư Chỉ, vì vậy giáo viên và trẻ em ở viện phúc lợi chỉ bị thương chứ không có ai thiệt mạng.

Hứa Diên buông đứa trẻ trong tay hỏi Tạ Tư Chỉ: "Họ là ai vậy?"

"Người muốn lấy mạng anh nhiều lắm." Tạ Tư Chỉ lấy lại tinh thần, bình tĩnh đáp: "Anh đã nói rồi, em là người anh quan tâm. Mạng của em cũng quý giá y như vậy."

...

Đêm khuya.

Sau vụ nổ súng, các vệ sĩ lập tức đưa Hứa Diên về.

Tạ Tư Chỉ mang theo thương tích tới tòa nhà của tập đoàn Tạ thị giải quyết xong công việc mới trở về trang viên.

Hắn muốn đến phòng Hứa Diên, nhưng khi đi ngang qua phòng sách, hắn bắt gặp một gương mặt lâu ngày không thấy.

Ian ngồi trên ghế sau bàn làm việc, nở nụ cười rạng rỡ: "Chào buổi tối, Tạ."

Hắn ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng kính: "Xung quanh được bao bởi một biển hoa. Vào những đêm trời quang, chỉ cần ngước mắt là thấy cả dải ngân hà, thật lãng mạn. Không biết l*m t*nh ở đây có mang lại cái cảm giác k*ch th*ch như chơi dã chiến không? Tôi đoán chỗ này chắc không phải ý tưởng của cậu mà giống như việc Tạ Doanh Triều sẽ làm hơn."

"Có chuyện gì thì nói thẳng."

Ian tặc lưỡi: "Mấy tháng không gặp, cậu lạnh lùng với bạn bè thật đấy. Hay là đang vội đi gặp người trong lòng?"

"Nghe nói buổi chiều hai người bị tấn công. Cô chị dâu xinh đẹp của cậu chắc vẫn chưa hiểu, tất cả những chuyện xảy ra đều là vì sự ngầm đồng ý của cậu đúng không?"

Tạ Tư Chỉ nhướng mày.

Ian cười nhạt: "Không lâu trước đây cậu vừa bị thương nặng trong vụ nổ xe. Trong thời gian ngắn, những việc tương tự sẽ còn xảy ra. Nếu cậu là một kẻ vô dụng thì chắc chắn hồi đó chúng ta đã không thể trở thành bạn."

"Nghe nói cậu giam giữ cô ta lâu như vậy, hôm nay lại tốt bụng để cô ta ra ngoài. Chắc là muốn cô ta thấy nguy hiểm luôn rình rập khắp nơi. Chỉ cần cô ta bước chân ra khỏi trang viên một bước thôi cũng có thể mang rắc rối đến cho người khác, từ đó dập tắt ý định bỏ đi, để cô ta tự nguyện ở lại bên cậu, đúng không?"

Đôi mắt Tạ Tư Chỉ tối sầm.

Ian không thể đọc được cảm xúc trong mắt hắn, cũng không chắc phán đoán của mình có đúng hay không.

Nhưng dựa vào hiểu biết của bản thân về Tạ Tư Chỉ, Ian tin rằng xác suất mình đoán đúng ít nhất là tám mươi phần trăm.

Trong im lặng, Tạ Tư Chỉ đột nhiên cười lớn.

Đôi mắt thờ ơ của hắn hiện lên chút thoải mái: "Cậu vượt ngàn dặm đến đây chỉ để dò hỏi đời tư của tôi à?"

Ian đẩy một chiếc hộp nhung dài về phía Tạ Tư Chỉ: "Tôi đến để tặng quà cho cậu. Bạn bè thì nên chia sẻ những điều thú vị với nhau chứ."

Hắn mở chiếc hộp ra, bên trong là ba khối chữ như những khối xếp hình, tương ứng với ba chữ trong tên Tạ Tư Chỉ.

Ian nhấc một khối, nhấn nút trên bề mặt.

Phía dưới khối gỗ lập tức bật lên hàng trăm gai nhọn li ti, mỗi chiếc dài khoảng nửa centimet.

"Ấn sát vào da, gai sẽ đâm vào, lành lại rồi cũng để lại sẹo rõ ràng."

Hắn ta ấn khối gỗ ấy lên một chiếc lá dày của cái cây bên cạnh.

Chiếc lá ngay lập tức bị đâm thủng, để lại một chữ "Tạ" rõ ràng.

"Cái này dùng để đánh dấu những con thú cưng không nghe lời."

Nụ cười của Ian rạng rỡ, nhưng khiến người khác lạnh gáy: "Nghĩ xem, cậu thích tư thế nào? Khi hưng phấn, nhìn những chỗ bí mật trên cơ thể cô ta in dấu ấn của riêng mình, chắc chắn sẽ k*ch th*ch kh*** c*m cực độ đúng không?"

Vật phẩm d*m d*c cùng những lời gợi ý tục tĩu khiến ánh mắt Tạ Tư Chỉ trở nên u ám.

Hắn lạnh lùng: "Tôi không cần."

Ian nói: "Quà đã đưa tới, nhận hay không là quyền của cậu. Chỉ hy vọng cậu vẫn còn nhớ lời hứa năm xưa của chúng ta."

Hai người có hoàn cảnh tương tự, nhưng Ian còn tham vọng quyền lực gia tộc hơn hắn nhiều.

Trước đây, hắn đã âm thầm giúp Tạ Tư Chỉ không ít việc, không phải vì lòng tốt cũng chẳng phải vì tình bạn hời hợt.

Khi Tạ Tư Chỉ trở thành người nắm quyền, Tạ gia sẽ là công cụ đắc lực nhất để Ian tranh giành quyền lực từ tay cha và anh trai.

Bây giờ thời cơ đã chín muồi, hắn tới để đòi lại những gì mình đáng được hưởng.

Tạ Tư Chỉ hờ hững ném chiếc hộp gỗ Ian gửi vào thùng rác, thản nhiên nói: "Đương nhiên."
 

Bình Luận (0)
Comment